Chương 923: Năng lượng kinh người
Làm người có chút tự biết mình biết người luôn là chuyện tốt, người như vậy tối thiểu không cần phải lo lắng sẽ phải chịu cái gọi là bị thương nặng, sau này con đường nhân sinh cũng có thể tiếp tục đi tới. Nếu không có nửa điểm biết mình biết ta, không phải con đường tương lai sẽ trở nên rất khúc chiết, xui xẻo nhất chính là, hiện tại thậm chí có thể sẽ gặp hậu quả. Nếu thật sự như vậy, đây tuyệt đối là đại tai nạn rồi.
Vương Cương làm thế nào cũng không nghĩ tới, bởi vì lần can thiệp này, mà chờ đợi hắn là loại tai nạn đáng sợ khiến cho hắn tuyệt vọng.
Ù ôi, thật sự xem mình là một cây hành rồi.
Vương Cương khiêu ngạo nói.
Chuyện phát triển tới đây, nếu như bọn Trương Chí Long vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, vậy thì người mất mặt không phải là ai khác, mà chính là bọn hắn.
Dù sao lần này người ra mặt làm chỗ dựa chính là Tô Mộc, là chủ nhiệm phòng giám sát của bọn hắn phòng giám sát. Cho nên sau khi nhìn thấy diện mạo của Vương Cương, đám người Trương Chí Long đều đứng dậy đi tới, Hoạt Văn Thắng trực tiếp mở miệng.
Đồng chí nói như vậy là có ý gì? Biết đây là ai không? Đồng chí lại dám ở đây mạnh miệng kêu gào! Thật sự nghĩ đám người của cục Văn vật thành phố rất lợi hại sao? Không ai có thể chế trụ các người sao?
Hoạt Văn Thắng lạnh lùng nói.
Gần đây tỉnh ủy đang giám sát xây dựng tinh thần văn minh, nhìn xem các ban ngành trong tỉnh học tập xây dựng văn minh rốt cuộc như thế nào, tôi thấy các đồng chí của cục Văn vật thành phố vẫn học tập chưa đủ rồi.
Trương Chí Long lạnh lùng nói.
Đúng vậy, người giống như vậy, nên thông báo cho trường đảng thị ủy, để cho tất cả bọn họ phải đi học một năm rưỡi.
Phương Vân Hà lạnh lùng nói.
Một năm rưỡi làm sao có thể đủ? Ít nhất cũng phải hai năm! Nếu có thể, khoa trưởng giống như bọn hắn, lại càng phải làm đại biểu tiến vào trường đảng học tập.
Ba Duy Dân phụ họa nói.
Đây đều là ngoan nhân!
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn mấy người bên cạnh một xướng một họa, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Cục diện như thế Tô Mộc tương đối vui lòng nhìn thấy, nếu như bọn Trương Chí Long chỉ ngồi bên cạnh xem cuộc vui…, vào ngày mai sau khi Tô Mộc trở lại phòng giám sát tỉnh ủy, hắn sẽ không ngần ngại cho ba vị này chút màu sắc, để cho bọn họ biết ai mới là cấp trên trực thuộc của bọn họ.
Vương Cương dù ngu ngốc, cũng biết chuyện này có cái gì không ổn.
Các vị là người của đơn vị nào?
Vương Cương lớn tiếng nói. Âm điệu mặc dù rất cao, nhưng người nào cũng có thể nhìn ra, hắn khá là lo lắng. Hiện tại Vương Cương so với lúc mới tiến vào, chính là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Tôi nói rồi chúng tôi là người ở đơn vị nào, đồng chí không xứng được biết.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Đồng chí?
Vương Cương vừa muốn nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn thấy Hách Mẫn Phóng và Dương Phì đi tới, liền nuốt tất cả những lời còn lại vào trong bụng, sau đó đột nhiên xoay người vội vàng chạy về phía Hách Mẫn Phóng.
