Chương 758: Quần ẩu điên cuồng
Chuyện xảy ra tại cổ tháp Già Nam đã được Trương Quan Trung thông báo cho Tô Mộc, mà xe của hắn cũng sắp tới Cổ Lan thị. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sự tình xuất hiện biến hóa lớn như thế. Nguyên bản tưởng rằng hết thảy còn nằm trong khống chế, vì sao đột nhiên biến thành như vậy. Về phần hành động của nhóm người Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc cũng không có nhiều đánh giá.
Tuy họ là huynh đệ của Tô Mộc, nhưng Tô Mộc cũng không khống chế được hành vi của người ta. Trước kia họ từng làm thế nào, Tô Mộc có thể suy đoán tới. Mà hành động hôm nay hoàn toàn chiếm đạo lý, muốn cho họ uất ức nhẫn nhịn là chuyện không khả năng. Chẳng những không nhẫn nhịn, sự thật chứng minh họ càng làm lớn chuyện.
Tề Sơn Dương, toàn bộ câu chuyện đều do hắn xe chỉ luồn kim bên trong, Đệ Nhất Kiến Thành thật giỏi lắm. Nếu nói như vậy khu cao tân thật sự không dùng nổi công ty kiến trúc của các người. Vậy cứ thu thập, chuẩn bị cút đi.
Trong lòng Tô Mộc tuyên án tội chết cho Tề Sơn Dương!
Về phần chuyện của Đỉnh Dương Khí Phối, trong lòng Tô Mộc cũng biết rõ. Lúc trước Triệu Thiên Hoa nói qua, xí nghiệp như vậy cũng là diễn trò, làm vậy để dỗ yên Tôn gia, ngăn chặn miệng của bọn họ. Tô Mộc biết hậu trường của xí nghiệp kia là Tôn gia, nhưng nói thế nào đều cảm thấy Đỉnh Dương Khí Phối là xí nghiệp mắc xích không kém, vì vậy Tô Mộc mới gật đầu.
Hiện tại xem ra, xí nghiệp này đúng là một phiền phức!
Gặp phải phiền toái như thế, nguyên tắc của Tô Mộc rất đơn giản, hoặc trực tiếp thay đổi, hoặc hoàn toàn kéo xuống!
Triệu ca, nhanh hơn một chút, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất về khu cao tân, đi tới cổ tháp Già Nam.
Tô Mộc nói.
Được!
Triệu Vô Cực gật đầu, tăng ga.
Đoạn đường này Triệu Vô Cực lái xe thật nhanh, đem lộ trình ba giờ làm ngắn lại chỉ còn một nửa. May mắn chất lượng xe rất tốt, nếu không tuyệt đối sẽ có vấn đề.
Đèn xanh đèn đỏ ở trong mắt Triệu Vô Cực hiện tại chỉ dùng bài trí.
Thế cho nên khi xe liên tục vượt đèn đỏ, phía sau đã đi theo một dãy xe công an giao thông. Tô Mộc nhíu mày, hắn vốn không thích chạy xe kiểu này. Nhưng tình thế hiện giờ thật khẩn trương, hắn cũng không nghĩ được nhiều. Nếu lựa chọn một trong hai, Tô Mộc không chút do dự lựa chọn dùng hết tốc lực chạy về khu cao tân.
Triệu ca, cứ đi tiếp, để tôi xử lý!
Tô Mộc nói xong liền gọi điện cho Đỗ Dã.
Bên kia Đỗ Dã đã nhận được điện thoại của văn phòng thành ủy, biết Lý Hưng Hoa đi qua khu cao tân, còn đang điều động nhân công chuẩn bị đi qua giữ gìn trật tự. Bây giờ nghe nói Tô Mộc đang gấp gáp chạy về nên vượt đèn đỏ, biết tình thế đã thập phần khẩn cấp. Hắn không chút do dự liền đáp ứng. Rất nhanh một loạt điện thoại gọi ra ngoài, xe công an đuổi theo xe Tô Mộc đều tăng tốc vượt qua xe hắn chạy phía trước mở đường.
Ngàn vạn lần đừng phát sinh sự kiện xung đột quần thể, nếu không tính chất sẽ nghiêm trọng.
Tô Mộc lẩm bẩm nói.
Trước cổ tháp Già Nam.
