Làm sắc lang đã đủ xui xẻo, nếu là làm sắc lang còn bị bắt tại trận thì càng làm người ta lúng túng. Cái nghề sắc lang này có thể nói vô cùng nguy hiểm, bên cạnh không có nữ nhân, muốn thỏa mãn khát vọng biến thái nào đó, bí quá hoá liều làm ra cử động vượt rào, hành động như vậy vốn đã bị xã hội xỉ vả, nếu gia tăng thêm chút khó xử cho hành động này thì càng thêm thú vị.
Giống như hiện tại!
Người đàn ông bị Nhâm Linh Nhi nắm chặt cổ tay đeo kính đen, mặc một chiếc áo Jacket màu đen, vóc người nhỏ bé, vừa nhìn đã thấy hèn mọn. Khổ nỗi hắn hèn mọn còn chưa tính, hèn mọn ở chỗ khác còn dễ nói, đằng này hắn lại lựa chọn ra tay ở thánh địa Phật môn; ra tay như vậy coi như xong, nhưng hắn lại bị Nhâm Linh Nhi bắt được; khốn khổ hơn là hắn đường đường là một người đàn ông nhưng giãy dụa mấy lần cũng không thoát khỏi tay Nhâm Linh Nhi, ngươi nói ngươi không đập đầu vào đậu hủ mà chết, còn sống làm gì?
Rất hiển nhiên ý thức được tình thế hiện tại có cái gì không đúng, nam nhân hèn mọn cúi người thấp giọng nói với Nhâm Linh Nhi:
- Vị tỷ tỷ này, tha tôi một lần, tôi thật sự lần đầu làm chuyện này, cô nhìn xem, mới vừa ra tay đã bị cô bắt được.
- Không ngờ ở thánh địa phật môn cũng có sắc lang như vậy!
- Em đã nói du lịch ở thành phố Cổ Lan này không tốt, nhưng anh cứ muốn tới, nhìn xem bây giờ thì thế nào.
- Thật xin lỗi bảo bối, anh đâu biết sẽ xuất hiện chuyện này.
Trong đội ngũ đoàn du lịch, mọi người bắt đầu ầm ỹ, ánh mắt nhìn tên sắc lang tràn đầy khinh thường. Điều khiến tên nam nhân hèn mọn bất đắc dĩ chính là, trong đó có một cô gái có cái eo như thùng nước. Nhìn bộ dạng của hắn giống như đã làm gì cô ta vậy. Làm tên nam nhân hèn mọn muốn hét lớn, tỷ tỷ, cô cũng không đi soi gương xem thế nào, cho dù tôi háo sắc thế nào cũng không bao giờ muốn đụng tới cô.
- Cũng bởi vì ngươi, nếu không dịch vụ du lịch của thành phố Cổ Lan chúng ta cũng sẽ không phát triển không nổi như bây giờ.
Nhâm Linh Nhi cảm thụ được tâm tình biến hóa của đoàn du lịch, vội vàng kêu lên.
Buồn cười, nếu thật sự để cho những du khách này động thủ, vạn nhất đánh người ta thành hình dạng gì đấy. Nhâm Linh Nhi cũng không gánh nổi trách nhiệm. Nàng có thể bắt được tên nam nhân hèn mọn này đã coi như không tệ rồi, nàng tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện bất ngờ này xuất hiện. Phải biết rằng làm hướng dẫn viên du lịch, Nhâm Linh Nhi cũng không phải lần đầu nhìn thấy chuyện như vậy. Tuy nói không phải nhìn quen lắm, nhưng cũng gặp qua rất nhiều.
- A, ta đánh chết tên sắc lang nhà ngươi, dám chiếm tiện nghi của lão nương, lão nương phải chặt cái tay của ngươi!
