Chương 622: Chu Mai Lâm được ăn cả ngã về không
Nói như lọt vào sương mù chính là đặc sắc của quan trường, lời nói tuyệt đối không thể nói quá rõ, trừ phi là loại quan hệ rất thân thiết, bằng không thì có mấy lời chỉ cần nói tới là dừng, cần tư ẩn thế nào thì tư ẩn như thế nào, tuyệt đối không thể nói quá rõ ràng như vậy. Nếu ngươi nói quá rõ ràng, đó là biểu hiện chính trị không thành thục. Điều này cũng làm cho xuất hiện một hiện tượng, thời điểm lên làm lãnh đạo có chút lời nói ra, cấp dưới phải hao tổn tâm tư đi phỏng đoán.
Nghiên cứu ý ngoài lời của lãnh đạo lời nói cũng là một môn học vấn.
Như hiện tại Điền Phong Hồng gặp phải tình huống này. Trên thực tế từ trong miệng Chu Mai Lâm gọi hai chữ Phong Hồng này, Điền Phong Hồng đã biết rõ chính mình có khả năng cần xử lý công việc. Bởi vì mỗi lần chỉ cần Chu Mai Lâm có chuyện phân phó thì sẽ dùng hai chữ này gọi mình, nói như vậy cũng lộ ra quan hệ thân thiết của hai bên.
- Chu thị trưởng, ý của ngài là...
Điền Phong Hồng hỏi dò.
Rất đáng tiếc là Chu Mai Lâm quay mắt về phía Điền Phong Hồng nói lời này rất thẳng, thần tình trên mặt vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút biến hóa, thực bình tĩnh nói ra:
- Tôi không có ý gì khác, công tác của cục chiêu thương thì anh nên làm tốt mới đúng.
Câu này làm người ta không hiểu rõ.
Nhưng Điền Phong Hồng cũng đã biết rõ Chu Mai Lâm muốn làm cái gì, hắn xem ra Chu Mai Lâm là người của Bạch Vi Dân, Bạch Vi Đân hôm nay không dự hợp ở nơi này, cũng là bởi vì quan hệ với Lý Hưng Hoa không đúng. Dưới tình huống như vậy, Chu Mai Lâm tự nhiên muốn xuất đầu cho Bạch Vi Dân. Như vậy để cho người cục chiêu thương nghĩ biện pháp, muốn di chuyển mục tiêu của người đầu tư, đây là chuyện thuận lý thành chương.
Nhưng mà khoản đầu tư này lớn như thế, chính mình thật sự có thể làm gì sao? Cho dù thật muốn các nhà đầu tư này chuyển hướng, các khu trong huyện của thành phố Cổ Lan có nơi nào thích hợp đâu?
Lúc này Điền Phong Hồng phát mộng!
Chu Mai Lâm bưng chén rượu lên, trên mặt đầy tươi cười, hắn cảm thấy kiêu ngạo vì quyết định này.
Tiệc hoan nghênh buổi trưa cứ tiến hành như thế, bất kể tâm tình của người khác như thế nào, Tô Mộc sau khi bàn giao tất cả những chuyện này xong. Hắn bắt đầu đứng ở một góc bấm điện thoại cho Thích Nhan. Mang tình hình cụ thể báo cho Thích Nhan. Giống như trước đây cũng không có biến hóa gì, nhưng chính bởi vì biến hóa như thế làm cho Tô Mộc chính thức cảm thấy tâm thần bất an, hắn phải nhanh chóng an bài tốt tất cả những chuyện này.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc bấm điện thoại cho vỏ sò số năm.
Tiệc trưa kết thúc trong không khí vui vẻ.
Tại quán cà phê Tả Nhĩ.
Đây là quán cà phê không tệ trong thành phố Cổ Lan. Là một xí nghiệp trong thành phố Cổ Lan. Lão bản Tả Nhĩ kinh doanh bảy quán cà phê trong thành phố Cổ Lan, sinh ý làm rất không tệ. Quán cà phê Tả Nhĩ cũng giống như tên, có hương thơm cà phê nhàn nhạt. Bố trí bên trong vô tình hay cố ý lộ ra bộ dáng tỉ mỉ cộng thêm trang nhã lịch sự.
