Một người mỗi khi gặp chuyện luôn bình tĩnh, nếu như nói có một ngày đột nhiên biến thành vô cùng nóng nảy, khẳng định phải có nguyên nhân. Nếu không có nguyên nhân khác thường là không tồn tại. Hành động bây giờ của Tô Mộc có vẻ không thích hợp, ở trong mắt những người như Bùi Phi sẽ nghĩ là chuyện bình thường, sẽ cho rằng Tô Mộc chính là người như vậy. Nhưng với Lý Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không nghĩ như thế.
Trên thực tế Tô Mộc thật sự có ý nghĩ khác!
Ấn tượng thiếu niên lão thành Tô Mộc không muốn duy trì, tuổi tác trẻ trung như hắn nếu không có bộ dạng càn rỡ ngang ngược, truyền đi ra tuyệt đối sẽ làm chút người nào lo lắng. Bị lo lắng chú ý là một chuyện, mà nếu có người bởi vì vậy tìm cách quấy nhiễu, muốn ngăn chặn tiêu diệt con đường tiến tới của Tô Mộc, đó mới là chuyện làm Tô Mộc cảm thấy đau đầu. Bởi vậy hắn mới nghĩ ra biện pháp như thế.
Thủ đô tuyệt đối là nơi tốt nhất giúp hắn phá vỡ hình tượng!
Nguyên bản Tô Mộc còn đang suy nghĩ có nên thông qua biện pháp khác giải quyết vấn đề này hay không, ai ngờ Giang Lưu lại đúng dịp nhảy vào, thật sự làm Tô Mộc cảm khái, đúng là buồn ngủ có người tặng gối đầu. Chẳng qua ở trong lòng Tô Mộc, người như Giang Lưu thân phận còn chưa đủ, ít nhất phải có người khác xuất hiện, còn phải ở cấp bậc cao hơn, như vậy gây ra phiền toái mới đủ trọng lượng.
Cho nên Tô Mộc mới có thể ngang nhiên ra tay, vừa giáo huấn Giang Lưu vừa chờ đợi cứu viện của hắn.
Loại chuyện làm cho mình biến thành càn rỡ ngang ngược, vô cùng ngạo mạn, có đôi khi chưa chắc là chuyện xấu.
- Bá đạo làm cho người ta thích!
Bùi Phi sau thoáng khiếp sợ, nhìn biểu tình si mê của tiểu nha đầu Ngụy Mạn, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Mộc làm ra hành động anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là quá đẹp. Nhìn thấy hay không? Tiểu nha đầu này tuyệt đối sẽ rơi vào tay giặc.
Nhưng tên vừa rồi đã nói gì đây? Ngụy Mạn là con gái của sở trưởng sở giáo dục gì đó, nếu thật sự là vậy, Tô Mộc cũng đúng như lời hắn nói, là nhân viên công vụ sao?
- Chúng ta làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao?
- Bằng không thì sao? Chẳng lẽ anh dám gây sự sao?
- Bỏ đi, chờ xem, Giang Lưu khẳng định có chuẩn bị ở sau.
Vài người đi cùng Giang Lưu đứng bên ngoài phòng Chính Hoàng Kỳ, không ai rời đi, bọn hắn muốn giúp Giang Lưu giám thị Tô Mộc. Tuy bọn hắn không dám ra tay, nhưng nếu chỉ giám thị thì còn không vấn đề.
Quả nhiên chờ không bao lâu Giang Lưu dẫn theo vài người đi tới. Nhìn bộ dạng ăn nói khép nép sau lưng của Giang Lưu, là có thể nhìn ra người cầm đầu ngang ngược càn rỡ như thế nào.
- Cậu nói là thật sao? Thật sự báo danh hào của tôi cũng không được?
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ hỏi.
Đúng vậy, người cầm đầu chính là Tôn Nguyên Thắng!
Nhóm khách ngồi trong phòng Chính Bạch Kỳ là hai anh em Tôn Nguyên Bồi cùng Tôn Nguyên Thắng, mà Giang Lưu muốn buộc Ngụy Mạn đi qua kính rượu hai người này. Nếu nói sâu hơn hai anh em Tôn Nguyên Thắng cũng có chút quan hệ thân thích với Giang Lưu, chẳng qua là họ hàng thật xa. Giang Lưu hẳn gọi Tôn Nguyên Thắng là anh, mà trên thực tế Giang Lưu cũng làm như vậy, xưa nay đều xưng hô là anh của hắn.
