Chương 596: Phong tình mị lực
Thật sự không bình thường!
Từ khi Lâm Hồng ly hôn, đừng nói là tiếp xúc với nam nhân xa lạ trong khoảng cách gần như vậy, còn là xoa nắn vuốt ve, mặc dù là cùng trò chuyện cũng không có bao nhiêu cơ hội. Mà bây giờ bởi vì nàng té ngã chân đau nên nhờ Tô Mộc xoa bóp, theo lý mà nói Tô Mộc nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng không nên có ý tưởng mơ màng như vậy mới đúng.
Nhưng Lâm Hồng thật sự khống chế không nổi!
Phải biết rằng ở thời điểm nào tư tưởng cùng thể xác đều là hai phương diện, không ai có thể khẳng định tư tưởng có thể chúa tể hết thảy. Càng khỏi nói vào lúc này, cảm giác ngứa ngáy tê dại giống như có vô số con kiến nhỏ di động trên người, càng làm xấu hổ chính là Lâm Hồng phát hiện chỗ bí ẩn của mình lại bắt đầu ướt át.
Trời ạ! Làm sao có thể!
Phải biết rằng lúc này nếu bộc lộ ra vẻ dị thường trong nội y của mình, Lâm Hồng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ biết cắn chặt răng, khắc chế tiếng rên rỉ trong cổ họng đồng thời không cho loại cảm giác kia lan tràn khắp toàn thân.
- Di? Hương vị gì vậy?
Tô Mộc đang mải miết xoa nắn mắt cá chân cho Lâm Hồng, đột nhiên giật mình ngẩn ngơ, bởi vì mũi của hắn vừa ngửi được hương vị kỳ quái. Sau thoáng thất thần, Tô Mộc chợt nhớ là hương vị gì. Đây rõ ràng là hương vị khi Chu Từ các nàng đạt tới đỉnh vu sơn tiết ra!
Tại sao lại có mùi vị này?
Chẳng lẽ là…
Tô Mộc vừa nghĩ tới đây, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào bên trong đôi chân dài trắng nõn. Vừa nhìn lên liền khiến cho hắn giống như bị sét đánh. Bởi vì không biết từ khi nào, thân thể mềm mại của Lâm Hồng đang vặn vẹo, chiếc váy dài lộ ra một bên, cứ như vậy làm ánh mắt Tô Mộc chuẩn xác bắt giữ thế giới bên trong váy.
Nội y bằng ren, còn là màu đen!
Đột ngột chứng kiến cảnh xuân làm cho Tô Mộc nuốt nước bọt, lực tay xoa bóp cũng mạnh hơn rất nhiều. Tay hắn tăng thêm lực đạo khiến Lâm Hồng có cảm giác ngứa ngáy truyền khắp toàn thân, không còn nhẫn nhịn được phản ứng bản năng, lập tức bật tiếng rên rỉ.
Chất dịch dinh dính từ trong địa phương bí ẩn tràn ra, Lâm Hồng liền sợ ngây người. Sau khoảnh khắc lên đỉnh vu sơn khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng, chủ yếu chính là nàng không dám động đậy, chỉ sợ bị Tô Mộc phát hiện dấu vết. Quan hệ giữa nàng cùng Tô Mộc cũng không quá thân cận, dù đã làm việc chung với nhau một thời gian, nhưng vẫn chỉ trong công tác, cục diện xấu hổ trước mắt vẫn chưa từng trải qua.
Nếu Lâm Hồng còn tiếp tục động đậy, để Tô Mộc phát hiện dị thường, vậy hoàn toàn không xong!
Nghĩ tới đây, Lâm Hồng nhìn Tô Mộc đột nhiên hỏi:
- Tô Mộc, anh đói không?
Phi phi!
Vừa hỏi ra lời này Lâm Hồng thật sự chỉ hận không thể lập tức cho mình mấy bạt tai, hỏi gì kỳ vậy, sao lại hỏi người ta có đói không? Ở trong hoàn cảnh riêng tư như bây giờ, ở trong loại không khí mờ tối như vậy, một nữ nhân hỏi một nam nhân câu hỏi như thế, nếu bị nam nhân kia hiểu sai, vậy phải làm sao bây giờ? Nhưng Lâm Hồng cũng không còn cách cứu vãn, chỉ có thể ngồi nghiêng không dám nhúc nhích.
