Chương 617: Đoàn hệ ủng hộ
Lúc này trong lòng mấy sinh viên đi theo Diêu Thanh Tùng chợt cảm thấy may mắn, may mắn vừa rồi mình không ra tay. Nếu thật sự ra tay, hiện tại người nằm dưới đất không phải Tô Mộc, đừng nói vóc người họ cao lớn vạm vỡ, nhưng nói tới năng lực đánh nhau, bọn họ cũng không cho rằng mình mạnh mẽ.
Mà lúc ấy sự kiện gây sóng gió cả trường chính là do Tô Mộc chế tạo. Bởi vì một sự việc, Tô Mộc chống lại đội bóng rổ trong trường, dùng sức một mình đem toàn bộ đội bóng rổ đánh ngã dưới đất, nghênh ngang rời đi còn phát ngôn bừa bãi, có ai không phục hắn tùy thời chờ đợi khiêu chiến.
Đây là khí phách bậc nào!
Đây là thân thủ ra sao!
Nếu thật sự ra tay, bọn họ có thể đánh ngã Tô Mộc được sao? Nếu không thể đánh ngã được hắn, bản thân mình bị đánh té dưới đất, mặt mũi xem như mất hết. Sau này bọn họ làm sao tiếp tục pha trộn trong Giang đại được nữa? Hơn nữa phải biết rằng sau sự kiện năm đó, Tô Mộc chẳng những không bị nhà trường xử phạt, ngược lại đội bóng rổ còn bị nghiêm trọng cảnh cáo.
Kẻ không ngốc đều cũng biết, điều này ý nghĩa như thế nào.
Dưới tình huống như thế, chống lại Tô Mộc, muốn chết hay sao? Trước kia Tô Mộc đã điên cuồng như vậy, mà bây giờ hắn thậm chí lái được cả Land Rovers, rốt cục đã có năng lượng thế nào, quả thật không thể tưởng tượng.
Ân nhân ah!
Lúc này Diêu Thanh Tùng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của những sinh viên chung quanh, cảm thụ dáng vẻ hờ hững trấn định của Tô Mộc, mới ý thức được lời của Ôn Tử Viết không hề sai lầm, hắn thật sự đã giải nạn cho mình. Nếu vừa rồi ra tay, Diêu Thanh Tùng đột nhiên có cảm giác sợ hãi, hậu quả hắn thật sự không cách nào thừa nhận được.
Ôn Tử Viết, anh chính là ân nhân của tôi ah!
- Ôn Tử Viết, việc hôm nay tôi cho anh mặt mũi, đi thôi!
Mặc dù Diêu Thanh Tùng đã biết Tô Mộc là ai, nhưng không muốn đánh mất mặt mũi, cố ý làm như không biết, nói xong định rời đi.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, Diêu Thanh Tùng muốn đi, Tô Mộc lại không cho phép hắn đi. Nếu cho hắn rời khỏi, mặt mũi của Tô Mộc phải đặt ở đâu? Lời vừa rồi của hắn chẳng phải là theo gió?
- Tôi có nói qua cho anh đi sao?
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Anh muốn thế nào?
Diêu Thanh Tùng xoay người lớn tiếng quát.
- Tôi đã nói, muốn anh không được tiếp tục dây dưa Ôn Ly, anh đáp ứng thì có thể đi, nếu không tôi nhất định phải giải quyết.
Tô Mộc tùy ý nói, không hề đem Diêu Thanh Tùng để vào trong mắt.
- Tô Mộc, đừng quá mức!
Diêu Thanh Tùng hét lên.
- Diêu Thanh Tùng, anh cần gì làm như vậy.
Ôn Tử Viết bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
- Diêu Thanh Tùng, làm người cần nên thức thời. Bây giờ anh nhất định cứng rắn, rốt cục là vì cái gì? Chẳng lẽ anh không biết nếu tiếp tục dây dưa như thế, dù anh bị đánh cũng bị đánh oan, Giang đại chắc chắn sẽ không ra mặt cho anh, cha của anh cũng không dám làm gì Tô Mộc. Không phải yêu cầu anh đừng tiếp tục dây dưa người ta sao, chẳng lẽ chuyện như vậy anh cũng không cách nào thừa nhận? Tự rước lấy nhục!
