Chương 639: Rắm chó không kêu.
Mỗi một nghề nghiệp đều có quy tắc chuyên nghiệp cần tuân theo, những quy tắc này giống như kim cô chú, vờn quanh trong đầu mỗi người, nghiêm khắc yêu cầu mỗi người phải tuân thủ. Một khi mất đi quy tắc chuyên nghiệp ước thúc, như vậy ngành sản xuất đó sẽ trì trệ, sớm muộn cũng sụp đổ. Nếu như nói ngươi không tuân thủ quy tắc làm việc, đây chính là sai lầm, ngươi lại nhiễu loạn quy tắc, đây là khinh nhờn.
Ngành giám động cổ vật cũng có quy tắc của riêng mình, cái khác tạm chưa nói tới, thành tín là không thể bỏ qua. Trên thực tế thành tín là quy tắc đầu tuân mà tất cả các ngành cần tuân thủ.
Không có quy tắc thì không lập, ngươi nói ngươi không chú ý thành tín, nói ra lời nào thì có ai tin ngươi sao?
Mà hiển nhiên đây là sự thật Lập Tín, Duy gia cùng Thượng Hợp phải đối mặt!
Tô Mộc nói câu này giống như cây kim chọc sâu vào lòng của ba nhà, hết lần này tới lần khác ba nhà không thể cãi lại. Chuyện các ngươi đã làm đều bày ra trước mặt, chẳng lẽ các ngươi còn có thể nói xạo sao? Nếu thật nói xạo thì thể diện của các ngươi cũng mất sạch.
- Anh dựa vào cái gì mà xé toạch thư pháp của Thượng Hợp? Đây là chữ thật, anh dám xé nó ra, anh biết nó có giá bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ phải lập tức cầm ba trăm vạn ra bồi thường, nếu không cầm ra thì đừng nghĩ rời khỏi đây.
Tên chuyên gia giám định của Thượng Hợp kêu to lên.
Động tác của Tô Mộc thật sự bị tên này bắt được, tự cho là gian kế thực hiện được, thời điểm này hắn chỉ muốn thông qua phương thức này làm cho những người còn lại biết Tô Mộc gặp chuyện không may.
Nhưng vừa rồi bởi vì biểu hiện của Tô Mộc sinh ra cải biến tâm tình của mọi người, thời điểm này không có ai có ý phụ họa. Trong lòng bọn họ đã xem Tô Mộc là nhân sĩ chuyên nghiệp.
- Các người thật sự làm cho tôi cảm thấy mất mặt, nói thật, tôi hiện tại xấu hổ vì làm bạn với các người. Các người ngay ra quy tắc tối thiểu của giám định cũng không có, lại còn ở nơi này hô to gọi nhỏ? Chẳng lẽ trong nội tâm các người ngoài lão bản của mình ra, ngoài lợi ích công ty của các người thì không còn gì khác nữa sao? Các người đã lũng đoạn thị trường đồ cổ. Dạng suy nghĩ này không có gì đáng chỉ trích, việc buôn bán ai không muốn lấy mình mạnh mà khiêu ngạo. Nhưng cách làm của các người có vấn đề, các người cầm tín nhiệm của người khác ra đùa giỡn. Đây là biểu hiện không chịu trách nhiệm, đây là biểu hiện không làm tròn trách nhiệm,người như các ngươi thật sự còn có thể diện gì lăn lộn trong giới đồ cổ?
Tô Mộc đã thật sự tức giận.
- Ông có biết vì sao tôi dám khẳng định chữ này là giả hay không? Nói ra là mắt của ông có vấn đề, hiện tại tôi sẽ vạch ra cho ông xem, cho Thượng Hợp của các người biết rõ, cái gọi là thủ tịch giám định chỉ là thế hệ mua danh chuốc tiếng.
Tô Mộc nói xong liền mang thư pháp bị xé thành hai tới cho mọi người xem, trước mặt nhiều người và ký giả. Mặc cho Cameras không ngừng kêu răng rắc.
- Thư pháp này làm giả không tệ, thật là có tiêu chuẩn. Nhưng giả chính là giả, vĩnh viễn được thể là thật. Chư vị, nếu như trong các vị có ai mang theo kính lúp, không ngại lấy ra nhìn xuống. Không cần nhìn những chữ này, cũng không cần phân biệt chi cho tốn sức, các vị nhìn trang giấy này, các vị nhìn biên giới của trang giấy, các vị sẽ biết rõ nó là đồ giả.
