Chương 787: Tuyệt đối không phải vô tình gặp được
Thật ra quan hệ của Đỗ Phẩm Thượng và Đỗ Triển cũng tương đối tốt, Đỗ Phẩm Thượng thậm chí còn có thể bao dung Đỗ Triển nuôi tình nhân bên ngoài. Chuyện như vậy, Đỗ Phẩm Thượng chỉ có một quan điểm, chỉ cần không có tình cảm thật là được. Cha muốn vui đùa một chút, không sao cả. Nhưng nếu dám có tình cảm thật, nói thí dụ như như chế tạo ra một đệ đệ muội muội cho Đỗ Phẩm Thượng, vậy Đỗ Phẩm Thượng sẽ thật sự trở mặt.
Ai cũng có điểm giới hạn, vượt qua điểm giới hạn này, chính là không thể tha thứ.
Nhưng chuyện như vậy, Đỗ Phẩm Thượng vĩnh viễn không phải lo lắng, bởi vì Đỗ Triển sẽ không làm ra chuyện như vậy. Ở phương diện nữ nhân, Đỗ Triển có tính tự hạn chế rất mạnh.
Tại sao muốn đến nhà tôi?
Đỗ Phẩm Thượng tò mò hỏi.
Chuyện lần trước, là Đỗ tổng hỗ trợ, cậu cũng chạy tới, tôi làm sao cũng phải qua nói tiếng cám ơn, nếu không, có phải có chút không đúng mực sao.
Tô Mộc nói.
Vậy thì khách khí rồi.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Không thể nói như vậy, nên đáp tạ vẫn phải đáp tạ.
Tô Mộc chấp nhất nói.
Vậy để tôi hỏi một chút đã, cha tôi không chừng không ở trong nhà. Giờ này ai biết hắn sẽ ở đâu. Lần nào tôi muốn gặp, cũng phải gọi điện trước hỏi thăm, nếu không tuyệt đối không tìm được.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Đợi sau khi xe dừng được ven đường, Đỗ Phẩm Thượng liền bắt đầu gọi điện thoại. Phải biết rằng người nào cũng có thể gọi không được, nhưng Đỗ Phẩm Thượng tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện gọi không được.
Cha, bây giờ cha đang ở đâu? Không có chuyện gì, chính là lão sư của con muốn tới thăm cha, thuận tiện nói với cha câu cám ơn… Đúng vậy, con cũng đã nói, nhưng ngài ấy cứ muốn đến… Được, con biết chỗ đó rồi, nửa giờ nữa sẽ tới nơi.
Nói xong Đỗ Phẩm Thượng liền cúp điện thoại, bắt đầu lái xe như bay về phía trước. Tô Mộc dĩ nhiên sẽ không hỏi nhiều. Dù sao hôm nay chính là muốn gặp Đỗ Triển, cho dù đến lúc đó chỉ nói được một câu, hắn cũng nhận. Nhưng nói đến bữa tiệc tối, hắn đã phân phó Đỗ Phẩm Thượng đi an bài, nói là sẽ mang theo hai người tới nữa, để Đỗ Phẩm Thượng sắp xếp. Đỗ Phẩm Thượng dĩ nhiên không có bất cứ vấn đề gì, lập tức đáp ứng.
Trà lầu Nhạc Lộc.
Trà lầu này ở thành phố Thịnh Kinh là một nơi không tệ, lúc này ở đây có hai người, một người là Đỗ Triển, một người khác nếu như Tô Mộc nhìn thấy, tuyệt đối sẽ thất kinh, bởi vì người đang ngồi nói chuyện với Đỗ Triển chính là Phương Nhai, thư ký của Chu Phụng Tiền, vỏ ngoài là thường ủy tỉnh ủy, Phó tỉnh trưởng Phương Nhai.
Chuyện gì xảy ra?
Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau?
Tô Mộc muốn qua đây sao?
Phương Nhai mỉm cười nói.
Đúng vậy, tiểu tử đó muốn qua đây, tôi nói không cần thiết. Nhưng hắn chính là muốn tới đáp tạ, vì chuyện của Quan Ngư lần trước. Thật ra không cần thiết, tôi chẳng qua giúp một tay mà thôi.