Lời nói có chút lão thành xuất ra từ khuôn mặt non nớt của Ôn Tử Viết, nghe qua thật không thể tưởng tượng, nhưng không biết vì sao Tô Mộc lại cảm thấy thật tự nhiên. Không biết là vì sao Tô Mộc lại có cảm giác Ôn Tử Viết giống như đang ở trên cao quan sát xuống chúng sinh bên dưới.
Thật sự là loại cảm giác kỳ quái!
Lời nói của Ôn Tử Viết làm khuôn mặt Diêu Thanh Tùng chợt đỏ bừng!
- Thật sự không muốn từ bỏ sao?
Khóe môi Tô Mộc hiện lên độ cong băng sương:
- Nếu anh thật không muốn từ bỏ, tôi chỉ có thể tính sổ với anh. Vừa rồi anh vũ nhục Ôn Ly đúng không? Anh đường đường là đàn ông, lại nói ra lời như vậy với một cô gái, anh có biết ý vị thế nào không? Người không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, thật không biết anh dựa vào thủ đoạn gì lẫn vào Giang đại, nếu trong Giang đại còn có thêm nhiều người như anh, sớm hay muộn cũng bị đóng cửa.
Lời nói như kim, châm châm thấy máu!
Đóng cửa! Lời nói nghe rợn cả người, từ miệng Tô Mộc nói ra lại thật tự nhiên, nói đúng tim đen của người khác.
Quả nhiên là Tô Mộc!
Ôn Tử Viết nghe lời này không khỏi âm thầm tán thưởng. Ánh mắt Khương Trữ lóe sáng, hiện tại trong lòng vô cùng hối hận. Sớm biết có vở kịch hay như vậy, nàng đã lập tức chạy tới diễn. Thật là, vì sao nữ diễn viên không phải là mình đây? Thật oán hai cô nàng này, khuê mật gì chứ, nhìn xem bộ dáng bây giờ của Ôn Ly đi, thật sự làm mình tức chết!
Đúng vậy, hiện tại bộ dáng của Ôn Ly giống như hoa si!
Nếu như nói vừa rồi chỉ là giả vờ, nhưng lúc này tâm thần nàng vô cùng nhộn nhạo, trong mắt tràn đầy hình dáng của Tô Mộ. Hiện tại nàng thậm chí muốn lập tức lên giường với hắn, càng khỏi nói những gì Tô Mộc đang làm chính là vì nàng.
- Tôi…
Diêu Thanh Tùng thật sự muốn hỏng mất, trong lòng hắn đột nhiên rất muốn khóc, không khi dễ người kiểu như vậy, có kiểu chèn ép người như vậy sao? Một Ôn Tử Viết đã đủ làm hắn hỏng mất, hiện tại lại có thêm Tô Mộc. Hai người đều là đối tượng không thể trêu chọc, bình thường gặp một người đã đủ làm hắn bất đắc dĩ, bây giờ đều xuất hiện.
Mình trêu chọc ai chứ!
Mình không phải chỉ muốn chơi đùa nữ nhân thôi sao?
- Diêu Thanh Tùng, anh cút nhanh cho tôi, gây nóng nảy bà cô, tôi nhất định thu thập chết anh, anh tin hay không?
Đúng lúc này Khương Trữ đột nhiên chống nạnh nghênh ngang đi tới, nàng vừa lộ mặt, Diêu Thanh Tùng thậm chí muốn chết cho xong.
