Sau khi xe dừng lại, mọi người từ bên trong xe bước ra, Mai Ngự Thư liền dẫn mọi người trong quản ủy hội vội vàng tiến lên trước, sau mấy câu chào hỏi ngắn ngủi, Bàng Tử Trăn chậm rãi đi tới phòng họp quản ủy hội. Đối với nơi này Bàng Tử Trăn thật sự không xa lạ gì, ban đầu khi Mai Ngự Thư tiền nhiệm, hắn cũng từng tới, chỉ có điều khi đó là trước mặt Bạch Vi Dân. Hiện tại tình thế đã thay đổi, mình đã đứng trong hàng ngũ của Lý Hưng Hoa.
Thế sự vô thường!
Khi Tô Mộc xuất hiện trên đài hội nghị, tất cả ánh mắt của những người trong quản ủy hội đều phóng đến trên người hắn. Hiện giờ Tô Mộc là nhân vật chính, mặc dù Bàng Tử Trăn ngồi bên cạnh, cũng không thể đoạt đi hào quang thuộc về Tô Mộc. Phải biết rằng Tô Mộc là ai? Đây chính là cán bộ của địa phương khác trao đổi tới đây, được bổ nhiệm làm bí thư thị ủy, chủ nhiệm quản ủy hội thành phố Cổ Lan.
Tín hiệu để lộ ra ở đây đã hết sức rõ ràng.
Tô Mộc làm bí thư quản công ủy, làm chủ nhiệm quản ủy hội, là bí thư thị ủy Lý Hưng Hoa bổ nhiệm, như vậy dĩ nhiên chính là người của Lý Hưng Hoa, sau này công việc của khu Cao Khai tất nhiên cũng sẽ vận hành theo hướng bên phía Lý Hưng Hoa.
Mai Ngự Thư làm cán bộ cũ của khu Cao Khai, làm phó bí thư quản công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội, hắn là do thị trường Bạch Vi Dân chọn ra. Trước khi Tô Mộc chưa đến đây, chính là người quản lý khu Cao Khai.
Nếu giữa hai người không xảy ra trò hay, là chuyện không thể nào!
Lúc trước khi Mai Ngự Thư là một nhà độc đại, cán bộ lãnh đạo quản ủy hội cũng không có cơ hội lựa chọn. Nhưng Tô Mộc đến đây, trái tim ngủ yên của mọi người cũng bắt đầu rục rịch. Dù sao với thân phận của bọn họ muốn trực tiếp nói chuyện với Lý Hưng Hoa là không có tư cách. Nhưng nếu có thể trèo lên chiếc thuyền lớn Tô Mộc, chưa chắc không có đường tắt.
Chỉ có điều không phải ai cũng dám đi thử con đường tắt này. Dù sao địa vị của Bạch Vi Dân ở thành phố Cổ Lan là rất vững chắc, chưa nói sau lưng Bạch Vi Dân còn có hậu đài có sức ảnh hưởng rất lớn, nghe nói Phó tỉnh trưởng Thiệu Khôn là người có hi vọng trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ nhất. Nếu thật sự có thể tiến lên một bước này, đối với Thiệu Khôn mà nói ý nghĩa vô cùng quan trọng, đồng thời cũng là một loại ủng hộ đối với Bạch Vi Dân.
Tô Mộc vẫn ngồi yên, giống như không lưu ý đến những ánh mắt trước mặt, nhưng chỉ hắn mới biết, trong những ngày sau này muốn trong thời gian ngắn nhất nắm giữ được quản ủy hội trong tay, sau đó để cho khu Cao Khai vận chuyển dựa theo lý niệm chấp chính của mình, cũng chỉ có thể dựa vào quan bảng.
Quan bảng, sẽ trở thành đại sát khí để Tô Mộc tung hoành khu Cao Khai!
Lúc này cũng là thời điểm Tô Mộc quyết định sử dụng quan bảng không kiêng nể.
Sau khi Bàng Tử Trăn tuyên bố bổ nhiệm, dưới sự chủ trì của Mai Ngự Thư, Tô Mộc được đẩy lên trước, nói thế nào hôm nay hắn cũng là chủ tràng, nơi này trong một thời gian rất dài sẽ trở thành nơi hắn hăng hái chiến đấu, tuyệt đối không không cho phép có bất cứ sai lầm nào.