Khi Trình Vĩ nhìn thấy di động của Lý Nhạc Thiên rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, cả người đều choáng váng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình biến thành như vậy, nguyên bản hắn chỉ muốn ngăn trở, nhưng không ngờ lại tới tình trạng như thế. Không thích hợp, vừa rồi mình cũng đâu có tranh đoạt, vì sao di động lại rơi xuống đất vỡ tan như thế. Không đạo lý!
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt các phóng viên lại biến thành Trình Vĩ đánh ngã Lý Nhạc Thiên xuống đất, muốn cướp lấy di động, thậm chí không tiếc làm ra hành động khiến người không thể tin được.
Đây tính cái gì?
Chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều phóng viên đã đem chuyện xảy ra nơi đây thông qua phương thức nhanh nhất đưa lên mạng internet, hơn nữa càng thú vị chính là khuôn mặt Lý Nhạc Thiên cùng Trình Vĩ đều bị bộc lộ hoàn toàn.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố mạnh mẽ dỡ bỏ cổ tháp ngàn năm, nguyên nhân vì sao?
Là ai giao cho bọn hắn quyền lực như thế?
Là quan là thương nhân hay là phỉ cướp?
Khi đầu đề chói mắt như vậy xuất hiện trên các trang web lớn, nhất thời mạng lưới internet sôi trào. Phải biết rằng đây là tin tức hiện trường, nghĩa là sự kiện này còn đang phát sinh tại nơi đó.
Điều này làm hứng thú của mọi người bị điều động, thậm chí là náo nhiệt, có người đã bắt đầu lái xe chạy về khu cao tân. Đương nhiên đây chỉ là người Cổ Lan thị, người ở nơi khác không ngừng phát tin ngắn, chờ đợi sự tình kế tiếp phát triển.
Một màn này Trình Vĩ không biết, nếu hắn biết nói phỏng chừng hắn sẽ phát điên. Tuy là vậy hiện tại hắn há hốc mồm không biết phải làm sao.
Anh rể, anh đi đi, chuyện nơi này giao cho tôi, tôi cũng không tin Lý Nhạc Thiên có thể lấy thúng úp voi trong Cổ Lan thị chúng ta.
Tề Sơn Dương tiến lên ngạo nghễ nói.
Cậu…được sao?
Trình Vĩ nhìn các phóng viên, biết mình nên tránh né.
Yên tâm đi!
Tề Sơn Dương vỗ ngực nói.
Tốt lắm, cậu xử lý đi.
Trình Vĩ làm ra quyết định sai lầm, đã chôn vùi vị trí hiện tại của hắn. Nếu sớm biết như thế, hắn đã không làm.
Trình Vĩ xoay người muốn mang theo nhân viên cục xây dựng rời đi, nhưng Lý Nhạc Thiên thật vất vả mới xây dựng ra trường hợp như vậy, làm sao cho hắn được như ý? Vì vậy Lý Nhạc Thiên liền lớn tiếng kêu lên.
Trình cục, ông làm vậy là ý gì? Ông còn muốn đi sao? Ông không thể đi! Trước khi đem sự tình nói rõ ràng, nếu ông dám đi tôi sẽ không để yên!
Lý Nhạc Thiên chặn ngang phía trước, nhóm người Hoàng Duy Nhân lập tức vây quanh Trình Vĩ. Nhắc tới quần ẩu bọn họ thuần thục vô cùng. Cục trưởng cục xây dựng gì chứ, lúc trước bọn họ còn đánh cả cán bộ cấp bậc sở cục, thậm chí còn không chút nương tay.
Các anh muốn làm gì? Lý Nhạc Thiên, đừng tưởng rằng đây là địa phương anh có thể chơi chuyển sao? Nói thật cho anh biết, nơi này là Cổ Lan thị, là địa bàn của chúng tôi, nếu anh còn dám làm càn như vậy, có tin hiện tại tôi liền thu thập anh hay không.
Tề Sơn Dương nhíu mày khinh thường nói.
Thu thập tôi? Ông muốn làm sao thu thập tôi đây?
Lý Nhạc Thiên cười lạnh hỏi.
Cổ tháp Già Nam là chỗ của Đỉnh Dương Khí Phối, không thuộc về các anh, hiện tại các anh lập tức tránh ra cho tôi, cút nhanh đi.