Hách khoa trưởng, những người này hình như có cái gì kỳ lạ, có lẽ cũng lăn lộn bên trong thể chế. Người cầm đầu kia, nhìn ý của bọn hắn, có lẽ cũng là một tiểu lãnh đạo.
Vương Cương thấp giọng nói.
Lãnh đạo cái rắm!
Nếu thật sự là lãnh đạo…, tại sao đến hiện tại mình vẫn chưa nhận được cú điện thoại nào? Trong sự kích động Hách Mẫn Phóng cũng quên mất điện thoại của mình đã hết pin, trực tiếp đẩy trách nhiệm lên người Tô Mộc, cho rằng Tô Mộc chính là kẻ lừa gạt mọi người.
Bây giờ ta hoài nghi các ngươi giả mạo nhân viên chính phủ quốc gia, hiện tại xin đi theo tôi một chuyến! Còn chuyện các ngươi nghi ngờ can thiệp vào công vụ, ảnh hưởng đến chấp pháp bình thường, những thứ này cũng sẽ ghi sổ, tính toán luôn một lượt.
Hách Mẫn Phóng lớn tiếng nói.
Lời này vừa thốt ra, tâm tình Tô Mộc ngược lại từ từ ổn định. Vốn hắn không muốn gây chiến, dù sao mình không cần thiết gây phiền phức với mấy cơ quan trực thuộc thành phố Thịnh Kinh. Nhưng người trước mắt này thật sự là cực phẩm, thật sự cho rằng mình không hiểu cái gì, muốn lấy danh nghĩa ra khi dễ mình đúng không? Đi với các ngươi một chuyến, các ngươi nghĩ mình là cục công an sao.
Tô Mộc trực tiếp ngồi trở lại, tùy ý đốt một điếu thuốc, trong khói thuối dập dìu, hắn cười lạnh, nhếch miệng nói:
Hách Mẫn Phóng, chúng ta là người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, chuyện hôm nay rốt cuộc là vì sao, tôi nghĩ chúng ta cũng rất rõ ràng. Tôi chỉ là không nghĩ đến, cục Văn vật thành phố các vị lại lấy việc công làm việc tư, bản lãnh quan báo tư thù mạnh như vậy, thảo nào lại nghĩ ra chiêu số như vậy. Được rồi, nếu đã như vậy, vậy các vị đừng hòng rời đi, hiện tại tất cả đều phải lưu lại, tôi có lời muốn hỏi các vị!
Ngươi có lời gì muốn hỏi chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi kêu chúng ta lưu lại là chúng ta phải lưu lại sao?
Hách Mẫn Phóng khinh thường nói.
Càn rỡ, vị này là Tô chủ nhiệm của phòng giám sát tỉnh ủy, đồng chí nói hắn không có tư cách giữ các vị lại sao?
Trương Chí Long phẫn nộ quát.
Cái gì?
Tô chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy?
Sau khi danh xưng này truyền vào trong tai, vẻ mặt Hách Mẫn Phóng không khỏi chấn động, không phải chứ? Chuyện này là thật sao? Người trẻ tuổi trước mắt này lại là chủ nhiệm của cơ quan trực thuộc tỉnh? Còn là phòng giám sát tỉnh ủy? Chủ nhiệm của bộ phận này nói kém nhất cũng phải là cấp chính xử? Còn mình thì sao? Chỉ là một cấp khoa nhỏ bé, lần này thì tốt rồi, thật sự là lấy đá đập vào chân mình rồi.
Thật ra đừng nói là Tô Mộc, cho dù là đám người Trương Chí Long, cũng có tư cách tiến hành câu hỏi với Hách Mẫn Phóng, dù sao tất cả bọn họ đều là cán bộ cấp phó phòng, Hách Mẫn Phóng ở nơi này tuyệt đối là bị vây vào địa vị áp đảo.
Tô chủ nhiệm? Thật sự là Tô chủ nhiệm sao?
Hách Mẫn Phóng rung giọng nói.