- Thắng ca, tôi nói đều là thật sự. Bọn hắn chẳng những đoạt nữ nhân của tôi, còn nói dù gọi ai cũng vô dụng. Tôi vốn chỉ muốn cho Ngụy Mạn đi qua kính ly rượu với anh cùng Bồi ca. Ai ngờ bọn hắn dám ngang ngược ngăn trở. Chẳng những ngăn trở, anh nhìn xem, bọn hắn còn đánh tôi. Thắng ca, anh làm chủ cho tôi ah!
Giang Lưu lớn tiếng hô to, những lời nói thêm mắm dặm muối không ngừng tuôn ra.
- Mẹ nó, tôi muốn nhìn thử xem là ai dám kiêu ngạo như thế, lại không cho tôi mặt mũi!
Tôn Nguyên Thắng hùng hổ đi tới phòng Chính Hoàng Kỳ, người vẫn chưa đi vào thanh âm đã truyền vào bên trong.
- Ai đánh huynh đệ của tôi, hôm nay tôi sẽ cho hắn nằm ngang đi ra hội quán Bát Kỳ.
Khi thanh âm vừa vang lên, khóe môi Tô Mộc lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ Giang Lưu gọi viên binh có đủ trọng lượng hay không, hiện tại không cần lo lắng điều này, bởi vì trọng lượng của Tôn Nguyên Thắng thật đầy đủ. Lấy Tôn Nguyên Thắng xây dựng hình tượng người ngạo mạn, thật ra là một lựa chọn không sai. Tôn Nguyên Thắng, hắn thật xui xẻo, mỗi lần Tô Mộc tới thủ đô đều gặp phải hắn.
Chẳng lẽ mình là khắc tinh của hắn hay sao?
- Ai u, tôi còn tưởng là ai? Nguyên lai là Tôn đại thiếu, là ý tứ gì? Đây là người mà Tôn đại thiếu tráo trứ hay sao? Vì sao lại không hiểu quy củ chút nào.
Lý Nhạc Thiên nở nụ cười.
Hắn cũng không ngờ người xuất hiện là Tôn Nguyên Thắng, phải biết rằng hiện tại Lý Nhạc Thiên thật muốn tìm cơ hội cảm ơn Tôn Nguyên Thắng. Nếu không phải hắn ngốn sạch Đại Hoa ngu nhạc của người này, Lý thị ngu nhạc muốn tiến vào hàng ngũ công ty giải trí nhất lưu thật sự có chút khó khăn.
Tình cờ gặp phải thù xưa!
Tôn Nguyên Thắng cũng không ngờ gặp được Tô Mộc cùng Lý Nhạc Thiên ở đây. Lúc trước bởi vì hai người này hắn phải vứt bỏ Đại Hoa ngu nhạc, bây giờ cừu nhân gặp nhau vô cùng đỏ mắt.
- Lý Nhạc Thiên, anh muốn chơi tới cùng với tôi sao? Chẳng lẽ anh không biết Giang Lưu là huynh đệ của tôi, biết là huynh đệ của tôi còn dám ra tay đánh người, có phải anh thật sự muốn vạch mặt hay không?
Tôn Nguyên Thắng tức giận quát.
Theo Tôn Nguyên Thắng xem ra, người có thể làm ra chuyện như vậy ngoại trừ Lý Nhạc Thiên không còn ai khác. Tô Mộc? Hắn không dám!
Chỉ một câu chất vấn như thế, làm Tô Mộc thật tức giận!
- Tôn Nguyên Thắng, có phải ánh mắt anh có vấn đề hay không, tại sao không nhìn thấy tôi đây? Ai nói với anh là Nhạc Thiên đánh người, người là tôi đánh. Anh tìm Nhạc Thiên làm gì, có bản lĩnh thì tìm tôi!
Tô Mộc nói.
Ngất!
Bùi Phi cùng Diệp Mộng Á nhìn thấy bộ dạng của Tô Mộc, nghe lời của hắn, nhất thời có cảm giác muốn hộc máu. Gặp được chuyện như vây, đổi lại là người khác muốn tránh né cũng không kịp, chỉ sợ trách nhiệm rơi xuống trên đầu mình, sẽ gây nhiều phiền toái. Hắn ngược lại, chẳng những không tránh né còn chủ động gánh trách nhiệm, là ý tứ thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng danh hào của mình còn lớn hơn Lý Nhạc Thiên sao?
Làm cho hai người Bùi Phi bất đắc dĩ chính là, động tác tiếp theo của Lý Nhạc Thiên vô cùng khoa trương.
