Chương 674: Thả người.
Hạ Hà tự thấy mình là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi Từ Viêm hỏi hắn một câu như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gõ mặt bàn, thần thái tự tại giống như đang chờ đợi cái gì. Cả gian phòng nhất thời sa vào không khí yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức có thể rõ ràng nghe được cả tiếng kim đồng hồ.
Khi Hạ Hà sắp không chịu được loại yên tĩnh này, Từ Viêm đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Cảnh tượng đột nhiên phát sinh này, thật sự khiến cho Hạ Hà có cảm giác chân tay luống cuống.
- Từ cục, ngươi có ý gì?
Hạ Hà vội vàng hỏi.
- Không có ý gì, ngươi nói rất đúng, ngươi hiện tại cũng không phải tội phạm, nếu nói như vậy, vậy cứ đợi đi, rất nhanh sẽ có người đến đây gặp ngươi.
Sau khi Từ Viêm quẳng lại những lời này liền đi ra ngoài.
Hạ Hà nhanh chóng biết lời nói của Từ Viêm có ý gì, bởi vì Lý Hoa và Lý Đạt, đi theo đoàn luật sư của hóa chất Húc Thịnh, đã xuất hiện trong phòng thẩm vấn.
- Hạ Hà, anh không sao chứ? Bọn họ không làm gì anh chứ?
Lý Hoa gấp giọng hỏi.
- Yên tâm, anh không sao, chỉ có chút chuyện nhỏ mà thôi. Thế nào rồi? Tình hình bên ngoài như thế nào? Bên chỗ đại ca nói gì không?
Hạ Hà hỏi.
- Bên chỗ đại ca không biết, nhưng bên phía Tô Mộc đã đưa ra điều kiện. Em không biết làm sao bây giờ, cho nên tới đây hỏi thăm anh.
Lý Hoa nói.
- Điều kiện gì?
Hạ Hà hỏi.
- Là như vậy, tổng cộng có năm điều kiện, theo thứ tự là. . .
Sau khi Lý Hoa nói ra tất cả năm điều kiện của Tô Mộc, Hạ Hà liền có cảm giác vô cùng tức giận. Thế này là thế nào? Đây rõ ràng là muốn lấy mạng hóa chất Húc Thịnh! Nếu đáp ứng năm điều kiện của Tô Mộc. Hóa chất Húc Thịnh chẳng những phải bồi thường một số tiền lớn, điểm chết người nhất chính là Hạ Hà hắn và Hạ Tiểu Xuyên cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm. Nếu bị xử phạt, vậy còn gì là thể diện?
Chẳng qua nếu không đáp ứng năm điều kiện này, Hạ Hà biết mình khó lòng mà ra ngoài. Phải biết rằng trong đại sảnh phân cục, chuyện mình động thủ dù sao cũng là sự thật, có nhiều vi deo giám sát như vậy, chỉ riêng tội danh tấn công cảnh sát, Hạ Hà cũng gánh chịu không nổi rồi.
- Để anh hỏi ý kiến đại ca!
Hạ Hà ngẩng đầu nói.
Khi Hạ Hà vừa nói xong, điện thoại của Lý Hoa liền vang lên. Nơi này đúng là phân cục công an, nhưng phải biết rằng ngươi hạn chế được Hạ Hà, chứ không thể hạn chế Lý Hoa. Lý Hoa lại không phải tội phạm, chẳng lẽ cũng không cho phép nghe điện thoại ở đây sao? Hơn nữa trường hợp này lại là Từ Viêm cố ý bố trí, vì muốn thông qua chuyện như vậy, để cho Lý Hoa và Hạ Hà hành động.
Chỉ cần là lão cảnh sát hình sự cũng biết một điều, không sợ ngươi động chỉ sợ ngươi không động.
- Đáp ứng năm điều kiện đó đi! Chuyện còn lại, để tôi xử lý.
Hạ Sơn chỉ nói một câu như vậy, Lý Hoa đã biết nên làm như thế nào rồi.
- Đại ca kêu chúng ta đáp ứng năm điều kiện của Tô Mộc.
Lý Hoa nói.
- Đại ca thật sự nói như vậy sao?
Hạ Hà gấp giọng hỏi.
