Chu Phụng Tiền đích xác là đang đi tới phương hướng huyện Hoa Cổ!
Với thân phận địa vị của Chu Phụng Tiền, muốn tìm được vị trí của Quan Ngư, thật sự không có nhiều khó khăn. Chỉ có điều mặc dù chỉ gọi mấy cú điện thoại, nhưng cả tỉnh Giang Nam đều biết hiện giờ Chu lão đang nổi giận. Là ai dám có lá gan lớn như vậy, động đến cháu gái của Chu lão, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng khi Chu Phụng Tiền chưa phân phó, cũng không ai dám lộn xộn. Bởi vì bọn họ đều biết, lực lượng cảnh vệ đi theo Chu Phụng Tiền, tuyệt đối không thể khinh thường. Ở tỉnh Giang Nam, thật sự không có ai có thể thương tổn được Chu Phụng Tiền. Huống chi Chu Phụng Tiền dưới cơn thịnh nộ, đã hoàn toàn không còn tiếp tục lặng lẽ, tất cả lực lượng trong sáng ngoài tối đi theo bên cạnh đều nổi trên mặt nước, tạo thành một đội lực lượng quân sự mô hình nhỏ, lái về phương hướng huyện Hoa Cổ.
Cùng lúc đó, một đạo quân lệnh từ quân khu tỉnh đã truyền đến quân phân khu thành phố Cổ Lan, cả quân phân khu cũng theo đó mà bắt đầu vận động. Các lực lượng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành tụ họp, lập tức bám theo đoàn xe Chu Phụng Tiền của lái đến thành phố Cổ Lan. Bọn họ võ trang đầy đủ, chỉ cần có bất kỳ người nào có can đảm nhích tới gần đoàn xe của Chu Phụng Tiền xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị bọn họ đánh gục tại chỗ.
Dẫn đầu đội quân này chính là tư lệnh viên quân phân khu Đường Thiên Hào, cũng chính là cha của Đường Quân!
Khi Đường Thiên Hào nghe thấy Chu Phụng Tiền đến thành phố Cổ Lan, cả người đã khiếp sợ, hắn càng không nghĩ tới là, thái độ hiện tại của Chu Phụng Tiền vô cùng tức giận. Dưới tình huống như thế, Đường Thiên Hào nào dám chần chờ, điều động lực lượng cảnh vệ, vội vàng gánh vác nhiệm vụ cảnh giới an toàn cho Chu Phụng Tiền.
Đường Thiên Hào biết, cùng lúc đó, tư lệnh viên quân khu tỉnh Địch Vạn Tùng cũng đã bắt đầu dẫn người chạy tới đây.
Khi mặt trời chiều ngả về phía tây, trong nháy mắt huyện Hoa Cổ liền tiến vào không khí khẩn trương!
– Quan Ngư, đừng gấp. Anh sẽ nhanh chóng đến đó!
Tô Mộc kêu Trương Quan Trung xuống xe, tự mình lái xe một mình đến lò gạch cũ ở thành bắc huyện Hoa Cổ. Mặc dù Trương Quan Trung khẩn thiết muốn đi theo, nhưng Tô Mộc không cho hắn cơ hội, nhất định kêu hắn xuống xe.
Mặc dù Trương Quan Trung có chút lực lượng, nhưng khi chân chính gặp chuyện, Tô Mộc vẫn chưa tin Trương Quan Trung có thể ứng phó, tự mình đi cứu người. Nếu đến lúc đó phải cứu thêm Trương Quan Trung, vậy thì thành vấn đề rồi.
– Triệu ca, thế nào rồi?
Khi Tô Mộc lái xe đến đó, rất nhanh nhận được điện thoại của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cũng không nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề:
– Tôi đã tìm được chỗ, bên trong một lò gạch cũ ở thành bắc huyện Hoa Cổ, hiện tại tôi đang chuẩn bị đến đó!
– Tôi cũng đang trên đường, anh tới đây đi.
Tô Mộc nói.
– Được!
Triệu Vô Cực cúp điện thoại, xoa xoa tay rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại một thân ảnh đang co rúc, toàn thân run rẩy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nàng chính là Lý Hoa!
