Khỏa quan, đây là một lựa chọn đối với quan viên muốn tìm kiếm đường rút lui cho mình, là một cấm khu quan viên thành thục tuyệt đối không thể chủ động bước vào, bởi vì làm như vậy liền ý nghĩa trong lòng ngươi đã sinh ra phản bội với đảng với tín ngưỡng của mình.
Nguy hại của ma túy không cần nhiều lời, hiện giờ cả thiên triều ở đâu cũng ngăn cấm sử dụng và mua bán ma túy, ai có thể nghĩ ở huyện Hoa Cổ thành phố Cổ Lan, lại có một nhà xưởng sản xuất ma túy tồn tại. Nếu chuyện này truyền đi, lực công tin của thành phố Cổ Lan còn ở đâu ? Khi bọn hắn đi trên đường, chẳng lẽ không sợ bị dân chúng chỉ vào mặt thóa mạ hay sao?
Khỏa quan và sản xuất ma túy đã đủ khoa trương, hiện tại Hạ Sơn lại còn nghi ngờ chạy trốn.
Hạ Sơn thật sự là đủ to gan!
Nếu như Hạ Sơn không thẹn với lương tâm, hiện tại hắn có chạy trốn không? Hạ Sơn dám nói ở huyện Hoa Cổ xảy ra chuyện lớn như vậy hắn hoàn toàn không biết hay không? Nếu hắn nói như vậy thì có ai tin?
– Bạch thị trưởng, chuyện này có thật không?
Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Tần Tân Vũ vội vàng hỏi.
Xoẹt!
Lý Hưng Hoa giơ tay lên ném ra một xấp hình, thần tình lạnh lùng nói:
– Vừa rồi cục thành phố dưới sự hướng dẫn của đồng chí Đỗ Dã, đã thành công khống chế được hóa chất Húc Thịnh, những tấm hình này chính là hiện trường, các vị có thể xem qua. Các đồng chí, bây giờ tôi cảm thấy rất đau lòng, đây là tôi thất trách, tôi làm sao cũng không nghĩ tới, ở chỗ chúng ta lại phát sinh chuyện như vậy!
Dây chuyền sản xuất chặt chẽ, ma túy chồng chất như núi, các thường ủy thị ủy nhìn thấy những tấm hình này, hỏa khí trong lòng cũng từ từ bốc lên.
Ngay cả Giang Doãn Trí hiện tại cũng cảm giác tay chân lạnh như băng, hắn biết lần này thật sự là oan uổng Lý Hưng Hoa rồi. Nói thật, tin tưởng Lý Hưng Hoa cũng không muốn chọc ra chuyện như vậy vào lúc này. Bởi vì làm như vậy, liền ý nghĩa Lý Hưng Hoa có thể phải gánh vác trách nhiệm. Dù sao Lý Hưng Hoa hiện tại mới làm bí thư thị ủy thành phố Cổ Lan, có bất cứ chuyện gì hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Hạ Sơn, khốn kiếp, ngươi chính là đồ cặn bã!
Hiện tại sắc mặt Giang Doãn Trí vô cùng tái nhợt. Ai có thể nghĩ đến lúc trước còn đang làm chỗ dựa cho hóa chất Húc Thịnh, nói tốt cho Hạ Sơn. Trong nháy mắt tình thế lại xoay ngược lại. Cũng biết Lý Hưng Hoa sẽ không lấy sự kiện bắt cóc triệu tập mọi người, không ngờ hắn lại chuẩn bị chiêu độc thủ phía sau. Lý Hưng Hoa à Lý Hưng Hoa, ngươi cũng chơi quá độc ác đi? Nếu ngươi đã nói ra chuyện này, ta còn có thể nói giúp cho Hạ Sơn sao?
Lần này thật sự là quá mất mặt!
Giang Doãn Trí biết lần này chỉ sợ không còn thể diện nữa rồi, mất huyện Hoa Cổ là một chuyện, chủ yếu nhất là làm thế nào vãn hồi ảnh hưởng ác liệt hiện tại. Không nhìn thấy ánh mắt của mấy vị thường ủy thị ủy nhìn mình chán ghét thế nào sao?
