Chương 800: Bị lột chức, tức thì có hiệu lực!
Đừng tưởng rằng chuyện như vậy, nghe hoang đường cỡ nào, Hoàng Đảm thân là đội trưởng đội hình sự, làm sao lại phạm sai lầm như vậy. Thật ra nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy thì mười phần sai rồi. Trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Vừa vặn bởi vì hắn là đội trưởng, cho nên Hoàng Đảm làm việc mới có thể càng không kiêng sợ.
Nếu không có thân phận này, ngươi cho rằng Hoàng Đảm dám kiêu ngạo như vậy sao?
Chuyện như vậy, nếu như bình thường gặp phải…, Tô Mộc có lẽ còn có thể giảng đạo lý, nhưng hiện tại thần kinh Tô Mộc đang rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, trong đầu chỉ nghĩ đến sự kiện nhân mạng, làm sao còn có tâm tình ở chỗ này chơi trò chơi với đám người Hoàng Đảm.
Biết hắn là ai không? Đây là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, các ngươi ai dám bắt người này?
Trương Quan Trung nhìn thấy chuyện cấp bách, vạn bất đắc dĩ, liền trực tiếp bộc lộ thân phận.
Quả nhiên tin tức hắn vừa tiết lộ lập tức kinh sợ toàn trường, cho dù là Hoàng Đảm, sau khi nghe thấy thân phận chân chính của Tô Mộc, trái tim cũng bất giác loạn nhịp, không phải chứ? Tại sao có thể như vậy? Tô Mộc không phải là ỷ vào thân phân nhân tình của Hoàng Tiệp mới có thể như vậy sao? Tại sao lại toát ra một chủ nhiệm quản ủy hội? Chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, vậy là cấp chính xử?
Chẳng lẽ lần này thật sự chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải?
Làm cảnh sát hình sự, mấy người bọn họ đều là loại lão luyện, biết ai có thể trêu chọc ai không thể trêu chọc, người giống như Tô Mộc, trước khi chưa biết thân phận còn dễ nói.
Nhưng hiện tại, tình thế rõ ràng đã thay đổi!
Nếu bây giờ bọn họ dám động thủ, nếu như thân phận của Tô Mộc là thật, như vậy tất cả đều khó nói. Bọn họ nguyện ý đi theo Hoàng Đảm tới đây, cũng không có nghĩa bọn họ muốn cùng Hoàng Đảm nhảy xuống hố, sẽ liều mạng làm bất cứ chuyện gì.
Làm sao bây giờ?
Hoàng Đảm thật sự có chút luống cuống.
Nhưng Hoàng Đảm hiện tại cảm thấy như thế nào, Tô Mộc không có tâm tình để ý, cơ hội đã cho các ngươi, các ngươi lại không bắt lấy, vậy thì đừng trách ta. Hiện tại Tô Mộc nhìn người của Hoàng gia thế nào cũng không vừa mắt, cả Hoàng gia liên hợp lại khi dễ một cô gái như Hoàng Tiệp, hiện tại lại muốn mượn mình, uy hiếp Hoàng Tiệp, Tô Mộc làm sao có thể chịu được chuyện như vậy phát sinh?
Ở thành phố Thành Kinh, người Tô Mộc có thể tìm, suy đi nghĩ lại, phát hiện không có ai ngoài Diệp An Bang, thật sự không có người nào khác. Mặc dù hiện tại quan hệ giữa Phương Nhai và Tô Mộc cũng không tệ, nhưng nếu vì chuyện như vậy mà phiền toái Phương Nhai, nhân tình kia trả không hề dễ dàng.
Chung ca, là tôi!
Trước mặt bọn người Hoàng Đảm, Tô Mộc trực tiếp bấm số điện thoại của Chung Tuyền.
Chung Tuyền cũng có chút nghi hoặc, không biết có chuyện gì? Hôm nay là chủ nhật, ngày hôm qua Tô Mộc mới rời khỏi nhà Diệp An Bang, làm sao hôm nay lại có chuyện gì nữa sao?