Khi Nhâm Linh Nhi đang suy nghĩ nên làm thế nào, trước mắt đột nhiên lao ra một đạo thân ảnh, đây rõ ràng là thiếu phụ trung niên vừa rồi bị sàm sỡ. Nàng lao về phía tên nam nhân hèn mọn, chửi mắng té tát, thuận tiện mười ngón tay vung lên, thần quyền của người đàn bà chanh chua lập tức thi triển. Nhất thời lơ đễnh, Nhâm Linh Nhi bị đẩy về phía sau, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
- Cẩn thận!
Trong nháy mắt, khi mấy nam du khách còn lại đang định đưa tay, Tô Mộc vừa vặn xuất hiện, đưa tay ôm Nhâm Linh Nhi vào trong ngực, tránh cho nàng khỏi ngã nhào, đồng thờiTô Mộc bắt đầu chuyển động quan bảng.
Tên họ: Nhâm Linh Nhi
Chức vụ: nhân viên ngân hàng, kiêm hướng dẫn viên du lịch, huấn luyện viên Taekwondo.
Yêu thích: hướng dẫn du lịch
Độ thân mật: ba mươi
Lên chức: tạm thời chưa có
Bệnh không tiện nói ra: cánh tay gãy xương trong năm ngày.
Mong ước: muốn có một ngày đi vòng quanh thế giới!
Tô Mộc không phải cố ý thăm dò bí mật của Nhâm Linh Nhi, hắn chỉ muốn biết cô hướng dẫn viên du lịch này là ai, phải biết rằng trong tình cảnh khách du lịch ít ỏi ở thành phố Cổ Lan hiện nay. Còn có người có thể nghĩ tới tiềm năng du lịch của thành phố Cổ Lan mà xử lý chuyện cẩn trọng như vậy, cũng đủ khiến Tô Mộc hứng thú. Không chừng, nếu có thể, hắn cũng muốn trực tiếp đưa Nhâm Linh Nhi tới khu Cao Khai.
Không ngờ Nhâm Linh Nhi còn có nhiều thân phận như vậy, nghề nghiệp chính là nhân viên ngân hàng, nhưng còn kiêm thêm hướng dẫn viên du lịch và huấn luyện viên Taekwondo. Khó trách nàng có thể chế trụ tên nam nhân hèn mọn kia, nhưng nếu không phải vì không muốn thương tổn vị thiếu phụ trung niên..., sợ rằng nàng cũng không bị ngã xuống đất. Nhưng nghĩ đến thân phận huấn luyện viên Taekwondo của Nhâm Linh Nhi, Tô Mộc lại cảm giác mình có chút dư thừa, cho dù không tự ra tay, có lẽ nàng cũng không bị thương.
- Cô không sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Tôi không sao!
Nhâm Linh Nhi vội vàng đứng lên:
- Vừa rồi cám ơn anh.
- Cô làm hướng dẫn viên du lịch kiểu gì vậy? Vừa đụng một cái đã ngã, có phải cô đã thương lượng với tên sắc lang kia, nhìn thấy không, hắn chạy mất rồi!
Thiếu phụ trung niên đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Nhâm Linh Nhi vội vàng nói.
- Cứ xin lỗi là có thể xong chuyện sao? Nếu tôi xin lỗi cô, rồi để tên sắc lang kia sờ cô có được không? Tôi mặc kệ, tôi phải khiếu nại cô, tôi phải để cho công ty du lịch của cô đuổi việc cô.
Thiếu phụ trung niên đúng là người không biết lý lẽ.
Những lời như vậy đến tai Tô Mộc, liền cảm giác một trận chói tai.
Trong chuyện này hình như hoàn toàn không có lỗi của Nhâm Linh Nhi? Nếu như không phải nhờ Nhâm Linh Nhi..., hiện tại bà ngược lại đã bị tên nam nhân hèn mọn kia chiếm hết tiện nghi. Hiện tại bà còn nói ra những lời như vậy, quả thực là buồn cười.
- Thật xin lỗi, chuyện này công ty du lịch chúng tôi thật sự không nghĩ đến, thật xin lỗi.