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, vừa rồi anh cũng có thể nghe được. Hạ Hà. Nghe đại ca đi, như vậy tối thiểu sẽ không có đại sự gì, thể diện của các người trị giá bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần có thể ra ngoài, chuyện còn lại đều dễ nói.
Lý Hoa hàm ý sâu xa nói.
Thật sự là không cam lòng!
Trong lòng Hạ Hà nghĩ như vậy, nhưng cũng biết Lý Hoa nói không sai, nếu thật sự tiếp tục giằng co..., mình tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo .
- Lý Hoa, chuyện này giao cho em giải quyết, chúng ta sẽ đáp ứng năm điều kiện này.
- Vâng!
Tâm tự Lý Hoa đại định. Không biết tại sao, trong lòng Lý Hoa không muốn Hạ Hà cự tuyệt. Có lẽ bởi vì sợ nếu Hạ Hà cự tuyệt, Tô Mộc sẽ chọn lựa động tác kịch liệt hơn.
Mặc dù Tô Mộc có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghe được quyết định của hóa chất Húc Thịnh truyền đến, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười:
- Hạ Sơn thật sự là đủ khí phách, biết lúc nào nên làm chuyện gì!
Không sai. Hiện tại trong chuyện này Tô Mộc đã chiếm cứ chủ động, cho dù Hạ Sơn có biện pháp gì cũng không thể thay đổi điều này. Nếu đã như vậy, Hạ Sơn muốn bọn Hạ Hà không có chuyện gì, cũng chỉ có thể chịu thua. Hạ Sơn đúng là huyện trưởng huyện Hoa Cổ, ở huyện Hoa Cổ hắn thật sự có thể hô phong hoán vũ, nhưng phải biết rằng nơi này là khu Cao Khai, ở địa bàn của ta sẽ phải dựa theo quy củ của ta làm việc.
Nếu năm điều kiện thật sự có thể chứng thực..., chuyện này coi như có kết cục viên mãn .
Nước sông có thể xử lý, đất đai có thể dọn sạch, học sinh có thể tiếp tục lên lớp, phần tử tội phạm nhận được nghiêm trị. Mặc dù nói lần này bỏ qua cho Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, nhưng như vậy là đủ rồi. Dù sao nếu Tô Mộc làm đến cùng chuyện này, kết thúc cũng không hẳn tốt đẹp. Dù sao hắn không có chứng cớ xác thực chứng minh người đập phá trường học chính là Hạ Tiểu Xuyên, trên thực tế chuyện đó Hạ Tiểu Xuyên cũng thật sự không phải người động thủ.
Dĩ nhiên đối với Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, vẫn phải xử phạt, nếu không dân chúng sẽ oán thán.
Khi một việc thật sự thắt cổ họng của ngươi, ngươi sẽ phát hiện, ngươi phải cấp tốc giải quyết chuyện này. Hóa chất Húc Thịnh tựa hồ là trong nháy mắt bắt đầu hành động, nghiêm khắc thực hiện nội dung của năm điều kiện.
Bởi vì hóa chất Húc Thịnh mới chỉ đổ nước thải ra con sông, tình hình cũng chưa thực sự nghiêm trọng, cho nên chỉ cần dọn dẹp từ đầu nguồn là có thể giải quyết xong chuyện này.
Số rác thải công nghiệp bị đổ lên ruộng đồng, trong nháy mắt cũng được đoàn xe của hóa chất Húc Thịnh lôi đi.
Trường tiểu học thôn Thượng Hà chỉ trong một buổi trưa đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa trang bị còn tốt hơn lúc trước. Tất cả cửa kính đều được thay mới, vách tường phía ngoài phòng học được quét sơn lại, bảng đen bên trong phòng học cũng được đổi thành mới tinh. Hơn nữa hóa chất Húc Thịnh thật sự tiến hành quyên tặng hai mươi chiếc máy tính cho trường tiểu học của thôn Thượng Hà.
Về phần thôn dân bị đánh đập, hóa chất Húc Thịnh chi trả toàn bộ tiền thuốc thang, đồng thời tiến hành bồi thường đầy đủ kinh tế. Hơn nữa những người liên quan đến vụ án cũng được hóa chất Húc Thịnh trực tiếp giao ra. Nhưng có điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là, sau khi những người này nhận tội, hiện tại vẫn không có ý tứ thay đổi, cứ như vậy mặc kệ bọn họ xử lý.