Hắn nói xong thì im lặng, đám người sưu tập ở đây ai cũng có mang theo kính lúp, kính lúp cũng là thứ chuyên nghiệp, Lệnh Hậu Học cũng không có ngoại lệ, đi tới nhìn qua. Vừa nhìn thì thấy rõ vấn đề, cũng không cần phải nghiên cứu cẩn thận, mọi người ngẩng đầu lên. Thời điểm này bọn họ nhìn tên chuyên gia giám định của Thượng Hợp với ánh mắt xem thường rõ ràng.
- Người như vậy cũng có tư cách ngồi trên bàn tiệc chuyên gia giám định sao?
- Người của Thượng Hợp đều là như thế, cá mè một lứa!
- Thật sự không biết trước kia bọn chúng lừa gạt chúng ta bao nhiêu, không được, việc này phải có câu trả lời, tôi sẽ đi kiện bọn họ.
Từng âm thanh náo động vang lên, trên mặt mỗi người mang theo thần sắc tức giận, ánh mắt của bọn họ nhìn qua người ba nhà kia đều hận không thể lao lên đánh một trận. Ngươi nói các ngươi là chuyên gia, chỉ cần động môi một cái là phân biệt được thật giả, hiện tại thì tốt rồi, hôm nay các người ở đây ngay cả món đồ giả cũng không phân biệt được, các ngươi tính toán là cái gì? Thật sự là thế hệ mua danh chuốc tiếng sao?
Còn trách Tô Mộc tại sao phải xé toang thư pháp của các ngươi ra, ngươi cũng không mở to mắt ra nhìn cẩn thận, từ biên giới trang giấy của thư pháp là có thể nhìn thấy được, rõ ràng chính là trang giấy do máy móc hiện đại sản xuất, ngươi nói ngươi làm giả không tệ, nhưng giả chính là giả, trang giấy bạo lộ ra vấn đề nghiêm trọng như thế. Các ngươi còn lấy ra lừa gạt... Còn mang đi tiêu thụ!
Ba tên chuyên gia kia cũng không ai dám ngồi trên ghế nữa, bọn họ đứng lên đi qua bên cạnh, sắc mặt mỗi người đỏ bừng xấu hổ. Bọn họ sợ nếu tiếp tục ngồi ở chỗ đó, tình cảm quần chúng xúc động sẽ làm ra chuyện mất lý trí, nếu thật sự là như thế, bọn họ chỉ tự rước lấy khổ mà thôi.
Nhưng mà chuyện hôm nay có thể oán bọn họ sao?
Việc này rõ ràng đều là đám người Dương Lập Nhân an bài, là bọn họ gian lận, không nên đổi trắng thay đen. Chẳng lẽ nói chúng ta thật sự không biết chúng là thật là giả sao? Chúng ta làm sao không biết chư?
Nhưng mà nghĩ tới đây, ba người đột nhiên cảm giác Tô Mộc nói đúng, vứt bỏ tín ngưỡng, bản thân chính là hoang đường. Bọn họ là người lăn lộn trong ngành đồ cổ nhiều năm, đừng nói bọn họ lấy được bằng đại học và các giấy tờ vinh danh này nọ, trong đó còn có người là nhà khảo cổ học, còn có các chứng nhận của chính phủ cấp cho. Hiện tại bọn họ làm ra chuyện như thế, vì những số tiền kia mà vứt bỏ tín ngưỡng.
Hiện tại muốn hối hận cũng chậm rồi!
Chuyện đã làm ra, vậy không cách nào vãn hồi được nữa.
Phiền muộn cũng không chỉ có ba chuyên gia giám định, chính thức cảm thấy biệt khuất và khẩn trương là đám người Dương Lập Nhân. Với tư cách lão bản ba công ty, bọn họ hiểu tầm quan trọng của danh dự. Một công ty lấy bản thân làm kiêu ngạo, tích góp từng chút danh dự rất quan trọng. Dù mất thứ quý giá gì đó, chỉ cần tín dự của ngươi vẫn còn, mọi người sẽ ưa thích tới chỗ của ngươi.
Hiện ở chỗ nào?
Bởi vì chuyện hôm nay, thanh danh lừa gạt rơi vào người của bọn họ. Mà một khi tiếng xấu đã sinh ra, sau này ba nhà bọn họ sẽ không còn khách hàng trong ngành đồ cổ, các phương diện khác cũng bị ảnh hưởng. Vốn nghĩ đến đánh Khuynh Thành một quyền thật nặng, nhưng tốt rồi, dời đá đập chân mình, bọn họ xem như không may.
