Chương 721: Đối kháng cùng ủy ban huyện
Sự kiện thôn Thượng Hà giống như được giải quyết êm thấm không chút tiếng động, Hạ Sơn cũng không đi tìm Tô Mộc gây phiền phức, huyện Hoa Cổ cùng khu cao tân vẫn như lúc trước sóng êm gió lặng. Nhưng trong khu cao tân đã bắt đầu có hành động lớn, việc xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc đã đi lên con đường chính quy, chỉ cần chính thức ký hợp đồng cùng khu cao tân thì có thể bắt tay xây dựng. Hợp đồng của hai xí nghiệp khác cũng đang chuẩn bị, tùy thời đều có thể thực hiện.
Trong bầu không khí này, căn cứ Mê Nhĩ trà diệp của Chu Từ đã được xây dựng sớm nhất.
Bởi vì được quy hoạch sẵn, không xuất hiện tình huống tùy tiện mở ra công trình, cho nên dù căn cứ điện ảnh truyền hình chưa bắt đầu xây dựng, Tô Mộc cũng tin tưởng căn cứ Mê Nhĩ trà diệp sẽ không xuất hiện sai lầm.
Cứ như vậy khu cao tân đã có kết cấu thật tốt, lấy căn cứ điện ảnh truyền hình làm chủ yếu, hai xí nghiệp cao tân làm giá đỡ, lấy căn cứ Mê Nhĩ trà diệp làm kéo dài, xem như hai phần ba mảnh đất trong khu cao tân đã được quy hoạch. Còn lại một phần ba, Tô Mộc cũng biết sẽ không xuất hiện sự tình gì phiền phức. Nếu xí nghiệp khác còn không có ánh mắt nhìn xa, chỉ chứng minh bọn hắn xứng đáng gặp xui xẻo.
Dưới tình thế như vậy, kẻ do dự chần chờ lại chính là hội quản ủy khu cao tân.
Nói thật, người trong hội quản ủy không hề lường trước khu cao tân sẽ có quy mô như bây giờ, từng chiếc xe tải không ngừng chuyển động bên trong khu vực, bên trong xe đều chuyên chở vật liệu xây dựng. Cục diện phồn hoa bận rộn như thế, sớm hay muốn sẽ đem khu cao tân điều động đi lên. Nhìn thấy một màn này, kỳ thật cao hứng nhất vẫn là người trong phố mỹ thực.
Có người ý nghĩa sẽ có thể buôn bán mỹ thực tốt hơn!
Tuy họ không dám cam đoan người trong công trường đều dùng cơm ở chỗ mình, nhưng dù là thế chỉ cần mỗi ngày có một số người đi qua là đã đủ. Quy mô cùng lượng khách sau khi công trình hoàn thành, phố mỹ thực không muốn quật khởi cũng không xong.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là việc di dời phố mỹ thực đã được nâng lên nhật trình. Trong quy hoạch của Tô Mộc, phố mỹ thực nhất định phải tồn tại, nhưng khu vực cũ cần dỡ bỏ. Chỉ khi nào đem toàn bộ tai họa ngầm tiêu hủy, mới có thể cam đoan an toàn cùng vệ sinh tuyệt đối. Chỉ có như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều khách hàng. Đem khu phố mỹ thực tạo thành chiêu bài cũng là điều mà Tô Mộc đã sớm nghĩ kỹ.
Lãnh đạo, sáng nay sẽ gặp mặt Lý thị ngu nhạc cùng vài nhà đầu tư còn lại, sau đó sẽ nói chuyện cùng tiểu thương trong khu phố mỹ thực, cuối cùng còn có một hội nghị trên thành phố cần ngài có mặt.
Trương Quan Trung nói.
Tốt lắm!
Tô Mộc gật đầu đáp.
Chuyện như vậy Trương Quan Trung cũng đã an bài xong xuôi, mỗi ngày nên làm gì hắn cũng nhớ rõ, đây là bổn sự sau khi trở thành thư ký của Tô Mộc. Điểm này làm Tô Mộc thật hài lòng, mà trong lòng Tô Mộc cũng đã có ý định bồi dưỡng Trương Quan Trung, cũng giống như trước kia hắn bồi dưỡng cho Đỗ Liêm.
Nhưng nhắc tới việc này, hình như gần đây trong thành phố sẽ nhâm mệnh chức phó chủ nhiệm hội quản ủy, có lẽ mình có thể tranh thủ một chút? Không nói đâu xa, nếu có thể từ bản địa khu cao tân đề bạt lên một người, lại có thể từ huyện Hình Đường điều động thêm một người, như vậy hiệu quả rất tốt. Cho dù thành phố yêu cầu an bài thêm người khác, đối với Tô Mộc mà nói đều không có gì ảnh hưởng.
Được rồi, tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Lý Hưng Hoa.
Hiện tại Chu lão bọn họ ngủ nơi nào?
Tô Mộc hỏi.
Chu lão ở lại trong một khu dân cư, mà khu dân cư kia đã hoàn toàn giới nghiêm, nhưng cũng không có nhiễu dân.
Trương Quan Trung nói.
Kỳ thật cho tới bây giờ không có ai biết tin tức Chu Phụng Tiền đã tới Cổ Lan thị, mà hai ngày nay Chu Phụng Tiền cũng không có ý tứ rời đi, điều này làm cho Tô Mộc thật nghi hoặc, lần này Chu Phụng Tiền xuống nơi đây là vì chuyện gì? Nói là đưa Quan Ngư tới đây, lý do như vậy cho dù Tô Mộc nguyện ý tin tưởng, Chu Phụng Tiền tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lãnh đạo, có một chuyện không biết ngài đã biết chưa?
Trương Quan Trung chần chờ nói.
Nói đi!
Tô Mộc nói.
Lãnh đạo, vừa rồi tôi mới biết được mà thôi, bởi vì sau khi tôi trở về trong lúc vô ý tra xét tư liệu của Chu lão, phát hiện ngày trước Chu lão từng làm bí thư thành ủy Cổ Lan thị.
Trương Quan Trung nói.
Cái gì?
Tô Mộc kinh ngạc.
Chuyện này Tô Mộc thật sự không biết, hắn làm sao cũng không nghĩ tới trước kia Chu Phụng Tiền từng nhậm chức trong Cổ Lan thị, hơn nữa còn làm người đứng đầu. Nhưng sau thoáng kinh ngạc, Tô Mộc lại nói:
Nói tiếp đi!
Dạ, là như vậy, trước kia Chu lão từng làm bí thư thành ủy ở đây, hơn nữa khi còn tại nhiệm Cổ Lan thị chân chính đưa ra chiêu bài thành thị du lịch, ở niên đại đó có ngành du lịch không thịnh vượng cho lắm, có thể nói Chu lão vô cùng can đảm thực hiện phương pháp này. Nhưng hiệu quả thật sự là rất tốt, nhưng qua nhiều năm như vậy việc phát triển Cổ Lan thị ngày càng xuống dốc.
Trương Quan Trung nói.
Nguyên lai là như thế!
Trong lòng Tô Mộc tỉnh ngộ, khó trách Chu Phụng Tiền thật nhiệt tâm với chuyện nơi đây. Nhưng lần này Chu Phụng Tiền tới nơi này, chỉ vì lý do du lịch sao? Không có khả năng, việc này khẳng định là không thích hợp. Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Mộc mẫn tuệ cảm giác không đúng.
Bỏ đi, nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao chuyện của Chu lão hắn cũng không thể tham dự. Hắn chỉ cần bảo đảm an toàn cho Chu lão là được, điểm này nhất định phải cam đoan.
Ngay lúc Tô Mộc định rời khỏi văn phòng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Trương Quan Trung bắt máy liền nói:
Lãnh đạo, là điện thoại của Lý bí thư.
Lý bí thư, tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc, bây giờ nói chuyện có được hay không?
Lý Hưng Hoa thấp giọng hỏi.
Dạ được.
Tô Mộc gật đầu ra dấu, Trương Quan Trung đi ra văn phòng đóng cửa lại.
Chuyện của huyện Hoa Cổ cậu xử lý rất tốt, có thể cam đoan lợi ích của thôn dân thôn Thượng Hà tốt nhất. Nhưng tôi cần nhắc nhở cậu, gần đây cậu phải chú ý một chút, bởi vì bên ban kỷ luật thanh tra thành phố có rất nhiều người cử báo cậu. Hơn nữa theo điều tra, hẳn là từ trong huyện Hoa Cổ chảy ra.
Lý Hưng Hoa nói.
Đây là thái độ của người một nhà!
Đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không như Lý Hưng Hoa, nói chuyện với cấp dưới như thế. Đây là bởi vì quan hệ giữa hai người thật sự bất đồng, bởi vì ở giữa còn có Diệp Tích, cho nên có thể chặt chẽ liên hệ cùng một chỗ. Đối với Lý Hưng Hoa mà nói, hiện tại quan chức của hắn cao hơn Tô Mộc rất nhiều, nhưng hiện tại Tô Mộc cũng là cấp chính xứ, mà hắn cũng chỉ vài ngày đã thăng chức.
Hơn nữa sau lưng Tô Mộc là Diệp An Bang, Lý Hưng Hoa biết Diệp Tích sẽ là người thừa kế của Diệp gia. Lúc này đem quan hệ tận khả năng làm tốt nhất, đối với hai người mà nói đều có lợi thật lớn.
Nếu lui một bước mà nói, Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, làm thượng vị giả không có khả năng chỉ yêu cầu cấp dưới xông pha chiến đấu cho mình, mà bản thân mình không cấp ra chút ưu đãi, nếu làm vậy cấp dưới thật dễ nản lòng. Cho nên Lý Hưng Hoa mới gọi cuộc điện thoại này, dù sao đây không phải chuyện gì bí mật không thể nói, làm quan nếu không bị người tố cáo mới là việc lạ.
Hơn nữa Lý Hưng Hoa chỉ điểm tới liền dừng, hắn tin tưởng Tô Mộc hiểu được mình muốn nói gì.
Quả nhiên sau khi Tô Mộc nghe được chuyện này, trên mặt không khỏi sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Hạ Sơn, đã biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, thật không ngờ hắn lại làm như vậy. Bản thân mình vốn không nghĩ tới muốn làm gì, nhưng hắn dám lộ dao nhỏ với mình, đừng trách mình không khách khí.
Phải biết rằng hiện tại khu cao tân đang trong thời khắc khẩn trương nhất, Tô Mộc không muốn sẽ có người đứng sau lưng tiếp tục thống dao nhỏ vào mình. Cho nên chỉ cần là ai dám làm chuyện này, không cần nói nhiều, xử lý là được.
Lý bí thư, việc này tôi đã biết. Lý bí thư, kỳ thật có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài, bởi vì lúc trước không có bằng chứng xác thực, hiện tại rốt cục đã có thể xác định.
Tô Mộc nói.
Chuyện gì?
Lý Hưng Hoa hỏi.
Là có quan hệ với chủ tịch huyện Hoa Cổ Hạ Sơn!
Tô Mộc nói.
Lý Hưng Hoa mẫn cảm bắt giữ được tin tức trong giọng nói của Tô Mộc lộ ra, chỉ biết Tô Mộc không phải người mặc cho người khác tùy ý xoa nắn, hiện tại xem ra là như vậy. Mình chỉ mới báo tin có người tố cáo, Tô Mộc đã không chút do dự đem dao nhỏ đâm ra.
Nói!
Lý Hưng Hoa nói.
Là như vậy, trong quá trình bắt giam Hạ Tiểu Xuyên, chúng tôi đã biết Hạ Sơn không ngờ là một lỏa quan!
Cái gì? Lỏa quan!
Lý Hưng Hoa nghe được tin tức này của Tô Mộc, vẻ mặt vô cùng ngoài ý muốn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Hạ Sơn là lỏa quan. Bởi vì Hạ Sơn không hề đăng báo qua, hơn nữa phải biết rằng người nhà của Hạ Sơn đều công tác trong hệ thống. Đây tính cái gì? Hạ Sơn có ý thế nào? Chẳng lẽ hắn có mục đích đen tối gì hay sao?
Đây rõ ràng là hành vi phạm pháp kỷ!
Xác định không?
Lý Hưng Hoa hỏi.
Xác định!
Tô Mộc gật đầu nói.
Như vậy lát nữa cậu tan tầm, chúng ta cùng ăn cơm trưa, tới lúc đó tôi báo địa điểm cho cậu.
Lý Hưng Hoa nói.
Dạ!
Tô Mộc nói.