Vỏ sò số năm an vị bên cửa sổ, hôm nay nàng mặc chế phục phu nhân màu lam, phong cách sạch sẽ và dễ chịu, trong ngày hè nóng bức này, tuyệt đối sẽ trở thành nữ nhân chói mắt nhất. Nàng đi giày cao gót, mái tóc mềm mại tùy ý rủ xuống, trên sóng mũi thanh tú là cặp kính xinh xinh. Trong lúc vô hình lộ ra khí chất hấp dẫn của nữ nhân công chức.
Bộ ngực của nàng cao cao, có xu thế xé rách áo lộ ra ngoài. Trước ngực lộ ra khe rãnh trắng bóng, nam nhân nào cũng muốn vùi đầu vào trong khe rãnh này mà chết, trên người vỏ sò số năm mang theo nét trang nhã của trí thức và vũ mị xinh đẹp.
Không ai dám xem nhẹ nàng!
Nữ nhân như vỏ sò số năm này, trừ lúc nàng đi làm trong cục Quốc An ra, trên người của nàng còn có các loại thân phận, hơn nữa khiến Tô Mộc cảm thấy kinh diễm là, mỗi một thân phận như thế nàng lại như ngựa quen đường cũ, nếu người không biết nàng, ngươi tuyệt đối sẽ không thể liên hệ vỏ sò số năm với cục trưởng cục Quốc An lãnh khốc trong truyền thuyết. Đây quả thực chính là chuyện khó tin nổi.
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Vỏ sò số năm hỏi, bờ môi gợi cảm nhấp một ngụm cà phê, rất nhiều nam nhân nhìn thấy cảnh này, hận không thể hy vọng mình chính là ly cà phê.
- Vỏ sò, tôi muốn hỏi cục Quốc An có phân bộ ở cảng đảo hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Anh hỏi chuyện này làm gì?
Vỏ sò số năm nhíu mày, cao thấp quét mắt nhìn Tô Mộc, nói:
- Anh phải biết rằng, đổi lại người khác nói lời này, tôi sẽ hỏi hẳn cặn kẽ vấn đề, tôi còn có thể dẫn hắn đi về để hỏi rõ. Nói đi, anh muốn biết cái gì?
- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi, cục Quốc An có thể cung cấp tình huống mấy xí nghiệp ở cảng đảo được hay không. Tôi chỉ cần tư liệu mấy xí nghiệp này là đủ rồi, tôi vô cùng cảm kích. Về phần phân bộ của các vị ở cảng đảo, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không dám đánh chủ ý đâu.
Tô Mộc giải thích.
Biết mình biết người bách chiến bách thắng, đây là đạo lý trụ cột nhất, Tô Mộc cũng không muốn trong tình huống chẳng biết gì, cứ như vậy tiến đến cảng đảo. Nếu thật là như thế, có lẽ chính mình giúp không được gì không nói, còn có thể gây ra trở ngại gì đó.
- Ngươi muốn yêu cầu tư liệu?
Vỏ sò số năm ngoài ý muốn nói ra.
- Vâng, chỉ là tư liệu mấy xí nghiệp mà thôi, kỳ thật tôi cũng có thể tìm một ít, nhưng tôi muốn càng kỹ càng hơn một chút. Tin tưởng chuyện như vậy với cục Quốc An mà nói không khó gì, nhưng mà nếu cô khó xử thì thôi, tôi sẽ không bức cô phạm sai lầm.
Tô Mộc nói.
- Được rồi, đừng cầm phép khích tướng kích thích tôi. Anh cứ nói tên mấy xí nghiệp nó ra, tôi cho người đi điều tra.
Vỏ sò số năm lạnh nhạt nói.
Việc này nếu đổi lại là người khác, vỏ sò số năm tuyệt đối sẽ không đáp ứng sảng khoái như thế, nhưng nghĩ đến Tô Mộc chỉ cần biết tư liệu của mấy xí nghiệp này, nàng cũng không có đặt trong lòng Dường như Tô Mộc nói, trong xã hội bây giờ, chuyện gì cũng khó che dấu, dù tùy tiện thuê một nơi sau đó mở công ty buôn bán, tất cả đều có thể điều tra rõ nhanh chóng.