Diêu Thanh Tùng cũng mơ tưởng Khương Trữ, nhưng hắn vẫn tự mình hiểu lấy, biết tiểu bà cô kia tuyệt đối không thể trêu chọc, càng khỏi nói Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa càng không thể chạm tới. Nếu hắn thật sự có lòng nhúng chàm các nàng, sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Ngay trong lúc Diêu Thanh Tùng đang hối hận không chịu nổi, nhưng một màn lập tức xuất hiện khiến cho trong lòng hắn thêm tuyệt vọng. Bởi vì Khương Trữ trực tiếp đi thẳng về phía Tô Mộc, hơn nữa ánh mắt của nàng vô cùng ôn nhu, làm sao còn chút dáng vẻ của cô gái bạo lực khi nãy.
- Chủ tịch, anh đã tới đây sao không nói cho em biết một tiếng, thật là, làm người ta nghe nói anh xảy ra chuyện lo lắng muốn chết, sốt ruột hoảng hốt chạy qua, may mắn anh không có việc gì, bằng không em thật sự mất mặt.
Khương Trữ cười tủm tỉm nói.
Tô Mộc xảy ra chuyện liên quan gì tới cô? Vì sao cô lại bị mất mặt? Diêu Thanh Tùng thật không còn lời gì để nói.
- Khương Trữ, nghe lời này của em, em đã biết anh sẽ xảy ra chuyện sao?
Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi.
- Việc này em không biết, em làm gì có bổn sự biết trước chuyện như vậy chứ.
Khương Trữ vội vàng xua tay nói.
Trần Bích Loa cùng Mai Đóa Nhi đều đi tới chào hỏi Tô Mộc. Khi một màn này xuất hiện, Diêu Thanh Tùng thật sự muốn chết cho xong. Vì sao nhiều mỹ nữ như vậy đều có quan hệ với Tô Mộc, người kia rốt cục có lai lịch gì, sao lại biến thái tới như thế.
Nhưng hiện giờ Diêu Thanh Tùng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chịu thua.
- Tô Mộc, chuyện này tôi làm không đúng, tôi cam đoan với anh sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục gây rối Ôn Ly.
Diêu Thanh Tùng nói.
- Nếu anh đã nói như vậy, tốt rồi, đi thôi!
Tô Mộc tùy ý phất tay.
Diêu Thanh Tùng nhìn thấy Tô Mộc phất tay như đuổi ruồi bọ, nhưng hắn cũng không dám tỏ vẻ gì, vội vàng mang theo người của mình xám xịt rời đi.
- Tiết mục này thật không đúng, sao lại như vậy?
Đỗ Phẩm Thượng lẩm bẩm.
- Phải đó, còn chưa kịp đạp người đâu, tôi còn mong Tô Mộc ra tay thu thập đám người kia nữa. Đáng tiếc, vở kịch phấn khích như vậy lại không diễn ra.
Lý Nhạc Thiên tiếc nuối lắc đầu.
- Được rồi đi hai người!
Trịnh Mục bất đắc dĩ nói.
Dưới tình hình như thế, trừ phi Diêu Thanh Tùng thật sự ngu ngốc, nếu không quả quyết sẽ không ra tay. Người như hắn Trịnh Mục từng gặp qua không ít, biết chỉ cần nắm tay cứng hơn là đủ đánh ngã hắn xuống đất, hắn sẽ tâm phục khẩu phục, nói đạo lý với người như vậy chỉ vô ích, không có tác dụng gì.
Tô Mộc chỉ tập trung vào Ôn Tử Viết, đi thẳng tới trước mặt hắn.
- Chuyện vừa rồi cảm ơn anh, trịnh trọng giới thiệu, tôi là Tô Mộc!
Ôn Tử Viết thật bình tĩnh nhìn Tô Mộc, khóe môi hiện tươi cười, đôi mắt lộ ra vẻ tang thương.
- Ôn Tử Viết, bí thư đoàn ủy Giang đại!
Cho dù là Tô Mộc cùng Ôn Tử Viết cũng không nghĩ tới lịch sử sẽ là như thế.
Hai vị bí thư đoàn ủy của Giang đại gặp mặt nhau trong bầu không khí như vậy, càng không nghĩ tới trong tương lai sẽ giao thiệp thêm mạnh mẽ lẫn nhau.
Đoàn hệ, cũng bởi vì hai người càng thêm quật khởi!
