Cạch cạch cạch!
Một hàng sáu cái ly to đặt trên bàn, mỗi ly rót đầy rượu trắng, ba lượng, sáu ly cộng lại là một cân tám lượng. Uống rượu mạnh, trước đó Tô Mộc và Lâm Phong Hợp đã uống khá nhiều rượu. Cho dù chưa uống rượu thì không bao nhiêu người bình thường uống hết được sáu ly.
Không khí căng thẳng.
Lâm Phong Hợp thầm nghĩ:
- Hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất hết uy tín, để người Trấn Hắc Sơn biết tên mặt trắng như ngươi nhỏ còn hơn con trai của lão tử, không xứng làm trưởng trấn.
Mặc dù Lâm Phong Hợp tự tin tràn đầy nhưng muốn giành uống trước, từ khí thế trấn Tô Mộc.
- Tôi xin kính trước!
Làm như vậy Tô Mộc uống xong ba ly một cân mất mặt thì Lâm Phong Hợp không cần uống tiếp, nếu thêm ly nào nữa e rằng gã không uống nổi.
- Ực ực ực!
Lâm Phong Hợp bưng ly rượu uống cạn. Ba ly chín lượng hết sạch.
Lâm Phong Hợp nấc ợ, cười trêu:
- Tô trưởng trấn uống đi.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn. Lâm Phong Hợp, trò ra oai phủ đầu không chơi kiểu như ngươi, chưa hiểu rõ đối phương có gì đã xuống tay, cuối cùng người chết là mình.
Tô Mộc nói:
- Lâm trưởng trấn yên tâm, ba ly này Lâm trưởng trấn kính tôi, đương nhiên tôi phải uống hết.
- Ực ực ực!
Ngay trước mặt người Trấn Hắc Sơn, Tô Mộc bưng ba ly rượu trắng uống rượu như uống nước, không nhíu mày chút nào. Tô Mộc buông ly rượu, cầm bình lên lại rót đầy ba ly rượu, tay phải bưng ly rượu lên.
- Lâm trưởng trấn, lãnh đạo ưu tú như anh đến Trấn Hắc Sơn là phúc cho thị trấn chúng ta. Sau này cùng nhau làm việc, phải uống rượu chiêu đãi này nhiều vào. Mới rồi tôi đã nói, anh kính tôi ba ly, tôi đáp lễ ba ly. Bây giờ tôi kính trước.
- Ực ực ực!
Ba ly rượu trắng chín lượng chui xuống bụng.
Khi Tô Mộc đặt ly rượu xuống, mọi người trợn tròn mắt. Không ai ngờ Tô Mộc giỏi uống rượu như vậy, hắn đã uống hai cân rượu, còn trực tiếp uống một mạch. Quan trọng nhất là nhìn bộ dáng Tô Mộc như không có gì, cười tủm tỉm nhìn Lâm Phong Hợp.
Oai quá, Trấn Hắc Sơn chúng ta có người oách như Tô Mộc, trưởng trấn như vậy đúng là báu vật.
Đám người Lương Xương Quý thấy hả hê, quay đầu nhìn Lâm Phong Hợp.
Đổng Hướng Thụy kỷ ủy thư ký cười trêu:
- Này Lâm trưởng trấn, Tô trưởng trấn đã uống rồi sao Lâm trưởng trấn còn chưa bưng ly lên? Có phải xem thường trưởng trấn, không chịu nể mặt không?
Trương An la lớn:
- Vậy không được, Lâm trưởng trấn mau uống đi, chút nữa tôi còn muốn kính rượu Lâm trưởng trấn.
Lương Xương Quý góp vui:
- Đúng vậy! Tiểu Lâm, rượu của trưởng trấn không phải ai muốn uống cũng uống được. Trưởng trấn đã kính thì anh nên uống, còn hai anh đừng quấy rối, chút rượu nhạt này không là gì với tiểu Lâm trưởng trấn. Tiểu Lâm đã bảo là uống thì chắc chắn sẽ uống, nếu không sẽ rất mất mặt.
