Chương 845: hỗ trợ Khuôn sáo cũ
Đừng nhúc nhích, kẹp chặt.
Bốn chữ như vậy vừa vang lên, trong nháy mắt, Tô Mộc lập tức bối rối. Ý tứ thế nào vậy? Còn kẹp chặt? Phải biết rằng từ này có nhiều nghĩa khác nhau. Chẳng lẽ nói gần đây tính cách Đường Tú Thi thay đổi, thích ở trước mặt mọi người biểu diễn loại tiết mục này sao? Nếu thật như vậy, xem như có chút ý tứ.
Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, sau đó âm thầm tiến lại gần.
Đây là một cửa hàng bán đồ cổ.
Hiện tại ở cửa hàng có rất nhiều người đang đứng xem. Bên trong cũng có một số người đang đứng. Đường Tú Thi cũng đứng ở trước cửa hàng. Chỉ có điều thật tức cười chính là, bây giờ giữa hai chân cô kẹp một khối ngọc Như Ý. Điểm chết người hơn chính là khối ngọc Như Ý này đang ở tình trạng rất nguy hiểm. Chỉ cần rơi xuống tuyệt đối sẽ va chạm với mặt đất biến thành mảnh nhỏ. Anh nói như vậy đủ xui xẻo rồi? Nhưng ai ngờ được trong hai tay Đường Tú Thi còn đang cầm một bức tranh chữ.
Ở dưới tình hình như vậy, chỉ cần Đường Tú Thi dám động loạn một cái, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cho dù khối ngọc Như Ý này không đáng bao nhiêu tiền, là hàng nhái, nhưng chỉ cần bị hủy ở trong tay Đường Tú Thi, vậy tính chất không giống nhau. Người khác không biết, nhưng Tô Mộc hiểu rất rõ, những người có thể ở chỗ này mở cửa hàng đồ cổ, có người nào là đèn cạn dầu? Bọn họ cũng sẽ không để khách vào trong mắt. Nếu có chuyện như vậy phát sinh, vậy chính là chém đẹp.
Thứ giá trị một đồng có thể bán được một vạn, lợi nhuận gấp một vạn lần, đó là can đảm của những người này.
Tiểu thư, cô ngàn vạn đừng nhúc nhích. Nếu như cô thật sự nhúc nhích, chỗ của tôi không có cách nào bán được. Phải biết rằng thứ cô giữ là trấn điếm chi bảo của cửa hàng chúng tôi, giá trị mấy trăm vạn đấy.
Chủ cửa hàng, Trần Khánh trên mặt lộ ra nụ cười háo sắc, liếc mắt nhìn về phía đôi chân thon dài của Đường Tú Thi, ánh mắt trực tiếp chạy lên phía trên ngọc Như Ý, dường như muốn tìm hiểu thế giới bên trong hoa viên bí mật.
Ánh mắt kia thật sự bỉ ổi muốn chết.
Thật ra chẳng những là Trần Khánh, mà ở chỗ này rất nhiều người đều có vẻ mặt như vậy. Đôi mắt của bọn họ đều dừng ở đôi chân thon dài của Đường Tú Thi. Cái quần màu trắng càng tôn lên hai chân, thật sự khiến người ta có cảm giác hết sức động lòng người. Nếu như nói có thể bị chân dài như vậy kẹp chặt, vậy thật sự chết cũng đáng. Cho nên miệng bọn họ đều đồng thanh hét to đừng nhúc nhích kẹp chặt. Nhưng không có ai muốn để trường hợp như vậy dừng lại.
Hiện tại Đường Tú Thi thật sự cảm giác rất suy sụp!
Phải biết rằng vừa rồi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng đã kết thúc. Cô chỉ cầm lấy một bức tranh muốn xem một chút. Ai ngờ được đảo qua khối ngọc Như Ý này để trên giá. May là mình phản ứng nhanh nhẹn, từng luyện qua yô-ga, trong nháy mắt liền kẹp lấy khối ngọc Như Ý. Nhưng giống như lời Trần Khánh nói, bây giờ thật sự suy sụp. Bởi vì kẹp lấy ngọc Như Ý, khiến cho hai chân có cảm giác tê dại. Nếu như thật sự không lấy xuống, tuyệt đối sẽ vỡ.
