Ăn cơm phải xem tâm tình, nếu tâm tình bị phá hỏng, dù là sơn trân hải vị cũng buồn tẻ nhạt nhẽo, những lời này không hề sai lầm. Tâm tình Tô Mộc vốn thật tốt, nhưng bây giờ bị người phá hư, cho dù là Mãn Hán toàn tịch lúc này cũng không hấp dẫn được hắn.
- Bữa cơm hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật sự có lỗi, để tỏ lòng xin lỗi, anh lưu lại tấm thẻ này đi, sau này nếu anh tới thủ đô, khi nào tới hội quán Bát Kỳ nơi này đều sẽ lưu lại vị trí cho anh.
Nghĩ tới trước khi rời khỏi Hoàng Phủ Thanh Phong lưu lại thẻ hội viên cho mình, Tô Mộc lộ vẻ tươi cười thản nhiên, phỏng chừng trong thủ đô có thật nhiều người muốn có được tấm thẻ này, nhưng đối với hắn mà nói thật sự không có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì trừ phi gặp phải chuyện xã giao, bằng không Tô Mộc cũng không thích ra ngoài, hắn ưa thích dùng cơm cùng Từ Trung Nguyên.
- Đây là thẻ chí tôn của hội quán Bát Kỳ, huynh đệ, loại thẻ này chỉ phát ra vài tấm, tiểu tử cậu xem như có phúc.
Lý Nhạc Thiên tò mò xem xét tấm thẻ.
- Nếu anh ưa thích thì anh lấy đi.
Tô Mộc không sao cả nói.
- Thôi đi, đây là Hoàng Phủ tỷ đưa cho cậu, tôi không dám lấy đâu.
Lý Nhạc Thiên nhún nhún vai nói.
- Thật không ngờ còn có người làm cho Lý đại thiếu phải sợ hãi.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi cũng không phải hoàng đế, sao lại không biết sợ ai, hơn nữa cho dù là hoàng đế, cũng biết sợ hãi đi? Hắc hắc, bỏ đi, không nói chuyện này, nghĩ tới bộ dáng uất ức của hai anh em Tôn Nguyên Bồi, tôi liền cảm thấy cao hứng. Nhưng mà huynh đệ, lần này cậu kéo xuống mặt mũi của Tôn Nguyên Bồi, hắn tuyệt đối không nuốt được khẩu ác khí này đâu. Tôi biết tính hắn, người này chuyên dùng âm mưu quỷ kế, cậu phải cẩn thận một chút.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Yên tâm đi, tôi không có việc gì.
Tô Mộc đạm nhiên nói.
- Nhìn xem đi, vốn muốn mời cậu ăn một bữa cơm thật ngon, lại bị người phá hủy, thật mất hứng vô cùng. Huynh đệ, thế nào? Rốt cục ăn no chưa? Muốn đi chỗ kế tiếp?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Bỏ đi, tôi không còn tâm tình. Xế chiều tôi phải đi làm một ít việc, lưu xe lại cho tôi.
Tô Mộc nói.
- Được thôi!
Lý Nhạc Thiên cũng không hỏi nhiều lời.
- Tô ca, em muốn đi với anh.
Đúng lúc này Ngụy Mạn nói.
- Đi với anh?
Tô Mộc suy nghĩ, cũng không cự tuyệt:
- Được, vậy cùng nhau đi thôi. Bùi tỷ, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, sau này nếu có cơ hội sẽ mời cô cùng dùng cơm.
- Anh nói rồi đó.
Bùi Phi nói.
- Đương nhiên.
Tô Mộc gật gật đầu.
Mọi người chia tay, Tô Mộc mang theo Ngụy Mạn lái xe rời khỏi hội quán Bát Kỳ, Bùi Phi cùng Diệp Mộng Á cũng lái xe rời đi, ngay khi Lý Nhạc Thiên định đi về, một nhóm người xông tới, chính là bạn bè của hắn.
- Lý ca, người đâu?
Lê Vân Triêu gấp giọng hỏi.
- Phải đó, không phải nói ở đây có vở kịch hay xem sao?
Hoàng Duy Nhân vội vã hỏi.