Tâng bốc lên.
Hiện giờ Lâm Phong Hợp đâm lao phải theo lao, nếu gã không uống ba ly rượu này thì về sau từng nói gây sự với Tô Mộc, uy tín của gã trong Trấn Hắc Sơn sẽ tụt dốc thảm hại, không ai nghe lời. Nếu bị Tạ Văn biết . . . Nghĩ đến đây Lâm Phong Hợp cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Bà nội nó, liều mạng. Ba ly chín lượng chứ mấy, ta có thể uống, nhắm mắt lại coi như uống nước là xong!
- Ha ha ha ha ha ha! Rượu của trưởng trấn sao tôi có thể không uổng?
Lâm Phong Hợp mở to cặp mắt lờ đờ, cố nén bụng quặn thắt, đầu óc mông lung bưng ly rượu thứ nhất lên rót vào miệng. Nhưng Lâm Phong Hợp chưa uống được một nửa thì không chịu nổi ói ra.
Rào rào! Ào ào!
Dưới đất đầy vật bẩn, mùi khó ngửi. Lâm Phong Hợp ói xong nằm ngã dưới đất như chó chết, xỉn quắc cần câu. Lâm Phong Hợp nằm trong đống đồ ói, rất là khó xem.
Trương An cười nói:
- Lâm trưởng trấn đứng lên đi, tôi còn chưa uống với Lâm trưởng trấn.
- Đủ rồi.
Lương Xương Quý chán ghét liếc mắt:
- Lâm Thần, mau kêu hai người đưa hắn về đi, quá mất mặt. Không uống được thì đừng cố, lại còn gây rối.
Lâm Thần lên tiếng:
- Vâng thưa bí thư!
Lâm Thần kêu hai nhân viên phục vụ đến nâng Lâm Phong Hợp đi. Vì sự kiện này nên bữa tiệc cũng chấm dứt, mấy người liếc nhau âm thầm rời đi.
Đi ra quán nhậu, mặt trời chiếu xuống đầu, Tô Mộc nheo mắt nói:
- Lão bí thư, tôi xin phép nghỉ một ngày, mai tôi phải đi thị trấn một chuyến bàn bạc cùng kiến trúc Lạc thị. Nếu có thể thì ký hợp đồng ngay, tranh thủ khởi công từ ngày mai.
Lương Xương Quý nói:
- Không thành vấn đề, tôi cho phép. Tô Mộc, sau này cậu cứ làm việc tùy ý, không cần phải xin phép tôi. Nếu ai điều tra thì có tôi chống.
Tô Mộc .cười nói:
- Vậy xin cảm ơn lão bí thư.
Lương Xương Quý vui vẻ nói:
- Tiểu hồ ly, đừng làm bộ với ta. Không ngờ tiểu tử này giỏi uống rượu, uống hai cân mà bình tĩnh như không. Đợi hôm nào tôi thử tửu lượng của cậu mới được.
Tô Mộc sảng khoái trả lời:
- Khi nào lão bí thư muốn uống tôi tùy thời theo hầu.
Thương Đình rèn luyện tửu lượng, không dễ có người đánh gục Tô Mộc được.
Đương nhiên Tô Mộc cố ý khống chế, nếu không thì uống hai cân rượu say xỉn là cái chắc.
Bữa tiệc rượu này chẳng những nhục nhã Lâm Phong Hợp, cũng khiến Tô Mộc trở thành tiêu điểm. Đổng Hướng Thụy, Trương An luôn theo đuôi Lương Xương Quý, qua tửu phẩm biết nhân phẩm của Tô Mộc. Lương Xương Quý sắp về hưu, hai người thì còn nhiều thời gian để tiêu xài hoang phí.
Sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn sụp đổ khiến Đổng Hướng Thụy, Trương An thấy được sau lưng Tô Mộc có núi dựa vững chắc to lớn, phó trưởng trấn ngày xưa bị xa lánh không chỉ quen thân với Lương Xương Quý. Đổng Hướng Thụy, Trương An muốn tiến bộ thì phải tìm cách làm quen thân với Tô Mộc.