Từ Viêm biết, đây là hóa chất Húc Thịnh đã đạt thành hiệp nghị với những người này.
Về phần Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, xét thấy thân phận của hai người có chút đặc thù, hơn nữa người trong cuộc không truy cứu, cho nên sau khi hai người nộp một khoản tiền phạt, liền được Từ Viêm thả ra.
Thật sự thả người!
Khi Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên từ trong phân cục đi ra, nhìn mặt trời trên đầu, hai người đều không khỏi cảm thấy một loại cảm giác tái sinh. Còn Hạ Tiểu Xuyên bởi vì sợ Hạ Hà và Hạ Sơn thu thập, cho nên không chủ động nói ra khi ở trong phân cục, đã nói ra chuyện khỏa quan Hạ Sơn liên tục dặn dò phải giấu kín.
- Chủ tịch!
Khi thân ảnh Hạ Hà từ bên trong đi ra, đã thấy một đám người đứng phía trước mấy chiếc xe đậu bên ngoài phân cục công an, bọn họ là luật sư, là hộ vệ, là lãnh đạo xí nghiệp, nhưng bất kể bọn họ có thân phận gì, tất cả đều là người của hóa chất Húc Thịnh. Hiện tại nhìn thấy Hạ Hà ra ngoài, tất cả đều một mực cung kính hô vang, cảnh tượng thật sự có chút tráng quan.
- Hạ Hà!
Lý Hoa vội bước lên phía trước, ôm bả vai Hạ Hà.
Hạ Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Hoa, ý bảo nàng không có chuyện gì, sau đó xoay người nhìn Từ Viêm đang đứng trên bậc thang.
- Từ cục, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sẽ có một ngày chúng ta còn gặp mặt.
- Hạ tổng, tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại, phải biết rằng phàm là người gặp mặt tôi, đều không có chuyện tốt lành gì phát sinh.
Từ Viêm tùy ý nói.
- Từ cục, lần này hóa chất Húc Thịnh chúng ta là không suy nghĩ chu toàn. Nhưng hiện tại ta đã nhận lỗi, tất cả đều đã thay đổi. Làm sao ngài vẫn nói với tôi như vậy? Không phải nên mỉm cười với tôi sao?
Hạ Hà giễu cợt nói.
Khuất nhục ở đây, Hạ Hà làm sao cũng phải tìm lại trên người Từ Viêm.
- Hạ tổng, đi đường bình an!
Từ Viêm lười ở đây nói nhiều, hơn nữa đối với người như Hạ Hà, hắn thật sự không cần thiết làm như vậy.
Từ Viêm xoay người, trước khi rời đi, hơi có thâm ý nhìn lướt qua Hạ Tiểu Xuyên, sau đó lộ ra nụ cười thần bí. Chính ánh mắt này, khiến Hạ Tiểu Xuyên có chút sợ hết hồn hết vía, thấy Hạ Hà còn muốn nói điều gì, vội vàng nói:
- Nhị đại gia, chúng ta đi nhanh lên, bớt ở lâu những nơi xui xẻo như thế này, cháu nghĩ đại gia có lẽ đang chờ chúng ta trở về.
Nghe thấy Hạ Sơn có lẽ đang chờ đợi, Hạ Hà nhất thời thu hồi ý tứ giễu cợt, hung hăng khạc một bãi đờm xuống đất, thì thầm trong miệng, đám cảnh sát thối, đừng để một ngày rơi vào trong tay ta, nếu ta không đùa chết ngươi, ta cũng không phải là Hạ Hà.
Sau khi Giang Doãn Trí biết Tô Mộc đã thả người, cũng không nói thêm gì nữa, chuyện như vậy có lẽ là tốt nhất, dù sao cũng là hóa chất Húc Thịnh gây chuyện trước, giải quyết như vậy đã là rất tốt rồi. Tô Mộc cũng tiện thuận tay đẩy thuyền, nếu không bên kia cũng không có mặt mũi. Như vậy tất cả đều vui vẻ, dễ nói chuyện.
Giang Doãn Trí không biết là, không khí vui vẻ này sẽ rất nhanh biến mất, thay vào đó là thua thiệt!
Mà thua thiệt này chính là Tô Mộc mang tới cho hắn.
