Chương 948: Vạn Tượng Phong Đầu
Dương Bách Kỳ biết rõ hơn ai khác, đó chính là bất kể ở đâu, nếu anh muốn nắm quyền lực, nhất định phải có chuyện để làm. Nếu như không có chuyện gì giao cho anh, anh cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, anh nói anh có thể có quyền lực gì? Giống như chuyện Tô Mộc vừa nói, cho dù có nhỏ đi nữa, Dương Bách Kỳ cũng sẽ không chút do dự đi làm.
Đừng quên Dương Bách Kỳ còn là phó chủ nhiệm phòng giám sát, có danh hiệu này, cộng thêm thân phận tổ trưởng tổ công tác, hắn muốn làm gì còn không phải chỉ trong một câu nói. Chỉ cần tạo thành ấn tượng hắn là lãnh đạo với cấp dưới, Dương Bách Kỳ có thể dựa vào cái này, không ngừng tích góp uy vọng thuộc về mình. Đến khi nào Dương Bách Kỳ hắn thu thập đủ quyền lực, để cho tất cả những người của phòng giám sát đều biết hắn là người nào, khi đó còn có chuyện gì của Tô Mộc?
Đây chính là con đường vòng cứu quốc mà Dương Bách Kỳ nghĩ đến.
Mặc dù ở phòng giám sát tỉnh ủy ta không thể làm gì ngươi, nhưng chỉ cần lực ảnh hưởng của ta chiếu rọi khắp nơi, ngươi lấy cái gì so sánh với ta?
Nếu như vậy, vậy nhờ cậy Phó chủ nhiệm Dương rồi.
Tô Mộc cười nói.
Nói gì vậy, đây là công việc của tôi, nào, mọi người ăn đi, nếu không đủ thì gọi nữa.
Dương Bách Kỳ nhất thời thuận mồm nói. Sau khi nói xong, Dương Bách Kỳ cũng cảm giác có cái gì không đúng, tim đập rộn lên, hi vọng những người còn lại không nghe được lời này của mình.
Nhưng Phan Đóa Nhi làm sao bỏ qua cơ hội như vậy:
Tôi biết ngay Phó chủ nhiệm Dương là người tốt, biết chúng tôi ăn chưa no, muốn cho chúng tôi gọi món. Phó chủ nhiệm Dương, tôi thấy ngài có vẻ rất vừa ý với mấy món ăn tôi vừa gọi. Nếu ngài đã thích như vậy, vậy thì ăn nhiều một chút. Phục vụ, mang thêm cho tôi mỗi thứ thêm một phần nữa, nhanh lên, tôi đang đói bụng.
Được, xin chờ một chút!
Lại thêm hai nghìn ra đi rồi!
Thật sự là con quỷ cái, Phan Đóa Nhi, cô chờ đó cho tôi, có một ngày tôi sẽ bắt cô phun hết những gì hôm nay cô ăn ra. Cô tưởng rằng làm như vậy là có thể bắt được tôi sao? Không phải là ăn sao? Cùng lắm thì tôi đi vay tiền.
Tôi đi vệ sinh.
Dương Bách Kỳ vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Dương Bách Kỳ rời đi, Tô Mộc trừng mắt nhìn Phan Đóa Nhi:
Cũng biết gây chuyện, gọi nhiều như vậy cô có thể ăn được không?
Chủ nhiệm, anh nói gì vậy, đâu chỉ có mình tôi chưa ăn. Còn cả bọn họ còn anh nữa, vừa rồi đã ăn gì đâu? Đều là Phó chủ nhiệm Dương ăn quá thoải mái, anh nhìn xem một bàn đầy món ăn, hắn đều ăn hết. Chẳng lẽ chúng tôi lại ôm bụng đói đi làm sao? Hơn nữa đây là Phó chủ nhiệm Dương muốn mời khách, vừa rồi là hắn kêu tôi gọi món mà.
Phan Đóa Nhi cười nói.
Đúng vậy, tôi cũng có chút đói bụng, thừa dịp Phó chủ nhiệm Dương không có ở đây, mau ăn đi.
Phương Vân Hà nói.
Mau ăn đi!
Tô Mộc nhìn bọn người trước mặt giống như đói bụng mấy ngày, bắt đầu ăn như rồng cuốn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Dương Bách Kỳ à Dương Bách Kỳ, nếu ngươi có thể mượn được tiền thì còn dễ nói, nếu không bữa cơm trưa nay, thật sự là lấy cái mạng già của ngươi rồi. Nhìn bộ dạng của bọn Phan Đóa Nhi, rõ ràng là có mang tới một bàn thức ăn, bọn họ cũng có thể ăn hết.
