Không nói tới năm tháng đặc thù ngày trước, trải qua từng trận chiến tranh, cảm tình xây dựng trong sinh tử người bình thường không cách nào hiểu được. Đó là một loại cảm tình nồng hậu tới cực điểm, không có cách nào hòa dịu an bình. Đắm chìm trong loại cảm tình này, anh cảm thấy sẽ không phải cô độc tịch mịch, nhiều nhất chính là sự chân thành, là một nỗi quyến luyến không cách nào phai nhạt.
Đây cũng là tín niệm trong lòng Phó Khẩn Canh cùng Trương Lão Hổ!
Là chiến hữu kề vai chiến đấu, ngăn địch trên chiến trường, hữu tình đánh ra từ trong mưa bom bão đạn, người trong niên đại hòa bình không cách nào cảm nhận được.
Trước khi gặp lại nhau, hai người đều có vô số lời muốn nói. Nhưng hiện tại khi hai người đối diện nhau, chỉ biết nhìn nhau, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thân hình Trương Lão Hổ run rẩy lên, nhìn chằm chằm Phó Khẩn Canh, nước mắt chảy dài, lão binh cá tính quật cường, lúc này nước mắt đầm đìa, bao nhiêu năm chưa từng chảy nước mắt, giống như chảy hết trong giờ khắc này.
- Liên trưởng, phó liên trưởng Lão Hổ liên Cảm Tử doanh Bát Lộ quân đoàn Trương Lão Hổ báo trình diện với ngài!
Trong nỗi kích động, Trương Lão Hổ ném gậy sang bên, khí tức thương cảm suy sút đảo mắt biến mất hẳn.
- Lão liên trưởng, tôi nhớ các huynh đệ!
Trương Lão Hổ nghẹn ngào nói.
Dứt lời hắn liền bật khóc, không còn chút phong phạm hổ tướng ngày xưa, giống như một đứa bé, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Tôi cũng nhớ các huynh đệ!
Phó Khẩn Canh dùng tay đỡ lấy Trương Lão Hổ, trầm giọng nói:
- Trương Lão Hổ, con mẹ nó ông không thể chết được, nếu ông chết tôi sẽ không để yên cho ông! Cho dù muốn lên đường, huynh đệ chúng ta cùng nhau đi. Chúng ta đi qua bên kia, tiếp tục cùng các huynh đệ uống rượu ăn thịt, tiếp tục giết quỷ, tiếp tục hát Hoàng Hoa đại điều!
- Tiếp tục giết quỷ, tiếp tục hát Hoàng Hoa đại điều!
Trương Lão Hổ lớn tiếng nói.
- Đúng!
Phó Khẩn Canh cười to nói.
Hai vị lão nhân cộng lại cũng sắp hai trăm tuổi, đứng trong sân lúc khóc lúc cười. Nhân viên y tế đi cùng Phó Khẩn Canh dù mỗi lần đều muốn tiến tới nhưng đều bị Hàn Thịnh ngăn cản. Lúc này Phó Khẩn Canh sẽ không cho phép người nào quấy rầy. Hiện tại hắn đã quay về niên đại mưa bom bão đạn, về tới năm tháng rực rỡ nhất trong đời bọn họ.
- Ông nội đã nhiều năm không cười lớn như bây giờ.
Trương Quan Trung lẩm bẩm nói.
- Thủ trưởng cũng vậy.
Hàn Thịnh nói.
Là hai người thân cận nhất, Trương Quan Trung cùng Hàn Thịnh đều biết hai vị lão nhân không gặp nhiều năm, đều đã cưới vợ sinh con. Nhưng trong lòng họ đều có một mảnh cấm địa mà họ chưa từng lãng quên. Mảnh cấm địa đó là năm tháng rực rỡ của Lão Hổ liên, là những cuộc chiến đấu thảm thiết thành tựu chiến tích huy hoàng trong đời bọn họ.
Hàn Thịnh biết, đừng nhìn những tác phẩm điện ảnh truyền hình hiện tại có rất nhiều tác phẩm nhắc tới cuộc chiến Ẩm Mã Pha, nhưng dù sao chỉ là phim ảnh, tuyệt đối không thể phục hồi nguyên vẹn cuộc chiến lừng lẫy thảm thiết của năm xưa.