Hạ Hà tự thấy mình là hạng người kiến thức rộng rãi, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi Từ Viêm hỏi hắn một câu như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gõ mặt bàn, thần thái tự tại giống như đang chờ đợi cái gì. Cả gian phòng nhất thời sa vào không khí yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức có thể rõ ràng nghe được cả tiếng kim đồng hồ.
Khi Hạ Hà sắp không chịu được loại yên tĩnh này, Từ Viêm đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Cảnh tượng đột nhiên phát sinh này, thật sự khiến cho Hạ Hà có cảm giác chân tay luống cuống.
- Từ cục, ngươi có ý gì?
Hạ Hà vội vàng hỏi.
- Không có ý gì, ngươi nói rất đúng, ngươi hiện tại cũng không phải tội phạm, nếu nói như vậy, vậy cứ đợi đi, rất nhanh sẽ có người đến đây gặp ngươi.
Sau khi Từ Viêm quẳng lại những lời này liền đi ra ngoài.
Hạ Hà nhanh chóng biết lời nói của Từ Viêm có ý gì, bởi vì Lý Hoa và Lý Đạt, đi theo đoàn luật sư của hóa chất Húc Thịnh, đã xuất hiện trong phòng thẩm vấn.
- Hạ Hà, anh không sao chứ? Bọn họ không làm gì anh chứ?
Lý Hoa gấp giọng hỏi.
- Yên tâm, anh không sao, chỉ có chút chuyện nhỏ mà thôi. Thế nào rồi? Tình hình bên ngoài như thế nào? Bên chỗ đại ca nói gì không?
Hạ Hà hỏi.
- Bên chỗ đại ca không biết, nhưng bên phía Tô Mộc đã đưa ra điều kiện. Em không biết làm sao bây giờ, cho nên tới đây hỏi thăm anh.
Lý Hoa nói.
- Điều kiện gì?
Hạ Hà hỏi.
- Là như vậy, tổng cộng có năm điều kiện, theo thứ tự là. . .
Sau khi Lý Hoa nói ra tất cả năm điều kiện của Tô Mộc, Hạ Hà liền có cảm giác vô cùng tức giận. Thế này là thế nào? Đây rõ ràng là muốn lấy mạng hóa chất Húc Thịnh! Nếu đáp ứng năm điều kiện của Tô Mộc. Hóa chất Húc Thịnh chẳng những phải bồi thường một số tiền lớn, điểm chết người nhất chính là Hạ Hà hắn và Hạ Tiểu Xuyên cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm. Nếu bị xử phạt, vậy còn gì là thể diện?
Chẳng qua nếu không đáp ứng năm điều kiện này, Hạ Hà biết mình khó lòng mà ra ngoài. Phải biết rằng trong đại sảnh phân cục, chuyện mình động thủ dù sao cũng là sự thật, có nhiều vi deo giám sát như vậy, chỉ riêng tội danh tấn công cảnh sát, Hạ Hà cũng gánh chịu không nổi rồi.
- Để anh hỏi ý kiến đại ca!
Hạ Hà ngẩng đầu nói.
Khi Hạ Hà vừa nói xong, điện thoại của Lý Hoa liền vang lên. Nơi này đúng là phân cục công an, nhưng phải biết rằng ngươi hạn chế được Hạ Hà, chứ không thể hạn chế Lý Hoa. Lý Hoa lại không phải tội phạm, chẳng lẽ cũng không cho phép nghe điện thoại ở đây sao? Hơn nữa trường hợp này lại là Từ Viêm cố ý bố trí, vì muốn thông qua chuyện như vậy, để cho Lý Hoa và Hạ Hà hành động.
Chỉ cần là lão cảnh sát hình sự cũng biết một điều, không sợ ngươi động chỉ sợ ngươi không động.
- Đáp ứng năm điều kiện đó đi! Chuyện còn lại, để tôi xử lý.
Hạ Sơn chỉ nói một câu như vậy, Lý Hoa đã biết nên làm như thế nào rồi.
- Đại ca kêu chúng ta đáp ứng năm điều kiện của Tô Mộc.
Lý Hoa nói.
- Đại ca thật sự nói như vậy sao?
Hạ Hà gấp giọng hỏi.