Hiện tại cả người Lý Hoa sắp phát điên rồi, nàng làm sao cũng không nghĩ rằng mình lại gặp phải một hung thần ác sát như Triệu Vô Cực. Hắn lại ra tay thực hiện hình phạt với nàng. Đây là chuyện Lý Hoa chưa bao giờ gặp qua, vì vậy Lý Hoa rất phối hợp. Cũng chính từ chỗ Lý Hoa, Triệu Vô Cực mới biết được vị trí hiện tại của Lý Đạt.
Khi Tô Mộc đang lái xe về phương hướng huyện Hoa Cổ, Lý Hưng Hoa đã tan việc về nhà, bất chợt nhận được một cú điện thoại của Diệp An Bang. Khác với trước kia, lúc này vẻ mặt Diệp An Bang có chút nghiêm túc, giọng nói cũng tương đối không khách khí.
– Lý Hưng Hoa, thành phố Cổ Lan các cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Có biết các cậu đã chọc vào bao nhiêu người hay không? Lý Hưng Hoa cậu làm bí thư thị ủy kiểu gì vậy? Nếu không làm được, sớm xuống đài cho tôi, để tôi đổi người khác.
Diệp An Bang lạnh lùng nói.
Một trận chửi mắng đổ ập xuống, khiến cho Lý Hưng Hoa ngây dại, hắn làm sao cũng không tưởng tượng được Diệp An Bang lại toát ra loại chuyện thất thố này. Chuyện này là thế nào? Mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, chọc Diệp An Bang tức giận như vậy? Nhưng ý nghĩ của Lý Hưng Hoa chỉ vừa xuất hiện liền bị hung hăng nhấn xuống, tâm tình khẩn trương, vội vàng hỏi:
– Diệp Bộ trưởng, có chuyện gì vậy?
– Có chuyện gì vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi như vậy sao? Cậu có biết hiện tại Chu lão đã xuất hiện ở thành phố Cổ Lan các cậu hay không, hơn nữa còn đang chạy về phương hướng huyện Hoa Cổ? Cậu biết tại sao ngài ấy làm như vậy không?
Diệp An Bang tức giận nói.
– Diệp Bộ trưởng, tôi thật sự không biết.
Lúc này Lý Hưng Hoa cũng chẳng quan tâm mặt dày vội vàng nói.
Chu Phụng Tiền, là Chu Phụng Tiền nào!
Ý nghĩ như vậy mới vừa nhô ra, Lý Hưng Hoa liền cảm giác sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh, Chu Phụng Tiền, chẳng lẽ là Chu lão! Bên này Lý Hưng Hoa đang gánh chịu cơn phẫn nộ của Diệp An Bang, lại nghĩ đến Chu lão bất chợt xuất hiện ở thành phố Cổ Lan, hắn biết chuyện này chỉ sợ không phải chuyện tốt. Nếu thật sự là chuyện tốt…, Diệp An Bang có thể như vậy sao?
– Không biết thì điều tra rõ ràng cho tôi, tôi muốn nhìn xem thành phố Cổ Lan các cậu có còn luật pháp hay không? Có còn là thiên hạ của đảng hay không? Giữa ban ngày ban mặt thậm chí có người dám bắt cóc cháu gái của Chu lão, chuyện này quả thực là buồn cười! Lý Hưng Hoa, cậu lập tức đi giải quyết chuyện này, nếu làm không xong thì tôi sẽ miễn chức cậu!
Diệp An Bang hung hăng quẳng điện thoại xuống bàn, bây giờ hắn thật sự rất tức giận, dù sao lúc này là thời kỳ mấu chốt nhất của hắn, nếu bởi vì chuyện này mà làm hư chuyện của mình, Diệp An Bang thật sự oan khuất mà chết.
– Huyện Hoa Cổ…
Diệp An Bang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Lý Hưng Hoa làm gì còn tâm tư ăn cơm, vội vàng đứng lên, vô cùng lo lắng lao ra khỏi nhà, tự mình lái xe về hướng cục công an thành phố, vừa đi vừa trực tiếp bấm điện thoại của Đỗ Dã.