Thật ra từ khi hỏi lời này, Hách Mẫn Phóng cũng biết đây nhất định là sự thật, nếu là giả, cũng không dám trắng trợn nói là không phải. Hơn nữa tư thái ngồi xuống của Tô Mộc, cũng làm cho Hách Mẫn Phóng cảm giác có cái gì không đúng, tư thế ngồi như vậy thật sự chỉ có cấp trên mới có. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác gặp phải người của phòng giám sát tỉnh ủy ra ngoài liên hoan.
Tô Mộc trầm mặc không nói !
Vẻ trầm mặc như vậy ở trong mắt Hách Mẫn Phóng, càng khiến hắn thêm lo lắng. Tuyệt đối đừng nói lời nào, nếu nói, tất cả có thể xem như xong đời.
Tô chủ nhiệm, chuyện này thật ra là hiểu lầm, tôi cũng không biết người của cục Văn vật thành phố lại tới đây trước, tiến hành niêm phong như vậy. Nói thật, hoàn cảnh của nơi này không tệ, nhưng nếu nói là cổ tích văn hóa thì có chút hơi miễn cưỡng. Cho nên, nơi này tuyệt đối sẽ không bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Bữa cơm hôm nay coi như tôi mời mấy vị ăn cơm.
Mặc cho Hác Mẫn Phóng nói cái gì, làm ra tư thái thấp thế nào, Tô Mộc vẫn ngồi vững vàng, không có ý tứ mở miệng nói một câu. Hách Mẫn Phóng thấy không khí như vậy, trong lòng không khỏi tức giận. Ngươi đúng là người của phòng giám sát tỉnh ủy, nhưng ta cũng không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, ngươi có thể bắt được nhược điểm của ta hay sao? Hà cớ gì ta phải ở đây cúi đầu, nhịn nhục trước ngươi.
Nghĩ như vậy, Hách Mẫn Phóng liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nếu đồng chí dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi bảo đảm đồng chí sẽ hối hận cả đời đấy!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đồng chí rốt cuộc muốn thế nào?
Hách Mẫn Phóng gấp giọng hô.
Tôi đã cho đồng chí cơ hội, là đồng chí không nhận lấy, cho nên bây giờ không phải tôi muốn thế nào, mà là có người muốn đồng chí như thế nào?
Tô Mộc tùy ý nói.
Có người muốn ta như thế nào? Ai dám muốn ta như thế nào?
Hách Mẫn Phóng thật sự rất muốn cầm băng ghế bên cạnh, đập xuống đầu Tô Mộc, nhưng hắn quả thật không có lá gan đó. Đúng lúc này, khi Hách Mẫn Phóng sắp tức giận bỏ đi, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Đợi sau khi Hách Mẫn Phóng xoay người nhìn rõ là ai, vẻ mặt không khỏi lạnh run một trận.
Cục trưởng, làm sao ngài lại tới đây?
Ta có thể không đến sao?
Ngươi cho rằng ta rất muốn tới đây sao?
Còn không phải vì ngươi làm chuyện ngu xuẩn!
Ta cũng không tin, thành phố Thịnh Kinh nhiều tiệm cơm như vậy, Hách Mẫn Phóng ngươi không ăn ở đâu, lại nhất quyết phải ăn ở nơi này, cho dù ăn ở nơi này, chẳng lẽ ngươi thật sự không hiểu quy củ của nơi này hay sao? Ngươi quả thực chính là một kẻ ngu xuẩn!
Dư Đan Giang hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hách Mẫn Phóng, không có ý tứ phản ứng lại, trực tiếp đi về phía Tô Mộc, cười nói:
Tô chủ nhiệm, tôi là Dư Đan Giang cục trưởng cục Văn vật thành phố!
Dư cục, tại sao ngài lại tới đây?
Tô Mộc cười nói:
Nào, nhanh ngồi xuống nói chuyện đi.