Hay là bây giờ Tô Mộc muốn rời đi! Nhưng hiện tại Chung Tuyền vẫn cảm thấy rất cao hứng, bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này tám chín phần Hoàng Chí Dương sẽ có thể lên chức.
Mà nếu Hoàng Chí Dương có thể lên chức, như vậy công thần lớn nhất chính là Tô Mộc.
Tô Mộc, sao vậy? Có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho tôi?
Chung Tuyền nghe thấy thanh âm của Tô Mộc có chút lo lắng liền đi thẳng vào vấn đề.
Chung ca, thật sự lại phải làm phiền anh, chuyện là như vậy.
Sau khi Tô Mộc sơ lược kể lại chuyện vừa xảy ra, ở bên kia vẻ mặt Chung Tuyền cũng trở nên dị thường nghiêm túc:
Chờ đấy, tôi lập tức giải quyết chuyện này.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, liền nhìn về phía Hoàng Đảm, không nói thêm câu nào, vẫn duy trì lạnh lùng.
Nhưng vẻ mặt của hắn, ở trong mắt Hoàng Đảm, lại có tác dụng uy hiếp. Chung ca? Chung ca là ai? Trong lòng Hoàng Đảm đang suy đoán, khi hắn đang nghĩ có nên động thủ hay không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hoàng Đảm quay đầu lại nhìn, phát hiện người đi tới chính là Từ Thiếu Cung.
Từ cục, tại sao ngài lại tới đây?
Hoàng Đảm vội vàng bước lên phía trước cười nói.
Tôi làm sao phải tới, nếu tôi không tới, có phải Hoàng Đảm cậu sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho phân cục của tôi hay không. Hoàng Đảm, tôi hỏi cậu, là ai kêu cậu hành động? Cậu chuẩn bị làm gì vậy? Có biết việc cậu muốn làm phải đi theo trình tự hay không? Có biết thân phận chân chính của Tô chủ nhiệm là gì không? Cậu có tư cách xử lý sao?
Từ Thiếu Cung đổ ập xuống chính là một trận chửi mắng.
Tình huống trước mắt đã rất rõ sáng, sắc mặt trầm thấp của Tô Mộc đã nói rõ vấn đề.
Hiện tại Từ Thiếu Cung chỉ mong đợi, vừa rồi Hoàng Đảm không gây ra chuyện đại sự gì, nếu không chuyện thật sự náo lớn rồi.
Từ cục, tôi…?
Hoàng Đảm còn muốn giải thích, Từ Thiếu Cung không muốn nghe, trực tiếp cắt đứt.
Cậu cứ đợi đi, chuyện này còn chưa xong đâu!
Hoàng Đảm nhìn thấy Từ Thiếu Cung không nể mặt như vậy, hỏa khí trong lòng từ từ bốc lên, Từ Thiếu Cung ngươi không phải dựa vào Trương Báo Quốc thôi sao, đừng tưởng ta không có hậu đài. Nếu thật sự ép ta, ta sẽ đến chỗ lão thúc ta kiện ngươi, cho ngươi lãnh đủ.
Cho đến lúc này, Hoàng Đảm cũng không ý thức được, hôm nay mình rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì.
Ở trong lòng Hoàng Đảm vẫn cho đây là khu Lý Việt thành phố Thịnh Kinh, Hoàng Tử Văn là khu trưởng nơi này. Cho dù Tô Mộc là một chủ nhiệm quản ủy hội, vậy thì thế nào? Ngươi có thể so sánh với Hoàng Tử Văn sao? Cho dù ngươi có quyền lợi, ngươi cũng không quản được ta? Hoàng Đảm hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mộc có thể làm cho Từ Thiếu Cung khẩn trương như vậy, làm sao có thể chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội bình thường.
Tô chủ nhiệm!
Từ Thiếu Cung tiến lên trước, hơi chút cúi người nói.
Bất kể nói thế nào, ở khu Lý Việt Từ Thiếu Cung dù gì cũng là một người nổi tiếng, thân là cục trưởng phân cục công an, đó là nhân vật có uy tín danh dự. Ở chỗ như vậy, bị mọi người chú ý cũng là bình thường. Cho nên mặc dù lời nói của Từ Thiếu Cung tương đối cung kính, nhưng thần thái cũng không có vẻ nhún nhường. Nếu làm như vậy, sẽ khiến Tô Mộc cảm thấy không thoải mái.