Lý Nhạc Thiên chỉ vào Tô Mộc nói:
- Tôn Nguyên Thắng, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này thật không phải tôi làm, là Tô Mộc làm, nếu anh có lửa giận thì tát Tô Mộc đi, tôi là vô tội, đừng tai họa tới tôi.
- Đúng vậy, là tôi động tay!
Tô Mộc gật đầu nói.
Đây là huynh đệ kiểu gì!
- Anh động tay?
Tôn Nguyên Thắng nhướng mày không tin.
Phải biết rằng sau chuyện xảy ra lần trước, sở dĩ Tôn gia thống khoái đem Đại Hoa ngu nhạc giao cho Lý gia, hoàn toàn bởi vì gặp phải áp lực từ thượng tầng. Về phần cỗ áp lực kia tới từ ai, Tôn Nguyên Thắng cũng không rõ ràng. Hắn biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Từ Trung Nguyên không đơn giản, nhưng căn bản không tin tưởng Tô Mộc là cháu nuôi của Từ Trung Nguyên, tiết mục như vậy thật sự có chút thái quá.
Ở trong lòng Tôn Nguyên Thắng, vẫn đối đãi Tô Mộc như rễ cỏ, cho rằng Tô Mộc chỉ gặp may mắn, tiến vào trong tầm mắt Từ lão mà thôi. Dạng người như hắn, có tư cách hay thân phận gì đứng chung một chỗ nói chuyện với mình? Nhưng còn dám đúng lý hợp tình như vậy, thật giống như muốn nói, tôi đánh người của anh, anh còn phải cảm tạ tôi.
Đây quả thật là khinh người quá đáng!
- Thắng ca, chính là hắn động tay.
Giang Lưu đứng bên cạnh quát lớn.
- Thật là anh động tay?
Vẻ mặt Tôn Nguyên Thắng âm lệ, gặp phải Lý Nhạc Thiên có lẽ hắn còn có chút chần chờ, nhưng gặp Tô Mộc, hắn mảy may không thèm để ý.
- Lỗ tai anh điếc sao?
Tô Mộc ngạo nghễ nói.
- Đồ khốn, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tôi bị người nhục nhã sao? Lên cho ta, hung hăng tấu hắn.
Tôn Nguyên Thắng hổn hển la lớn:
- Mày thật sự nghĩ mày phủ thêm long bào thì là hoàng đế sao! Mày chỉ là rễ cỏ đê tiện, nguyên bản không nên xuất hiện ở nơi này, mày thật sự nghĩ Lý Nhạc Thiên tốt với mày sao? Mày chỉ là một thằng ngốc, là thằng ngốc từ đầu tới đuôi.
Ánh mắt Lý Nhạc Thiên hiện lên vẻ phẫn nộ:
- Tôn Nguyên Thắng, mày phóng lời chó má gì đây? Mày cho rằng ai cũng giống như mày, đều tự cho mình là quý tộc thiên hoàng hậu duệ sao? Còn quý tộc, tao phi! Tổ tiên nhà ai còn không phải xuất thân nông dân, chỉ như mày còn dám khinh bỉ nông dân, nếu không phải Tô Mộc ngăn cản, tao phải hung hăng tước mày!
Lúc này bốn bảo tiêu của Tôn Nguyên Thắng lao thẳng về phía Tô Mộc, bốn người này cũng không phải bảo tiêu bình thường, mỗi người đều là quân nhân giải ngũ, là Tôn Nguyên Thắng thông qua quan hệ chiêu mộ, là vì bảo hộ an toàn của hắn. Mà bốn người này trải qua cuộc sống trụy lạc, bây giờ đã chân chính trở thành đồng lõa của Tôn Nguyên Thắng.
- Tới hay lắm!
Tô Mộc xông lên phía trước, rất nhanh đã quần chiến cùng bốn người. Mà với thân thủ của hắn, tuyệt đối sẽ không có hại.
- Tại sao lại đánh nhau đây?
Bùi Phi thấp giọng nói, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
- Yên tâm đi, Tô ca không có việc gì.
Diệp Mộng Á cười nói, thần thái thoải mái tới cực điểm.
- Thật sao? Làm sao cô biết?
Bùi Phi tò mò hỏi.
- Bởi vì tôi gặp qua.
Diệp Mộng Á nói:
- Yên tâm đi, Tô ca không có việc gì, cô không nhìn thấy sao? Lý tổng không hề có chút lo lắng.