Ngọc Như Ý mấy trăm vạn? Tôi nhổ vào! Thứ này vừa nhìn đã biế là hàng giả. Anh cũng dám nói ra cái giá như vậy, thật sự cho rằng tôi là kẻ ngôcsao?
Nhưng Đường Tú Thi có thể làm gì? Người ở dưới mái hiên, dù sao bản thân cũng đang kẹp lấy ngọc Như Ý. Nếu như thật sự bị rơi vỡ, hắn không tìm mình gây phiền toái thì có thể tìm ai. Đường Tú Thi muốn thả bức tranh ra, , sau đó nắm lấy ngọc Như Ý.
Nhưng chuyện Đường Tú Thi không nghĩ lại phát sinh!
Không biết chuyện gì xảy ra, đùi Đường Tú Thi đột nhiên bị rút gân. Cảm giác gân co rút mạnh khiến co không dám lộn xộn, cắn chặt hàm răng, lặng lẽ chịu đựng. Cô rất sợ nếu có chút lơ là sẽ khiến ngọc Như Ý bị hủy.
Trần Khánh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tham lam, lập tức nói:
Cô đừng động, kẹp chặt, tôi tới lấy!
Nói xong, Trần Khánh đưa hai tay về phía chân của Đường Tú Thi. Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt hắn, trong lòng Đường Tú Thi thầm cảm thấy chán ghét và phẫn nộ. Nếu như thật sự để tên hỗn đản này đụng tới mình, cô thật sự sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đáng chết chính là hiện tại Đường Tú Thi lại không có cách nào động thủ.
Dừng tay, mau dừng lại!
Ngay khi Đường Tú Thi vội vàng kêu to, hai tay Trần Khánh đã sắp sờ tới hai chân của cô. Trong chớp mắt, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, rất xảo diệu xông tới ôm lấy Đường Tú Thi, hoàn toàn không có bất kỳ ý định dừng lại, thoáng cái đã đá khối ngọc Như Ý kia lên. Ngay sau đó hắn đỡ lấy Đường Tú Thi, đồng thời tay trái vươn ra, chính xác đỡ được ngọc Như Ý.
Nhưng bức tranh kia thật ra không có vận khí tốt như vậy. Xoẹt một tiếng, ở trong tay Đường Tú Thi đã biến thành hai mảnh.
Bịch!
Trần Khánh thật sự không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không dừng lại được, dưới lực đẩy mạnh mẽ, hắn liền ngã xuống đất, thật sự ngã với một tiêu chuẩn úp sấp toàn thân.
Ha ha!
Ai cũng không ngờ được sẽ gặp phải biến hóa đầy tính hài kịch như vậy. Bọn họ đều nhìn về phía Trần Khánh, cười ha ha.
Trần Khánh đâu thể chịu được bị thua thiệt như vậy. Hắn chợt từ dưới đất đứng phắt dậy, lao về phía Đường Tú Thi gầm lên giận dữ. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy người ra tay là ai, thái độ trên mặt lập tức thay đổi. Sau đó là vẻ tươi cười ngượng ngùng. Nhưng hắn cười thậm chí còn khó coi hơn cả khóc.
Thật ra chẳng những là Trần Khánh, mà những kẻ đang đứng xem náo nhiệt ở đây thái độ trên mặt đều biến hóa. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện giúp một tay kia. Trên mặt bọn họ không phải là vẻ đố kỵ, mà là lúng túng gượng cười. Chuyện xấu hổ như vậy, khiến bọn họ thật sự cảm thấy vô cùng hối hận, có kích động muốn đào một lỗ chui xuống.
Đơn giản, bọn họ đều biết người động thủ kia chính là Tô Mộc.