Ngài là…?
Tô Mộc cau mày nói.
Xin tự giới thiệu, tôi là Từ Thiếu Cung, là cục trưởng phân cục công an khu Lý Việt.
Từ Thiếu Cung vội vàng nói.
Cục trưởng phân cục công an? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ xuất động một Hoàng Đảm còn chưa đủ, ngay cả cục trưởng cũng muốn đích thân tới đây bắt ta sao? Tô Mộc nhất thời càng cảm thấy tức giận. Sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm, nhìn Từ Thiếu Cung không mở miệng nói câu nào.
Từ Thiếu Cung nhìn sắc mặt Tô Mộc, cũng biết có thể là chuyện xấu, trong lòng thầm mắng nhiếc Hoàng Đảm, đồng thời lại tiến lên, khi còn cách Tô Mộc không tới một thước, thấp giọng nói:
Tô chủ nhiệm, trước khi tôi đến đây, có nghe Trương cục nói về ngài.
Chính là một câu nói như vậy, khiến cho vẻ mặt Tô Mộc trở nên nhu hòa, ánh mắt nhìn Từ Thiếu Cung, cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Thì ra Từ Thiếu Cung là người của Trương Báo Quốc, hiện tại nếu hắn nói như vậy, chính là hắn không cùng một bọn với Hoàng Đảm.
Từ cục, tôi và Trương cục chẳng qua mới chỉ gặp mặt một lần mà thôi, nhưng tôi đối với Trương cục cũng rất kính ngưỡng, lúc nào rãnh rỗi có thể ngồi tâm sự với Trương cục. Nhưng Từ cục, hiện tại tôi thật sự có chuyện, cần lập tức rời đi. Nhưng không biết tại sao, có một số đồng chí của phân cục các vị dám nghi ngờ tôi có liên quan đến một sự kiện ngoại giao, muốn bắt tôi đi. Vừa lúc ngài đã tới đây, vậy ngài phân xử cho tôi đi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô chủ nhiệm, ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Từ Thiếu Cung xoay người nhìn Hoàng Đảm, thần thái rõ ràng lạnh lùng, Từ Thiếu Cung biết nơi này là nơi công cộng, hiện tại đã có rất nhiều người bao vây xung quanh xem náo nhiệt. Cho nên trong thời gian ngắn nhất hắn phải giải quyết xong chuyện này, nếu trì hoãn thêm nữa, sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt khó có thể vãn hồi.
Hoàng Đảm, những gì Tô chủ nhiệm nói là sự thật sao?
Hoàng Đảm nhìn vẻ mặt Từ Thiếu Cung, cũng biết chuyện hôm nay là thế nào, Từ Thiếu Cung tới đây nhất định là vì làm chỗ dựa cho Tô Mộc. Nếu như vậy, vậy mình cũng không có gì để nói. Dù sao hai chúng ta cũng không cùng một đường, cho dù không có chuyện này, ngươi cũng chuẩn bị thu thập ta. Gặp phải chuyện này nhất định sẽ hạ sát thủ. Thay vì để ngươi làm thịt như vậy, chẳng bằng ta ra sức phản kháng.
Từ cục, chuyện không giống như ngài nghĩ, thật ra chuyện này thật sự có nghi ngờ liên quan đến một sự kiện ngoại giao, bởi vì người bị đánh là Kazuo Fujii, là một người Nhật Bản đến đây đầu tư. Tô Mộc có nghi ngờ đánh hắn, cho nên chúng tôi mới muốn mang Tô Mộc trở về. Chuyện này không đơn giản như ngài nghĩ, hơn nữa chúng tôi mang Tô Mộc về, cũng chỉ muốn hỏi chuyện mà thôi.
Hoàng Đảm già mồm nói.
Quyền khống chế có vấn đề!