Nếu đi được lưu loát, tôi sẽ xem như việc này không phát sinh. Hơn nữa di động rách nát của anh, tôi đền, năm ngàn đủ hay không? Nếu không thức thời, đừng nói là di động, cho dù là anh, lão tử cũng đánh.
Tề Sơn Dương ngoan độc nói.
Tiểu dã chủng ở đâu chạy ra, dám nháo sự trong địa bàn của lão tử, muốn chết!
Mỗi lần Tề Sơn Dương đánh nhau với người khác, ưa thích mắng câu này, theo ý của hắn mắng như vậy mới hăng hái. Tiện chủng, dã chủng, tiện nhân gì đó, đây là từ mà hắn thích dùng. Chỉ cần mắng ra lời này, theo hắn xem ra trong lòng rất dũng mãnh. Chỉ cần dũng mãnh, khi giáo huấn đối phương hắn sẽ cảm thấy sảng khoái.
Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới tiếng mắng lần này mang tới ác mộng cho bản thân mình!
Cơ hồ khi hắn vừa hô dã chủng, nguyên bản Lý Nhạc Thiên còn ôm tâm tình chơi đùa lúc này sắc mặt chợt đại biến. Trịnh Mục đứng bên cạnh, đáy lòng không khỏi thầm thở dài, Tề Sơn Dương đúng là xui xẻo, sao dám mắng ra lời như thế. Quả nhiên Lý Nhạc Thiên không hề có ý chờ đợi thêm chút nào, chụp một khối gạch bên cạnh hung hăng đánh tới.
Cú đánh thật đột ngột, Tề Sơn Dương hoàn toàn không ngờ Lý Nhạc Thiên nói đánh liền đánh, làm cho hắn không kịp đề phòng liền bị đánh trúng. Ngay lúc bả vai hắn bị đánh trúng, hắn định trốn tránh, ai ngờ Trương Gia Phỉ cũng đã không chút do dự đem khối gạch trong tay đập ra ngoài, chuẩn xác nện thẳng lên đầu Tề Sơn Dương.
Máu tươi phun ra!
Nếu như chỉ vậy là xong thì hoàn toàn sai. Nhóm người Lý Nhạc Thiên đã sớm nghẹn một bụng tức giận, hiện giờ còn bị Tề Sơn Dương nhục nhã, làm sao có thể nhẫn nhịn, lửa giận ầm ầm bộc phát, vài người vây quanh Tề Sơn Dương bắt đầu đấm đá. Không có ai muốn dừng tay, động thủ quyết đoán tàn nhẫn.
Mẹ nó, mày dám mắng tao là dã chủng, biết tao là ai không? Mày dám mắng tao!
Đồ chó hoang, thật là ăn gan hùm mật gấu, nói gì cũng dám nói.
Đánh chết hắn, mẹ nó, đánh chết tên vương bát đản này, lão tử chịu trách nhiệm.
Làm cho Trình Vĩ ngoài ý muốn chính là những phóng viên phảng phất như câm điếc, nhìn thấy trường hợp như vậy không ai chụp hình. Chỉ có vài người nhìn lướt qua cũng không tiếp tục quản tới. Trên thực tế không phải họ không muốn, mà là không dám. Làm phóng viên, mặc dù được xưng là ông vua không ngai, nhưng cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nhóm người Lý Nhạc Thiên là người đơn giản sao?
Ánh mắt các phóng viên rất sáng, liếc mắt liền nhìn ra nhóm thanh niên kia không đơn giản. Hơn nữa với bối cảnh của Lý Nhạc Thiên, cho dù điệu thấp trong Cổ Lan thị, bình thường người ra mặt luôn là Lý Mộng, nhưng ở trong mắt các phóng viên, có ai không biết Lý Nhạc Thiên là ai? Tề Sơn Dương dám mắng hắn là dã chủng, thật sự không biết nên bội phục dũng khí của người kia hay là miệt thị trí lực của hắn.
Lúc này người khẩn trương nhất là Trình Vĩ!
Hắn thật không ngờ sự tình sẽ biến hóa như thế!