- Tôi không đói bụng!
Tô Mộc theo bản năng nói, nhưng lời vừa nói ra trong bụng liền kêu lên. Vừa nghe tiếng vang, Lâm Hồng nhìn Tô Mộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nụ cười này, như mẫu đơn nở rộ, kiều diễm động lòng người!
- Còn nói không đói bụng, nghe thấy hay không, đã đói tới mức độ nào đây? Được rồi, anh đi ra ngoài chờ tôi, tôi vẫn chưa ăn cơm đâu, vừa lúc ăn với tôi, xem như cảm ơn anh vậy.
Lâm Hồng cười nói.
- Được, tôi đi nhà vệ sinh một chút.
Tô Mộc vội vàng đứng lên.
- Nhà vệ sinh bên tay phải.
- Ân, đã biết!
Tô Mộc vội vàng đứng dậy, như tránh né nhanh chóng đi ra khỏi phòng, ngay khi hắn vừa rời đi, trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng cười khanh khách, Tô Mộc không khỏi âm thầm lắc đầu!
Lúc này Lâm Hồng nhanh chóng rời giường, chân của nàng cũng đã bớt đau, nàng vừa cởi ra quần lót, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.
- Vừa rồi hắn có phát hiện hay không? Hẳn là không đi, hắn còn nhỏ như vậy, hẳn không hiểu chuyện này. Không đúng, hắn cũng không nhỏ rồi, theo lý mà nói hẳn hiểu việc này đó thôi. Ai, làm sao bây giờ, mặc kệ, xem như chưa từng xảy ra là được.
Xem ra phải đổi quần lót khác!
Khoan! Quần lót, áo ngực!
Vừa nghĩ tới đây Lâm Hồng chợt nhớ tới lúc mình đi tắm bởi vì nghe tiếng gõ cửa cho nên chưa kịp thu thập đã đi ra. Nàng đặt nội y trong nhà vệ sinh, mà bây giờ Tô Mộc không phải ở trong đó sao? Như vây hắn nhất định sẽ nhìn thấy!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Có thể làm sao? Đương nhiên mặc kệ! Lúc này nàng còn có thể làm được gì?
Tô Mộc vừa đi vào nhà vệ sinh, liền nhìn thấy nội y đặt ngay trên máy giặt. Cùng một loại nội y như khi nãy hắn nhìn thấy, là loại quần ren màu đen mỏng manh, vừa nhìn liền làm người nổi lên mờ tối.
- Tô Mộc a Tô Mộc, đang nghĩ bậy gì đây? Cuộc sống của Lâm tỷ đã không dễ dàng, người ta có chút riêng tư, chẳng lẽ còn muốn đào móc đi ra hay sao? Không được, không thể tiếp tục nghĩ bậy nữa!
Nói xong Tô Mộc vội vã đi vệ sinh cho xong, sau khi rửa tay liền đi ra ngồi xuống sô pha, không bao lâu Lâm Hồng ra khỏi phòng ngủ, so sánh với tình huống vừa rồi, cảm xúc của nàng rõ ràng đã ổn định lại.
- Ai u, Lâm tỷ, sao cô tự mình đi ra chứ, để tôi đỡ cô.
Tô Mộc nói xong định đứng dậy nâng đỡ.
- Không có chuyện gì, tôi cũng không tới mức không thể động, vừa rồi bôi thuốc cũng không còn đau nữa.
Nói xong Lâm Hồng ngồi xuống bàn ăn, nhìn Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Cơm ở trong phòng bếp, tôi không tiện đi lại, anh đi xới cơm đi.
- Được thôi, cô ngồi đi, tôi đi xới cơm!
Tô Mộc nhanh chóng đi vào trong bếp.
Nhớ tới mình nhất thời cũng sẽ không rời khỏi đây, Tô Mộc nhắn tin cho Triệu Vô Cực, dặn hắn đi ăn cơm trước. Triệu Vô Cực cũng gởi tin trở lại, không nói thêm lời gì.
- Đều là do tôi tự nấu, đừng ngại khó ăn ah.
Lâm Hồng nói.
- Ăn rất ngon, đã lâu tôi không nếm qua cơm nhà.
Tô Mộc cười nói, hắn thật sự đói bụng, cho nên cũng không khách khí.