- Mọi người đang đi chơi đâu, bị tin nhắn của anh gọi qua, Tô ca đâu rồi?
Trương Gia Phỉ hỏi.
- Ha ha, mọi người tới trễ rồi, nếu đi sớm một chút là có thể chứng kiến vở kịch kia, tôi cam đoan mọi người chưa từng gặp qua.
Lý Nhạc Thiên cười a a nói.
- Thật là, đều tại anh, đã dặn anh lái nhanh lên, nhưng anh lái chậm như vậy!
- Có thể trách tôi sao? Kẹt xe như vậy!
- Lý ca, nhanh lên, nói cho mọi người nghe rốt cục là chuyện gì? Tô ca đâu? Sao anh để hắn đi rồi đây?
Lý Nhạc Thiên thật hưởng thụ bầu không khí như vậy, cười nói:
- Đều muốn biết phải không? Đi, chúng ta tìm một chỗ uống rượu, tôi từ từ nói cho nghe.
Biệt viện Tây Sơn.
Chuyện xảy ra tại hội quán Bát Kỳ rất nhanh rơi vào trong tai Từ Trung Nguyên. Trên thực tế chỉ cần Tô Mộc ở thủ đô, Từ Trung Nguyên cũng không hề thả lỏng việc bảo hộ hắn. Càng khỏi nói hôm nay Tô Mộc đi gặp Phó Khẩn Canh, nhất định phải bảo đảm chắc chắn hắn không gặp việc gì.
- Thủ trưởng, có phải lần này Tô Mộc làm có chút quá mức hay không? Thật sự quá cao điệu, làm như vậy có thể làm cho những gia tộc khác nảy sinh ý kiến gì hay không?
Phương Thạc ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
- Cao điệu?
Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:
- Phương Thạc, cậu cho rằng hài tử Tô Mộc tại sao làm như vậy?
- Tại sao?
Phương Thạc kỳ quái nói.
- Phải, hắn đã làm, nhưng đừng quên vì sao hắn làm như thế. Hiện tại Tô Mộc quá trẻ tuổi, cậu nói một thanh niên trẻ tuổi như vậy nếu không có chút tính tình không có chút nóng nảy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Từ Trung Nguyên hỏi.
- Thủ trưởng, ý của ngài muốn nói?
Phương Thạc tỉnh ngộ.
- Đúng vậy, chính là như thế!
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:
- Đứa bé này thật thông minh, không hổ là do một tay Thương lão dạy dỗ. Yên tâm đi, Tô Mộc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Dạ!
Phương Thạc cung kính nói.
Tô Mộc thật sự không xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn mang theo Ngụy Mạn lái xe dừng lại ở một siêu thị ven đường, mua một đống đồ vật sau đó lại chạy tới nhà Quan Ngư. Vào giờ này Phạm Khương Dụ hẳn không đi bán hàng. Ngụy Mạn cũng không biết Tô Mộc muốn đi đâu, nhưng chỉ cần đi chung với hắn, nàng đã cảm thấy thật cao hứng. Hiện trong lòng nàng chỉ nghĩ tới một việc, nàng đã may mắn hơn Ôn Ly, ít nhất nàng có cơ hội ở chung với Tô Mộc như bây giờ.
- Ngụy Mạn, người tên Giang Lưu kia vừa nhìn cũng biết không phải người tốt, sau này em đừng ở chung một chỗ với hắn.
Tô Mộc nói.
- Em không quen biết hắn, là do nhà em an bài mà thôi!
Ngụy Mạn vội vàng nói.
- Vậy em nên nói rõ với người trong nhà, con gái sợ gả sai chồng, đàn ông sợ chọn sai vợ, quen bạn trai cũng không phải việc nhỏ, nhất định phải thận trọng!
Tô Mộc nói.
- Còn ra vẻ, giống như anh hiểu biết hơn em nhiều lắm vậy.
Ngụy Mạn quyệt miệng nói.
Ngụy Mạn cũng không biết trong bất tri bất giác đối diện với Tô Mộc vẻ lạnh lùng trên người nàng đã giảm bớt không ít, càng nhiều là tính tình nũng nịu của một cô gái trẻ tuổi.
