Chương 613: Land Rovers, hoa si, người vây xem
Tham lam trong hâm mộ, dã tâm trong lý tưởng, đây là chuyện thật bình thường, cho dù ý tứ biểu đạt khác nhau, nhưng đều mang ý nghĩa trăm sông đổ về một biển. Thù phú không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là thù phú lại không muốn phát triển.
Sau khi Tô Mộc bước xuống xe, dựa vào thân xe, trong đầu nhớ tới là ký túc xá này, liền mỉm cười lấy di động bấm một dãy số. Ai ngờ Tô Khả bắt máy, hắn lại nghe được bên kia truyền tiếng còi xe ồn ào.
- Ca, gọi cho em có việc gì sao?
- Sao vậy? Chẳng lẽ anh không thể gọi cho em sao? Đã trễ thế này sao em không ở ký túc xá?
Tô Mộc hỏi.
- Hôm nay em đi dạy thêm, vừa xong việc, đang chờ xe bus về trường.
Tô Khả khẽ cười nói.
Đi dạy thêm? Tô Mộc thoáng nhíu mày, tuy hắn cũng không muốn em gái như nhi đồng nhà khác, chỉ biết làm thêm khi học đại học, họ làm vậy là vì hòa dịa vấn đề kinh tế. Nhưng phải biết rằng hiện giờ hắn không thiếu tiền, hơn nữa lai lịch tài chính đều quang minh chính đại, dưới tình huống như thế nếu Tô Khả muốn rèn luyện lực thích ứng trong xã hội thì không sao, nhưng nếu đi dạy thêm thì không cần thiết.
Tô Mộc không phải khinh bỉ việc dạy thêm, hắn cũng từng làm công việc này, cho nên hắn hiểu được nỗi chua xót bên trong. Nếu như có thể hắn chỉ muốn Tô Khả tranh thủ thời gian học tập cho thật giỏi, tuy hiện tại chưa thể kiếm tiền, nhưng kiếm được càng nhiều tri thức.
Tri thức là gì?
Tri thức chính là kinh tế! Là tiền tài!
- Có cần anh qua đón em hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Đón em? A! Ca, anh không phải muốn nói cho em biết anh đang ở Giang đại đi?
Tô Khả thất thanh hô, khiến người đứng chờ xe bus bên cạnh đều giật bắn mình.
- Em nói đi? Bây giờ anh đứng đứng dưới ký túc xá của em.
Tô Mộc tức giận nói.
- Chờ một chút, em lập tức trở về, anh đừng qua đây, miễn tìm không thấy. Kỳ thật chỗ em dạy rất gần, em cúp máy trước.
Tô Khả vội vã cúp điện thoại, vẫy taxi.
Hiện giờ đã qua tháng sáu, thời tiết khá nóng, xe taxi chạy đầy đường. Nếu đổi lại bình thường Tô Khả cũng không gọi xe taxi, nhưng hôm nay ngoại lệ, nàng bức thiết muốn gặp anh trai, cho nên vội vàng gọi xe trở về.
Tô Mộc không nghĩ tới Tô Khả vội vàng cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa xoay người định nói gì đó với Đỗ Phẩm Thượng, chợt phát hiện người kia không biết đã rời đi từ khi nào.
Lúc này Tô Mộc chợt phát hiện hoàn cảnh chung quanh không thích hợp.
Có lẽ lúc hắn đang nói chuyện điện thoại, bên dưới ký túc xá đã có thật nhiều nữ sinh tụ tập. Các nữ sinh mặc đủ kiểu quần áo xinh đẹp, thậm chí có người mặc cả áo ngủ. Dưới tình thế như vậy, trước mắt Tô Mộc oanh oanh yến yến, cờ màu tung bay.
Muốn chết chính là ánh mắt những nữ sinh kia nhìn vào chiếc Land Rovers còn nhiệt tình hơn nhìn hắn.
Có lẽ sẽ có người nói đừng đem trường học nghĩ họ nịnh hót như vậy, đại học vẫn là địa phương sạch sẽ nhất, điểm này Tô Mộc chưa bao giờ phủ nhận. Nếu như nói cả khối niết bàn này cũng bị ô nhiễm, như vậy tương lai của họ đã không còn tiền đồ.