Đợi đến khi Dư Đan Giang ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm trầm thấp đã vang lên bên trong tửu điếm, ngay sau đó thân ảnh của Trương Báo Quốc bước nhanh đi tới:
Là người nào gây chuyện trong quán của đường thúc ta? Đây là muốn nhiễu loạn trị an xã hội sao? Không biết đây là phạm tội sao? Hành động phạm tội như vậy nhất định phải tiến hành đả kích nghiêm nghị! Một khi phát hiện, quyết không nuông chiều!
Người này không tới thì thôi, vừa tới thanh âm truyền đến, thật sự làm cho người nghe cảm giác cả người phát run.
Đường thúc? A, quán ăn này là của đường thúc Trương Báo Quốc mở sao!
Ngươi không nói sớm!
Nếu biết đây là quán ăn người nhà ngươi mở, ta làm sao dám ở chỗ này gây chuyện! Nghĩ tới đây, Hách Mẫn Phóng hối hận đến mức ruột cũng phát xanh, đắc tội với Dư Đan Giang không nói, lại còn kết oán hận với Trương Báo Quốc. Phải biết rằng Trương Báo Quốc là ai, đây chính là lão Đại chưởng quản cơ quan vũ trang của thành phố Thịnh Kinh, nếu mình đắc tội với hắn, người ta muốn thu thập mình còn không phải là dễ như trở bàn tay.
Dương Phì à Dương Phì, ngươi nói xem, tối nay ngươi mời khách nào vậy chứ, nếu lão tử có thể tránh thoát một kiếp này, nhất định sẽ tính sổ với ngươi!
Bọn Trương Chí Long thật ra cũng rất giật mình, bọn họ cũng không biết tiệm cơm này lại do Trương Báo Quốc che chở. Chẳng qua nếu thật sự như vậy, Tô Mộc chọn địa điểm này mời khách, chẳng lẽ nói?
Suy đoán này vừa nhô ra, động tác ngay sau đó của Trương Báo Quốc liền khiến cho đám người Trương Chí Long biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Mộc, rõ ràng toát ra một loại kính ý.
Làm người có chút tự biết mình biết người luôn là chuyện tốt, người như vậy tối thiểu không cần phải lo lắng sẽ phải chịu cái gọi là bị thương nặng, sau này con đường nhân sinh cũng có thể tiếp tục đi tới. Nếu không có nửa điểm biết mình biết ta, không phải con đường tương lai sẽ trở nên rất khúc chiết, xui xẻo nhất chính là, hiện tại thậm chí có thể sẽ gặp hậu quả. Nếu thật sự như vậy, đây tuyệt đối là đại tai nạn rồi.
Vương Cương làm thế nào cũng không nghĩ tới, bởi vì lần can thiệp này, mà chờ đợi hắn là loại tai nạn đáng sợ khiến cho hắn tuyệt vọng.
Ù ôi, thật sự xem mình là một cây hành rồi.
Vương Cương khiêu ngạo nói.
Chuyện phát triển tới đây, nếu như bọn Trương Chí Long vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, vậy thì người mất mặt không phải là ai khác, mà chính là bọn hắn.
Dù sao lần này người ra mặt làm chỗ dựa chính là Tô Mộc, là chủ nhiệm phòng giám sát của bọn hắn phòng giám sát. Cho nên sau khi nhìn thấy diện mạo của Vương Cương, đám người Trương Chí Long đều đứng dậy đi tới, Hoạt Văn Thắng trực tiếp mở miệng.
Đồng chí nói như vậy là có ý gì? Biết đây là ai không? Đồng chí lại dám ở đây mạnh miệng kêu gào! Thật sự nghĩ đám người của cục Văn vật thành phố rất lợi hại sao? Không ai có thể chế trụ các người sao?
Hoạt Văn Thắng lạnh lùng nói.
Gần đây tỉnh ủy đang giám sát xây dựng tinh thần văn minh, nhìn xem các ban ngành trong tỉnh học tập xây dựng văn minh rốt cuộc như thế nào, tôi thấy các đồng chí của cục Văn vật thành phố vẫn học tập chưa đủ rồi.