Mà chuyện này không trái quy định của cục Quốc An, thuần túy giúp Tô Mộc một chút cũng chẳng sao.
- Anh muốn đi cảng đảo sao?
Vỏ sò số năm nhìn tên mấy xí nghiệp mà Tô Mộc viết ra giấy, nàng nghi hoặc hỏi.
- Có chút việc.
Tô Mộc lạnh nhạt nói, nói xong đưa tờ giấy tới.
Vỏ sò số năm tiếp nhận, quét mắt nhìn một chút, mỉm cười nói:
- Trước buổi tối sẽ báo cho anh biết.
- Thống khoái, nhân tình này tôi ghi nhớ.
Tô Mộc nói ra, có vỏ sò số năm hỗ trợ, còn tốt hơn làm con ruồi xông loạn. Bởi vậy Tô Mộc thật sự cảm tạ vỏ sò số năm.
- Vậy anh chuẩn bị trả nhân tình thế nào?
Vỏ sò số năm giơ tờ giấy lên, nghiền ngẫm hỏi.
Sau khi công việc chấm dứt, tâm tính Tô Mộc buông lỏng không ít, nhìn dung nhan kiều mị của vỏ sò số năm, ngửi hương vị đặc thù trên người của nàng, cười lên.
- Như thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn tôi lấy thân báo đáp sao?
- Đi chết đi!
- Ha ha!
Trên con đường ở ngoại ô thành phố Cổ Lan.
Tuy trên đầu là ánh mặt trời chói chang, nhưng có cây dù che ánh mặt trời, Tôn Nguyên Thắng vẫn cảm thấy toàn thân mát lạnh. Câu cá trong lúc này đúng là hưởng thụ. Kỳ thật nếu thật dựa theo tính cách của Tôn Nguyên Thắng, hắn tuyệt đối không thành thật ngồi tại chỗ này, nhưng nghĩ tới trước khi tới thành phố Cổ Lan, Tôn Nguyên Bồi phân phó, hắn chỉ có thể ít xuất hiện.
- Tôn thiếu, vận khí của anh thật sự không tệ nha, nhanh thế đã có cá mắc câu.
Chu Mai Lâm ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nói ra.
- Chu thị trưởng, tôi là người có vận khí không tệ. Nhưng mà anh cũng biết, vận khí là thứ mờ mịt, nhưng có đôi khi là tồn tại thật sự. Còn phải nhìn anh có nắm chắc hay không, nắm chặt thì vận khí không còn là vận khí, mà là cơ hội. Anh nói có đúng hay không
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
Với tư cách là tổng giám đốc công ty giải trí Đại Hoa, cho dù là hiện tại, Tôn Nguyên Thắng trên danh nghĩa cũng kinh doanh mấy xí nghiệp, cũng không phải rượu thì chính là cơm, nói ra những lời này cũng rất có dáng vẻ thành thục.
Nói người cố ý, người nghe cố tình.
Chu Mai Lâm làm sao có thể không biết Tôn Nguyên Thắng có ý nói gần nói xa, hắn nói chính là cục diện Chu Mai Lâm đang đối mặt hiện tại. Đây là Tôn gia khảo nghiệm mình, cũng là Tôn gia cho mình một cơ hội. Nếu có thể thành công quật ngã Tô Mộc, mặc dù đắc tội quan viên lớn nhỏ của thành phố Cổ Lan đi nữa, Tôn gia cũng có thể giúp Chu Mai Lâm trấn áp, còn có thể đề bạt lên.
Nhưng nếu như Chu Mai Lâm không nghe lời không làm theo, như vậy giống như con cá trong tay Tôn Nguyên Thắng, bắt nó ra sau đó ném vào thùng, rốt cuộc muốn trở về sông nước của cá là không thể nào..
