Chương 903: Đổng gia kỵ sĩ đoàn
Người bình thường không khả năng chơi xe mô tô hạng nặng, mà người có thể mua được gia đình tuyệt đối không đơn giản. Càng khỏi nói nếu thành lập một đoàn xe mô tô hạng nặng, tình cảnh càng thêm kinh tâm động phách. Trước kia Tô Mộc cũng từng gặp qua đoàn xe như vậy, nhưng chỉ nhìn thấy trong thành thị phồn hoa thịnh vượng, hắn làm sao cũng không nghĩ qua ở trong một huyện nghèo khó như huyện Dương Tràng lại nhìn thấy được một màn như thế.
Mười tám chiếc mô tô hạng nặng xuất hiện ngay trước mắt của hắn!
Khi Tô Mộc vừa chạy tới, Lâm Mộng Kiều đúng lúc bị đám người kia đẩy vào trong xe, ngay lập tức mười tám xe mô tô hạng nặng bảo hộ quanh xe con chạy thẳng về hướng thành đông. Ở phía đông huyện thành có một ngọn núi, đó là ngọn núi nổi danh nhất huyện Dương Tràng, tên là núi Dương Tràng.
Người trong huyện Dương Tràng không phải ai cũng biết trong núi kỳ thật có một căn cứ. Căn cứ kia vốn là một hầm trú ẩn bỏ hoang, về sau bị Đổng Hiểu Cường chiếm lấy sau đó tiến hành sửa chữa. Sở dĩ mấy năm nay Đổng Hiểu Cường có thể diễu võ dương oai trong huyện Dương Tràng, chỉ đơn giản dựa vào sinh ý kinh doanh gì đó sao? Hắn vẫn còn có con đường khác.
Mà con đường riêng kia sẽ không ai tưởng tượng được là làm gì.
Mà căn cứ kia chỉ có Đổng Hiểu Cường cùng Đổng Việt Minh biết được.
Bí thư huyện ủy như Đổng Việt Minh thật sự sa đọa tới tận cùng. Chẳng những hắn biết việc con mình làm, còn không hề khuyên can, ngược lại còn nối giáo cho giặc. Đương nhiên những việc đó cũng không trọng yếu, quan trọng là Đổng Việt Minh lại muốn làm gì, vì sao lại đột nhiên bắt giữ Lâm Mộng Kiều? Chẳng lẽ bởi vì đã biết tổ điều tra sắp đi xuống sao?
Không lý nào, tổ điều tra đã ở lại Bạch Hoa thị hai ba ngày, Đổng Việt Minh không khả năng động thủ vào lúc mấu chốt như vậy. Hay là mình cung cấp chứng cớ cho Trần Tĩnh Chi, lại bị người tiết lộ ra ngoài? Vậy cũng không khả năng, chứng cớ còn nằm trong tay mình, cho dù là Trần Tĩnh Chi cũng chưa nhìn thấy, những người khác làm sao biết được? Càng không khả năng hay biết.
Đổng Hiểu Cường, tốt nhất đừng nên làm bậy, nếu không tôi thật sự sẽ cho cha con các người hối hận cả đời!
Tô Mộc vừa lái xe đuổi theo sau, nếu hắn lái quá gần ngược lại sẽ bị bại lộ hành tung, nói vậy muốn nghĩ cách cứu viện Lâm Mông Kiều sẽ thật khó khăn.
Bên trong chiếc Land Rovers!
Đây là xe của Đổng Hiểu Cường, ở trong huyện Dương Tràng chỉ cần nhìn thấy chiếc xe này sẽ biết ai đang ở bên trong. Việc anh cần làm chính là nhượng bộ lui binh, nếu dây dưa với Đổng Hiểu Cường, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà bây giờ ở ghế phía sau, Đổng Hiểu Cường ôm Lâm Mộng Kiều trong lòng, hai tay tùy ý xoa nắn ngực nàng, trên mặt lộ nụ cười lạnh lùng trào phúng, không hề đem lời nói của nàng đặt trong lòng.