Trương Chí Long lạnh lùng nói.
Đúng vậy, người giống như vậy, nên thông báo cho trường đảng thị ủy, để cho tất cả bọn họ phải đi học một năm rưỡi.
Phương Vân Hà lạnh lùng nói.
Một năm rưỡi làm sao có thể đủ? Ít nhất cũng phải hai năm! Nếu có thể, khoa trưởng giống như bọn hắn, lại càng phải làm đại biểu tiến vào trường đảng học tập.
Ba Duy Dân phụ họa nói.
Đây đều là ngoan nhân!
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn mấy người bên cạnh một xướng một họa, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Cục diện như thế Tô Mộc tương đối vui lòng nhìn thấy, nếu như bọn Trương Chí Long chỉ ngồi bên cạnh xem cuộc vui…, vào ngày mai sau khi Tô Mộc trở lại phòng giám sát tỉnh ủy, hắn sẽ không ngần ngại cho ba vị này chút màu sắc, để cho bọn họ biết ai mới là cấp trên trực thuộc của bọn họ.
Vương Cương dù ngu ngốc, cũng biết chuyện này có cái gì không ổn.
Các vị là người của đơn vị nào?
Vương Cương lớn tiếng nói. Âm điệu mặc dù rất cao, nhưng người nào cũng có thể nhìn ra, hắn khá là lo lắng. Hiện tại Vương Cương so với lúc mới tiến vào, chính là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Tôi nói rồi chúng tôi là người ở đơn vị nào, đồng chí không xứng được biết.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Đồng chí?
Vương Cương vừa muốn nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn thấy Hách Mẫn Phóng và Dương Phì đi tới, liền nuốt tất cả những lời còn lại vào trong bụng, sau đó đột nhiên xoay người vội vàng chạy về phía Hách Mẫn Phóng.
Hách khoa trưởng, những người này hình như có cái gì kỳ lạ, có lẽ cũng lăn lộn bên trong thể chế. Người cầm đầu kia, nhìn ý của bọn hắn, có lẽ cũng là một tiểu lãnh đạo.
Vương Cương thấp giọng nói.
Lãnh đạo cái rắm!
Nếu thật sự là lãnh đạo…, tại sao đến hiện tại mình vẫn chưa nhận được cú điện thoại nào? Trong sự kích động Hách Mẫn Phóng cũng quên mất điện thoại của mình đã hết pin, trực tiếp đẩy trách nhiệm lên người Tô Mộc, cho rằng Tô Mộc chính là kẻ lừa gạt mọi người.
Bây giờ ta hoài nghi các ngươi giả mạo nhân viên chính phủ quốc gia, hiện tại xin đi theo tôi một chuyến! Còn chuyện các ngươi nghi ngờ can thiệp vào công vụ, ảnh hưởng đến chấp pháp bình thường, những thứ này cũng sẽ ghi sổ, tính toán luôn một lượt.
Hách Mẫn Phóng lớn tiếng nói.
Lời này vừa thốt ra, tâm tình Tô Mộc ngược lại từ từ ổn định. Vốn hắn không muốn gây chiến, dù sao mình không cần thiết gây phiền phức với mấy cơ quan trực thuộc thành phố Thịnh Kinh. Nhưng người trước mắt này thật sự là cực phẩm, thật sự cho rằng mình không hiểu cái gì, muốn lấy danh nghĩa ra khi dễ mình đúng không? Đi với các ngươi một chuyến, các ngươi nghĩ mình là cục công an sao.
Tô Mộc trực tiếp ngồi trở lại, tùy ý đốt một điếu thuốc, trong khói thuối dập dìu, hắn cười lạnh, nhếch miệng nói:
Hách Mẫn Phóng, chúng ta là người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, chuyện hôm nay rốt cuộc là vì sao, tôi nghĩ chúng ta cũng rất rõ ràng. Tôi chỉ là không nghĩ đến, cục Văn vật thành phố các vị lại lấy việc công làm việc tư, bản lãnh quan báo tư thù mạnh như vậy, thảo nào lại nghĩ ra chiêu số như vậy. Được rồi, nếu đã như vậy, vậy các vị đừng hòng rời đi, hiện tại tất cả đều phải lưu lại, tôi có lời muốn hỏi các vị!