- Tô chủ nhiệm…
- Lâm tỷ, không phải vừa nói với cô, cứ gọi tôi là Tô Mộc là được rồi. Cô liên tục đổi xưng hô làm tôi nghe nhức cả đầu. Hơn nữa không phải giờ làm việc, cô đừng cứng nhắc như vậy.
Tô Mộc nói.
- Vậy được rồi, Tô Mộc, chuyện phát sinh ở Cổ Lan thị hôm nay, chỉ sợ làm lớn.
Lâm Hồng nói.
- Tôi biết!
Tô Mộc là người khởi sự, làm sao không hiểu nguyên nhân.
- Anh biết không, ngay sau khi Cao Viễn bị song quy, Hoạt Lưu lập tức chỉ chứng hắn, hiện tại trong cục văn hóa bỏ trống nhiều vị trí, thật không ngờ hệ thống văn hóa lại bởi vì Cao Viễn mà sa đọa thành như vậy.
Lâm Hồng nói.
Cục văn hóa bị bỏ trống nhiều vị trí?
Khi Lâm Hồng vừa nói ra tin tức này, Tô Mộc thoáng khựng lại, rất nhanh liền khôi phục như trước. Bỏ trống cũng tốt, đơn vị như cục văn hóa cũng không phải ngành yếu hại, vừa lúc có thể điều động Khương Nhiên. Nếu như vậy có thể thăng chức cho Vũ Phượng, đợi sau khi Trương Quan Trung đi làm, có thể treo lên danh hiệu phó chủ nhiệm văn phòng, đợi khi nào khu cao tân thật sự phát triển, chỉ cần hoạt động một chút, Vũ Phượng có thể trở thành phó chủ nhiệm quản ủy hội, mà Trương Quan Trung có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng.
Cũng bởi vì nghe được tin tức này, trong đầu Tô Mộc lập tức nghĩ ra kế hoạch, mà kế hoạch này cũng sẽ không hề gặp phải khó khăn nào.
Lâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói:
- Tô Mộc, bởi vì lúc ấy tôi đang làm việc nên không cơ hội đi qua, người nọ thật sự là Phó lão sao?
Thật sự không bình thường!
Từ khi Lâm Hồng ly hôn, đừng nói là tiếp xúc với nam nhân xa lạ trong khoảng cách gần như vậy, còn là xoa nắn vuốt ve, mặc dù là cùng trò chuyện cũng không có bao nhiêu cơ hội. Mà bây giờ bởi vì nàng té ngã chân đau nên nhờ Tô Mộc xoa bóp, theo lý mà nói Tô Mộc nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng không nên có ý tưởng mơ màng như vậy mới đúng.
Nhưng Lâm Hồng thật sự khống chế không nổi!
Phải biết rằng ở thời điểm nào tư tưởng cùng thể xác đều là hai phương diện, không ai có thể khẳng định tư tưởng có thể chúa tể hết thảy. Càng khỏi nói vào lúc này, cảm giác ngứa ngáy tê dại giống như có vô số con kiến nhỏ di động trên người, càng làm xấu hổ chính là Lâm Hồng phát hiện chỗ bí ẩn của mình lại bắt đầu ướt át.
Trời ạ! Làm sao có thể!
Phải biết rằng lúc này nếu bộc lộ ra vẻ dị thường trong nội y của mình, Lâm Hồng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ biết cắn chặt răng, khắc chế tiếng rên rỉ trong cổ họng đồng thời không cho loại cảm giác kia lan tràn khắp toàn thân.
- Di? Hương vị gì vậy?
Tô Mộc đang mải miết xoa nắn mắt cá chân cho Lâm Hồng, đột nhiên giật mình ngẩn ngơ, bởi vì mũi của hắn vừa ngửi được hương vị kỳ quái. Sau thoáng thất thần, Tô Mộc chợt nhớ là hương vị gì. Đây rõ ràng là hương vị khi Chu Từ các nàng đạt tới đỉnh vu sơn tiết ra!
Tại sao lại có mùi vị này?
Chẳng lẽ là…
Tô Mộc vừa nghĩ tới đây, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào bên trong đôi chân dài trắng nõn. Vừa nhìn lên liền khiến cho hắn giống như bị sét đánh. Bởi vì không biết từ khi nào, thân thể mềm mại của Lâm Hồng đang vặn vẹo, chiếc váy dài lộ ra một bên, cứ như vậy làm ánh mắt Tô Mộc chuẩn xác bắt giữ thế giới bên trong váy.
