Chương 906: Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc
Người trong đại viện huyện ủy Dương Tràng chưa từng gặp qua trận thế này, nhìn thấy thật nhiều người nghiêm túc đi tới, người dẫn đầu lại mang theo vẻ uy nghiêm khiến người khó nói nên lời. Mặc dù mọi người đều biết trong tỉnh phái tổ điều tra đi xuống đây, nhưng không ai biết sau lưng án kiện này rốt cục cất giấu chuyện gì.
Quỷ dị nhất chính là trong đoàn người còn có bí thư thành ủy Bạch Hoa thị Trần Nhạc, chủ tịch thành phố Tạ Xương, nhưng vì sao trong huyện Dương Tràng không hề thu được tiếng gió, vì sao các ủy viên huyện ủy không có ai đi ra nghênh đón.
Không sai, hiện giờ trong huyện đang mở hội nghị thường ủy, nhưng không tránh khỏi quá đúng dịp đi?
Mãi tới khi người của tổ điều tra xuất hiện trong tòa lầu huyện ủy, hội nghị thường ủy vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Kỳ thật phát sinh chuyện như vậy cũng thật bình thường!
Bởi vì xế chiều hôm nay Trần Tĩnh Chi nói tổ điều tra sẽ khởi hành đi tới nơi sự cố phát sinh tiến hành thăm dò, nhưng không nói sẽ đi tới huyện Dương Tràng. Dưới tình huống như vậy bên huyện Dương Tràng sẽ không nhận được tin tức. Mà bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố cũng cùng đi tới, là bởi vì án kiện này làm cho tỉnh ủy vô cùng xem trọng, thậm chí hậu trường sau lưng Trần Nhạc cùng Tạ Xương đều đã lên tiếng, cho nên họ mới đi cùng tổ điều tra khảo sát tại hiện trường.
Không còn biện pháp, thân phận hiện tại của Trần Tĩnh Chi cũng chẳng khác gì khâm sai đại thần thời cổ đại, có thân phận này, đừng nói là nhóm người Trần Nhạc, cho dù là đi tới bất kỳ địa phương nào, chỉ cần còn trong tỉnh Giang Nam sẽ không ai dám bỏ qua bọn họ.
Cho nên khi Trần Tĩnh Chi đột nhiên nói thay đổi tuyến đường đi xuống huyện Dương Tràng, hơn nữa còn cố ý gọi Trần Nhạc cùng Tạ Xương lên xe của mình, lại để toàn bộ người của Bạch Hoa thị đi cùng lên xe của các nhân viên tổ điều tra, vì vậy tới bây giờ huyện Dương Tràng vẫn chưa nhận được tin tức.
Nói thế nào Trần Tĩnh Chi cũng là lão bánh quẩy trong hệ thống công an, nếu như nói không làm được chuyện này thì còn ai làm được?
Nhưng hiện giờ Tạ Xương cùng Trần Nhạc cũng còn khó hiểu, nhất là Trần Nhạc, hắn không hiểu vì sao Trần Tĩnh Chi đổi tuyến đường, lại mang theo tổ điều tra tới nơi này là vì sao?
Hơn nữa làm cho Trần Nhạc cảm thấy càng khó hiểu chính là, ngay lúc họ xuất hiện trong tòa lầu huyện ủy, đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện võ cảnh thành phố, thậm chí còn có cả nhân viên ban kỷ luật thanh tra tỉnh. Những người kia giống như đã sớm chờ đợi tại nơi này, chỉ cần Trần Tĩnh Chi ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức hiện thân, vô cùng đột nhiên, làm người ta khó lòng phòng bị.
Chẳng qua dù Trần Nhạc nghi hoặc, nhưng không nói lời nào, hắn liếc nhìn Tạ Xương, phát hiện sắc mặt người này đang vô cùng khó xem. Cũng phải, Trần Nhạc biết huyện Dương Tràng là phạm vi thế lực của Tạ Xương, là địa bàn do hắn khống chế. Nếu bí thư huyện ủy Đổng Việt Minh không có Tạ Xương bảo hộ, đã sớm rơi đài nhiều năm. Nhưng Trần Nhạc cũng không có cách nào, ai bảo hắn vừa nhậm chức bí thư thành ủy chưa được bao lâu.
Mới nhậm chức bí thư, dù Trần Nhạc muốn động Bạch Hoa thị cũng phải có người ủng hộ. Trước khi tìm hiểu rõ tình huống Bạch Hoa thị, hắn tuyệt đối không tùy tiện ra tay.