Ngươi có lời gì muốn hỏi chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi kêu chúng ta lưu lại là chúng ta phải lưu lại sao?
Hách Mẫn Phóng khinh thường nói.
Càn rỡ, vị này là Tô chủ nhiệm của phòng giám sát tỉnh ủy, đồng chí nói hắn không có tư cách giữ các vị lại sao?
Trương Chí Long phẫn nộ quát.
Cái gì?
Tô chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy?
Sau khi danh xưng này truyền vào trong tai, vẻ mặt Hách Mẫn Phóng không khỏi chấn động, không phải chứ? Chuyện này là thật sao? Người trẻ tuổi trước mắt này lại là chủ nhiệm của cơ quan trực thuộc tỉnh? Còn là phòng giám sát tỉnh ủy? Chủ nhiệm của bộ phận này nói kém nhất cũng phải là cấp chính xử? Còn mình thì sao? Chỉ là một cấp khoa nhỏ bé, lần này thì tốt rồi, thật sự là lấy đá đập vào chân mình rồi.
Thật ra đừng nói là Tô Mộc, cho dù là đám người Trương Chí Long, cũng có tư cách tiến hành câu hỏi với Hách Mẫn Phóng, dù sao tất cả bọn họ đều là cán bộ cấp phó phòng, Hách Mẫn Phóng ở nơi này tuyệt đối là bị vây vào địa vị áp đảo.
Tô chủ nhiệm? Thật sự là Tô chủ nhiệm sao?
Hách Mẫn Phóng rung giọng nói.
Thật ra từ khi hỏi lời này, Hách Mẫn Phóng cũng biết đây nhất định là sự thật, nếu là giả, cũng không dám trắng trợn nói là không phải. Hơn nữa tư thái ngồi xuống của Tô Mộc, cũng làm cho Hách Mẫn Phóng cảm giác có cái gì không đúng, tư thế ngồi như vậy thật sự chỉ có cấp trên mới có. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác gặp phải người của phòng giám sát tỉnh ủy ra ngoài liên hoan.
Tô Mộc trầm mặc không nói !
Vẻ trầm mặc như vậy ở trong mắt Hách Mẫn Phóng, càng khiến hắn thêm lo lắng. Tuyệt đối đừng nói lời nào, nếu nói, tất cả có thể xem như xong đời.
Tô chủ nhiệm, chuyện này thật ra là hiểu lầm, tôi cũng không biết người của cục Văn vật thành phố lại tới đây trước, tiến hành niêm phong như vậy. Nói thật, hoàn cảnh của nơi này không tệ, nhưng nếu nói là cổ tích văn hóa thì có chút hơi miễn cưỡng. Cho nên, nơi này tuyệt đối sẽ không bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Bữa cơm hôm nay coi như tôi mời mấy vị ăn cơm.
Mặc cho Hác Mẫn Phóng nói cái gì, làm ra tư thái thấp thế nào, Tô Mộc vẫn ngồi vững vàng, không có ý tứ mở miệng nói một câu. Hách Mẫn Phóng thấy không khí như vậy, trong lòng không khỏi tức giận. Ngươi đúng là người của phòng giám sát tỉnh ủy, nhưng ta cũng không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, ngươi có thể bắt được nhược điểm của ta hay sao? Hà cớ gì ta phải ở đây cúi đầu, nhịn nhục trước ngươi.
Nghĩ như vậy, Hách Mẫn Phóng liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nếu đồng chí dám bước ra khỏi cánh cửa này, tôi bảo đảm đồng chí sẽ hối hận cả đời đấy!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đồng chí rốt cuộc muốn thế nào?