Đỗ Triển tùy ý nói.
Khẩu khí nói chuyện của hai người cũng hiền hoà và quen thuộc, giống như cả hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau. Thật ra có rất ít người biết, Phương Nhai chính là một lộ tuyến Đỗ Triển phát triển trong kinh thành, hơn nữa lộ tuyến này còn có quan hệ rất tâm đầu ý hợp với Đỗ Triển. Nếu không hai người cũng không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, Phương Nhai có thể nhậm chức ở tỉnh Giang Nam mà không có bất kỳ sầu lo nào, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đỗ Triển, bởi vì hắn biết, nếu mình làm chuyện gì, Đỗ Triển tuyệt đối sẽ ủng hộ.
Tô Mộc là một người chú ý, hơn nữa chuyện này thật sự không thể nói là chuyện nhỏ. Lúc ấy Chu lão thật sự gấp gáp. Chuyện này thật ra Chu lão cũng biết, đối với cách làm của anh cũng tương đối hài lòng. Nhưng tiểu tử Tô Mộc lại biết tới đây một chuyến, thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của tôi.
Phương Nhai nói.
Có cần tránh mặt hay không?
Đỗ Triển hỏi.
Tránh? Không cần thiết, vừa vặn tôi cũng gặp Tô Mộc. Anh cũng không nên xem nhẹ Tô Mộc, bây giờ mặc dù hắn chỉ một chủ nhiệm quản ủy hội, nhưng sau lưng hắn có mấy tôn đại Phật, không có người nào có thể khinh thường. Chưa nói đến hắn hiện tại đã trở thành đối tượng đoàn hệ trọng điểm bồi dưỡng, nói không khách khí, không chừng sau này tôi còn phải dựa vào Tô Mộc, mới có thể làm được một số chuyện.
Phương Nhai bình tĩnh nói.
Lời nói như vậy nói ra, nếu đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ giật mình, nhưng Đỗ Triển giống như đã sớm đoán được, tùy ý gật đầu, vì hắn biết lai lịch của Tô Mộc, cho nên không có bất kỳ hoài nghi lời nói của Phương Nhai. Một người có hậu đài cường ngạnh phía sau, lại có năng lực tuyệt đối, người như vậy nếu như trước khi phát tích không làm tốt quan hệ, đợi đến khi đối phương lớn lên, ngươi còn muốn tạo lập quan hệ thì đã quá muộn.
Đỗ Phẩm Thượng không phải là một đạo tuyến mình mai phục sao?
Vậy thì chờ đi, nói ra nếu Tô Mộc thật sự muốn cám ơn tôi, bản thân tôi thật sự có thứ muốn lấy.
Đỗ Triển nói.
Anh muốn lấy cái gì?
Phương Nhai hiếu kỳ nói.
Một bài từ, một bài Tống từ do Tô Mộc tự mình viết!
Đỗ Triển chậm rãi nói.
Đỗ Phẩm Thượng rất nhanh tìm tới nơi này, sau khi hai người đi vào, Tô Mộc liền nhìn thấy Phương Nhai cũng ngồi ở đây, hơn nữa không có ý tứ né tránh, là hắn biết Phương Nhai không có bất kỳ sợ hãi, hắn cũng không sợ có người nói mình và Đỗ Triển ở chung một chỗ. Thật ra chuyện này cũng không có gì có thể nói, Phương Nhai và tổng tài của tập đoàn Cự Nhân gặp mặt, nói ra cũng không ai có thể đâm chọc.
Phương tỉnh trưởng, Đỗ tổng!
Tô Mộc cung kính nói.
Phương thúc!
Đỗ Phẩm Thượng không có ý tứ câu nệ, rất hiển nhiên là biết Phương Nhai.
Tô Mộc, nơi này không có người ngoài, cậu không cần thiết nghiêm túc như vậy, vẫn giống như trước đây, trực tiếp gọi ta là Phương thúc được rồi.
Phương Nhai tùy ý nói.