Chu Mai Lâm biết rõ đây là đánh bạc, cũng là một lần được ăn cả ngã về không của mình. Nhưng hắn có biện pháp khác sao? Không có, hắn đã lên thuyền của Tôn gia, đứng trong đội ngũ của Tôn gia, hắn không có tư cách lựa chọn.
- Tôn thiếu cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao. Hai ngày này Lý thị giải trí đang đàm phán với mấy nhà khác. Tôi nghĩ ra một biện pháp, rất dễ dàng liền có thể phá lần đàm phán này. Vào xế chiếu ngày hôm nay, tôi đã hành động.
Chu Mai Lâm nói ra.
- Thực? Biện pháp gì?
Tôn Nguyên Thắng cười tủm tỉm nói.
- Tôn thiểu là như thế này, anh xem...
Khi Chu Mai Lâm mang biện pháp được ăn cả ngã về không của mình nói ra, trên mặt Tôn Nguyên Thắng hiện ra thần sắc vui mừng, ánh mắt nhìn Chu Mai Lâm ánh cũng bắn ra hào quang, nói:
- Đúng vậy, rất không tồi, thật không ngờ Chu thị trưởng lại có biện pháp như thế, biện pháp này chỉ cần làm xong, chỉ cần cẩn thận thì dù thị ủy thành phố Cổ Lan cũng không có biện pháp làm gì anh cả. Chu thị trưởng, anh rất không tồi, sau khi trở về, tôi sẽ nhắc tới với lão gia tử, người như ảnh ủy khuất ở chức phó thị trưởng là quá đáng tiếc, nếu tiến lên trên sẽ có thể đi một bước dài.
- Vậy toàn bộ dựa vào Tôn thiếu!
Tâm tình Chu Mai Lâm khoan khoái dễ chịu nói.
Có thể giải quyết nan đề này, Chu Mai Lâm không thể nghi ngờ là cao hứng nhất. Nghĩ đến tương lai không lâu, chính mình có thể tiến thêm một bước về phía trước, Chu Mai Lâm càng mở cờ trong bụng.
Nói như lọt vào sương mù chính là đặc sắc của quan trường, lời nói tuyệt đối không thể nói quá rõ, trừ phi là loại quan hệ rất thân thiết, bằng không thì có mấy lời chỉ cần nói tới là dừng, cần tư ẩn thế nào thì tư ẩn như thế nào, tuyệt đối không thể nói quá rõ ràng như vậy. Nếu ngươi nói quá rõ ràng, đó là biểu hiện chính trị không thành thục. Điều này cũng làm cho xuất hiện một hiện tượng, thời điểm lên làm lãnh đạo có chút lời nói ra, cấp dưới phải hao tổn tâm tư đi phỏng đoán.
Nghiên cứu ý ngoài lời của lãnh đạo lời nói cũng là một môn học vấn.
Như hiện tại Điền Phong Hồng gặp phải tình huống này. Trên thực tế từ trong miệng Chu Mai Lâm gọi hai chữ Phong Hồng này, Điền Phong Hồng đã biết rõ chính mình có khả năng cần xử lý công việc. Bởi vì mỗi lần chỉ cần Chu Mai Lâm có chuyện phân phó thì sẽ dùng hai chữ này gọi mình, nói như vậy cũng lộ ra quan hệ thân thiết của hai bên.
- Chu thị trưởng, ý của ngài là...
Điền Phong Hồng hỏi dò.
Rất đáng tiếc là Chu Mai Lâm quay mắt về phía Điền Phong Hồng nói lời này rất thẳng, thần tình trên mặt vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút biến hóa, thực bình tĩnh nói ra:
- Tôi không có ý gì khác, công tác của cục chiêu thương thì anh nên làm tốt mới đúng.
Câu này làm người ta không hiểu rõ.
Nhưng Điền Phong Hồng cũng đã biết rõ Chu Mai Lâm muốn làm cái gì, hắn xem ra Chu Mai Lâm là người của Bạch Vi Dân, Bạch Vi Đân hôm nay không dự hợp ở nơi này, cũng là bởi vì quan hệ với Lý Hưng Hoa không đúng. Dưới tình huống như vậy, Chu Mai Lâm tự nhiên muốn xuất đầu cho Bạch Vi Dân. Như vậy để cho người cục chiêu thương nghĩ biện pháp, muốn di chuyển mục tiêu của người đầu tư, đây là chuyện thuận lý thành chương.
