- Muốn nương tựa Lý Hưng Hoa, nên xử lý quan hệ với Tô Mộc như thế nào?
Đây cũng là điều quan bảng để lộ ra, thuộc về điều riêng tư của Bàng Tử Trăn. Quan bảng sẽ vì năng lượng có bao nhiêu, mà để lộ ra việc riêng tư, điều này Tô Mộc cũng biết. Hắn cũng biết mỗi lần quan bảng chỉ có thể cho thấy một điều riêng tư, mà điều riêng tư này chính là thứ hữu dụng nhất với hắn. Rất hiển nhiên, điều này chắc chắn đã giải khai nghi ngờ của Tô Mộc, để cho hắn có thể từ nói chuyện ban đầu, vẫn duy trì tỉnh táo tuyệt đối.
Bàng Tử Trăn đã sớm đứng trong đội ngũ của Lý Hưng Hoa, khó trách lại đích thân tiếp đãi mình như vậy.
Nói như vậy, Lý Hưng Hoa cũng không phải chưa mở ra cục diện như trong tưởng tượng, tối thiểu bây giờ trong thường ủy hội thị ủy cũng có hai phiếu nơi tay rồi. Cũng đúng, thủ đoạn và quyết đoán của Lý Hưng Hoa, Tô Mộc rất hiểu rõ, có thể được Diệp An Bang bồi dưỡng nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, đó mới là kỳ quái.
Chẳng qua thời gian Lý Hưng Hoa tới thành phố Cổ Lan quá ngắn, có một số việc chưa nắm rõ đầu mối cũng là bình thường.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền nghĩ tới lần này đến khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, mình sẽ sắm nhân vật gì. Nói theo nghĩa hẹp, là để Tô Mộc có thể tiến về phía trước tốt hơn, có thể tiến bộ hơn trên con đường sau này. Nói theo nghĩa rộng, sẽ phải sắm vai một nhân vật xung phong, mở ra cục diện lớn hơn cho Lý Hưng Hoa ở thành phố Cổ Lan. Chỉ có như vậy, Lý Hưng Hoa mới có thể nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn.
- Tô chủ nhiệm, thật sự là thiếu niên anh khí bộc phát, Hắc Sơn trấn ở trong tay cậu, hôm nay đã thay đổi cực lớn, chuyện này tôi cũng có nghe nói. Mấy hôm trước khi gặp Lý bí thư, lại nghe Lý bí thư nói, Tô chủ nhiệm có thể được trao đổi đến thành phố Cổ Lan chúng tôi, là vinh hạnh của thành phố Cổ Lan.
Sau khi Bàng Tử Trăn tiếp đón theo thủ tục, liền cười nói.
- Bàng bộ trưởng nói đùa rồi, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là một người lính của thành phố Cổ Lan rồi, là một thành viên thủ hạ của ngài, sau này kính xin Bàng bộ trưởng chiếu cố nhiều hơn. Nếu tôi có chỗ nào làm không đúng, kính xin Bàng bộ trưởng vui lòng chỉ giáo.
Tô Mộc cười nói, tư thái mở rất thấp rất đoan chính.
Chính là tư thái như vậy, khiến cho ấn tượng của Tô Mộc trong lòng Bàng Tử Trăn thẳng tắp bay lên. Bây giờ nhìn lại, Tô Mộc có thể thượng vị, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào bối cảnh cường ngạnh, mà ngay cả bản lĩnh đối nhân xử thế cũng không phải ai cũng có thể so sánh được. Bàng Tử Trăn không phải chưa từng gặp qua những thiếu gia có lai lịch, bày ra sắc mặt, khiến cho Bàng Tử Trăn hiện tại nghĩ đến cũng cảm giác oán giận vô cùng.
So với bọn họ, Tô Mộc chắn chắn là đại biểu cho hình tượng chính diện nhất!
Nghĩ đến quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Hưng Hoa, nghĩ đến thái độ của Tô Mộc, trong lòng Bàng Tử Trăn đã có tính toán, làm bộ như tùy ý nói:
- Khu Cao Khai ở thành phố Cổ Lan chúng tôi là một khu rất có phân lượng, dựa vào thành khu cũ, hơn nữa ở khu Cao Khai còn lưu lại rất nhiều kiến trúc cổ đại. Tài nguyên du lịch cũng không tệ lắm. Tô chủ nhiệm sau khi qua đó, phải lãnh đạo và đoàn kết bộ máy chính quyền, mau sớm triển khai công việc ở khu Cao Khai.