Bữa cơm trưa nay cuối cùng cũng kết thúc. Thật sự chính là Dương Bách Kỳ trả hóa đơn, chỉ có điều khi tính tiền, mọi người nhìn thấy vẻ mặt Dương Bách Kỳ rất khó coi. Hơn nữa nghe Phan Đóa Nhi nói, sau khi mọi người rời khỏi, Dương Bách Kỳ còn dám trở lại hỏi thăm vừa rồi có giảm giá hay không….
Sau giờ ngọ, phòng giám sát tỉnh ủy.
Điều khiến Tô Mộc không nghĩ tới chính là, sau bữa cơm này, Dương Bách Kỳ giống như ăn thuốc súng, trực tiếp tới tìm hắn, yêu cầu hiện tại dẫn đội đi xuống. Điều này khiến Tô Mộc cảm giác có chút bất ngờ, thời gian quá gấp. Lúc này nếu đến thành phố Cổ Lan cũng là buổi tối. Gấp gáp như vậy làm gì? Nhưng Dương Bách Kỳ quyết tâm muốn đi lúc này, Tô Mộc chỉ có thể đáp ứng.
Dương Bách Kỳ dẫn Trương Chí Long và Cao Viện Viện đi trước!
Trước khi lên đường, Trương Chí Long cố ý đến phòng làm việc của Tô Mộc, hỏi thăm xem Tô Mộc có ý kiến gì không. Tô Mộc có thể có ý kiến gì, chẳng qua chỉ phất tay một cái kêu Trương Chí Long đi trước. Nhưng Trương Chí Long cũng không phải mới lần đầu ra ngoài làm việc, dĩ nhiên biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Đợi sau khi Dương Bách Kỳ rời đi, Tô Mộc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trực tiếp gọi điện thoại đi.
Lãnh đạo, có dặn dò gì sao?
Từ Viêm cười hì hì nói.
Gần đây cậu thế nào rồi?
Tô Mộc hỏi.
Hay là như vậy, để hôm nào tôi lên tỉnh một chuyến báo cáo công việc cho lãnh đạo?
Từ Viêm là loại bất cần đời, những lời này đến tai Tô Mộc, chẳng những không có cảm giác khó chịu, ngược lại cảm thấy một loại thân thiết.
Tô Mộc biết quan chức của mình càng ngày càng cao, cơ hội có người như vậy bên cạnh sẽ càng ngày càng nhỏ. Có thể có người như Từ Viêm đi theo bên cạnh, là chuyện may mắn của Tô Mộc.
Đừng nhiều lời, có chuyện đây…
Lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi.
Vậy thì tốt!
Sau khi giao chuyện của Dương Bách Kỳ cho Từ Viêm, Tô Mộc tương đối yên tâm. Mặc dù Tô Mộc cũng không hi vọng suy đoán của mình là chính xác, nhưng chỉ cần Dương Bách Kỳ thật sự dám làm loạn…, tuyệt đối sẽ bị Tô Mộc bắt được. Chỉ cần có chứng cớ xác thực trong tay, chỉ cần bắt được Dương Bách Kỳ, cũng không tin trên mặt Tôn Mộ Bạch còn có thể có nhiều ánh sáng.
Đánh vào thể diện, luôn luôn là tác phong của Tô Mộc.
Sau khi an bài thỏa đáng chuyện của Dương Bách Kỳ, Tô Mộc bắt đầu tiếp tục đi làm. Chỉ là không ngờ lúc xế chiều, bên ngoài trời bất chợt u ám, sau đó liền bắt đầu đổ mưa. Tích giọt mưa tí tách như rửa sạch từng con phố trên thành phố Thịnh Kinh, đứng phía trước cửa sổ, nhìn gió mưa lất phất, tâm tình Tô Mộc cũng trở nên thư thái. Không khí này luôn là thứ Tô Mộc thích nhất.
Trong lúc vô tình, Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ gần nửa giờ.
Thật ra Tô Mộc cũng không phải không có chuyện gì làm, mà là đang cắt tỉa suy nghĩ của mình. Nói ra đến hiện tại, nữ nhân xuất hiện trong cuộc đời Tô Mộc thật sự không ít, nhưng chân chính ở bên cạnh hắn chỉ có mấy người. Giống như Chu Từ, Lạc Lâm, Tô Tẩm, Bùi Phi, Diệp Tích, năm cô gái này hiện giờ đã tạo thành nhân sinh của Tô Mộc.