Nghĩ tới đây, Dương Lập Nhân ba người nhìn qua Lương Liệt, hôm nay đã xảy ra chuyện, Lương Liệt ngươi còn không biết sao? Dù thế nào chúng ta đều bị vạch trần, ngươi lại còn ngồi ổ đó giả bộ như không có chuyện gì, điều này có thể thành sao? Nếu ngươi thật bức gấp chúng ta, đẩy công ty của chúng ta vào tuyệt lộ, chúng ta không có cố kỵ thì sợ gì? Trực tiếp chọc chuyện ra là được, mọi người nhất phách lưỡng tán.
Lương Liệt thì soa?
Khi ánh mắt đám người Dương Lập Nhân nhìn qua, Lương Liệt không có ý đứng ra, điên cuồng trong mắt vừa rồi đã biến mất. Có thể sống đến bây giờ, Lương Liệt cũng không phải thế hệ đơn giản. Nếu như ngay cả cách khống chế cảm xúc đơn giản nhất làm không được, Lương Liệt làm sao có thể tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc. Trên thực tế tham tài háo sắc, tự đại tự cuồng chỉ là biểu hiện giả dối của Lương Liệt mà thôi, không có ai ngoài Tiêu Huân ra biết mặt âm u nhất của Lương Liệt.
Đương nhiên lúc này Lương Liệt sẽ không ngu ngốc không đứng ra, nếu không về sau sẽ không ai dám hợp tác với Lương Liệt. Trọng yếu hơn là, ba nhà này là đồng bọn buôn bán mà Lương Liệt thật vất vả kéo tới, nhưng nếu không cần thiết, hắn không dễ dàng bỏ qua.
Lập Tín, Duy gia, Thượng Hợp, thực lực ba nhà này không kém.
- Ha ha!
Lương Liệt cười ha hả, khi hắn cười to, lo lắng trong lòng Dương Lập Nhân ba người biến mất. Chỉ cần Lương Liệt chịu xuất đầu, như vậy tất cả dễ nói. Bọn họ có cơ hội lật bàn, không còn thua thảm hại ở đây.
- Đặc sắc, thật sự là đặc sắc tuyệt luân, tôi nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay ở chỗ này có thể được mở rộng tầm mắt như vậy! Tô Mộc, anh thật không tệ, giám định thuật như anh tôi chưa từng nghe thấy. Ba nhà này cũng thật là, vì sao chọn dùng đám chuyên gia giám định như thế, đây không phải nện chiêu bài của mình sao? Đây là thế hệ mua danh chuốc tiếng, còn giữ chúng làm gì, tất cả đều sa thải đi, tránh bọn chúng mượn danh tiếng công ty đi lừa dảo, lừa gạt dân chúng.
Lương Liệt lớn tiếng nói.
Mấy câu này làm sắc mặt ba chuyên gia biến hóa.
Đây tính toán là cái gì?
Cái gì gọi chúng ta không được, đây là mang tất cả sai lầm đổ lên đầu của chúng ta nha? Đây là muốn chúng ta gánh vách trách nhiệm sao? Tuy như thế danh dự của ba công ty được giữ lại, nhưng chúng ta thì sao? Tương lai của bọn ta làm sao bây giờ? Chúng ta còn có thể giám định nữa sao?
Các ngươi quá ác!
Các ngươi muốn đoạn tuyệt tài lộ của chúng ta mà!
Nhưng ba người không dám nói ra câu này, chỉ yên lặng giấu bi phẫn trong lòng mà thôi. Lời này nếu đám người Dương Lập Nhân nói, có lẽ ba người còn dám khiêu chiến. Nhưng lời này do Lương Liệt nói ra bọn họ không dám đắc tội.
Dương Lập Nhân ba người nghe nói như thế, sắc mặt quả nhiên khashonw. Đối với bọn họ mà nói, đám chuyên gia xem xét này thiếu một cũng không sao cả, chỉ cần có thể bảo trụ thanh danh của ba nhà, tất cả đều dễ nói, cho bọn chúng ít tiền là được.
Lương Liệt nói thế, lọt vào trong tai Tô Mộc, hắn hờ hững nhìn qua, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, lạnh nhạt nói ra bốn chữ khiếp sợ toàn trường.
- Rắm chó không kêu!