Còn nữa, trước khi Tô chủ nhiệm chưa tới chủ nhiệm Mai Ngự Thư của khu Cao Khai vẫn chịu trách nhiệm sự vụ lớn nhỏ của khu Cao Khai. Chủ nhiệm Mai Ngự Thư là người do thị trưởng Bạch Vi Dân đích thân điểm danh đề bạt, cũng là một đồng chí rất có tư tưởng rất có năng lực, đến lúc đó hi vọng Tô chủ nhiệm có thể cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cùng nhau phát triển khu Cao Khai trở thành điểm sáng mới của thành phố Cổ Lan chúng tôi.
- Cảm tạ tổ chức tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Nếu như không có quan bảng báo cho, Tô Mộc sẽ cho rằng đây là Bàng Tử Trăn vô ý phân phó, nhưng hiện tại đã biết Bàng Tử Trăn là người đứng bên phía Lý Hưng Hoa. Tô Mộc làm thế nào lại không biết Bàng Tử Trăn đang nói ẩn ý.
Trước khi chưa tới thành phố Cổ Lan, Tô Mộc đã làm qua việc này, hiểu rõ Bàng Tử Trăn muốn nói cái gì. Bí thư thị ủy lúc trước của thành phố Cổ Lan là Thiệu Khôn, hiện giờ chính là Phó tỉnh trưởng phân quản nông nghiệp tỉnh Giang Nam, mà lúc đó Phó thị trưởng thường vụ chính là thị trưởng Bạch Vi Dân hiện tại. Ai cũng biết, Bạch Vi Dân bám rất chặt Thiệu Khôn, cho nên sau khi Thiệu Khôn trở thành Phó tỉnh trưởng, Bạch Vi Dân mới có thể thăng làm thị trưởng thành phố Cổ Lan. Tồn tại của Bạch Vi Dân, chính là thay Thiệu Khôn coi chừng thành phố Cổ Lan....
Mà phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội Mai Ngự Thư của khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân, là Bạch Vi Dân chọn ra, khi Bạch Vi Dân thăng lên làm thị trưởng, hắn vẫn ở lại khu Cao Khai. Vốn cho lần này Mai Ngự Thư có thể trực tiếp tiến lên một bước, ai ngờ đến cuối cùng lại xuất hiện Tô Mộc, vị cán bộ trao đổi này đã ngồi xuống vị trí vốn nên thuộc về hắn.
Bạch Vi Dân làm thế lực bản địa, tất nhiên muốn duy trì một chút ít ích lợi mà Thiệu Khôn lưu lại. Lý Hưng Hoa làm bí thư thị ủy tự nhiên nhảy xuống, muốn mở ra cục diện, tất nhiên phải va chạm với Bạch Vi Dân. Mà Bạch Vi Dân lại là một thị trưởng rất cường thế, công việc của Lý Hưng Hoa không cách nào triển khai cũng là chuyện có thể tưởng tượng.
Ở tình thế như vậy, lời nói của Bàng Tử Trăn rất có châm chích. Tô Mộc muốn hoàn toàn nắm giữ khu Cao Khai, tất nhiên phải chống lại Mai Ngự Thư. Mà chỗ dựa sau lưng của Mai Ngự Thư là Bạch Vi Dân, chỗ dựa sau lưng của Tô Mộc là Lý Hưng Hoa, đấu pháp của hai người, chắc chắn sẽ trực tiếp được xem là chiều gió của thành phố Cổ Lan.
Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Tô Mộc liền cảm giác gánh nặng trên vai lại nặng thêm mấy phần.
Bàng Tử Trăn nhìn bộ dạng Tô Mộc như có điều suy nghĩ liền biết hắn đã nghĩ ra, không khỏi âm thầm thán phục năng lực nắm bắt của Tô Mộc. Nghĩ tới lần này Tô Mộc đến đây, có lẽ thật sự thay đổi hiện trạng của thành phố Cổ Lan, Bàng Tử Trăn liền cảm thấy trong lòng hiện lên ra một loại khát vọng.
- Tô chủ nhiệm, cậu chuẩn bị đi, một giờ sau tôi sẽ đưa cậu đến khu Cao Khai tiền nhiệm.