Hách Mẫn Phóng gấp giọng hô.
Tôi đã cho đồng chí cơ hội, là đồng chí không nhận lấy, cho nên bây giờ không phải tôi muốn thế nào, mà là có người muốn đồng chí như thế nào?
Tô Mộc tùy ý nói.
Có người muốn ta như thế nào? Ai dám muốn ta như thế nào?
Hách Mẫn Phóng thật sự rất muốn cầm băng ghế bên cạnh, đập xuống đầu Tô Mộc, nhưng hắn quả thật không có lá gan đó. Đúng lúc này, khi Hách Mẫn Phóng sắp tức giận bỏ đi, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Đợi sau khi Hách Mẫn Phóng xoay người nhìn rõ là ai, vẻ mặt không khỏi lạnh run một trận.
Cục trưởng, làm sao ngài lại tới đây?
Ta có thể không đến sao?
Ngươi cho rằng ta rất muốn tới đây sao?
Còn không phải vì ngươi làm chuyện ngu xuẩn!
Ta cũng không tin, thành phố Thịnh Kinh nhiều tiệm cơm như vậy, Hách Mẫn Phóng ngươi không ăn ở đâu, lại nhất quyết phải ăn ở nơi này, cho dù ăn ở nơi này, chẳng lẽ ngươi thật sự không hiểu quy củ của nơi này hay sao? Ngươi quả thực chính là một kẻ ngu xuẩn!
Dư Đan Giang hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hách Mẫn Phóng, không có ý tứ phản ứng lại, trực tiếp đi về phía Tô Mộc, cười nói:
Tô chủ nhiệm, tôi là Dư Đan Giang cục trưởng cục Văn vật thành phố!
Dư cục, tại sao ngài lại tới đây?
Tô Mộc cười nói:
Nào, nhanh ngồi xuống nói chuyện đi.
Đợi đến khi Dư Đan Giang ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm trầm thấp đã vang lên bên trong tửu điếm, ngay sau đó thân ảnh của Trương Báo Quốc bước nhanh đi tới:
Là người nào gây chuyện trong quán của đường thúc ta? Đây là muốn nhiễu loạn trị an xã hội sao? Không biết đây là phạm tội sao? Hành động phạm tội như vậy nhất định phải tiến hành đả kích nghiêm nghị! Một khi phát hiện, quyết không nuông chiều!
Người này không tới thì thôi, vừa tới thanh âm truyền đến, thật sự làm cho người nghe cảm giác cả người phát run.
Đường thúc? A, quán ăn này là của đường thúc Trương Báo Quốc mở sao!
Ngươi không nói sớm!
Nếu biết đây là quán ăn người nhà ngươi mở, ta làm sao dám ở chỗ này gây chuyện! Nghĩ tới đây, Hách Mẫn Phóng hối hận đến mức ruột cũng phát xanh, đắc tội với Dư Đan Giang không nói, lại còn kết oán hận với Trương Báo Quốc. Phải biết rằng Trương Báo Quốc là ai, đây chính là lão Đại chưởng quản cơ quan vũ trang của thành phố Thịnh Kinh, nếu mình đắc tội với hắn, người ta muốn thu thập mình còn không phải là dễ như trở bàn tay.
Dương Phì à Dương Phì, ngươi nói xem, tối nay ngươi mời khách nào vậy chứ, nếu lão tử có thể tránh thoát một kiếp này, nhất định sẽ tính sổ với ngươi!
Bọn Trương Chí Long thật ra cũng rất giật mình, bọn họ cũng không biết tiệm cơm này lại do Trương Báo Quốc che chở. Chẳng qua nếu thật sự như vậy, Tô Mộc chọn địa điểm này mời khách, chẳng lẽ nói?
Suy đoán này vừa nhô ra, động tác ngay sau đó của Trương Báo Quốc liền khiến cho đám người Trương Chí Long biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Mộc, rõ ràng toát ra một loại kính ý.
/1590
|