Tô Mộc cũng có việc cần hỏi thăm Lý Hưng Hoa, bởi vậy liền đáp ứng. Đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc lấy ra phần chứng cớ mà Từ Viêm cùng Triệu Vô Cực đưa tới, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Mình sẽ cho Hạ Sơn biết được chuyện hắn làm dù bắn chết mười lần cũng không đủ!Chương 722: Một người một lòng một mệnh vận
Khi anh thật tình muốn làm một chuyện đứng đắn, như vậy sẽ chân chính sa vào, sẽ cảm giác nguyên lai chuyện đó thật hấp dẫn. Nếu không thành công, đối với bản thân cùng người bên cạnh mà nói sẽ mang tới ảnh hưởng trái ngược khó thể đoán trước. Mà dạng ảnh hưởng trái ngược này anh tuyệt đối không muốn đối mặt, cho nên chỉ có thể đầu nhập nhiều tinh lực đi làm.
Đây là ý tưởng duy nhất hiện giờ của Lý Nhạc Thiên cùng Hoàng Duy Nhân bọn họ.
Không cần biết là người nào, lần này họ tới Cổ Lan thị đầu tư có thể nói là lấy ra tiền vốn cưới lão bà cùng tiền quan tài của chính mình. Mặc dù nói hiện tại Lý thị ngu nhạc gia đại nghiệp đại, nhưng cũng không chịu nổi đầu nhập lớn như thế. May mắn hiện giờ được ngân hàng cho vay, nếu không hắn cũng không cách nào gánh vác nổi công trình lớn như vậy, thật sự lớn tới mức khó thể tưởng tượng.
Chào Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, nhóm người Lý Nhạc Thiên đứng dậy cười hô to, tuy xưng hô chủ nhiệm nhưng trên mặt không có bao nhiêu vẻ cung kính, mọi người đều cười híp mắt. Tô Mộc cũng không nghĩ họ sẽ chịu nghiêm túc, nếu thật làm vậy càng thêm xấu hổ. Mọi người quá quen thuộc lẫn nhau đó thôi.
Được rồi, đừng chơi bộ này, đều ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta chỉ tâm sự, tôi chỉ tới xem tiến trình của mọi người, các anh cho tôi một lời chắc chắn, để cho tôi biết bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào.
Tô Mộc nói.
Được thôi!
Lý Nhạc Thiên cười ngồi xuống.
Trong phòng hội nghị ngoài Tô Mộc còn có Vũ Phượng, Trương Quan Trung không có mặt trong phòng, hắn còn có chuyện phải làm. Mà Vũ Phượng biết những vị trước mắt là ai, đây đều là thần tài của khu cao tân, khu cao tân muốn chân chính lấy xuống chiếc mũ hữu danh vô thực chỉ phải dựa vào vài vị này hoạt động. Nhưng nhìn tình huống này, quan hệ giữa Tô Mộc cùng vài vị này thật tốt, điều này làm cho Vũ Phượng không khỏi cảm khái, lúc trước mình đi theo Tô Mộc là lựa chọn anh minh bao nhiêu.
Nếu lúc trước đi theo Mai Ngự Thư, hiện giờ chỉ sợ cũng giống như những người khác, không biết bị điều đi địa phương nào. Cho nên nói làm quan tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Lý tổng, nói nghe xem, hiện tại tiến trình xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình như thế nào? Hiệp thương của chúng ta có thể bước đầu ký kết, bên chỗ anh cũng nên nhanh chóng đưa lên nhật trình đi. Phải biết rằng sớm khởi công một chút, đối với ai cũng có lợi.
Tô Mộc cười nói.
Nơi này dù sao cũng là hội quản ủy, Tô Mộc đại biểu cho khu cao tân nói chuyện, ít nhất phải chú ý chuyện hình thức. Nếu không Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi Lý Nhạc Thiên là Lý tổng.
Mà điểm này trong lòng Lý Nhạc Thiên cũng biết rõ.
Lý Nhạc Thiên cũng biết Tô Mộc không khả năng cả đời đều ở lại khu cao tân, chỉ sợ hắn làm ra chút chiến tích bước tiếp theo sẽ bị trực tiếp điều đi. Mà điều đi đâu, đây là chuyện của Tô Mộc. Nhưng căn cứ điện ảnh truyền hình không thể động, cho nên thừa dịp Tô Mộc còn ở đây phải chân chính xác định hiệp thương, hình thành văn kiện hợp pháp, như vậy hết thảy sẽ thuận lợi, cho dù khu cao tân thay người quản lý, cũng không cách nào động tới Lý Nhạc Thiên.
Cho dù Lý Nhạc Thiên không sợ hãi bị người bới móc, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn tốt hơn. Huyện quan không bằng hiện quản, đây là chân lý mãi mãi không thể thay đổi.
Tô chủ nhiệm, trước mắt chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng các hạng công tác, còn mời đoàn chuyên gia quy hoạch, đã có luận chứng xác thực tỉ mỉ. Thành căn cứ điện ảnh truyền hình sẽ bảo đảm không gây tổn hại cho kiến trúc cổ trong khu cao tân.
Lý Nhạc Thiên nói.
Như vậy là tốt rồi!
Tô Mộc gật đầu nói.
Nhưng còn một phương diện cũng cần hội quản ủy giúp đỡ giải quyết một chút.
Lý Nhạc Thiên nói.
Sao vậy, chẳng lẽ các anh còn có chỗ nào khó xử sao? Đừng ngại, có vấn đề gì cần giải quyết, hiện tại cứ nói ra, hội quản ủy nhất định xử lý.
Tô Mộc nói.
Là như vậy, bởi vì điều kiện xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình cần đầu nhập tài chính quá lớn, chúng tôi hi vọng hội quản ủy có thể giúp đỡ chúng tôi ký hợp đồng với ngân hàng, vay một chút tiền.
Lý Nhạc Thiên nói.
Vay ngân hàng? Tô Mộc nhìn chằm chằm Lý Nhạc Thiên, xác định hắn không phải nói đùa, gật gật đầu nói:
Chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ liên hệ với ngân hàng, tới lúc đó mọi người có thể ngồi xuống trò chuyện.
Như vậy tốt nhất!
Lý Nhạc Thiên nói.
Niên đại này có ai nguyện ý xuất ra toàn bộ tài chính đầu tư chỉ một hạng mục, càng nhiều thời điểm đều dùng cách như Lý Nhạc Thiên, sau khi lấy được hạng mục tới tay sẽ dùng hạng mục vay ngân hàng. Nhưng Tô Mộc cũng không ngại chuyện này bị làm khó dễ, dù không có Tào Cẩn, nhóm người Lý Nhạc Thiên muốn vay ngân hàng cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Hạng mục căn cứ điện ảnh truyền hình còn rành rành ở đó, rõ ràng sẽ có tiền đồ tốt đẹp. Trừ phi bên ngân hàng không có tầm nhìn xa mới cự tuyệt cho vay. Phải biết rằng mỗi năm ngân hàng muốn đòi những khoản nợ khó đòi không biết lại có bao nhiêu. Thay vì để nợ khó đòi tồn tại, còn không bằng đem tiền đầu tư vào những thương gia có tiền đồ sáng lạn như nhóm người Lý Nhạc Thiên, hơn nữa tuyệt đối sẽ được trả tiền đã vay, như vậy còn có thể cam đoan ngân hàng lập được một phần công tích.
Phải biết rằng trong hệ thống ngân hàng, cũng là một địa phương đòi hỏi công trạng thật nghiêm khắc. Ai làm việc tốt sẽ được thăng chức, nếu ai chỉ đứng yên tại chỗ không cầu tiến, sớm muộn gì cũng bị loại bỏ.
Lui một bước mà nói, không phải còn có Tào Cẩn sao? Tào Cẩn là ai? Đó chính là con trai của chủ tịch ngân hàng quốc gia, nếu Tào Cẩn ra mặt, khoản tiền vay chắc chắn không thành vấn đề. Hiện tại không muốn dùng tới Tào Cẩn chẳng qua là vì trong hạng mục này chính Tào Cẩn cũng có chút cổ phần, Lý Nhạc Thiên không muốn bị người mượn cớ.
Đợi khi Tô Mộc hàn huyên cùng nhóm người Hoàng Duy Nhân, cũng gặp phải vấn đề như vậy, sau đó hội nghị kết thúc mỹ mãn. Nhóm người Lý Nhạc Thiên đều tỏ vẻ, chỉ cần bên ngân hàng đồng ý cho vay, họ có thể rất nhanh bắt tay vào hạng mục.
Sau khi Tô Mộc tiễn chân nhóm người Lý Nhạc Thiên, hẹn tối gặp mặt, hắn bắt đầu cuộc hội nghị cùng các tiểu thương trong phố mỹ thực. Vào lúc này ở trong mắt các tiểu thương, Tô Mộc chính là đại lãnh đạo đại cán bộ, không vì chuyện gì khác, chỉ là do Tô Mộc vì chuyện của họ không tiếc đối kháng công ty Phi Long, đủ cho họ mang ơn trong lòng. Ý tưởng của họ thật đơn giản, ai tốt với họ thì được họ tôn kính.
Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ phố mỹ thực phải bị dỡ bỏ sao?
Tô chủ nhiệm, sau khi dỡ bỏ chúng tôi làm gì?
Tô chủ nhiệm, nơi này thật sự sẽ tốt hơn ngày trước sao?
Khi Tô Mộc nghe được những câu hỏi này, khuôn mặt lộ nụ cười bình tĩnh:
Chư vị, các vị hãy nghe tôi nói, tương lai khu cao tân tuyệt đối quang minh, tới lúc đó quy mô không kém hơn nội thành. Các vị nói ở tình huống như vậy, các vị còn tiếp tục duy trì trạng huống hiện giờ còn được sao? Nhất định là không thể. Thứ nhất an toàn phòng ốc không được cam đoan, thứ hai quy mô quá nhỏ, không có vẻ tươi sáng, muốn chân chính phát triển thật sự thành vấn đề. Cho nên trải qua hội quản ủy nghiên cứu, mới quyết định dỡ bỏ phố mỹ thực hiện tại.
Nhưng các vị cũng đừng gấp, không phải nói dỡ bỏ thì không cho các vị buôn bán, bởi vì phố mỹ thực đã có chỗ quy hoạch mới, so với vị trí hiện giờ tốt hơn rất nhiều. Ở phố mỹ thực mới còn có chợ nhỏ, tóm lại nơi đó sẽ hình thành một khu hội chợ tập trung. Tới lúc đó sinh ý của các vị còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.
Vậy chúng tôi làm sao bây giờ?
Lão Trương hỏi:
Ý của tôi muốn hỏi là tiền thuê của chúng tôi ra sao?
Vấn đề này rất đơn giản, sẽ có điều chỉnh thích hợp cho các vị, nhưng các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không quá cao. Tới lúc đó phố mỹ thực sẽ có hai loại kế hoạch cho các vị lựa chọn, thứ nhất các vị mua lại mặt tiền cửa hàng, như vậy không cần trả tiền thuê. Mà việc xây dựng cửa hàng sẽ do hội quản ủy giải quyết, điểm này các vị không cần lo lắng. Thứ hai là sau khi cửa hàng xây xong, quyền sở hữu thuộc về hội quản ủy, các vị có thể thuê lại kinh doanh. Hai loại phương thức này các vị nguyện ý lựa chọn phương thức nào cũng được.
Tô Mộc nói.
Các tiểu thương phố mỹ thực cũng biết Tô Mộc không có ý tứ gì khác, đây thật sự là suy nghĩ cho họ. Nếu họ có tiền thì mua cửa hàng, nhìn trạng thái phát triển bây giờ của khu cao tân, nếu mua xuống không kinh doanh lại cho thuê vẫn rất tốt. Chủ yếu là mặt bằng của mình, nếu mình tự kinh doanh cũng không cần trả tiền thuê. Phương thức như thế là do Tô Mộc tranh thủ cho họ, điều này họ hiểu rõ ràng.
Đợi sau khi tiễn các tiểu thương ra về, đã sắp tới giờ tan sở, Tô Mộc nhận được tin nhắn của Lý Hưng Hoa, đứng dậy rời khỏi văn phòng chuẩn bị tới chỗ hẹn.
Ai ngờ đi được nửa đường, Tô Mộc nhận được cuộc điện thoại xa lạ, khi nghe được thanh âm quen thuộc, hắn biết mình nhất định phải đi qua bên kia. Cho dù để Lý Hưng Hoa chờ một chút cũng đành như vậy. May mắn vẫn còn chưa tới giờ hẹn, vì vậy Tô Mộc để Triệu Vô Cực lái xe đi thẳng ra ngoại ô thành phố Cổ Lan.