Bàng Tử Trăn nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu rời khỏi phòng làm việc, hắn biết cuộc nói chuyện này coi như đã kết thúc, kế tiếp chính là mình phải cắt tỉa lại tình tự, đối mặt với đám người của khu Cao Khai, nơi đó mới là chiến trường trọng yếu nhất.
Phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân thành phố Cổ Lan Mai Ngự Thư, hiện tại cũng không ở trong phòng làm việc của mình, mà đang ở trong tòa nhà chính quyền thành phố lâu, ngồi trong văn phòng của thị trường Bạch Vi Dân.
Tình huống giống như trước mắt, xuất hiện trên người Mai Ngự Thư thật ra cũng không kỳ quái, người này làm việc không có một chút bản lãnh, nhưng làm quan nịnh nọt, đùa bỡn chút ít thủ đoạn lại thật sự am hiểu. Một tuần lễ làm sao hắn cũng phải có ba bốn lần tới đây báo cáo công việc, mà đây còn là Bạch Vi Dân nghiêm lệnh giảm bớt. Nếu không, Mai Ngự Thư hi vọng mỗi ngày đều có thể ngồi xe tới đây báo cáo một lần, sau đó mới đi đến khu Cao Khai.
Nếu có thể mỗi ngày tới đây một chuyến, đã nói lên Mai Ngự Thư hắn được sủng ái, ở trước mặt Bạch Vi Dân có địa vị không thể rung chuyển. Nếu thật sự có một ngày, Mai Ngự Thư không được phép đến đây, vậy tình huống cũng có chút hỏng bét.
Nói ra tuổi tác của Mai Ngự Thư cũng không phải nhỏ, nhưng bởi vì chăm sóc thích đáng, nhìn qua cũng rất có tinh thần. Nhất là đôi mắt ẩn sau cặp kính vàng, trong lúc chuyển động toát ra tinh quang, làm cho người ta có loại cảm giác của lão hồ ly.
Trước kia Mai Ngự Thư cũng không phải tên là Ngự Thư, cái tên này là hắn đổi lại sau này, vì muốn một ngày kia, có thể trở thành nhân vật lợi hại như ngự thư phòng. Bởi vậy có thể thấy được, người này rất có dã tâm.
Nhưng cho dù có dã tâm, ở trước mặt Bạch Vi Dân, Mai Ngự Thư cũng phải đàng hoàng, một mực cung kính sắm vai nhân vật thuộc hạ.
- Thị trưởng, nghe nói chủ nhiệm mới của quản ủy hội khu Cao Khai, hôm qua đã tới rồi.
Mai Ngự Thư nói.
- Vậy sao?
Bạch Vi Dân lạnh nhạt nói.
Bạch Vi Dân là người có gương mặt góc cạnh, mặt chữ quốc tiêu chuẩn, làm cho người lần đầu tiên tiếp xúc cảm giác uy nghiêm, thuộc về loại người tuyệt đối cường thế. Hắn có thể được Thiệu Khôn chọn trúng, sau đó đề bạt trở thành thị trưởng thành phố Cổ Lan, đã ý nghĩa hắn không phải là hạng người vô năng.
Lần này hoạt động trao đổi cán bộ cũng khiến Bạch Vi Dân bất đắc dĩ, dù sao lần này không phải là thành phố Cổ Lan chủ đạo, mà là do trong tỉnh cử hành. Mỗi thành phố đều có hoạt động như vậy. Nếu như không phải là Bạch Vi Dân cuối cùng vẫn kiên trì ý kiến của mình..., Lý Hưng Hoa sẽ điều tất cả những người vốn thuộc về hắn, trực tiếp làm cán bộ trao đổi rồi.... ,
Rút củi dưới đáy nồi, một quân cờ tàn nhẫn!
Chẳng qua Bạch Vi Dân là người đã thâm căn cố đế ở thành phố Cổ Lan, càng không phải là người Lý Hưng Hoa có thể kiên trì đến cùng. Hắn hiểu rõ ý nghĩ đến đây lần này của Mai Ngự Thư, chẳng qua hắn không có gì để nói. Chuyện đã trở thành sự thật, muốn lật đổ cũng không có khả năng.
- Vâng, thị trưởng có lẽ ngài còn không biết, hôm qua...