- Bản thân tôi thật sự muốn nghe lời dạo đầu của cậu sẽ nói ra những thứ kinh thiên động địa gì.
Mai Ngự Thư nói thầm trong lòng.
Không chỉ có Mai Ngự Thư, ánh mắt của tất cả mọi người đều phóng đến trên người Tô Mộc. Bất kể thừa nhận hay không thừa nhận, chuyện Tô Mộc trở thành người lãnh đạo khu Cao Khai cũng không thể chối cãi. Bọn họ hiện tại đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể nghiệm chứng Tô Mộc rốt cuộc có đáng để bọn họ đứng cạnh hay không.
Trong những người phía dưới, khẩn trương nhất chính là Mã Minh Sơn.
Thân phận của Tô Mộc Mã Minh Sơn đã biết, mà chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới cảm giác sợ hãi. Ban đầu nếu Tô Mộc thật sự bị đồ hỗn trướng Từ Hổ thu thập..., hắn xem như lĩnh đủ rồi. Nghĩ tới đây, trong mắt Mã Minh Sơn không khỏi xẹt qua vẻ tàn nhẫn, xem ra xử phạt Từ Hổ không thể quá nhẹ, trước kia còn muốn giữ lại thân phận cảnh sát của hắn, bây giờ xem ra chỉ có thể đuổi hắn ra khỏi đội ngũ cảnh sát.
Về phần Từ Hổ sau khi bị khu trục sống chết thế nào, Mã Minh Sơn mặc kệ.... ,
- Các đồng chí, tôi là Tô Mộc. Lý lịch của tôi tin tưởng mọi người đã rất rõ ràng, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp ở khu Cao Khai, hôm nay ở trước mặt Bàng bộ trưởng, ở trước mặt các vị, tôi muốn nói vài lời. Mấy lời này, các vị đừng tưởng là tôi chỉ tùy tiện nói ra. Cho rằng đây chỉ là lời nói khách sáo tôi đã chuẩn bị không biết bao nhiêu lần, như gió thoảng bên tai. Bởi vì mỗi câu nói lúc này của tôi, nếu sau này không có biện pháp thực hiện, tất cả các vị đang ngồi đều có thể chỉ vào mũi tôi lớn tiếng chất vấn.
Sau khi Tô Mộc quét qua toàn trường, chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Lớn tiếng doạ người!
Chỉ là mấy câu nói, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, và sự kiên định để lộ ra trong mắt hắn, tất cả mọi người đều biết Tô Mộc tuyệt đối không nói giỡn, hắn thật sự đang hứa hẹn. Phải biết rằng trong quan trường, trừ phi là bị ép buộc, nếu không không có ai muốn hứa hẹn, bởi vì như vậy, ý nghĩa anh sẽ phải đối mặt với trách nhiệm khó có thể gánh vác.
Có thể hoàn thành còn dễ nói, đến lúc đó công thành danh toại, phong quang vô hạn. Nhưng ai cũng biết, sau khi chân chính ép anh đến mức độ đó, chuyện có thể làm cho anh hoàn thành thật sự không nhiều lắm. Một khi kết thúc không thành, hậu quả chính là thê thảm.
Nếu ép những người khác, bọn họ thật sự dám chỉ vào lỗ mũi Tô Mộc chất vấn.
Vẫn còn quá trẻ tuổi, tại sao có thể nói ra những lời như vậy! Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu rất nhiều người, nhất là Mai Ngự Thư, hiện tại cũng đang hoài nghi, mình có phải quá cẩn thận hay không, làm sao có thể xem một người như Tô Mộc làm đối thủ. Thủ đoạn chính trị như vậy, thật sự xứng chơi với mình sao?
Buồn cười? Người giống như vậy, cho dù có mấy tên Mai Ngự Thư cũng có thể thu thập. Chờ xem hắn sẽ nói cái gì.