Nhưng dù là niết bàn, nhưng vẫn có nữ sinh biết hâm mộ, biết kinh diễm, biết ham muốn. Nếu chối bỏ sự thật này, đó mới là thất bại.
Tô Mộc dựa vào thân xe hút thuốc, không hề có chút để ý, nếu các nàng muốn nhìn xem, vậy cho họ xem đủ, bản lĩnh khác hắn không có, đem Land Rover xem như hàng triển lãm cũng không thành vấn đề.
- Đây là xe gì? Vì sao bá đạo như vậy?
- Đây là Land Rovers!
- Anh biết Land Rovers giá cả mấy trăm ngàn đi?
- Mấy trăm ngàn? Em nằm mơ sao, phải hơn triệu đó.
- Đắt như vậy?
- Em nghĩ sao, nhưng em đừng sợ, sau này anh sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng cho em ngồi được Land Rovers!
Tô Mộc nghe được lời nói của một đôi tình lữ, trong lòng không nhịn được mỉm cười, đúng là một màn thật ấm áp ah. Nghe thanh âm nói chuyện của bọn họ, không biết cô bé mình từng thổ lộ lúc trước, hiện tại ở nơi nào? Nếu lúc trước mình cũng giống như thanh niên kia, biết lời ngon tiếng ngọt, có lẽ nàng cũng sẽ không quyết đoán rời khỏi mình mà đi.
Nghĩ tới chuyện quá khứ, Tô Mộc không nhịn được lắc đầu.
Quá khứ đã là quá khứ, người không thể luôn sống trong hồi ức. Có lẽ trước kia nàng lựa chọn như vậy cũng không sai lầm, đi theo một phú nhị đại vẫn tốt hơn ở với mình. Hi vọng hiện giờ nàng có được cuộc sống như ý muốn, hi vọng luôn cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn đi.
Đột nhiên trước mặt hắn lướt qua một thân ảnh, như một chim én nhỏ lập tức lao thẳng về phía hắn. Trong ánh mắt của mọi người, nàng không hề có chút vẻ thẹn thùng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tô Mộ, nhất thời một cỗ hương thơm tràn vào mũi hắn.
Muốn chết chính là nàng mặc chiếc váy ngắn mỏng manh, khi nàng ôm hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được đôi gò núi áp thẳng vào ngực hắn. Loại cảm giác đàn hồi co giãn kia làm cho hắn sản sinh dục vọng.
- Ôn Ly, em có cần kích động như vậy không? Em nhìn xem, đã lớn như vậy, hơn nữa nhìn chung quanh còn có nhiều người như thế, em lại muốn làm cho anh xấu mặt sao.
Tô Mộc nhìn cô gái trong lòng, bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, người này chính là Ôn Ly!
Ôn Ly cũng không ngờ Tô Mộc lại tới Giang đại, hôm nay nàng ở lại trong ký túc xá, vừa tắm rửa xong, định nghỉ ngơi một chút sẽ ra ngoài chơi. Nhưng không nghĩ tới Tô Khả gọi điện thoại về, nói Tô Mộc đã tới Giang đại, đang đứng bên dưới ký túc xá, muốn nhờ Ôn Ly đưa hắn vào phòng, đợi nàng trở lại.
Ở Giang đại, dù việc quản lý ký túc xá nam nữ sinh khá nghiêm, nhưng không tới nỗi không thông tình lý. Chỉ cần xin phép người quản lý, sẽ cho phép đi vào. Hơn nữa đều là người trưởng thành, chẳng lẽ còn dám làm chuyện gì không thích hợp trong ký túc xá hay sao?
Ôn Ly vốn đang nhớ Tô Mộc, rốt cục bị nàng nắm được cơ hội, không chút nghĩ ngợi vội vàng chạy xuống lầu, nhào thẳng vào trong lòng của hắn. Nếu thật sự nói cho rõ ràng, cũng không biết là ai ăn đậu hũ của ai.
Nhưng cho dù là như vậy, những nữ sinh chung quanh cũng chấn kinh!
Người này lái một chiếc Land Rovers tới đây đã thấy kinh người, hiện tại còn làm cho một trong mười hoa hậu giảng đường Ôn Ly bổ nhào vào lòng, một màn này ngẫm lại cũng đủ làm thật nhiều nam sinh tuyệt vọng, càng khỏi nói một màn trước mắt làm cho họ vô cùng đau khổ!