– Tại sao? Tại sao trước mắt chúng ta lại phát sinh chuyện như vậy. Tôi nghĩ các vị cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Chuyện này nếu như không phải bị chúng ta phát hiện, nếu tiếp tục tồn tại, thành phố Cổ Lan chúng ta sẽ trở thành trò cười của bao nhiêu người? Các vị biết không? Các vị cũng là một thành viên của thành phố Cổ Lan, nếu xảy ra chuyện như vậy, các vị cho là mình có thể chạy thoát trách nhiệm sao?
Lý Hưng Hoa lạnh lùng nói.
Lời nói của Lý Hưng Hoa vô cùng lạnh lùng, vô cùng trùng kích, nhưng cũng không có ai dám phản bác cái gì. Bọn họ biết Lý Hưng Hoa không nói sai, xảy ra chuyện như vậy, đối với thành phố Cổ Lan thật sự là một tai nạn. Tai nạn như vậy nếu như giải quyết không tốt, thật sự có có thể tạo ra ảnh hưởn rất xấu.
– Bí thư, tôi cho rằng chuyện này phải nghiêm túc xử lý. Phàm là người có liên quan đến vụ án, đều không thể bỏ qua. Bất kể Hạ Sơn bây giờ đang ở đâu, chúng ta phải ra lệnh truy nã hắn. Chỉ có bắt được Hạ Sơn ra làm chứng, chúng ta mới có thể tiến hành công việc phía dưới tốt hơn.
Bí thư pháp ủy thị chính Dương Tử Hòa sắc mặt bình tĩnh, không chút do dự nói.
– Bí thư, tôi cũng cho là hiện tại phải bắt Hạ Sơn về quy án. Ngoài ra chuyện của hóa chất Húc Thịnh phải xử lý tốt. Đối như loại xí nghiệp treo đầu dê bán thịt chó này, chúng ta nhất định phải điều tra rõ. Phải biết rằng ai là ô dù của xí nghiệp này, nếu muốn động thủ, sẽ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không thể để cho đám người kia tiếp tục nguy hại xã hội.
Thư ký trưởng thị ủy Hoàng Lam trầm giọng nói.
Làm người bên phía Lý Hưng Hoa, lời nói của Hoàng Lam có thể nói là sát ý nghiêm nghị.
Cái gì gọi là ô dù của hóa chất Húc Thịnh, hóa chất Húc Thịnh cho tới bây giờ, ai cũng biết là Giang Doãn Trí nâng đỡ, ngươi nói như vậy, rõ ràng là muốn nhắm manh mối vào Giang Doãn Trí. Chẳng lẽ nói đây chính là thái độ của Lý Hưng Hoa sao? Chẳng lẽ nói Lý Hưng Hoa muốn mượn lần này, hoàn toàn đè ép Giang Doãn Trí sao?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của các thường ủy thị ủy đều ngưng trọng.
Lý Hưng Hoa dĩ nhiên biết trong lòng những người đang nghĩ như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn giải thích cái gì, có thể thông qua chuyện này, chèn ép Giang Doãn Trí đã là chuyện đáng vui mừng với hắn. Về phần chuyện ô dù như lời Hoàng Lam nói, hiện tại hắn không chuẩn bị đổ lên người Giang Doãn Trí. Chuyện này nếu như không có quan hệ với Giang Doãn Trí thì coi như xong, nếu như có, cho dù ngươi muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Giang Doãn Trí hiện tại thật sự là đứng ngồi không yên, sắc mặt tái nhợt.
Ai có thể nghĩ, tên khốn kiếp Hạ Sơn lại lợi dụng tín nhiệm của hắn, làm ra chuyện như vậy. Hiện tại Giang Doãn Trí rất rõ ràng, cho dù mình không nói cái gì, người khác cũng sẽ hoài nghi.
Phải thay đổi cục diện!
Giang Doãn Trí nói thế nào cũng là thường ủy thị ủy, là Phó thị trưởng thường vụ, ở trên vị trí này đã trải qua rất nhiều chuyện. Hơn nữa chủ yếu nhất chính là, hắn biết mình trong sạch.