Sau khi Mai Ngự Thư kể lại chuyện xảy ra trong đại đội trị an tối hôm qua, trên mặt Bạch Vi Dân liền có vẻ như suy nghĩ, không ngờ Từ Hổ thật đúng là xui xẻo, làm thế nào lại trực tiếp đụng vào họng súng của Tô Mộc. Cho dù Tô Mộc còn chưa tiền nhiệm, cũng đủ cho Từ Hổ uống một bình. Chẳng qua người như Từ Hổ, còn chưa đáng để Bạch Vi Dân chú ý.
- Trị an ở khu Cao Khai có rất nhiều vấn đề, rất nhiều người đã tới thành phố phản ứng. Mai Ngự Thư, anh làm phó chủ nhiệm quản ủy hội, trị an của khu Cao Khai trở thành như vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này anh lập tức hạ lệnh điều tra, cần phải biết rút cuộc là xảy ra chuyện gì, trong đội ngũ cảnh sát chúng ta cũng không thể để một số con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nên dọn dẹp vẫn sẽ phải dọn dẹp.
Bạch Vi Dân lạnh giọng nói.
- Tôi hiểu!
Mai Ngự Thư gật đầu nói.
Mai Ngự Thư biết cục trưởng phân cục công an khu Cao Khai Mã Minh Sơn, không phải là người của Bạch Vi Dân, hắn là đứng bên phía Đỗ Dã, mà Đỗ Dã lại đứng về hàng ngũ của Lý Hưng Hoa. Cho nên thái độ của Bạch Vi Dân đối với chuyện này chính là đổ thêm dầu vào lửa, chứ tuyệt đối không che chở.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Mai Ngự Thư đột nhiên vang lên, hắn nhìn Bạch Vi Dân, Bạch Vi Dân xem thường nói:
- Nhìn tôi làm gì? Nghe điện thoại đi! Không chừng là quản ủy hội có chuyện khẩn cấp.
- Vâng, thị trưởng!
Mai Ngự Thư nhận máy, người gọi điện thoại chính là chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội Khương Nhiên, nội dung cũng rất đơn giản, sau khi nói xong Mai Ngự Thư liền trực tiếp cúp điện thoại.
- Thị trưởng, tôi phải trở về khu Cao Khai, vừa rồi nhận được tin báo của bộ tổ chức, nói là Tô Mộc một tiếng sau sẽ đến nhận chức. Tôi phải trở về sắp xếp nghi thức hoan nghênh.
Mai Ngự Thư nói.
Đây cũng là điều quan bảng để lộ ra, thuộc về điều riêng tư của Bàng Tử Trăn. Quan bảng sẽ vì năng lượng có bao nhiêu, mà để lộ ra việc riêng tư, điều này Tô Mộc cũng biết. Hắn cũng biết mỗi lần quan bảng chỉ có thể cho thấy một điều riêng tư, mà điều riêng tư này chính là thứ hữu dụng nhất với hắn. Rất hiển nhiên, điều này chắc chắn đã giải khai nghi ngờ của Tô Mộc, để cho hắn có thể từ nói chuyện ban đầu, vẫn duy trì tỉnh táo tuyệt đối.
Bàng Tử Trăn đã sớm đứng trong đội ngũ của Lý Hưng Hoa, khó trách lại đích thân tiếp đãi mình như vậy.
Nói như vậy, Lý Hưng Hoa cũng không phải chưa mở ra cục diện như trong tưởng tượng, tối thiểu bây giờ trong thường ủy hội thị ủy cũng có hai phiếu nơi tay rồi. Cũng đúng, thủ đoạn và quyết đoán của Lý Hưng Hoa, Tô Mộc rất hiểu rõ, có thể được Diệp An Bang bồi dưỡng nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, đó mới là kỳ quái.
Chẳng qua thời gian Lý Hưng Hoa tới thành phố Cổ Lan quá ngắn, có một số việc chưa nắm rõ đầu mối cũng là bình thường.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền nghĩ tới lần này đến khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, mình sẽ sắm nhân vật gì. Nói theo nghĩa hẹp, là để Tô Mộc có thể tiến về phía trước tốt hơn, có thể tiến bộ hơn trên con đường sau này. Nói theo nghĩa rộng, sẽ phải sắm vai một nhân vật xung phong, mở ra cục diện lớn hơn cho Lý Hưng Hoa ở thành phố Cổ Lan. Chỉ có như vậy, Lý Hưng Hoa mới có thể nắm giữ nhiều quyền phát biểu hơn.