Bây giờ Tô Mộc chợt cảm thấy có chút khó chịu, không phải trong tâm lý mà là trên sinh lý.
Bị mỹ nhân ôm chặt chẽ, hai tay hắn biết đặt nơi đâu?
- Em mặc kệ, anh bảo Tô ca nhẫn tâm như vậy, lâu như thế không tới thăm tụi em. Không tới thì cũng thôi, lại còn cùng nha đầu Ngụy Mạn sống vất vưởng trong thủ đô, thật nghĩ tụi em không biết gì sao?
Ôn Ly ngẩng đầu, không rời khỏi vòng tay Tô Mộc, thản nhiên nói.
Khụ khụ!
Lời của Ôn Ly làm sắc mặt Tô Một phát đen, cái gì gọi là sống vất vưởng, mình chỉ thuần túy ngẫu nhiên gặp Ngụy Mạn đi! Vì sao lại nói thành vất vưởng! Hơn nữa ngữ khí thần thái của Ôn Ly, làm tâm thần Tô Mộc chợt nhộn nhạo vô cùng.
Tô Mộc vội vàng nâng người Ôn Ly, trong ánh mắt u oán của nàng, giải thích:
- Anh chỉ ngẫu nhiên gặp Ngụy Mạn ở thủ đô mà thôi, không nghĩ tới gặp phải chuyện kia. Đúng rồi, Ngụy Mạn hẳn đã trở lại đi? Sau khi anh về còn chưa liên hệ với nàng, nếu em không nhắc anh cũng quên hỏi, thế nào? Nàng trở về hay chưa?
Ôn Ly lắc lắc đầu, oán hận trừng mắt:
- Còn nói giữa hai người không có thông dâm, nếu không có sao anh lại hỏi như vậy? Em mặc kệ, em đố kỵ!
Hỏng mất!
Lời này của Ôn Ly làm Tô Mộc muốn khóc, câu hỏi của mình thật kỳ quái sao? Chẳng lẽ làm cho người ta cảm giác có thông dâm sao? Đây là ý gì?
Tham lam trong hâm mộ, dã tâm trong lý tưởng, đây là chuyện thật bình thường, cho dù ý tứ biểu đạt khác nhau, nhưng đều mang ý nghĩa trăm sông đổ về một biển. Thù phú không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là thù phú lại không muốn phát triển.
Sau khi Tô Mộc bước xuống xe, dựa vào thân xe, trong đầu nhớ tới là ký túc xá này, liền mỉm cười lấy di động bấm một dãy số. Ai ngờ Tô Khả bắt máy, hắn lại nghe được bên kia truyền tiếng còi xe ồn ào.
- Ca, gọi cho em có việc gì sao?
- Sao vậy? Chẳng lẽ anh không thể gọi cho em sao? Đã trễ thế này sao em không ở ký túc xá?
Tô Mộc hỏi.
- Hôm nay em đi dạy thêm, vừa xong việc, đang chờ xe bus về trường.
Tô Khả khẽ cười nói.
Đi dạy thêm? Tô Mộc thoáng nhíu mày, tuy hắn cũng không muốn em gái như nhi đồng nhà khác, chỉ biết làm thêm khi học đại học, họ làm vậy là vì hòa dịa vấn đề kinh tế. Nhưng phải biết rằng hiện giờ hắn không thiếu tiền, hơn nữa lai lịch tài chính đều quang minh chính đại, dưới tình huống như thế nếu Tô Khả muốn rèn luyện lực thích ứng trong xã hội thì không sao, nhưng nếu đi dạy thêm thì không cần thiết.
Tô Mộc không phải khinh bỉ việc dạy thêm, hắn cũng từng làm công việc này, cho nên hắn hiểu được nỗi chua xót bên trong. Nếu như có thể hắn chỉ muốn Tô Khả tranh thủ thời gian học tập cho thật giỏi, tuy hiện tại chưa thể kiếm tiền, nhưng kiếm được càng nhiều tri thức.
Tri thức là gì?
Tri thức chính là kinh tế! Là tiền tài!
- Có cần anh qua đón em hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Đón em? A! Ca, anh không phải muốn nói cho em biết anh đang ở Giang đại đi?