Tô Mộc ở huyện Hạnh Đường, danh tiếng thế nào thì không cần suy nghĩ nhiều. Hắn dùng động tác trực tiếp nhất, dùng thành tích huy hoàng nhất, làm cho người trong cả huyện Hạnh Đường đều biết hắn làm quan thế nào, khiến huyện Hạnh Đường làm giàu thế nào. Người ở chỗ này không có người nào không nhận được lợi ích từ chính sách do Tô Mộc lưu lại trước đó. Mặc dù nói chợ đồ cổ cũng không phải do Tô Mộc trước đây quản lý, nhưng nghĩ tới Tô Mộc vì huyện Hạnh Đường làm ra những chuyện đó, bọn họ biết chuyện hôm nay có ý gì.
Đừng thấy Tô Mộc trẻ tuổi, trường hợp như vậy vẫn thật sự trấn áp được.
Cô không sao chứ?
Tô Mộc nhìn về phía Đường Tú Thi, hoàn toàn không để ý tới Trần Khánh.
Không có việc gì!
Đường Tú Thi lắc đầu.
Chỉ có điều ngọc Như Ý và bức tranh này. . .
Được rồi. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.
Tô Mộc nói xong liền xoay người nhìn về phía Trần Khánh. Chỉ có điều hiện tại trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc khác thường.
Mở cửa hàng buôn bán phải dựa vào là một chữ tín. Nếu như anh còn muốn dựa vào phương thức như vậy để kiếm tiền, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên đóng cửa hàng đi. Ngọc Như Ý cho anh. Bức tranh này là hàng giả. Đây là ba trăm đồng, cũng đủ cho anh đi. Nhớ kỹ, sau đó tự giải quyết cho tốt.
Vâng, vâng Tô huyện trưởng!
Trần Khánh vội vàng nói, cũng không dám tranh cãi.
Tô Mộc là ai? Cho dù hiện tại không còn làm quan ở đây, nhưng phải biết rằng Tô Mộc cũng không rời khỏi quan trường. Nếu hắn quả thật muốn đối phó với mình, sẽ có hàng trăm biện pháp khiến mình sống không bằng chết. Ở dưới tình huống như vậy, Trần Khánh làm sao dám tranh cãi với Tô Mộc. Lại nói chuyện như vậy vốn là do mình làm ăn không đứng đắn, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục nguỵ biện hay sao?
Còn các người nhàn rỗi không chuyện gì làm sao? Đều ở đây ồn ào cái gì? Còn không nhanh rời đi.
Tô Mộc đảo mắt qua những người có mặt tại đó thản nhiên nói.
Vâng!
Những người đứng xem lập tức giải tán.
Đường Tú Thi đứng ở bên cạnh, nhìn Tô Mộc chỉ đơn giản hai câu như vậy liền giải quyết xong chuyện có thể sẽ rất phiền phức đó, trong mắt chớp động một ánh sáng. Sau khi Tô Mộc giải quyết xong mọi việc, xoay người nhìn về phía Đường Tú Thi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Nếu như đã không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.
Ai nói tôi không sao. Hiện tại chân tôi còn đang đau đây. Chẳng lẽ không tính đỡ tôi một chút sao?
Đường Tú Thi trực tiếp vươn tay nói.
Được rồi!
Tô Mộc bất đắc dĩ cười. Chuyện này, ban đầu vốn chỉ nghĩ qua xem thử Đường Tú Thi đang làm cái gì. Thật không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Chỉ có điều trước đây Đường Tú Thi cho Tô Mộc cảm giác lạnh như băng, tại sao hôm nay trên mặt lại tươi cười như vậy?
Chẳng lẽ có gì cổ quái sao?
Sau khi Tô Mộc đỡ lấy tay Đường Tú Thi, trong nháy mắt tim Đường Tú Thi đột nhiên đập nhanh hơn. Nói thật, chuyện như vậy từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua. Bình thường cô vẫn có cơ hội tiếp xúc với nam nhân, nhưng động chạm chân tay ở khoảng cách gần như vậy, chính là chuyện từ trước đến nay chưa từng có. Không thể nói rõ là vì sao, Đường Tú Thi chỉ cảm giác được trên người Tô Mộc có một khí tức nam nhi mãnh liệt, khiến cho cô có cảm giác mê muội.