Bùi Phi nhìn qua, Lý Nhạc Thiên dáng vẻ thả lỏng, tình cảnh như vậy càng làm cho nàng cảm thấy tò mò.
Tô Mộc, anh rốt cục là người như thế nào đây?
Trên thực tế Tô Mộc thật sự có ý nghĩ khác!
Ấn tượng thiếu niên lão thành Tô Mộc không muốn duy trì, tuổi tác trẻ trung như hắn nếu không có bộ dạng càn rỡ ngang ngược, truyền đi ra tuyệt đối sẽ làm chút người nào lo lắng. Bị lo lắng chú ý là một chuyện, mà nếu có người bởi vì vậy tìm cách quấy nhiễu, muốn ngăn chặn tiêu diệt con đường tiến tới của Tô Mộc, đó mới là chuyện làm Tô Mộc cảm thấy đau đầu. Bởi vậy hắn mới nghĩ ra biện pháp như thế.
Thủ đô tuyệt đối là nơi tốt nhất giúp hắn phá vỡ hình tượng!
Nguyên bản Tô Mộc còn đang suy nghĩ có nên thông qua biện pháp khác giải quyết vấn đề này hay không, ai ngờ Giang Lưu lại đúng dịp nhảy vào, thật sự làm Tô Mộc cảm khái, đúng là buồn ngủ có người tặng gối đầu. Chẳng qua ở trong lòng Tô Mộc, người như Giang Lưu thân phận còn chưa đủ, ít nhất phải có người khác xuất hiện, còn phải ở cấp bậc cao hơn, như vậy gây ra phiền toái mới đủ trọng lượng.
Cho nên Tô Mộc mới có thể ngang nhiên ra tay, vừa giáo huấn Giang Lưu vừa chờ đợi cứu viện của hắn.
Loại chuyện làm cho mình biến thành càn rỡ ngang ngược, vô cùng ngạo mạn, có đôi khi chưa chắc là chuyện xấu.
- Bá đạo làm cho người ta thích!
Bùi Phi sau thoáng khiếp sợ, nhìn biểu tình si mê của tiểu nha đầu Ngụy Mạn, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Mộc làm ra hành động anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là quá đẹp. Nhìn thấy hay không? Tiểu nha đầu này tuyệt đối sẽ rơi vào tay giặc.
Nhưng tên vừa rồi đã nói gì đây? Ngụy Mạn là con gái của sở trưởng sở giáo dục gì đó, nếu thật sự là vậy, Tô Mộc cũng đúng như lời hắn nói, là nhân viên công vụ sao?
- Chúng ta làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao?
- Bằng không thì sao? Chẳng lẽ anh dám gây sự sao?
- Bỏ đi, chờ xem, Giang Lưu khẳng định có chuẩn bị ở sau.
Vài người đi cùng Giang Lưu đứng bên ngoài phòng Chính Hoàng Kỳ, không ai rời đi, bọn hắn muốn giúp Giang Lưu giám thị Tô Mộc. Tuy bọn hắn không dám ra tay, nhưng nếu chỉ giám thị thì còn không vấn đề.
Quả nhiên chờ không bao lâu Giang Lưu dẫn theo vài người đi tới. Nhìn bộ dạng ăn nói khép nép sau lưng của Giang Lưu, là có thể nhìn ra người cầm đầu ngang ngược càn rỡ như thế nào.
- Cậu nói là thật sao? Thật sự báo danh hào của tôi cũng không được?
Tôn Nguyên Thắng ngạo nghễ hỏi.
Đúng vậy, người cầm đầu chính là Tôn Nguyên Thắng!
Nhóm khách ngồi trong phòng Chính Bạch Kỳ là hai anh em Tôn Nguyên Bồi cùng Tôn Nguyên Thắng, mà Giang Lưu muốn buộc Ngụy Mạn đi qua kính rượu hai người này. Nếu nói sâu hơn hai anh em Tôn Nguyên Thắng cũng có chút quan hệ thân thích với Giang Lưu, chẳng qua là họ hàng thật xa. Giang Lưu hẳn gọi Tôn Nguyên Thắng là anh, mà trên thực tế Giang Lưu cũng làm như vậy, xưa nay đều xưng hô là anh của hắn.
- Thắng ca, tôi nói đều là thật sự. Bọn hắn chẳng những đoạt nữ nhân của tôi, còn nói dù gọi ai cũng vô dụng. Tôi vốn chỉ muốn cho Ngụy Mạn đi qua kính ly rượu với anh cùng Bồi ca. Ai ngờ bọn hắn dám ngang ngược ngăn trở. Chẳng những ngăn trở, anh nhìn xem, bọn hắn còn đánh tôi. Thắng ca, anh làm chủ cho tôi ah!