Mỗi một nghề nghiệp đều có quy tắc chuyên nghiệp cần tuân theo, những quy tắc này giống như kim cô chú, vờn quanh trong đầu mỗi người, nghiêm khắc yêu cầu mỗi người phải tuân thủ. Một khi mất đi quy tắc chuyên nghiệp ước thúc, như vậy ngành sản xuất đó sẽ trì trệ, sớm muộn cũng sụp đổ. Nếu như nói ngươi không tuân thủ quy tắc làm việc, đây chính là sai lầm, ngươi lại nhiễu loạn quy tắc, đây là khinh nhờn.
Ngành giám động cổ vật cũng có quy tắc của riêng mình, cái khác tạm chưa nói tới, thành tín là không thể bỏ qua. Trên thực tế thành tín là quy tắc đầu tuân mà tất cả các ngành cần tuân thủ.
Không có quy tắc thì không lập, ngươi nói ngươi không chú ý thành tín, nói ra lời nào thì có ai tin ngươi sao?
Mà hiển nhiên đây là sự thật Lập Tín, Duy gia cùng Thượng Hợp phải đối mặt!
Tô Mộc nói câu này giống như cây kim chọc sâu vào lòng của ba nhà, hết lần này tới lần khác ba nhà không thể cãi lại. Chuyện các ngươi đã làm đều bày ra trước mặt, chẳng lẽ các ngươi còn có thể nói xạo sao? Nếu thật nói xạo thì thể diện của các ngươi cũng mất sạch.
- Anh dựa vào cái gì mà xé toạch thư pháp của Thượng Hợp? Đây là chữ thật, anh dám xé nó ra, anh biết nó có giá bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho anh biết, bây giờ phải lập tức cầm ba trăm vạn ra bồi thường, nếu không cầm ra thì đừng nghĩ rời khỏi đây.
Tên chuyên gia giám định của Thượng Hợp kêu to lên.
Động tác của Tô Mộc thật sự bị tên này bắt được, tự cho là gian kế thực hiện được, thời điểm này hắn chỉ muốn thông qua phương thức này làm cho những người còn lại biết Tô Mộc gặp chuyện không may.
Nhưng vừa rồi bởi vì biểu hiện của Tô Mộc sinh ra cải biến tâm tình của mọi người, thời điểm này không có ai có ý phụ họa. Trong lòng bọn họ đã xem Tô Mộc là nhân sĩ chuyên nghiệp.
- Các người thật sự làm cho tôi cảm thấy mất mặt, nói thật, tôi hiện tại xấu hổ vì làm bạn với các người. Các người ngay ra quy tắc tối thiểu của giám định cũng không có, lại còn ở nơi này hô to gọi nhỏ? Chẳng lẽ trong nội tâm các người ngoài lão bản của mình ra, ngoài lợi ích công ty của các người thì không còn gì khác nữa sao? Các người đã lũng đoạn thị trường đồ cổ. Dạng suy nghĩ này không có gì đáng chỉ trích, việc buôn bán ai không muốn lấy mình mạnh mà khiêu ngạo. Nhưng cách làm của các người có vấn đề, các người cầm tín nhiệm của người khác ra đùa giỡn. Đây là biểu hiện không chịu trách nhiệm, đây là biểu hiện không làm tròn trách nhiệm,người như các ngươi thật sự còn có thể diện gì lăn lộn trong giới đồ cổ?
Tô Mộc đã thật sự tức giận.
- Ông có biết vì sao tôi dám khẳng định chữ này là giả hay không? Nói ra là mắt của ông có vấn đề, hiện tại tôi sẽ vạch ra cho ông xem, cho Thượng Hợp của các người biết rõ, cái gọi là thủ tịch giám định chỉ là thế hệ mua danh chuốc tiếng.
Tô Mộc nói xong liền mang thư pháp bị xé thành hai tới cho mọi người xem, trước mặt nhiều người và ký giả. Mặc cho Cameras không ngừng kêu răng rắc.
- Thư pháp này làm giả không tệ, thật là có tiêu chuẩn. Nhưng giả chính là giả, vĩnh viễn được thể là thật. Chư vị, nếu như trong các vị có ai mang theo kính lúp, không ngại lấy ra nhìn xuống. Không cần nhìn những chữ này, cũng không cần phân biệt chi cho tốn sức, các vị nhìn trang giấy này, các vị nhìn biên giới của trang giấy, các vị sẽ biết rõ nó là đồ giả.