– Đỗ Dã, đàng hoàng nói cho tôi biết, hôm nay cục thành phố có phải có đại án hay không?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
Loại thanh âm vội vàng này, khiến cho trái tim Đỗ Dã không khỏi căng thẳng, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tô Mộc cảm giác hiệu suất bên mình có vấn đề, nên trực tiếp gõ đến chỗ Lý Hưng Hoa hay sao? Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc có chút không chừng mực rồi. Trong khi tôi bận rộn, nhìn thấy sắp sửa có thể có chút đầu mối, cậu lại chơi trò này.
Nhưng nghĩ đến người đối diện là Lý Hưng Hoa, Đỗ Dã nào dám mang theo tâm tình nói chuyện, vội vàng nói:
– Lý bí thư, là như vậy, lúc xế chiều hôm nay, chủ nhiệm quản ủy hội Tô Mộc của khu Cao Khai tự mình đến cục thành phố tìm tôi báo án, nói là muội muội của hắn bị bắt cóc. Không biết có phải Lý bí thư muốn hỏi chuyện này hay không?
Tô Mộc? Tại sao lại có quan hệ với Tô Mộc? Chờ một lát, Lý Hưng Hoa đột nhiên nghĩ đến bối cảnh của Tô Mộc, chuyện này không chừng thật sự có quan hệ với Tô Mộc. Nghĩ đến sau lưng Tô Mộc lại toát ra một thế lực lớn sức ảnh hưởng như Chu Phụng Tiền, cảm xúc của Lý Hưng Hoa càng trở nên khẩn trương.
– Đúng, chính là vụ án muội muội của Tô Mộc bị bắt cóc, hiện tại có manh mối gì chưa?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
– Chúng tôi đang điều tra, nhưng trước mắt có thể khóa phạm vi, người làm chuyện này có lẽ là người của hóa chất Húc Thịnh.
Đỗ Dã thấp giọng nói.
Hóa chất Húc Thịnh ? Vẻ mặt Lý Hưng Hoa không khỏi sửng sốt, chợt phanh xe, thiếu chút nữa làm xe phía sau tông vào đuôi xe, chuyện này là người của hóa chất Húc Thịnh làm sao? Nếu thật sự như vậy…
Lý Hưng Hoa cũng là nhân vật quyết đoán, nghĩ tới chuyện này là người của hóa chất Húc Thịnh làm, lại kinh động đến cả Chu Phụng Tiền Chu lão, nếu lúc này không thể cho Chu lão một công đạo…, thì vị trí của mình thật sự treo lơ lửng rồi.
Các ngươi đã không muốn cho ta sống yên ổn, ta sẽ cùng các ngươi vui đùa một chút, nhìn xem ai có thể chế trụ người nào!
Nghĩ tới đây, Lý Hưng Hoa liền quả quyết nói:
– Tôi sẽ đến cục thành phố ngay bây giờ, Đỗ Dã, cậu nghe kỹ cho tôi, nghiêm mật phong tỏa tin tức, kêu mọi người của cục thành phố chuẩn bị, ngoài ra liên lạc với đội vũ cảnh bên trong thị khu, kêu người của bọn họ đến cục thành phố trước.
– Lý bí thư, đây là ngài…?
Tâm tình Đỗ Dã rốt cục đại biến, hắn biết chuyện này sợ rằng không đơn giản như mình nghĩ, lần này thật sự to chuyện rồi.
– Thi hành mệnh lệnh là được!
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
– Vâng!
Đỗ Dã vội vàng bố trí.
Đúng lúc này đáy mắt Lý Hưng Hoa chớp động vẻ tàn nhẫn, cầm điện thoại trực tiếp bấm số của Bạch Vi Dân:
– Lão Bạch, tôi là Lý Hưng Hoa, hiện tại có chuyện muốn thương lượng với anh, bây giờ anh lập tức đến cục thành phố.
Sau khi gọi xong, tâm tình Lý Hưng Hoa mới từ từ bình ổn lại.
Chỉ có điều cảm xúc này chỉ là tạm thời, khi Lý Hưng Hoa xuất hiện phía trước tòa nhà cục công an thành phố, ngay sau đó có hai cuộc điện thoại gọi đến, khiến cho tâm tình của Lý Hưng Hoa càng trở nên trầm trọng.