Nhâm Linh Nhi không hề tức giận, vẫn nói xin lỗi. Thái độ như vậy khiến cho các du khách còn lại cũng bắt đầu chán ghét vị thiếu phụ trung niên kia, rối rít chỉ trích.
- Mấy người làm sao vậy? Người bị ức hiếp không phải các người, bây giờ các người lại bắt đầu nói mát sao. Các người bớt giả bộ dùm tôi, nói thật cho các người biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu, tôi chính là muốn một giải thích. Nếu cô không cho tôi một giải thích, hôm nay tôi sẽ không đi.
Vừa nói thiếu phụ trung niên vừa vẫy tay, bên cạnh nàng nhất thời xuất hiện một người đàn ông, thân hình vạm vỡ, giống như hộ vệ.
- Ngăn cánh cửa chùa kia cho tôi, tôi không thể đi vào, bất cứ người nào cũng không thể đi vào!
- Vâng!
Thật sự chính là hộ vệ!
Mọi người nhìn nam tử đeo kính đen đi về phía cánh cửa ngôi chùa, đồng loạt ồ lên. Vừa rồi nam tử đeo kính này cũng ngồi trên xe, đồng dạng là lữ khách, hiện tại không ngờ, hắn lại là hộ vệ. Có thể thuê hộ vệ cũng không phải người bình thường, được rồi, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này. Nếu thật sự bị nữ nhân này để ý, chỉ sợ cũng không có quả ngon để ăn, nữ nhân này rõ ràng là một nhân vật lợi hại.
Tất cả đều có hướng dẫn viên du lịch giải quyết. Nếu hướng dẫn viên du lịch không giải quyết được..., bọn họ lại ồn ào cũng không muộn.
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn chuyện bất ngờ xảy ra, trên mặt đột nhiên lộ ra nét mặt cổ quái. Chuyện xảy ra không bình thường tất có kỳ quái, theo Tô Mộc thấy chuyện này không đơn giản như nó đã xảy ra. Biểu hiện của nữ nhân này quá mức khoa trương, dáng vẻ như lần đầu tiên của mình bị cướp đi, hơn nữa lời nói của bà ta rất có tính châm chích, mỗi câu nói đều nhằm vào công ty du lịch, rõ ràng là muốn dội bồn nước bẩn lên đầu công ty du lịch.
Trong chuyện này nhất định có gì mờ ám!
- Cô muốn thế nào?
Nhâm Linh Nhi cũng nhìn ra tình hình có chút không đúng, tiến lên nhìn thiếu phụ trung niên hỏi.
- Còn muốn thế nào? Tôi chính là muốn công ty du lịch của các cô phải cho tôi một giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ đăng báo, sẽ bôi đen công ty du lịch các cô, cho thành phố Cổ Lan các cô mất sạch khách du lịch.
Thiếu phụ trung niên cuồng ngạo kêu lên.
- Chuyện vừa rồi thật sự bất ngờ, xin cô tha lỗi. Nếu như cô muốn một lời giải thích, có thể liên lạc với công ty du lịch của chúng tôi, nhưng xin cô hiện tại đừng làm trễ nãi hành trình của các du khách còn lại được không?
Nhâm Linh Nhi nói.
- Không được, tôi không đi, bất cứ người nào cũng không thể đi!
Thiếu phụ trung niên không lui bước.
Hừ!
Tô Mộc phát ra một tiếng hừ lạnh, vừa định tiến lên, không ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đi tới bên cạnh thiếu phụ trung niên, ghé sát vào tai nàng không biết nói câu gì, sắc mặt thiếu phụ trung niên liền đại biến, cũng chẳng quan tâm tới tên hộ vệ kia, xoay người vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng hét.
- Mình ơi, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu anh xảy ra chuyện, em biết làm gì bây giờ?