Giang Lưu lớn tiếng hô to, những lời nói thêm mắm dặm muối không ngừng tuôn ra.
- Mẹ nó, tôi muốn nhìn thử xem là ai dám kiêu ngạo như thế, lại không cho tôi mặt mũi!
Tôn Nguyên Thắng hùng hổ đi tới phòng Chính Hoàng Kỳ, người vẫn chưa đi vào thanh âm đã truyền vào bên trong.
- Ai đánh huynh đệ của tôi, hôm nay tôi sẽ cho hắn nằm ngang đi ra hội quán Bát Kỳ.
Khi thanh âm vừa vang lên, khóe môi Tô Mộc lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ Giang Lưu gọi viên binh có đủ trọng lượng hay không, hiện tại không cần lo lắng điều này, bởi vì trọng lượng của Tôn Nguyên Thắng thật đầy đủ. Lấy Tôn Nguyên Thắng xây dựng hình tượng người ngạo mạn, thật ra là một lựa chọn không sai. Tôn Nguyên Thắng, hắn thật xui xẻo, mỗi lần Tô Mộc tới thủ đô đều gặp phải hắn.
Chẳng lẽ mình là khắc tinh của hắn hay sao?
- Ai u, tôi còn tưởng là ai? Nguyên lai là Tôn đại thiếu, là ý tứ gì? Đây là người mà Tôn đại thiếu tráo trứ hay sao? Vì sao lại không hiểu quy củ chút nào.
Lý Nhạc Thiên nở nụ cười.
Hắn cũng không ngờ người xuất hiện là Tôn Nguyên Thắng, phải biết rằng hiện tại Lý Nhạc Thiên thật muốn tìm cơ hội cảm ơn Tôn Nguyên Thắng. Nếu không phải hắn ngốn sạch Đại Hoa ngu nhạc của người này, Lý thị ngu nhạc muốn tiến vào hàng ngũ công ty giải trí nhất lưu thật sự có chút khó khăn.
Tình cờ gặp phải thù xưa!
Tôn Nguyên Thắng cũng không ngờ gặp được Tô Mộc cùng Lý Nhạc Thiên ở đây. Lúc trước bởi vì hai người này hắn phải vứt bỏ Đại Hoa ngu nhạc, bây giờ cừu nhân gặp nhau vô cùng đỏ mắt.
- Lý Nhạc Thiên, anh muốn chơi tới cùng với tôi sao? Chẳng lẽ anh không biết Giang Lưu là huynh đệ của tôi, biết là huynh đệ của tôi còn dám ra tay đánh người, có phải anh thật sự muốn vạch mặt hay không?
Tôn Nguyên Thắng tức giận quát.
Theo Tôn Nguyên Thắng xem ra, người có thể làm ra chuyện như vậy ngoại trừ Lý Nhạc Thiên không còn ai khác. Tô Mộc? Hắn không dám!
Chỉ một câu chất vấn như thế, làm Tô Mộc thật tức giận!
- Tôn Nguyên Thắng, có phải ánh mắt anh có vấn đề hay không, tại sao không nhìn thấy tôi đây? Ai nói với anh là Nhạc Thiên đánh người, người là tôi đánh. Anh tìm Nhạc Thiên làm gì, có bản lĩnh thì tìm tôi!
Tô Mộc nói.
Ngất!
Bùi Phi cùng Diệp Mộng Á nhìn thấy bộ dạng của Tô Mộc, nghe lời của hắn, nhất thời có cảm giác muốn hộc máu. Gặp được chuyện như vây, đổi lại là người khác muốn tránh né cũng không kịp, chỉ sợ trách nhiệm rơi xuống trên đầu mình, sẽ gây nhiều phiền toái. Hắn ngược lại, chẳng những không tránh né còn chủ động gánh trách nhiệm, là ý tứ thế nào, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng danh hào của mình còn lớn hơn Lý Nhạc Thiên sao?
Làm cho hai người Bùi Phi bất đắc dĩ chính là, động tác tiếp theo của Lý Nhạc Thiên vô cùng khoa trương.
Lý Nhạc Thiên chỉ vào Tô Mộc nói:
- Tôn Nguyên Thắng, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này thật không phải tôi làm, là Tô Mộc làm, nếu anh có lửa giận thì tát Tô Mộc đi, tôi là vô tội, đừng tai họa tới tôi.