Chương 723: Càng kình bạo hơn cả điện ảnh
Nếu Tô Mộc có ý muốn đem sự tình làm lớn, như vậy việc cần làm chính là chờ đợi, chờ đợi người có chút phân lượng đi tới liền có thể tiếp tục tiến hành. Mà người đó chính là trưởng trấn Long Tỉnh Lý Chấn Sơn. Chỉ cần Lý Chấn Sơn đi qua, như vậy người này tuyệt đối đủ phân lượng cho Tô Mộc xử lý. Phải biết rằng Lý Chấn Sơn là người của Tôn Nguyên Bồi, nếu bắt hắn, tuyệt đối đủ chèn ép dáng vẻ hung hăng càn quấy của tên kia.
Tình thế quan trường huyện Hình Đường, mặc dù Tô Mộc ở Cổ Lan thị nhưng cũng có hiểu biết. Bởi vì sau khi Đỗ Liêm đi qua đã kể lại cho Tô Mộc nghe một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Tô Mộc chuẩn bị hạ sát thủ.
Hứa thiếu, Lý Chấn Sơn tới rồi.
Hạ Hỉ nói.
Quả nhiên lúc này thân ảnh Lý Chấn Sơn chạy tới, nhanh như chớp đi tới trước mặt Hứa Đa Đa, bồi cười nói:
Hứa tổng, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị thương?
Thế nào? Tôi vì sao bị thương chẳng lẽ hiện tại ông cũng nhìn không ra sao?
Hứa Đa Đa cười lạnh nói:
Lý trưởng trấn, hoàn cảnh đầu tư của trấn Long Tỉnh các ông thật đáng giá thương thảo, dân phong nơi này thật sự là dũng mãnh. Tôi vừa tới nơi đây, liền bị người hung hăng đánh. Không biết trách nhiệm này Lý trưởng trấn chuẩn bị cho ai tới gánh vác?
Cái gì? Ai ra tay?
Lý Chấn Sơn gấp giọng hỏi.
Phải biết rằng lúc nhận được điện thoại của Hạ Hỉ, Lý Chấn Sơn đang ngồi hút thuốc trong văn phòng, nghe được tin tức lập tức chạy tới đây. Người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng nội tình của Hứa Đa Đa, đây là đối tượng mà Tôn Nguyên Bồi dặn dò phải chiếu cố cẩn thận, còn một nguyên nhân chính là Hứa Đa Đa là con út của phó chủ tịch thành phố Hứa Vũ Tích. Mặc dù bề ngoài người này có chút ẻo lả, nhưng vậy thì sao? Chỉ cần có thể dựa vào ngọn núi lớn Hứa Vũ Tích, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cần lo lắng.
Là hắn!
Là tôi!
Hai thanh âm đồng thời vang lên, ngón tay Hứa Đa Đa chỉ tới, mà Tô Mộc thản nhiên đứng thẳng. Lý Chấn Sơn vừa nhìn thấy rõ là Tô Mộc, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, trong lòng không khỏi thầm mắng to.
Sao lại thế này? Vì sao Tô Mộc lại xuất hiện ở đây? Phải biết rằng không như những người khác, Lý Chấn Sơn cũng hiểu rõ địa vị của Tô Mộc trong huyện Hình Đường.
Lý Chấn Sơn cũng hiểu được mặc dù Tô Mộc đã điều động đi nơi khác, nhưng không có nghĩa hắn không còn nhân mạch trong huyện Hình Đường, không có nghĩa hắn không còn quyền nói chuyện. Hiện tại trấn Hắc Sơn có địa vị thật nổi bật trong huyện, nếu thật sự đắc tội Tô Mộc, Lý Chấn Sơn cũng biết ngày tháng an nhàn của mình sẽ chấm dứt.
Nhưng việc này do Hứa Đa Đa làm ra tới, hắn có thể đắc tội Hứa Đa Đa được sao?
Nhất thời Lý Chấn Sơn rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm sao bây giờ.
Tô chủ tịch.
Lý Chấn Sơn kiên trì đi tới nói.
Lý Chấn Sơn cũng không biết địa vị hiện tại của Tô Mộc trong Cổ Lan thị, cho nên chỉ đành dùng chức vị ngày trước xưng hô. Không cần biết thế nào, trước tiên thăm dò ý tứ của Tô Mộc rồi tính sau.
Lý trưởng trấn.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Tô chủ tịch, có thể nói chuyện riêng một chút sao?
Lý Chấn Sơn thấp giọng nói.
Không cần, chuyện này cũng không có gì đáng che giấu mọi người, nói ở đây đi.
Tô Mộc bình tĩnh nói, không hề có ý tứ cấp mặt mũi cho Lý Chấn Sơn.
Lý Chấn Sơn vừa nghe được lời này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Sở dĩ hắn nói như vậy chỉ là muốn cho Tô Mộc biết, mình không phải muốn gây khó xử cho hắn. Làm như vậy là làm gì? Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự không định cho mình mặt mũi sao? Nếu thật sự là vậy, Lý Chấn Sơn cũng không cần tiếp tục nói thêm lời nào.
Tô chủ tịch, có lẽ anh còn không biết vị này tên là Hứa Đa Đa, là nhà đầu tư do Tôn chủ tịch mời tới, lần này tới trấn Long Tỉnh là vì khảo sát đầu tư. Mà cha của cậu ấy chính là phó chủ tịch thành phố Thanh Lâm Hứa Vũ Tích Hứa chủ tịch. Có lẽ anh sẽ cho rằng Hứa Vũ Tích chỉ là một phó chủ tịch, nhưng trọng lượng của Hứa chủ tịch cũng không thấp. Anh đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt. Không bằng để tôi làm người hòa giải, cho đôi bên âm thầm giảng hòa, anh thấy thế nào?
Lý Chấn Sơn nói.
Quả nhiên là Hứa Vũ Tích!
Tô Mộc liếc mắt nhìn, phát hiện ở phía xa xuất hiện hai chiếc xe, đó chính là xe đồn công an trấn Long Tỉnh. Trình độ phát triển kinh tế trấn Long Tỉnh không thấp, cho nên vật tư cảnh dụng nơi đây cũng đầy đủ. Tô Mộc lại nhìn lướt qua xe của Lý Chấn Sơn, không ngờ là Audi. Một trưởng trấn dùng xe như vậy, thật sự đủ can đảm.
Lý trưởng trấn, tôi không cần biết người trong nhà Hứa Đa Đa là ai, tôi chỉ biết tiệm ăn của gia đình dì cả của tôi đêm qua bị đám người kia hủy diệt. Bọn hắn thiếu chút nữa hại chết gia đình họ, hành vi của họ tôi nghĩ đã vi phạm pháp luật, có phải nên bắt giữ điều tra? Còn có vị Hứa tổng này, rõ ràng chính là kẻ chủ mưu sau lưng, tuy tôi không biết vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng kẻ tình nghi phạm tội có phải cũng nên bắt lại hay không?
Tô Mộc bình thản nói.
Lý Chấn Sơn nghe được lời này của Tô Mộc, đã biết sự tình hôm nay không cách nào xử lý êm thấm, Tô Mộc thật sự muốn khai chiến.
Tô Mộc, nếu anh nhất định nói như vậy, anh hẳn là hiểu được hậu quả.
Lý Chấn Sơn thậm chí lười dùng từ ngữ tôn kính.
Phải biết rằng người ra tay là Lý Chấn Hà, nếu thật sự cho người bắt bọn họ, chuyện của Lý Chấn Sơn cũng sẽ hấp thụ ánh sáng. Cho nên vì chính hắn, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.
Lý trưởng trấn, như thế nào? Anh đang uy hiếp đe dọa tôi sao?
Tô Mộc hờ hững hỏi.
Tôi…
Lý Chấn Sơn còn định nói gì đó, Hứa Đa Đa chợt cười lạnh, thân hình mềm mại có vẻ yếu ớt không chịu nổi, Hạ Hỉ lập tức lấy ra cây dù trong xe, đúng lúc giúp hắn che ánh mặt trời.
Lý Chấn Sơn, ông còn dông dài với hắn làm gì, không phải chỉ là một phó chủ tịch huyện bị giáng chức sao, có gì đặc biệt hơn người. Đồn công an trong trấn đã tới đi? Còn không nhanh chóng bắt hết tất cả bọn họ.
Hứa Đa Đa hô.
Lý trưởng trấn!
Đúng lúc này đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh Trịnh Hãn Minh đã mang người đi tới, kính cẩn chào Lý Chấn Sơn, lập tức liếc mắt nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì? Nơi này chẳng lẽ xảy ra sự kiện quần ẩu sao? Phải biết rằng hắn nhận được điện thoại của Lý Chấn Sơn mới chạy tới, cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Lý Chấn Sơn cắn răng, biết sự tình hôm nay đã thành như vậy, mình đã không còn đường lui, thay vì đong đưa trái phải chi bằng làm ra lựa chọn. Hơn nữa mình là người của Tôn Nguyên Bồi, là do hắn nâng đỡ lên chức, không nghe theo lời hắn chẳng lẽ nghe lời của Tô Mộc sao? Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ vị trí của mình cũng ngồi không vững.
Huyện quan không bằng hiện quản, đây chính là nguyên tắc trong quan trường.
Trịnh đồn trưởng, nơi này đã xảy ra sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, người này tình nghi ấu đả nhà đầu tư, mang về đồn công an cho tôi đi.
Lý Chấn Sơn nói thẳng.
Dạ!
Trịnh Hãn Minh cung kính nói.
Đã làm ra lựa chọn sao?
Tô Mộc nghe được lời của Lý Chấn Sơn, nhìn thái độ của hắn, khóe môi không khỏi hiện lên vẻ băng sương. Mình chính là cần hắn làm như vậy, nếu hắn không làm, mình thật không biết vở kịch kế tiếp nên làm như thế nào.
Trịnh Hãn Minh là ai? Đây chính là người do Lý Chấn Sơn đề bạt, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể làm cho Lý Chấn Sơn xem trọng như vậy, khẳng định là không đơn giản. Nghĩ mình còn muốn tiếp tục thăng chức, Trịnh Hãn Minh không chút do dự gọi nhóm công an đi cùng, bắt đầu hướng chỗ Tô Mộc đi tới.
Các anh theo chúng tôi đi một chuyến!
Tô Mộc còn chưa mở miệng nói chuyện, Ôn Ly đã nổ tung.
Anh có ý tứ gì? Các người phá án kiểu như vậy sao? Tuy tôi không phải công an cũng hiểu trước tiên nên hỏi là chuyện gì xảy ra đi? Cho dù muốn dẫn đi, cũng phải mang cả hai bên cùng đi, dựa vào cái gì quơ đũa cả nắm bắt chúng tôi đi? Các người còn biết mình là công an sao? Các người không có lỗi với bộ chế phục trên người mình sao? Các người có phải là công an vì nhân dân phục vụ?
Ôn Ly không ngừng hô to.
Trịnh Hãn Minh giống như bị miễn dịch, mất kiên nhẫn vung tay:
Tiểu cô nương, cô đừng không có việc gì tìm việc, công an phá án làm sao còn cần cô tới quản. Mang đi!
Ôn Ly, lời mắng này của em thật nhẹ!
Tô Mộc nhìn thấy thái độ của Trịnh Hãn Minh, biết rõ hắn đã biến chất, biến thành người như Lý Chấn Sơn, trở thành tay sai của kẻ quyền quý. Đối với người như vậy, Tô Mộc không muốn nói thêm lời gì.
Hơn nữa cho tới bây giờ di động của Hứa Đa Đa vẫn không vang lên, Tô Mộc đã biết là chuyện gì xảy ra. Xem ra Hứa Huyên đã thất bại, Hứa Vũ Tích đã muốn gắt gao đi theo Tôn gia.
Nếu là như vậy, mình không cần nương tay!
Đánh rắn đánh giập đầu, chơi đùa với bọn hắn là được! Nghĩ tới sẽ gặp mặt Tôn Nguyên Bồi tại đây, trên mặt Tô Mộc không khỏi lộ nụ cười thần bí.
Dừng lại đi, tôi gọi điện thoại.
Nói xong Tô Mộc bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, câu nói đầu tiên lập tức làm Trịnh Hãn Minh hết hồn.
Niếp bí thư, là tôi, Tô Mộc…
Chương 724: Không sợ sự tình làm lớn
Hiện tại Niếp Việt vẫn là bí thư huyện ủy Hình Đường, dựa vào Tần Mông, xem như khá an ổn. Ở trong huyện lời nói của Niếp Việt vẫn có trọng lượng nặng nhất. Nhưng so sánh với trước kia, ngày tháng của Niếp Việt cũng không quá thoải mái, bởi vì sau khi Tôn Nguyên Bồi tới đây, hữu ý vô ý tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, người trong huyện liền dựa dẫm vào hắn. Điều này giúp Tôn Nguyên Bồi chỉ trong thời gian ngắn đã tụ tập được một nhóm người vây quanh.