- Còn nhớ hay không? Lúc ấy cuộc chiến Ẩm Mã Pha, tôi cùng ông dẫn đội liều mạng cùng đội đột kích Nhật Bản. Lúc ấy nếu không có ông ở thời điểm sau cùng dùng khẩu súng máy, ngăn chặn bọn hắn, chỉ sợ tôi đã chết ở nơi đó. Lúc ấy thuật bắn súng của ông thật chuẩn xác, ai dám xông lên liền diệt ai, ngẫm lại đã cảm thấy thật thống khoái!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Liên trưởng, đừng nói tôi, lúc ấy nếu không có ông, chỉ sợ tôi cũng nằm lại nơi đó. Lưỡi lê của tiểu quỷ tử thật sự lợi hại, nhưng không thể so sánh được với lão liên trưởng. Lúc ấy đại đao thuật của liên trưởng quả nhiên là bất phàm. Toi còn nhớ rõ lão liên trưởng vung đao liền chém bay đầu bọn hắn.
Trương Lão Hổ kích động nói.
- Ai nói không phải đâu? Nhị Trụ tử Lão Hổ liên luôn đi theo xin học đại đao thuật của tôi, thế nào? Còn dám gọi nhịp với tôi, không phải thổi với ông nha ông bạn già, lúc ấy ông đi chấp hành nhiệm vụ, nếu không ông có thể nhìn thấy phong thái của tôi rồi, đại đao của tôi không có ai có thể đánh thắng. Huynh đệ Lão Hổ liên không được, càng khỏi nói đám tiểu quỷ tử.
- Phải đó, lúc ấy đoàn bộ doanh bộ đều phái người tới Lão Hổ liên chúng ta học đại đao thuật, nếu không phải đại đao thuật của chúng ta lợi hại, bọn hắn cam tâm tình nguyện tới học sao? Nhưng thật đáng tiếc, thời gian có chút ngắn, nếu không đợi khi cả đoàn đều học xong, tuyệt đối có thể giết được nhiều tiểu quỷ tử hơn.
Tình ý giữa lão binh thật sự không cách nào hóa giải, ở trước mặt Trương Lão Hổ, Phó Khẩn Canh không còn là Phó lão, mà chỉ là một lão binh, một lão binh chiến hữu của Trương Lão Hổ.
Trương Lão Hổ thì sao?
Hiện tại tâm tình của hắn thật kích động, khó thể ức chế. Nhiều năm như vậy mỗi khi rảnh rỗi, hắn luôn nhớ về niên đại kia, nghĩ tới ngày tháng sánh vai chiến đấu cùng các huynh đệ Lão Hổ liên, nghĩ tới Phó Khẩn Canh dạy hắn làm sao luyện đao, nghĩ tới làm sao dùng thời gian ngắn nhất tìm được vị trí kẻ địch, nghĩ tới thanh âm đại pháo ầm vang, hình ảnh giơ cao súng máy bắn phá phi cơ…
Nhưng năm tháng thúc đẩy người già đi, mấy năm nay thừa nhận tai nạn cùng những gì từng trải qua đều khiêu chiến tâm lý thừa nhận của Trương Lão Hổ. Nghĩ tới cặn bã như Cao Bằng Phi đều có thể giẫm lên đầu mình chà đạp, Trương Lão Hổ liền cảm thấy uất ức, có cỗ oán khí muốn phát tiết ra ngoài.
- Lão liên trưởng, nếu không phải không còn biện pháp nào, tôi cũng không muốn tìm ông, tôi…
Trương Lão Hổ còn chưa nói xong, liền bị Phó Khẩn Canh trực tiếp ngắt lời, mái tóc bạc như dựng đứng lên, trên mặt đầy tức giận:
- Trương Lão Hổ, con mẹ nó ông đừng nói những lời này với tôi. Nếu không vì chuyện này, có phải ông định cả đời không gặp lại tôi? Tôi tìm không được ông, chẳng lẽ ông cũng không tìm được tôi sao? Tôi và ông đã già như vậy, còn sống được vài ngày, chẳng lẽ ông muốn tôi mang theo tiếc nuối chết đi sao?