Làm cho Trình Vĩ không dự liệu được chính là, Tề Sơn Dương bị đánh, nhóm công nhân Đệ Nhất Kiến Thành bắt đầu rục rịch…
Chuyện xảy ra tại cổ tháp Già Nam đã được Trương Quan Trung thông báo cho Tô Mộc, mà xe của hắn cũng sắp tới Cổ Lan thị. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sự tình xuất hiện biến hóa lớn như thế. Nguyên bản tưởng rằng hết thảy còn nằm trong khống chế, vì sao đột nhiên biến thành như vậy. Về phần hành động của nhóm người Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc cũng không có nhiều đánh giá.
Tuy họ là huynh đệ của Tô Mộc, nhưng Tô Mộc cũng không khống chế được hành vi của người ta. Trước kia họ từng làm thế nào, Tô Mộc có thể suy đoán tới. Mà hành động hôm nay hoàn toàn chiếm đạo lý, muốn cho họ uất ức nhẫn nhịn là chuyện không khả năng. Chẳng những không nhẫn nhịn, sự thật chứng minh họ càng làm lớn chuyện.
Tề Sơn Dương, toàn bộ câu chuyện đều do hắn xe chỉ luồn kim bên trong, Đệ Nhất Kiến Thành thật giỏi lắm. Nếu nói như vậy khu cao tân thật sự không dùng nổi công ty kiến trúc của các người. Vậy cứ thu thập, chuẩn bị cút đi.
Trong lòng Tô Mộc tuyên án tội chết cho Tề Sơn Dương!
Về phần chuyện của Đỉnh Dương Khí Phối, trong lòng Tô Mộc cũng biết rõ. Lúc trước Triệu Thiên Hoa nói qua, xí nghiệp như vậy cũng là diễn trò, làm vậy để dỗ yên Tôn gia, ngăn chặn miệng của bọn họ. Tô Mộc biết hậu trường của xí nghiệp kia là Tôn gia, nhưng nói thế nào đều cảm thấy Đỉnh Dương Khí Phối là xí nghiệp mắc xích không kém, vì vậy Tô Mộc mới gật đầu.
Hiện tại xem ra, xí nghiệp này đúng là một phiền phức!
Gặp phải phiền toái như thế, nguyên tắc của Tô Mộc rất đơn giản, hoặc trực tiếp thay đổi, hoặc hoàn toàn kéo xuống!
Triệu ca, nhanh hơn một chút, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất về khu cao tân, đi tới cổ tháp Già Nam.
Tô Mộc nói.
Được!
Triệu Vô Cực gật đầu, tăng ga.
Đoạn đường này Triệu Vô Cực lái xe thật nhanh, đem lộ trình ba giờ làm ngắn lại chỉ còn một nửa. May mắn chất lượng xe rất tốt, nếu không tuyệt đối sẽ có vấn đề.
Đèn xanh đèn đỏ ở trong mắt Triệu Vô Cực hiện tại chỉ dùng bài trí.
Thế cho nên khi xe liên tục vượt đèn đỏ, phía sau đã đi theo một dãy xe công an giao thông. Tô Mộc nhíu mày, hắn vốn không thích chạy xe kiểu này. Nhưng tình thế hiện giờ thật khẩn trương, hắn cũng không nghĩ được nhiều. Nếu lựa chọn một trong hai, Tô Mộc không chút do dự lựa chọn dùng hết tốc lực chạy về khu cao tân.
Triệu ca, cứ đi tiếp, để tôi xử lý!
Tô Mộc nói xong liền gọi điện cho Đỗ Dã.
Bên kia Đỗ Dã đã nhận được điện thoại của văn phòng thành ủy, biết Lý Hưng Hoa đi qua khu cao tân, còn đang điều động nhân công chuẩn bị đi qua giữ gìn trật tự. Bây giờ nghe nói Tô Mộc đang gấp gáp chạy về nên vượt đèn đỏ, biết tình thế đã thập phần khẩn cấp. Hắn không chút do dự liền đáp ứng. Rất nhanh một loạt điện thoại gọi ra ngoài, xe công an đuổi theo xe Tô Mộc đều tăng tốc vượt qua xe hắn chạy phía trước mở đường.
Ngàn vạn lần đừng phát sinh sự kiện xung đột quần thể, nếu không tính chất sẽ nghiêm trọng.
Tô Mộc lẩm bẩm nói.
Trước cổ tháp Già Nam.