Nhưng mà khoản đầu tư này lớn như thế, chính mình thật sự có thể làm gì sao? Cho dù thật muốn các nhà đầu tư này chuyển hướng, các khu trong huyện của thành phố Cổ Lan có nơi nào thích hợp đâu?
Lúc này Điền Phong Hồng phát mộng!
Chu Mai Lâm bưng chén rượu lên, trên mặt đầy tươi cười, hắn cảm thấy kiêu ngạo vì quyết định này.
Tiệc hoan nghênh buổi trưa cứ tiến hành như thế, bất kể tâm tình của người khác như thế nào, Tô Mộc sau khi bàn giao tất cả những chuyện này xong. Hắn bắt đầu đứng ở một góc bấm điện thoại cho Thích Nhan. Mang tình hình cụ thể báo cho Thích Nhan. Giống như trước đây cũng không có biến hóa gì, nhưng chính bởi vì biến hóa như thế làm cho Tô Mộc chính thức cảm thấy tâm thần bất an, hắn phải nhanh chóng an bài tốt tất cả những chuyện này.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc bấm điện thoại cho vỏ sò số năm.
Tiệc trưa kết thúc trong không khí vui vẻ.
Tại quán cà phê Tả Nhĩ.
Đây là quán cà phê không tệ trong thành phố Cổ Lan. Là một xí nghiệp trong thành phố Cổ Lan. Lão bản Tả Nhĩ kinh doanh bảy quán cà phê trong thành phố Cổ Lan, sinh ý làm rất không tệ. Quán cà phê Tả Nhĩ cũng giống như tên, có hương thơm cà phê nhàn nhạt. Bố trí bên trong vô tình hay cố ý lộ ra bộ dáng tỉ mỉ cộng thêm trang nhã lịch sự.
Vỏ sò số năm an vị bên cửa sổ, hôm nay nàng mặc chế phục phu nhân màu lam, phong cách sạch sẽ và dễ chịu, trong ngày hè nóng bức này, tuyệt đối sẽ trở thành nữ nhân chói mắt nhất. Nàng đi giày cao gót, mái tóc mềm mại tùy ý rủ xuống, trên sóng mũi thanh tú là cặp kính xinh xinh. Trong lúc vô hình lộ ra khí chất hấp dẫn của nữ nhân công chức.
Bộ ngực của nàng cao cao, có xu thế xé rách áo lộ ra ngoài. Trước ngực lộ ra khe rãnh trắng bóng, nam nhân nào cũng muốn vùi đầu vào trong khe rãnh này mà chết, trên người vỏ sò số năm mang theo nét trang nhã của trí thức và vũ mị xinh đẹp.
Không ai dám xem nhẹ nàng!
Nữ nhân như vỏ sò số năm này, trừ lúc nàng đi làm trong cục Quốc An ra, trên người của nàng còn có các loại thân phận, hơn nữa khiến Tô Mộc cảm thấy kinh diễm là, mỗi một thân phận như thế nàng lại như ngựa quen đường cũ, nếu người không biết nàng, ngươi tuyệt đối sẽ không thể liên hệ vỏ sò số năm với cục trưởng cục Quốc An lãnh khốc trong truyền thuyết. Đây quả thực chính là chuyện khó tin nổi.
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Vỏ sò số năm hỏi, bờ môi gợi cảm nhấp một ngụm cà phê, rất nhiều nam nhân nhìn thấy cảnh này, hận không thể hy vọng mình chính là ly cà phê.
- Vỏ sò, tôi muốn hỏi cục Quốc An có phân bộ ở cảng đảo hay không?
Tô Mộc hỏi.
- Anh hỏi chuyện này làm gì?
