Chương 802: Huyết hiếu
Trong quan trường chỉ cần có đủ lợi ích, là có thể hợp tác bất cứ lúc nào. Hợp tác thuần túy như vậy chính là lấy lợi ích làm điều kiện tiên quyết, chỉ cần có lợi cho song phương, như vậy liên thủ chỉ mang tính tạm thời, đây tuyệt đối là chuyện không có bất cứ quan hệ nào. Cho dù trước đó tàn nhẫn, hung hăng thế nào, chuyện như vậy cũng sẽ xuất hiện.
Giống như Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa vốn rất đối lập, lúc này hai song hoa này, đang ngồi cùng một chỗ. Hơn nữa bọn họ chẳng những ngồi cùng một chỗ, còn nói chuyện rất hòa hợp. Nếu như không biết, ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng hai người này thật ra rất đối lập, bọn họ tuyệt đối không phải là bằng hữu đang trò chuyện vui vẻ.
Lão Triệu, từ khi ngài tiền nhiệm đến hiện tại, đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài ngồi.
Lý Hưng Hoa cười nói.
Đúng vậy, thật ra tôi sớm đã muốn cùng thị trưởng đi trao đổi tình cảm, nhưng vẫn không có thời gian. Hiện tại cuối cùng có cơ hội như vậy, không ngờ thị trưởng còn có nghiên cứu về văn hóa trà như vậy. Chỗ tôi vừa vặn có hai gói trà, nghe nói là không tệ, tôi cũng không rõ ràng lắm, đến lúc đó lấy tới để cho thị trưởng thưởng thức.
Triệu Thiên Hoa ngồi đối diện, thưởng thức chén nước trà trong tay cười nói.
Vậy sao? Tốt.
Lý Hưng Hoa cười tủm tỉm nói, sau khi đặt chén trà xuống, hắn chậm rãi nói:
Lão Triệu, tin tưởng ngài cũng hiểu lần này tôi mời ngài tới đây là vì sao, tôi cũng nói rõ luôn. Đối cho chuyện phát sinh sáng hôm nay, không biết ngài nghĩ như thế nào?
Rốt cục cũng nói đến chính sự rồi?
Triệu Thiên Hoa cũng không cho rằng Lý Hưng Hoa tùy tiện mời mình đến đây chỉ để uống trà, cho dù hôm nay là chủ nhật, nhưng xảy ra chuyện như vậy, trong lòng hai người thật ra đều rất có áp lực. Nhưng nếu hai bên không nói chuyện, thương lượng cách giải quyết thế nào cho tốt, vậy thì chuyện kế tiếp sẽ rất khó làm. Chính trị là chính trị, nếu trộn lẫn tình cảm, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ.
Từ góc độ này mà nói, ở trước mặt hai người này, Tô Mộc thật sự chính là hậu bối!
Tô Mộc có một trái tim công tâm, nhưng trái tim công tâm đó, có đôi khi làm ra chuyện khiến rất nhiều người cảm thấy rất bất đắc dĩ. Giống như trước kia, có người chính nghĩa báo cáo buôn lậu, ai ngờ kẻ buôn lậu không có chuyện gì, hắn lại bị bắt, tùy tiện đeo một tội danh trên người rồi bị giết chết. Chính trị là một chiến trường rất tàn nhẫn, ngươi phải học được cách thích ứng mới có thể đi xa hơn.
Cũng chính vì như vậy, cho nên Triệu Thiên Hoa mới không cự tuyệt lời mời của Lý Hưng Hoa.
Muốn có chỗ đứng gót chân ở thành phố Cổ Lan, đối với Triệu Thiên Hoa mà nói thật sự là chuyện rất có tính khiêu chiến. Nếu như gặp được một bí thư thị ủy tính cách ôn hòa còn dễ nói, nhưng nếu gặp phải một người cường thế, tình huống sẽ rất nát bét. Mặc dù Lý Hưng Hoa chưa tới cỡ gọi là cường thế, nhưng phải biết rằng hiện tại thành phố Cổ Lan, vẫn là hắn định đoạt. Lý Hưng Hoa có quyền nói chuyện tuyệt đối trong thường ủy thị ủy, vì vậy Triệu Thiên Hoa phải tiến hành thỏa hiệp mang tính tạm thời.