Có lẽ lần này chính là một cơ hội!
Lần này Tạ Xương thật sự không yên ổn, hắn không biết mình phải làm gì. Vì sao tổ điều tra xuống nơi đây hắn hiểu rõ ràng hơn ai khác. Nhưng biết được thì thế nào? Dưới mông Đổng Việt Minh không sạch sẽ, bản thân Tạ Xương cũng biết. Lần này có khả năng giúp đỡ được hắn nữa sao?
Nếu không giúp sẽ làm người trong phái hệ mình thất vọng chết tâm, nhưng nếu giúp, con đường của mình chỉ sợ cũng chấm dứt. Kỳ thật Tạ Xương cũng biết, lần này nếu không điều tra được gì thì dễ nói, nếu tra được gì đó, vấn đề trách nhiệm lãnh đạo hắn không tránh thoát đâu. Trần Nhạc vừa nhậm chức, thậm chí còn chưa ngồi nóng chỗ, cho dù có trách nhiệm tỉnh ủy cũng biết sẽ xử lý như thế nào.
Nhưng Tạ Xương thì khác!
Tạ Xương làm chủ tịch Bạch Hoa thị đã không ít năm, nếu nói tới vấn đề trách nhiệm lãnh đạo, hắn không khả năng tránh thoát!
Chỉ có thể đi một bước tính một bước!
Dù sao lần này Trần Tĩnh Chi xuống đây là vì sự kiện của Thạch Trung Vũ, tạm thời tìm Đổng Việt Minh nói chuyện, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì. Nhưng Tạ Xương thật không nghĩ tới ý nghĩ của mình vô cùng buồn cười, bởi vì một màn trình diễn ngay sau đó làm trái tim hắn thiếu chút nữa nhảy đi ra.
Trận thế này không khỏi quá lớn đi!
Phòng họp huyện ủy.
Đổng Việt Minh đang tiến hành hội nghị thường ủy, nguyên bản hội nghị này bắt đầu lúc buổi sáng, nhưng bởi vì có việc nên chậm trễ. Lúc này Đổng Việt Minh đang nói tới vấn đề xây dựng tác phong Đảng, vấn đề này thành ủy từng truyền đạt nội dung cải tiến.
Các đồng chí, quan hệ tới việc xây dựng tác phong Đảng luôn là điểm trọng yếu nhất, bất kỳ thời điểm nào cũng không thể sơ sẩy. Vấn đề xây dựng tác phong Đảng trong huyện chúng ta thật nghiêm trọng, có chút ngành còn chưa hiểu được phương hướng chuẩn xác, nếu còn tiếp tục như thế sẽ tổn hại hình tượng của Đảng, cho nên lần này ủy ban thành phố…
Các ủy viên huyện ủy ngồi quanh bàn không nói gì, tỷ như phó bí thư huyện ủy. Hắn biết mình không nên lên tiếng, nếu không Đổng Việt Minh lại áp dụng phương thức khác cướp đoạt quyền lực của hắn.
Đồng dạng còn có một người thầm khinh thường, đó chính là phó chủ tịch thường vụ huyện Điền Ngữ Sư.
Nhưng hội nghị còn chưa tiến hành bao lâu, còn chưa đợi Đổng Việt Minh làm ra kết thúc, cửa phòng họp bị đẩy ra. Theo lý mà nói tổ điều tra đại quy mô tiến vào, nhóm ủy viên huyện ủy phải nhận được chút tiếng gió. Có trách thì trách Đổng Việt Minh đã ra lệnh, khi mở hội nghị thường ủy nếu không phải có tình huống đặc thù thì không ai được rời đi.
Cho nên dưới tình huống như vậy, cho dù là thư ký Đổng Kiệt cùng Đổng Việt Minh cũng không dám đẩy cửa. Mà khi Đổng Kiệt phát hiện người của tổ điều tra đi vào, vừa định chạy thông báo thì đã quá muộn.
Cửa phòng họp bị đẩy bật ra!
Là ai?
Đổng Việt Minh ngẩng đầu định mắng, nhưng nhìn thấy Trần Nhạc cùng Tạ Xương đứng bên cạnh Trần Tĩnh Chi, lời mắng liền nuốt trở vào, nhanh chóng đứng dậy.
Trần bí thư, Tạ chủ tịch, hai vị sao lại tới đây?