– Bí thư, thị trưởng, các vị, chuyện của hóa chất Húc Thịnh thật sự là rất nghiêm trọng. Hóa chất Húc Thịnh là t xí nghiệp tôi nâng đỡ lúc đầu ở huyện Hoa Cổ, tôi thật sự không nghĩ nó sẽ biến thành như vậy. Hôm nay tôi xin nhận lỗi về mình, thỉnh cầu xử phạt của thượng, đây là tôi thất trách, tôi nguyện ý gánh chịu bất cứ xử phạt nào, tuyệt đối không oán hận!
Nhưng trước khi xử phạt, tôi nghĩ chúng ta nên quyết đoán giải quyết xong vấn đề này. Đối với hóa chất Húc Thịnh tôi đề nghị thành lập tổ chuyên án tiến hành điều tra, niêm phong hóa chất Húc Thịnh, giam giữ tất cả tội phạm khả nghi, hơn nữa tiến hành điều tra huyện Hoa Cổ, xem xem huyện Hoa Cổ có người nào liên quan đến chuyện này hay không. Đối với chuyện Hạ Sơn bỏ trốn, tôi đề nghị tiến hành truy nã khắp cả nước.
Giang Doãn Trí trầm giọng nói.
Đây cũng là thái độ của Giang Doãn Trí!
Nếu đã bị vây vào yếu thế, nếu biết không có cách nào tránh khỏi, Giang Doãn Trí sẽ quyết đoán vứt bỏ Hạ Sơn. Hơn nữa hiện tại Giang Doãn Trí cũng không tồn tại vấn đề vứt bỏ hay không, vấn đề của Hạ Sơn nghiêm trọng như thế, đổi thành ai khác cũng cố gắng rời xa.
– Chuyện này cứ làm như vậy đi, thành lập tổ điều tra do pháp ủy thị chính, ban kỷ luật thanh tra thành phố liên hiệp tạo thành, phải trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam, hơn nữa công khai cho mọi người biết!
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
Còn muốn công khai?
Không ai nghĩ Lý Hưng Hoa sẽ làm ra quyết định như vậy, mặc dù ai cũng biết phát sinh chuyện như vậy, muốn giấu diếm là không có khả năng, nhưng cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng tiến hành tuyên truyền, nếu náo lớn để cho mọi người đều biết, như vậy cũng không có lợi với hình tượng của thành phố Cổ Lan. Giang Doãn Trí là người bị động đầu tiên, lúc này nghe nói như vậy, lại càng cảm thấy có chút sụp đổ.
– Lý bí thư, xử lý chuyện này cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Giang Doãn Trí thấp giọng nói.
Lý Hưng Hoa hờ hững nhìn lướt qua Giang Doãn Trí, ngón tay gõ trên mặt bàn:
– Có phải tất cả các vị đều có ý nghĩ như vậy?
Các thường ủy thị ủy còn lại không có người nào lên tiếng.
Lý Hưng Hoa thấy trường hợp như vậy, không khỏi khẽ thở dài một hơi:
– Các đồng chí, nếu như chuyện này thật sự đơn giản, tôi cũng không muốn công bố cho dân chúng, làm như vậy chẳng khác nào là vạch trần bộ mặt xấu xí của thành phố Cổ Lan chúng ta? Nhưng chuyện này tôi cũng không có cách nào, nếu không làm như vậy, thật sự không có cách ăn nói với lão nhân gia hắn.
Lão nhân gia hắn? Bốn chữ này, thoáng cái thu hút chú ý của mọi người. Chuyện này là thế nào? Còn liên lụy đến lão nhân gia nào? Lão nhân gia nào có thể làm khó Lý Hưng Hoa như vậy?
– Lý bí thư, ngài nói lão nhân gia là…?
Giang Doãn Trí vẫn kiên trì hỏi.
– Tôi nói lão nhân gia là…
Lý Hưng Hoa còn chưa nói hết, cánh cửa phòng họp đang đóng chặt liền bị đẩy ra, ngay sau đó Lê Cường xuất hiện trước mặt mọi người. Trong cái nhíu mày của một số vị thường ủy thị ủy, Lê Cường khẩn trương đi tới trước mặt Lý Hưng Hoa, thấp giọng nói:
– Lý bí thư, Chu lão đến rồi!