Triệu Thiên Hoa đến thành phố Cổ Lan, từ cá nhân hắn mà nói thật sự muốn vì dân làm việc. Ngoài mục đích không thể lộ ra ngoài, Triệu Thiên Hoa vẫn thật sự hi vọng thành phố Cổ Lan có thể càng ngày càng phát triển. Ở phương diện này, Triệu Thiên Hoa tin tưởng, Lý Hưng Hoa chắc chắn cũng nhất trí với mình.
Bởi vì chỉ cần thành phố Cổ Lan có thể phát triển, hai người bọn họ sẽ có được không ít chiến công.
Thị trưởng, thái độ của tôi rất rõ ràng, bất kể là liên quan đến người nào, chuyện này phải nghiêm túc điều tra! Nếu như chuyện này trôi qua, chúng ta chắc chắn sẽ thất tín với nhân dân. Đến lúc đó, tình huống sẽ không thể thu thập. Mỗi một mạng người đều đáng quý, nếu như chúng ta đều hờ hững, còn tư cách gì yêu cầu dân chúng tôn trọng chúng ta?
Triệu Thiên Hoa trầm giọng nói.
Những lời này, Triệu Thiên Hoa không do dự nói ra. Phải biết rằng cho dù trong nội bộ Tôn gia, mọi người đều biết tính cách của Triệu Thiên Hoa, biết hắn là một người như thế nào.
Thật ra hôm nay Lý Hưng Hoa tìm Triệu Thiên Hoa tới đây, hỏi như vậy, tuyệt đối không cần thiết .
Nếu ngay cả chuyện này Triệu Thiên Hoa cũng có thể nhịn, vậy hắn không phải là Triệu Thiên Hoa rồi.
Tốt, ý của tôi chính là như vậy!
Lý Hưng Hoa gật đầu nói.
Vậy thị trưởng định giao chuyện này cho người nào xử lý?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
Chuyện này phát sinh ở ranh giới khu Cao Khai và thành khu cũ, mà người bị bóp chết lại ở khu Cao Khai, tôi nghĩ trực tiếp giao cho Tô Mộc xử lý đi. Nói thế nào, Tô Mộc cũng là người đứng đầu khu Cao Khai. Lão Triệu, ngài thấy thế nào?
Lý Hưng Hoa nói.
Tôi đồng ý!
Triệu Thiên Hoa gật đầu:
Đồng chí Tô Mộc cũng không tệ lắm, là một hảo thủ làm kinh tế, tin tưởng khi xử lý chuyện này, có thể bình tĩnh giải quyết.
Đúng vậy, có hai người chúng ta làm chỗ dựa cho hắn, hắn có thể dũng cảm xử lý.
Lý Hưng Hoa cười nói.
Trong lòng Triệu Thiên Hoa âm thầm mắng lão hồ ly, chính là một câu như vậy, đã dễ dàng trói Triệu Thiên Hoa lên trên chiến xa của Lý Hưng Hoa. Triệu Thiên Hoa không phải không biết, sau lưng chuyện này liên quan đến Từ Minh Phàm, bởi vì theo hắn biết, công ty khai thác bất động sản ở thành khu cũ, chính là đi lộ tuyến của Từ Minh Phàm, lão tổng của công ty bất động sản kia là người nhà Từ Minh Phàm, là cậu em vợ của Từ Minh Phàm.
Chẳng qua không biết Tô Mộc rốt cuộc có thể quyết đoán điều tra rõ ràng hay không?
Còn nữa nhìn vẻ mặt hiện tại của Lý Hưng Hoa, cũng biết Tô Mộc không nói chuyện mình và hắn diễn trò ra ngoài. Thật ra chuyện này cũng rất dễ hiểu, chuyện như vậy đương nhiên càng ít người biết càng tốt, thời điểm mấu chốt luôn có thể đưa đến kỳ hiệu.
Song hoa chạm mặt, lén trao đổi, Tô Mộc không biết, bây giờ hắn đã xuất hiện tại địa điểm xảy ra chuyện, nơi này là thành khu cũ, nằm sát bên khu Cai Khai. Hơn nữa điều khiến Tô Mộc có chút bất ngờ chính là, địa điểm xảy ra chuyện hình như cách chỗ ở của Vọng Nguyệt chân nhân không quá xa.
Cảnh tượng tàn phá trước mắt, giống như nhắc nhở Tô Mộc, nơi này mới vừa trải qua chuyện gì.