Vỏ sò số năm nhíu mày, cao thấp quét mắt nhìn Tô Mộc, nói:
- Anh phải biết rằng, đổi lại người khác nói lời này, tôi sẽ hỏi hẳn cặn kẽ vấn đề, tôi còn có thể dẫn hắn đi về để hỏi rõ. Nói đi, anh muốn biết cái gì?
- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi, cục Quốc An có thể cung cấp tình huống mấy xí nghiệp ở cảng đảo được hay không. Tôi chỉ cần tư liệu mấy xí nghiệp này là đủ rồi, tôi vô cùng cảm kích. Về phần phân bộ của các vị ở cảng đảo, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không dám đánh chủ ý đâu.
Tô Mộc giải thích.
Biết mình biết người bách chiến bách thắng, đây là đạo lý trụ cột nhất, Tô Mộc cũng không muốn trong tình huống chẳng biết gì, cứ như vậy tiến đến cảng đảo. Nếu thật là như thế, có lẽ chính mình giúp không được gì không nói, còn có thể gây ra trở ngại gì đó.
- Ngươi muốn yêu cầu tư liệu?
Vỏ sò số năm ngoài ý muốn nói ra.
- Vâng, chỉ là tư liệu mấy xí nghiệp mà thôi, kỳ thật tôi cũng có thể tìm một ít, nhưng tôi muốn càng kỹ càng hơn một chút. Tin tưởng chuyện như vậy với cục Quốc An mà nói không khó gì, nhưng mà nếu cô khó xử thì thôi, tôi sẽ không bức cô phạm sai lầm.
Tô Mộc nói.
- Được rồi, đừng cầm phép khích tướng kích thích tôi. Anh cứ nói tên mấy xí nghiệp nó ra, tôi cho người đi điều tra.
Vỏ sò số năm lạnh nhạt nói.
Việc này nếu đổi lại là người khác, vỏ sò số năm tuyệt đối sẽ không đáp ứng sảng khoái như thế, nhưng nghĩ đến Tô Mộc chỉ cần biết tư liệu của mấy xí nghiệp này, nàng cũng không có đặt trong lòng Dường như Tô Mộc nói, trong xã hội bây giờ, chuyện gì cũng khó che dấu, dù tùy tiện thuê một nơi sau đó mở công ty buôn bán, tất cả đều có thể điều tra rõ nhanh chóng.
Mà chuyện này không trái quy định của cục Quốc An, thuần túy giúp Tô Mộc một chút cũng chẳng sao.
- Anh muốn đi cảng đảo sao?
Vỏ sò số năm nhìn tên mấy xí nghiệp mà Tô Mộc viết ra giấy, nàng nghi hoặc hỏi.
- Có chút việc.
Tô Mộc lạnh nhạt nói, nói xong đưa tờ giấy tới.
Vỏ sò số năm tiếp nhận, quét mắt nhìn một chút, mỉm cười nói:
- Trước buổi tối sẽ báo cho anh biết.
- Thống khoái, nhân tình này tôi ghi nhớ.
Tô Mộc nói ra, có vỏ sò số năm hỗ trợ, còn tốt hơn làm con ruồi xông loạn. Bởi vậy Tô Mộc thật sự cảm tạ vỏ sò số năm.
- Vậy anh chuẩn bị trả nhân tình thế nào?
Vỏ sò số năm giơ tờ giấy lên, nghiền ngẫm hỏi.
Sau khi công việc chấm dứt, tâm tính Tô Mộc buông lỏng không ít, nhìn dung nhan kiều mị của vỏ sò số năm, ngửi hương vị đặc thù trên người của nàng, cười lên.
- Như thế nào? Chẳng lẽ cô còn muốn tôi lấy thân báo đáp sao?
- Đi chết đi!
- Ha ha!
Trên con đường ở ngoại ô thành phố Cổ Lan.
Tuy trên đầu là ánh mặt trời chói chang, nhưng có cây dù che ánh mặt trời, Tôn Nguyên Thắng vẫn cảm thấy toàn thân mát lạnh. Câu cá trong lúc này đúng là hưởng thụ. Kỳ thật nếu thật dựa theo tính cách của Tôn Nguyên Thắng, hắn tuyệt đối không thành thật ngồi tại chỗ này, nhưng nghĩ tới trước khi tới thành phố Cổ Lan, Tôn Nguyên Bồi phân phó, hắn chỉ có thể ít xuất hiện.