Tô Khả thất thanh hô, khiến người đứng chờ xe bus bên cạnh đều giật bắn mình.
- Em nói đi? Bây giờ anh đứng đứng dưới ký túc xá của em.
Tô Mộc tức giận nói.
- Chờ một chút, em lập tức trở về, anh đừng qua đây, miễn tìm không thấy. Kỳ thật chỗ em dạy rất gần, em cúp máy trước.
Tô Khả vội vã cúp điện thoại, vẫy taxi.
Hiện giờ đã qua tháng sáu, thời tiết khá nóng, xe taxi chạy đầy đường. Nếu đổi lại bình thường Tô Khả cũng không gọi xe taxi, nhưng hôm nay ngoại lệ, nàng bức thiết muốn gặp anh trai, cho nên vội vàng gọi xe trở về.
Tô Mộc không nghĩ tới Tô Khả vội vàng cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa xoay người định nói gì đó với Đỗ Phẩm Thượng, chợt phát hiện người kia không biết đã rời đi từ khi nào.
Lúc này Tô Mộc chợt phát hiện hoàn cảnh chung quanh không thích hợp.
Có lẽ lúc hắn đang nói chuyện điện thoại, bên dưới ký túc xá đã có thật nhiều nữ sinh tụ tập. Các nữ sinh mặc đủ kiểu quần áo xinh đẹp, thậm chí có người mặc cả áo ngủ. Dưới tình thế như vậy, trước mắt Tô Mộc oanh oanh yến yến, cờ màu tung bay.
Muốn chết chính là ánh mắt những nữ sinh kia nhìn vào chiếc Land Rovers còn nhiệt tình hơn nhìn hắn.
Có lẽ sẽ có người nói đừng đem trường học nghĩ họ nịnh hót như vậy, đại học vẫn là địa phương sạch sẽ nhất, điểm này Tô Mộc chưa bao giờ phủ nhận. Nếu như nói cả khối niết bàn này cũng bị ô nhiễm, như vậy tương lai của họ đã không còn tiền đồ.
Nhưng dù là niết bàn, nhưng vẫn có nữ sinh biết hâm mộ, biết kinh diễm, biết ham muốn. Nếu chối bỏ sự thật này, đó mới là thất bại.
Tô Mộc dựa vào thân xe hút thuốc, không hề có chút để ý, nếu các nàng muốn nhìn xem, vậy cho họ xem đủ, bản lĩnh khác hắn không có, đem Land Rover xem như hàng triển lãm cũng không thành vấn đề.
- Đây là xe gì? Vì sao bá đạo như vậy?
- Đây là Land Rovers!
- Anh biết Land Rovers giá cả mấy trăm ngàn đi?
- Mấy trăm ngàn? Em nằm mơ sao, phải hơn triệu đó.
- Đắt như vậy?
- Em nghĩ sao, nhưng em đừng sợ, sau này anh sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng cho em ngồi được Land Rovers!
Tô Mộc nghe được lời nói của một đôi tình lữ, trong lòng không nhịn được mỉm cười, đúng là một màn thật ấm áp ah. Nghe thanh âm nói chuyện của bọn họ, không biết cô bé mình từng thổ lộ lúc trước, hiện tại ở nơi nào? Nếu lúc trước mình cũng giống như thanh niên kia, biết lời ngon tiếng ngọt, có lẽ nàng cũng sẽ không quyết đoán rời khỏi mình mà đi.
Nghĩ tới chuyện quá khứ, Tô Mộc không nhịn được lắc đầu.
Quá khứ đã là quá khứ, người không thể luôn sống trong hồi ức. Có lẽ trước kia nàng lựa chọn như vậy cũng không sai lầm, đi theo một phú nhị đại vẫn tốt hơn ở với mình. Hi vọng hiện giờ nàng có được cuộc sống như ý muốn, hi vọng luôn cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn đi.
Đột nhiên trước mặt hắn lướt qua một thân ảnh, như một chim én nhỏ lập tức lao thẳng về phía hắn. Trong ánh mắt của mọi người, nàng không hề có chút vẻ thẹn thùng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tô Mộ, nhất thời một cỗ hương thơm tràn vào mũi hắn.