Hoa lạp!
Toàn bộ ủy viên huyện ủy đều đứng bật lên, nhưng chưa đợi họ kịp phản ứng, sắc mặt Trần Tĩnh Chi nghiêm túc đảo qua khuôn mặt Đổng Việt Minh.
Đây là Đổng Việt Minh?
Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng!
Rốt cục là hạng người gì mới làm ra những chuyện phát rồ như thế!
Đổng Việt Minh, đây là Trần tổ trưởng tổ điều tra tỉnh ủy.
Tạ Xương nhanh chóng nói.
Chào Trần tổ trưởng!
Đổng Việt Minh chưa từng gặp qua Trần Tĩnh Chi, mà Trần Tĩnh Chi cũng là lần đầu tiên tới huyện Dương Tràng. Mặc dù tổ điều tra đã tới Bạch Hoa thị hai ngày, nhưng vẫn chưa xuống đây. Cho nên đôi bên không biết nhau là chuyện thật bình thường.
Đồng chí Đổng Việt Minh, quan hệ tới sự kiện tai nạn giao thông của phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Thạch Trung Vũ, tổ điều tra chúng tôi có chút vấn đề muốn hỏi thăm ông, mời theo chúng tôi một chuyến đi.
Trần Tĩnh Chi nói.
Không thành vấn đề!
Đổng Việt Minh gật đầu nói, trong lòng thả lỏng không ít.
Nếu chỉ vì sự kiện tai nạn giao thông, chỉ cần không liên lụy tới vấn đề khác mọi chuyện đều dễ nói.
Đổng Việt Minh đứng dậy cùng người của tổ điều tra đi ra phòng họp, ánh mắt Trần Tĩnh Chi lướt qua, dừng lại trên người Lâm Động Nghiễm:
Ông chính là chủ tịch huyện Dương Tràng?
Phải, tôi là chủ tịch Lâm Động Nghiễm!
Lâm Động Nghiễm gật đầu nói.
Đồng chí Lâm Động Nghiễm, ông cũng theo chúng tôi một chuyến đi.
Trần Tĩnh Chi nói.
Được!
Lâm Động Nghiễm gật đầu.
Sau khi Lâm Động Nghiễm cùng Đổng Việt Minh bị mang đi, những ủy viên huyện ủy còn lại cũng không đi cùng. Trần Tĩnh Chi xoay người nhìn Trần Nhạc nói:
Trần bí thư, chúng tôi đi điều tra trước, nơi này giao cho ông xử lý.
Được!
Trần Nhạc gật đầu, đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Chi rời đi, xoay người đảo mắt qua toàn trường, mang theo ý vị sâu xa:
Bởi vì sự kiện tai nạn giao thông của phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Thạch Trung Vũ, trong huyện Dương Tràng có thể sẽ có biến động nhân sự. Trong lúc Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm phối hợp điều tra, công tác của huyện ủy cùng ủy ban huyện sẽ do phó bí thư huyện ủy Lương Gian cùng phó chủ tịch thường vụ huyện Điền Ngữ Sư quản lý. Đây là quyết định của thành ủy cùng ủy ban thành phố đã nghiên cứu!
Dạ!
Một câu nói làm toàn trường chấn kinh!
Những người có mặt cũng không ngu xuẩn, ai cũng nhìn ra mục đích Trần Tĩnh Chi đưa hai người kia đi tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là điều tra thẩm vấn theo lệ thường, có cần chỉ định người tạm thời quản lý huyện ủy cùng ủy ban huyện sao? Càng khỏi nói là do thành ủy cùng ủy ban thành phố nghiên cứu quyết định, vấn đề bên trong thật sự làm cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Càng khỏi nói những người ở đây đại đa số là đi theo Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm, mà Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư lại không hề phụ thuộc vào bọn họ.
Nếu nói không có vấn đề, ai tin?
Chẳng lẽ…?
Khi suy đoán khiến người rùng mình hiện lên trong đầu mọi người, mỗi người cảm thấy như đứng đống lửa ngồi đống than, sắc mặt bắt đầu biến hóa, nhịp tim đập nhanh, đứng ngồi không yên.
Mặc dù Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Trần Nhạc, đáy lòng không khỏi dâng lên dòng nước ấm.
Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, nhiều năm chờ đợi như vậy, chẳng lẽ rốt cục cần nở hoa rồi sao?