Nguy hại của ma túy không cần nhiều lời, hiện giờ cả thiên triều ở đâu cũng ngăn cấm sử dụng và mua bán ma túy, ai có thể nghĩ ở huyện Hoa Cổ thành phố Cổ Lan, lại có một nhà xưởng sản xuất ma túy tồn tại. Nếu chuyện này truyền đi, lực công tin của thành phố Cổ Lan còn ở đâu ? Khi bọn hắn đi trên đường, chẳng lẽ không sợ bị dân chúng chỉ vào mặt thóa mạ hay sao?
Khỏa quan và sản xuất ma túy đã đủ khoa trương, hiện tại Hạ Sơn lại còn nghi ngờ chạy trốn.
Hạ Sơn thật sự là đủ to gan!
Nếu như Hạ Sơn không thẹn với lương tâm, hiện tại hắn có chạy trốn không? Hạ Sơn dám nói ở huyện Hoa Cổ xảy ra chuyện lớn như vậy hắn hoàn toàn không biết hay không? Nếu hắn nói như vậy thì có ai tin?
– Bạch thị trưởng, chuyện này có thật không?
Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Tần Tân Vũ vội vàng hỏi.
Xoẹt!
Lý Hưng Hoa giơ tay lên ném ra một xấp hình, thần tình lạnh lùng nói:
– Vừa rồi cục thành phố dưới sự hướng dẫn của đồng chí Đỗ Dã, đã thành công khống chế được hóa chất Húc Thịnh, những tấm hình này chính là hiện trường, các vị có thể xem qua. Các đồng chí, bây giờ tôi cảm thấy rất đau lòng, đây là tôi thất trách, tôi làm sao cũng không nghĩ tới, ở chỗ chúng ta lại phát sinh chuyện như vậy!
Dây chuyền sản xuất chặt chẽ, ma túy chồng chất như núi, các thường ủy thị ủy nhìn thấy những tấm hình này, hỏa khí trong lòng cũng từ từ bốc lên.
Ngay cả Giang Doãn Trí hiện tại cũng cảm giác tay chân lạnh như băng, hắn biết lần này thật sự là oan uổng Lý Hưng Hoa rồi. Nói thật, tin tưởng Lý Hưng Hoa cũng không muốn chọc ra chuyện như vậy vào lúc này. Bởi vì làm như vậy, liền ý nghĩa Lý Hưng Hoa có thể phải gánh vác trách nhiệm. Dù sao Lý Hưng Hoa hiện tại mới làm bí thư thị ủy thành phố Cổ Lan, có bất cứ chuyện gì hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Hạ Sơn, khốn kiếp, ngươi chính là đồ cặn bã!
Hiện tại sắc mặt Giang Doãn Trí vô cùng tái nhợt. Ai có thể nghĩ đến lúc trước còn đang làm chỗ dựa cho hóa chất Húc Thịnh, nói tốt cho Hạ Sơn. Trong nháy mắt tình thế lại xoay ngược lại. Cũng biết Lý Hưng Hoa sẽ không lấy sự kiện bắt cóc triệu tập mọi người, không ngờ hắn lại chuẩn bị chiêu độc thủ phía sau. Lý Hưng Hoa à Lý Hưng Hoa, ngươi cũng chơi quá độc ác đi? Nếu ngươi đã nói ra chuyện này, ta còn có thể nói giúp cho Hạ Sơn sao?
Lần này thật sự là quá mất mặt!
Giang Doãn Trí biết lần này chỉ sợ không còn thể diện nữa rồi, mất huyện Hoa Cổ là một chuyện, chủ yếu nhất là làm thế nào vãn hồi ảnh hưởng ác liệt hiện tại. Không nhìn thấy ánh mắt của mấy vị thường ủy thị ủy nhìn mình chán ghét thế nào sao?