- Tôn thiếu, vận khí của anh thật sự không tệ nha, nhanh thế đã có cá mắc câu.
Chu Mai Lâm ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nói ra.
- Chu thị trưởng, tôi là người có vận khí không tệ. Nhưng mà anh cũng biết, vận khí là thứ mờ mịt, nhưng có đôi khi là tồn tại thật sự. Còn phải nhìn anh có nắm chắc hay không, nắm chặt thì vận khí không còn là vận khí, mà là cơ hội. Anh nói có đúng hay không
Tôn Nguyên Thắng cười nói.
Với tư cách là tổng giám đốc công ty giải trí Đại Hoa, cho dù là hiện tại, Tôn Nguyên Thắng trên danh nghĩa cũng kinh doanh mấy xí nghiệp, cũng không phải rượu thì chính là cơm, nói ra những lời này cũng rất có dáng vẻ thành thục.
Nói người cố ý, người nghe cố tình.
Chu Mai Lâm làm sao có thể không biết Tôn Nguyên Thắng có ý nói gần nói xa, hắn nói chính là cục diện Chu Mai Lâm đang đối mặt hiện tại. Đây là Tôn gia khảo nghiệm mình, cũng là Tôn gia cho mình một cơ hội. Nếu có thể thành công quật ngã Tô Mộc, mặc dù đắc tội quan viên lớn nhỏ của thành phố Cổ Lan đi nữa, Tôn gia cũng có thể giúp Chu Mai Lâm trấn áp, còn có thể đề bạt lên.
Nhưng nếu như Chu Mai Lâm không nghe lời không làm theo, như vậy giống như con cá trong tay Tôn Nguyên Thắng, bắt nó ra sau đó ném vào thùng, rốt cuộc muốn trở về sông nước của cá là không thể nào..
Chu Mai Lâm biết rõ đây là đánh bạc, cũng là một lần được ăn cả ngã về không của mình. Nhưng hắn có biện pháp khác sao? Không có, hắn đã lên thuyền của Tôn gia, đứng trong đội ngũ của Tôn gia, hắn không có tư cách lựa chọn.
- Tôn thiếu cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao. Hai ngày này Lý thị giải trí đang đàm phán với mấy nhà khác. Tôi nghĩ ra một biện pháp, rất dễ dàng liền có thể phá lần đàm phán này. Vào xế chiếu ngày hôm nay, tôi đã hành động.
Chu Mai Lâm nói ra.
- Thực? Biện pháp gì?
Tôn Nguyên Thắng cười tủm tỉm nói.
- Tôn thiểu là như thế này, anh xem...
Khi Chu Mai Lâm mang biện pháp được ăn cả ngã về không của mình nói ra, trên mặt Tôn Nguyên Thắng hiện ra thần sắc vui mừng, ánh mắt nhìn Chu Mai Lâm ánh cũng bắn ra hào quang, nói:
- Đúng vậy, rất không tồi, thật không ngờ Chu thị trưởng lại có biện pháp như thế, biện pháp này chỉ cần làm xong, chỉ cần cẩn thận thì dù thị ủy thành phố Cổ Lan cũng không có biện pháp làm gì anh cả. Chu thị trưởng, anh rất không tồi, sau khi trở về, tôi sẽ nhắc tới với lão gia tử, người như ảnh ủy khuất ở chức phó thị trưởng là quá đáng tiếc, nếu tiến lên trên sẽ có thể đi một bước dài.
- Vậy toàn bộ dựa vào Tôn thiếu!
Tâm tình Chu Mai Lâm khoan khoái dễ chịu nói.
Có thể giải quyết nan đề này, Chu Mai Lâm không thể nghi ngờ là cao hứng nhất. Nghĩ đến tương lai không lâu, chính mình có thể tiến thêm một bước về phía trước, Chu Mai Lâm càng mở cờ trong bụng.
/1590
|