Chính là mấy câu nói của Hoàng Đảm, liền để cho Tô Mộc biết, quyền khống chế của Từ Thiếu Cung đối với phân cục công an cũng không mạnh. Phải biết rằng vị trí đội trưởng đội hình sự, trong một phân cục có thể nói là rất trọng yếu. Nhưng hiện tại vị trí trọng yếu như vậy, Từ Thiếu Cung lại không nắm trong lòng tay. Hoàng Đảm chẳng những không kính trọng Từ Thiếu Cung, hơn nữa trong giọng nói còn toát ra ý khiêu khích.
Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?
Nói ra Từ Thiếu Cung hiện tại cũng rất buồn bực, không ngờ Hoàng Đảm lại dám công khai phản bác hắn, đây là điều khiến cho hắn thật sự thấy mất mặt. Nghĩ đến Hoàng Đảm bình thường ỷ vào Hoàng Tử Văn làm xằng làm bậy, Từ Thiếu Cung nghĩ tới lần này chuyện của Tô Mộc tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, trong lòng liền kiên định một ý niệm trong đầu.
Khi Từ Thiếu Cung vừa định nói gì đó, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, bên kia truyền đến thanh âm tức giận của Trương Báo Quốc. Trương Báo Quốc cũng buồn bực, làm sao cũng không nghĩ tới, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, chuyện gặp phải đều có quan hệ đến Tô Mộc. Chẳng lẽ Tô Mộc và cục công an thành phố Thịnh Kinh có vấn đề thật sao? Tại sao lần nào cũng có chuyện phát sinh.
Chỉ có điều những chuyện này cũng không phải Tô Mộc chủ động tạo lên, đây mới là điều khiến cho Trương Báo Quốc càng thêm buồn bực .
Vâng, Trương cục, tôi lập tức truyền đạt!
Sau khi Từ Thiếu Cung nhận được mệnh lệnh từ Trương Báo Quốc, lại nhìn Hoàng Đảm, giọng nói rõ ràng có lực hơn trước đó rất nhiều.
Hoàng Đảm, bắt đầu từ hiện tại, cậu bị lột chức, tức thì có hiệu lực!
Đừng tưởng rằng chuyện như vậy, nghe hoang đường cỡ nào, Hoàng Đảm thân là đội trưởng đội hình sự, làm sao lại phạm sai lầm như vậy. Thật ra nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy thì mười phần sai rồi. Trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Vừa vặn bởi vì hắn là đội trưởng, cho nên Hoàng Đảm làm việc mới có thể càng không kiêng sợ.
Nếu không có thân phận này, ngươi cho rằng Hoàng Đảm dám kiêu ngạo như vậy sao?
Chuyện như vậy, nếu như bình thường gặp phải…, Tô Mộc có lẽ còn có thể giảng đạo lý, nhưng hiện tại thần kinh Tô Mộc đang rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, trong đầu chỉ nghĩ đến sự kiện nhân mạng, làm sao còn có tâm tình ở chỗ này chơi trò chơi với đám người Hoàng Đảm.
Biết hắn là ai không? Đây là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, các ngươi ai dám bắt người này?
Trương Quan Trung nhìn thấy chuyện cấp bách, vạn bất đắc dĩ, liền trực tiếp bộc lộ thân phận.
Quả nhiên tin tức hắn vừa tiết lộ lập tức kinh sợ toàn trường, cho dù là Hoàng Đảm, sau khi nghe thấy thân phận chân chính của Tô Mộc, trái tim cũng bất giác loạn nhịp, không phải chứ? Tại sao có thể như vậy? Tô Mộc không phải là ỷ vào thân phân nhân tình của Hoàng Tiệp mới có thể như vậy sao? Tại sao lại toát ra một chủ nhiệm quản ủy hội? Chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, vậy là cấp chính xử?
Chẳng lẽ lần này thật sự chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải?
Làm cảnh sát hình sự, mấy người bọn họ đều là loại lão luyện, biết ai có thể trêu chọc ai không thể trêu chọc, người giống như Tô Mộc, trước khi chưa biết thân phận còn dễ nói.
Nhưng hiện tại, tình thế rõ ràng đã thay đổi!