So với cảm giác bị rút gân vừa nãy, hiện tại Đường Tú Thi càng không chịu nổi.
Không ngờ là như vậy. . .
Tô Mộc thật sự không để ý, rất tùy ý đỡ Đường Tú Thi đi ra. Đồng thời, trong đầu hắn quan bảng phút chốc xoay tròn. Chỉ số thân mật thể hiện giá trị rất cao, khiến hắn có chút sửng sốt. Hiện tại Đường Tú Thi thật sự có chuyện phiền toái. Trong cột riêng tư hiện ra tin tức, làm thế nào mới có thể từ chối lời mời của Tôn Nguyên Bồi, hoàn toàn từ chối!
Tôn Nguyên Bồi đang yêu?
Nếu như là chuyện khác, Tô Mộc ngược lại có thể cười. Nhưng bây giờ nhìn thấy Tôn Nguyên Bồi đang yêu, điều này khiến trong lòng Tô Mộc đột nhiên dâng lên một cảm giác. Tôn Nguyên Bồi muốn làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của Đường Tú Thi sao? Nhất định là như vậy. Nếu không phải như thế, vì sao Đường Tú Thi lại cảm thấy khó xử như vậy? Nếu là như vậy, mình thật ra có thể giúp một chút.
Chỉ cần là bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho Tôn gia khó chịu, Tô Mộc hiện tại đều không ngại làm.
Ba trăm!
Trần Khánh nhìn ba trăm đồng trên tay, lại đảo mắt nhìn bức tranh bị hủy đang nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ.
Thế nào lại gặp được hắn chứ? Thật là, thế nào hắn lại biết cô ta? Chẳng lẽ mỹ nữ đều thích leo lên quyền thế sao? Hừ, thật là, một bông cải trắng tươi ngon mọng nước như vậy, mình lại không có cơ hội ăn một miếng, thật đáng tiếc!
Trên phố đồ cổ, Tô Mộc đỡ Đường Tú Thi đến ô tô của cô. Khi hắn nói phải rời đi, Đường Tú Thi đột nhiên mở miệng.
Đừng nhúc nhích, kẹp chặt.
Bốn chữ như vậy vừa vang lên, trong nháy mắt, Tô Mộc lập tức bối rối. Ý tứ thế nào vậy? Còn kẹp chặt? Phải biết rằng từ này có nhiều nghĩa khác nhau. Chẳng lẽ nói gần đây tính cách Đường Tú Thi thay đổi, thích ở trước mặt mọi người biểu diễn loại tiết mục này sao? Nếu thật như vậy, xem như có chút ý tứ.
Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, sau đó âm thầm tiến lại gần.
Đây là một cửa hàng bán đồ cổ.
Hiện tại ở cửa hàng có rất nhiều người đang đứng xem. Bên trong cũng có một số người đang đứng. Đường Tú Thi cũng đứng ở trước cửa hàng. Chỉ có điều thật tức cười chính là, bây giờ giữa hai chân cô kẹp một khối ngọc Như Ý. Điểm chết người hơn chính là khối ngọc Như Ý này đang ở tình trạng rất nguy hiểm. Chỉ cần rơi xuống tuyệt đối sẽ va chạm với mặt đất biến thành mảnh nhỏ. Anh nói như vậy đủ xui xẻo rồi? Nhưng ai ngờ được trong hai tay Đường Tú Thi còn đang cầm một bức tranh chữ.
Ở dưới tình hình như vậy, chỉ cần Đường Tú Thi dám động loạn một cái, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cho dù khối ngọc Như Ý này không đáng bao nhiêu tiền, là hàng nhái, nhưng chỉ cần bị hủy ở trong tay Đường Tú Thi, vậy tính chất không giống nhau. Người khác không biết, nhưng Tô Mộc hiểu rất rõ, những người có thể ở chỗ này mở cửa hàng đồ cổ, có người nào là đèn cạn dầu? Bọn họ cũng sẽ không để khách vào trong mắt. Nếu có chuyện như vậy phát sinh, vậy chính là chém đẹp.
Thứ giá trị một đồng có thể bán được một vạn, lợi nhuận gấp một vạn lần, đó là can đảm của những người này.