Bất kỳ thời điểm nào có được hậu trường đều là nhân tố trọng yếu không thể bỏ qua, nếu Tôn Nguyên Bồi không có hậu trường, muốn mở cục diện trong huyện Hình Đường vô cùng khó khăn.
Ngày này Niếp Việt cũng như thường lệ xuất hiện trong đại viện huyện ủy, vừa vào văn phòng chưa bao lâu, di động chợt vang lên, khi hắn nhìn thấy dãy số trong mắt chợt bắn ra ánh sáng.
Không ngờ là Tô Mộc!
Phải biết rằng Niếp Việt hiểu rõ nguyên nhân Tô Mộc điều động, hơn nữa cũng biết rõ địa vị bây giờ của hắn. Tô Mộc đã trở thành cán bộ thực quyền cấp chính xứ, từ bề ngoài mà nói đã ngang hàng với hắn. Mà trọng yếu hơn chính là, hậu trường của Tô Mộc hùng hậu bao nhiêu Niếp Việt cũng đã biết. Quan hệ với Tô Mộc tuyệt đối không thể định nghĩa là thượng hạ cấp, trước kia không được, hiện tại càng không thể.
Tô Mộc, nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây?
Niếp Việt cười lớn hỏi.
Niếp bí thư, tôi không có cách nào, nghĩ muốn cầu viện ngài, nghĩ muốn phản ánh tình huống với ngài.
Tô Mộc tùy ý nói.
Phản ánh tình huống? Sao lại thế này?
Niếp Việt theo bản năng cảm thấy sự tình không đúng:
Hiện tại cậu đang ở nơi nào? Hay là…?
Niếp bí thư, tôi đang ở huyện Hình Đường, trong trấn Long Tỉnh, sự tình là như vậy…
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ thật bình tĩnh thuật lại câu chuyện, mà nghe Tô Mộc nói ra, những người có mặt tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lúc này Lý Chấn Sơn thật muốn mắng người, Lý Chấn Hà đi khi dễ ai không đi, lại đi khi dễ gia đình Diệp Thúy Anh. Mẹ nó, ai biết Diệp Thúy Anh lại là dì cả của Tô Mộc đây? Phải biết rằng bên kia điện thoại chính là Niếp Việt. Ở trong huyện Hình Đường, cho dù Tôn Nguyên Bồi có người của mình, nhưng quyền nói chuyện trong thường ủy vẫn là Niếp Việt, đối lập với Niếp Việt, đây không phải là muốn chết sao?
Lý Chấn Sơn rùng mình, mà Trịnh Hãn Minh vô cùng sợ hãi.
Hắn là đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh, dựa theo trình tự hắn trực thuộc cục công an huyện. Nhưng cục trưởng cục công an là ai? Đó là người mà Niếp Việt đề bạt, là dòng chính của Niếp Việt. Người ta muốn thu thập mình chẳng khác gì chơi đùa mà thôi. Hơn nữa dù không có cục trưởng Trữ Thiên Á, chỉ nói lực ảnh hưởng của Tô Mộc trong cục công an cũng không phải hắn có thể lay động. Phải biết rằng tiền nhiệm cục trưởng Từ Tranh Thành là thăng chức mà không phải bị giáng chức.
Sau khi Từ Tranh Thành thăng chức, vị trí bỏ trống nên Từ Tranh Thành tiến cử Trữ Thiên Á, có thể nói không khách khí, thu thập Trịnh Hãn Minh cũng không cần Trữ Thiên Á ra mặt, tùy tiện phái tới một phó cục trưởng đã đủ rồi.
Người duy nhất không có phản ứng chính là Hứa Đa Đa.
Cho dù hắn cũng rất kỳ quái Tô Mộc vì sao dám gọi điện cho Niếp Việt, nhưng gọi thì gọi, chẳng lẽ Niếp Việt còn dám đối phó hắn hay sao? Cha của hắn là Hứa Vũ Tích, Niếp Việt chỉ là bí thư huyện ủy, tuyệt đối không dám động tới hắn. Hơn nữa hắn còn rất nhiều lá bài tẩy chưa dùng, đó chính là Tôn Nguyên Bồi. Chọc giận hắn, hắn gọi cho Tôn Nguyên Bồi, hắn không tin không thu thập được Tô Mộc.
Niếp Việt không biết tình hình cụ thể nơi này, nhưng nghe Tô Mộc thuật lại, trong đầu lập tức suy nghĩ thật nhanh. Trực giác nói với hắn, đây là một cơ hội, một cơ hội chèn ép Tôn Nguyên Bồi. Có Tô Mộc ra mặt, Niếp Việt biết cho dù làm lớn chuyện bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Người khác sợ Tôn Nguyên Bồi, nhưng bối cảnh của Tô Mộc đủ nuốt chửng Tôn Nguyên Bồi.
Cho nên khi Tô Mộc vừa nói xong, Niếp Việt liền quả quyết nói:
Tô Mộc, cậu chờ một chút, tôi lập tức cho người đi qua.
Dạ, Niếp bí thư.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Trịnh Hãn Minh, vẻ mặt lãnh đạm nói:
Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục bắt tôi hay sao?
Tôi…?
Trịnh Hãn Minh nhất thời khó khăn.
Lý Chấn Sơn đứng yên tại chỗ, cũng không biết phải làm gì.
Ngay lúc Lý Chấn Sơn vừa nhìn qua Hứa Đa Đa, di động của Trịnh Hãn Minh đột nhiên vang lên, khi hắn thấy rõ là ai gọi tới lập tức nghe máy;
Trữ cục trưởng, chào ngài, tôi là Trịnh Hãn Minh.
Trịnh Hãn Minh, anh thật to gan, chuyện gì cũng dám làm! Là ai cho anh quyền lực làm như vậy? Tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì, đứng yên tại chỗ cho tôi, không ai được nhúc nhích.
Trữ Thiên Á mắng to một trận, lập tức cúp điện thoại.
Lần này Trịnh Hãn Minh thật sự không dám động.
Đa Đa, làm sao bây giờ?
Lý Chấn Sơn lui về thấp giọng hỏi.
Thật sự vô cùng uất ức, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Bỏ đi, nếu anh đã không làm được tôi sẽ tìm một người có thể thu phục đi ra.
Hứa Đa Đa chán ghét nhìn Lý Chấn Sơn, giống như người này chỉ cần nhích lại gần hắn một chút sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Muốn chơi phải không? Tôi chơi với các người tới cùng!
Hứa Đa Đa nhìn Tô Mộc với ánh mắt âm tàn, trực tiếp lấy di động bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, Hứa Đa Đa đã hô:
Tôn chủ tịch, bây giờ tôi đang ở trong trấn Long Tỉnh, có người ngang nhiên vu tội tôi, vũ nhục tôi, còn đánh tôi, chuyện này anh nhất định phải cho tôi cách nói. Đúng vậy, người nọ chính là Tô Mộc. Nếu anh không xử lý, tôi sẽ tìm người khác giải quyết. Được, cứ như vậy, tôi chờ đây.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Đa Đa dựa vào thân xe, cười lạnh nói:
Chờ xem, một lát cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tô Mộc nhướng mày, tiếp tục nói chuyện với Ngụy Mạn, giống như chuyện xảy ra không liên quan gì tới hắn. Vẻ mặt của Tô Mộc làm cho người vây xem đều cảm thấy hứng thú, cũng làm nhóm người Tô Lão Thực thêm bất an. Nhưng họ vẫn đứng cách đó không xa, không ai nói thêm lời nào, sự tình đã biến thành như vậy nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng.
Thúy Lan, em yên tâm đi, nếu thật sự không được chúng ta nhường ra mảnh đất kia, tuyệt đối sẽ không làm tiểu Mộc có việc.
Diệp Thúy Anh nói.
Chị, tuyệt đối không được, tin tưởng tiểu Mộc đi, con của em nói có thể giải quyết thì nhất định làm được.
Diệp Thúy Lan an ủi.
Hi vọng vậy thôi.
Diệp Thúy Anh đã không dám có nhiều chờ mong.
Lúc này Lý Chấn Hà không dám tiếp tục nói thêm lời nào. Phải biết rằng một màn phát sinh trước mắt đã vượt qua khỏi năng lực thừa nhận của hắn. Hắn có thể làm chính là yên lặng chờ đợi, chờ đợi người thắng cuối cùng.
Tô Mộc, tiểu tử này chẳng lẽ cho rằng có Niếp bí thư làm chỗ dựa, là có thể không kiêng nể gì sao? Nên nhớ lần này tiểu tử kia không chỉ đối kháng ủy ban trấn, ủy ban huyện còn có cả ủy ban thành phố ah.
Trong lòng Lý Chấn Sơn nhủ thầm.
Từ trong huyện thành chạy tới trấn Long Tỉnh không xa, không bao lâu xa xa đã xuất hiện vài chiếc xe công an, biển số xe đi đầu là xe của cục trưởng cục công an huyện Hình Đường. Khi xe vừa dừng lại, còn chưa ổn định cửa xe đã mở ra, một người trung niên khuôn mặt nghiêm túc bước xuống, sau lưng hắn đi theo mười mấy thân ảnh, đều là tinh nhuệ trong cục công an huyện Hình Đường.
Người dẫn đội chính cục trưởng cục công an huyện Trữ Thiên Á.
Trữ Thiên Á chính là dòng chính được Từ Tranh Thành điểm tựa bồi dưỡng, cho nên sau khi Từ Tranh Thành được đề bạt, lại được Niếp Việt mạnh mẽ ủng hộ, đã tiếp nhận vị trí của Từ Tranh Thành trở thành người đứng đầu cục công an huyện.
Hết thảy nghe theo lời Tô Mộc, đừng sợ có bất kỳ phiền phức gì, có chuyện gì tôi gánh chịu. Nhớ kỹ, anh chỉ có một nhiệm vụ, làm cho Tô Mộc hài lòng, nếu hắn không hài lòng, cứ xử lý tới cùng, càng nghiêm trọng càng tốt.
Trữ Thiên Á nhớ tới lúc nhận được điện thoại của Niếp Việt, tâm tình đại định. Có những lời này của Niếp Việt, Trữ Thiên Á hoàn toàn không sợ hậu quả. Trữ Thiên Á là người của Từ Tranh Thành, làm sao không biết Tô Mộc là ai, dù không có lời dặn của Niếp Việt, hắn vẫn tiến hành xử lý không chút lưu tình.
Càng khỏi nói trên đường tới đây, Trữ Thiên Á cảm thấy nên báo cáo chuyện này với Từ Tranh Thành, sau khi hắn đem sự tình đơn giản thuật lại, bên kia điện thoại chợt trầm mặc, sau đó Từ Tranh Thành nói ra một câu tràn đầy mạnh mẽ.
Chỉ cần có Tô Mộc ở đó, đừng sợ đem sự tình làm lớn, chỉ sợ không lớn mà thôi. Lão Trữ, buông tay xử lý là được.
Một người là bí thư huyện ủy, một người là phó cục trưởng cục công an thành phố, hai người đều làm chỗ dựa cho Tô Mộc, Trữ Thiên Á làm sao không biết mình nên làm gì? Dưới tình hình như thế, trong nháy mắt Trữ Thiên Á xuất hiện liền lạnh lùng nhìn qua Trịnh Hãn Minh.
Đồng chí Trịnh Hãn Minh, nơi này không có chuyện của anh, anh đi qua cục chính trị huyện, Vương phó cục trưởng đang chờ anh ở đó.
Dạ!
Trịnh Hãn Minh giống như bị sét đánh, sắc mặt ảm đạm xuống, nhưng không dám nói thêm lời nào. Nếu hắn nói thêm một câu, sẽ mang tới hậu quả xấu mà hắn khó thể tưởng tượng.
Đây là có chuyện gì, mình đang chơi mạt chược quá vui vẻ, tự nhiên chạy tới nhúng tay vào vũng nước đục này, chẳng phải tự tìm mất mặt.
Trữ Thiên Á nói xong, trực tiếp đi tới trước người Tô Mộc, trầm giọng nói:
Tô chủ tịch, tôi là cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Trữ Thiên Á, có bất cứ chuyện gì để cho tôi giải quyết.
Trữ cục, chào ông.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Những người còn lại nhìn thấy một màn trước mắt đều há hốc mồm.
