Nhìn từ góc độ này, nói Từ Tranh Thành đứng về phe Triệu Thụy An chẳng bằng bảo gã đầu phục Tô Mộc. Từ Tranh Thành tin tương lai Tô Mộc sẽ bay xa bay cao, thứ khác không dám nói, chỉ cần gã đi theo hắn thì con trai Từ Viêm sẽ có tiền đồ rạng rỡ.
Nghĩ đến đây mắt Từ Tranh Thành sáng rực hỏi:
- Tô Mộc, cậu có bao nhiêu nắm chắc?
Tô Mộc tự tin trả lời:
- Chín mươi phần trăm.
Từ Tranh Thành dõng dạc nói:
- Tốt, miễn chuyện này thành công, Tô Mộc, sau này tôi đi theo cậu!
Tô Mộc cười nói:
- Đừng, Từ cục trưởng, theo lý thì cháu nên gọi người là Chú Từ. Cháu và Từ Viêm quan hệ rất tốt, giúp Chú Từ cũng là giúp chính cháu.
Từ Tranh Thành hứa hẹn:
- Được, vậy chú mặt dày nhận xưng hô Chú Từ. Chú Từ bảo đảm tại đây, ngày nào Chú Từ không ngã thì trong huyện Hình Đường không có gì uy hiếp được cháu, còn về thằng con trai không nên thân của chú sau này sẽ theo cháu lăn lộn.
Tô Mộc cười gật đầu, nói:
- Tốt tốt!
Giờ còn giả tạo từ chối thì không hay lắm, Tô Mộc biết Từ Tranh Thành làm như vậy vì nể mặt hai đại nhân vật sau lưng hắn. Thường ủy thị ủy, bí thư chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm. Có hai đại nhân vật này ủng hộ, không ai dám kiềm chế Tô Mộc trong Thành phố Thanh Lâm.
Từ ban đầu khi có được Quan Bảng thì Tô Mộc không bỏ cơ hội dựa thế, miễn người nào có lợi cho hắn tiến bộ là Tô Mộc sẽ không chút do dự dựa thế.
Tô Mộc bưng tách trà lên:
- Mời Chú Từ uống trà.
Tô Mộc chạm vào ngón tay Từ Tranh Thành, chớp mắt Quan Bảng vận chuyển. Tô Mộc vốn không ôm hy vọng bao nhiêu bỗng chốc mắt sáng ngời.
Tên: Từ Tranh Thành.
Chức vụ: Phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường.
Yêu thích: Nghiên mực.
Độ thân mật: Sáu mươi.
Lên chức: 12.
Con số mười hai không phải màu đỏ, cũng không là màu xám, nó là màu vàng. Tô Mộc hiểu rõ ý nghĩa điều này hơn ai hết, trong vòng mười hai ngày Từ Tranh Thành sẽ thăng chức. Nói vậy bây giờ điều Tô Mộc làm là trợ giúp Từ Tranh Thành, thành tựu chuyện tốt.
Tô Mộc liên tưởng con số màu xám của Lý Nhai trưởng bộ tổ chức, hắn rùng mình. Không lẽ huyện Hình Đường sắp có động đất? Chuyện Tô Mộc đang làm có khi nào là mồi lửa gây ra động đất không? Nếu đúng như vậy . . .
Trong khi Tô Mộc suy tư, Lâm Song cầm di động đi vào phòng, mắt liếc hai người.
Lâm Song nghiêm túc nói với Tô Mộc:
- Tô Mộc, Triệu huyện trưởng nói tuyệt đối không nương tay với tất cả quan viên có tội, em cứ yên tâm làm việc. Miễn là chứng cứ chắc chắn, mặc kệ liên quan đến ai đều phải truy quét đến cùng!
Đây là thái độ của Triệu Thụy An.
Tô Mộc nghe vậy nhếch môi nói:
- Từ cục trưởng cầm mấy thứ này về đi, tối nay vất vả chút. Từ cục trưởng hãy thẩm vấn ngay trong đêm, đánh sụp bức tường tâm lý của Lộ Minh là chúng ta thắng chắc.