Lúc này trong lòng mấy sinh viên đi theo Diêu Thanh Tùng chợt cảm thấy may mắn, may mắn vừa rồi mình không ra tay. Nếu thật sự ra tay, hiện tại người nằm dưới đất không phải Tô Mộc, đừng nói vóc người họ cao lớn vạm vỡ, nhưng nói tới năng lực đánh nhau, bọn họ cũng không cho rằng mình mạnh mẽ.
Mà lúc ấy sự kiện gây sóng gió cả trường chính là do Tô Mộc chế tạo. Bởi vì một sự việc, Tô Mộc chống lại đội bóng rổ trong trường, dùng sức một mình đem toàn bộ đội bóng rổ đánh ngã dưới đất, nghênh ngang rời đi còn phát ngôn bừa bãi, có ai không phục hắn tùy thời chờ đợi khiêu chiến.
Đây là khí phách bậc nào!
Đây là thân thủ ra sao!
Nếu thật sự ra tay, bọn họ có thể đánh ngã Tô Mộc được sao? Nếu không thể đánh ngã được hắn, bản thân mình bị đánh té dưới đất, mặt mũi xem như mất hết. Sau này bọn họ làm sao tiếp tục pha trộn trong Giang đại được nữa? Hơn nữa phải biết rằng sau sự kiện năm đó, Tô Mộc chẳng những không bị nhà trường xử phạt, ngược lại đội bóng rổ còn bị nghiêm trọng cảnh cáo.
Kẻ không ngốc đều cũng biết, điều này ý nghĩa như thế nào.
Dưới tình huống như thế, chống lại Tô Mộc, muốn chết hay sao? Trước kia Tô Mộc đã điên cuồng như vậy, mà bây giờ hắn thậm chí lái được cả Land Rovers, rốt cục đã có năng lượng thế nào, quả thật không thể tưởng tượng.
Ân nhân ah!
Lúc này Diêu Thanh Tùng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của những sinh viên chung quanh, cảm thụ dáng vẻ hờ hững trấn định của Tô Mộc, mới ý thức được lời của Ôn Tử Viết không hề sai lầm, hắn thật sự đã giải nạn cho mình. Nếu vừa rồi ra tay, Diêu Thanh Tùng đột nhiên có cảm giác sợ hãi, hậu quả hắn thật sự không cách nào thừa nhận được.
Ôn Tử Viết, anh chính là ân nhân của tôi ah!
- Ôn Tử Viết, việc hôm nay tôi cho anh mặt mũi, đi thôi!
Mặc dù Diêu Thanh Tùng đã biết Tô Mộc là ai, nhưng không muốn đánh mất mặt mũi, cố ý làm như không biết, nói xong định rời đi.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, Diêu Thanh Tùng muốn đi, Tô Mộc lại không cho phép hắn đi. Nếu cho hắn rời khỏi, mặt mũi của Tô Mộc phải đặt ở đâu? Lời vừa rồi của hắn chẳng phải là theo gió?
- Tôi có nói qua cho anh đi sao?
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Anh muốn thế nào?
Diêu Thanh Tùng xoay người lớn tiếng quát.
- Tôi đã nói, muốn anh không được tiếp tục dây dưa Ôn Ly, anh đáp ứng thì có thể đi, nếu không tôi nhất định phải giải quyết.
Tô Mộc tùy ý nói, không hề đem Diêu Thanh Tùng để vào trong mắt.
- Tô Mộc, đừng quá mức!
Diêu Thanh Tùng hét lên.
- Diêu Thanh Tùng, anh cần gì làm như vậy.
Ôn Tử Viết bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
- Diêu Thanh Tùng, làm người cần nên thức thời. Bây giờ anh nhất định cứng rắn, rốt cục là vì cái gì? Chẳng lẽ anh không biết nếu tiếp tục dây dưa như thế, dù anh bị đánh cũng bị đánh oan, Giang đại chắc chắn sẽ không ra mặt cho anh, cha của anh cũng không dám làm gì Tô Mộc. Không phải yêu cầu anh đừng tiếp tục dây dưa người ta sao, chẳng lẽ chuyện như vậy anh cũng không cách nào thừa nhận? Tự rước lấy nhục!