Muốn chết chính là nàng mặc chiếc váy ngắn mỏng manh, khi nàng ôm hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được đôi gò núi áp thẳng vào ngực hắn. Loại cảm giác đàn hồi co giãn kia làm cho hắn sản sinh dục vọng.
- Ôn Ly, em có cần kích động như vậy không? Em nhìn xem, đã lớn như vậy, hơn nữa nhìn chung quanh còn có nhiều người như thế, em lại muốn làm cho anh xấu mặt sao.
Tô Mộc nhìn cô gái trong lòng, bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, người này chính là Ôn Ly!
Ôn Ly cũng không ngờ Tô Mộc lại tới Giang đại, hôm nay nàng ở lại trong ký túc xá, vừa tắm rửa xong, định nghỉ ngơi một chút sẽ ra ngoài chơi. Nhưng không nghĩ tới Tô Khả gọi điện thoại về, nói Tô Mộc đã tới Giang đại, đang đứng bên dưới ký túc xá, muốn nhờ Ôn Ly đưa hắn vào phòng, đợi nàng trở lại.
Ở Giang đại, dù việc quản lý ký túc xá nam nữ sinh khá nghiêm, nhưng không tới nỗi không thông tình lý. Chỉ cần xin phép người quản lý, sẽ cho phép đi vào. Hơn nữa đều là người trưởng thành, chẳng lẽ còn dám làm chuyện gì không thích hợp trong ký túc xá hay sao?
Ôn Ly vốn đang nhớ Tô Mộc, rốt cục bị nàng nắm được cơ hội, không chút nghĩ ngợi vội vàng chạy xuống lầu, nhào thẳng vào trong lòng của hắn. Nếu thật sự nói cho rõ ràng, cũng không biết là ai ăn đậu hũ của ai.
Nhưng cho dù là như vậy, những nữ sinh chung quanh cũng chấn kinh!
Người này lái một chiếc Land Rovers tới đây đã thấy kinh người, hiện tại còn làm cho một trong mười hoa hậu giảng đường Ôn Ly bổ nhào vào lòng, một màn này ngẫm lại cũng đủ làm thật nhiều nam sinh tuyệt vọng, càng khỏi nói một màn trước mắt làm cho họ vô cùng đau khổ!
Bây giờ Tô Mộc chợt cảm thấy có chút khó chịu, không phải trong tâm lý mà là trên sinh lý.
Bị mỹ nhân ôm chặt chẽ, hai tay hắn biết đặt nơi đâu?
- Em mặc kệ, anh bảo Tô ca nhẫn tâm như vậy, lâu như thế không tới thăm tụi em. Không tới thì cũng thôi, lại còn cùng nha đầu Ngụy Mạn sống vất vưởng trong thủ đô, thật nghĩ tụi em không biết gì sao?
Ôn Ly ngẩng đầu, không rời khỏi vòng tay Tô Mộc, thản nhiên nói.
Khụ khụ!
Lời của Ôn Ly làm sắc mặt Tô Một phát đen, cái gì gọi là sống vất vưởng, mình chỉ thuần túy ngẫu nhiên gặp Ngụy Mạn đi! Vì sao lại nói thành vất vưởng! Hơn nữa ngữ khí thần thái của Ôn Ly, làm tâm thần Tô Mộc chợt nhộn nhạo vô cùng.
Tô Mộc vội vàng nâng người Ôn Ly, trong ánh mắt u oán của nàng, giải thích:
- Anh chỉ ngẫu nhiên gặp Ngụy Mạn ở thủ đô mà thôi, không nghĩ tới gặp phải chuyện kia. Đúng rồi, Ngụy Mạn hẳn đã trở lại đi? Sau khi anh về còn chưa liên hệ với nàng, nếu em không nhắc anh cũng quên hỏi, thế nào? Nàng trở về hay chưa?
Ôn Ly lắc lắc đầu, oán hận trừng mắt:
- Còn nói giữa hai người không có thông dâm, nếu không có sao anh lại hỏi như vậy? Em mặc kệ, em đố kỵ!
Hỏng mất!
Lời này của Ôn Ly làm Tô Mộc muốn khóc, câu hỏi của mình thật kỳ quái sao? Chẳng lẽ làm cho người ta cảm giác có thông dâm sao? Đây là ý gì?
/1590
|