Đúng đấy, lão nhân tôi cả ngày bị gọi là Đỗ tổng, nếu ở đây cậu cũng gọi như vậy thì đúng là chán chết, cứ giống như lão Phương, trực tiếp gọi là Đỗ thúc được rồi, nếu như cậu nguyện ý, sau này cứ gọi như vậy là được. Nếu như không nguyện ý, trực tiếp gọi tôi là Đỗ Triển là được.
Đỗ Triển cười nói.
Phương thúc, Đỗ thúc. Tô Mộc nào dám làm càn như vậy.
Như vậy là được rồi!
Đỗ Triển cười nói.
Đỗ thúc, hôm nay tôi tới đây là muốn nói tiếng cám ơn ngài.
Tô Mộc nói.
Được rồi, tôi biết cậu muốn làm gì rồi, chuyện đó nếu cậu quả thật muốn cám ơn tôi, vừa rồi tôi cũng mới nói với lão Phương đấy, cậu trực tiếp viết cho tôi một bài từ đi. Tôi biết trình độ viết chữ của cậu, đừng sợ, chỗ này của ta cái gì cũng có, thế nào? Có động bút, nể mặt Đỗ thúc này một lần không.
Đỗ Triển cười nói.
Đúng vậy, Tô Mộc, tôi cũng rất muốn nhận thức, cậu rốt cuộc có thể viết ra chữ như thế nào, có thể khiến cho lão Đỗ để ý như vậy.
Phương Nhai cười nói.
Phương thúc, ngài chớ giễu cợt tôi, tôi có thể viết ra chữ tốt gì, thuần túy là tự học. Nhưng nếu Đỗ thúc đã mở miệng, ngài lại không chê, vậy tôi đành bêu xấu vậy.
Tô Mộc nói.
Tô Mộc bây giờ có thể cảm giác được, trên người Phương Nhai toát ra một loại hơi thở không giống với trước kia. Trước kia ở bên cạnh Chu lão, nói thế nào cũng phải vẫn duy trì chút khiêm tốn, còn hiện tại thì sao? Hắn có thể từ trên người Phương Nhai, chân chính cảm giác được một loại tự tin. Sự tự tin này theo nhất cử nhất động của hắn đều có thể toát ra, nói cũng đúng, dù sao bất kể nói thế nào, Phương Nhai cũng là thư ký của Chu lão, chỉ dựa vào thân phận này, những người ở tỉnh Giang Nam cũng phải nể chút mặt mũi.
Cho dù là Phó tỉnh trưởng thường vụ Tôn Mộ Bạch, nhìn thấy Phương Nhai cũng không dám đâm chọc quá đáng. Đừng quên, trên người Phương Nhai còn đeo danh tiếng thường ủy tỉnh ủy, đây mới là thứ lợi hại nhất.
Ha ha, lão sư, ngài thật sự muốn động bút sao? Thống khoái, tôi cũng lâu rồi chưa thấy ngài viết chữ. Phương thúc, thật không lừa ngài, tay chữ của lão sư tôi thật sự không tầm thường. Nếu tôi có thể viết ra, dùng đi cua gái tuyệt đối là một đại sát khí. Bây giờ suy nghĩ tôi cũng cảm giác hâm mộ đố kỵ, tại sao người anh tuấn tiêu sái như tôi, lại không thể viết được ra như vậy, tôi…
Câm miệng!
Đỗ Triển hung hăng trừng mắt liếc, nếu để cho tiểu tử ngu ngốc này nói tiếp, không biết hắn sẽ nói ra cái gì nữa.
Đỗ Phẩm Thượng biết điều im lặng, chỉ dám âm thầm lầm bầm.
Phương Nhai cũng không để ý mỉm cười, hắn đã sớm biết tính tình của Đỗ Phẩm Thượng, đối với Đỗ Phẩm Thượng rất có thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa phải biết rằng Đỗ Phẩm Thượng thật ra không giống như bề ngoài biểu hiện? Phương Nhai biết đây đều là giả tượng, tiểu tử này tuyệt đối không phải dạng an phận. Nếu ai vì biểu hiện này mà khinh thường Đỗ Phẩm Thượng, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Nói ra Tô Mộc cũng không nghĩ tới chuyện có thể như vậy, không nghĩ Phương Nhai lại ở chỗ này, không nghĩ Đỗ Triển lại kêu mình viết chữ, nhưng không sao cả, dù sao muốn đáp tạ Đỗ Triển, viết một bức chữ cũng không có gì cả. Dù sao viết một bức chữ cũng không thể xem là quà đút lót hối lộ.