- Tô chủ nhiệm, thật sự là thiếu niên anh khí bộc phát, Hắc Sơn trấn ở trong tay cậu, hôm nay đã thay đổi cực lớn, chuyện này tôi cũng có nghe nói. Mấy hôm trước khi gặp Lý bí thư, lại nghe Lý bí thư nói, Tô chủ nhiệm có thể được trao đổi đến thành phố Cổ Lan chúng tôi, là vinh hạnh của thành phố Cổ Lan.
Sau khi Bàng Tử Trăn tiếp đón theo thủ tục, liền cười nói.
- Bàng bộ trưởng nói đùa rồi, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là một người lính của thành phố Cổ Lan rồi, là một thành viên thủ hạ của ngài, sau này kính xin Bàng bộ trưởng chiếu cố nhiều hơn. Nếu tôi có chỗ nào làm không đúng, kính xin Bàng bộ trưởng vui lòng chỉ giáo.
Tô Mộc cười nói, tư thái mở rất thấp rất đoan chính.
Chính là tư thái như vậy, khiến cho ấn tượng của Tô Mộc trong lòng Bàng Tử Trăn thẳng tắp bay lên. Bây giờ nhìn lại, Tô Mộc có thể thượng vị, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào bối cảnh cường ngạnh, mà ngay cả bản lĩnh đối nhân xử thế cũng không phải ai cũng có thể so sánh được. Bàng Tử Trăn không phải chưa từng gặp qua những thiếu gia có lai lịch, bày ra sắc mặt, khiến cho Bàng Tử Trăn hiện tại nghĩ đến cũng cảm giác oán giận vô cùng.
So với bọn họ, Tô Mộc chắn chắn là đại biểu cho hình tượng chính diện nhất!
Nghĩ đến quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Hưng Hoa, nghĩ đến thái độ của Tô Mộc, trong lòng Bàng Tử Trăn đã có tính toán, làm bộ như tùy ý nói:
- Khu Cao Khai ở thành phố Cổ Lan chúng tôi là một khu rất có phân lượng, dựa vào thành khu cũ, hơn nữa ở khu Cao Khai còn lưu lại rất nhiều kiến trúc cổ đại. Tài nguyên du lịch cũng không tệ lắm. Tô chủ nhiệm sau khi qua đó, phải lãnh đạo và đoàn kết bộ máy chính quyền, mau sớm triển khai công việc ở khu Cao Khai.
Còn nữa, trước khi Tô chủ nhiệm chưa tới chủ nhiệm Mai Ngự Thư của khu Cao Khai vẫn chịu trách nhiệm sự vụ lớn nhỏ của khu Cao Khai. Chủ nhiệm Mai Ngự Thư là người do thị trưởng Bạch Vi Dân đích thân điểm danh đề bạt, cũng là một đồng chí rất có tư tưởng rất có năng lực, đến lúc đó hi vọng Tô chủ nhiệm có thể cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cùng nhau phát triển khu Cao Khai trở thành điểm sáng mới của thành phố Cổ Lan chúng tôi.
- Cảm tạ tổ chức tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Nếu như không có quan bảng báo cho, Tô Mộc sẽ cho rằng đây là Bàng Tử Trăn vô ý phân phó, nhưng hiện tại đã biết Bàng Tử Trăn là người đứng bên phía Lý Hưng Hoa. Tô Mộc làm thế nào lại không biết Bàng Tử Trăn đang nói ẩn ý.
Trước khi chưa tới thành phố Cổ Lan, Tô Mộc đã làm qua việc này, hiểu rõ Bàng Tử Trăn muốn nói cái gì. Bí thư thị ủy lúc trước của thành phố Cổ Lan là Thiệu Khôn, hiện giờ chính là Phó tỉnh trưởng phân quản nông nghiệp tỉnh Giang Nam, mà lúc đó Phó thị trưởng thường vụ chính là thị trưởng Bạch Vi Dân hiện tại. Ai cũng biết, Bạch Vi Dân bám rất chặt Thiệu Khôn, cho nên sau khi Thiệu Khôn trở thành Phó tỉnh trưởng, Bạch Vi Dân mới có thể thăng làm thị trưởng thành phố Cổ Lan. Tồn tại của Bạch Vi Dân, chính là thay Thiệu Khôn coi chừng thành phố Cổ Lan....