Tiểu thư, cô ngàn vạn đừng nhúc nhích. Nếu như cô thật sự nhúc nhích, chỗ của tôi không có cách nào bán được. Phải biết rằng thứ cô giữ là trấn điếm chi bảo của cửa hàng chúng tôi, giá trị mấy trăm vạn đấy.
Chủ cửa hàng, Trần Khánh trên mặt lộ ra nụ cười háo sắc, liếc mắt nhìn về phía đôi chân thon dài của Đường Tú Thi, ánh mắt trực tiếp chạy lên phía trên ngọc Như Ý, dường như muốn tìm hiểu thế giới bên trong hoa viên bí mật.
Ánh mắt kia thật sự bỉ ổi muốn chết.
Thật ra chẳng những là Trần Khánh, mà ở chỗ này rất nhiều người đều có vẻ mặt như vậy. Đôi mắt của bọn họ đều dừng ở đôi chân thon dài của Đường Tú Thi. Cái quần màu trắng càng tôn lên hai chân, thật sự khiến người ta có cảm giác hết sức động lòng người. Nếu như nói có thể bị chân dài như vậy kẹp chặt, vậy thật sự chết cũng đáng. Cho nên miệng bọn họ đều đồng thanh hét to đừng nhúc nhích kẹp chặt. Nhưng không có ai muốn để trường hợp như vậy dừng lại.
Hiện tại Đường Tú Thi thật sự cảm giác rất suy sụp!
Phải biết rằng vừa rồi chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng đã kết thúc. Cô chỉ cầm lấy một bức tranh muốn xem một chút. Ai ngờ được đảo qua khối ngọc Như Ý này để trên giá. May là mình phản ứng nhanh nhẹn, từng luyện qua yô-ga, trong nháy mắt liền kẹp lấy khối ngọc Như Ý. Nhưng giống như lời Trần Khánh nói, bây giờ thật sự suy sụp. Bởi vì kẹp lấy ngọc Như Ý, khiến cho hai chân có cảm giác tê dại. Nếu như thật sự không lấy xuống, tuyệt đối sẽ vỡ.
Ngọc Như Ý mấy trăm vạn? Tôi nhổ vào! Thứ này vừa nhìn đã biế là hàng giả. Anh cũng dám nói ra cái giá như vậy, thật sự cho rằng tôi là kẻ ngôcsao?
Nhưng Đường Tú Thi có thể làm gì? Người ở dưới mái hiên, dù sao bản thân cũng đang kẹp lấy ngọc Như Ý. Nếu như thật sự bị rơi vỡ, hắn không tìm mình gây phiền toái thì có thể tìm ai. Đường Tú Thi muốn thả bức tranh ra, , sau đó nắm lấy ngọc Như Ý.
Nhưng chuyện Đường Tú Thi không nghĩ lại phát sinh!
Không biết chuyện gì xảy ra, đùi Đường Tú Thi đột nhiên bị rút gân. Cảm giác gân co rút mạnh khiến co không dám lộn xộn, cắn chặt hàm răng, lặng lẽ chịu đựng. Cô rất sợ nếu có chút lơ là sẽ khiến ngọc Như Ý bị hủy.
Trần Khánh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tham lam, lập tức nói:
Cô đừng động, kẹp chặt, tôi tới lấy!
Nói xong, Trần Khánh đưa hai tay về phía chân của Đường Tú Thi. Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt hắn, trong lòng Đường Tú Thi thầm cảm thấy chán ghét và phẫn nộ. Nếu như thật sự để tên hỗn đản này đụng tới mình, cô thật sự sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đáng chết chính là hiện tại Đường Tú Thi lại không có cách nào động thủ.
Dừng tay, mau dừng lại!
Ngay khi Đường Tú Thi vội vàng kêu to, hai tay Trần Khánh đã sắp sờ tới hai chân của cô. Trong chớp mắt, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, rất xảo diệu xông tới ôm lấy Đường Tú Thi, hoàn toàn không có bất kỳ ý định dừng lại, thoáng cái đã đá khối ngọc Như Ý kia lên. Ngay sau đó hắn đỡ lấy Đường Tú Thi, đồng thời tay trái vươn ra, chính xác đỡ được ngọc Như Ý.