Lời nói có chút lão thành xuất ra từ khuôn mặt non nớt của Ôn Tử Viết, nghe qua thật không thể tưởng tượng, nhưng không biết vì sao Tô Mộc lại cảm thấy thật tự nhiên. Không biết là vì sao Tô Mộc lại có cảm giác Ôn Tử Viết giống như đang ở trên cao quan sát xuống chúng sinh bên dưới.
Thật sự là loại cảm giác kỳ quái!
Lời nói của Ôn Tử Viết làm khuôn mặt Diêu Thanh Tùng chợt đỏ bừng!
- Thật sự không muốn từ bỏ sao?
Khóe môi Tô Mộc hiện lên độ cong băng sương:
- Nếu anh thật không muốn từ bỏ, tôi chỉ có thể tính sổ với anh. Vừa rồi anh vũ nhục Ôn Ly đúng không? Anh đường đường là đàn ông, lại nói ra lời như vậy với một cô gái, anh có biết ý vị thế nào không? Người không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, thật không biết anh dựa vào thủ đoạn gì lẫn vào Giang đại, nếu trong Giang đại còn có thêm nhiều người như anh, sớm hay muộn cũng bị đóng cửa.
Lời nói như kim, châm châm thấy máu!
Đóng cửa! Lời nói nghe rợn cả người, từ miệng Tô Mộc nói ra lại thật tự nhiên, nói đúng tim đen của người khác.
Quả nhiên là Tô Mộc!
Ôn Tử Viết nghe lời này không khỏi âm thầm tán thưởng. Ánh mắt Khương Trữ lóe sáng, hiện tại trong lòng vô cùng hối hận. Sớm biết có vở kịch hay như vậy, nàng đã lập tức chạy tới diễn. Thật là, vì sao nữ diễn viên không phải là mình đây? Thật oán hai cô nàng này, khuê mật gì chứ, nhìn xem bộ dáng bây giờ của Ôn Ly đi, thật sự làm mình tức chết!
Đúng vậy, hiện tại bộ dáng của Ôn Ly giống như hoa si!
Nếu như nói vừa rồi chỉ là giả vờ, nhưng lúc này tâm thần nàng vô cùng nhộn nhạo, trong mắt tràn đầy hình dáng của Tô Mộ. Hiện tại nàng thậm chí muốn lập tức lên giường với hắn, càng khỏi nói những gì Tô Mộc đang làm chính là vì nàng.
- Tôi…
Diêu Thanh Tùng thật sự muốn hỏng mất, trong lòng hắn đột nhiên rất muốn khóc, không khi dễ người kiểu như vậy, có kiểu chèn ép người như vậy sao? Một Ôn Tử Viết đã đủ làm hắn hỏng mất, hiện tại lại có thêm Tô Mộc. Hai người đều là đối tượng không thể trêu chọc, bình thường gặp một người đã đủ làm hắn bất đắc dĩ, bây giờ đều xuất hiện.
Mình trêu chọc ai chứ!
Mình không phải chỉ muốn chơi đùa nữ nhân thôi sao?
- Diêu Thanh Tùng, anh cút nhanh cho tôi, gây nóng nảy bà cô, tôi nhất định thu thập chết anh, anh tin hay không?
Đúng lúc này Khương Trữ đột nhiên chống nạnh nghênh ngang đi tới, nàng vừa lộ mặt, Diêu Thanh Tùng thậm chí muốn chết cho xong.
Diêu Thanh Tùng cũng mơ tưởng Khương Trữ, nhưng hắn vẫn tự mình hiểu lấy, biết tiểu bà cô kia tuyệt đối không thể trêu chọc, càng khỏi nói Mai Đóa Nhi cùng Trần Bích Loa càng không thể chạm tới. Nếu hắn thật sự có lòng nhúng chàm các nàng, sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Ngay trong lúc Diêu Thanh Tùng đang hối hận không chịu nổi, nhưng một màn lập tức xuất hiện khiến cho trong lòng hắn thêm tuyệt vọng. Bởi vì Khương Trữ trực tiếp đi thẳng về phía Tô Mộc, hơn nữa ánh mắt của nàng vô cùng ôn nhu, làm sao còn chút dáng vẻ của cô gái bạo lực khi nãy.