Người trong đại viện huyện ủy Dương Tràng chưa từng gặp qua trận thế này, nhìn thấy thật nhiều người nghiêm túc đi tới, người dẫn đầu lại mang theo vẻ uy nghiêm khiến người khó nói nên lời. Mặc dù mọi người đều biết trong tỉnh phái tổ điều tra đi xuống đây, nhưng không ai biết sau lưng án kiện này rốt cục cất giấu chuyện gì.
Quỷ dị nhất chính là trong đoàn người còn có bí thư thành ủy Bạch Hoa thị Trần Nhạc, chủ tịch thành phố Tạ Xương, nhưng vì sao trong huyện Dương Tràng không hề thu được tiếng gió, vì sao các ủy viên huyện ủy không có ai đi ra nghênh đón.
Không sai, hiện giờ trong huyện đang mở hội nghị thường ủy, nhưng không tránh khỏi quá đúng dịp đi?
Mãi tới khi người của tổ điều tra xuất hiện trong tòa lầu huyện ủy, hội nghị thường ủy vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Kỳ thật phát sinh chuyện như vậy cũng thật bình thường!
Bởi vì xế chiều hôm nay Trần Tĩnh Chi nói tổ điều tra sẽ khởi hành đi tới nơi sự cố phát sinh tiến hành thăm dò, nhưng không nói sẽ đi tới huyện Dương Tràng. Dưới tình huống như vậy bên huyện Dương Tràng sẽ không nhận được tin tức. Mà bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố cũng cùng đi tới, là bởi vì án kiện này làm cho tỉnh ủy vô cùng xem trọng, thậm chí hậu trường sau lưng Trần Nhạc cùng Tạ Xương đều đã lên tiếng, cho nên họ mới đi cùng tổ điều tra khảo sát tại hiện trường.
Không còn biện pháp, thân phận hiện tại của Trần Tĩnh Chi cũng chẳng khác gì khâm sai đại thần thời cổ đại, có thân phận này, đừng nói là nhóm người Trần Nhạc, cho dù là đi tới bất kỳ địa phương nào, chỉ cần còn trong tỉnh Giang Nam sẽ không ai dám bỏ qua bọn họ.
Cho nên khi Trần Tĩnh Chi đột nhiên nói thay đổi tuyến đường đi xuống huyện Dương Tràng, hơn nữa còn cố ý gọi Trần Nhạc cùng Tạ Xương lên xe của mình, lại để toàn bộ người của Bạch Hoa thị đi cùng lên xe của các nhân viên tổ điều tra, vì vậy tới bây giờ huyện Dương Tràng vẫn chưa nhận được tin tức.
Nói thế nào Trần Tĩnh Chi cũng là lão bánh quẩy trong hệ thống công an, nếu như nói không làm được chuyện này thì còn ai làm được?
Nhưng hiện giờ Tạ Xương cùng Trần Nhạc cũng còn khó hiểu, nhất là Trần Nhạc, hắn không hiểu vì sao Trần Tĩnh Chi đổi tuyến đường, lại mang theo tổ điều tra tới nơi này là vì sao?
Hơn nữa làm cho Trần Nhạc cảm thấy càng khó hiểu chính là, ngay lúc họ xuất hiện trong tòa lầu huyện ủy, đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện võ cảnh thành phố, thậm chí còn có cả nhân viên ban kỷ luật thanh tra tỉnh. Những người kia giống như đã sớm chờ đợi tại nơi này, chỉ cần Trần Tĩnh Chi ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức hiện thân, vô cùng đột nhiên, làm người ta khó lòng phòng bị.
Chẳng qua dù Trần Nhạc nghi hoặc, nhưng không nói lời nào, hắn liếc nhìn Tạ Xương, phát hiện sắc mặt người này đang vô cùng khó xem. Cũng phải, Trần Nhạc biết huyện Dương Tràng là phạm vi thế lực của Tạ Xương, là địa bàn do hắn khống chế. Nếu bí thư huyện ủy Đổng Việt Minh không có Tạ Xương bảo hộ, đã sớm rơi đài nhiều năm. Nhưng Trần Nhạc cũng không có cách nào, ai bảo hắn vừa nhậm chức bí thư thành ủy chưa được bao lâu.
Mới nhậm chức bí thư, dù Trần Nhạc muốn động Bạch Hoa thị cũng phải có người ủng hộ. Trước khi tìm hiểu rõ tình huống Bạch Hoa thị, hắn tuyệt đối không tùy tiện ra tay.