Thành khu cũ là một nơi tương đối lâu đời của thành phố Cổ Lan, phòng ốc ở đây cũng đã rất cũ kỹ, hơn nữa đã bắt đầu biến chất. Nhưng nơi này vẫn ở lại rất nhiều người,
Chính là tồn tại của những người này, khiến cho thành khu cũ vẫn có nhân khí. Chẳng qua hoàn cảnh ở thành khu cũ, có rất nhiều chỗ cũng không dám khen tặng, vô cùng hỗn độn, nhưng chỉ là số ít.
Nơi này là một mảnh giải đất nhà mái bằng, trước mắt nhà mái bằng đã bị xô đổ một nửa, một nửa còn lưu lại, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy đủ loại vật dụng sinh hoạt bên trong. Nếu là bình thường, nơi này coi như là một hộ gia đình, còn hiện tại thì sao? Tô Mộc tận mắt nhìn thấy một tấm gạch đè lên cái bàn, hóa thành mảnh nhỏ, từng cái chén bị vỡ, rơi lả tả. Điểm chết người chính là, tủ treo quần áo cũng bị đổ, trên mặt đất khắp nơi đều là y phục rơi lả tả.
Một chiếc xe nâng đậu bên cạnh, xung quanh có rất nhiều cảnh sát canh chừng, còn có rất nhiều người xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi. Có thể nói những thứ này đã đủ khiến Tô Mộc nhìn thấy mà giật mình, không ngờ trước mắt mình lại phát sinh thảm kịch như vậy. Ngay khi hắn vừa xuất hiện, không biết là người nào hô lên Tô chủ nhiệm tới rồi. Sau đó, tình cảnh xuất hiện trước mắt Tô Mộc, thật sự khiến cho hắn kích động.
Tô chủ nhiệm, van cầu ngài làm chủ cho chúng tôi!
Tô chủ nhiệm, cha tôi chết thật oan uổng, ngài phải làm chủ cho cha tôi!
Tô chủ nhiệm, thanh thiên đại lão gia, cuối cùng ngài đã tới rồi!
Cùng với những tiếng kêu gào, trước mắt Tô Mộc xuất hiện một đám người mặc đồ tang. Bọn họ lúc trước không có ở đây, mà ở trong phòng bên cạnh. Sau khi tiếng la vang lên, bọn họ mới đi ra ngoài, vọt tới trước người Tô Mộc, cứ như vậy không hề do dự, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng gào thét.
Trên mặt ai cũng hiện lên vẻ thương cảm, một loại thương cảm tới cực điểm!
Tất cả bọn họ đều mặc đồ tang, vô cùng chói mắt.
Nhưng trong rất nhiều tang phục màu trắng, có một cái làm cho người ta khó có thể tự chế.
Bởi vì trên tang phục của hắn, lại hiện đầy mấy vết máu loang lổ, rõ ràng là tang phục máu tươi.
Huyết hiếu!
Trương Quan Trung Trung đứng bên cạnh kinh hô.
Huyết hiếu? Chân mày Tô Mộc vung lên, hắn cũng không phải là tay mơ không biết gì, những ngày ở thành phố Cổ Lan, Tô Mộc cũng đã xâm nhập đến con đường này, chính vì vậy Tô Mộc biết rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm cái gọi là huyết hiếu này. Huyết hiếu ở chỗ này là một phong tục, nhưng phong tục này không nhà nào muốn đụng vào. Bởi vì huyết hiếu ý nghĩa tử vong không bình thường, là cần lấy lại công đạo.
Một ngày chưa đòi được công đạo, máu tươi trên áo huyết hiếu sẽ không xóa đi.
Thử nghĩ xem, khi ngươi nhìn thấy một tang phục dính đầy máu tươi, khóc nức nở, ngươi sẽ có tâm tình như thế nào? Hình ảnh mãnh liệt như vậy đánh sâu vào thị giác, sẽ làm điểm giới hạn của người ta bị khiêu chiến !
Nếu như không đoán sai, Tô Mộc tin tưởng, nam tử mặc huyết hiếu, chính là nhi tử của người bị đè chết. Bởi vì chỉ có trực hệ, mới có tư cách mặc huyết hiếu.
Huyết hiếu giống như vậy, quả thực chính là làm mất mặt Tô Mộc!
Cái gì gọi là thanh thiên đại lão gia, Tô Mộc trực tiếp bỏ qua, bởi vì hắn biết, những thứ đó chỉ là bọn họ tùy tiện kêu lên, là một loại biểu hiện khi tâm tình bị đè nén tới cực điểm. Cái hắn quan tâm không phải là xưng hô như thế nào, mà làm hết sức để hắn cởi huyết hiếu trên người xuống!