Nội y bằng ren, còn là màu đen!
Đột ngột chứng kiến cảnh xuân làm cho Tô Mộc nuốt nước bọt, lực tay xoa bóp cũng mạnh hơn rất nhiều. Tay hắn tăng thêm lực đạo khiến Lâm Hồng có cảm giác ngứa ngáy truyền khắp toàn thân, không còn nhẫn nhịn được phản ứng bản năng, lập tức bật tiếng rên rỉ.
Chất dịch dinh dính từ trong địa phương bí ẩn tràn ra, Lâm Hồng liền sợ ngây người. Sau khoảnh khắc lên đỉnh vu sơn khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng, chủ yếu chính là nàng không dám động đậy, chỉ sợ bị Tô Mộc phát hiện dấu vết. Quan hệ giữa nàng cùng Tô Mộc cũng không quá thân cận, dù đã làm việc chung với nhau một thời gian, nhưng vẫn chỉ trong công tác, cục diện xấu hổ trước mắt vẫn chưa từng trải qua.
Nếu Lâm Hồng còn tiếp tục động đậy, để Tô Mộc phát hiện dị thường, vậy hoàn toàn không xong!
Nghĩ tới đây, Lâm Hồng nhìn Tô Mộc đột nhiên hỏi:
- Tô Mộc, anh đói không?
Phi phi!
Vừa hỏi ra lời này Lâm Hồng thật sự chỉ hận không thể lập tức cho mình mấy bạt tai, hỏi gì kỳ vậy, sao lại hỏi người ta có đói không? Ở trong hoàn cảnh riêng tư như bây giờ, ở trong loại không khí mờ tối như vậy, một nữ nhân hỏi một nam nhân câu hỏi như thế, nếu bị nam nhân kia hiểu sai, vậy phải làm sao bây giờ? Nhưng Lâm Hồng cũng không còn cách cứu vãn, chỉ có thể ngồi nghiêng không dám nhúc nhích.
- Tôi không đói bụng!
Tô Mộc theo bản năng nói, nhưng lời vừa nói ra trong bụng liền kêu lên. Vừa nghe tiếng vang, Lâm Hồng nhìn Tô Mộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nụ cười này, như mẫu đơn nở rộ, kiều diễm động lòng người!
- Còn nói không đói bụng, nghe thấy hay không, đã đói tới mức độ nào đây? Được rồi, anh đi ra ngoài chờ tôi, tôi vẫn chưa ăn cơm đâu, vừa lúc ăn với tôi, xem như cảm ơn anh vậy.
Lâm Hồng cười nói.
- Được, tôi đi nhà vệ sinh một chút.
Tô Mộc vội vàng đứng lên.
- Nhà vệ sinh bên tay phải.
- Ân, đã biết!
Tô Mộc vội vàng đứng dậy, như tránh né nhanh chóng đi ra khỏi phòng, ngay khi hắn vừa rời đi, trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng cười khanh khách, Tô Mộc không khỏi âm thầm lắc đầu!
Lúc này Lâm Hồng nhanh chóng rời giường, chân của nàng cũng đã bớt đau, nàng vừa cởi ra quần lót, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.
- Vừa rồi hắn có phát hiện hay không? Hẳn là không đi, hắn còn nhỏ như vậy, hẳn không hiểu chuyện này. Không đúng, hắn cũng không nhỏ rồi, theo lý mà nói hẳn hiểu việc này đó thôi. Ai, làm sao bây giờ, mặc kệ, xem như chưa từng xảy ra là được.
Xem ra phải đổi quần lót khác!
Khoan! Quần lót, áo ngực!
Vừa nghĩ tới đây Lâm Hồng chợt nhớ tới lúc mình đi tắm bởi vì nghe tiếng gõ cửa cho nên chưa kịp thu thập đã đi ra. Nàng đặt nội y trong nhà vệ sinh, mà bây giờ Tô Mộc không phải ở trong đó sao? Như vây hắn nhất định sẽ nhìn thấy!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Có thể làm sao? Đương nhiên mặc kệ! Lúc này nàng còn có thể làm được gì?