Có lẽ lần này chính là một cơ hội!
Lần này Tạ Xương thật sự không yên ổn, hắn không biết mình phải làm gì. Vì sao tổ điều tra xuống nơi đây hắn hiểu rõ ràng hơn ai khác. Nhưng biết được thì thế nào? Dưới mông Đổng Việt Minh không sạch sẽ, bản thân Tạ Xương cũng biết. Lần này có khả năng giúp đỡ được hắn nữa sao?
Nếu không giúp sẽ làm người trong phái hệ mình thất vọng chết tâm, nhưng nếu giúp, con đường của mình chỉ sợ cũng chấm dứt. Kỳ thật Tạ Xương cũng biết, lần này nếu không điều tra được gì thì dễ nói, nếu tra được gì đó, vấn đề trách nhiệm lãnh đạo hắn không tránh thoát đâu. Trần Nhạc vừa nhậm chức, thậm chí còn chưa ngồi nóng chỗ, cho dù có trách nhiệm tỉnh ủy cũng biết sẽ xử lý như thế nào.
Nhưng Tạ Xương thì khác!
Tạ Xương làm chủ tịch Bạch Hoa thị đã không ít năm, nếu nói tới vấn đề trách nhiệm lãnh đạo, hắn không khả năng tránh thoát!
Chỉ có thể đi một bước tính một bước!
Dù sao lần này Trần Tĩnh Chi xuống đây là vì sự kiện của Thạch Trung Vũ, tạm thời tìm Đổng Việt Minh nói chuyện, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì. Nhưng Tạ Xương thật không nghĩ tới ý nghĩ của mình vô cùng buồn cười, bởi vì một màn trình diễn ngay sau đó làm trái tim hắn thiếu chút nữa nhảy đi ra.
Trận thế này không khỏi quá lớn đi!
Phòng họp huyện ủy.
Đổng Việt Minh đang tiến hành hội nghị thường ủy, nguyên bản hội nghị này bắt đầu lúc buổi sáng, nhưng bởi vì có việc nên chậm trễ. Lúc này Đổng Việt Minh đang nói tới vấn đề xây dựng tác phong Đảng, vấn đề này thành ủy từng truyền đạt nội dung cải tiến.
Các đồng chí, quan hệ tới việc xây dựng tác phong Đảng luôn là điểm trọng yếu nhất, bất kỳ thời điểm nào cũng không thể sơ sẩy. Vấn đề xây dựng tác phong Đảng trong huyện chúng ta thật nghiêm trọng, có chút ngành còn chưa hiểu được phương hướng chuẩn xác, nếu còn tiếp tục như thế sẽ tổn hại hình tượng của Đảng, cho nên lần này ủy ban thành phố…
Các ủy viên huyện ủy ngồi quanh bàn không nói gì, tỷ như phó bí thư huyện ủy. Hắn biết mình không nên lên tiếng, nếu không Đổng Việt Minh lại áp dụng phương thức khác cướp đoạt quyền lực của hắn.
Đồng dạng còn có một người thầm khinh thường, đó chính là phó chủ tịch thường vụ huyện Điền Ngữ Sư.
Nhưng hội nghị còn chưa tiến hành bao lâu, còn chưa đợi Đổng Việt Minh làm ra kết thúc, cửa phòng họp bị đẩy ra. Theo lý mà nói tổ điều tra đại quy mô tiến vào, nhóm ủy viên huyện ủy phải nhận được chút tiếng gió. Có trách thì trách Đổng Việt Minh đã ra lệnh, khi mở hội nghị thường ủy nếu không phải có tình huống đặc thù thì không ai được rời đi.
Cho nên dưới tình huống như vậy, cho dù là thư ký Đổng Kiệt cùng Đổng Việt Minh cũng không dám đẩy cửa. Mà khi Đổng Kiệt phát hiện người của tổ điều tra đi vào, vừa định chạy thông báo thì đã quá muộn.
Cửa phòng họp bị đẩy bật ra!
Là ai?
Đổng Việt Minh ngẩng đầu định mắng, nhưng nhìn thấy Trần Nhạc cùng Tạ Xương đứng bên cạnh Trần Tĩnh Chi, lời mắng liền nuốt trở vào, nhanh chóng đứng dậy.
Trần bí thư, Tạ chủ tịch, hai vị sao lại tới đây?
Hoa lạp!