- Chủ tịch, anh đã tới đây sao không nói cho em biết một tiếng, thật là, làm người ta nghe nói anh xảy ra chuyện lo lắng muốn chết, sốt ruột hoảng hốt chạy qua, may mắn anh không có việc gì, bằng không em thật sự mất mặt.
Khương Trữ cười tủm tỉm nói.
Tô Mộc xảy ra chuyện liên quan gì tới cô? Vì sao cô lại bị mất mặt? Diêu Thanh Tùng thật không còn lời gì để nói.
- Khương Trữ, nghe lời này của em, em đã biết anh sẽ xảy ra chuyện sao?
Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi.
- Việc này em không biết, em làm gì có bổn sự biết trước chuyện như vậy chứ.
Khương Trữ vội vàng xua tay nói.
Trần Bích Loa cùng Mai Đóa Nhi đều đi tới chào hỏi Tô Mộc. Khi một màn này xuất hiện, Diêu Thanh Tùng thật sự muốn chết cho xong. Vì sao nhiều mỹ nữ như vậy đều có quan hệ với Tô Mộc, người kia rốt cục có lai lịch gì, sao lại biến thái tới như thế.
Nhưng hiện giờ Diêu Thanh Tùng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chịu thua.
- Tô Mộc, chuyện này tôi làm không đúng, tôi cam đoan với anh sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục gây rối Ôn Ly.
Diêu Thanh Tùng nói.
- Nếu anh đã nói như vậy, tốt rồi, đi thôi!
Tô Mộc tùy ý phất tay.
Diêu Thanh Tùng nhìn thấy Tô Mộc phất tay như đuổi ruồi bọ, nhưng hắn cũng không dám tỏ vẻ gì, vội vàng mang theo người của mình xám xịt rời đi.
- Tiết mục này thật không đúng, sao lại như vậy?
Đỗ Phẩm Thượng lẩm bẩm.
- Phải đó, còn chưa kịp đạp người đâu, tôi còn mong Tô Mộc ra tay thu thập đám người kia nữa. Đáng tiếc, vở kịch phấn khích như vậy lại không diễn ra.
Lý Nhạc Thiên tiếc nuối lắc đầu.
- Được rồi đi hai người!
Trịnh Mục bất đắc dĩ nói.
Dưới tình hình như thế, trừ phi Diêu Thanh Tùng thật sự ngu ngốc, nếu không quả quyết sẽ không ra tay. Người như hắn Trịnh Mục từng gặp qua không ít, biết chỉ cần nắm tay cứng hơn là đủ đánh ngã hắn xuống đất, hắn sẽ tâm phục khẩu phục, nói đạo lý với người như vậy chỉ vô ích, không có tác dụng gì.
Tô Mộc chỉ tập trung vào Ôn Tử Viết, đi thẳng tới trước mặt hắn.
- Chuyện vừa rồi cảm ơn anh, trịnh trọng giới thiệu, tôi là Tô Mộc!
Ôn Tử Viết thật bình tĩnh nhìn Tô Mộc, khóe môi hiện tươi cười, đôi mắt lộ ra vẻ tang thương.
- Ôn Tử Viết, bí thư đoàn ủy Giang đại!
Cho dù là Tô Mộc cùng Ôn Tử Viết cũng không nghĩ tới lịch sử sẽ là như thế.
Hai vị bí thư đoàn ủy của Giang đại gặp mặt nhau trong bầu không khí như vậy, càng không nghĩ tới trong tương lai sẽ giao thiệp thêm mạnh mẽ lẫn nhau.
Đoàn hệ, cũng bởi vì hai người càng thêm quật khởi!
/1590
|