Tên hộ vệ còn lại, sau khi nhìn thấy thiếu phụ trung niên rời đi, vội vàng rời khỏi chỗ cánh cửa. Chủ nhân đã đi, hắn còn ở đây làm gì? Lẽ nào vì ba mươi đồng tiền công một ngày, mà treo cái mạng nhỏ của mình ở đây sao?
...
Chuyện phát triển tới đây, nếu như những người ở đây còn không nhìn ra chút môn lộ..., vậy chẳng phải là kẻ ngu rồi.
- Ai da, không ngờ ăn mặc đẹp như vậy lại là một tên lừa gạt.
- Đúng vậy, đám lừa gạt này nhằm vào công ty du lịch, thật sự là muốn lừa tiền sao.
- Bây giờ đúng là hạng người gì cũng có!
Lúc này Nhâm Linh Nhi cũng kịp phản ứng, chỉ có điều sau khi trên mặt nàng hiện lên vẻ giận dỗi, rất nhanh nhìn về hướng cô gái đột nhiên lộ diện. Nếu như không phải có nàng, sợ rằng trận âm mưu này nhất thời không giải được. Chuyện này, thật sự phải cảm tạ nàng.
Nhưng cô gái này thật sự nhìn rất đẹp, cho dù là Nhâm Linh Nhi nhìn thấy cũng có chút kinh diễm.
Khác với loại giỏi giang thành thục của Nhâm Linh Nhi, trên người cô gái trước mắt toát ra hơi thở có vẻ rất thẹn thùng xấu hổ, giống như một cô bé mới tốt nghiệp, sau khi làm được một chuyện xem như chính nghĩa, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ kích động. Nàng mặc một bộ chiếc váy màu xanh nhạt, vóc người cao gầy, càng làm chiếc váy của nàng rất phù hợp. Nàng có một đôi mắt to đen nhánh, mỗi lúc chớp chớp lại lộ ra vẻ ngượng ngùng. Đôi môi không tô son, nhưng lại mang tới cảm giác xinh đẹp như phù dung.
- Chuyện vừa rồi thật sự cám ơn cô.
Nhâm Linh Nhi đi lên trước nói.
Không ngờ cô gái chỉ nhìn Nhâm Linh Nhi khẽ mỉm cười, ý bảo không cần để ý, sau đó nàng vươn tay về phía Tô Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Này, đã lâu không gặp!
Giống như hiện tại!
Người đàn ông bị Nhâm Linh Nhi nắm chặt cổ tay đeo kính đen, mặc một chiếc áo Jacket màu đen, vóc người nhỏ bé, vừa nhìn đã thấy hèn mọn. Khổ nỗi hắn hèn mọn còn chưa tính, hèn mọn ở chỗ khác còn dễ nói, đằng này hắn lại lựa chọn ra tay ở thánh địa Phật môn; ra tay như vậy coi như xong, nhưng hắn lại bị Nhâm Linh Nhi bắt được; khốn khổ hơn là hắn đường đường là một người đàn ông nhưng giãy dụa mấy lần cũng không thoát khỏi tay Nhâm Linh Nhi, ngươi nói ngươi không đập đầu vào đậu hủ mà chết, còn sống làm gì?
Rất hiển nhiên ý thức được tình thế hiện tại có cái gì không đúng, nam nhân hèn mọn cúi người thấp giọng nói với Nhâm Linh Nhi:
- Vị tỷ tỷ này, tha tôi một lần, tôi thật sự lần đầu làm chuyện này, cô nhìn xem, mới vừa ra tay đã bị cô bắt được.
- Không ngờ ở thánh địa phật môn cũng có sắc lang như vậy!
- Em đã nói du lịch ở thành phố Cổ Lan này không tốt, nhưng anh cứ muốn tới, nhìn xem bây giờ thì thế nào.
- Thật xin lỗi bảo bối, anh đâu biết sẽ xuất hiện chuyện này.