Súc sinh, chẳng lẽ mày không biết mày đang làm gì sao? Chẳng lẽ mày không biết tao là nữ nhân của cha mày, mày biết còn dám đối với tao như vậy, chẳng lẽ mày không sợ cha mày thu thập mày sao?
Lâm Mộng Kiều chửi ầm lên.
Ba!
Khi tiếng mắng vừa vang lên, trên mặt Lâm Mộng Kiều bị hung hăng quạt một cái tát, Đổng Hiểu Cường giống như không hề để ý tới, vẻ mặt trào phúng càng mãnh liệt.
Tiện nhân, mày thật sự nghĩ mày còn thân phận như trước kia sao? Trước kia mày là tình nhân của cha tao, tao không dám làm gì mày. Nhưng hiện tại mày đã phản bội cha tao, mày còn mặt mũi nhiều lời nữa sao. Lâm Mộng Kiều a Lâm Mộng Kiều, tao đã thấy thật nhiều nữ nhân ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn như mày thật không mấy người. Mày làm tình nhân thôi không được sao, dù cha tao không muốn mày, mày cầm số tiền kia cũng đủ tiêu xài cả đời rồi.
Mày nói vì sao mày phải phản bội cha tao đây? Kỳ thật có chuyện tao quên nói cho mày biết, tao luôn thèm nhỏ dãi thân thể của mày, nữ nhân phong tao như mày tao thật chưa từng gặp qua. Chờ một lát tới căn cứ, tao nhất định chiếu cố mày thật tốt. Mày yên tâm, đợi sau khi mày hầu hạ tao xong, tao sẽ cho các huynh đệ thay nhau ra trận, cùng mày vui vẻ một trận a!
Đổng Hiểu Cường cười dâm đãng, bàn tay không ngừng xoa nắn thật thô bạo.
Nói tới làn da của Lâm Mộng Kiều dưỡng thật không sai, cho dù là Trì Hoa cũng kém hơn nàng một cấp bậc.
Khó trách Lâm Mộng Kiều có thể trở thành nữ nhân ở cạnh cha hắn thời gian lâu nhất, nhưng chính vì như vậy đã làm cho nàng biết được một ít chuyện không nên biết, đúng là không nghĩ tới.
Súc sinh!
Lâm Mộng Kiều không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng càng làm như vậy ngược lại càng kích phát dục vọng trong lòng Đổng Hiểu Cường, lực đạo trên tay hắn càng mạnh mẽ. Cảm giác đau đớn bỗng nhiên truyền tới làm Lâm Mộng Kiều bắt đầu rên rỉ.
Ha ha, mày giãy dụa đi, càng giãy dụa tao càng hưng phấn!
Đổng Hiểu Cương nanh cười nói.
Súc sinh, cha con tụi mày đều là súc sinh!
Lâm Mộng Kiều thống khổ hô.
Súc sinh? Cha con tao là súc sinh, tiện nhân như mày lại là vật gì? Bị súc sinh lên sao? Lâm Mộng Kiều, đừng tưởng rằng lão tử không biết chuyện gì, trong lòng mày còn đang suy nghĩ tên ngu xuẩn Hoàng Bỉnh Nghị đi? Hắc hắc, nói thật cho mày biết, hiện tại tao đang tìm hắn, chỉ cần mày nói hắn đang ở đâu, tao sẽ thả mày, như thế nào?
Đổng Hiểu Cường đột nhiên nắm lấy mông Lâm Mộng Kiều, dùng sức xoa nắn.
Mày!
Đáy lòng Lâm Mộng Kiều khủng hoảng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Đổng Hiểu Cường biết chuyện giữa mình cùng Hoàng Bỉnh Nghị. Không lý nào, mình cùng Bỉnh Nghị làm gì cũng thật bí ẩn. Bọn hắn làm sao biết?