Bởi vì người gọi điện là bí thư Tỉnh ủy Trịnh Vấn Tri và tỉnh trưởng Chu Thao gọi đến. Khi gọi đến, ngữ khí của bọn hắn đồng dạng rất nghiêm túc, mặc dù không chửi mắng giống như Diệp An Bang, nhưng ý tứ nói gần nói xa rất rõ ràng, nếu Lý Hưng Hoa không xử lý tốt chuyện này thì cứ đợi xuống đài đi. Dưới áp lực như vậy, Lý Hưng Hoa biết mình không thể do dự được nữa.
Dù sao chứng cớ đã vô cùng xác thực, hôm nay chỉ có dứt khoát động thủ mà thôi.
– Lý bí thư, đây là?
Khi Lý Hưng Hoa sắp cất bước về phía tòa nhà, xe của Bạch Vi Dân đã chạy tới, cùng lúc đó còn có thư ký của Lý Hưng Hoa là Lê Cường.
– Lão Bạch, đi thôi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Lý Hưng Hoa nghiêm túc nói.
– Được!
Bạch Vi Dân sợ rằng thành phố Cổ Lan thật sự phát sinh chuyện gì lớn rồi, nếu không Lý Hưng Hoa không thể như vậy. Chẳng qua rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Lý Hưng Hoa toát ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy?
Chỉ có điều còn không đợi Bạch Vi Dân bước vào tòa nhà cục công an thành phố, điện thoại của hắn liền chói tai vang lên, Thái Tư Nông ở bên cạnh vội vàng đưa tới.
– Là Chu tỉnh trưởng!
Bạch Vi Dân cả kinh nói.
– Nghe điện thoại trước đã, vừa rồi tôi mới bị ăn mắng.
Lý Hưng Hoa bất đắc dĩ nói.
Bị ăn mắng? Sau khi lời như vậy từ trong miệng Lý Hưng Hoa toát ra, tâm tình Bạch Vi Dân thật sự hỏng bét, vội vàng nghe điện thoại, bên kia quả nhiên truyền đến tiếng quát hỏi khiến cho tâm tình Bạch Vi Dân càng trở nên trầm trọng.
Với thân phận địa vị của Chu Phụng Tiền, muốn tìm được vị trí của Quan Ngư, thật sự không có nhiều khó khăn. Chỉ có điều mặc dù chỉ gọi mấy cú điện thoại, nhưng cả tỉnh Giang Nam đều biết hiện giờ Chu lão đang nổi giận. Là ai dám có lá gan lớn như vậy, động đến cháu gái của Chu lão, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng khi Chu Phụng Tiền chưa phân phó, cũng không ai dám lộn xộn. Bởi vì bọn họ đều biết, lực lượng cảnh vệ đi theo Chu Phụng Tiền, tuyệt đối không thể khinh thường. Ở tỉnh Giang Nam, thật sự không có ai có thể thương tổn được Chu Phụng Tiền. Huống chi Chu Phụng Tiền dưới cơn thịnh nộ, đã hoàn toàn không còn tiếp tục lặng lẽ, tất cả lực lượng trong sáng ngoài tối đi theo bên cạnh đều nổi trên mặt nước, tạo thành một đội lực lượng quân sự mô hình nhỏ, lái về phương hướng huyện Hoa Cổ.
Cùng lúc đó, một đạo quân lệnh từ quân khu tỉnh đã truyền đến quân phân khu thành phố Cổ Lan, cả quân phân khu cũng theo đó mà bắt đầu vận động. Các lực lượng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành tụ họp, lập tức bám theo đoàn xe Chu Phụng Tiền của lái đến thành phố Cổ Lan. Bọn họ võ trang đầy đủ, chỉ cần có bất kỳ người nào có can đảm nhích tới gần đoàn xe của Chu Phụng Tiền xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị bọn họ đánh gục tại chỗ.
Dẫn đầu đội quân này chính là tư lệnh viên quân phân khu Đường Thiên Hào, cũng chính là cha của Đường Quân!