- Đúng vậy, hoàn toàn chính xác, vừa rồi anh cũng có thể nghe được. Hạ Hà. Nghe đại ca đi, như vậy tối thiểu sẽ không có đại sự gì, thể diện của các người trị giá bao nhiêu tiền chứ? Chỉ cần có thể ra ngoài, chuyện còn lại đều dễ nói.
Lý Hoa hàm ý sâu xa nói.
Thật sự là không cam lòng!
Trong lòng Hạ Hà nghĩ như vậy, nhưng cũng biết Lý Hoa nói không sai, nếu thật sự tiếp tục giằng co..., mình tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo .
- Lý Hoa, chuyện này giao cho em giải quyết, chúng ta sẽ đáp ứng năm điều kiện này.
- Vâng!
Tâm tự Lý Hoa đại định. Không biết tại sao, trong lòng Lý Hoa không muốn Hạ Hà cự tuyệt. Có lẽ bởi vì sợ nếu Hạ Hà cự tuyệt, Tô Mộc sẽ chọn lựa động tác kịch liệt hơn.
Mặc dù Tô Mộc có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghe được quyết định của hóa chất Húc Thịnh truyền đến, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười:
- Hạ Sơn thật sự là đủ khí phách, biết lúc nào nên làm chuyện gì!
Không sai. Hiện tại trong chuyện này Tô Mộc đã chiếm cứ chủ động, cho dù Hạ Sơn có biện pháp gì cũng không thể thay đổi điều này. Nếu đã như vậy, Hạ Sơn muốn bọn Hạ Hà không có chuyện gì, cũng chỉ có thể chịu thua. Hạ Sơn đúng là huyện trưởng huyện Hoa Cổ, ở huyện Hoa Cổ hắn thật sự có thể hô phong hoán vũ, nhưng phải biết rằng nơi này là khu Cao Khai, ở địa bàn của ta sẽ phải dựa theo quy củ của ta làm việc.
Nếu năm điều kiện thật sự có thể chứng thực..., chuyện này coi như có kết cục viên mãn .
Nước sông có thể xử lý, đất đai có thể dọn sạch, học sinh có thể tiếp tục lên lớp, phần tử tội phạm nhận được nghiêm trị. Mặc dù nói lần này bỏ qua cho Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, nhưng như vậy là đủ rồi. Dù sao nếu Tô Mộc làm đến cùng chuyện này, kết thúc cũng không hẳn tốt đẹp. Dù sao hắn không có chứng cớ xác thực chứng minh người đập phá trường học chính là Hạ Tiểu Xuyên, trên thực tế chuyện đó Hạ Tiểu Xuyên cũng thật sự không phải người động thủ.
Dĩ nhiên đối với Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, vẫn phải xử phạt, nếu không dân chúng sẽ oán thán.
Khi một việc thật sự thắt cổ họng của ngươi, ngươi sẽ phát hiện, ngươi phải cấp tốc giải quyết chuyện này. Hóa chất Húc Thịnh tựa hồ là trong nháy mắt bắt đầu hành động, nghiêm khắc thực hiện nội dung của năm điều kiện.
Bởi vì hóa chất Húc Thịnh mới chỉ đổ nước thải ra con sông, tình hình cũng chưa thực sự nghiêm trọng, cho nên chỉ cần dọn dẹp từ đầu nguồn là có thể giải quyết xong chuyện này.
Số rác thải công nghiệp bị đổ lên ruộng đồng, trong nháy mắt cũng được đoàn xe của hóa chất Húc Thịnh lôi đi.
Trường tiểu học thôn Thượng Hà chỉ trong một buổi trưa đã khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa trang bị còn tốt hơn lúc trước. Tất cả cửa kính đều được thay mới, vách tường phía ngoài phòng học được quét sơn lại, bảng đen bên trong phòng học cũng được đổi thành mới tinh. Hơn nữa hóa chất Húc Thịnh thật sự tiến hành quyên tặng hai mươi chiếc máy tính cho trường tiểu học của thôn Thượng Hà.
Về phần thôn dân bị đánh đập, hóa chất Húc Thịnh chi trả toàn bộ tiền thuốc thang, đồng thời tiến hành bồi thường đầy đủ kinh tế. Hơn nữa những người liên quan đến vụ án cũng được hóa chất Húc Thịnh trực tiếp giao ra. Nhưng có điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là, sau khi những người này nhận tội, hiện tại vẫn không có ý tứ thay đổi, cứ như vậy mặc kệ bọn họ xử lý.