- Thành phố Cổ Lan là thành phố giàu văn hóa nhất tỉnh Giang Nam, mà khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân chúng ta lại rất gần với thành khu cũ, thậm chí ở khu Cao Khai, có rất nhiều kiến trúc cổ đại. Tôi biết, dưới sự nỗ lực của các vị, khu Cao Khai có thể phát triển như bây giờ thực sự không dễ dàng. Nhưng các đồng chí, các vị phải biết rằng, khu Cao Khai chúng ta là mũi nhọn phát triển của thành phố Cổ Lan. Nếu không làm ra chút thành tích vậy cũng thật mất mặt.
Hôm nay tại đây tôi xin hứa hẹn với mọi người, trong thời gian nhiệm chức tuyệt đối sẽ chế tạo khu Cao Khai trở thành điểm sáng mới của thành phố Cổ Lan, để cho khu Cao Khai chân chính làm được điều mọi người mong đợi, cho người khu Cao Khai chúng ta mỗi khi đi ra ngoài, đều có thể đứng thẳng lưng trước mặt các huyện thành còn lại. Tôi tin tưởng tôi có thể làm được, tôi cũng đồng dạng tin tưởng chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ nhanh chóng hoàn thành tốt mục tiêu này. Tôi tin tưởng, các vị có tin tưởng không?
Tô Mộc lớn tiếng nói.
- Tin tưởng! Tin tưởng! Tin tưởng!
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, khi Mai Ngự Thư cho rằng sắp nhìn thấy trò cười của Tô Mộc, tiếng hô quyết tâm đồng loạt vang lên, màn này khiến cho sắc mặt hắn rõ ràng rất khó coi.
- Đại thủ bút!
Bàng Tử Trăn ngồi trên đài hội nghị, trong lòng nói thầm.
Làm thường ủy thị ủy, bộ trưởng bộ tổ chức Bàng Tử Trăn đã gặp qua rất nhiều người, nhưng Tô Mộc lại làm cho hắn cảm thấy suy nghĩ không ra. Chưa nói đến sau này có ai có diễn thuyết nhậm chức như vậy hay không, nhưng đến hiện tại tuyệt đối là chưa từng có ai. Nhìn Tô Mộc tự buộc mình vào hiểm địa, là biểu hiện tư tưởng chính trị chưa thành thục, nhưng Bàng Tử Trăn có thể thông qua vẻ mặt kiên định của Tô Mộc, nhìn thấu ánh mắt trầm ổn toát ra trong mắt hắn, bắt được đây tuyệt đối không phải cử chỉ lỗ mãng của Tô Mộc.
Nếu không phải là cử chỉ lỗ mãng, đó chính là cố ý làm!
Đây mới là chỗ khiến cho Bàng Tử Trăn cảm thấy kinh diễm!
Bàng Tử Trăn biết hiện giờ khu Cao Khai là thiên hạ của Mai Ngự Thư, dưới sự điều hành nhiều năm qua của Mai Ngự Thư, lớn không dám nói, nhưng tối thiểu lời nói của hắn ở khu Cao Khai tuyệt đối là nhất ngôn cửu định. Tô Mộc mới đến, muốn phá vỡ bố cục này, có rất nhiều biện pháp. Nhưng biện pháp trước mắt tuyệt đối là nhanh chóng nhất, dứt khoát nhất. Không nhìn thấy không khí hội trường đã bắt đầu có chút bốc lửa rồi sao?...
Những người này cũng không phải cố ý tâng bốc, giả vờ reo hò, mà thật sự đang vỗ tay. Có một số người trong mắt còn lộ ra loại thần thái rực lửa, bộc lộ ra khát vọng trong lòng bọn họ.
Đây chính là hiệu quả Tô Mộc muốn nhìn thấy!
Tôi vẽ ra một cái bánh mì lớn, mọi người đều có thể xé ăn, ai muốn ăn nhiều, cũng chỉ có thể bám chặt theo người vẽ ra cái bánh là tôi. Tôi có thể cho các vị lợi ích tuyệt đối, đây là khát vọng ẩn náu trong lòng mọi người, chuyện tiếp theo không cần Tô Mộc làm gì, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Nếu ai cho là đây là cách làm chính trị ngu ngốc của Tô Mộc, đó mới thật sự là ngu ngốc.