- Đúng vậy, anh hiểu biết hơn em nhiều.
Tô Mộc nói.
Đôi mắt Ngụy Mạn chuyển động:
- Tô ca, một lát làm xong việc, có phải anh rảnh rỗi rồi không?
- Phải!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Nếu như vậy anh cùng em đi dạo thủ đô thôi. Em lớn như vậy còn chưa từng đi dạo khắp nơi này. Hơn nữa hôm nay anh giúp em nhiều như vậy, em muốn cảm tạ anh. Anh xem như giúp em đi dạo giải sầu, được không?
Lời nói của Ngụy Mạn làm Tô Mộc không biết nên nói như thế nào, rốt cục là cô nàng muốn cảm ơn mình hay muốn mình bồi nàng đi chơi.
Nhưng cũng không sao cả!
Tô Mộc nghĩ những việc cần làm mình đã làm xong, buổi chiều rảnh rỗi không còn việc gì. Hơn nữa hắn cũng chưa từng đi dạo khắp thủ đô, nếu gặp cơ hội tốt như vậy thì đi dạo với Ngụy Mạn cũng không sao, xem như hoàn toàn thả lỏng một lần.
- Không thành vấn đề, anh đáp ứng.
Tô Mộc cười nói.
- Hắc!
Trên mặt Ngụy Mạn lộ ra nụ cười thật xinh đẹp, đắm chìm trong ánh mặt trời, từ góc độ của Tô Mộc nhìn qua đột nhiên phát hiện Ngụy Mạn đã khác hẳn ngày trước.
Tiếp xúc với ánh mắt của Tô Mộc, sắc mặt Ngụy Mạn thoáng đỏ bừng, nhưng rất nhanh lại giống như thị uy ngồi thẳng người, đem bộ ngực hoàn toàn vươn cao. Nghĩ tới ánh mắt Bùi Phi nhìn Tô Mộc, Ngụy Mạn âm thầm siết chặt nắm tay, mình tuyệt đối không thể thua cho nàng!
Mình trẻ tuổi hơn cô ấy!
Tuổi trẻ chính là tư bản!
Đáy lòng Ngụy Mạn nhủ thầm.
Tô Mộc rất nhanh đã tới nhà Quan Ngư, cầm đồ vật đi vào, lại hàn huyên cùng Phạm Khương Dụ một lát. Phạm Khương Dụ có cảm giác thật thân thiết đối với Tô Mộc, nếu không có hắn, lúc trước bà đã bị người lăng nhục. Nếu không có hắn, Quan Ngư sao có cơ hội quay trở về trường học tập. Nghĩ tới hình dáng của con gái mình bây giờ, Phạm Khương Dụ cảm thấy muốn khóc, là vì cao hứng.
Mà hết thảy những việc này đều do Tô Mộc mang tới.
- Yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố Quan Ngư thật tốt, Quan Ngư nói năm nay thi vào trường cao đẳng nhất định lấy được thành tích tốt, tới lúc đó nàng có thể trở về thủ đô đi học. Như vậy hai mẹ con có thể đoàn tụ rồi.
Trước khi rời đi, Tô Mộc cười nói.
- Tôi hiểu được!
Phạm Khương Dụ gật gật đầu.
Sau khi Tô Mộc rời khỏi, Phạm Khương Dụ đứng ở cửa nhìn theo thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất.
- Thật là như vậy?
Ở trong xe, sau khi Ngụy Mạn nghe xong Tô Mộc kể lại chuyện của Quan Ngư, trong mắt chỉ còn lại vẻ sùng bái. Hiện tại ở trong lòng nàng, hắn là người hoàn mỹ nhất, nàng chính là người hâm mộ tử trung nhất của hắn. Chỉ cần một câu nói của Tô Mộc, Ngụy Mạn đều cho rằng đó là âm thanh của tự nhiên.
Hai người ngồi trên xe tùy ý đi dạo trong thủ đô. Tuy rằng thời gian có hạn, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ với Tô Mộc, Ngụy Mạn đã cảm thấy đầy đủ. Đối với Tô Mộc mà nói, đi đâu cũng không thành vấn đề, chủ yếu là có thể thả lỏng tâm tình.