Nhưng bức tranh kia thật ra không có vận khí tốt như vậy. Xoẹt một tiếng, ở trong tay Đường Tú Thi đã biến thành hai mảnh.
Bịch!
Trần Khánh thật sự không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không dừng lại được, dưới lực đẩy mạnh mẽ, hắn liền ngã xuống đất, thật sự ngã với một tiêu chuẩn úp sấp toàn thân.
Ha ha!
Ai cũng không ngờ được sẽ gặp phải biến hóa đầy tính hài kịch như vậy. Bọn họ đều nhìn về phía Trần Khánh, cười ha ha.
Trần Khánh đâu thể chịu được bị thua thiệt như vậy. Hắn chợt từ dưới đất đứng phắt dậy, lao về phía Đường Tú Thi gầm lên giận dữ. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy người ra tay là ai, thái độ trên mặt lập tức thay đổi. Sau đó là vẻ tươi cười ngượng ngùng. Nhưng hắn cười thậm chí còn khó coi hơn cả khóc.
Thật ra chẳng những là Trần Khánh, mà những kẻ đang đứng xem náo nhiệt ở đây thái độ trên mặt đều biến hóa. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện giúp một tay kia. Trên mặt bọn họ không phải là vẻ đố kỵ, mà là lúng túng gượng cười. Chuyện xấu hổ như vậy, khiến bọn họ thật sự cảm thấy vô cùng hối hận, có kích động muốn đào một lỗ chui xuống.
Đơn giản, bọn họ đều biết người động thủ kia chính là Tô Mộc.
Tô Mộc ở huyện Hạnh Đường, danh tiếng thế nào thì không cần suy nghĩ nhiều. Hắn dùng động tác trực tiếp nhất, dùng thành tích huy hoàng nhất, làm cho người trong cả huyện Hạnh Đường đều biết hắn làm quan thế nào, khiến huyện Hạnh Đường làm giàu thế nào. Người ở chỗ này không có người nào không nhận được lợi ích từ chính sách do Tô Mộc lưu lại trước đó. Mặc dù nói chợ đồ cổ cũng không phải do Tô Mộc trước đây quản lý, nhưng nghĩ tới Tô Mộc vì huyện Hạnh Đường làm ra những chuyện đó, bọn họ biết chuyện hôm nay có ý gì.
Đừng thấy Tô Mộc trẻ tuổi, trường hợp như vậy vẫn thật sự trấn áp được.
Cô không sao chứ?
Tô Mộc nhìn về phía Đường Tú Thi, hoàn toàn không để ý tới Trần Khánh.
Không có việc gì!
Đường Tú Thi lắc đầu.
Chỉ có điều ngọc Như Ý và bức tranh này. . .
Được rồi. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.
Tô Mộc nói xong liền xoay người nhìn về phía Trần Khánh. Chỉ có điều hiện tại trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc khác thường.
Mở cửa hàng buôn bán phải dựa vào là một chữ tín. Nếu như anh còn muốn dựa vào phương thức như vậy để kiếm tiền, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên đóng cửa hàng đi. Ngọc Như Ý cho anh. Bức tranh này là hàng giả. Đây là ba trăm đồng, cũng đủ cho anh đi. Nhớ kỹ, sau đó tự giải quyết cho tốt.
Vâng, vâng Tô huyện trưởng!
Trần Khánh vội vàng nói, cũng không dám tranh cãi.
Tô Mộc là ai? Cho dù hiện tại không còn làm quan ở đây, nhưng phải biết rằng Tô Mộc cũng không rời khỏi quan trường. Nếu hắn quả thật muốn đối phó với mình, sẽ có hàng trăm biện pháp khiến mình sống không bằng chết. Ở dưới tình huống như vậy, Trần Khánh làm sao dám tranh cãi với Tô Mộc. Lại nói chuyện như vậy vốn là do mình làm ăn không đứng đắn, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục nguỵ biện hay sao?