Hơn nữa có Phương Nhai làm nhân chứng, Tô Mộc thật sự không sợ có người nào đó dám đâm chọc.
Trà lầu Nhạc Lộc sở dĩ đặt tên này, là bởi vì lão bản của nơi này là một văn nhân, hơn nữa văn nhân này còn rất có địa vị trong tỉnh Giang Nam, là hội trưởng hiệp hội thư pháp. Ban đầu hắn xây dựng trà lầu này cũng không phải vì lợi nhuận, chỉ là muốn có thể có một nơi mọi người uống trà nói chuyện phiếm, trao đổi thư pháp. Nhưng không ngờ trà lầu Nhạc Lộc lại thoáng cái làm ăn phát triển như vậy.
Lão bản của trà lầu Nhạc Lộc chính là Dương Thiên Lý.
Hiện tại người bê bút mực giấy nghiên đi vào phòng chính là Dương Thiên Lý, không có cách nào, nếu đổi lại là lúc khác, Dương Thiên Lý có lẽ sẽ ngại đi vào, dù sao hắn biết, Phương Nhai và Đỗ Triển có chuyện muốn nói. Nhưng không chịu nổi Đỗ Triển nói muốn mời người viết chữ, phải biết rằng nhà thư pháp có thể lọt vào mắt Đỗ Triển, tuyệt đối là phân lượng không nhẹ. Cho nên Dương Thiên Lý liền xung phong nhận việc, đảm đương nhân vật phục vụ.
Dương Thiên Lý!
Khi Đỗ Triển nhìn thấy ai cầm đồ đi vào, vẻ mặt hơi sững sờ nhưng ngay sau đó khôi phục như lúc ban đầu. Dương Thiên Lý à Dương Thiên Lý, ngươi không phải vẫn tự xưng là đệ nhất thư pháp sao? Hôm nay sẽ cho ngươi nhận thức , cái gì gọi là thực lực chân chính.
Thật ra quan hệ của Đỗ Phẩm Thượng và Đỗ Triển cũng tương đối tốt, Đỗ Phẩm Thượng thậm chí còn có thể bao dung Đỗ Triển nuôi tình nhân bên ngoài. Chuyện như vậy, Đỗ Phẩm Thượng chỉ có một quan điểm, chỉ cần không có tình cảm thật là được. Cha muốn vui đùa một chút, không sao cả. Nhưng nếu dám có tình cảm thật, nói thí dụ như như chế tạo ra một đệ đệ muội muội cho Đỗ Phẩm Thượng, vậy Đỗ Phẩm Thượng sẽ thật sự trở mặt.
Ai cũng có điểm giới hạn, vượt qua điểm giới hạn này, chính là không thể tha thứ.
Nhưng chuyện như vậy, Đỗ Phẩm Thượng vĩnh viễn không phải lo lắng, bởi vì Đỗ Triển sẽ không làm ra chuyện như vậy. Ở phương diện nữ nhân, Đỗ Triển có tính tự hạn chế rất mạnh.
Tại sao muốn đến nhà tôi?
Đỗ Phẩm Thượng tò mò hỏi.
Chuyện lần trước, là Đỗ tổng hỗ trợ, cậu cũng chạy tới, tôi làm sao cũng phải qua nói tiếng cám ơn, nếu không, có phải có chút không đúng mực sao.
Tô Mộc nói.
Vậy thì khách khí rồi.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Không thể nói như vậy, nên đáp tạ vẫn phải đáp tạ.
Tô Mộc chấp nhất nói.
Vậy để tôi hỏi một chút đã, cha tôi không chừng không ở trong nhà. Giờ này ai biết hắn sẽ ở đâu. Lần nào tôi muốn gặp, cũng phải gọi điện trước hỏi thăm, nếu không tuyệt đối không tìm được.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Đợi sau khi xe dừng được ven đường, Đỗ Phẩm Thượng liền bắt đầu gọi điện thoại. Phải biết rằng người nào cũng có thể gọi không được, nhưng Đỗ Phẩm Thượng tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện gọi không được.