Sự kiện thôn Thượng Hà giống như được giải quyết êm thấm không chút tiếng động, Hạ Sơn cũng không đi tìm Tô Mộc gây phiền phức, huyện Hoa Cổ cùng khu cao tân vẫn như lúc trước sóng êm gió lặng. Nhưng trong khu cao tân đã bắt đầu có hành động lớn, việc xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình của Lý thị ngu nhạc đã đi lên con đường chính quy, chỉ cần chính thức ký hợp đồng cùng khu cao tân thì có thể bắt tay xây dựng. Hợp đồng của hai xí nghiệp khác cũng đang chuẩn bị, tùy thời đều có thể thực hiện.
Trong bầu không khí này, căn cứ Mê Nhĩ trà diệp của Chu Từ đã được xây dựng sớm nhất.
Bởi vì được quy hoạch sẵn, không xuất hiện tình huống tùy tiện mở ra công trình, cho nên dù căn cứ điện ảnh truyền hình chưa bắt đầu xây dựng, Tô Mộc cũng tin tưởng căn cứ Mê Nhĩ trà diệp sẽ không xuất hiện sai lầm.
Cứ như vậy khu cao tân đã có kết cấu thật tốt, lấy căn cứ điện ảnh truyền hình làm chủ yếu, hai xí nghiệp cao tân làm giá đỡ, lấy căn cứ Mê Nhĩ trà diệp làm kéo dài, xem như hai phần ba mảnh đất trong khu cao tân đã được quy hoạch. Còn lại một phần ba, Tô Mộc cũng biết sẽ không xuất hiện sự tình gì phiền phức. Nếu xí nghiệp khác còn không có ánh mắt nhìn xa, chỉ chứng minh bọn hắn xứng đáng gặp xui xẻo.
Dưới tình thế như vậy, kẻ do dự chần chờ lại chính là hội quản ủy khu cao tân.
Nói thật, người trong hội quản ủy không hề lường trước khu cao tân sẽ có quy mô như bây giờ, từng chiếc xe tải không ngừng chuyển động bên trong khu vực, bên trong xe đều chuyên chở vật liệu xây dựng. Cục diện phồn hoa bận rộn như thế, sớm hay muốn sẽ đem khu cao tân điều động đi lên. Nhìn thấy một màn này, kỳ thật cao hứng nhất vẫn là người trong phố mỹ thực.
Có người ý nghĩa sẽ có thể buôn bán mỹ thực tốt hơn!
Tuy họ không dám cam đoan người trong công trường đều dùng cơm ở chỗ mình, nhưng dù là thế chỉ cần mỗi ngày có một số người đi qua là đã đủ. Quy mô cùng lượng khách sau khi công trình hoàn thành, phố mỹ thực không muốn quật khởi cũng không xong.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là việc di dời phố mỹ thực đã được nâng lên nhật trình. Trong quy hoạch của Tô Mộc, phố mỹ thực nhất định phải tồn tại, nhưng khu vực cũ cần dỡ bỏ. Chỉ khi nào đem toàn bộ tai họa ngầm tiêu hủy, mới có thể cam đoan an toàn cùng vệ sinh tuyệt đối. Chỉ có như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều khách hàng. Đem khu phố mỹ thực tạo thành chiêu bài cũng là điều mà Tô Mộc đã sớm nghĩ kỹ.
Lãnh đạo, sáng nay sẽ gặp mặt Lý thị ngu nhạc cùng vài nhà đầu tư còn lại, sau đó sẽ nói chuyện cùng tiểu thương trong khu phố mỹ thực, cuối cùng còn có một hội nghị trên thành phố cần ngài có mặt.
Trương Quan Trung nói.
Tốt lắm!
Tô Mộc gật đầu đáp.
Chuyện như vậy Trương Quan Trung cũng đã an bài xong xuôi, mỗi ngày nên làm gì hắn cũng nhớ rõ, đây là bổn sự sau khi trở thành thư ký của Tô Mộc. Điểm này làm Tô Mộc thật hài lòng, mà trong lòng Tô Mộc cũng đã có ý định bồi dưỡng Trương Quan Trung, cũng giống như trước kia hắn bồi dưỡng cho Đỗ Liêm.
Nhưng nhắc tới việc này, hình như gần đây trong thành phố sẽ nhâm mệnh chức phó chủ nhiệm hội quản ủy, có lẽ mình có thể tranh thủ một chút? Không nói đâu xa, nếu có thể từ bản địa khu cao tân đề bạt lên một người, lại có thể từ huyện Hình Đường điều động thêm một người, như vậy hiệu quả rất tốt. Cho dù thành phố yêu cầu an bài thêm người khác, đối với Tô Mộc mà nói đều không có gì ảnh hưởng.
Được rồi, tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Lý Hưng Hoa.
Hiện tại Chu lão bọn họ ngủ nơi nào?
Tô Mộc hỏi.
Chu lão ở lại trong một khu dân cư, mà khu dân cư kia đã hoàn toàn giới nghiêm, nhưng cũng không có nhiễu dân.
Trương Quan Trung nói.
Kỳ thật cho tới bây giờ không có ai biết tin tức Chu Phụng Tiền đã tới Cổ Lan thị, mà hai ngày nay Chu Phụng Tiền cũng không có ý tứ rời đi, điều này làm cho Tô Mộc thật nghi hoặc, lần này Chu Phụng Tiền xuống nơi đây là vì chuyện gì? Nói là đưa Quan Ngư tới đây, lý do như vậy cho dù Tô Mộc nguyện ý tin tưởng, Chu Phụng Tiền tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lãnh đạo, có một chuyện không biết ngài đã biết chưa?
Trương Quan Trung chần chờ nói.
Nói đi!
Tô Mộc nói.
Lãnh đạo, vừa rồi tôi mới biết được mà thôi, bởi vì sau khi tôi trở về trong lúc vô ý tra xét tư liệu của Chu lão, phát hiện ngày trước Chu lão từng làm bí thư thành ủy Cổ Lan thị.
Trương Quan Trung nói.
Cái gì?
Tô Mộc kinh ngạc.
Chuyện này Tô Mộc thật sự không biết, hắn làm sao cũng không nghĩ tới trước kia Chu Phụng Tiền từng nhậm chức trong Cổ Lan thị, hơn nữa còn làm người đứng đầu. Nhưng sau thoáng kinh ngạc, Tô Mộc lại nói:
Nói tiếp đi!
Dạ, là như vậy, trước kia Chu lão từng làm bí thư thành ủy ở đây, hơn nữa khi còn tại nhiệm Cổ Lan thị chân chính đưa ra chiêu bài thành thị du lịch, ở niên đại đó có ngành du lịch không thịnh vượng cho lắm, có thể nói Chu lão vô cùng can đảm thực hiện phương pháp này. Nhưng hiệu quả thật sự là rất tốt, nhưng qua nhiều năm như vậy việc phát triển Cổ Lan thị ngày càng xuống dốc.
Trương Quan Trung nói.
Nguyên lai là như thế!
Trong lòng Tô Mộc tỉnh ngộ, khó trách Chu Phụng Tiền thật nhiệt tâm với chuyện nơi đây. Nhưng lần này Chu Phụng Tiền tới nơi này, chỉ vì lý do du lịch sao? Không có khả năng, việc này khẳng định là không thích hợp. Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Mộc mẫn tuệ cảm giác không đúng.
Bỏ đi, nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao chuyện của Chu lão hắn cũng không thể tham dự. Hắn chỉ cần bảo đảm an toàn cho Chu lão là được, điểm này nhất định phải cam đoan.
Ngay lúc Tô Mộc định rời khỏi văn phòng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Trương Quan Trung bắt máy liền nói:
Lãnh đạo, là điện thoại của Lý bí thư.
Lý bí thư, tôi là Tô Mộc!
Tô Mộc, bây giờ nói chuyện có được hay không?
Lý Hưng Hoa thấp giọng hỏi.
Dạ được.
Tô Mộc gật đầu ra dấu, Trương Quan Trung đi ra văn phòng đóng cửa lại.
Chuyện của huyện Hoa Cổ cậu xử lý rất tốt, có thể cam đoan lợi ích của thôn dân thôn Thượng Hà tốt nhất. Nhưng tôi cần nhắc nhở cậu, gần đây cậu phải chú ý một chút, bởi vì bên ban kỷ luật thanh tra thành phố có rất nhiều người cử báo cậu. Hơn nữa theo điều tra, hẳn là từ trong huyện Hoa Cổ chảy ra.
Lý Hưng Hoa nói.
Đây là thái độ của người một nhà!
Đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không như Lý Hưng Hoa, nói chuyện với cấp dưới như thế. Đây là bởi vì quan hệ giữa hai người thật sự bất đồng, bởi vì ở giữa còn có Diệp Tích, cho nên có thể chặt chẽ liên hệ cùng một chỗ. Đối với Lý Hưng Hoa mà nói, hiện tại quan chức của hắn cao hơn Tô Mộc rất nhiều, nhưng hiện tại Tô Mộc cũng là cấp chính xứ, mà hắn cũng chỉ vài ngày đã thăng chức.
Hơn nữa sau lưng Tô Mộc là Diệp An Bang, Lý Hưng Hoa biết Diệp Tích sẽ là người thừa kế của Diệp gia. Lúc này đem quan hệ tận khả năng làm tốt nhất, đối với hai người mà nói đều có lợi thật lớn.
Nếu lui một bước mà nói, Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa, làm thượng vị giả không có khả năng chỉ yêu cầu cấp dưới xông pha chiến đấu cho mình, mà bản thân mình không cấp ra chút ưu đãi, nếu làm vậy cấp dưới thật dễ nản lòng. Cho nên Lý Hưng Hoa mới gọi cuộc điện thoại này, dù sao đây không phải chuyện gì bí mật không thể nói, làm quan nếu không bị người tố cáo mới là việc lạ.
Hơn nữa Lý Hưng Hoa chỉ điểm tới liền dừng, hắn tin tưởng Tô Mộc hiểu được mình muốn nói gì.
Quả nhiên sau khi Tô Mộc nghe được chuyện này, trên mặt không khỏi sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Hạ Sơn, đã biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, thật không ngờ hắn lại làm như vậy. Bản thân mình vốn không nghĩ tới muốn làm gì, nhưng hắn dám lộ dao nhỏ với mình, đừng trách mình không khách khí.
Phải biết rằng hiện tại khu cao tân đang trong thời khắc khẩn trương nhất, Tô Mộc không muốn sẽ có người đứng sau lưng tiếp tục thống dao nhỏ vào mình. Cho nên chỉ cần là ai dám làm chuyện này, không cần nói nhiều, xử lý là được.
Lý bí thư, việc này tôi đã biết. Lý bí thư, kỳ thật có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài, bởi vì lúc trước không có bằng chứng xác thực, hiện tại rốt cục đã có thể xác định.
Tô Mộc nói.
Chuyện gì?
Lý Hưng Hoa hỏi.
Là có quan hệ với chủ tịch huyện Hoa Cổ Hạ Sơn!
Tô Mộc nói.
Lý Hưng Hoa mẫn cảm bắt giữ được tin tức trong giọng nói của Tô Mộc lộ ra, chỉ biết Tô Mộc không phải người mặc cho người khác tùy ý xoa nắn, hiện tại xem ra là như vậy. Mình chỉ mới báo tin có người tố cáo, Tô Mộc đã không chút do dự đem dao nhỏ đâm ra.
Nói!
Lý Hưng Hoa nói.
Là như vậy, trong quá trình bắt giam Hạ Tiểu Xuyên, chúng tôi đã biết Hạ Sơn không ngờ là một lỏa quan!
Cái gì? Lỏa quan!
Lý Hưng Hoa nghe được tin tức này của Tô Mộc, vẻ mặt vô cùng ngoài ý muốn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Hạ Sơn là lỏa quan. Bởi vì Hạ Sơn không hề đăng báo qua, hơn nữa phải biết rằng người nhà của Hạ Sơn đều công tác trong hệ thống. Đây tính cái gì? Hạ Sơn có ý thế nào? Chẳng lẽ hắn có mục đích đen tối gì hay sao?
Đây rõ ràng là hành vi phạm pháp kỷ!
Xác định không?
Lý Hưng Hoa hỏi.
Xác định!
Tô Mộc gật đầu nói.
Như vậy lát nữa cậu tan tầm, chúng ta cùng ăn cơm trưa, tới lúc đó tôi báo địa điểm cho cậu.
Lý Hưng Hoa nói.
Dạ!
Tô Mộc nói.