- Tốt, chú đi làm ngay.
Từ Tranh Thành vội vàng rời khỏi quán trà.
Gian phòng chỉ còn lại hai người.
Lâm Song chủ động rót tách trà cho Tô Mộc:
- Tô lão đệ, cậu đúng là lợi hại, quyết đoán hơn anh nhiều. Từ bây giờ hai chúng ta nên thân thiết hơn, sau này lão đệ có tiến bộ nhớ kéo theo anh.
Tô Mộc cười nói:
- Anh Lâm nói gì vậy? Giã hai huynh đệ chúng ta còn cần nói lời đó sao?
Lâm Song nâng tách trà lên:
- Đúng, uống trà!
Hai người đều thông minh, nói chút là hiểu. Nếu bày ra rõ ràng từng khâu thì không tốt.
Tiễn Lâm Song đi, Tô Mộc không tiếp tục ở lại thị trấn, hắn về Trấn Hắc Sơn ngay trong đêm. Trận đấu trong thị trấn khởi đầu từ hành động ngu xuẩn của Lộ Minh, kết quả như thế nào Tô Mộc không có quyền can thiệp, vậy chẳng bằng hắn trực tiếp cầm thiệp mời thương hội Thành phố Thanh Lâm.
So với đấu tranh chính trị thì Tô Mộc càng quan tâm phát triển kinh tế của Trấn Hắc Sơn. Nói cái gì chỉ là nói miệng, kinh tế mới là chiến tích thật sự. Nắm chiến tích này trong tay là Tô Mộc có thể tiến tới trước, đứng ở thế bất bại trong quan trường.
Một đêm bình yên.
Khi ánh nắng thứ nhất xuyên qua cửa sổ bắn vào phòng, Tô Mộc mở mi mắt lười biếng ra. Hôm nay là thứ hai, phải đi làm. Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Phong Hợp, Mã Tường vào Trấn Hắc Sơn. Mọi chuyện không khác gì trước kia, nhưng Tô Mộc biết đó chỉ là biểu tượng. Nếu Tô Mộc đoán đúng, lát nữa sẽ có điện thoại gọi.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc mới nghĩ đến điện thoại thì di động vang tiếng chuông chói tai. Tô Mộc bắt máy, chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên thanh âm kích động.
- Là Tô Mộc?
Tô Mộc cười hỏi:
- Là cháu, Từ cục trưởng. Nghe giọng của Từ cục trưởng thì có chuyện tốt xảy ra?
Từ Tranh Thành kích động nói:
- Đương nhiên! Cháu không biết Lộ Minh là đồ hèn, chúng ta chưa làm gì tiểu tử này đã khai hết.
- Cũng phải cảm ơn thứ cháu đưa, nếu không có nó thì Lộ Minh không dễ dàng chịu thua.
- Cháu không ngờ nổi tên khốn Lộ Dịch Ninh làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Hiện tại Lộ Dịch Ninh đã chính thức bị bắt, chú phụ trách công việc đội cảnh sát giaoo thông.
- Vậy là tốt nhất.
Giọng điệu bình tĩnh của Tô Mộc làm Từ Tranh Thành thấy xấu hổ, gã tu dưỡng nhiều năm nhưng không điềm tĩnh bằng hắn.
Từ Tranh Thành nói tiếp:
- Còn có điều cháu không ngờ. Bên lão Cao cũng có thu hoạch, Ngưu Đức Trụ là bà con của Lý Nhai Lý bộ trưởng. Ngưu Đức Trụ khai rất nhiều chuyện, tuy không quan hệ trực tiếp đến Lý Nhai nhưng có dính dáng tới phu nhân của Lý bộ trưởng, chuyện nào cũng không thoát khỏi. Nghiêm trọng nhất là Ngưu Đức Trụ giúp phu nhân của Lý bộ trưởng tẩy tiền đen, con số nhiều cỡ trăm vạn.
Tô Mộc giật mình, chẳng lẽ nguyên nhân Lý Nhai rớt đài là đây? Vợ của trưởng bộ tổ chức có được trăm vạn tiền mặt, nói ra ai tin? Nói bên trong không có chút xấu xa gì thì chỉ quỷ mới tin nổi.