Thanh niên này thật sự rất thông minh!
Thật sự rất lợi hại!
Chẳng qua không biết tiếp theo, Tô Mộc rốt cuộc có năng lực biến chiếc bánh không tưởng này hiện thực hay không. Nếu không có khả năng làm được điều này, tất cả đều sẽ biến thành hư vô, sụp đổ trong nháy mắt.
- Còn quá non nớt!
Trong khi Bàng Tử Trăn rất nhanh nhìn thấu tâm tư của Tô Mộc, trong lòng Mai Ngự Thư lại hiện lên ý nghĩ này.
Bên trong hội trường xuất hiện loại không khí bốc lửa, xuất hiện loại kích tình từ trước tới nay chưa từng có, theo Mai Ngự Thư chỉ là một giả tượng. Phải biết rằng lý tưởng là đầy đặn, thực tế là nồng cốt, khu Cao Khai này không phải là nơi Tô Mộc muốn chơi cái gì là có thể chơi. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng công ty hữu hạn khoa học Phi Long lớn nhất khó chơi nhất khu Cao Khai, cũng đủ khiến hắn nhức đầu rồi.
Loại nói khoác mà không biết ngượng, cuối cùng đều sẽ bị thể chế đào thải.
Mai Ngự Thư ngồi ung dung như cụ già ngồi câu cá, vẻ mặt âm trầm từ từ khôi phục như cũ. Nghĩ đến mình vì tràng diện vừa rồi mà tức giận, Mai Ngự Thư liền cảm giác cực kỳ không đáng. Đợi đến khi Tô Mộc không có cách nào thực hiện hứa hẹn, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng lửa giận của những người trước mắt, Tô Mộc cũng chịu không nổi rồi.
Lúc này, trong đầu Mai Ngự Thư chợt hiện ra một suy nghĩ, đó chính là đẩy tất cả những người của khu Cao Khai tới bên phía Tô Mộc, sau đó nhìn hắn ngã xuống đất như thế nào.
Cả hội trường đầy chật người, theo lời nói vừa rồi của Tô Mộc, không khí bình tĩnh ban đầu từ từ biến thành lửa nóng. Làm người khống chế bầu không khí này, Tô Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ai nói từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhất định là trống rỗng không có gì!
Hôm nay Tô Mộc tôi sẽ phải làm một bài diễn thuyết lai láng!
Thế sự vô thường!
Khi Tô Mộc xuất hiện trên đài hội nghị, tất cả ánh mắt của những người trong quản ủy hội đều phóng đến trên người hắn. Hiện giờ Tô Mộc là nhân vật chính, mặc dù Bàng Tử Trăn ngồi bên cạnh, cũng không thể đoạt đi hào quang thuộc về Tô Mộc. Phải biết rằng Tô Mộc là ai? Đây chính là cán bộ của địa phương khác trao đổi tới đây, được bổ nhiệm làm bí thư thị ủy, chủ nhiệm quản ủy hội thành phố Cổ Lan.
Tín hiệu để lộ ra ở đây đã hết sức rõ ràng.
Tô Mộc làm bí thư quản công ủy, làm chủ nhiệm quản ủy hội, là bí thư thị ủy Lý Hưng Hoa bổ nhiệm, như vậy dĩ nhiên chính là người của Lý Hưng Hoa, sau này công việc của khu Cao Khai tất nhiên cũng sẽ vận hành theo hướng bên phía Lý Hưng Hoa.
Mai Ngự Thư làm cán bộ cũ của khu Cao Khai, làm phó bí thư quản công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội, hắn là do thị trường Bạch Vi Dân chọn ra. Trước khi Tô Mộc chưa đến đây, chính là người quản lý khu Cao Khai.
Nếu giữa hai người không xảy ra trò hay, là chuyện không thể nào!
Lúc trước khi Mai Ngự Thư là một nhà độc đại, cán bộ lãnh đạo quản ủy hội cũng không có cơ hội lựa chọn. Nhưng Tô Mộc đến đây, trái tim ngủ yên của mọi người cũng bắt đầu rục rịch. Dù sao với thân phận của bọn họ muốn trực tiếp nói chuyện với Lý Hưng Hoa là không có tư cách. Nhưng nếu có thể trèo lên chiếc thuyền lớn Tô Mộc, chưa chắc không có đường tắt.