Các hương thân.
Trong quan trường chỉ cần có đủ lợi ích, là có thể hợp tác bất cứ lúc nào. Hợp tác thuần túy như vậy chính là lấy lợi ích làm điều kiện tiên quyết, chỉ cần có lợi cho song phương, như vậy liên thủ chỉ mang tính tạm thời, đây tuyệt đối là chuyện không có bất cứ quan hệ nào. Cho dù trước đó tàn nhẫn, hung hăng thế nào, chuyện như vậy cũng sẽ xuất hiện.
Giống như Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa vốn rất đối lập, lúc này hai song hoa này, đang ngồi cùng một chỗ. Hơn nữa bọn họ chẳng những ngồi cùng một chỗ, còn nói chuyện rất hòa hợp. Nếu như không biết, ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng hai người này thật ra rất đối lập, bọn họ tuyệt đối không phải là bằng hữu đang trò chuyện vui vẻ.
Lão Triệu, từ khi ngài tiền nhiệm đến hiện tại, đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài ngồi.
Lý Hưng Hoa cười nói.
Đúng vậy, thật ra tôi sớm đã muốn cùng thị trưởng đi trao đổi tình cảm, nhưng vẫn không có thời gian. Hiện tại cuối cùng có cơ hội như vậy, không ngờ thị trưởng còn có nghiên cứu về văn hóa trà như vậy. Chỗ tôi vừa vặn có hai gói trà, nghe nói là không tệ, tôi cũng không rõ ràng lắm, đến lúc đó lấy tới để cho thị trưởng thưởng thức.
Triệu Thiên Hoa ngồi đối diện, thưởng thức chén nước trà trong tay cười nói.
Vậy sao? Tốt.
Lý Hưng Hoa cười tủm tỉm nói, sau khi đặt chén trà xuống, hắn chậm rãi nói:
Lão Triệu, tin tưởng ngài cũng hiểu lần này tôi mời ngài tới đây là vì sao, tôi cũng nói rõ luôn. Đối cho chuyện phát sinh sáng hôm nay, không biết ngài nghĩ như thế nào?
Rốt cục cũng nói đến chính sự rồi?
Triệu Thiên Hoa cũng không cho rằng Lý Hưng Hoa tùy tiện mời mình đến đây chỉ để uống trà, cho dù hôm nay là chủ nhật, nhưng xảy ra chuyện như vậy, trong lòng hai người thật ra đều rất có áp lực. Nhưng nếu hai bên không nói chuyện, thương lượng cách giải quyết thế nào cho tốt, vậy thì chuyện kế tiếp sẽ rất khó làm. Chính trị là chính trị, nếu trộn lẫn tình cảm, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ.
Từ góc độ này mà nói, ở trước mặt hai người này, Tô Mộc thật sự chính là hậu bối!
Tô Mộc có một trái tim công tâm, nhưng trái tim công tâm đó, có đôi khi làm ra chuyện khiến rất nhiều người cảm thấy rất bất đắc dĩ. Giống như trước kia, có người chính nghĩa báo cáo buôn lậu, ai ngờ kẻ buôn lậu không có chuyện gì, hắn lại bị bắt, tùy tiện đeo một tội danh trên người rồi bị giết chết. Chính trị là một chiến trường rất tàn nhẫn, ngươi phải học được cách thích ứng mới có thể đi xa hơn.
Cũng chính vì như vậy, cho nên Triệu Thiên Hoa mới không cự tuyệt lời mời của Lý Hưng Hoa.
Muốn có chỗ đứng gót chân ở thành phố Cổ Lan, đối với Triệu Thiên Hoa mà nói thật sự là chuyện rất có tính khiêu chiến. Nếu như gặp được một bí thư thị ủy tính cách ôn hòa còn dễ nói, nhưng nếu gặp phải một người cường thế, tình huống sẽ rất nát bét. Mặc dù Lý Hưng Hoa chưa tới cỡ gọi là cường thế, nhưng phải biết rằng hiện tại thành phố Cổ Lan, vẫn là hắn định đoạt. Lý Hưng Hoa có quyền nói chuyện tuyệt đối trong thường ủy thị ủy, vì vậy Triệu Thiên Hoa phải tiến hành thỏa hiệp mang tính tạm thời.