Nếu bây giờ bọn họ dám động thủ, nếu như thân phận của Tô Mộc là thật, như vậy tất cả đều khó nói. Bọn họ nguyện ý đi theo Hoàng Đảm tới đây, cũng không có nghĩa bọn họ muốn cùng Hoàng Đảm nhảy xuống hố, sẽ liều mạng làm bất cứ chuyện gì.
Làm sao bây giờ?
Hoàng Đảm thật sự có chút luống cuống.
Nhưng Hoàng Đảm hiện tại cảm thấy như thế nào, Tô Mộc không có tâm tình để ý, cơ hội đã cho các ngươi, các ngươi lại không bắt lấy, vậy thì đừng trách ta. Hiện tại Tô Mộc nhìn người của Hoàng gia thế nào cũng không vừa mắt, cả Hoàng gia liên hợp lại khi dễ một cô gái như Hoàng Tiệp, hiện tại lại muốn mượn mình, uy hiếp Hoàng Tiệp, Tô Mộc làm sao có thể chịu được chuyện như vậy phát sinh?
Ở thành phố Thành Kinh, người Tô Mộc có thể tìm, suy đi nghĩ lại, phát hiện không có ai ngoài Diệp An Bang, thật sự không có người nào khác. Mặc dù hiện tại quan hệ giữa Phương Nhai và Tô Mộc cũng không tệ, nhưng nếu vì chuyện như vậy mà phiền toái Phương Nhai, nhân tình kia trả không hề dễ dàng.
Chung ca, là tôi!
Trước mặt bọn người Hoàng Đảm, Tô Mộc trực tiếp bấm số điện thoại của Chung Tuyền.
Chung Tuyền cũng có chút nghi hoặc, không biết có chuyện gì? Hôm nay là chủ nhật, ngày hôm qua Tô Mộc mới rời khỏi nhà Diệp An Bang, làm sao hôm nay lại có chuyện gì nữa sao?
Hay là bây giờ Tô Mộc muốn rời đi! Nhưng hiện tại Chung Tuyền vẫn cảm thấy rất cao hứng, bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này tám chín phần Hoàng Chí Dương sẽ có thể lên chức.
Mà nếu Hoàng Chí Dương có thể lên chức, như vậy công thần lớn nhất chính là Tô Mộc.
Tô Mộc, sao vậy? Có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho tôi?
Chung Tuyền nghe thấy thanh âm của Tô Mộc có chút lo lắng liền đi thẳng vào vấn đề.
Chung ca, thật sự lại phải làm phiền anh, chuyện là như vậy.
Sau khi Tô Mộc sơ lược kể lại chuyện vừa xảy ra, ở bên kia vẻ mặt Chung Tuyền cũng trở nên dị thường nghiêm túc:
Chờ đấy, tôi lập tức giải quyết chuyện này.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, liền nhìn về phía Hoàng Đảm, không nói thêm câu nào, vẫn duy trì lạnh lùng.
Nhưng vẻ mặt của hắn, ở trong mắt Hoàng Đảm, lại có tác dụng uy hiếp. Chung ca? Chung ca là ai? Trong lòng Hoàng Đảm đang suy đoán, khi hắn đang nghĩ có nên động thủ hay không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hoàng Đảm quay đầu lại nhìn, phát hiện người đi tới chính là Từ Thiếu Cung.
Từ cục, tại sao ngài lại tới đây?
Hoàng Đảm vội vàng bước lên phía trước cười nói.
Tôi làm sao phải tới, nếu tôi không tới, có phải Hoàng Đảm cậu sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho phân cục của tôi hay không. Hoàng Đảm, tôi hỏi cậu, là ai kêu cậu hành động? Cậu chuẩn bị làm gì vậy? Có biết việc cậu muốn làm phải đi theo trình tự hay không? Có biết thân phận chân chính của Tô chủ nhiệm là gì không? Cậu có tư cách xử lý sao?
Từ Thiếu Cung đổ ập xuống chính là một trận chửi mắng.
Tình huống trước mắt đã rất rõ sáng, sắc mặt trầm thấp của Tô Mộc đã nói rõ vấn đề.