Như thế nào? Nghĩ mãi vẫn không rõ sao? Nếu nghĩ không ra, để tao nói cho mày biết, mày nghĩ vì sao tên ngu xuẩn Hoàng Bỉnh Nghị lại cam tâm tình nguyện đi đụng người đây? Đó là bởi vì tao uy hiếp hắn, nếu hắn không đi tao giết chết mày. Mà tao còn đáp ứng hắn, chỉ cần hắn đụng chết người tao sẽ tha tụi mày rời đi. Mày nói Hoàng Bỉnh Nghị còn lựa chọn sao? Chuyện hư hỏng của tụi mày tao đã biết rõ ràng, nếu không mày cho rằng Hoàng Bỉnh Nghị sẽ nghe lời như vậy sao?
Nhưng tao thật không ngờ chính là tên ngu xuẩn kia lại chơi mất tích. Hắc hắc, Lâm Mộng Kiều, đừng nói với tao mày không biết hắn ở nơi nào, nếu mày không biết thì không còn ai biết! Hiện tại tốt nhất mày nói ra, nếu không để tao tìm được Hoàng Bỉnh Nghị, kết cục của tụi mày sẽ thật thê thảm! Mày nói nếu tao chơi mày ngay trước mặt hắn, để cho các huynh đệ cùng vui vẻ, nếu hắn nhìn thấy sẽ có biểu tình thế nào đây?
Đổng Hiểu Cường hưng phấn cười lớn!
Trong lòng Lâm Mộng Kiều như tro tàn!
Nguyên lai là như vậy, không ngờ là như vậy, nàng luôn không hiểu vì sao Hoàng Bỉnh Nghị làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, nguyên lai là do Đổng Hiểu Cường bức bách hắn. Hoàng Bỉnh Nghị, anh là tên ngu xuẩn, sao anh có thể tin tưởng lời nói của tên lang sói này, hắn chính là tên hỗn đản vô lại.
Nhưng Đổng Hiểu Cường muốn từ trong miệng nàng hỏi hành tung của Hoàng Bỉnh Nghị, đừng hòng!
Cho dù nàng chết cũng không cho bọn hắn như ý!
Nghĩ tới đây, Lâm Mộng Kiều không tiếp tục phản kháng, mặc cho Đổng Hiểu Cường giày vò, chỉ xem như mình bị chó cắn!
Tiện nhân!
Khi Lâm Mộng Kiều lộ vẻ mặt này, Đổng Hiểu Cường cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn, lập tức mất hết tính thú. Nhắc tới bên cạnh Đổng Hiểu Cường cũng không thiếu nữ nhân, cho dù Lâm Mộng Kiều xinh đẹp nhưng nếu không biết phản kháng hắn cũng không cần.
Ít nhất bây giờ không có tâm tư!
Vì thế Đổng Hiểu Cường lại tát vào mặt Lâm Mộng Kiều lần nữa, sau đó bỏ nàng qua một bên, ngồi yên hút thuốc.
Đoàn xe mô tô hạng nặng phụ trách hộ tống bên ngoài là sở hữu riêng của Đổng Hiểu Cường. Tiêu phí của đoàn xe như vậy thật không ít tiền, dựa vào đoàn xe này hắn có thể diễu võ dương oai trong huyện Dương Tràng. Mà đoàn xe còn có xưng hô thật nổi danh: Đổng gia kỵ sĩ đoàn.
Đổng Hiểu Cường có một dã tâm, một ngày nào đó hắn có thể thành lập một đoàn xe ít nhất có chín trăm mô tô hạng nặng!
Chuyện Đổng Hiểu Cường muốn làm kỳ thật rất đơn giản, toàn lực giúp đỡ cha hắn thăng quan. Bởi vì hắn biết vị trí của cha hắn càng cao, thì hắn mới có thể nước lên thì thuyền lên, vớt được càng nhiều tiền tài. Mà Đổng gia kỵ sĩ đoàn sắm vai phụ tá, toàn lực giúp đỡ Đổng Hiểu Cường làm việc.