Chỉ có điều không phải ai cũng dám đi thử con đường tắt này. Dù sao địa vị của Bạch Vi Dân ở thành phố Cổ Lan là rất vững chắc, chưa nói sau lưng Bạch Vi Dân còn có hậu đài có sức ảnh hưởng rất lớn, nghe nói Phó tỉnh trưởng Thiệu Khôn là người có hi vọng trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ nhất. Nếu thật sự có thể tiến lên một bước này, đối với Thiệu Khôn mà nói ý nghĩa vô cùng quan trọng, đồng thời cũng là một loại ủng hộ đối với Bạch Vi Dân.
Tô Mộc vẫn ngồi yên, giống như không lưu ý đến những ánh mắt trước mặt, nhưng chỉ hắn mới biết, trong những ngày sau này muốn trong thời gian ngắn nhất nắm giữ được quản ủy hội trong tay, sau đó để cho khu Cao Khai vận chuyển dựa theo lý niệm chấp chính của mình, cũng chỉ có thể dựa vào quan bảng.
Quan bảng, sẽ trở thành đại sát khí để Tô Mộc tung hoành khu Cao Khai!
Lúc này cũng là thời điểm Tô Mộc quyết định sử dụng quan bảng không kiêng nể.
Sau khi Bàng Tử Trăn tuyên bố bổ nhiệm, dưới sự chủ trì của Mai Ngự Thư, Tô Mộc được đẩy lên trước, nói thế nào hôm nay hắn cũng là chủ tràng, nơi này trong một thời gian rất dài sẽ trở thành nơi hắn hăng hái chiến đấu, tuyệt đối không không cho phép có bất cứ sai lầm nào.
- Bản thân tôi thật sự muốn nghe lời dạo đầu của cậu sẽ nói ra những thứ kinh thiên động địa gì.
Mai Ngự Thư nói thầm trong lòng.
Không chỉ có Mai Ngự Thư, ánh mắt của tất cả mọi người đều phóng đến trên người Tô Mộc. Bất kể thừa nhận hay không thừa nhận, chuyện Tô Mộc trở thành người lãnh đạo khu Cao Khai cũng không thể chối cãi. Bọn họ hiện tại đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể nghiệm chứng Tô Mộc rốt cuộc có đáng để bọn họ đứng cạnh hay không.
Trong những người phía dưới, khẩn trương nhất chính là Mã Minh Sơn.
Thân phận của Tô Mộc Mã Minh Sơn đã biết, mà chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới cảm giác sợ hãi. Ban đầu nếu Tô Mộc thật sự bị đồ hỗn trướng Từ Hổ thu thập..., hắn xem như lĩnh đủ rồi. Nghĩ tới đây, trong mắt Mã Minh Sơn không khỏi xẹt qua vẻ tàn nhẫn, xem ra xử phạt Từ Hổ không thể quá nhẹ, trước kia còn muốn giữ lại thân phận cảnh sát của hắn, bây giờ xem ra chỉ có thể đuổi hắn ra khỏi đội ngũ cảnh sát.
Về phần Từ Hổ sau khi bị khu trục sống chết thế nào, Mã Minh Sơn mặc kệ.... ,
- Các đồng chí, tôi là Tô Mộc. Lý lịch của tôi tin tưởng mọi người đã rất rõ ràng, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp ở khu Cao Khai, hôm nay ở trước mặt Bàng bộ trưởng, ở trước mặt các vị, tôi muốn nói vài lời. Mấy lời này, các vị đừng tưởng là tôi chỉ tùy tiện nói ra. Cho rằng đây chỉ là lời nói khách sáo tôi đã chuẩn bị không biết bao nhiêu lần, như gió thoảng bên tai. Bởi vì mỗi câu nói lúc này của tôi, nếu sau này không có biện pháp thực hiện, tất cả các vị đang ngồi đều có thể chỉ vào mũi tôi lớn tiếng chất vấn.