Tô Mộc cũng có việc cần hỏi thăm Lý Hưng Hoa, bởi vậy liền đáp ứng. Đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc lấy ra phần chứng cớ mà Từ Viêm cùng Triệu Vô Cực đưa tới, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Mình sẽ cho Hạ Sơn biết được chuyện hắn làm dù bắn chết mười lần cũng không đủ!Chương 722: Một người một lòng một mệnh vận
Khi anh thật tình muốn làm một chuyện đứng đắn, như vậy sẽ chân chính sa vào, sẽ cảm giác nguyên lai chuyện đó thật hấp dẫn. Nếu không thành công, đối với bản thân cùng người bên cạnh mà nói sẽ mang tới ảnh hưởng trái ngược khó thể đoán trước. Mà dạng ảnh hưởng trái ngược này anh tuyệt đối không muốn đối mặt, cho nên chỉ có thể đầu nhập nhiều tinh lực đi làm.
Đây là ý tưởng duy nhất hiện giờ của Lý Nhạc Thiên cùng Hoàng Duy Nhân bọn họ.
Không cần biết là người nào, lần này họ tới Cổ Lan thị đầu tư có thể nói là lấy ra tiền vốn cưới lão bà cùng tiền quan tài của chính mình. Mặc dù nói hiện tại Lý thị ngu nhạc gia đại nghiệp đại, nhưng cũng không chịu nổi đầu nhập lớn như thế. May mắn hiện giờ được ngân hàng cho vay, nếu không hắn cũng không cách nào gánh vác nổi công trình lớn như vậy, thật sự lớn tới mức khó thể tưởng tượng.
Chào Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, nhóm người Lý Nhạc Thiên đứng dậy cười hô to, tuy xưng hô chủ nhiệm nhưng trên mặt không có bao nhiêu vẻ cung kính, mọi người đều cười híp mắt. Tô Mộc cũng không nghĩ họ sẽ chịu nghiêm túc, nếu thật làm vậy càng thêm xấu hổ. Mọi người quá quen thuộc lẫn nhau đó thôi.
Được rồi, đừng chơi bộ này, đều ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta chỉ tâm sự, tôi chỉ tới xem tiến trình của mọi người, các anh cho tôi một lời chắc chắn, để cho tôi biết bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào.
Tô Mộc nói.
Được thôi!
Lý Nhạc Thiên cười ngồi xuống.
Trong phòng hội nghị ngoài Tô Mộc còn có Vũ Phượng, Trương Quan Trung không có mặt trong phòng, hắn còn có chuyện phải làm. Mà Vũ Phượng biết những vị trước mắt là ai, đây đều là thần tài của khu cao tân, khu cao tân muốn chân chính lấy xuống chiếc mũ hữu danh vô thực chỉ phải dựa vào vài vị này hoạt động. Nhưng nhìn tình huống này, quan hệ giữa Tô Mộc cùng vài vị này thật tốt, điều này làm cho Vũ Phượng không khỏi cảm khái, lúc trước mình đi theo Tô Mộc là lựa chọn anh minh bao nhiêu.
Nếu lúc trước đi theo Mai Ngự Thư, hiện giờ chỉ sợ cũng giống như những người khác, không biết bị điều đi địa phương nào. Cho nên nói làm quan tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Lý tổng, nói nghe xem, hiện tại tiến trình xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình như thế nào? Hiệp thương của chúng ta có thể bước đầu ký kết, bên chỗ anh cũng nên nhanh chóng đưa lên nhật trình đi. Phải biết rằng sớm khởi công một chút, đối với ai cũng có lợi.
Tô Mộc cười nói.
Nơi này dù sao cũng là hội quản ủy, Tô Mộc đại biểu cho khu cao tân nói chuyện, ít nhất phải chú ý chuyện hình thức. Nếu không Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi Lý Nhạc Thiên là Lý tổng.
Mà điểm này trong lòng Lý Nhạc Thiên cũng biết rõ.
Lý Nhạc Thiên cũng biết Tô Mộc không khả năng cả đời đều ở lại khu cao tân, chỉ sợ hắn làm ra chút chiến tích bước tiếp theo sẽ bị trực tiếp điều đi. Mà điều đi đâu, đây là chuyện của Tô Mộc. Nhưng căn cứ điện ảnh truyền hình không thể động, cho nên thừa dịp Tô Mộc còn ở đây phải chân chính xác định hiệp thương, hình thành văn kiện hợp pháp, như vậy hết thảy sẽ thuận lợi, cho dù khu cao tân thay người quản lý, cũng không cách nào động tới Lý Nhạc Thiên.
Cho dù Lý Nhạc Thiên không sợ hãi bị người bới móc, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn tốt hơn. Huyện quan không bằng hiện quản, đây là chân lý mãi mãi không thể thay đổi.
Tô chủ nhiệm, trước mắt chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng các hạng công tác, còn mời đoàn chuyên gia quy hoạch, đã có luận chứng xác thực tỉ mỉ. Thành căn cứ điện ảnh truyền hình sẽ bảo đảm không gây tổn hại cho kiến trúc cổ trong khu cao tân.
Lý Nhạc Thiên nói.
Như vậy là tốt rồi!
Tô Mộc gật đầu nói.
Nhưng còn một phương diện cũng cần hội quản ủy giúp đỡ giải quyết một chút.
Lý Nhạc Thiên nói.
Sao vậy, chẳng lẽ các anh còn có chỗ nào khó xử sao? Đừng ngại, có vấn đề gì cần giải quyết, hiện tại cứ nói ra, hội quản ủy nhất định xử lý.
Tô Mộc nói.
Là như vậy, bởi vì điều kiện xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình cần đầu nhập tài chính quá lớn, chúng tôi hi vọng hội quản ủy có thể giúp đỡ chúng tôi ký hợp đồng với ngân hàng, vay một chút tiền.
Lý Nhạc Thiên nói.
Vay ngân hàng? Tô Mộc nhìn chằm chằm Lý Nhạc Thiên, xác định hắn không phải nói đùa, gật gật đầu nói:
Chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ liên hệ với ngân hàng, tới lúc đó mọi người có thể ngồi xuống trò chuyện.
Như vậy tốt nhất!
Lý Nhạc Thiên nói.
Niên đại này có ai nguyện ý xuất ra toàn bộ tài chính đầu tư chỉ một hạng mục, càng nhiều thời điểm đều dùng cách như Lý Nhạc Thiên, sau khi lấy được hạng mục tới tay sẽ dùng hạng mục vay ngân hàng. Nhưng Tô Mộc cũng không ngại chuyện này bị làm khó dễ, dù không có Tào Cẩn, nhóm người Lý Nhạc Thiên muốn vay ngân hàng cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Hạng mục căn cứ điện ảnh truyền hình còn rành rành ở đó, rõ ràng sẽ có tiền đồ tốt đẹp. Trừ phi bên ngân hàng không có tầm nhìn xa mới cự tuyệt cho vay. Phải biết rằng mỗi năm ngân hàng muốn đòi những khoản nợ khó đòi không biết lại có bao nhiêu. Thay vì để nợ khó đòi tồn tại, còn không bằng đem tiền đầu tư vào những thương gia có tiền đồ sáng lạn như nhóm người Lý Nhạc Thiên, hơn nữa tuyệt đối sẽ được trả tiền đã vay, như vậy còn có thể cam đoan ngân hàng lập được một phần công tích.
Phải biết rằng trong hệ thống ngân hàng, cũng là một địa phương đòi hỏi công trạng thật nghiêm khắc. Ai làm việc tốt sẽ được thăng chức, nếu ai chỉ đứng yên tại chỗ không cầu tiến, sớm muộn gì cũng bị loại bỏ.
Lui một bước mà nói, không phải còn có Tào Cẩn sao? Tào Cẩn là ai? Đó chính là con trai của chủ tịch ngân hàng quốc gia, nếu Tào Cẩn ra mặt, khoản tiền vay chắc chắn không thành vấn đề. Hiện tại không muốn dùng tới Tào Cẩn chẳng qua là vì trong hạng mục này chính Tào Cẩn cũng có chút cổ phần, Lý Nhạc Thiên không muốn bị người mượn cớ.
Đợi khi Tô Mộc hàn huyên cùng nhóm người Hoàng Duy Nhân, cũng gặp phải vấn đề như vậy, sau đó hội nghị kết thúc mỹ mãn. Nhóm người Lý Nhạc Thiên đều tỏ vẻ, chỉ cần bên ngân hàng đồng ý cho vay, họ có thể rất nhanh bắt tay vào hạng mục.
Sau khi Tô Mộc tiễn chân nhóm người Lý Nhạc Thiên, hẹn tối gặp mặt, hắn bắt đầu cuộc hội nghị cùng các tiểu thương trong phố mỹ thực. Vào lúc này ở trong mắt các tiểu thương, Tô Mộc chính là đại lãnh đạo đại cán bộ, không vì chuyện gì khác, chỉ là do Tô Mộc vì chuyện của họ không tiếc đối kháng công ty Phi Long, đủ cho họ mang ơn trong lòng. Ý tưởng của họ thật đơn giản, ai tốt với họ thì được họ tôn kính.
Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ phố mỹ thực phải bị dỡ bỏ sao?
Tô chủ nhiệm, sau khi dỡ bỏ chúng tôi làm gì?
Tô chủ nhiệm, nơi này thật sự sẽ tốt hơn ngày trước sao?
Khi Tô Mộc nghe được những câu hỏi này, khuôn mặt lộ nụ cười bình tĩnh:
Chư vị, các vị hãy nghe tôi nói, tương lai khu cao tân tuyệt đối quang minh, tới lúc đó quy mô không kém hơn nội thành. Các vị nói ở tình huống như vậy, các vị còn tiếp tục duy trì trạng huống hiện giờ còn được sao? Nhất định là không thể. Thứ nhất an toàn phòng ốc không được cam đoan, thứ hai quy mô quá nhỏ, không có vẻ tươi sáng, muốn chân chính phát triển thật sự thành vấn đề. Cho nên trải qua hội quản ủy nghiên cứu, mới quyết định dỡ bỏ phố mỹ thực hiện tại.
Nhưng các vị cũng đừng gấp, không phải nói dỡ bỏ thì không cho các vị buôn bán, bởi vì phố mỹ thực đã có chỗ quy hoạch mới, so với vị trí hiện giờ tốt hơn rất nhiều. Ở phố mỹ thực mới còn có chợ nhỏ, tóm lại nơi đó sẽ hình thành một khu hội chợ tập trung. Tới lúc đó sinh ý của các vị còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.
Vậy chúng tôi làm sao bây giờ?
Lão Trương hỏi:
Ý của tôi muốn hỏi là tiền thuê của chúng tôi ra sao?
Vấn đề này rất đơn giản, sẽ có điều chỉnh thích hợp cho các vị, nhưng các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không quá cao. Tới lúc đó phố mỹ thực sẽ có hai loại kế hoạch cho các vị lựa chọn, thứ nhất các vị mua lại mặt tiền cửa hàng, như vậy không cần trả tiền thuê. Mà việc xây dựng cửa hàng sẽ do hội quản ủy giải quyết, điểm này các vị không cần lo lắng. Thứ hai là sau khi cửa hàng xây xong, quyền sở hữu thuộc về hội quản ủy, các vị có thể thuê lại kinh doanh. Hai loại phương thức này các vị nguyện ý lựa chọn phương thức nào cũng được.
Tô Mộc nói.
Các tiểu thương phố mỹ thực cũng biết Tô Mộc không có ý tứ gì khác, đây thật sự là suy nghĩ cho họ. Nếu họ có tiền thì mua cửa hàng, nhìn trạng thái phát triển bây giờ của khu cao tân, nếu mua xuống không kinh doanh lại cho thuê vẫn rất tốt. Chủ yếu là mặt bằng của mình, nếu mình tự kinh doanh cũng không cần trả tiền thuê. Phương thức như thế là do Tô Mộc tranh thủ cho họ, điều này họ hiểu rõ ràng.
Đợi sau khi tiễn các tiểu thương ra về, đã sắp tới giờ tan sở, Tô Mộc nhận được tin nhắn của Lý Hưng Hoa, đứng dậy rời khỏi văn phòng chuẩn bị tới chỗ hẹn.
Ai ngờ đi được nửa đường, Tô Mộc nhận được cuộc điện thoại xa lạ, khi nghe được thanh âm quen thuộc, hắn biết mình nhất định phải đi qua bên kia. Cho dù để Lý Hưng Hoa chờ một chút cũng đành như vậy. May mắn vẫn còn chưa tới giờ hẹn, vì vậy Tô Mộc để Triệu Vô Cực lái xe đi thẳng ra ngoại ô thành phố Cổ Lan.