- Đúng vậy, là tôi động tay!
Tô Mộc gật đầu nói.
Đây là huynh đệ kiểu gì!
- Anh động tay?
Tôn Nguyên Thắng nhướng mày không tin.
Phải biết rằng sau chuyện xảy ra lần trước, sở dĩ Tôn gia thống khoái đem Đại Hoa ngu nhạc giao cho Lý gia, hoàn toàn bởi vì gặp phải áp lực từ thượng tầng. Về phần cỗ áp lực kia tới từ ai, Tôn Nguyên Thắng cũng không rõ ràng. Hắn biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Từ Trung Nguyên không đơn giản, nhưng căn bản không tin tưởng Tô Mộc là cháu nuôi của Từ Trung Nguyên, tiết mục như vậy thật sự có chút thái quá.
Ở trong lòng Tôn Nguyên Thắng, vẫn đối đãi Tô Mộc như rễ cỏ, cho rằng Tô Mộc chỉ gặp may mắn, tiến vào trong tầm mắt Từ lão mà thôi. Dạng người như hắn, có tư cách hay thân phận gì đứng chung một chỗ nói chuyện với mình? Nhưng còn dám đúng lý hợp tình như vậy, thật giống như muốn nói, tôi đánh người của anh, anh còn phải cảm tạ tôi.
Đây quả thật là khinh người quá đáng!
- Thắng ca, chính là hắn động tay.
Giang Lưu đứng bên cạnh quát lớn.
- Thật là anh động tay?
Vẻ mặt Tôn Nguyên Thắng âm lệ, gặp phải Lý Nhạc Thiên có lẽ hắn còn có chút chần chờ, nhưng gặp Tô Mộc, hắn mảy may không thèm để ý.
- Lỗ tai anh điếc sao?
Tô Mộc ngạo nghễ nói.
- Đồ khốn, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tôi bị người nhục nhã sao? Lên cho ta, hung hăng tấu hắn.
Tôn Nguyên Thắng hổn hển la lớn:
- Mày thật sự nghĩ mày phủ thêm long bào thì là hoàng đế sao! Mày chỉ là rễ cỏ đê tiện, nguyên bản không nên xuất hiện ở nơi này, mày thật sự nghĩ Lý Nhạc Thiên tốt với mày sao? Mày chỉ là một thằng ngốc, là thằng ngốc từ đầu tới đuôi.
Ánh mắt Lý Nhạc Thiên hiện lên vẻ phẫn nộ:
- Tôn Nguyên Thắng, mày phóng lời chó má gì đây? Mày cho rằng ai cũng giống như mày, đều tự cho mình là quý tộc thiên hoàng hậu duệ sao? Còn quý tộc, tao phi! Tổ tiên nhà ai còn không phải xuất thân nông dân, chỉ như mày còn dám khinh bỉ nông dân, nếu không phải Tô Mộc ngăn cản, tao phải hung hăng tước mày!
Lúc này bốn bảo tiêu của Tôn Nguyên Thắng lao thẳng về phía Tô Mộc, bốn người này cũng không phải bảo tiêu bình thường, mỗi người đều là quân nhân giải ngũ, là Tôn Nguyên Thắng thông qua quan hệ chiêu mộ, là vì bảo hộ an toàn của hắn. Mà bốn người này trải qua cuộc sống trụy lạc, bây giờ đã chân chính trở thành đồng lõa của Tôn Nguyên Thắng.
- Tới hay lắm!
Tô Mộc xông lên phía trước, rất nhanh đã quần chiến cùng bốn người. Mà với thân thủ của hắn, tuyệt đối sẽ không có hại.
- Tại sao lại đánh nhau đây?
Bùi Phi thấp giọng nói, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
- Yên tâm đi, Tô ca không có việc gì.
Diệp Mộng Á cười nói, thần thái thoải mái tới cực điểm.
- Thật sao? Làm sao cô biết?
Bùi Phi tò mò hỏi.
- Bởi vì tôi gặp qua.
Diệp Mộng Á nói:
- Yên tâm đi, Tô ca không có việc gì, cô không nhìn thấy sao? Lý tổng không hề có chút lo lắng.
Bùi Phi nhìn qua, Lý Nhạc Thiên dáng vẻ thả lỏng, tình cảnh như vậy càng làm cho nàng cảm thấy tò mò.
Tô Mộc, anh rốt cục là người như thế nào đây?
/1590
|