Mà phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội Mai Ngự Thư của khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân, là Bạch Vi Dân chọn ra, khi Bạch Vi Dân thăng lên làm thị trưởng, hắn vẫn ở lại khu Cao Khai. Vốn cho lần này Mai Ngự Thư có thể trực tiếp tiến lên một bước, ai ngờ đến cuối cùng lại xuất hiện Tô Mộc, vị cán bộ trao đổi này đã ngồi xuống vị trí vốn nên thuộc về hắn.
Bạch Vi Dân làm thế lực bản địa, tất nhiên muốn duy trì một chút ít ích lợi mà Thiệu Khôn lưu lại. Lý Hưng Hoa làm bí thư thị ủy tự nhiên nhảy xuống, muốn mở ra cục diện, tất nhiên phải va chạm với Bạch Vi Dân. Mà Bạch Vi Dân lại là một thị trưởng rất cường thế, công việc của Lý Hưng Hoa không cách nào triển khai cũng là chuyện có thể tưởng tượng.
Ở tình thế như vậy, lời nói của Bàng Tử Trăn rất có châm chích. Tô Mộc muốn hoàn toàn nắm giữ khu Cao Khai, tất nhiên phải chống lại Mai Ngự Thư. Mà chỗ dựa sau lưng của Mai Ngự Thư là Bạch Vi Dân, chỗ dựa sau lưng của Tô Mộc là Lý Hưng Hoa, đấu pháp của hai người, chắc chắn sẽ trực tiếp được xem là chiều gió của thành phố Cổ Lan.
Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Tô Mộc liền cảm giác gánh nặng trên vai lại nặng thêm mấy phần.
Bàng Tử Trăn nhìn bộ dạng Tô Mộc như có điều suy nghĩ liền biết hắn đã nghĩ ra, không khỏi âm thầm thán phục năng lực nắm bắt của Tô Mộc. Nghĩ tới lần này Tô Mộc đến đây, có lẽ thật sự thay đổi hiện trạng của thành phố Cổ Lan, Bàng Tử Trăn liền cảm thấy trong lòng hiện lên ra một loại khát vọng.
- Tô chủ nhiệm, cậu chuẩn bị đi, một giờ sau tôi sẽ đưa cậu đến khu Cao Khai tiền nhiệm.
Bàng Tử Trăn nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu rời khỏi phòng làm việc, hắn biết cuộc nói chuyện này coi như đã kết thúc, kế tiếp chính là mình phải cắt tỉa lại tình tự, đối mặt với đám người của khu Cao Khai, nơi đó mới là chiến trường trọng yếu nhất.
Phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân thành phố Cổ Lan Mai Ngự Thư, hiện tại cũng không ở trong phòng làm việc của mình, mà đang ở trong tòa nhà chính quyền thành phố lâu, ngồi trong văn phòng của thị trường Bạch Vi Dân.
Tình huống giống như trước mắt, xuất hiện trên người Mai Ngự Thư thật ra cũng không kỳ quái, người này làm việc không có một chút bản lãnh, nhưng làm quan nịnh nọt, đùa bỡn chút ít thủ đoạn lại thật sự am hiểu. Một tuần lễ làm sao hắn cũng phải có ba bốn lần tới đây báo cáo công việc, mà đây còn là Bạch Vi Dân nghiêm lệnh giảm bớt. Nếu không, Mai Ngự Thư hi vọng mỗi ngày đều có thể ngồi xe tới đây báo cáo một lần, sau đó mới đi đến khu Cao Khai.
Nếu có thể mỗi ngày tới đây một chuyến, đã nói lên Mai Ngự Thư hắn được sủng ái, ở trước mặt Bạch Vi Dân có địa vị không thể rung chuyển. Nếu thật sự có một ngày, Mai Ngự Thư không được phép đến đây, vậy tình huống cũng có chút hỏng bét.
Nói ra tuổi tác của Mai Ngự Thư cũng không phải nhỏ, nhưng bởi vì chăm sóc thích đáng, nhìn qua cũng rất có tinh thần. Nhất là đôi mắt ẩn sau cặp kính vàng, trong lúc chuyển động toát ra tinh quang, làm cho người ta có loại cảm giác của lão hồ ly.
Trước kia Mai Ngự Thư cũng không phải tên là Ngự Thư, cái tên này là hắn đổi lại sau này, vì muốn một ngày kia, có thể trở thành nhân vật lợi hại như ngự thư phòng. Bởi vậy có thể thấy được, người này rất có dã tâm.
Nhưng cho dù có dã tâm, ở trước mặt Bạch Vi Dân, Mai Ngự Thư cũng phải đàng hoàng, một mực cung kính sắm vai nhân vật thuộc hạ.