Hiện tại Từ Thiếu Cung chỉ mong đợi, vừa rồi Hoàng Đảm không gây ra chuyện đại sự gì, nếu không chuyện thật sự náo lớn rồi.
Từ cục, tôi…?
Hoàng Đảm còn muốn giải thích, Từ Thiếu Cung không muốn nghe, trực tiếp cắt đứt.
Cậu cứ đợi đi, chuyện này còn chưa xong đâu!
Hoàng Đảm nhìn thấy Từ Thiếu Cung không nể mặt như vậy, hỏa khí trong lòng từ từ bốc lên, Từ Thiếu Cung ngươi không phải dựa vào Trương Báo Quốc thôi sao, đừng tưởng ta không có hậu đài. Nếu thật sự ép ta, ta sẽ đến chỗ lão thúc ta kiện ngươi, cho ngươi lãnh đủ.
Cho đến lúc này, Hoàng Đảm cũng không ý thức được, hôm nay mình rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì.
Ở trong lòng Hoàng Đảm vẫn cho đây là khu Lý Việt thành phố Thịnh Kinh, Hoàng Tử Văn là khu trưởng nơi này. Cho dù Tô Mộc là một chủ nhiệm quản ủy hội, vậy thì thế nào? Ngươi có thể so sánh với Hoàng Tử Văn sao? Cho dù ngươi có quyền lợi, ngươi cũng không quản được ta? Hoàng Đảm hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Mộc có thể làm cho Từ Thiếu Cung khẩn trương như vậy, làm sao có thể chỉ là một chủ nhiệm quản ủy hội bình thường.
Tô chủ nhiệm!
Từ Thiếu Cung tiến lên trước, hơi chút cúi người nói.
Bất kể nói thế nào, ở khu Lý Việt Từ Thiếu Cung dù gì cũng là một người nổi tiếng, thân là cục trưởng phân cục công an, đó là nhân vật có uy tín danh dự. Ở chỗ như vậy, bị mọi người chú ý cũng là bình thường. Cho nên mặc dù lời nói của Từ Thiếu Cung tương đối cung kính, nhưng thần thái cũng không có vẻ nhún nhường. Nếu làm như vậy, sẽ khiến Tô Mộc cảm thấy không thoải mái.
Ngài là…?
Tô Mộc cau mày nói.
Xin tự giới thiệu, tôi là Từ Thiếu Cung, là cục trưởng phân cục công an khu Lý Việt.
Từ Thiếu Cung vội vàng nói.
Cục trưởng phân cục công an? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ xuất động một Hoàng Đảm còn chưa đủ, ngay cả cục trưởng cũng muốn đích thân tới đây bắt ta sao? Tô Mộc nhất thời càng cảm thấy tức giận. Sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm, nhìn Từ Thiếu Cung không mở miệng nói câu nào.
Từ Thiếu Cung nhìn sắc mặt Tô Mộc, cũng biết có thể là chuyện xấu, trong lòng thầm mắng nhiếc Hoàng Đảm, đồng thời lại tiến lên, khi còn cách Tô Mộc không tới một thước, thấp giọng nói:
Tô chủ nhiệm, trước khi tôi đến đây, có nghe Trương cục nói về ngài.
Chính là một câu nói như vậy, khiến cho vẻ mặt Tô Mộc trở nên nhu hòa, ánh mắt nhìn Từ Thiếu Cung, cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Thì ra Từ Thiếu Cung là người của Trương Báo Quốc, hiện tại nếu hắn nói như vậy, chính là hắn không cùng một bọn với Hoàng Đảm.
Từ cục, tôi và Trương cục chẳng qua mới chỉ gặp mặt một lần mà thôi, nhưng tôi đối với Trương cục cũng rất kính ngưỡng, lúc nào rãnh rỗi có thể ngồi tâm sự với Trương cục. Nhưng Từ cục, hiện tại tôi thật sự có chuyện, cần lập tức rời đi. Nhưng không biết tại sao, có một số đồng chí của phân cục các vị dám nghi ngờ tôi có liên quan đến một sự kiện ngoại giao, muốn bắt tôi đi. Vừa lúc ngài đã tới đây, vậy ngài phân xử cho tôi đi.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Tô chủ nhiệm, ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.