Không cần biết anh có tin hay không, chỉ cần trở thành người của Đổng gia kỵ sĩ đoàn, không có ai là kẻ hèn nhát. Hiện tại mười tám lái xe đều từng gặp qua máu, còn xuất thân từ quân nhân giải ngũ. Mà nguyên tắc dùng người của Đổng Hiểu Cường thật đơn giản, chỉ cần đồng ý bán mạng, hắn sẽ cho cái giá bán mạng. Vì vậy phúc lợi của Đổng gia kỵ sĩ đoàn chính là tốt nhất.
Phương hướng này chẳng lẽ muốn tới núi Dương Tràng?
Tô Mộc nhìn Đổng gia kỵ sĩ đoàn chạy ra khỏi huyện thành, lại hướng thẳng vùng núi, hắn biết sự tình không ổn. Nếu đi vào loại địa phương kia, chỉ sợ muốn tìm người thật sự phiền toái. Chủ yếu là Tô Mộc không khả năng tiếp tục theo sau. Một khi bị phát hiện, hậu quả không cách nào thừa nhận.
Thật không biết là chuyện gì xảy ra, lại làm người thật lo lắng.
Tô Mộc nhíu mày, phát hiện xe cộ qua lại ngày càng ít, liền trực tiếp gọi điện cho Trần Tĩnh Chi.
Trần sở trưởng, hiện tại ngài tới đâu rồi?
Hẳn còn chút thời gian mới tới huyện thành, cậu cũng biết con đường này đang sửa chữa, không khả năng đi nhanh hơn.
Trần Tĩnh Chi nói.
Trần sở trưởng, hiện tại có chuyện xảy ra, Lâm Mộng Kiều bị Đổng Hiểu Cường bắt cóc mang đi!
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Cái gì?
Trần Tĩnh Chi bật người ngồi thẳng lưng, nhất thời không khí trong xe không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Đây là muốn giết người diệt khẩu sao?
Huyện Dương Tràng thật sự cần một lần nghiêm đánh sấm vang chớp giật sao?
Người bình thường không khả năng chơi xe mô tô hạng nặng, mà người có thể mua được gia đình tuyệt đối không đơn giản. Càng khỏi nói nếu thành lập một đoàn xe mô tô hạng nặng, tình cảnh càng thêm kinh tâm động phách. Trước kia Tô Mộc cũng từng gặp qua đoàn xe như vậy, nhưng chỉ nhìn thấy trong thành thị phồn hoa thịnh vượng, hắn làm sao cũng không nghĩ qua ở trong một huyện nghèo khó như huyện Dương Tràng lại nhìn thấy được một màn như thế.
Mười tám chiếc mô tô hạng nặng xuất hiện ngay trước mắt của hắn!
Khi Tô Mộc vừa chạy tới, Lâm Mộng Kiều đúng lúc bị đám người kia đẩy vào trong xe, ngay lập tức mười tám xe mô tô hạng nặng bảo hộ quanh xe con chạy thẳng về hướng thành đông. Ở phía đông huyện thành có một ngọn núi, đó là ngọn núi nổi danh nhất huyện Dương Tràng, tên là núi Dương Tràng.
Người trong huyện Dương Tràng không phải ai cũng biết trong núi kỳ thật có một căn cứ. Căn cứ kia vốn là một hầm trú ẩn bỏ hoang, về sau bị Đổng Hiểu Cường chiếm lấy sau đó tiến hành sửa chữa. Sở dĩ mấy năm nay Đổng Hiểu Cường có thể diễu võ dương oai trong huyện Dương Tràng, chỉ đơn giản dựa vào sinh ý kinh doanh gì đó sao? Hắn vẫn còn có con đường khác.
Mà con đường riêng kia sẽ không ai tưởng tượng được là làm gì.
Mà căn cứ kia chỉ có Đổng Hiểu Cường cùng Đổng Việt Minh biết được.