Người cũng không phải máy móc, thỉnh thoảng cũng nên có thời gian thư giãn, nghỉ ngơi thoải mái.
- Bữa cơm hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật sự có lỗi, để tỏ lòng xin lỗi, anh lưu lại tấm thẻ này đi, sau này nếu anh tới thủ đô, khi nào tới hội quán Bát Kỳ nơi này đều sẽ lưu lại vị trí cho anh.
Nghĩ tới trước khi rời khỏi Hoàng Phủ Thanh Phong lưu lại thẻ hội viên cho mình, Tô Mộc lộ vẻ tươi cười thản nhiên, phỏng chừng trong thủ đô có thật nhiều người muốn có được tấm thẻ này, nhưng đối với hắn mà nói thật sự không có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì trừ phi gặp phải chuyện xã giao, bằng không Tô Mộc cũng không thích ra ngoài, hắn ưa thích dùng cơm cùng Từ Trung Nguyên.
- Đây là thẻ chí tôn của hội quán Bát Kỳ, huynh đệ, loại thẻ này chỉ phát ra vài tấm, tiểu tử cậu xem như có phúc.
Lý Nhạc Thiên tò mò xem xét tấm thẻ.
- Nếu anh ưa thích thì anh lấy đi.
Tô Mộc không sao cả nói.
- Thôi đi, đây là Hoàng Phủ tỷ đưa cho cậu, tôi không dám lấy đâu.
Lý Nhạc Thiên nhún nhún vai nói.
- Thật không ngờ còn có người làm cho Lý đại thiếu phải sợ hãi.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi cũng không phải hoàng đế, sao lại không biết sợ ai, hơn nữa cho dù là hoàng đế, cũng biết sợ hãi đi? Hắc hắc, bỏ đi, không nói chuyện này, nghĩ tới bộ dáng uất ức của hai anh em Tôn Nguyên Bồi, tôi liền cảm thấy cao hứng. Nhưng mà huynh đệ, lần này cậu kéo xuống mặt mũi của Tôn Nguyên Bồi, hắn tuyệt đối không nuốt được khẩu ác khí này đâu. Tôi biết tính hắn, người này chuyên dùng âm mưu quỷ kế, cậu phải cẩn thận một chút.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Yên tâm đi, tôi không có việc gì.
Tô Mộc đạm nhiên nói.
- Nhìn xem đi, vốn muốn mời cậu ăn một bữa cơm thật ngon, lại bị người phá hủy, thật mất hứng vô cùng. Huynh đệ, thế nào? Rốt cục ăn no chưa? Muốn đi chỗ kế tiếp?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Bỏ đi, tôi không còn tâm tình. Xế chiều tôi phải đi làm một ít việc, lưu xe lại cho tôi.
Tô Mộc nói.
- Được thôi!
Lý Nhạc Thiên cũng không hỏi nhiều lời.
- Tô ca, em muốn đi với anh.
Đúng lúc này Ngụy Mạn nói.
- Đi với anh?
Tô Mộc suy nghĩ, cũng không cự tuyệt:
- Được, vậy cùng nhau đi thôi. Bùi tỷ, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, sau này nếu có cơ hội sẽ mời cô cùng dùng cơm.
- Anh nói rồi đó.
Bùi Phi nói.
- Đương nhiên.
Tô Mộc gật gật đầu.
Mọi người chia tay, Tô Mộc mang theo Ngụy Mạn lái xe rời khỏi hội quán Bát Kỳ, Bùi Phi cùng Diệp Mộng Á cũng lái xe rời đi, ngay khi Lý Nhạc Thiên định đi về, một nhóm người xông tới, chính là bạn bè của hắn.
- Lý ca, người đâu?
Lê Vân Triêu gấp giọng hỏi.
- Phải đó, không phải nói ở đây có vở kịch hay xem sao?
Hoàng Duy Nhân vội vã hỏi.
- Mọi người đang đi chơi đâu, bị tin nhắn của anh gọi qua, Tô ca đâu rồi?
Trương Gia Phỉ hỏi.