Chương 723: Càng kình bạo hơn cả điện ảnh
Nếu Tô Mộc có ý muốn đem sự tình làm lớn, như vậy việc cần làm chính là chờ đợi, chờ đợi người có chút phân lượng đi tới liền có thể tiếp tục tiến hành. Mà người đó chính là trưởng trấn Long Tỉnh Lý Chấn Sơn. Chỉ cần Lý Chấn Sơn đi qua, như vậy người này tuyệt đối đủ phân lượng cho Tô Mộc xử lý. Phải biết rằng Lý Chấn Sơn là người của Tôn Nguyên Bồi, nếu bắt hắn, tuyệt đối đủ chèn ép dáng vẻ hung hăng càn quấy của tên kia.
Tình thế quan trường huyện Hình Đường, mặc dù Tô Mộc ở Cổ Lan thị nhưng cũng có hiểu biết. Bởi vì sau khi Đỗ Liêm đi qua đã kể lại cho Tô Mộc nghe một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Tô Mộc chuẩn bị hạ sát thủ.
Hứa thiếu, Lý Chấn Sơn tới rồi.
Hạ Hỉ nói.
Quả nhiên lúc này thân ảnh Lý Chấn Sơn chạy tới, nhanh như chớp đi tới trước mặt Hứa Đa Đa, bồi cười nói:
Hứa tổng, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị thương?
Thế nào? Tôi vì sao bị thương chẳng lẽ hiện tại ông cũng nhìn không ra sao?
Hứa Đa Đa cười lạnh nói:
Lý trưởng trấn, hoàn cảnh đầu tư của trấn Long Tỉnh các ông thật đáng giá thương thảo, dân phong nơi này thật sự là dũng mãnh. Tôi vừa tới nơi đây, liền bị người hung hăng đánh. Không biết trách nhiệm này Lý trưởng trấn chuẩn bị cho ai tới gánh vác?
Cái gì? Ai ra tay?
Lý Chấn Sơn gấp giọng hỏi.
Phải biết rằng lúc nhận được điện thoại của Hạ Hỉ, Lý Chấn Sơn đang ngồi hút thuốc trong văn phòng, nghe được tin tức lập tức chạy tới đây. Người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng nội tình của Hứa Đa Đa, đây là đối tượng mà Tôn Nguyên Bồi dặn dò phải chiếu cố cẩn thận, còn một nguyên nhân chính là Hứa Đa Đa là con út của phó chủ tịch thành phố Hứa Vũ Tích. Mặc dù bề ngoài người này có chút ẻo lả, nhưng vậy thì sao? Chỉ cần có thể dựa vào ngọn núi lớn Hứa Vũ Tích, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cần lo lắng.
Là hắn!
Là tôi!
Hai thanh âm đồng thời vang lên, ngón tay Hứa Đa Đa chỉ tới, mà Tô Mộc thản nhiên đứng thẳng. Lý Chấn Sơn vừa nhìn thấy rõ là Tô Mộc, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, trong lòng không khỏi thầm mắng to.
Sao lại thế này? Vì sao Tô Mộc lại xuất hiện ở đây? Phải biết rằng không như những người khác, Lý Chấn Sơn cũng hiểu rõ địa vị của Tô Mộc trong huyện Hình Đường.
Lý Chấn Sơn cũng hiểu được mặc dù Tô Mộc đã điều động đi nơi khác, nhưng không có nghĩa hắn không còn nhân mạch trong huyện Hình Đường, không có nghĩa hắn không còn quyền nói chuyện. Hiện tại trấn Hắc Sơn có địa vị thật nổi bật trong huyện, nếu thật sự đắc tội Tô Mộc, Lý Chấn Sơn cũng biết ngày tháng an nhàn của mình sẽ chấm dứt.
Nhưng việc này do Hứa Đa Đa làm ra tới, hắn có thể đắc tội Hứa Đa Đa được sao?
Nhất thời Lý Chấn Sơn rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm sao bây giờ.
Tô chủ tịch.
Lý Chấn Sơn kiên trì đi tới nói.
Lý Chấn Sơn cũng không biết địa vị hiện tại của Tô Mộc trong Cổ Lan thị, cho nên chỉ đành dùng chức vị ngày trước xưng hô. Không cần biết thế nào, trước tiên thăm dò ý tứ của Tô Mộc rồi tính sau.
Lý trưởng trấn.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Tô chủ tịch, có thể nói chuyện riêng một chút sao?
Lý Chấn Sơn thấp giọng nói.
Không cần, chuyện này cũng không có gì đáng che giấu mọi người, nói ở đây đi.
Tô Mộc bình tĩnh nói, không hề có ý tứ cấp mặt mũi cho Lý Chấn Sơn.
Lý Chấn Sơn vừa nghe được lời này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Sở dĩ hắn nói như vậy chỉ là muốn cho Tô Mộc biết, mình không phải muốn gây khó xử cho hắn. Làm như vậy là làm gì? Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự không định cho mình mặt mũi sao? Nếu thật sự là vậy, Lý Chấn Sơn cũng không cần tiếp tục nói thêm lời nào.
Tô chủ tịch, có lẽ anh còn không biết vị này tên là Hứa Đa Đa, là nhà đầu tư do Tôn chủ tịch mời tới, lần này tới trấn Long Tỉnh là vì khảo sát đầu tư. Mà cha của cậu ấy chính là phó chủ tịch thành phố Thanh Lâm Hứa Vũ Tích Hứa chủ tịch. Có lẽ anh sẽ cho rằng Hứa Vũ Tích chỉ là một phó chủ tịch, nhưng trọng lượng của Hứa chủ tịch cũng không thấp. Anh đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt. Không bằng để tôi làm người hòa giải, cho đôi bên âm thầm giảng hòa, anh thấy thế nào?
Lý Chấn Sơn nói.
Quả nhiên là Hứa Vũ Tích!
Tô Mộc liếc mắt nhìn, phát hiện ở phía xa xuất hiện hai chiếc xe, đó chính là xe đồn công an trấn Long Tỉnh. Trình độ phát triển kinh tế trấn Long Tỉnh không thấp, cho nên vật tư cảnh dụng nơi đây cũng đầy đủ. Tô Mộc lại nhìn lướt qua xe của Lý Chấn Sơn, không ngờ là Audi. Một trưởng trấn dùng xe như vậy, thật sự đủ can đảm.
Lý trưởng trấn, tôi không cần biết người trong nhà Hứa Đa Đa là ai, tôi chỉ biết tiệm ăn của gia đình dì cả của tôi đêm qua bị đám người kia hủy diệt. Bọn hắn thiếu chút nữa hại chết gia đình họ, hành vi của họ tôi nghĩ đã vi phạm pháp luật, có phải nên bắt giữ điều tra? Còn có vị Hứa tổng này, rõ ràng chính là kẻ chủ mưu sau lưng, tuy tôi không biết vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng kẻ tình nghi phạm tội có phải cũng nên bắt lại hay không?
Tô Mộc bình thản nói.
Lý Chấn Sơn nghe được lời này của Tô Mộc, đã biết sự tình hôm nay không cách nào xử lý êm thấm, Tô Mộc thật sự muốn khai chiến.
Tô Mộc, nếu anh nhất định nói như vậy, anh hẳn là hiểu được hậu quả.
Lý Chấn Sơn thậm chí lười dùng từ ngữ tôn kính.
Phải biết rằng người ra tay là Lý Chấn Hà, nếu thật sự cho người bắt bọn họ, chuyện của Lý Chấn Sơn cũng sẽ hấp thụ ánh sáng. Cho nên vì chính hắn, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.
Lý trưởng trấn, như thế nào? Anh đang uy hiếp đe dọa tôi sao?
Tô Mộc hờ hững hỏi.
Tôi…
Lý Chấn Sơn còn định nói gì đó, Hứa Đa Đa chợt cười lạnh, thân hình mềm mại có vẻ yếu ớt không chịu nổi, Hạ Hỉ lập tức lấy ra cây dù trong xe, đúng lúc giúp hắn che ánh mặt trời.
Lý Chấn Sơn, ông còn dông dài với hắn làm gì, không phải chỉ là một phó chủ tịch huyện bị giáng chức sao, có gì đặc biệt hơn người. Đồn công an trong trấn đã tới đi? Còn không nhanh chóng bắt hết tất cả bọn họ.
Hứa Đa Đa hô.
Lý trưởng trấn!
Đúng lúc này đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh Trịnh Hãn Minh đã mang người đi tới, kính cẩn chào Lý Chấn Sơn, lập tức liếc mắt nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì? Nơi này chẳng lẽ xảy ra sự kiện quần ẩu sao? Phải biết rằng hắn nhận được điện thoại của Lý Chấn Sơn mới chạy tới, cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Lý Chấn Sơn cắn răng, biết sự tình hôm nay đã thành như vậy, mình đã không còn đường lui, thay vì đong đưa trái phải chi bằng làm ra lựa chọn. Hơn nữa mình là người của Tôn Nguyên Bồi, là do hắn nâng đỡ lên chức, không nghe theo lời hắn chẳng lẽ nghe lời của Tô Mộc sao? Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ vị trí của mình cũng ngồi không vững.
Huyện quan không bằng hiện quản, đây chính là nguyên tắc trong quan trường.
Trịnh đồn trưởng, nơi này đã xảy ra sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, người này tình nghi ấu đả nhà đầu tư, mang về đồn công an cho tôi đi.
Lý Chấn Sơn nói thẳng.
Dạ!
Trịnh Hãn Minh cung kính nói.
Đã làm ra lựa chọn sao?
Tô Mộc nghe được lời của Lý Chấn Sơn, nhìn thái độ của hắn, khóe môi không khỏi hiện lên vẻ băng sương. Mình chính là cần hắn làm như vậy, nếu hắn không làm, mình thật không biết vở kịch kế tiếp nên làm như thế nào.
Trịnh Hãn Minh là ai? Đây chính là người do Lý Chấn Sơn đề bạt, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể làm cho Lý Chấn Sơn xem trọng như vậy, khẳng định là không đơn giản. Nghĩ mình còn muốn tiếp tục thăng chức, Trịnh Hãn Minh không chút do dự gọi nhóm công an đi cùng, bắt đầu hướng chỗ Tô Mộc đi tới.
Các anh theo chúng tôi đi một chuyến!
Tô Mộc còn chưa mở miệng nói chuyện, Ôn Ly đã nổ tung.
Anh có ý tứ gì? Các người phá án kiểu như vậy sao? Tuy tôi không phải công an cũng hiểu trước tiên nên hỏi là chuyện gì xảy ra đi? Cho dù muốn dẫn đi, cũng phải mang cả hai bên cùng đi, dựa vào cái gì quơ đũa cả nắm bắt chúng tôi đi? Các người còn biết mình là công an sao? Các người không có lỗi với bộ chế phục trên người mình sao? Các người có phải là công an vì nhân dân phục vụ?
Ôn Ly không ngừng hô to.
Trịnh Hãn Minh giống như bị miễn dịch, mất kiên nhẫn vung tay:
Tiểu cô nương, cô đừng không có việc gì tìm việc, công an phá án làm sao còn cần cô tới quản. Mang đi!
Ôn Ly, lời mắng này của em thật nhẹ!
Tô Mộc nhìn thấy thái độ của Trịnh Hãn Minh, biết rõ hắn đã biến chất, biến thành người như Lý Chấn Sơn, trở thành tay sai của kẻ quyền quý. Đối với người như vậy, Tô Mộc không muốn nói thêm lời gì.
Hơn nữa cho tới bây giờ di động của Hứa Đa Đa vẫn không vang lên, Tô Mộc đã biết là chuyện gì xảy ra. Xem ra Hứa Huyên đã thất bại, Hứa Vũ Tích đã muốn gắt gao đi theo Tôn gia.
Nếu là như vậy, mình không cần nương tay!
Đánh rắn đánh giập đầu, chơi đùa với bọn hắn là được! Nghĩ tới sẽ gặp mặt Tôn Nguyên Bồi tại đây, trên mặt Tô Mộc không khỏi lộ nụ cười thần bí.
Dừng lại đi, tôi gọi điện thoại.
Nói xong Tô Mộc bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, câu nói đầu tiên lập tức làm Trịnh Hãn Minh hết hồn.
Niếp bí thư, là tôi, Tô Mộc…
Chương 724: Không sợ sự tình làm lớn
Hiện tại Niếp Việt vẫn là bí thư huyện ủy Hình Đường, dựa vào Tần Mông, xem như khá an ổn. Ở trong huyện lời nói của Niếp Việt vẫn có trọng lượng nặng nhất. Nhưng so sánh với trước kia, ngày tháng của Niếp Việt cũng không quá thoải mái, bởi vì sau khi Tôn Nguyên Bồi tới đây, hữu ý vô ý tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, người trong huyện liền dựa dẫm vào hắn. Điều này giúp Tôn Nguyên Bồi chỉ trong thời gian ngắn đã tụ tập được một nhóm người vây quanh.