Bí thư huyện ủy như Đổng Việt Minh thật sự sa đọa tới tận cùng. Chẳng những hắn biết việc con mình làm, còn không hề khuyên can, ngược lại còn nối giáo cho giặc. Đương nhiên những việc đó cũng không trọng yếu, quan trọng là Đổng Việt Minh lại muốn làm gì, vì sao lại đột nhiên bắt giữ Lâm Mộng Kiều? Chẳng lẽ bởi vì đã biết tổ điều tra sắp đi xuống sao?
Không lý nào, tổ điều tra đã ở lại Bạch Hoa thị hai ba ngày, Đổng Việt Minh không khả năng động thủ vào lúc mấu chốt như vậy. Hay là mình cung cấp chứng cớ cho Trần Tĩnh Chi, lại bị người tiết lộ ra ngoài? Vậy cũng không khả năng, chứng cớ còn nằm trong tay mình, cho dù là Trần Tĩnh Chi cũng chưa nhìn thấy, những người khác làm sao biết được? Càng không khả năng hay biết.
Đổng Hiểu Cường, tốt nhất đừng nên làm bậy, nếu không tôi thật sự sẽ cho cha con các người hối hận cả đời!
Tô Mộc vừa lái xe đuổi theo sau, nếu hắn lái quá gần ngược lại sẽ bị bại lộ hành tung, nói vậy muốn nghĩ cách cứu viện Lâm Mông Kiều sẽ thật khó khăn.
Bên trong chiếc Land Rovers!
Đây là xe của Đổng Hiểu Cường, ở trong huyện Dương Tràng chỉ cần nhìn thấy chiếc xe này sẽ biết ai đang ở bên trong. Việc anh cần làm chính là nhượng bộ lui binh, nếu dây dưa với Đổng Hiểu Cường, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà bây giờ ở ghế phía sau, Đổng Hiểu Cường ôm Lâm Mộng Kiều trong lòng, hai tay tùy ý xoa nắn ngực nàng, trên mặt lộ nụ cười lạnh lùng trào phúng, không hề đem lời nói của nàng đặt trong lòng.
Súc sinh, chẳng lẽ mày không biết mày đang làm gì sao? Chẳng lẽ mày không biết tao là nữ nhân của cha mày, mày biết còn dám đối với tao như vậy, chẳng lẽ mày không sợ cha mày thu thập mày sao?
Lâm Mộng Kiều chửi ầm lên.
Ba!
Khi tiếng mắng vừa vang lên, trên mặt Lâm Mộng Kiều bị hung hăng quạt một cái tát, Đổng Hiểu Cường giống như không hề để ý tới, vẻ mặt trào phúng càng mãnh liệt.
Tiện nhân, mày thật sự nghĩ mày còn thân phận như trước kia sao? Trước kia mày là tình nhân của cha tao, tao không dám làm gì mày. Nhưng hiện tại mày đã phản bội cha tao, mày còn mặt mũi nhiều lời nữa sao. Lâm Mộng Kiều a Lâm Mộng Kiều, tao đã thấy thật nhiều nữ nhân ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn như mày thật không mấy người. Mày làm tình nhân thôi không được sao, dù cha tao không muốn mày, mày cầm số tiền kia cũng đủ tiêu xài cả đời rồi.
Mày nói vì sao mày phải phản bội cha tao đây? Kỳ thật có chuyện tao quên nói cho mày biết, tao luôn thèm nhỏ dãi thân thể của mày, nữ nhân phong tao như mày tao thật chưa từng gặp qua. Chờ một lát tới căn cứ, tao nhất định chiếu cố mày thật tốt. Mày yên tâm, đợi sau khi mày hầu hạ tao xong, tao sẽ cho các huynh đệ thay nhau ra trận, cùng mày vui vẻ một trận a!
Đổng Hiểu Cường cười dâm đãng, bàn tay không ngừng xoa nắn thật thô bạo.
Nói tới làn da của Lâm Mộng Kiều dưỡng thật không sai, cho dù là Trì Hoa cũng kém hơn nàng một cấp bậc.