Còn các người nhàn rỗi không chuyện gì làm sao? Đều ở đây ồn ào cái gì? Còn không nhanh rời đi.
Tô Mộc đảo mắt qua những người có mặt tại đó thản nhiên nói.
Vâng!
Những người đứng xem lập tức giải tán.
Đường Tú Thi đứng ở bên cạnh, nhìn Tô Mộc chỉ đơn giản hai câu như vậy liền giải quyết xong chuyện có thể sẽ rất phiền phức đó, trong mắt chớp động một ánh sáng. Sau khi Tô Mộc giải quyết xong mọi việc, xoay người nhìn về phía Đường Tú Thi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Nếu như đã không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.
Ai nói tôi không sao. Hiện tại chân tôi còn đang đau đây. Chẳng lẽ không tính đỡ tôi một chút sao?
Đường Tú Thi trực tiếp vươn tay nói.
Được rồi!
Tô Mộc bất đắc dĩ cười. Chuyện này, ban đầu vốn chỉ nghĩ qua xem thử Đường Tú Thi đang làm cái gì. Thật không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Chỉ có điều trước đây Đường Tú Thi cho Tô Mộc cảm giác lạnh như băng, tại sao hôm nay trên mặt lại tươi cười như vậy?
Chẳng lẽ có gì cổ quái sao?
Sau khi Tô Mộc đỡ lấy tay Đường Tú Thi, trong nháy mắt tim Đường Tú Thi đột nhiên đập nhanh hơn. Nói thật, chuyện như vậy từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua. Bình thường cô vẫn có cơ hội tiếp xúc với nam nhân, nhưng động chạm chân tay ở khoảng cách gần như vậy, chính là chuyện từ trước đến nay chưa từng có. Không thể nói rõ là vì sao, Đường Tú Thi chỉ cảm giác được trên người Tô Mộc có một khí tức nam nhi mãnh liệt, khiến cho cô có cảm giác mê muội.
So với cảm giác bị rút gân vừa nãy, hiện tại Đường Tú Thi càng không chịu nổi.
Không ngờ là như vậy. . .
Tô Mộc thật sự không để ý, rất tùy ý đỡ Đường Tú Thi đi ra. Đồng thời, trong đầu hắn quan bảng phút chốc xoay tròn. Chỉ số thân mật thể hiện giá trị rất cao, khiến hắn có chút sửng sốt. Hiện tại Đường Tú Thi thật sự có chuyện phiền toái. Trong cột riêng tư hiện ra tin tức, làm thế nào mới có thể từ chối lời mời của Tôn Nguyên Bồi, hoàn toàn từ chối!
Tôn Nguyên Bồi đang yêu?
Nếu như là chuyện khác, Tô Mộc ngược lại có thể cười. Nhưng bây giờ nhìn thấy Tôn Nguyên Bồi đang yêu, điều này khiến trong lòng Tô Mộc đột nhiên dâng lên một cảm giác. Tôn Nguyên Bồi muốn làm gì? Muốn chiếm tiện nghi của Đường Tú Thi sao? Nhất định là như vậy. Nếu không phải như thế, vì sao Đường Tú Thi lại cảm thấy khó xử như vậy? Nếu là như vậy, mình thật ra có thể giúp một chút.
Chỉ cần là bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho Tôn gia khó chịu, Tô Mộc hiện tại đều không ngại làm.
Ba trăm!
Trần Khánh nhìn ba trăm đồng trên tay, lại đảo mắt nhìn bức tranh bị hủy đang nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ.
Thế nào lại gặp được hắn chứ? Thật là, thế nào hắn lại biết cô ta? Chẳng lẽ mỹ nữ đều thích leo lên quyền thế sao? Hừ, thật là, một bông cải trắng tươi ngon mọng nước như vậy, mình lại không có cơ hội ăn một miếng, thật đáng tiếc!
Trên phố đồ cổ, Tô Mộc đỡ Đường Tú Thi đến ô tô của cô. Khi hắn nói phải rời đi, Đường Tú Thi đột nhiên mở miệng.
/1590
|