- Ha ha, mọi người tới trễ rồi, nếu đi sớm một chút là có thể chứng kiến vở kịch kia, tôi cam đoan mọi người chưa từng gặp qua.
Lý Nhạc Thiên cười a a nói.
- Thật là, đều tại anh, đã dặn anh lái nhanh lên, nhưng anh lái chậm như vậy!
- Có thể trách tôi sao? Kẹt xe như vậy!
- Lý ca, nhanh lên, nói cho mọi người nghe rốt cục là chuyện gì? Tô ca đâu? Sao anh để hắn đi rồi đây?
Lý Nhạc Thiên thật hưởng thụ bầu không khí như vậy, cười nói:
- Đều muốn biết phải không? Đi, chúng ta tìm một chỗ uống rượu, tôi từ từ nói cho nghe.
Biệt viện Tây Sơn.
Chuyện xảy ra tại hội quán Bát Kỳ rất nhanh rơi vào trong tai Từ Trung Nguyên. Trên thực tế chỉ cần Tô Mộc ở thủ đô, Từ Trung Nguyên cũng không hề thả lỏng việc bảo hộ hắn. Càng khỏi nói hôm nay Tô Mộc đi gặp Phó Khẩn Canh, nhất định phải bảo đảm chắc chắn hắn không gặp việc gì.
- Thủ trưởng, có phải lần này Tô Mộc làm có chút quá mức hay không? Thật sự quá cao điệu, làm như vậy có thể làm cho những gia tộc khác nảy sinh ý kiến gì hay không?
Phương Thạc ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
- Cao điệu?
Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:
- Phương Thạc, cậu cho rằng hài tử Tô Mộc tại sao làm như vậy?
- Tại sao?
Phương Thạc kỳ quái nói.
- Phải, hắn đã làm, nhưng đừng quên vì sao hắn làm như thế. Hiện tại Tô Mộc quá trẻ tuổi, cậu nói một thanh niên trẻ tuổi như vậy nếu không có chút tính tình không có chút nóng nảy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Từ Trung Nguyên hỏi.
- Thủ trưởng, ý của ngài muốn nói?
Phương Thạc tỉnh ngộ.
- Đúng vậy, chính là như thế!
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:
- Đứa bé này thật thông minh, không hổ là do một tay Thương lão dạy dỗ. Yên tâm đi, Tô Mộc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Dạ!
Phương Thạc cung kính nói.
Tô Mộc thật sự không xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn mang theo Ngụy Mạn lái xe dừng lại ở một siêu thị ven đường, mua một đống đồ vật sau đó lại chạy tới nhà Quan Ngư. Vào giờ này Phạm Khương Dụ hẳn không đi bán hàng. Ngụy Mạn cũng không biết Tô Mộc muốn đi đâu, nhưng chỉ cần đi chung với hắn, nàng đã cảm thấy thật cao hứng. Hiện trong lòng nàng chỉ nghĩ tới một việc, nàng đã may mắn hơn Ôn Ly, ít nhất nàng có cơ hội ở chung với Tô Mộc như bây giờ.
- Ngụy Mạn, người tên Giang Lưu kia vừa nhìn cũng biết không phải người tốt, sau này em đừng ở chung một chỗ với hắn.
Tô Mộc nói.
- Em không quen biết hắn, là do nhà em an bài mà thôi!
Ngụy Mạn vội vàng nói.
- Vậy em nên nói rõ với người trong nhà, con gái sợ gả sai chồng, đàn ông sợ chọn sai vợ, quen bạn trai cũng không phải việc nhỏ, nhất định phải thận trọng!
Tô Mộc nói.
- Còn ra vẻ, giống như anh hiểu biết hơn em nhiều lắm vậy.
Ngụy Mạn quyệt miệng nói.
Ngụy Mạn cũng không biết trong bất tri bất giác đối diện với Tô Mộc vẻ lạnh lùng trên người nàng đã giảm bớt không ít, càng nhiều là tính tình nũng nịu của một cô gái trẻ tuổi.
- Đúng vậy, anh hiểu biết hơn em nhiều.
Tô Mộc nói.
Đôi mắt Ngụy Mạn chuyển động:
- Tô ca, một lát làm xong việc, có phải anh rảnh rỗi rồi không?