- Thị trưởng, nghe nói chủ nhiệm mới của quản ủy hội khu Cao Khai, hôm qua đã tới rồi.
Mai Ngự Thư nói.
- Vậy sao?
Bạch Vi Dân lạnh nhạt nói.
Bạch Vi Dân là người có gương mặt góc cạnh, mặt chữ quốc tiêu chuẩn, làm cho người lần đầu tiên tiếp xúc cảm giác uy nghiêm, thuộc về loại người tuyệt đối cường thế. Hắn có thể được Thiệu Khôn chọn trúng, sau đó đề bạt trở thành thị trưởng thành phố Cổ Lan, đã ý nghĩa hắn không phải là hạng người vô năng.
Lần này hoạt động trao đổi cán bộ cũng khiến Bạch Vi Dân bất đắc dĩ, dù sao lần này không phải là thành phố Cổ Lan chủ đạo, mà là do trong tỉnh cử hành. Mỗi thành phố đều có hoạt động như vậy. Nếu như không phải là Bạch Vi Dân cuối cùng vẫn kiên trì ý kiến của mình..., Lý Hưng Hoa sẽ điều tất cả những người vốn thuộc về hắn, trực tiếp làm cán bộ trao đổi rồi.... ,
Rút củi dưới đáy nồi, một quân cờ tàn nhẫn!
Chẳng qua Bạch Vi Dân là người đã thâm căn cố đế ở thành phố Cổ Lan, càng không phải là người Lý Hưng Hoa có thể kiên trì đến cùng. Hắn hiểu rõ ý nghĩ đến đây lần này của Mai Ngự Thư, chẳng qua hắn không có gì để nói. Chuyện đã trở thành sự thật, muốn lật đổ cũng không có khả năng.
- Vâng, thị trưởng có lẽ ngài còn không biết, hôm qua...
Sau khi Mai Ngự Thư kể lại chuyện xảy ra trong đại đội trị an tối hôm qua, trên mặt Bạch Vi Dân liền có vẻ như suy nghĩ, không ngờ Từ Hổ thật đúng là xui xẻo, làm thế nào lại trực tiếp đụng vào họng súng của Tô Mộc. Cho dù Tô Mộc còn chưa tiền nhiệm, cũng đủ cho Từ Hổ uống một bình. Chẳng qua người như Từ Hổ, còn chưa đáng để Bạch Vi Dân chú ý.
- Trị an ở khu Cao Khai có rất nhiều vấn đề, rất nhiều người đã tới thành phố phản ứng. Mai Ngự Thư, anh làm phó chủ nhiệm quản ủy hội, trị an của khu Cao Khai trở thành như vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này anh lập tức hạ lệnh điều tra, cần phải biết rút cuộc là xảy ra chuyện gì, trong đội ngũ cảnh sát chúng ta cũng không thể để một số con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nên dọn dẹp vẫn sẽ phải dọn dẹp.
Bạch Vi Dân lạnh giọng nói.
- Tôi hiểu!
Mai Ngự Thư gật đầu nói.
Mai Ngự Thư biết cục trưởng phân cục công an khu Cao Khai Mã Minh Sơn, không phải là người của Bạch Vi Dân, hắn là đứng bên phía Đỗ Dã, mà Đỗ Dã lại đứng về hàng ngũ của Lý Hưng Hoa. Cho nên thái độ của Bạch Vi Dân đối với chuyện này chính là đổ thêm dầu vào lửa, chứ tuyệt đối không che chở.
Reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Mai Ngự Thư đột nhiên vang lên, hắn nhìn Bạch Vi Dân, Bạch Vi Dân xem thường nói:
- Nhìn tôi làm gì? Nghe điện thoại đi! Không chừng là quản ủy hội có chuyện khẩn cấp.
- Vâng, thị trưởng!
Mai Ngự Thư nhận máy, người gọi điện thoại chính là chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội Khương Nhiên, nội dung cũng rất đơn giản, sau khi nói xong Mai Ngự Thư liền trực tiếp cúp điện thoại.
- Thị trưởng, tôi phải trở về khu Cao Khai, vừa rồi nhận được tin báo của bộ tổ chức, nói là Tô Mộc một tiếng sau sẽ đến nhận chức. Tôi phải trở về sắp xếp nghi thức hoan nghênh.
Mai Ngự Thư nói.
/1590
|