Triệu Thiên Hoa đến thành phố Cổ Lan, từ cá nhân hắn mà nói thật sự muốn vì dân làm việc. Ngoài mục đích không thể lộ ra ngoài, Triệu Thiên Hoa vẫn thật sự hi vọng thành phố Cổ Lan có thể càng ngày càng phát triển. Ở phương diện này, Triệu Thiên Hoa tin tưởng, Lý Hưng Hoa chắc chắn cũng nhất trí với mình.
Bởi vì chỉ cần thành phố Cổ Lan có thể phát triển, hai người bọn họ sẽ có được không ít chiến công.
Thị trưởng, thái độ của tôi rất rõ ràng, bất kể là liên quan đến người nào, chuyện này phải nghiêm túc điều tra! Nếu như chuyện này trôi qua, chúng ta chắc chắn sẽ thất tín với nhân dân. Đến lúc đó, tình huống sẽ không thể thu thập. Mỗi một mạng người đều đáng quý, nếu như chúng ta đều hờ hững, còn tư cách gì yêu cầu dân chúng tôn trọng chúng ta?
Triệu Thiên Hoa trầm giọng nói.
Những lời này, Triệu Thiên Hoa không do dự nói ra. Phải biết rằng cho dù trong nội bộ Tôn gia, mọi người đều biết tính cách của Triệu Thiên Hoa, biết hắn là một người như thế nào.
Thật ra hôm nay Lý Hưng Hoa tìm Triệu Thiên Hoa tới đây, hỏi như vậy, tuyệt đối không cần thiết .
Nếu ngay cả chuyện này Triệu Thiên Hoa cũng có thể nhịn, vậy hắn không phải là Triệu Thiên Hoa rồi.
Tốt, ý của tôi chính là như vậy!
Lý Hưng Hoa gật đầu nói.
Vậy thị trưởng định giao chuyện này cho người nào xử lý?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
Chuyện này phát sinh ở ranh giới khu Cao Khai và thành khu cũ, mà người bị bóp chết lại ở khu Cao Khai, tôi nghĩ trực tiếp giao cho Tô Mộc xử lý đi. Nói thế nào, Tô Mộc cũng là người đứng đầu khu Cao Khai. Lão Triệu, ngài thấy thế nào?
Lý Hưng Hoa nói.
Tôi đồng ý!
Triệu Thiên Hoa gật đầu:
Đồng chí Tô Mộc cũng không tệ lắm, là một hảo thủ làm kinh tế, tin tưởng khi xử lý chuyện này, có thể bình tĩnh giải quyết.
Đúng vậy, có hai người chúng ta làm chỗ dựa cho hắn, hắn có thể dũng cảm xử lý.
Lý Hưng Hoa cười nói.
Trong lòng Triệu Thiên Hoa âm thầm mắng lão hồ ly, chính là một câu như vậy, đã dễ dàng trói Triệu Thiên Hoa lên trên chiến xa của Lý Hưng Hoa. Triệu Thiên Hoa không phải không biết, sau lưng chuyện này liên quan đến Từ Minh Phàm, bởi vì theo hắn biết, công ty khai thác bất động sản ở thành khu cũ, chính là đi lộ tuyến của Từ Minh Phàm, lão tổng của công ty bất động sản kia là người nhà Từ Minh Phàm, là cậu em vợ của Từ Minh Phàm.
Chẳng qua không biết Tô Mộc rốt cuộc có thể quyết đoán điều tra rõ ràng hay không?
Còn nữa nhìn vẻ mặt hiện tại của Lý Hưng Hoa, cũng biết Tô Mộc không nói chuyện mình và hắn diễn trò ra ngoài. Thật ra chuyện này cũng rất dễ hiểu, chuyện như vậy đương nhiên càng ít người biết càng tốt, thời điểm mấu chốt luôn có thể đưa đến kỳ hiệu.
Song hoa chạm mặt, lén trao đổi, Tô Mộc không biết, bây giờ hắn đã xuất hiện tại địa điểm xảy ra chuyện, nơi này là thành khu cũ, nằm sát bên khu Cai Khai. Hơn nữa điều khiến Tô Mộc có chút bất ngờ chính là, địa điểm xảy ra chuyện hình như cách chỗ ở của Vọng Nguyệt chân nhân không quá xa.
Cảnh tượng tàn phá trước mắt, giống như nhắc nhở Tô Mộc, nơi này mới vừa trải qua chuyện gì.