- Phải!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Nếu như vậy anh cùng em đi dạo thủ đô thôi. Em lớn như vậy còn chưa từng đi dạo khắp nơi này. Hơn nữa hôm nay anh giúp em nhiều như vậy, em muốn cảm tạ anh. Anh xem như giúp em đi dạo giải sầu, được không?
Lời nói của Ngụy Mạn làm Tô Mộc không biết nên nói như thế nào, rốt cục là cô nàng muốn cảm ơn mình hay muốn mình bồi nàng đi chơi.
Nhưng cũng không sao cả!
Tô Mộc nghĩ những việc cần làm mình đã làm xong, buổi chiều rảnh rỗi không còn việc gì. Hơn nữa hắn cũng chưa từng đi dạo khắp thủ đô, nếu gặp cơ hội tốt như vậy thì đi dạo với Ngụy Mạn cũng không sao, xem như hoàn toàn thả lỏng một lần.
- Không thành vấn đề, anh đáp ứng.
Tô Mộc cười nói.
- Hắc!
Trên mặt Ngụy Mạn lộ ra nụ cười thật xinh đẹp, đắm chìm trong ánh mặt trời, từ góc độ của Tô Mộc nhìn qua đột nhiên phát hiện Ngụy Mạn đã khác hẳn ngày trước.
Tiếp xúc với ánh mắt của Tô Mộc, sắc mặt Ngụy Mạn thoáng đỏ bừng, nhưng rất nhanh lại giống như thị uy ngồi thẳng người, đem bộ ngực hoàn toàn vươn cao. Nghĩ tới ánh mắt Bùi Phi nhìn Tô Mộc, Ngụy Mạn âm thầm siết chặt nắm tay, mình tuyệt đối không thể thua cho nàng!
Mình trẻ tuổi hơn cô ấy!
Tuổi trẻ chính là tư bản!
Đáy lòng Ngụy Mạn nhủ thầm.
Tô Mộc rất nhanh đã tới nhà Quan Ngư, cầm đồ vật đi vào, lại hàn huyên cùng Phạm Khương Dụ một lát. Phạm Khương Dụ có cảm giác thật thân thiết đối với Tô Mộc, nếu không có hắn, lúc trước bà đã bị người lăng nhục. Nếu không có hắn, Quan Ngư sao có cơ hội quay trở về trường học tập. Nghĩ tới hình dáng của con gái mình bây giờ, Phạm Khương Dụ cảm thấy muốn khóc, là vì cao hứng.
Mà hết thảy những việc này đều do Tô Mộc mang tới.
- Yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố Quan Ngư thật tốt, Quan Ngư nói năm nay thi vào trường cao đẳng nhất định lấy được thành tích tốt, tới lúc đó nàng có thể trở về thủ đô đi học. Như vậy hai mẹ con có thể đoàn tụ rồi.
Trước khi rời đi, Tô Mộc cười nói.
- Tôi hiểu được!
Phạm Khương Dụ gật gật đầu.
Sau khi Tô Mộc rời khỏi, Phạm Khương Dụ đứng ở cửa nhìn theo thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất.
- Thật là như vậy?
Ở trong xe, sau khi Ngụy Mạn nghe xong Tô Mộc kể lại chuyện của Quan Ngư, trong mắt chỉ còn lại vẻ sùng bái. Hiện tại ở trong lòng nàng, hắn là người hoàn mỹ nhất, nàng chính là người hâm mộ tử trung nhất của hắn. Chỉ cần một câu nói của Tô Mộc, Ngụy Mạn đều cho rằng đó là âm thanh của tự nhiên.
Hai người ngồi trên xe tùy ý đi dạo trong thủ đô. Tuy rằng thời gian có hạn, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ với Tô Mộc, Ngụy Mạn đã cảm thấy đầy đủ. Đối với Tô Mộc mà nói, đi đâu cũng không thành vấn đề, chủ yếu là có thể thả lỏng tâm tình.
Người cũng không phải máy móc, thỉnh thoảng cũng nên có thời gian thư giãn, nghỉ ngơi thoải mái.
/1590
|