Từ Viêm biết, đây là hóa chất Húc Thịnh đã đạt thành hiệp nghị với những người này.
Về phần Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, xét thấy thân phận của hai người có chút đặc thù, hơn nữa người trong cuộc không truy cứu, cho nên sau khi hai người nộp một khoản tiền phạt, liền được Từ Viêm thả ra.
Thật sự thả người!
Khi Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên từ trong phân cục đi ra, nhìn mặt trời trên đầu, hai người đều không khỏi cảm thấy một loại cảm giác tái sinh. Còn Hạ Tiểu Xuyên bởi vì sợ Hạ Hà và Hạ Sơn thu thập, cho nên không chủ động nói ra khi ở trong phân cục, đã nói ra chuyện khỏa quan Hạ Sơn liên tục dặn dò phải giấu kín.
- Chủ tịch!
Khi thân ảnh Hạ Hà từ bên trong đi ra, đã thấy một đám người đứng phía trước mấy chiếc xe đậu bên ngoài phân cục công an, bọn họ là luật sư, là hộ vệ, là lãnh đạo xí nghiệp, nhưng bất kể bọn họ có thân phận gì, tất cả đều là người của hóa chất Húc Thịnh. Hiện tại nhìn thấy Hạ Hà ra ngoài, tất cả đều một mực cung kính hô vang, cảnh tượng thật sự có chút tráng quan.
- Hạ Hà!
Lý Hoa vội bước lên phía trước, ôm bả vai Hạ Hà.
Hạ Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Hoa, ý bảo nàng không có chuyện gì, sau đó xoay người nhìn Từ Viêm đang đứng trên bậc thang.
- Từ cục, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sẽ có một ngày chúng ta còn gặp mặt.
- Hạ tổng, tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại, phải biết rằng phàm là người gặp mặt tôi, đều không có chuyện tốt lành gì phát sinh.
Từ Viêm tùy ý nói.
- Từ cục, lần này hóa chất Húc Thịnh chúng ta là không suy nghĩ chu toàn. Nhưng hiện tại ta đã nhận lỗi, tất cả đều đã thay đổi. Làm sao ngài vẫn nói với tôi như vậy? Không phải nên mỉm cười với tôi sao?
Hạ Hà giễu cợt nói.
Khuất nhục ở đây, Hạ Hà làm sao cũng phải tìm lại trên người Từ Viêm.
- Hạ tổng, đi đường bình an!
Từ Viêm lười ở đây nói nhiều, hơn nữa đối với người như Hạ Hà, hắn thật sự không cần thiết làm như vậy.
Từ Viêm xoay người, trước khi rời đi, hơi có thâm ý nhìn lướt qua Hạ Tiểu Xuyên, sau đó lộ ra nụ cười thần bí. Chính ánh mắt này, khiến Hạ Tiểu Xuyên có chút sợ hết hồn hết vía, thấy Hạ Hà còn muốn nói điều gì, vội vàng nói:
- Nhị đại gia, chúng ta đi nhanh lên, bớt ở lâu những nơi xui xẻo như thế này, cháu nghĩ đại gia có lẽ đang chờ chúng ta trở về.
Nghe thấy Hạ Sơn có lẽ đang chờ đợi, Hạ Hà nhất thời thu hồi ý tứ giễu cợt, hung hăng khạc một bãi đờm xuống đất, thì thầm trong miệng, đám cảnh sát thối, đừng để một ngày rơi vào trong tay ta, nếu ta không đùa chết ngươi, ta cũng không phải là Hạ Hà.
Sau khi Giang Doãn Trí biết Tô Mộc đã thả người, cũng không nói thêm gì nữa, chuyện như vậy có lẽ là tốt nhất, dù sao cũng là hóa chất Húc Thịnh gây chuyện trước, giải quyết như vậy đã là rất tốt rồi. Tô Mộc cũng tiện thuận tay đẩy thuyền, nếu không bên kia cũng không có mặt mũi. Như vậy tất cả đều vui vẻ, dễ nói chuyện.
Giang Doãn Trí không biết là, không khí vui vẻ này sẽ rất nhanh biến mất, thay vào đó là thua thiệt!
Mà thua thiệt này chính là Tô Mộc mang tới cho hắn.
/1590
|