Tô Mộc bình tĩnh lại, hỏi:
- Chú Từ, cháu nghĩ mấy chuyện này chỉ là thứ yếu, chắc tối hôm qua trong huyện có hành động lớn?
Từ Tranh Thành cười sang sảng:
- Tạm thời chưa có, nhưng ngay buổi tối đó Lý Nhai thông báo cho Tạ bí thư. Ban đêm huyện mở họp thường ủy, tạm quyết định nhốt Lộ Dịch Ninh, Lộ Minh, do chú toàn quyền chủ trì việc trị an, giao thông cục công an huyện. Cháu không thấy đâu, sắc mặt Tiết Phong rất khó xem, ha ha ha ha ha ha!
Từ Tranh Thành chỉ lộ ra vẻ hả hê trước mặt Tô Mộc, gã tuyệt đối không thoải mái như vậy trước Lâm Song. Từ Tranh Thành muốn thông qua cách này khiến Tô Mộc hiểu quan hệ giữa hai người thân thiết.
Tô Mộc thuận thế nói:
- Xin chúc mừng Chú Từ.
Tâm tình Từ Tranh Thành sung sướng nói:
- Khách sáo rồi, bữa nào đến huyện chú mời khách. Chú nghe Từ Viêm nói mấy ngày nay cháu lo báo cáo phát triển Trấn Hắc Sơn? Có gì cần chú hỗ trợ cứ nói đừng ngại.
Tô Mộc cười cười:
- Vâng, nếu có gì cần cháu sẽ nhờ.
Tô Mộc cúp máy, đốt điếu thuốc lá, tựa vào bên giường, nheo mắt lại. Xem ra vở kịch ngày hôm qua rất đặc sắc, ít nhất xử Lộ Dịch Ninh. Tô Mộc không rõ trong cuộc họp thường ủy đao thương kiếm ảnh thế nào, nhưng chắc lấy cái giá là không đụng vào Lý Nhai đổi lại Từ Tranh Thành vùng lên. Đây chỉ là sự kiện trao đổi ích lợi.
Nghĩ đến đây mắt Từ Tranh Thành sáng rực hỏi:
- Tô Mộc, cậu có bao nhiêu nắm chắc?
Tô Mộc tự tin trả lời:
- Chín mươi phần trăm.
Từ Tranh Thành dõng dạc nói:
- Tốt, miễn chuyện này thành công, Tô Mộc, sau này tôi đi theo cậu!
Tô Mộc cười nói:
- Đừng, Từ cục trưởng, theo lý thì cháu nên gọi người là Chú Từ. Cháu và Từ Viêm quan hệ rất tốt, giúp Chú Từ cũng là giúp chính cháu.
Từ Tranh Thành hứa hẹn:
- Được, vậy chú mặt dày nhận xưng hô Chú Từ. Chú Từ bảo đảm tại đây, ngày nào Chú Từ không ngã thì trong huyện Hình Đường không có gì uy hiếp được cháu, còn về thằng con trai không nên thân của chú sau này sẽ theo cháu lăn lộn.
Tô Mộc cười gật đầu, nói:
- Tốt tốt!
Giờ còn giả tạo từ chối thì không hay lắm, Tô Mộc biết Từ Tranh Thành làm như vậy vì nể mặt hai đại nhân vật sau lưng hắn. Thường ủy thị ủy, bí thư chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng thường vụ Thành phố Thanh Lâm. Có hai đại nhân vật này ủng hộ, không ai dám kiềm chế Tô Mộc trong Thành phố Thanh Lâm.
Từ ban đầu khi có được Quan Bảng thì Tô Mộc không bỏ cơ hội dựa thế, miễn người nào có lợi cho hắn tiến bộ là Tô Mộc sẽ không chút do dự dựa thế.
Tô Mộc bưng tách trà lên:
- Mời Chú Từ uống trà.