- Lão liên trưởng, tôi…
Trên mặt Trương Lão Hổ kinh hoảng, không dám phản bác nửa câu.
- Trương Lão Hổ, ông thật hồ đồ!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
Đây cũng là tín niệm trong lòng Phó Khẩn Canh cùng Trương Lão Hổ!
Là chiến hữu kề vai chiến đấu, ngăn địch trên chiến trường, hữu tình đánh ra từ trong mưa bom bão đạn, người trong niên đại hòa bình không cách nào cảm nhận được.
Trước khi gặp lại nhau, hai người đều có vô số lời muốn nói. Nhưng hiện tại khi hai người đối diện nhau, chỉ biết nhìn nhau, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thân hình Trương Lão Hổ run rẩy lên, nhìn chằm chằm Phó Khẩn Canh, nước mắt chảy dài, lão binh cá tính quật cường, lúc này nước mắt đầm đìa, bao nhiêu năm chưa từng chảy nước mắt, giống như chảy hết trong giờ khắc này.
- Liên trưởng, phó liên trưởng Lão Hổ liên Cảm Tử doanh Bát Lộ quân đoàn Trương Lão Hổ báo trình diện với ngài!
Trong nỗi kích động, Trương Lão Hổ ném gậy sang bên, khí tức thương cảm suy sút đảo mắt biến mất hẳn.
- Lão liên trưởng, tôi nhớ các huynh đệ!
Trương Lão Hổ nghẹn ngào nói.
Dứt lời hắn liền bật khóc, không còn chút phong phạm hổ tướng ngày xưa, giống như một đứa bé, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Tôi cũng nhớ các huynh đệ!
Phó Khẩn Canh dùng tay đỡ lấy Trương Lão Hổ, trầm giọng nói:
- Trương Lão Hổ, con mẹ nó ông không thể chết được, nếu ông chết tôi sẽ không để yên cho ông! Cho dù muốn lên đường, huynh đệ chúng ta cùng nhau đi. Chúng ta đi qua bên kia, tiếp tục cùng các huynh đệ uống rượu ăn thịt, tiếp tục giết quỷ, tiếp tục hát Hoàng Hoa đại điều!
- Tiếp tục giết quỷ, tiếp tục hát Hoàng Hoa đại điều!
Trương Lão Hổ lớn tiếng nói.
- Đúng!
Phó Khẩn Canh cười to nói.
Hai vị lão nhân cộng lại cũng sắp hai trăm tuổi, đứng trong sân lúc khóc lúc cười. Nhân viên y tế đi cùng Phó Khẩn Canh dù mỗi lần đều muốn tiến tới nhưng đều bị Hàn Thịnh ngăn cản. Lúc này Phó Khẩn Canh sẽ không cho phép người nào quấy rầy. Hiện tại hắn đã quay về niên đại mưa bom bão đạn, về tới năm tháng rực rỡ nhất trong đời bọn họ.
- Ông nội đã nhiều năm không cười lớn như bây giờ.
Trương Quan Trung lẩm bẩm nói.
- Thủ trưởng cũng vậy.
Hàn Thịnh nói.
Là hai người thân cận nhất, Trương Quan Trung cùng Hàn Thịnh đều biết hai vị lão nhân không gặp nhiều năm, đều đã cưới vợ sinh con. Nhưng trong lòng họ đều có một mảnh cấm địa mà họ chưa từng lãng quên. Mảnh cấm địa đó là năm tháng rực rỡ của Lão Hổ liên, là những cuộc chiến đấu thảm thiết thành tựu chiến tích huy hoàng trong đời bọn họ.
Hàn Thịnh biết, đừng nhìn những tác phẩm điện ảnh truyền hình hiện tại có rất nhiều tác phẩm nhắc tới cuộc chiến Ẩm Mã Pha, nhưng dù sao chỉ là phim ảnh, tuyệt đối không thể phục hồi nguyên vẹn cuộc chiến lừng lẫy thảm thiết của năm xưa.