Khó trách Lâm Mộng Kiều có thể trở thành nữ nhân ở cạnh cha hắn thời gian lâu nhất, nhưng chính vì như vậy đã làm cho nàng biết được một ít chuyện không nên biết, đúng là không nghĩ tới.
Súc sinh!
Lâm Mộng Kiều không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng càng làm như vậy ngược lại càng kích phát dục vọng trong lòng Đổng Hiểu Cường, lực đạo trên tay hắn càng mạnh mẽ. Cảm giác đau đớn bỗng nhiên truyền tới làm Lâm Mộng Kiều bắt đầu rên rỉ.
Ha ha, mày giãy dụa đi, càng giãy dụa tao càng hưng phấn!
Đổng Hiểu Cương nanh cười nói.
Súc sinh, cha con tụi mày đều là súc sinh!
Lâm Mộng Kiều thống khổ hô.
Súc sinh? Cha con tao là súc sinh, tiện nhân như mày lại là vật gì? Bị súc sinh lên sao? Lâm Mộng Kiều, đừng tưởng rằng lão tử không biết chuyện gì, trong lòng mày còn đang suy nghĩ tên ngu xuẩn Hoàng Bỉnh Nghị đi? Hắc hắc, nói thật cho mày biết, hiện tại tao đang tìm hắn, chỉ cần mày nói hắn đang ở đâu, tao sẽ thả mày, như thế nào?
Đổng Hiểu Cường đột nhiên nắm lấy mông Lâm Mộng Kiều, dùng sức xoa nắn.
Mày!
Đáy lòng Lâm Mộng Kiều khủng hoảng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Đổng Hiểu Cường biết chuyện giữa mình cùng Hoàng Bỉnh Nghị. Không lý nào, mình cùng Bỉnh Nghị làm gì cũng thật bí ẩn. Bọn hắn làm sao biết?
Như thế nào? Nghĩ mãi vẫn không rõ sao? Nếu nghĩ không ra, để tao nói cho mày biết, mày nghĩ vì sao tên ngu xuẩn Hoàng Bỉnh Nghị lại cam tâm tình nguyện đi đụng người đây? Đó là bởi vì tao uy hiếp hắn, nếu hắn không đi tao giết chết mày. Mà tao còn đáp ứng hắn, chỉ cần hắn đụng chết người tao sẽ tha tụi mày rời đi. Mày nói Hoàng Bỉnh Nghị còn lựa chọn sao? Chuyện hư hỏng của tụi mày tao đã biết rõ ràng, nếu không mày cho rằng Hoàng Bỉnh Nghị sẽ nghe lời như vậy sao?
Nhưng tao thật không ngờ chính là tên ngu xuẩn kia lại chơi mất tích. Hắc hắc, Lâm Mộng Kiều, đừng nói với tao mày không biết hắn ở nơi nào, nếu mày không biết thì không còn ai biết! Hiện tại tốt nhất mày nói ra, nếu không để tao tìm được Hoàng Bỉnh Nghị, kết cục của tụi mày sẽ thật thê thảm! Mày nói nếu tao chơi mày ngay trước mặt hắn, để cho các huynh đệ cùng vui vẻ, nếu hắn nhìn thấy sẽ có biểu tình thế nào đây?
Đổng Hiểu Cường hưng phấn cười lớn!
Trong lòng Lâm Mộng Kiều như tro tàn!
Nguyên lai là như vậy, không ngờ là như vậy, nàng luôn không hiểu vì sao Hoàng Bỉnh Nghị làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, nguyên lai là do Đổng Hiểu Cường bức bách hắn. Hoàng Bỉnh Nghị, anh là tên ngu xuẩn, sao anh có thể tin tưởng lời nói của tên lang sói này, hắn chính là tên hỗn đản vô lại.
Nhưng Đổng Hiểu Cường muốn từ trong miệng nàng hỏi hành tung của Hoàng Bỉnh Nghị, đừng hòng!