Tô Mộc chạm vào ngón tay Từ Tranh Thành, chớp mắt Quan Bảng vận chuyển. Tô Mộc vốn không ôm hy vọng bao nhiêu bỗng chốc mắt sáng ngời.
Tên: Từ Tranh Thành.
Chức vụ: Phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường.
Yêu thích: Nghiên mực.
Độ thân mật: Sáu mươi.
Lên chức: 12.
Con số mười hai không phải màu đỏ, cũng không là màu xám, nó là màu vàng. Tô Mộc hiểu rõ ý nghĩa điều này hơn ai hết, trong vòng mười hai ngày Từ Tranh Thành sẽ thăng chức. Nói vậy bây giờ điều Tô Mộc làm là trợ giúp Từ Tranh Thành, thành tựu chuyện tốt.
Tô Mộc liên tưởng con số màu xám của Lý Nhai trưởng bộ tổ chức, hắn rùng mình. Không lẽ huyện Hình Đường sắp có động đất? Chuyện Tô Mộc đang làm có khi nào là mồi lửa gây ra động đất không? Nếu đúng như vậy . . .
Trong khi Tô Mộc suy tư, Lâm Song cầm di động đi vào phòng, mắt liếc hai người.
Lâm Song nghiêm túc nói với Tô Mộc:
- Tô Mộc, Triệu huyện trưởng nói tuyệt đối không nương tay với tất cả quan viên có tội, em cứ yên tâm làm việc. Miễn là chứng cứ chắc chắn, mặc kệ liên quan đến ai đều phải truy quét đến cùng!
Đây là thái độ của Triệu Thụy An.
Tô Mộc nghe vậy nhếch môi nói:
- Từ cục trưởng cầm mấy thứ này về đi, tối nay vất vả chút. Từ cục trưởng hãy thẩm vấn ngay trong đêm, đánh sụp bức tường tâm lý của Lộ Minh là chúng ta thắng chắc.
- Tốt, chú đi làm ngay.
Từ Tranh Thành vội vàng rời khỏi quán trà.
Gian phòng chỉ còn lại hai người.
Lâm Song chủ động rót tách trà cho Tô Mộc:
- Tô lão đệ, cậu đúng là lợi hại, quyết đoán hơn anh nhiều. Từ bây giờ hai chúng ta nên thân thiết hơn, sau này lão đệ có tiến bộ nhớ kéo theo anh.
Tô Mộc cười nói:
- Anh Lâm nói gì vậy? Giã hai huynh đệ chúng ta còn cần nói lời đó sao?
Lâm Song nâng tách trà lên:
- Đúng, uống trà!
Hai người đều thông minh, nói chút là hiểu. Nếu bày ra rõ ràng từng khâu thì không tốt.
Tiễn Lâm Song đi, Tô Mộc không tiếp tục ở lại thị trấn, hắn về Trấn Hắc Sơn ngay trong đêm. Trận đấu trong thị trấn khởi đầu từ hành động ngu xuẩn của Lộ Minh, kết quả như thế nào Tô Mộc không có quyền can thiệp, vậy chẳng bằng hắn trực tiếp cầm thiệp mời thương hội Thành phố Thanh Lâm.
So với đấu tranh chính trị thì Tô Mộc càng quan tâm phát triển kinh tế của Trấn Hắc Sơn. Nói cái gì chỉ là nói miệng, kinh tế mới là chiến tích thật sự. Nắm chiến tích này trong tay là Tô Mộc có thể tiến tới trước, đứng ở thế bất bại trong quan trường.
Một đêm bình yên.
Khi ánh nắng thứ nhất xuyên qua cửa sổ bắn vào phòng, Tô Mộc mở mi mắt lười biếng ra. Hôm nay là thứ hai, phải đi làm. Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Phong Hợp, Mã Tường vào Trấn Hắc Sơn. Mọi chuyện không khác gì trước kia, nhưng Tô Mộc biết đó chỉ là biểu tượng. Nếu Tô Mộc đoán đúng, lát nữa sẽ có điện thoại gọi.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc mới nghĩ đến điện thoại thì di động vang tiếng chuông chói tai. Tô Mộc bắt máy, chưa kịp nói gì bên kia đã vang lên thanh âm kích động.