- Còn nhớ hay không? Lúc ấy cuộc chiến Ẩm Mã Pha, tôi cùng ông dẫn đội liều mạng cùng đội đột kích Nhật Bản. Lúc ấy nếu không có ông ở thời điểm sau cùng dùng khẩu súng máy, ngăn chặn bọn hắn, chỉ sợ tôi đã chết ở nơi đó. Lúc ấy thuật bắn súng của ông thật chuẩn xác, ai dám xông lên liền diệt ai, ngẫm lại đã cảm thấy thật thống khoái!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
- Liên trưởng, đừng nói tôi, lúc ấy nếu không có ông, chỉ sợ tôi cũng nằm lại nơi đó. Lưỡi lê của tiểu quỷ tử thật sự lợi hại, nhưng không thể so sánh được với lão liên trưởng. Lúc ấy đại đao thuật của liên trưởng quả nhiên là bất phàm. Toi còn nhớ rõ lão liên trưởng vung đao liền chém bay đầu bọn hắn.
Trương Lão Hổ kích động nói.
- Ai nói không phải đâu? Nhị Trụ tử Lão Hổ liên luôn đi theo xin học đại đao thuật của tôi, thế nào? Còn dám gọi nhịp với tôi, không phải thổi với ông nha ông bạn già, lúc ấy ông đi chấp hành nhiệm vụ, nếu không ông có thể nhìn thấy phong thái của tôi rồi, đại đao của tôi không có ai có thể đánh thắng. Huynh đệ Lão Hổ liên không được, càng khỏi nói đám tiểu quỷ tử.
- Phải đó, lúc ấy đoàn bộ doanh bộ đều phái người tới Lão Hổ liên chúng ta học đại đao thuật, nếu không phải đại đao thuật của chúng ta lợi hại, bọn hắn cam tâm tình nguyện tới học sao? Nhưng thật đáng tiếc, thời gian có chút ngắn, nếu không đợi khi cả đoàn đều học xong, tuyệt đối có thể giết được nhiều tiểu quỷ tử hơn.
Tình ý giữa lão binh thật sự không cách nào hóa giải, ở trước mặt Trương Lão Hổ, Phó Khẩn Canh không còn là Phó lão, mà chỉ là một lão binh, một lão binh chiến hữu của Trương Lão Hổ.
Trương Lão Hổ thì sao?
Hiện tại tâm tình của hắn thật kích động, khó thể ức chế. Nhiều năm như vậy mỗi khi rảnh rỗi, hắn luôn nhớ về niên đại kia, nghĩ tới ngày tháng sánh vai chiến đấu cùng các huynh đệ Lão Hổ liên, nghĩ tới Phó Khẩn Canh dạy hắn làm sao luyện đao, nghĩ tới làm sao dùng thời gian ngắn nhất tìm được vị trí kẻ địch, nghĩ tới thanh âm đại pháo ầm vang, hình ảnh giơ cao súng máy bắn phá phi cơ…
Nhưng năm tháng thúc đẩy người già đi, mấy năm nay thừa nhận tai nạn cùng những gì từng trải qua đều khiêu chiến tâm lý thừa nhận của Trương Lão Hổ. Nghĩ tới cặn bã như Cao Bằng Phi đều có thể giẫm lên đầu mình chà đạp, Trương Lão Hổ liền cảm thấy uất ức, có cỗ oán khí muốn phát tiết ra ngoài.
- Lão liên trưởng, nếu không phải không còn biện pháp nào, tôi cũng không muốn tìm ông, tôi…
Trương Lão Hổ còn chưa nói xong, liền bị Phó Khẩn Canh trực tiếp ngắt lời, mái tóc bạc như dựng đứng lên, trên mặt đầy tức giận:
- Trương Lão Hổ, con mẹ nó ông đừng nói những lời này với tôi. Nếu không vì chuyện này, có phải ông định cả đời không gặp lại tôi? Tôi tìm không được ông, chẳng lẽ ông cũng không tìm được tôi sao? Tôi và ông đã già như vậy, còn sống được vài ngày, chẳng lẽ ông muốn tôi mang theo tiếc nuối chết đi sao?
- Lão liên trưởng, tôi…
Trên mặt Trương Lão Hổ kinh hoảng, không dám phản bác nửa câu.
- Trương Lão Hổ, ông thật hồ đồ!
Phó Khẩn Canh lớn tiếng nói.
/1590
|