Khi Trình Vĩ nhìn thấy di động của Lý Nhạc Thiên rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, cả người đều choáng váng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình biến thành như vậy, nguyên bản hắn chỉ muốn ngăn trở, nhưng không ngờ lại tới tình trạng như thế. Không thích hợp, vừa rồi mình cũng đâu có tranh đoạt, vì sao di động lại rơi xuống đất vỡ tan như thế. Không đạo lý!
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt các phóng viên lại biến thành Trình Vĩ đánh ngã Lý Nhạc Thiên xuống đất, muốn cướp lấy di động, thậm chí không tiếc làm ra hành động khiến người không thể tin được.
Đây tính cái gì?
Chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều phóng viên đã đem chuyện xảy ra nơi đây thông qua phương thức nhanh nhất đưa lên mạng internet, hơn nữa càng thú vị chính là khuôn mặt Lý Nhạc Thiên cùng Trình Vĩ đều bị bộc lộ hoàn toàn.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố mạnh mẽ dỡ bỏ cổ tháp ngàn năm, nguyên nhân vì sao?
Là ai giao cho bọn hắn quyền lực như thế?
Là quan là thương nhân hay là phỉ cướp?
Khi đầu đề chói mắt như vậy xuất hiện trên các trang web lớn, nhất thời mạng lưới internet sôi trào. Phải biết rằng đây là tin tức hiện trường, nghĩa là sự kiện này còn đang phát sinh tại nơi đó.
Điều này làm hứng thú của mọi người bị điều động, thậm chí là náo nhiệt, có người đã bắt đầu lái xe chạy về khu cao tân. Đương nhiên đây chỉ là người Cổ Lan thị, người ở nơi khác không ngừng phát tin ngắn, chờ đợi sự tình kế tiếp phát triển.
Một màn này Trình Vĩ không biết, nếu hắn biết nói phỏng chừng hắn sẽ phát điên. Tuy là vậy hiện tại hắn há hốc mồm không biết phải làm sao.
Anh rể, anh đi đi, chuyện nơi này giao cho tôi, tôi cũng không tin Lý Nhạc Thiên có thể lấy thúng úp voi trong Cổ Lan thị chúng ta.
Tề Sơn Dương tiến lên ngạo nghễ nói.
Cậu…được sao?
Trình Vĩ nhìn các phóng viên, biết mình nên tránh né.
Yên tâm đi!
Tề Sơn Dương vỗ ngực nói.
Tốt lắm, cậu xử lý đi.
Trình Vĩ làm ra quyết định sai lầm, đã chôn vùi vị trí hiện tại của hắn. Nếu sớm biết như thế, hắn đã không làm.
Trình Vĩ xoay người muốn mang theo nhân viên cục xây dựng rời đi, nhưng Lý Nhạc Thiên thật vất vả mới xây dựng ra trường hợp như vậy, làm sao cho hắn được như ý? Vì vậy Lý Nhạc Thiên liền lớn tiếng kêu lên.
Trình cục, ông làm vậy là ý gì? Ông còn muốn đi sao? Ông không thể đi! Trước khi đem sự tình nói rõ ràng, nếu ông dám đi tôi sẽ không để yên!
Lý Nhạc Thiên chặn ngang phía trước, nhóm người Hoàng Duy Nhân lập tức vây quanh Trình Vĩ. Nhắc tới quần ẩu bọn họ thuần thục vô cùng. Cục trưởng cục xây dựng gì chứ, lúc trước bọn họ còn đánh cả cán bộ cấp bậc sở cục, thậm chí còn không chút nương tay.
Các anh muốn làm gì? Lý Nhạc Thiên, đừng tưởng rằng đây là địa phương anh có thể chơi chuyển sao? Nói thật cho anh biết, nơi này là Cổ Lan thị, là địa bàn của chúng tôi, nếu anh còn dám làm càn như vậy, có tin hiện tại tôi liền thu thập anh hay không.
Tề Sơn Dương nhíu mày khinh thường nói.
Thu thập tôi? Ông muốn làm sao thu thập tôi đây?
Lý Nhạc Thiên cười lạnh hỏi.
Cổ tháp Già Nam là chỗ của Đỉnh Dương Khí Phối, không thuộc về các anh, hiện tại các anh lập tức tránh ra cho tôi, cút nhanh đi.