Sau khi Tô Mộc quét qua toàn trường, chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Lớn tiếng doạ người!
Chỉ là mấy câu nói, nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Mộc, và sự kiên định để lộ ra trong mắt hắn, tất cả mọi người đều biết Tô Mộc tuyệt đối không nói giỡn, hắn thật sự đang hứa hẹn. Phải biết rằng trong quan trường, trừ phi là bị ép buộc, nếu không không có ai muốn hứa hẹn, bởi vì như vậy, ý nghĩa anh sẽ phải đối mặt với trách nhiệm khó có thể gánh vác.
Có thể hoàn thành còn dễ nói, đến lúc đó công thành danh toại, phong quang vô hạn. Nhưng ai cũng biết, sau khi chân chính ép anh đến mức độ đó, chuyện có thể làm cho anh hoàn thành thật sự không nhiều lắm. Một khi kết thúc không thành, hậu quả chính là thê thảm.
Nếu ép những người khác, bọn họ thật sự dám chỉ vào lỗ mũi Tô Mộc chất vấn.
Vẫn còn quá trẻ tuổi, tại sao có thể nói ra những lời như vậy! Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu rất nhiều người, nhất là Mai Ngự Thư, hiện tại cũng đang hoài nghi, mình có phải quá cẩn thận hay không, làm sao có thể xem một người như Tô Mộc làm đối thủ. Thủ đoạn chính trị như vậy, thật sự xứng chơi với mình sao?
Buồn cười? Người giống như vậy, cho dù có mấy tên Mai Ngự Thư cũng có thể thu thập. Chờ xem hắn sẽ nói cái gì.
- Thành phố Cổ Lan là thành phố giàu văn hóa nhất tỉnh Giang Nam, mà khu nghiên cứu kỹ thuật Cao Tân chúng ta lại rất gần với thành khu cũ, thậm chí ở khu Cao Khai, có rất nhiều kiến trúc cổ đại. Tôi biết, dưới sự nỗ lực của các vị, khu Cao Khai có thể phát triển như bây giờ thực sự không dễ dàng. Nhưng các đồng chí, các vị phải biết rằng, khu Cao Khai chúng ta là mũi nhọn phát triển của thành phố Cổ Lan. Nếu không làm ra chút thành tích vậy cũng thật mất mặt.
Hôm nay tại đây tôi xin hứa hẹn với mọi người, trong thời gian nhiệm chức tuyệt đối sẽ chế tạo khu Cao Khai trở thành điểm sáng mới của thành phố Cổ Lan, để cho khu Cao Khai chân chính làm được điều mọi người mong đợi, cho người khu Cao Khai chúng ta mỗi khi đi ra ngoài, đều có thể đứng thẳng lưng trước mặt các huyện thành còn lại. Tôi tin tưởng tôi có thể làm được, tôi cũng đồng dạng tin tưởng chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ nhanh chóng hoàn thành tốt mục tiêu này. Tôi tin tưởng, các vị có tin tưởng không?
Tô Mộc lớn tiếng nói.
- Tin tưởng! Tin tưởng! Tin tưởng!
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, khi Mai Ngự Thư cho rằng sắp nhìn thấy trò cười của Tô Mộc, tiếng hô quyết tâm đồng loạt vang lên, màn này khiến cho sắc mặt hắn rõ ràng rất khó coi.
- Đại thủ bút!
Bàng Tử Trăn ngồi trên đài hội nghị, trong lòng nói thầm.
Làm thường ủy thị ủy, bộ trưởng bộ tổ chức Bàng Tử Trăn đã gặp qua rất nhiều người, nhưng Tô Mộc lại làm cho hắn cảm thấy suy nghĩ không ra. Chưa nói đến sau này có ai có diễn thuyết nhậm chức như vậy hay không, nhưng đến hiện tại tuyệt đối là chưa từng có ai. Nhìn Tô Mộc tự buộc mình vào hiểm địa, là biểu hiện tư tưởng chính trị chưa thành thục, nhưng Bàng Tử Trăn có thể thông qua vẻ mặt kiên định của Tô Mộc, nhìn thấu ánh mắt trầm ổn toát ra trong mắt hắn, bắt được đây tuyệt đối không phải cử chỉ lỗ mãng của Tô Mộc.