Thành khu cũ là một nơi tương đối lâu đời của thành phố Cổ Lan, phòng ốc ở đây cũng đã rất cũ kỹ, hơn nữa đã bắt đầu biến chất. Nhưng nơi này vẫn ở lại rất nhiều người,
Chính là tồn tại của những người này, khiến cho thành khu cũ vẫn có nhân khí. Chẳng qua hoàn cảnh ở thành khu cũ, có rất nhiều chỗ cũng không dám khen tặng, vô cùng hỗn độn, nhưng chỉ là số ít.
Nơi này là một mảnh giải đất nhà mái bằng, trước mắt nhà mái bằng đã bị xô đổ một nửa, một nửa còn lưu lại, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy đủ loại vật dụng sinh hoạt bên trong. Nếu là bình thường, nơi này coi như là một hộ gia đình, còn hiện tại thì sao? Tô Mộc tận mắt nhìn thấy một tấm gạch đè lên cái bàn, hóa thành mảnh nhỏ, từng cái chén bị vỡ, rơi lả tả. Điểm chết người chính là, tủ treo quần áo cũng bị đổ, trên mặt đất khắp nơi đều là y phục rơi lả tả.
Một chiếc xe nâng đậu bên cạnh, xung quanh có rất nhiều cảnh sát canh chừng, còn có rất nhiều người xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi. Có thể nói những thứ này đã đủ khiến Tô Mộc nhìn thấy mà giật mình, không ngờ trước mắt mình lại phát sinh thảm kịch như vậy. Ngay khi hắn vừa xuất hiện, không biết là người nào hô lên Tô chủ nhiệm tới rồi. Sau đó, tình cảnh xuất hiện trước mắt Tô Mộc, thật sự khiến cho hắn kích động.
Tô chủ nhiệm, van cầu ngài làm chủ cho chúng tôi!
Tô chủ nhiệm, cha tôi chết thật oan uổng, ngài phải làm chủ cho cha tôi!
Tô chủ nhiệm, thanh thiên đại lão gia, cuối cùng ngài đã tới rồi!
Cùng với những tiếng kêu gào, trước mắt Tô Mộc xuất hiện một đám người mặc đồ tang. Bọn họ lúc trước không có ở đây, mà ở trong phòng bên cạnh. Sau khi tiếng la vang lên, bọn họ mới đi ra ngoài, vọt tới trước người Tô Mộc, cứ như vậy không hề do dự, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng gào thét.
Trên mặt ai cũng hiện lên vẻ thương cảm, một loại thương cảm tới cực điểm!
Tất cả bọn họ đều mặc đồ tang, vô cùng chói mắt.
Nhưng trong rất nhiều tang phục màu trắng, có một cái làm cho người ta khó có thể tự chế.
Bởi vì trên tang phục của hắn, lại hiện đầy mấy vết máu loang lổ, rõ ràng là tang phục máu tươi.
Huyết hiếu!
Trương Quan Trung Trung đứng bên cạnh kinh hô.
Huyết hiếu? Chân mày Tô Mộc vung lên, hắn cũng không phải là tay mơ không biết gì, những ngày ở thành phố Cổ Lan, Tô Mộc cũng đã xâm nhập đến con đường này, chính vì vậy Tô Mộc biết rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm cái gọi là huyết hiếu này. Huyết hiếu ở chỗ này là một phong tục, nhưng phong tục này không nhà nào muốn đụng vào. Bởi vì huyết hiếu ý nghĩa tử vong không bình thường, là cần lấy lại công đạo.
Một ngày chưa đòi được công đạo, máu tươi trên áo huyết hiếu sẽ không xóa đi.
Thử nghĩ xem, khi ngươi nhìn thấy một tang phục dính đầy máu tươi, khóc nức nở, ngươi sẽ có tâm tình như thế nào? Hình ảnh mãnh liệt như vậy đánh sâu vào thị giác, sẽ làm điểm giới hạn của người ta bị khiêu chiến !
Nếu như không đoán sai, Tô Mộc tin tưởng, nam tử mặc huyết hiếu, chính là nhi tử của người bị đè chết. Bởi vì chỉ có trực hệ, mới có tư cách mặc huyết hiếu.
Huyết hiếu giống như vậy, quả thực chính là làm mất mặt Tô Mộc!
Cái gì gọi là thanh thiên đại lão gia, Tô Mộc trực tiếp bỏ qua, bởi vì hắn biết, những thứ đó chỉ là bọn họ tùy tiện kêu lên, là một loại biểu hiện khi tâm tình bị đè nén tới cực điểm. Cái hắn quan tâm không phải là xưng hô như thế nào, mà làm hết sức để hắn cởi huyết hiếu trên người xuống!
Các hương thân.
/1590
|