Nếu đi được lưu loát, tôi sẽ xem như việc này không phát sinh. Hơn nữa di động rách nát của anh, tôi đền, năm ngàn đủ hay không? Nếu không thức thời, đừng nói là di động, cho dù là anh, lão tử cũng đánh.
Tề Sơn Dương ngoan độc nói.
Tiểu dã chủng ở đâu chạy ra, dám nháo sự trong địa bàn của lão tử, muốn chết!
Mỗi lần Tề Sơn Dương đánh nhau với người khác, ưa thích mắng câu này, theo ý của hắn mắng như vậy mới hăng hái. Tiện chủng, dã chủng, tiện nhân gì đó, đây là từ mà hắn thích dùng. Chỉ cần mắng ra lời này, theo hắn xem ra trong lòng rất dũng mãnh. Chỉ cần dũng mãnh, khi giáo huấn đối phương hắn sẽ cảm thấy sảng khoái.
Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới tiếng mắng lần này mang tới ác mộng cho bản thân mình!
Cơ hồ khi hắn vừa hô dã chủng, nguyên bản Lý Nhạc Thiên còn ôm tâm tình chơi đùa lúc này sắc mặt chợt đại biến. Trịnh Mục đứng bên cạnh, đáy lòng không khỏi thầm thở dài, Tề Sơn Dương đúng là xui xẻo, sao dám mắng ra lời như thế. Quả nhiên Lý Nhạc Thiên không hề có ý chờ đợi thêm chút nào, chụp một khối gạch bên cạnh hung hăng đánh tới.
Cú đánh thật đột ngột, Tề Sơn Dương hoàn toàn không ngờ Lý Nhạc Thiên nói đánh liền đánh, làm cho hắn không kịp đề phòng liền bị đánh trúng. Ngay lúc bả vai hắn bị đánh trúng, hắn định trốn tránh, ai ngờ Trương Gia Phỉ cũng đã không chút do dự đem khối gạch trong tay đập ra ngoài, chuẩn xác nện thẳng lên đầu Tề Sơn Dương.
Máu tươi phun ra!
Nếu như chỉ vậy là xong thì hoàn toàn sai. Nhóm người Lý Nhạc Thiên đã sớm nghẹn một bụng tức giận, hiện giờ còn bị Tề Sơn Dương nhục nhã, làm sao có thể nhẫn nhịn, lửa giận ầm ầm bộc phát, vài người vây quanh Tề Sơn Dương bắt đầu đấm đá. Không có ai muốn dừng tay, động thủ quyết đoán tàn nhẫn.
Mẹ nó, mày dám mắng tao là dã chủng, biết tao là ai không? Mày dám mắng tao!
Đồ chó hoang, thật là ăn gan hùm mật gấu, nói gì cũng dám nói.
Đánh chết hắn, mẹ nó, đánh chết tên vương bát đản này, lão tử chịu trách nhiệm.
Làm cho Trình Vĩ ngoài ý muốn chính là những phóng viên phảng phất như câm điếc, nhìn thấy trường hợp như vậy không ai chụp hình. Chỉ có vài người nhìn lướt qua cũng không tiếp tục quản tới. Trên thực tế không phải họ không muốn, mà là không dám. Làm phóng viên, mặc dù được xưng là ông vua không ngai, nhưng cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Nhóm người Lý Nhạc Thiên là người đơn giản sao?
Ánh mắt các phóng viên rất sáng, liếc mắt liền nhìn ra nhóm thanh niên kia không đơn giản. Hơn nữa với bối cảnh của Lý Nhạc Thiên, cho dù điệu thấp trong Cổ Lan thị, bình thường người ra mặt luôn là Lý Mộng, nhưng ở trong mắt các phóng viên, có ai không biết Lý Nhạc Thiên là ai? Tề Sơn Dương dám mắng hắn là dã chủng, thật sự không biết nên bội phục dũng khí của người kia hay là miệt thị trí lực của hắn.
Lúc này người khẩn trương nhất là Trình Vĩ!
Hắn thật không ngờ sự tình sẽ biến hóa như thế!
Làm cho Trình Vĩ không dự liệu được chính là, Tề Sơn Dương bị đánh, nhóm công nhân Đệ Nhất Kiến Thành bắt đầu rục rịch…
/1590
|