Cho dù nàng chết cũng không cho bọn hắn như ý!
Nghĩ tới đây, Lâm Mộng Kiều không tiếp tục phản kháng, mặc cho Đổng Hiểu Cường giày vò, chỉ xem như mình bị chó cắn!
Tiện nhân!
Khi Lâm Mộng Kiều lộ vẻ mặt này, Đổng Hiểu Cường cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn, lập tức mất hết tính thú. Nhắc tới bên cạnh Đổng Hiểu Cường cũng không thiếu nữ nhân, cho dù Lâm Mộng Kiều xinh đẹp nhưng nếu không biết phản kháng hắn cũng không cần.
Ít nhất bây giờ không có tâm tư!
Vì thế Đổng Hiểu Cường lại tát vào mặt Lâm Mộng Kiều lần nữa, sau đó bỏ nàng qua một bên, ngồi yên hút thuốc.
Đoàn xe mô tô hạng nặng phụ trách hộ tống bên ngoài là sở hữu riêng của Đổng Hiểu Cường. Tiêu phí của đoàn xe như vậy thật không ít tiền, dựa vào đoàn xe này hắn có thể diễu võ dương oai trong huyện Dương Tràng. Mà đoàn xe còn có xưng hô thật nổi danh: Đổng gia kỵ sĩ đoàn.
Đổng Hiểu Cường có một dã tâm, một ngày nào đó hắn có thể thành lập một đoàn xe ít nhất có chín trăm mô tô hạng nặng!
Chuyện Đổng Hiểu Cường muốn làm kỳ thật rất đơn giản, toàn lực giúp đỡ cha hắn thăng quan. Bởi vì hắn biết vị trí của cha hắn càng cao, thì hắn mới có thể nước lên thì thuyền lên, vớt được càng nhiều tiền tài. Mà Đổng gia kỵ sĩ đoàn sắm vai phụ tá, toàn lực giúp đỡ Đổng Hiểu Cường làm việc.
Không cần biết anh có tin hay không, chỉ cần trở thành người của Đổng gia kỵ sĩ đoàn, không có ai là kẻ hèn nhát. Hiện tại mười tám lái xe đều từng gặp qua máu, còn xuất thân từ quân nhân giải ngũ. Mà nguyên tắc dùng người của Đổng Hiểu Cường thật đơn giản, chỉ cần đồng ý bán mạng, hắn sẽ cho cái giá bán mạng. Vì vậy phúc lợi của Đổng gia kỵ sĩ đoàn chính là tốt nhất.
Phương hướng này chẳng lẽ muốn tới núi Dương Tràng?
Tô Mộc nhìn Đổng gia kỵ sĩ đoàn chạy ra khỏi huyện thành, lại hướng thẳng vùng núi, hắn biết sự tình không ổn. Nếu đi vào loại địa phương kia, chỉ sợ muốn tìm người thật sự phiền toái. Chủ yếu là Tô Mộc không khả năng tiếp tục theo sau. Một khi bị phát hiện, hậu quả không cách nào thừa nhận.
Thật không biết là chuyện gì xảy ra, lại làm người thật lo lắng.
Tô Mộc nhíu mày, phát hiện xe cộ qua lại ngày càng ít, liền trực tiếp gọi điện cho Trần Tĩnh Chi.
Trần sở trưởng, hiện tại ngài tới đâu rồi?
Hẳn còn chút thời gian mới tới huyện thành, cậu cũng biết con đường này đang sửa chữa, không khả năng đi nhanh hơn.
Trần Tĩnh Chi nói.
Trần sở trưởng, hiện tại có chuyện xảy ra, Lâm Mộng Kiều bị Đổng Hiểu Cường bắt cóc mang đi!
Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Cái gì?
Trần Tĩnh Chi bật người ngồi thẳng lưng, nhất thời không khí trong xe không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Đây là muốn giết người diệt khẩu sao?
Huyện Dương Tràng thật sự cần một lần nghiêm đánh sấm vang chớp giật sao?
/1590
|