Từ Thiếu Cung xoay người nhìn Hoàng Đảm, thần thái rõ ràng lạnh lùng, Từ Thiếu Cung biết nơi này là nơi công cộng, hiện tại đã có rất nhiều người bao vây xung quanh xem náo nhiệt. Cho nên trong thời gian ngắn nhất hắn phải giải quyết xong chuyện này, nếu trì hoãn thêm nữa, sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt khó có thể vãn hồi.
Hoàng Đảm, những gì Tô chủ nhiệm nói là sự thật sao?
Hoàng Đảm nhìn vẻ mặt Từ Thiếu Cung, cũng biết chuyện hôm nay là thế nào, Từ Thiếu Cung tới đây nhất định là vì làm chỗ dựa cho Tô Mộc. Nếu như vậy, vậy mình cũng không có gì để nói. Dù sao hai chúng ta cũng không cùng một đường, cho dù không có chuyện này, ngươi cũng chuẩn bị thu thập ta. Gặp phải chuyện này nhất định sẽ hạ sát thủ. Thay vì để ngươi làm thịt như vậy, chẳng bằng ta ra sức phản kháng.
Từ cục, chuyện không giống như ngài nghĩ, thật ra chuyện này thật sự có nghi ngờ liên quan đến một sự kiện ngoại giao, bởi vì người bị đánh là Kazuo Fujii, là một người Nhật Bản đến đây đầu tư. Tô Mộc có nghi ngờ đánh hắn, cho nên chúng tôi mới muốn mang Tô Mộc trở về. Chuyện này không đơn giản như ngài nghĩ, hơn nữa chúng tôi mang Tô Mộc về, cũng chỉ muốn hỏi chuyện mà thôi.
Hoàng Đảm già mồm nói.
Quyền khống chế có vấn đề!
Chính là mấy câu nói của Hoàng Đảm, liền để cho Tô Mộc biết, quyền khống chế của Từ Thiếu Cung đối với phân cục công an cũng không mạnh. Phải biết rằng vị trí đội trưởng đội hình sự, trong một phân cục có thể nói là rất trọng yếu. Nhưng hiện tại vị trí trọng yếu như vậy, Từ Thiếu Cung lại không nắm trong lòng tay. Hoàng Đảm chẳng những không kính trọng Từ Thiếu Cung, hơn nữa trong giọng nói còn toát ra ý khiêu khích.
Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?
Nói ra Từ Thiếu Cung hiện tại cũng rất buồn bực, không ngờ Hoàng Đảm lại dám công khai phản bác hắn, đây là điều khiến cho hắn thật sự thấy mất mặt. Nghĩ đến Hoàng Đảm bình thường ỷ vào Hoàng Tử Văn làm xằng làm bậy, Từ Thiếu Cung nghĩ tới lần này chuyện của Tô Mộc tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, trong lòng liền kiên định một ý niệm trong đầu.
Khi Từ Thiếu Cung vừa định nói gì đó, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, bên kia truyền đến thanh âm tức giận của Trương Báo Quốc. Trương Báo Quốc cũng buồn bực, làm sao cũng không nghĩ tới, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, chuyện gặp phải đều có quan hệ đến Tô Mộc. Chẳng lẽ Tô Mộc và cục công an thành phố Thịnh Kinh có vấn đề thật sao? Tại sao lần nào cũng có chuyện phát sinh.
Chỉ có điều những chuyện này cũng không phải Tô Mộc chủ động tạo lên, đây mới là điều khiến cho Trương Báo Quốc càng thêm buồn bực .
Vâng, Trương cục, tôi lập tức truyền đạt!
Sau khi Từ Thiếu Cung nhận được mệnh lệnh từ Trương Báo Quốc, lại nhìn Hoàng Đảm, giọng nói rõ ràng có lực hơn trước đó rất nhiều.
Hoàng Đảm, bắt đầu từ hiện tại, cậu bị lột chức, tức thì có hiệu lực!
/1590
|