Toàn bộ ủy viên huyện ủy đều đứng bật lên, nhưng chưa đợi họ kịp phản ứng, sắc mặt Trần Tĩnh Chi nghiêm túc đảo qua khuôn mặt Đổng Việt Minh.
Đây là Đổng Việt Minh?
Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng!
Rốt cục là hạng người gì mới làm ra những chuyện phát rồ như thế!
Đổng Việt Minh, đây là Trần tổ trưởng tổ điều tra tỉnh ủy.
Tạ Xương nhanh chóng nói.
Chào Trần tổ trưởng!
Đổng Việt Minh chưa từng gặp qua Trần Tĩnh Chi, mà Trần Tĩnh Chi cũng là lần đầu tiên tới huyện Dương Tràng. Mặc dù tổ điều tra đã tới Bạch Hoa thị hai ngày, nhưng vẫn chưa xuống đây. Cho nên đôi bên không biết nhau là chuyện thật bình thường.
Đồng chí Đổng Việt Minh, quan hệ tới sự kiện tai nạn giao thông của phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Thạch Trung Vũ, tổ điều tra chúng tôi có chút vấn đề muốn hỏi thăm ông, mời theo chúng tôi một chuyến đi.
Trần Tĩnh Chi nói.
Không thành vấn đề!
Đổng Việt Minh gật đầu nói, trong lòng thả lỏng không ít.
Nếu chỉ vì sự kiện tai nạn giao thông, chỉ cần không liên lụy tới vấn đề khác mọi chuyện đều dễ nói.
Đổng Việt Minh đứng dậy cùng người của tổ điều tra đi ra phòng họp, ánh mắt Trần Tĩnh Chi lướt qua, dừng lại trên người Lâm Động Nghiễm:
Ông chính là chủ tịch huyện Dương Tràng?
Phải, tôi là chủ tịch Lâm Động Nghiễm!
Lâm Động Nghiễm gật đầu nói.
Đồng chí Lâm Động Nghiễm, ông cũng theo chúng tôi một chuyến đi.
Trần Tĩnh Chi nói.
Được!
Lâm Động Nghiễm gật đầu.
Sau khi Lâm Động Nghiễm cùng Đổng Việt Minh bị mang đi, những ủy viên huyện ủy còn lại cũng không đi cùng. Trần Tĩnh Chi xoay người nhìn Trần Nhạc nói:
Trần bí thư, chúng tôi đi điều tra trước, nơi này giao cho ông xử lý.
Được!
Trần Nhạc gật đầu, đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Chi rời đi, xoay người đảo mắt qua toàn trường, mang theo ý vị sâu xa:
Bởi vì sự kiện tai nạn giao thông của phó chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Thạch Trung Vũ, trong huyện Dương Tràng có thể sẽ có biến động nhân sự. Trong lúc Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm phối hợp điều tra, công tác của huyện ủy cùng ủy ban huyện sẽ do phó bí thư huyện ủy Lương Gian cùng phó chủ tịch thường vụ huyện Điền Ngữ Sư quản lý. Đây là quyết định của thành ủy cùng ủy ban thành phố đã nghiên cứu!
Dạ!
Một câu nói làm toàn trường chấn kinh!
Những người có mặt cũng không ngu xuẩn, ai cũng nhìn ra mục đích Trần Tĩnh Chi đưa hai người kia đi tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là điều tra thẩm vấn theo lệ thường, có cần chỉ định người tạm thời quản lý huyện ủy cùng ủy ban huyện sao? Càng khỏi nói là do thành ủy cùng ủy ban thành phố nghiên cứu quyết định, vấn đề bên trong thật sự làm cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Càng khỏi nói những người ở đây đại đa số là đi theo Đổng Việt Minh cùng Lâm Động Nghiễm, mà Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư lại không hề phụ thuộc vào bọn họ.
Nếu nói không có vấn đề, ai tin?
Chẳng lẽ…?
Khi suy đoán khiến người rùng mình hiện lên trong đầu mọi người, mỗi người cảm thấy như đứng đống lửa ngồi đống than, sắc mặt bắt đầu biến hóa, nhịp tim đập nhanh, đứng ngồi không yên.
Mặc dù Lương Gian cùng Điền Ngữ Sư có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Trần Nhạc, đáy lòng không khỏi dâng lên dòng nước ấm.
Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, nhiều năm chờ đợi như vậy, chẳng lẽ rốt cục cần nở hoa rồi sao?
/1590
|