Hơn nữa Lương Xương Quý cố ý muốn Tô Mộc nối nghiệp, Đổng Hướng Thụy và Trương An là thân tín của lão, quan hệ Lương Xương Quý và Tô Mộc tốt như thế, hai người cần bắt tay vào hành động.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc về ký túc xá, mới định nằm nghỉ thì di động reo chuông.
Giọng Lạc Lâm dịu dàng phát ra từ ống loa:
- Tô Mộc, là em đây.
Tô Mộc hỏi:
- Ừm! Có gì không?
Lạc Lâm nói:
- Có chút chuyện, hôm trước em nói sẽ tổ chức cuộc họp bạn học. Đã quyết định thời gian là tối nay, địa điểm là nhà ăn Kim Bích Huy Hoàng. Chỗ đó vừa ăn được, vừa uống được, còn có phòng ca hát. Buổi tối tám giờ anh nhớ đến.
Tô Mộc thuận miệng hỏi:
- Tám giờ tối nay, tại Kim Bích Huy Hoàng đúng không? Rồi, anh đã biết. Lạc Lâm, cho anh hỏi kiến trúc Lạc thị nhà các em còn đang làm công trình không?
- Còn!
Tim Lạc Lâm muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tuy Lạc Lâm không cam đoan với Lạc Khang Hoa, Nghiêm Xuân Hoa có thể giúp họ lấy được công trình Trấn Hắc Sơn, nhưng nếu có cơ hội nói với Tô Mộc thì cô sẽ làm. Lạc Lâm là người Lạc gia, bây giờ tình huống Lạc gia khó khăn như vậy, cô không thể thờ ơ.
Cho đến nay Lạc Lâm không biết làm sao nhắc chuyện này với Tô Mộc, dù gì lúc trước Lạc gia và cô làm quá đáng, hắn không đồng ý giúp bọn họ cũng bình thường. Nhưng bây giờ nghe Tô Mộc chủ động hỏi, Lạc Lâm rất bất ngờ.
Một hàng sáu cái ly to đặt trên bàn, mỗi ly rót đầy rượu trắng, ba lượng, sáu ly cộng lại là một cân tám lượng. Uống rượu mạnh, trước đó Tô Mộc và Lâm Phong Hợp đã uống khá nhiều rượu. Cho dù chưa uống rượu thì không bao nhiêu người bình thường uống hết được sáu ly.
Không khí căng thẳng.
Lâm Phong Hợp thầm nghĩ:
- Hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất hết uy tín, để người Trấn Hắc Sơn biết tên mặt trắng như ngươi nhỏ còn hơn con trai của lão tử, không xứng làm trưởng trấn.
Mặc dù Lâm Phong Hợp tự tin tràn đầy nhưng muốn giành uống trước, từ khí thế trấn Tô Mộc.
- Tôi xin kính trước!
Làm như vậy Tô Mộc uống xong ba ly một cân mất mặt thì Lâm Phong Hợp không cần uống tiếp, nếu thêm ly nào nữa e rằng gã không uống nổi.
- Ực ực ực!
Lâm Phong Hợp bưng ly rượu uống cạn. Ba ly chín lượng hết sạch.
Lâm Phong Hợp nấc ợ, cười trêu:
- Tô trưởng trấn uống đi.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn. Lâm Phong Hợp, trò ra oai phủ đầu không chơi kiểu như ngươi, chưa hiểu rõ đối phương có gì đã xuống tay, cuối cùng người chết là mình.
Tô Mộc nói:
- Lâm trưởng trấn yên tâm, ba ly này Lâm trưởng trấn kính tôi, đương nhiên tôi phải uống hết.
- Ực ực ực!
Ngay trước mặt người Trấn Hắc Sơn, Tô Mộc bưng ba ly rượu trắng uống rượu như uống nước, không nhíu mày chút nào. Tô Mộc buông ly rượu, cầm bình lên lại rót đầy ba ly rượu, tay phải bưng ly rượu lên.