Nếu không phải là cử chỉ lỗ mãng, đó chính là cố ý làm!
Đây mới là chỗ khiến cho Bàng Tử Trăn cảm thấy kinh diễm!
Bàng Tử Trăn biết hiện giờ khu Cao Khai là thiên hạ của Mai Ngự Thư, dưới sự điều hành nhiều năm qua của Mai Ngự Thư, lớn không dám nói, nhưng tối thiểu lời nói của hắn ở khu Cao Khai tuyệt đối là nhất ngôn cửu định. Tô Mộc mới đến, muốn phá vỡ bố cục này, có rất nhiều biện pháp. Nhưng biện pháp trước mắt tuyệt đối là nhanh chóng nhất, dứt khoát nhất. Không nhìn thấy không khí hội trường đã bắt đầu có chút bốc lửa rồi sao?...
Những người này cũng không phải cố ý tâng bốc, giả vờ reo hò, mà thật sự đang vỗ tay. Có một số người trong mắt còn lộ ra loại thần thái rực lửa, bộc lộ ra khát vọng trong lòng bọn họ.
Đây chính là hiệu quả Tô Mộc muốn nhìn thấy!
Tôi vẽ ra một cái bánh mì lớn, mọi người đều có thể xé ăn, ai muốn ăn nhiều, cũng chỉ có thể bám chặt theo người vẽ ra cái bánh là tôi. Tôi có thể cho các vị lợi ích tuyệt đối, đây là khát vọng ẩn náu trong lòng mọi người, chuyện tiếp theo không cần Tô Mộc làm gì, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Nếu ai cho là đây là cách làm chính trị ngu ngốc của Tô Mộc, đó mới thật sự là ngu ngốc.
Thanh niên này thật sự rất thông minh!
Thật sự rất lợi hại!
Chẳng qua không biết tiếp theo, Tô Mộc rốt cuộc có năng lực biến chiếc bánh không tưởng này hiện thực hay không. Nếu không có khả năng làm được điều này, tất cả đều sẽ biến thành hư vô, sụp đổ trong nháy mắt.
- Còn quá non nớt!
Trong khi Bàng Tử Trăn rất nhanh nhìn thấu tâm tư của Tô Mộc, trong lòng Mai Ngự Thư lại hiện lên ý nghĩ này.
Bên trong hội trường xuất hiện loại không khí bốc lửa, xuất hiện loại kích tình từ trước tới nay chưa từng có, theo Mai Ngự Thư chỉ là một giả tượng. Phải biết rằng lý tưởng là đầy đặn, thực tế là nồng cốt, khu Cao Khai này không phải là nơi Tô Mộc muốn chơi cái gì là có thể chơi. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng công ty hữu hạn khoa học Phi Long lớn nhất khó chơi nhất khu Cao Khai, cũng đủ khiến hắn nhức đầu rồi.
Loại nói khoác mà không biết ngượng, cuối cùng đều sẽ bị thể chế đào thải.
Mai Ngự Thư ngồi ung dung như cụ già ngồi câu cá, vẻ mặt âm trầm từ từ khôi phục như cũ. Nghĩ đến mình vì tràng diện vừa rồi mà tức giận, Mai Ngự Thư liền cảm giác cực kỳ không đáng. Đợi đến khi Tô Mộc không có cách nào thực hiện hứa hẹn, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng lửa giận của những người trước mắt, Tô Mộc cũng chịu không nổi rồi.
Lúc này, trong đầu Mai Ngự Thư chợt hiện ra một suy nghĩ, đó chính là đẩy tất cả những người của khu Cao Khai tới bên phía Tô Mộc, sau đó nhìn hắn ngã xuống đất như thế nào.
Cả hội trường đầy chật người, theo lời nói vừa rồi của Tô Mộc, không khí bình tĩnh ban đầu từ từ biến thành lửa nóng. Làm người khống chế bầu không khí này, Tô Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Ai nói từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhất định là trống rỗng không có gì!
Hôm nay Tô Mộc tôi sẽ phải làm một bài diễn thuyết lai láng!
/1590
|