Cha, bây giờ cha đang ở đâu? Không có chuyện gì, chính là lão sư của con muốn tới thăm cha, thuận tiện nói với cha câu cám ơn… Đúng vậy, con cũng đã nói, nhưng ngài ấy cứ muốn đến… Được, con biết chỗ đó rồi, nửa giờ nữa sẽ tới nơi.
Nói xong Đỗ Phẩm Thượng liền cúp điện thoại, bắt đầu lái xe như bay về phía trước. Tô Mộc dĩ nhiên sẽ không hỏi nhiều. Dù sao hôm nay chính là muốn gặp Đỗ Triển, cho dù đến lúc đó chỉ nói được một câu, hắn cũng nhận. Nhưng nói đến bữa tiệc tối, hắn đã phân phó Đỗ Phẩm Thượng đi an bài, nói là sẽ mang theo hai người tới nữa, để Đỗ Phẩm Thượng sắp xếp. Đỗ Phẩm Thượng dĩ nhiên không có bất cứ vấn đề gì, lập tức đáp ứng.
Trà lầu Nhạc Lộc.
Trà lầu này ở thành phố Thịnh Kinh là một nơi không tệ, lúc này ở đây có hai người, một người là Đỗ Triển, một người khác nếu như Tô Mộc nhìn thấy, tuyệt đối sẽ thất kinh, bởi vì người đang ngồi nói chuyện với Đỗ Triển chính là Phương Nhai, thư ký của Chu Phụng Tiền, vỏ ngoài là thường ủy tỉnh ủy, Phó tỉnh trưởng Phương Nhai.
Chuyện gì xảy ra?
Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng nhau?
Tô Mộc muốn qua đây sao?
Phương Nhai mỉm cười nói.
Đúng vậy, tiểu tử đó muốn qua đây, tôi nói không cần thiết. Nhưng hắn chính là muốn tới đáp tạ, vì chuyện của Quan Ngư lần trước. Thật ra không cần thiết, tôi chẳng qua giúp một tay mà thôi.
Đỗ Triển tùy ý nói.
Khẩu khí nói chuyện của hai người cũng hiền hoà và quen thuộc, giống như cả hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau. Thật ra có rất ít người biết, Phương Nhai chính là một lộ tuyến Đỗ Triển phát triển trong kinh thành, hơn nữa lộ tuyến này còn có quan hệ rất tâm đầu ý hợp với Đỗ Triển. Nếu không hai người cũng không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, Phương Nhai có thể nhậm chức ở tỉnh Giang Nam mà không có bất kỳ sầu lo nào, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đỗ Triển, bởi vì hắn biết, nếu mình làm chuyện gì, Đỗ Triển tuyệt đối sẽ ủng hộ.
Tô Mộc là một người chú ý, hơn nữa chuyện này thật sự không thể nói là chuyện nhỏ. Lúc ấy Chu lão thật sự gấp gáp. Chuyện này thật ra Chu lão cũng biết, đối với cách làm của anh cũng tương đối hài lòng. Nhưng tiểu tử Tô Mộc lại biết tới đây một chuyến, thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của tôi.
Phương Nhai nói.
Có cần tránh mặt hay không?
Đỗ Triển hỏi.
Tránh? Không cần thiết, vừa vặn tôi cũng gặp Tô Mộc. Anh cũng không nên xem nhẹ Tô Mộc, bây giờ mặc dù hắn chỉ một chủ nhiệm quản ủy hội, nhưng sau lưng hắn có mấy tôn đại Phật, không có người nào có thể khinh thường. Chưa nói đến hắn hiện tại đã trở thành đối tượng đoàn hệ trọng điểm bồi dưỡng, nói không khách khí, không chừng sau này tôi còn phải dựa vào Tô Mộc, mới có thể làm được một số chuyện.
Phương Nhai bình tĩnh nói.
Lời nói như vậy nói ra, nếu đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ giật mình, nhưng Đỗ Triển giống như đã sớm đoán được, tùy ý gật đầu, vì hắn biết lai lịch của Tô Mộc, cho nên không có bất kỳ hoài nghi lời nói của Phương Nhai. Một người có hậu đài cường ngạnh phía sau, lại có năng lực tuyệt đối, người như vậy nếu như trước khi phát tích không làm tốt quan hệ, đợi đến khi đối phương lớn lên, ngươi còn muốn tạo lập quan hệ thì đã quá muộn.