Tô Mộc vừa đi vào nhà vệ sinh, liền nhìn thấy nội y đặt ngay trên máy giặt. Cùng một loại nội y như khi nãy hắn nhìn thấy, là loại quần ren màu đen mỏng manh, vừa nhìn liền làm người nổi lên mờ tối.
- Tô Mộc a Tô Mộc, đang nghĩ bậy gì đây? Cuộc sống của Lâm tỷ đã không dễ dàng, người ta có chút riêng tư, chẳng lẽ còn muốn đào móc đi ra hay sao? Không được, không thể tiếp tục nghĩ bậy nữa!
Nói xong Tô Mộc vội vã đi vệ sinh cho xong, sau khi rửa tay liền đi ra ngồi xuống sô pha, không bao lâu Lâm Hồng ra khỏi phòng ngủ, so sánh với tình huống vừa rồi, cảm xúc của nàng rõ ràng đã ổn định lại.
- Ai u, Lâm tỷ, sao cô tự mình đi ra chứ, để tôi đỡ cô.
Tô Mộc nói xong định đứng dậy nâng đỡ.
- Không có chuyện gì, tôi cũng không tới mức không thể động, vừa rồi bôi thuốc cũng không còn đau nữa.
Nói xong Lâm Hồng ngồi xuống bàn ăn, nhìn Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Cơm ở trong phòng bếp, tôi không tiện đi lại, anh đi xới cơm đi.
- Được thôi, cô ngồi đi, tôi đi xới cơm!
Tô Mộc nhanh chóng đi vào trong bếp.
Nhớ tới mình nhất thời cũng sẽ không rời khỏi đây, Tô Mộc nhắn tin cho Triệu Vô Cực, dặn hắn đi ăn cơm trước. Triệu Vô Cực cũng gởi tin trở lại, không nói thêm lời gì.
- Đều là do tôi tự nấu, đừng ngại khó ăn ah.
Lâm Hồng nói.
- Ăn rất ngon, đã lâu tôi không nếm qua cơm nhà.
Tô Mộc cười nói, hắn thật sự đói bụng, cho nên cũng không khách khí.
- Tô chủ nhiệm…
- Lâm tỷ, không phải vừa nói với cô, cứ gọi tôi là Tô Mộc là được rồi. Cô liên tục đổi xưng hô làm tôi nghe nhức cả đầu. Hơn nữa không phải giờ làm việc, cô đừng cứng nhắc như vậy.
Tô Mộc nói.
- Vậy được rồi, Tô Mộc, chuyện phát sinh ở Cổ Lan thị hôm nay, chỉ sợ làm lớn.
Lâm Hồng nói.
- Tôi biết!
Tô Mộc là người khởi sự, làm sao không hiểu nguyên nhân.
- Anh biết không, ngay sau khi Cao Viễn bị song quy, Hoạt Lưu lập tức chỉ chứng hắn, hiện tại trong cục văn hóa bỏ trống nhiều vị trí, thật không ngờ hệ thống văn hóa lại bởi vì Cao Viễn mà sa đọa thành như vậy.
Lâm Hồng nói.
Cục văn hóa bị bỏ trống nhiều vị trí?
Khi Lâm Hồng vừa nói ra tin tức này, Tô Mộc thoáng khựng lại, rất nhanh liền khôi phục như trước. Bỏ trống cũng tốt, đơn vị như cục văn hóa cũng không phải ngành yếu hại, vừa lúc có thể điều động Khương Nhiên. Nếu như vậy có thể thăng chức cho Vũ Phượng, đợi sau khi Trương Quan Trung đi làm, có thể treo lên danh hiệu phó chủ nhiệm văn phòng, đợi khi nào khu cao tân thật sự phát triển, chỉ cần hoạt động một chút, Vũ Phượng có thể trở thành phó chủ nhiệm quản ủy hội, mà Trương Quan Trung có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng.
Cũng bởi vì nghe được tin tức này, trong đầu Tô Mộc lập tức nghĩ ra kế hoạch, mà kế hoạch này cũng sẽ không hề gặp phải khó khăn nào.
Lâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói:
- Tô Mộc, bởi vì lúc ấy tôi đang làm việc nên không cơ hội đi qua, người nọ thật sự là Phó lão sao?
/1590
|