- Là Tô Mộc?
Tô Mộc cười hỏi:
- Là cháu, Từ cục trưởng. Nghe giọng của Từ cục trưởng thì có chuyện tốt xảy ra?
Từ Tranh Thành kích động nói:
- Đương nhiên! Cháu không biết Lộ Minh là đồ hèn, chúng ta chưa làm gì tiểu tử này đã khai hết.
- Cũng phải cảm ơn thứ cháu đưa, nếu không có nó thì Lộ Minh không dễ dàng chịu thua.
- Cháu không ngờ nổi tên khốn Lộ Dịch Ninh làm nhiều chuyện thương thiên hại lý. Hiện tại Lộ Dịch Ninh đã chính thức bị bắt, chú phụ trách công việc đội cảnh sát giaoo thông.
- Vậy là tốt nhất.
Giọng điệu bình tĩnh của Tô Mộc làm Từ Tranh Thành thấy xấu hổ, gã tu dưỡng nhiều năm nhưng không điềm tĩnh bằng hắn.
Từ Tranh Thành nói tiếp:
- Còn có điều cháu không ngờ. Bên lão Cao cũng có thu hoạch, Ngưu Đức Trụ là bà con của Lý Nhai Lý bộ trưởng. Ngưu Đức Trụ khai rất nhiều chuyện, tuy không quan hệ trực tiếp đến Lý Nhai nhưng có dính dáng tới phu nhân của Lý bộ trưởng, chuyện nào cũng không thoát khỏi. Nghiêm trọng nhất là Ngưu Đức Trụ giúp phu nhân của Lý bộ trưởng tẩy tiền đen, con số nhiều cỡ trăm vạn.
Tô Mộc giật mình, chẳng lẽ nguyên nhân Lý Nhai rớt đài là đây? Vợ của trưởng bộ tổ chức có được trăm vạn tiền mặt, nói ra ai tin? Nói bên trong không có chút xấu xa gì thì chỉ quỷ mới tin nổi.
Tô Mộc bình tĩnh lại, hỏi:
- Chú Từ, cháu nghĩ mấy chuyện này chỉ là thứ yếu, chắc tối hôm qua trong huyện có hành động lớn?
Từ Tranh Thành cười sang sảng:
- Tạm thời chưa có, nhưng ngay buổi tối đó Lý Nhai thông báo cho Tạ bí thư. Ban đêm huyện mở họp thường ủy, tạm quyết định nhốt Lộ Dịch Ninh, Lộ Minh, do chú toàn quyền chủ trì việc trị an, giao thông cục công an huyện. Cháu không thấy đâu, sắc mặt Tiết Phong rất khó xem, ha ha ha ha ha ha!
Từ Tranh Thành chỉ lộ ra vẻ hả hê trước mặt Tô Mộc, gã tuyệt đối không thoải mái như vậy trước Lâm Song. Từ Tranh Thành muốn thông qua cách này khiến Tô Mộc hiểu quan hệ giữa hai người thân thiết.
Tô Mộc thuận thế nói:
- Xin chúc mừng Chú Từ.
Tâm tình Từ Tranh Thành sung sướng nói:
- Khách sáo rồi, bữa nào đến huyện chú mời khách. Chú nghe Từ Viêm nói mấy ngày nay cháu lo báo cáo phát triển Trấn Hắc Sơn? Có gì cần chú hỗ trợ cứ nói đừng ngại.
Tô Mộc cười cười:
- Vâng, nếu có gì cần cháu sẽ nhờ.
Tô Mộc cúp máy, đốt điếu thuốc lá, tựa vào bên giường, nheo mắt lại. Xem ra vở kịch ngày hôm qua rất đặc sắc, ít nhất xử Lộ Dịch Ninh. Tô Mộc không rõ trong cuộc họp thường ủy đao thương kiếm ảnh thế nào, nhưng chắc lấy cái giá là không đụng vào Lý Nhai đổi lại Từ Tranh Thành vùng lên. Đây chỉ là sự kiện trao đổi ích lợi.
/1590
|