Trong đội ngũ đoàn du lịch, mọi người bắt đầu ầm ỹ, ánh mắt nhìn tên sắc lang tràn đầy khinh thường. Điều khiến tên nam nhân hèn mọn bất đắc dĩ chính là, trong đó có một cô gái có cái eo như thùng nước. Nhìn bộ dạng của hắn giống như đã làm gì cô ta vậy. Làm tên nam nhân hèn mọn muốn hét lớn, tỷ tỷ, cô cũng không đi soi gương xem thế nào, cho dù tôi háo sắc thế nào cũng không bao giờ muốn đụng tới cô.
- Cũng bởi vì ngươi, nếu không dịch vụ du lịch của thành phố Cổ Lan chúng ta cũng sẽ không phát triển không nổi như bây giờ.
Nhâm Linh Nhi cảm thụ được tâm tình biến hóa của đoàn du lịch, vội vàng kêu lên.
Buồn cười, nếu thật sự để cho những du khách này động thủ, vạn nhất đánh người ta thành hình dạng gì đấy. Nhâm Linh Nhi cũng không gánh nổi trách nhiệm. Nàng có thể bắt được tên nam nhân hèn mọn này đã coi như không tệ rồi, nàng tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện bất ngờ này xuất hiện. Phải biết rằng làm hướng dẫn viên du lịch, Nhâm Linh Nhi cũng không phải lần đầu nhìn thấy chuyện như vậy. Tuy nói không phải nhìn quen lắm, nhưng cũng gặp qua rất nhiều.
- A, ta đánh chết tên sắc lang nhà ngươi, dám chiếm tiện nghi của lão nương, lão nương phải chặt cái tay của ngươi!
Khi Nhâm Linh Nhi đang suy nghĩ nên làm thế nào, trước mắt đột nhiên lao ra một đạo thân ảnh, đây rõ ràng là thiếu phụ trung niên vừa rồi bị sàm sỡ. Nàng lao về phía tên nam nhân hèn mọn, chửi mắng té tát, thuận tiện mười ngón tay vung lên, thần quyền của người đàn bà chanh chua lập tức thi triển. Nhất thời lơ đễnh, Nhâm Linh Nhi bị đẩy về phía sau, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
- Cẩn thận!
Trong nháy mắt, khi mấy nam du khách còn lại đang định đưa tay, Tô Mộc vừa vặn xuất hiện, đưa tay ôm Nhâm Linh Nhi vào trong ngực, tránh cho nàng khỏi ngã nhào, đồng thờiTô Mộc bắt đầu chuyển động quan bảng.
Tên họ: Nhâm Linh Nhi
Chức vụ: nhân viên ngân hàng, kiêm hướng dẫn viên du lịch, huấn luyện viên Taekwondo.
Yêu thích: hướng dẫn du lịch
Độ thân mật: ba mươi
Lên chức: tạm thời chưa có
Bệnh không tiện nói ra: cánh tay gãy xương trong năm ngày.
Mong ước: muốn có một ngày đi vòng quanh thế giới!
Tô Mộc không phải cố ý thăm dò bí mật của Nhâm Linh Nhi, hắn chỉ muốn biết cô hướng dẫn viên du lịch này là ai, phải biết rằng trong tình cảnh khách du lịch ít ỏi ở thành phố Cổ Lan hiện nay. Còn có người có thể nghĩ tới tiềm năng du lịch của thành phố Cổ Lan mà xử lý chuyện cẩn trọng như vậy, cũng đủ khiến Tô Mộc hứng thú. Không chừng, nếu có thể, hắn cũng muốn trực tiếp đưa Nhâm Linh Nhi tới khu Cao Khai.
Không ngờ Nhâm Linh Nhi còn có nhiều thân phận như vậy, nghề nghiệp chính là nhân viên ngân hàng, nhưng còn kiêm thêm hướng dẫn viên du lịch và huấn luyện viên Taekwondo. Khó trách nàng có thể chế trụ tên nam nhân hèn mọn kia, nhưng nếu không phải vì không muốn thương tổn vị thiếu phụ trung niên..., sợ rằng nàng cũng không bị ngã xuống đất. Nhưng nghĩ đến thân phận huấn luyện viên Taekwondo của Nhâm Linh Nhi, Tô Mộc lại cảm giác mình có chút dư thừa, cho dù không tự ra tay, có lẽ nàng cũng không bị thương.