Khi Đường Thiên Hào nghe thấy Chu Phụng Tiền đến thành phố Cổ Lan, cả người đã khiếp sợ, hắn càng không nghĩ tới là, thái độ hiện tại của Chu Phụng Tiền vô cùng tức giận. Dưới tình huống như thế, Đường Thiên Hào nào dám chần chờ, điều động lực lượng cảnh vệ, vội vàng gánh vác nhiệm vụ cảnh giới an toàn cho Chu Phụng Tiền.
Đường Thiên Hào biết, cùng lúc đó, tư lệnh viên quân khu tỉnh Địch Vạn Tùng cũng đã bắt đầu dẫn người chạy tới đây.
Khi mặt trời chiều ngả về phía tây, trong nháy mắt huyện Hoa Cổ liền tiến vào không khí khẩn trương!
– Quan Ngư, đừng gấp. Anh sẽ nhanh chóng đến đó!
Tô Mộc kêu Trương Quan Trung xuống xe, tự mình lái xe một mình đến lò gạch cũ ở thành bắc huyện Hoa Cổ. Mặc dù Trương Quan Trung khẩn thiết muốn đi theo, nhưng Tô Mộc không cho hắn cơ hội, nhất định kêu hắn xuống xe.
Mặc dù Trương Quan Trung có chút lực lượng, nhưng khi chân chính gặp chuyện, Tô Mộc vẫn chưa tin Trương Quan Trung có thể ứng phó, tự mình đi cứu người. Nếu đến lúc đó phải cứu thêm Trương Quan Trung, vậy thì thành vấn đề rồi.
– Triệu ca, thế nào rồi?
Khi Tô Mộc lái xe đến đó, rất nhanh nhận được điện thoại của Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cũng không nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề:
– Tôi đã tìm được chỗ, bên trong một lò gạch cũ ở thành bắc huyện Hoa Cổ, hiện tại tôi đang chuẩn bị đến đó!
– Tôi cũng đang trên đường, anh tới đây đi.
Tô Mộc nói.
– Được!
Triệu Vô Cực cúp điện thoại, xoa xoa tay rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại một thân ảnh đang co rúc, toàn thân run rẩy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nàng chính là Lý Hoa!
Hiện tại cả người Lý Hoa sắp phát điên rồi, nàng làm sao cũng không nghĩ rằng mình lại gặp phải một hung thần ác sát như Triệu Vô Cực. Hắn lại ra tay thực hiện hình phạt với nàng. Đây là chuyện Lý Hoa chưa bao giờ gặp qua, vì vậy Lý Hoa rất phối hợp. Cũng chính từ chỗ Lý Hoa, Triệu Vô Cực mới biết được vị trí hiện tại của Lý Đạt.
Khi Tô Mộc đang lái xe về phương hướng huyện Hoa Cổ, Lý Hưng Hoa đã tan việc về nhà, bất chợt nhận được một cú điện thoại của Diệp An Bang. Khác với trước kia, lúc này vẻ mặt Diệp An Bang có chút nghiêm túc, giọng nói cũng tương đối không khách khí.
– Lý Hưng Hoa, thành phố Cổ Lan các cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Có biết các cậu đã chọc vào bao nhiêu người hay không? Lý Hưng Hoa cậu làm bí thư thị ủy kiểu gì vậy? Nếu không làm được, sớm xuống đài cho tôi, để tôi đổi người khác.
Diệp An Bang lạnh lùng nói.
Một trận chửi mắng đổ ập xuống, khiến cho Lý Hưng Hoa ngây dại, hắn làm sao cũng không tưởng tượng được Diệp An Bang lại toát ra loại chuyện thất thố này. Chuyện này là thế nào? Mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, chọc Diệp An Bang tức giận như vậy? Nhưng ý nghĩ của Lý Hưng Hoa chỉ vừa xuất hiện liền bị hung hăng nhấn xuống, tâm tình khẩn trương, vội vàng hỏi:
– Diệp Bộ trưởng, có chuyện gì vậy?
– Có chuyện gì vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi như vậy sao? Cậu có biết hiện tại Chu lão đã xuất hiện ở thành phố Cổ Lan các cậu hay không, hơn nữa còn đang chạy về phương hướng huyện Hoa Cổ? Cậu biết tại sao ngài ấy làm như vậy không?
Diệp An Bang tức giận nói.
– Diệp Bộ trưởng, tôi thật sự không biết.