- Lâm trưởng trấn, lãnh đạo ưu tú như anh đến Trấn Hắc Sơn là phúc cho thị trấn chúng ta. Sau này cùng nhau làm việc, phải uống rượu chiêu đãi này nhiều vào. Mới rồi tôi đã nói, anh kính tôi ba ly, tôi đáp lễ ba ly. Bây giờ tôi kính trước.
- Ực ực ực!
Ba ly rượu trắng chín lượng chui xuống bụng.
Khi Tô Mộc đặt ly rượu xuống, mọi người trợn tròn mắt. Không ai ngờ Tô Mộc giỏi uống rượu như vậy, hắn đã uống hai cân rượu, còn trực tiếp uống một mạch. Quan trọng nhất là nhìn bộ dáng Tô Mộc như không có gì, cười tủm tỉm nhìn Lâm Phong Hợp.
Oai quá, Trấn Hắc Sơn chúng ta có người oách như Tô Mộc, trưởng trấn như vậy đúng là báu vật.
Đám người Lương Xương Quý thấy hả hê, quay đầu nhìn Lâm Phong Hợp.
Đổng Hướng Thụy kỷ ủy thư ký cười trêu:
- Này Lâm trưởng trấn, Tô trưởng trấn đã uống rồi sao Lâm trưởng trấn còn chưa bưng ly lên? Có phải xem thường trưởng trấn, không chịu nể mặt không?
Trương An la lớn:
- Vậy không được, Lâm trưởng trấn mau uống đi, chút nữa tôi còn muốn kính rượu Lâm trưởng trấn.
Lương Xương Quý góp vui:
- Đúng vậy! Tiểu Lâm, rượu của trưởng trấn không phải ai muốn uống cũng uống được. Trưởng trấn đã kính thì anh nên uống, còn hai anh đừng quấy rối, chút rượu nhạt này không là gì với tiểu Lâm trưởng trấn. Tiểu Lâm đã bảo là uống thì chắc chắn sẽ uống, nếu không sẽ rất mất mặt.
Tâng bốc lên.
Hiện giờ Lâm Phong Hợp đâm lao phải theo lao, nếu gã không uống ba ly rượu này thì về sau từng nói gây sự với Tô Mộc, uy tín của gã trong Trấn Hắc Sơn sẽ tụt dốc thảm hại, không ai nghe lời. Nếu bị Tạ Văn biết . . . Nghĩ đến đây Lâm Phong Hợp cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Bà nội nó, liều mạng. Ba ly chín lượng chứ mấy, ta có thể uống, nhắm mắt lại coi như uống nước là xong!
- Ha ha ha ha ha ha! Rượu của trưởng trấn sao tôi có thể không uổng?
Lâm Phong Hợp mở to cặp mắt lờ đờ, cố nén bụng quặn thắt, đầu óc mông lung bưng ly rượu thứ nhất lên rót vào miệng. Nhưng Lâm Phong Hợp chưa uống được một nửa thì không chịu nổi ói ra.
Rào rào! Ào ào!
Dưới đất đầy vật bẩn, mùi khó ngửi. Lâm Phong Hợp ói xong nằm ngã dưới đất như chó chết, xỉn quắc cần câu. Lâm Phong Hợp nằm trong đống đồ ói, rất là khó xem.
Trương An cười nói:
- Lâm trưởng trấn đứng lên đi, tôi còn chưa uống với Lâm trưởng trấn.
- Đủ rồi.
Lương Xương Quý chán ghét liếc mắt:
- Lâm Thần, mau kêu hai người đưa hắn về đi, quá mất mặt. Không uống được thì đừng cố, lại còn gây rối.
Lâm Thần lên tiếng:
- Vâng thưa bí thư!
Lâm Thần kêu hai nhân viên phục vụ đến nâng Lâm Phong Hợp đi. Vì sự kiện này nên bữa tiệc cũng chấm dứt, mấy người liếc nhau âm thầm rời đi.