Đỗ Phẩm Thượng không phải là một đạo tuyến mình mai phục sao?
Vậy thì chờ đi, nói ra nếu Tô Mộc thật sự muốn cám ơn tôi, bản thân tôi thật sự có thứ muốn lấy.
Đỗ Triển nói.
Anh muốn lấy cái gì?
Phương Nhai hiếu kỳ nói.
Một bài từ, một bài Tống từ do Tô Mộc tự mình viết!
Đỗ Triển chậm rãi nói.
Đỗ Phẩm Thượng rất nhanh tìm tới nơi này, sau khi hai người đi vào, Tô Mộc liền nhìn thấy Phương Nhai cũng ngồi ở đây, hơn nữa không có ý tứ né tránh, là hắn biết Phương Nhai không có bất kỳ sợ hãi, hắn cũng không sợ có người nói mình và Đỗ Triển ở chung một chỗ. Thật ra chuyện này cũng không có gì có thể nói, Phương Nhai và tổng tài của tập đoàn Cự Nhân gặp mặt, nói ra cũng không ai có thể đâm chọc.
Phương tỉnh trưởng, Đỗ tổng!
Tô Mộc cung kính nói.
Phương thúc!
Đỗ Phẩm Thượng không có ý tứ câu nệ, rất hiển nhiên là biết Phương Nhai.
Tô Mộc, nơi này không có người ngoài, cậu không cần thiết nghiêm túc như vậy, vẫn giống như trước đây, trực tiếp gọi ta là Phương thúc được rồi.
Phương Nhai tùy ý nói.
Đúng đấy, lão nhân tôi cả ngày bị gọi là Đỗ tổng, nếu ở đây cậu cũng gọi như vậy thì đúng là chán chết, cứ giống như lão Phương, trực tiếp gọi là Đỗ thúc được rồi, nếu như cậu nguyện ý, sau này cứ gọi như vậy là được. Nếu như không nguyện ý, trực tiếp gọi tôi là Đỗ Triển là được.
Đỗ Triển cười nói.
Phương thúc, Đỗ thúc. Tô Mộc nào dám làm càn như vậy.
Như vậy là được rồi!
Đỗ Triển cười nói.
Đỗ thúc, hôm nay tôi tới đây là muốn nói tiếng cám ơn ngài.
Tô Mộc nói.
Được rồi, tôi biết cậu muốn làm gì rồi, chuyện đó nếu cậu quả thật muốn cám ơn tôi, vừa rồi tôi cũng mới nói với lão Phương đấy, cậu trực tiếp viết cho tôi một bài từ đi. Tôi biết trình độ viết chữ của cậu, đừng sợ, chỗ này của ta cái gì cũng có, thế nào? Có động bút, nể mặt Đỗ thúc này một lần không.
Đỗ Triển cười nói.
Đúng vậy, Tô Mộc, tôi cũng rất muốn nhận thức, cậu rốt cuộc có thể viết ra chữ như thế nào, có thể khiến cho lão Đỗ để ý như vậy.
Phương Nhai cười nói.
Phương thúc, ngài chớ giễu cợt tôi, tôi có thể viết ra chữ tốt gì, thuần túy là tự học. Nhưng nếu Đỗ thúc đã mở miệng, ngài lại không chê, vậy tôi đành bêu xấu vậy.
Tô Mộc nói.
Tô Mộc bây giờ có thể cảm giác được, trên người Phương Nhai toát ra một loại hơi thở không giống với trước kia. Trước kia ở bên cạnh Chu lão, nói thế nào cũng phải vẫn duy trì chút khiêm tốn, còn hiện tại thì sao? Hắn có thể từ trên người Phương Nhai, chân chính cảm giác được một loại tự tin. Sự tự tin này theo nhất cử nhất động của hắn đều có thể toát ra, nói cũng đúng, dù sao bất kể nói thế nào, Phương Nhai cũng là thư ký của Chu lão, chỉ dựa vào thân phận này, những người ở tỉnh Giang Nam cũng phải nể chút mặt mũi.