Hắn nói xong thì im lặng, đám người sưu tập ở đây ai cũng có mang theo kính lúp, kính lúp cũng là thứ chuyên nghiệp, Lệnh Hậu Học cũng không có ngoại lệ, đi tới nhìn qua. Vừa nhìn thì thấy rõ vấn đề, cũng không cần phải nghiên cứu cẩn thận, mọi người ngẩng đầu lên. Thời điểm này bọn họ nhìn tên chuyên gia giám định của Thượng Hợp với ánh mắt xem thường rõ ràng.
- Người như vậy cũng có tư cách ngồi trên bàn tiệc chuyên gia giám định sao?
- Người của Thượng Hợp đều là như thế, cá mè một lứa!
- Thật sự không biết trước kia bọn chúng lừa gạt chúng ta bao nhiêu, không được, việc này phải có câu trả lời, tôi sẽ đi kiện bọn họ.
Từng âm thanh náo động vang lên, trên mặt mỗi người mang theo thần sắc tức giận, ánh mắt của bọn họ nhìn qua người ba nhà kia đều hận không thể lao lên đánh một trận. Ngươi nói các ngươi là chuyên gia, chỉ cần động môi một cái là phân biệt được thật giả, hiện tại thì tốt rồi, hôm nay các người ở đây ngay cả món đồ giả cũng không phân biệt được, các ngươi tính toán là cái gì? Thật sự là thế hệ mua danh chuốc tiếng sao?
Còn trách Tô Mộc tại sao phải xé toang thư pháp của các ngươi ra, ngươi cũng không mở to mắt ra nhìn cẩn thận, từ biên giới trang giấy của thư pháp là có thể nhìn thấy được, rõ ràng chính là trang giấy do máy móc hiện đại sản xuất, ngươi nói ngươi làm giả không tệ, nhưng giả chính là giả, trang giấy bạo lộ ra vấn đề nghiêm trọng như thế. Các ngươi còn lấy ra lừa gạt... Còn mang đi tiêu thụ!
Ba tên chuyên gia kia cũng không ai dám ngồi trên ghế nữa, bọn họ đứng lên đi qua bên cạnh, sắc mặt mỗi người đỏ bừng xấu hổ. Bọn họ sợ nếu tiếp tục ngồi ở chỗ đó, tình cảm quần chúng xúc động sẽ làm ra chuyện mất lý trí, nếu thật sự là như thế, bọn họ chỉ tự rước lấy khổ mà thôi.
Nhưng mà chuyện hôm nay có thể oán bọn họ sao?
Việc này rõ ràng đều là đám người Dương Lập Nhân an bài, là bọn họ gian lận, không nên đổi trắng thay đen. Chẳng lẽ nói chúng ta thật sự không biết chúng là thật là giả sao? Chúng ta làm sao không biết chư?
Nhưng mà nghĩ tới đây, ba người đột nhiên cảm giác Tô Mộc nói đúng, vứt bỏ tín ngưỡng, bản thân chính là hoang đường. Bọn họ là người lăn lộn trong ngành đồ cổ nhiều năm, đừng nói bọn họ lấy được bằng đại học và các giấy tờ vinh danh này nọ, trong đó còn có người là nhà khảo cổ học, còn có các chứng nhận của chính phủ cấp cho. Hiện tại bọn họ làm ra chuyện như thế, vì những số tiền kia mà vứt bỏ tín ngưỡng.
Hiện tại muốn hối hận cũng chậm rồi!
Chuyện đã làm ra, vậy không cách nào vãn hồi được nữa.
Phiền muộn cũng không chỉ có ba chuyên gia giám định, chính thức cảm thấy biệt khuất và khẩn trương là đám người Dương Lập Nhân. Với tư cách lão bản ba công ty, bọn họ hiểu tầm quan trọng của danh dự. Một công ty lấy bản thân làm kiêu ngạo, tích góp từng chút danh dự rất quan trọng. Dù mất thứ quý giá gì đó, chỉ cần tín dự của ngươi vẫn còn, mọi người sẽ ưa thích tới chỗ của ngươi.
Hiện ở chỗ nào?
Bởi vì chuyện hôm nay, thanh danh lừa gạt rơi vào người của bọn họ. Mà một khi tiếng xấu đã sinh ra, sau này ba nhà bọn họ sẽ không còn khách hàng trong ngành đồ cổ, các phương diện khác cũng bị ảnh hưởng. Vốn nghĩ đến đánh Khuynh Thành một quyền thật nặng, nhưng tốt rồi, dời đá đập chân mình, bọn họ xem như không may.