Lúc này Lý Hưng Hoa cũng chẳng quan tâm mặt dày vội vàng nói.
Chu Phụng Tiền, là Chu Phụng Tiền nào!
Ý nghĩ như vậy mới vừa nhô ra, Lý Hưng Hoa liền cảm giác sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh, Chu Phụng Tiền, chẳng lẽ là Chu lão! Bên này Lý Hưng Hoa đang gánh chịu cơn phẫn nộ của Diệp An Bang, lại nghĩ đến Chu lão bất chợt xuất hiện ở thành phố Cổ Lan, hắn biết chuyện này chỉ sợ không phải chuyện tốt. Nếu thật sự là chuyện tốt…, Diệp An Bang có thể như vậy sao?
– Không biết thì điều tra rõ ràng cho tôi, tôi muốn nhìn xem thành phố Cổ Lan các cậu có còn luật pháp hay không? Có còn là thiên hạ của đảng hay không? Giữa ban ngày ban mặt thậm chí có người dám bắt cóc cháu gái của Chu lão, chuyện này quả thực là buồn cười! Lý Hưng Hoa, cậu lập tức đi giải quyết chuyện này, nếu làm không xong thì tôi sẽ miễn chức cậu!
Diệp An Bang hung hăng quẳng điện thoại xuống bàn, bây giờ hắn thật sự rất tức giận, dù sao lúc này là thời kỳ mấu chốt nhất của hắn, nếu bởi vì chuyện này mà làm hư chuyện của mình, Diệp An Bang thật sự oan khuất mà chết.
– Huyện Hoa Cổ…
Diệp An Bang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Lý Hưng Hoa làm gì còn tâm tư ăn cơm, vội vàng đứng lên, vô cùng lo lắng lao ra khỏi nhà, tự mình lái xe về hướng cục công an thành phố, vừa đi vừa trực tiếp bấm điện thoại của Đỗ Dã.
– Đỗ Dã, đàng hoàng nói cho tôi biết, hôm nay cục thành phố có phải có đại án hay không?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
Loại thanh âm vội vàng này, khiến cho trái tim Đỗ Dã không khỏi căng thẳng, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Tô Mộc cảm giác hiệu suất bên mình có vấn đề, nên trực tiếp gõ đến chỗ Lý Hưng Hoa hay sao? Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc có chút không chừng mực rồi. Trong khi tôi bận rộn, nhìn thấy sắp sửa có thể có chút đầu mối, cậu lại chơi trò này.
Nhưng nghĩ đến người đối diện là Lý Hưng Hoa, Đỗ Dã nào dám mang theo tâm tình nói chuyện, vội vàng nói:
– Lý bí thư, là như vậy, lúc xế chiều hôm nay, chủ nhiệm quản ủy hội Tô Mộc của khu Cao Khai tự mình đến cục thành phố tìm tôi báo án, nói là muội muội của hắn bị bắt cóc. Không biết có phải Lý bí thư muốn hỏi chuyện này hay không?
Tô Mộc? Tại sao lại có quan hệ với Tô Mộc? Chờ một lát, Lý Hưng Hoa đột nhiên nghĩ đến bối cảnh của Tô Mộc, chuyện này không chừng thật sự có quan hệ với Tô Mộc. Nghĩ đến sau lưng Tô Mộc lại toát ra một thế lực lớn sức ảnh hưởng như Chu Phụng Tiền, cảm xúc của Lý Hưng Hoa càng trở nên khẩn trương.
– Đúng, chính là vụ án muội muội của Tô Mộc bị bắt cóc, hiện tại có manh mối gì chưa?
Lý Hưng Hoa gấp giọng hỏi.
– Chúng tôi đang điều tra, nhưng trước mắt có thể khóa phạm vi, người làm chuyện này có lẽ là người của hóa chất Húc Thịnh.
Đỗ Dã thấp giọng nói.
Hóa chất Húc Thịnh ? Vẻ mặt Lý Hưng Hoa không khỏi sửng sốt, chợt phanh xe, thiếu chút nữa làm xe phía sau tông vào đuôi xe, chuyện này là người của hóa chất Húc Thịnh làm sao? Nếu thật sự như vậy…
Lý Hưng Hoa cũng là nhân vật quyết đoán, nghĩ tới chuyện này là người của hóa chất Húc Thịnh làm, lại kinh động đến cả Chu Phụng Tiền Chu lão, nếu lúc này không thể cho Chu lão một công đạo…, thì vị trí của mình thật sự treo lơ lửng rồi.