– Tại sao? Tại sao trước mắt chúng ta lại phát sinh chuyện như vậy. Tôi nghĩ các vị cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Chuyện này nếu như không phải bị chúng ta phát hiện, nếu tiếp tục tồn tại, thành phố Cổ Lan chúng ta sẽ trở thành trò cười của bao nhiêu người? Các vị biết không? Các vị cũng là một thành viên của thành phố Cổ Lan, nếu xảy ra chuyện như vậy, các vị cho là mình có thể chạy thoát trách nhiệm sao?
Lý Hưng Hoa lạnh lùng nói.
Lời nói của Lý Hưng Hoa vô cùng lạnh lùng, vô cùng trùng kích, nhưng cũng không có ai dám phản bác cái gì. Bọn họ biết Lý Hưng Hoa không nói sai, xảy ra chuyện như vậy, đối với thành phố Cổ Lan thật sự là một tai nạn. Tai nạn như vậy nếu như giải quyết không tốt, thật sự có có thể tạo ra ảnh hưởn rất xấu.
– Bí thư, tôi cho rằng chuyện này phải nghiêm túc xử lý. Phàm là người có liên quan đến vụ án, đều không thể bỏ qua. Bất kể Hạ Sơn bây giờ đang ở đâu, chúng ta phải ra lệnh truy nã hắn. Chỉ có bắt được Hạ Sơn ra làm chứng, chúng ta mới có thể tiến hành công việc phía dưới tốt hơn.
Bí thư pháp ủy thị chính Dương Tử Hòa sắc mặt bình tĩnh, không chút do dự nói.
– Bí thư, tôi cũng cho là hiện tại phải bắt Hạ Sơn về quy án. Ngoài ra chuyện của hóa chất Húc Thịnh phải xử lý tốt. Đối như loại xí nghiệp treo đầu dê bán thịt chó này, chúng ta nhất định phải điều tra rõ. Phải biết rằng ai là ô dù của xí nghiệp này, nếu muốn động thủ, sẽ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không thể để cho đám người kia tiếp tục nguy hại xã hội.
Thư ký trưởng thị ủy Hoàng Lam trầm giọng nói.
Làm người bên phía Lý Hưng Hoa, lời nói của Hoàng Lam có thể nói là sát ý nghiêm nghị.
Cái gì gọi là ô dù của hóa chất Húc Thịnh, hóa chất Húc Thịnh cho tới bây giờ, ai cũng biết là Giang Doãn Trí nâng đỡ, ngươi nói như vậy, rõ ràng là muốn nhắm manh mối vào Giang Doãn Trí. Chẳng lẽ nói đây chính là thái độ của Lý Hưng Hoa sao? Chẳng lẽ nói Lý Hưng Hoa muốn mượn lần này, hoàn toàn đè ép Giang Doãn Trí sao?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của các thường ủy thị ủy đều ngưng trọng.
Lý Hưng Hoa dĩ nhiên biết trong lòng những người đang nghĩ như thế nào, nhưng hắn cũng không muốn giải thích cái gì, có thể thông qua chuyện này, chèn ép Giang Doãn Trí đã là chuyện đáng vui mừng với hắn. Về phần chuyện ô dù như lời Hoàng Lam nói, hiện tại hắn không chuẩn bị đổ lên người Giang Doãn Trí. Chuyện này nếu như không có quan hệ với Giang Doãn Trí thì coi như xong, nếu như có, cho dù ngươi muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Giang Doãn Trí hiện tại thật sự là đứng ngồi không yên, sắc mặt tái nhợt.
Ai có thể nghĩ, tên khốn kiếp Hạ Sơn lại lợi dụng tín nhiệm của hắn, làm ra chuyện như vậy. Hiện tại Giang Doãn Trí rất rõ ràng, cho dù mình không nói cái gì, người khác cũng sẽ hoài nghi.
Phải thay đổi cục diện!
Giang Doãn Trí nói thế nào cũng là thường ủy thị ủy, là Phó thị trưởng thường vụ, ở trên vị trí này đã trải qua rất nhiều chuyện. Hơn nữa chủ yếu nhất chính là, hắn biết mình trong sạch.