Cho dù là Phó tỉnh trưởng thường vụ Tôn Mộ Bạch, nhìn thấy Phương Nhai cũng không dám đâm chọc quá đáng. Đừng quên, trên người Phương Nhai còn đeo danh tiếng thường ủy tỉnh ủy, đây mới là thứ lợi hại nhất.
Ha ha, lão sư, ngài thật sự muốn động bút sao? Thống khoái, tôi cũng lâu rồi chưa thấy ngài viết chữ. Phương thúc, thật không lừa ngài, tay chữ của lão sư tôi thật sự không tầm thường. Nếu tôi có thể viết ra, dùng đi cua gái tuyệt đối là một đại sát khí. Bây giờ suy nghĩ tôi cũng cảm giác hâm mộ đố kỵ, tại sao người anh tuấn tiêu sái như tôi, lại không thể viết được ra như vậy, tôi…
Câm miệng!
Đỗ Triển hung hăng trừng mắt liếc, nếu để cho tiểu tử ngu ngốc này nói tiếp, không biết hắn sẽ nói ra cái gì nữa.
Đỗ Phẩm Thượng biết điều im lặng, chỉ dám âm thầm lầm bầm.
Phương Nhai cũng không để ý mỉm cười, hắn đã sớm biết tính tình của Đỗ Phẩm Thượng, đối với Đỗ Phẩm Thượng rất có thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa phải biết rằng Đỗ Phẩm Thượng thật ra không giống như bề ngoài biểu hiện? Phương Nhai biết đây đều là giả tượng, tiểu tử này tuyệt đối không phải dạng an phận. Nếu ai vì biểu hiện này mà khinh thường Đỗ Phẩm Thượng, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Nói ra Tô Mộc cũng không nghĩ tới chuyện có thể như vậy, không nghĩ Phương Nhai lại ở chỗ này, không nghĩ Đỗ Triển lại kêu mình viết chữ, nhưng không sao cả, dù sao muốn đáp tạ Đỗ Triển, viết một bức chữ cũng không có gì cả. Dù sao viết một bức chữ cũng không thể xem là quà đút lót hối lộ.
Hơn nữa có Phương Nhai làm nhân chứng, Tô Mộc thật sự không sợ có người nào đó dám đâm chọc.
Trà lầu Nhạc Lộc sở dĩ đặt tên này, là bởi vì lão bản của nơi này là một văn nhân, hơn nữa văn nhân này còn rất có địa vị trong tỉnh Giang Nam, là hội trưởng hiệp hội thư pháp. Ban đầu hắn xây dựng trà lầu này cũng không phải vì lợi nhuận, chỉ là muốn có thể có một nơi mọi người uống trà nói chuyện phiếm, trao đổi thư pháp. Nhưng không ngờ trà lầu Nhạc Lộc lại thoáng cái làm ăn phát triển như vậy.
Lão bản của trà lầu Nhạc Lộc chính là Dương Thiên Lý.
Hiện tại người bê bút mực giấy nghiên đi vào phòng chính là Dương Thiên Lý, không có cách nào, nếu đổi lại là lúc khác, Dương Thiên Lý có lẽ sẽ ngại đi vào, dù sao hắn biết, Phương Nhai và Đỗ Triển có chuyện muốn nói. Nhưng không chịu nổi Đỗ Triển nói muốn mời người viết chữ, phải biết rằng nhà thư pháp có thể lọt vào mắt Đỗ Triển, tuyệt đối là phân lượng không nhẹ. Cho nên Dương Thiên Lý liền xung phong nhận việc, đảm đương nhân vật phục vụ.
Dương Thiên Lý!
Khi Đỗ Triển nhìn thấy ai cầm đồ đi vào, vẻ mặt hơi sững sờ nhưng ngay sau đó khôi phục như lúc ban đầu. Dương Thiên Lý à Dương Thiên Lý, ngươi không phải vẫn tự xưng là đệ nhất thư pháp sao? Hôm nay sẽ cho ngươi nhận thức , cái gì gọi là thực lực chân chính.
/1590
|