Các ngươi đã không muốn cho ta sống yên ổn, ta sẽ cùng các ngươi vui đùa một chút, nhìn xem ai có thể chế trụ người nào!
Nghĩ tới đây, Lý Hưng Hoa liền quả quyết nói:
– Tôi sẽ đến cục thành phố ngay bây giờ, Đỗ Dã, cậu nghe kỹ cho tôi, nghiêm mật phong tỏa tin tức, kêu mọi người của cục thành phố chuẩn bị, ngoài ra liên lạc với đội vũ cảnh bên trong thị khu, kêu người của bọn họ đến cục thành phố trước.
– Lý bí thư, đây là ngài…?
Tâm tình Đỗ Dã rốt cục đại biến, hắn biết chuyện này sợ rằng không đơn giản như mình nghĩ, lần này thật sự to chuyện rồi.
– Thi hành mệnh lệnh là được!
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
– Vâng!
Đỗ Dã vội vàng bố trí.
Đúng lúc này đáy mắt Lý Hưng Hoa chớp động vẻ tàn nhẫn, cầm điện thoại trực tiếp bấm số của Bạch Vi Dân:
– Lão Bạch, tôi là Lý Hưng Hoa, hiện tại có chuyện muốn thương lượng với anh, bây giờ anh lập tức đến cục thành phố.
Sau khi gọi xong, tâm tình Lý Hưng Hoa mới từ từ bình ổn lại.
Chỉ có điều cảm xúc này chỉ là tạm thời, khi Lý Hưng Hoa xuất hiện phía trước tòa nhà cục công an thành phố, ngay sau đó có hai cuộc điện thoại gọi đến, khiến cho tâm tình của Lý Hưng Hoa càng trở nên trầm trọng.
Bởi vì người gọi điện là bí thư Tỉnh ủy Trịnh Vấn Tri và tỉnh trưởng Chu Thao gọi đến. Khi gọi đến, ngữ khí của bọn hắn đồng dạng rất nghiêm túc, mặc dù không chửi mắng giống như Diệp An Bang, nhưng ý tứ nói gần nói xa rất rõ ràng, nếu Lý Hưng Hoa không xử lý tốt chuyện này thì cứ đợi xuống đài đi. Dưới áp lực như vậy, Lý Hưng Hoa biết mình không thể do dự được nữa.
Dù sao chứng cớ đã vô cùng xác thực, hôm nay chỉ có dứt khoát động thủ mà thôi.
– Lý bí thư, đây là?
Khi Lý Hưng Hoa sắp cất bước về phía tòa nhà, xe của Bạch Vi Dân đã chạy tới, cùng lúc đó còn có thư ký của Lý Hưng Hoa là Lê Cường.
– Lão Bạch, đi thôi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Lý Hưng Hoa nghiêm túc nói.
– Được!
Bạch Vi Dân sợ rằng thành phố Cổ Lan thật sự phát sinh chuyện gì lớn rồi, nếu không Lý Hưng Hoa không thể như vậy. Chẳng qua rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Lý Hưng Hoa toát ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy?
Chỉ có điều còn không đợi Bạch Vi Dân bước vào tòa nhà cục công an thành phố, điện thoại của hắn liền chói tai vang lên, Thái Tư Nông ở bên cạnh vội vàng đưa tới.
– Là Chu tỉnh trưởng!
Bạch Vi Dân cả kinh nói.
– Nghe điện thoại trước đã, vừa rồi tôi mới bị ăn mắng.
Lý Hưng Hoa bất đắc dĩ nói.
Bị ăn mắng? Sau khi lời như vậy từ trong miệng Lý Hưng Hoa toát ra, tâm tình Bạch Vi Dân thật sự hỏng bét, vội vàng nghe điện thoại, bên kia quả nhiên truyền đến tiếng quát hỏi khiến cho tâm tình Bạch Vi Dân càng trở nên trầm trọng.
/1590
|