Bất kỳ thời điểm nào có được hậu trường đều là nhân tố trọng yếu không thể bỏ qua, nếu Tôn Nguyên Bồi không có hậu trường, muốn mở cục diện trong huyện Hình Đường vô cùng khó khăn.
Ngày này Niếp Việt cũng như thường lệ xuất hiện trong đại viện huyện ủy, vừa vào văn phòng chưa bao lâu, di động chợt vang lên, khi hắn nhìn thấy dãy số trong mắt chợt bắn ra ánh sáng.
Không ngờ là Tô Mộc!
Phải biết rằng Niếp Việt hiểu rõ nguyên nhân Tô Mộc điều động, hơn nữa cũng biết rõ địa vị bây giờ của hắn. Tô Mộc đã trở thành cán bộ thực quyền cấp chính xứ, từ bề ngoài mà nói đã ngang hàng với hắn. Mà trọng yếu hơn chính là, hậu trường của Tô Mộc hùng hậu bao nhiêu Niếp Việt cũng đã biết. Quan hệ với Tô Mộc tuyệt đối không thể định nghĩa là thượng hạ cấp, trước kia không được, hiện tại càng không thể.
Tô Mộc, nghĩ thế nào lại gọi điện cho tôi đây?
Niếp Việt cười lớn hỏi.
Niếp bí thư, tôi không có cách nào, nghĩ muốn cầu viện ngài, nghĩ muốn phản ánh tình huống với ngài.
Tô Mộc tùy ý nói.
Phản ánh tình huống? Sao lại thế này?
Niếp Việt theo bản năng cảm thấy sự tình không đúng:
Hiện tại cậu đang ở nơi nào? Hay là…?
Niếp bí thư, tôi đang ở huyện Hình Đường, trong trấn Long Tỉnh, sự tình là như vậy…
Tô Mộc đứng nguyên tại chỗ thật bình tĩnh thuật lại câu chuyện, mà nghe Tô Mộc nói ra, những người có mặt tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lúc này Lý Chấn Sơn thật muốn mắng người, Lý Chấn Hà đi khi dễ ai không đi, lại đi khi dễ gia đình Diệp Thúy Anh. Mẹ nó, ai biết Diệp Thúy Anh lại là dì cả của Tô Mộc đây? Phải biết rằng bên kia điện thoại chính là Niếp Việt. Ở trong huyện Hình Đường, cho dù Tôn Nguyên Bồi có người của mình, nhưng quyền nói chuyện trong thường ủy vẫn là Niếp Việt, đối lập với Niếp Việt, đây không phải là muốn chết sao?
Lý Chấn Sơn rùng mình, mà Trịnh Hãn Minh vô cùng sợ hãi.
Hắn là đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh, dựa theo trình tự hắn trực thuộc cục công an huyện. Nhưng cục trưởng cục công an là ai? Đó là người mà Niếp Việt đề bạt, là dòng chính của Niếp Việt. Người ta muốn thu thập mình chẳng khác gì chơi đùa mà thôi. Hơn nữa dù không có cục trưởng Trữ Thiên Á, chỉ nói lực ảnh hưởng của Tô Mộc trong cục công an cũng không phải hắn có thể lay động. Phải biết rằng tiền nhiệm cục trưởng Từ Tranh Thành là thăng chức mà không phải bị giáng chức.
Sau khi Từ Tranh Thành thăng chức, vị trí bỏ trống nên Từ Tranh Thành tiến cử Trữ Thiên Á, có thể nói không khách khí, thu thập Trịnh Hãn Minh cũng không cần Trữ Thiên Á ra mặt, tùy tiện phái tới một phó cục trưởng đã đủ rồi.
Người duy nhất không có phản ứng chính là Hứa Đa Đa.
Cho dù hắn cũng rất kỳ quái Tô Mộc vì sao dám gọi điện cho Niếp Việt, nhưng gọi thì gọi, chẳng lẽ Niếp Việt còn dám đối phó hắn hay sao? Cha của hắn là Hứa Vũ Tích, Niếp Việt chỉ là bí thư huyện ủy, tuyệt đối không dám động tới hắn. Hơn nữa hắn còn rất nhiều lá bài tẩy chưa dùng, đó chính là Tôn Nguyên Bồi. Chọc giận hắn, hắn gọi cho Tôn Nguyên Bồi, hắn không tin không thu thập được Tô Mộc.
Niếp Việt không biết tình hình cụ thể nơi này, nhưng nghe Tô Mộc thuật lại, trong đầu lập tức suy nghĩ thật nhanh. Trực giác nói với hắn, đây là một cơ hội, một cơ hội chèn ép Tôn Nguyên Bồi. Có Tô Mộc ra mặt, Niếp Việt biết cho dù làm lớn chuyện bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Người khác sợ Tôn Nguyên Bồi, nhưng bối cảnh của Tô Mộc đủ nuốt chửng Tôn Nguyên Bồi.
Cho nên khi Tô Mộc vừa nói xong, Niếp Việt liền quả quyết nói:
Tô Mộc, cậu chờ một chút, tôi lập tức cho người đi qua.
Dạ, Niếp bí thư.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Trịnh Hãn Minh, vẻ mặt lãnh đạm nói:
Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục bắt tôi hay sao?
Tôi…?
Trịnh Hãn Minh nhất thời khó khăn.
Lý Chấn Sơn đứng yên tại chỗ, cũng không biết phải làm gì.
Ngay lúc Lý Chấn Sơn vừa nhìn qua Hứa Đa Đa, di động của Trịnh Hãn Minh đột nhiên vang lên, khi hắn thấy rõ là ai gọi tới lập tức nghe máy;
Trữ cục trưởng, chào ngài, tôi là Trịnh Hãn Minh.
Trịnh Hãn Minh, anh thật to gan, chuyện gì cũng dám làm! Là ai cho anh quyền lực làm như vậy? Tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì, đứng yên tại chỗ cho tôi, không ai được nhúc nhích.
Trữ Thiên Á mắng to một trận, lập tức cúp điện thoại.
Lần này Trịnh Hãn Minh thật sự không dám động.
Đa Đa, làm sao bây giờ?
Lý Chấn Sơn lui về thấp giọng hỏi.
Thật sự vô cùng uất ức, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Bỏ đi, nếu anh đã không làm được tôi sẽ tìm một người có thể thu phục đi ra.
Hứa Đa Đa chán ghét nhìn Lý Chấn Sơn, giống như người này chỉ cần nhích lại gần hắn một chút sẽ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Muốn chơi phải không? Tôi chơi với các người tới cùng!
Hứa Đa Đa nhìn Tô Mộc với ánh mắt âm tàn, trực tiếp lấy di động bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, Hứa Đa Đa đã hô:
Tôn chủ tịch, bây giờ tôi đang ở trong trấn Long Tỉnh, có người ngang nhiên vu tội tôi, vũ nhục tôi, còn đánh tôi, chuyện này anh nhất định phải cho tôi cách nói. Đúng vậy, người nọ chính là Tô Mộc. Nếu anh không xử lý, tôi sẽ tìm người khác giải quyết. Được, cứ như vậy, tôi chờ đây.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Đa Đa dựa vào thân xe, cười lạnh nói:
Chờ xem, một lát cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tô Mộc nhướng mày, tiếp tục nói chuyện với Ngụy Mạn, giống như chuyện xảy ra không liên quan gì tới hắn. Vẻ mặt của Tô Mộc làm cho người vây xem đều cảm thấy hứng thú, cũng làm nhóm người Tô Lão Thực thêm bất an. Nhưng họ vẫn đứng cách đó không xa, không ai nói thêm lời nào, sự tình đã biến thành như vậy nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng.
Thúy Lan, em yên tâm đi, nếu thật sự không được chúng ta nhường ra mảnh đất kia, tuyệt đối sẽ không làm tiểu Mộc có việc.
Diệp Thúy Anh nói.
Chị, tuyệt đối không được, tin tưởng tiểu Mộc đi, con của em nói có thể giải quyết thì nhất định làm được.
Diệp Thúy Lan an ủi.
Hi vọng vậy thôi.
Diệp Thúy Anh đã không dám có nhiều chờ mong.
Lúc này Lý Chấn Hà không dám tiếp tục nói thêm lời nào. Phải biết rằng một màn phát sinh trước mắt đã vượt qua khỏi năng lực thừa nhận của hắn. Hắn có thể làm chính là yên lặng chờ đợi, chờ đợi người thắng cuối cùng.
Tô Mộc, tiểu tử này chẳng lẽ cho rằng có Niếp bí thư làm chỗ dựa, là có thể không kiêng nể gì sao? Nên nhớ lần này tiểu tử kia không chỉ đối kháng ủy ban trấn, ủy ban huyện còn có cả ủy ban thành phố ah.
Trong lòng Lý Chấn Sơn nhủ thầm.
Từ trong huyện thành chạy tới trấn Long Tỉnh không xa, không bao lâu xa xa đã xuất hiện vài chiếc xe công an, biển số xe đi đầu là xe của cục trưởng cục công an huyện Hình Đường. Khi xe vừa dừng lại, còn chưa ổn định cửa xe đã mở ra, một người trung niên khuôn mặt nghiêm túc bước xuống, sau lưng hắn đi theo mười mấy thân ảnh, đều là tinh nhuệ trong cục công an huyện Hình Đường.
Người dẫn đội chính cục trưởng cục công an huyện Trữ Thiên Á.
Trữ Thiên Á chính là dòng chính được Từ Tranh Thành điểm tựa bồi dưỡng, cho nên sau khi Từ Tranh Thành được đề bạt, lại được Niếp Việt mạnh mẽ ủng hộ, đã tiếp nhận vị trí của Từ Tranh Thành trở thành người đứng đầu cục công an huyện.
Hết thảy nghe theo lời Tô Mộc, đừng sợ có bất kỳ phiền phức gì, có chuyện gì tôi gánh chịu. Nhớ kỹ, anh chỉ có một nhiệm vụ, làm cho Tô Mộc hài lòng, nếu hắn không hài lòng, cứ xử lý tới cùng, càng nghiêm trọng càng tốt.
Trữ Thiên Á nhớ tới lúc nhận được điện thoại của Niếp Việt, tâm tình đại định. Có những lời này của Niếp Việt, Trữ Thiên Á hoàn toàn không sợ hậu quả. Trữ Thiên Á là người của Từ Tranh Thành, làm sao không biết Tô Mộc là ai, dù không có lời dặn của Niếp Việt, hắn vẫn tiến hành xử lý không chút lưu tình.
Càng khỏi nói trên đường tới đây, Trữ Thiên Á cảm thấy nên báo cáo chuyện này với Từ Tranh Thành, sau khi hắn đem sự tình đơn giản thuật lại, bên kia điện thoại chợt trầm mặc, sau đó Từ Tranh Thành nói ra một câu tràn đầy mạnh mẽ.
Chỉ cần có Tô Mộc ở đó, đừng sợ đem sự tình làm lớn, chỉ sợ không lớn mà thôi. Lão Trữ, buông tay xử lý là được.
Một người là bí thư huyện ủy, một người là phó cục trưởng cục công an thành phố, hai người đều làm chỗ dựa cho Tô Mộc, Trữ Thiên Á làm sao không biết mình nên làm gì? Dưới tình hình như thế, trong nháy mắt Trữ Thiên Á xuất hiện liền lạnh lùng nhìn qua Trịnh Hãn Minh.
Đồng chí Trịnh Hãn Minh, nơi này không có chuyện của anh, anh đi qua cục chính trị huyện, Vương phó cục trưởng đang chờ anh ở đó.
Dạ!
Trịnh Hãn Minh giống như bị sét đánh, sắc mặt ảm đạm xuống, nhưng không dám nói thêm lời nào. Nếu hắn nói thêm một câu, sẽ mang tới hậu quả xấu mà hắn khó thể tưởng tượng.
Đây là có chuyện gì, mình đang chơi mạt chược quá vui vẻ, tự nhiên chạy tới nhúng tay vào vũng nước đục này, chẳng phải tự tìm mất mặt.
Trữ Thiên Á nói xong, trực tiếp đi tới trước người Tô Mộc, trầm giọng nói:
Tô chủ tịch, tôi là cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Trữ Thiên Á, có bất cứ chuyện gì để cho tôi giải quyết.
Trữ cục, chào ông.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Những người còn lại nhìn thấy một màn trước mắt đều há hốc mồm.
/1590
|