- Cô không sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Tôi không sao!
Nhâm Linh Nhi vội vàng đứng lên:
- Vừa rồi cám ơn anh.
- Cô làm hướng dẫn viên du lịch kiểu gì vậy? Vừa đụng một cái đã ngã, có phải cô đã thương lượng với tên sắc lang kia, nhìn thấy không, hắn chạy mất rồi!
Thiếu phụ trung niên đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Nhâm Linh Nhi vội vàng nói.
- Cứ xin lỗi là có thể xong chuyện sao? Nếu tôi xin lỗi cô, rồi để tên sắc lang kia sờ cô có được không? Tôi mặc kệ, tôi phải khiếu nại cô, tôi phải để cho công ty du lịch của cô đuổi việc cô.
Thiếu phụ trung niên đúng là người không biết lý lẽ.
Những lời như vậy đến tai Tô Mộc, liền cảm giác một trận chói tai.
Trong chuyện này hình như hoàn toàn không có lỗi của Nhâm Linh Nhi? Nếu như không phải nhờ Nhâm Linh Nhi..., hiện tại bà ngược lại đã bị tên nam nhân hèn mọn kia chiếm hết tiện nghi. Hiện tại bà còn nói ra những lời như vậy, quả thực là buồn cười.
- Thật xin lỗi, chuyện này công ty du lịch chúng tôi thật sự không nghĩ đến, thật xin lỗi.
Nhâm Linh Nhi không hề tức giận, vẫn nói xin lỗi. Thái độ như vậy khiến cho các du khách còn lại cũng bắt đầu chán ghét vị thiếu phụ trung niên kia, rối rít chỉ trích.
- Mấy người làm sao vậy? Người bị ức hiếp không phải các người, bây giờ các người lại bắt đầu nói mát sao. Các người bớt giả bộ dùm tôi, nói thật cho các người biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu, tôi chính là muốn một giải thích. Nếu cô không cho tôi một giải thích, hôm nay tôi sẽ không đi.
Vừa nói thiếu phụ trung niên vừa vẫy tay, bên cạnh nàng nhất thời xuất hiện một người đàn ông, thân hình vạm vỡ, giống như hộ vệ.
- Ngăn cánh cửa chùa kia cho tôi, tôi không thể đi vào, bất cứ người nào cũng không thể đi vào!
- Vâng!
Thật sự chính là hộ vệ!
Mọi người nhìn nam tử đeo kính đen đi về phía cánh cửa ngôi chùa, đồng loạt ồ lên. Vừa rồi nam tử đeo kính này cũng ngồi trên xe, đồng dạng là lữ khách, hiện tại không ngờ, hắn lại là hộ vệ. Có thể thuê hộ vệ cũng không phải người bình thường, được rồi, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này. Nếu thật sự bị nữ nhân này để ý, chỉ sợ cũng không có quả ngon để ăn, nữ nhân này rõ ràng là một nhân vật lợi hại.
Tất cả đều có hướng dẫn viên du lịch giải quyết. Nếu hướng dẫn viên du lịch không giải quyết được..., bọn họ lại ồn ào cũng không muộn.
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn chuyện bất ngờ xảy ra, trên mặt đột nhiên lộ ra nét mặt cổ quái. Chuyện xảy ra không bình thường tất có kỳ quái, theo Tô Mộc thấy chuyện này không đơn giản như nó đã xảy ra. Biểu hiện của nữ nhân này quá mức khoa trương, dáng vẻ như lần đầu tiên của mình bị cướp đi, hơn nữa lời nói của bà ta rất có tính châm chích, mỗi câu nói đều nhằm vào công ty du lịch, rõ ràng là muốn dội bồn nước bẩn lên đầu công ty du lịch.