Nghĩ tới đây, Dương Lập Nhân ba người nhìn qua Lương Liệt, hôm nay đã xảy ra chuyện, Lương Liệt ngươi còn không biết sao? Dù thế nào chúng ta đều bị vạch trần, ngươi lại còn ngồi ổ đó giả bộ như không có chuyện gì, điều này có thể thành sao? Nếu ngươi thật bức gấp chúng ta, đẩy công ty của chúng ta vào tuyệt lộ, chúng ta không có cố kỵ thì sợ gì? Trực tiếp chọc chuyện ra là được, mọi người nhất phách lưỡng tán.
Lương Liệt thì soa?
Khi ánh mắt đám người Dương Lập Nhân nhìn qua, Lương Liệt không có ý đứng ra, điên cuồng trong mắt vừa rồi đã biến mất. Có thể sống đến bây giờ, Lương Liệt cũng không phải thế hệ đơn giản. Nếu như ngay cả cách khống chế cảm xúc đơn giản nhất làm không được, Lương Liệt làm sao có thể tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc. Trên thực tế tham tài háo sắc, tự đại tự cuồng chỉ là biểu hiện giả dối của Lương Liệt mà thôi, không có ai ngoài Tiêu Huân ra biết mặt âm u nhất của Lương Liệt.
Đương nhiên lúc này Lương Liệt sẽ không ngu ngốc không đứng ra, nếu không về sau sẽ không ai dám hợp tác với Lương Liệt. Trọng yếu hơn là, ba nhà này là đồng bọn buôn bán mà Lương Liệt thật vất vả kéo tới, nhưng nếu không cần thiết, hắn không dễ dàng bỏ qua.
Lập Tín, Duy gia, Thượng Hợp, thực lực ba nhà này không kém.
- Ha ha!
Lương Liệt cười ha hả, khi hắn cười to, lo lắng trong lòng Dương Lập Nhân ba người biến mất. Chỉ cần Lương Liệt chịu xuất đầu, như vậy tất cả dễ nói. Bọn họ có cơ hội lật bàn, không còn thua thảm hại ở đây.
- Đặc sắc, thật sự là đặc sắc tuyệt luân, tôi nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay ở chỗ này có thể được mở rộng tầm mắt như vậy! Tô Mộc, anh thật không tệ, giám định thuật như anh tôi chưa từng nghe thấy. Ba nhà này cũng thật là, vì sao chọn dùng đám chuyên gia giám định như thế, đây không phải nện chiêu bài của mình sao? Đây là thế hệ mua danh chuốc tiếng, còn giữ chúng làm gì, tất cả đều sa thải đi, tránh bọn chúng mượn danh tiếng công ty đi lừa dảo, lừa gạt dân chúng.
Lương Liệt lớn tiếng nói.
Mấy câu này làm sắc mặt ba chuyên gia biến hóa.
Đây tính toán là cái gì?
Cái gì gọi chúng ta không được, đây là mang tất cả sai lầm đổ lên đầu của chúng ta nha? Đây là muốn chúng ta gánh vách trách nhiệm sao? Tuy như thế danh dự của ba công ty được giữ lại, nhưng chúng ta thì sao? Tương lai của bọn ta làm sao bây giờ? Chúng ta còn có thể giám định nữa sao?
Các ngươi quá ác!
Các ngươi muốn đoạn tuyệt tài lộ của chúng ta mà!
Nhưng ba người không dám nói ra câu này, chỉ yên lặng giấu bi phẫn trong lòng mà thôi. Lời này nếu đám người Dương Lập Nhân nói, có lẽ ba người còn dám khiêu chiến. Nhưng lời này do Lương Liệt nói ra bọn họ không dám đắc tội.
Dương Lập Nhân ba người nghe nói như thế, sắc mặt quả nhiên khashonw. Đối với bọn họ mà nói, đám chuyên gia xem xét này thiếu một cũng không sao cả, chỉ cần có thể bảo trụ thanh danh của ba nhà, tất cả đều dễ nói, cho bọn chúng ít tiền là được.
Lương Liệt nói thế, lọt vào trong tai Tô Mộc, hắn hờ hững nhìn qua, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, lạnh nhạt nói ra bốn chữ khiếp sợ toàn trường.
- Rắm chó không kêu!
/1590
|