– Bí thư, thị trưởng, các vị, chuyện của hóa chất Húc Thịnh thật sự là rất nghiêm trọng. Hóa chất Húc Thịnh là t xí nghiệp tôi nâng đỡ lúc đầu ở huyện Hoa Cổ, tôi thật sự không nghĩ nó sẽ biến thành như vậy. Hôm nay tôi xin nhận lỗi về mình, thỉnh cầu xử phạt của thượng, đây là tôi thất trách, tôi nguyện ý gánh chịu bất cứ xử phạt nào, tuyệt đối không oán hận!
Nhưng trước khi xử phạt, tôi nghĩ chúng ta nên quyết đoán giải quyết xong vấn đề này. Đối với hóa chất Húc Thịnh tôi đề nghị thành lập tổ chuyên án tiến hành điều tra, niêm phong hóa chất Húc Thịnh, giam giữ tất cả tội phạm khả nghi, hơn nữa tiến hành điều tra huyện Hoa Cổ, xem xem huyện Hoa Cổ có người nào liên quan đến chuyện này hay không. Đối với chuyện Hạ Sơn bỏ trốn, tôi đề nghị tiến hành truy nã khắp cả nước.
Giang Doãn Trí trầm giọng nói.
Đây cũng là thái độ của Giang Doãn Trí!
Nếu đã bị vây vào yếu thế, nếu biết không có cách nào tránh khỏi, Giang Doãn Trí sẽ quyết đoán vứt bỏ Hạ Sơn. Hơn nữa hiện tại Giang Doãn Trí cũng không tồn tại vấn đề vứt bỏ hay không, vấn đề của Hạ Sơn nghiêm trọng như thế, đổi thành ai khác cũng cố gắng rời xa.
– Chuyện này cứ làm như vậy đi, thành lập tổ điều tra do pháp ủy thị chính, ban kỷ luật thanh tra thành phố liên hiệp tạo thành, phải trong thời gian ngắn nhất phá án và bắt giam, hơn nữa công khai cho mọi người biết!
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
Còn muốn công khai?
Không ai nghĩ Lý Hưng Hoa sẽ làm ra quyết định như vậy, mặc dù ai cũng biết phát sinh chuyện như vậy, muốn giấu diếm là không có khả năng, nhưng cũng không cần thiết gióng trống khua chiêng tiến hành tuyên truyền, nếu náo lớn để cho mọi người đều biết, như vậy cũng không có lợi với hình tượng của thành phố Cổ Lan. Giang Doãn Trí là người bị động đầu tiên, lúc này nghe nói như vậy, lại càng cảm thấy có chút sụp đổ.
– Lý bí thư, xử lý chuyện này cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Giang Doãn Trí thấp giọng nói.
Lý Hưng Hoa hờ hững nhìn lướt qua Giang Doãn Trí, ngón tay gõ trên mặt bàn:
– Có phải tất cả các vị đều có ý nghĩ như vậy?
Các thường ủy thị ủy còn lại không có người nào lên tiếng.
Lý Hưng Hoa thấy trường hợp như vậy, không khỏi khẽ thở dài một hơi:
– Các đồng chí, nếu như chuyện này thật sự đơn giản, tôi cũng không muốn công bố cho dân chúng, làm như vậy chẳng khác nào là vạch trần bộ mặt xấu xí của thành phố Cổ Lan chúng ta? Nhưng chuyện này tôi cũng không có cách nào, nếu không làm như vậy, thật sự không có cách ăn nói với lão nhân gia hắn.
Lão nhân gia hắn? Bốn chữ này, thoáng cái thu hút chú ý của mọi người. Chuyện này là thế nào? Còn liên lụy đến lão nhân gia nào? Lão nhân gia nào có thể làm khó Lý Hưng Hoa như vậy?
– Lý bí thư, ngài nói lão nhân gia là…?
Giang Doãn Trí vẫn kiên trì hỏi.
– Tôi nói lão nhân gia là…
Lý Hưng Hoa còn chưa nói hết, cánh cửa phòng họp đang đóng chặt liền bị đẩy ra, ngay sau đó Lê Cường xuất hiện trước mặt mọi người. Trong cái nhíu mày của một số vị thường ủy thị ủy, Lê Cường khẩn trương đi tới trước mặt Lý Hưng Hoa, thấp giọng nói:
– Lý bí thư, Chu lão đến rồi!
/1590
|