Trong chuyện này nhất định có gì mờ ám!
- Cô muốn thế nào?
Nhâm Linh Nhi cũng nhìn ra tình hình có chút không đúng, tiến lên nhìn thiếu phụ trung niên hỏi.
- Còn muốn thế nào? Tôi chính là muốn công ty du lịch của các cô phải cho tôi một giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ đăng báo, sẽ bôi đen công ty du lịch các cô, cho thành phố Cổ Lan các cô mất sạch khách du lịch.
Thiếu phụ trung niên cuồng ngạo kêu lên.
- Chuyện vừa rồi thật sự bất ngờ, xin cô tha lỗi. Nếu như cô muốn một lời giải thích, có thể liên lạc với công ty du lịch của chúng tôi, nhưng xin cô hiện tại đừng làm trễ nãi hành trình của các du khách còn lại được không?
Nhâm Linh Nhi nói.
- Không được, tôi không đi, bất cứ người nào cũng không thể đi!
Thiếu phụ trung niên không lui bước.
Hừ!
Tô Mộc phát ra một tiếng hừ lạnh, vừa định tiến lên, không ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đi tới bên cạnh thiếu phụ trung niên, ghé sát vào tai nàng không biết nói câu gì, sắc mặt thiếu phụ trung niên liền đại biến, cũng chẳng quan tâm tới tên hộ vệ kia, xoay người vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng hét.
- Mình ơi, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu anh xảy ra chuyện, em biết làm gì bây giờ?
Tên hộ vệ còn lại, sau khi nhìn thấy thiếu phụ trung niên rời đi, vội vàng rời khỏi chỗ cánh cửa. Chủ nhân đã đi, hắn còn ở đây làm gì? Lẽ nào vì ba mươi đồng tiền công một ngày, mà treo cái mạng nhỏ của mình ở đây sao?
...
Chuyện phát triển tới đây, nếu như những người ở đây còn không nhìn ra chút môn lộ..., vậy chẳng phải là kẻ ngu rồi.
- Ai da, không ngờ ăn mặc đẹp như vậy lại là một tên lừa gạt.
- Đúng vậy, đám lừa gạt này nhằm vào công ty du lịch, thật sự là muốn lừa tiền sao.
- Bây giờ đúng là hạng người gì cũng có!
Lúc này Nhâm Linh Nhi cũng kịp phản ứng, chỉ có điều sau khi trên mặt nàng hiện lên vẻ giận dỗi, rất nhanh nhìn về hướng cô gái đột nhiên lộ diện. Nếu như không phải có nàng, sợ rằng trận âm mưu này nhất thời không giải được. Chuyện này, thật sự phải cảm tạ nàng.
Nhưng cô gái này thật sự nhìn rất đẹp, cho dù là Nhâm Linh Nhi nhìn thấy cũng có chút kinh diễm.
Khác với loại giỏi giang thành thục của Nhâm Linh Nhi, trên người cô gái trước mắt toát ra hơi thở có vẻ rất thẹn thùng xấu hổ, giống như một cô bé mới tốt nghiệp, sau khi làm được một chuyện xem như chính nghĩa, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ kích động. Nàng mặc một bộ chiếc váy màu xanh nhạt, vóc người cao gầy, càng làm chiếc váy của nàng rất phù hợp. Nàng có một đôi mắt to đen nhánh, mỗi lúc chớp chớp lại lộ ra vẻ ngượng ngùng. Đôi môi không tô son, nhưng lại mang tới cảm giác xinh đẹp như phù dung.
- Chuyện vừa rồi thật sự cám ơn cô.
Nhâm Linh Nhi đi lên trước nói.
Không ngờ cô gái chỉ nhìn Nhâm Linh Nhi khẽ mỉm cười, ý bảo không cần để ý, sau đó nàng vươn tay về phía Tô Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Này, đã lâu không gặp!
/1590
|