Đi ra quán nhậu, mặt trời chiếu xuống đầu, Tô Mộc nheo mắt nói:
- Lão bí thư, tôi xin phép nghỉ một ngày, mai tôi phải đi thị trấn một chuyến bàn bạc cùng kiến trúc Lạc thị. Nếu có thể thì ký hợp đồng ngay, tranh thủ khởi công từ ngày mai.
Lương Xương Quý nói:
- Không thành vấn đề, tôi cho phép. Tô Mộc, sau này cậu cứ làm việc tùy ý, không cần phải xin phép tôi. Nếu ai điều tra thì có tôi chống.
Tô Mộc .cười nói:
- Vậy xin cảm ơn lão bí thư.
Lương Xương Quý vui vẻ nói:
- Tiểu hồ ly, đừng làm bộ với ta. Không ngờ tiểu tử này giỏi uống rượu, uống hai cân mà bình tĩnh như không. Đợi hôm nào tôi thử tửu lượng của cậu mới được.
Tô Mộc sảng khoái trả lời:
- Khi nào lão bí thư muốn uống tôi tùy thời theo hầu.
Thương Đình rèn luyện tửu lượng, không dễ có người đánh gục Tô Mộc được.
Đương nhiên Tô Mộc cố ý khống chế, nếu không thì uống hai cân rượu say xỉn là cái chắc.
Bữa tiệc rượu này chẳng những nhục nhã Lâm Phong Hợp, cũng khiến Tô Mộc trở thành tiêu điểm. Đổng Hướng Thụy, Trương An luôn theo đuôi Lương Xương Quý, qua tửu phẩm biết nhân phẩm của Tô Mộc. Lương Xương Quý sắp về hưu, hai người thì còn nhiều thời gian để tiêu xài hoang phí.
Sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn sụp đổ khiến Đổng Hướng Thụy, Trương An thấy được sau lưng Tô Mộc có núi dựa vững chắc to lớn, phó trưởng trấn ngày xưa bị xa lánh không chỉ quen thân với Lương Xương Quý. Đổng Hướng Thụy, Trương An muốn tiến bộ thì phải tìm cách làm quen thân với Tô Mộc.
Hơn nữa Lương Xương Quý cố ý muốn Tô Mộc nối nghiệp, Đổng Hướng Thụy và Trương An là thân tín của lão, quan hệ Lương Xương Quý và Tô Mộc tốt như thế, hai người cần bắt tay vào hành động.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc về ký túc xá, mới định nằm nghỉ thì di động reo chuông.
Giọng Lạc Lâm dịu dàng phát ra từ ống loa:
- Tô Mộc, là em đây.
Tô Mộc hỏi:
- Ừm! Có gì không?
Lạc Lâm nói:
- Có chút chuyện, hôm trước em nói sẽ tổ chức cuộc họp bạn học. Đã quyết định thời gian là tối nay, địa điểm là nhà ăn Kim Bích Huy Hoàng. Chỗ đó vừa ăn được, vừa uống được, còn có phòng ca hát. Buổi tối tám giờ anh nhớ đến.
Tô Mộc thuận miệng hỏi:
- Tám giờ tối nay, tại Kim Bích Huy Hoàng đúng không? Rồi, anh đã biết. Lạc Lâm, cho anh hỏi kiến trúc Lạc thị nhà các em còn đang làm công trình không?
- Còn!
Tim Lạc Lâm muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tuy Lạc Lâm không cam đoan với Lạc Khang Hoa, Nghiêm Xuân Hoa có thể giúp họ lấy được công trình Trấn Hắc Sơn, nhưng nếu có cơ hội nói với Tô Mộc thì cô sẽ làm. Lạc Lâm là người Lạc gia, bây giờ tình huống Lạc gia khó khăn như vậy, cô không thể thờ ơ.
Cho đến nay Lạc Lâm không biết làm sao nhắc chuyện này với Tô Mộc, dù gì lúc trước Lạc gia và cô làm quá đáng, hắn không đồng ý giúp bọn họ cũng bình thường. Nhưng bây giờ nghe Tô Mộc chủ động hỏi, Lạc Lâm rất bất ngờ.
/1590
|