Đối với năm cô gái này, Tô Mộc chưa bao giờ muốn vứt bỏ người nào, nói thật có đôi khi hắn cũng cảm giác mình rất khốn kiếp. Nhưng cho dù như vậy, Tô Mộc vẫn không lựa chọn từ bỏ.
Reng reng!
Trong lúc đang suy tư, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, sau khi nhấc máy Tô Mộc liền gật đầu nói:
Được, tôi biết rồi, hiện tại tôi sẽ qua đó!
Sau khi tan sở, Tô Mộc liền trực tiếp động thân rời đi, đầu tiên đến đón Thạch Hoan Ca, sau đó đến địa điểm theo lời Mộ Dung Cần Cần, xuất hiện trong một căn phòng yên tĩnh ở quán cà phê Tả Nhĩ.
Mộ Dung Cần Cần lựa chọn địa điểm cũng không tệ lắm, nếu tìm một nơi quá nghiêm túc, Tô Mộc thật sự không thích. Sau khi chính thức giới thiệu hai người với nhau, Tô Mộc liền trực tiếp mỉm cười mở miệng.
Sư tỷ, Hoan Ca, tuổi của chúng ta cũng không xê xích nhiều lắm, không cần thiết phải xa lạ. Hôm nay tôi gọi mọi người đến, thật ra trong lòng hai người có lẽ cũng đã có suy đoán, nhưng tôi vẫn muốn nói đề tài này ra. Hai người phải biết rằng, chuyện tiếp theo tôi nói với hai người rất quan trọng, nhưng trước khi nói, hi vọng trong tương lai hai ngươi có thể nói chuyện giống như tỷ muội, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến tôi yên tâm.
Sư đệ, cậu làm gì vậy? Tự nhiên nghiêm túc như vậy, khiến cho người ta sợ hãi.
Mộ Dung Cần Cần nói.
Tô Mộc, tôi sẽ đối xử tốt với Mộ Dung tỷ tỷ.
Thạch Hoan Ca gật đầu nói.
Tô Mộc thông qua quan bảng đã biết tính cách của hai người như thế nào, dĩ nhiên rất rõ ràng các nàng có thể nhanh chóng chan hòa với nhau, nếu không hắn cũng sẽ không gom hai người lại cùng nhau.
Như vậy là tốt rồi, nói đơn giản một chút chính là tôi muốn cung cấp cho hai người một khoản tài chính, các ngươi cầm khoản tiền này thành lập một công ty đầu tư. Chỉ cần là bất kỳ ngành nghề nào có thể kiếm tiền, hai người đều có thể quan tâm, tôi sẽ không chủ động can thiệp vào bất cứ quyết định công việc nào của hai người. Còn nữa, dưới cờ công ty đầu tư này cũng phải có một quỹ ngân sách, về phần hình thức và hạng mục giúp đỡ, hai người hoàn toàn có thể làm chủ, nhưng trong đó nhất định phải có hạng mục liên quan đến sự nghiệp từ thiện. Hơn nữa tôi hi vọng, quỹ từ thiện này tuyệt đối không thể bị làm bẩn. Có bất kỳ chuyện gì giống như quỹ ngân sách của Viên thị xuất hiện, tôi tuyệt đối sẽ truy cứu đến cùng!
Tô Mộc nói rất nghiêm túc, nói xong lời cuối cùng đã có chút nghiêm nghị.
Mộ Dung Cần Cần và Thạch Hoan Ca cũng không ngờ Tô Mộc lại lấy giọng nói nghiêm túc như vậy nói ra chuyện này, ban đầu còn rất bình tĩnh lắng nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy nghiêm túc và trầm trọng.
Tô Mộc sẽ lấy ra một khoản tiền?
Tại sao Tô Mộc có thể có một khoản tiền như vậy?
Phải biết rằng Tô Mộc là một người lăn lộn trong thể chế!
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, có thể tạo thành uy hiếp đối với tiền đồ của Tô Mộc hay không?
Trong lúc nhất thời hai người đều sa vào trầm tư, cũng không ý thức được tên công ty đầu tư mà Tô Mộc nói ra là Vạn Tượng Phong Đầu. Mà Tô Mộc là ai, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của hắn mạnh như thế nào? Vừa nhìn một cái là biết vấn đề, bất giác mỉm cười, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một loại cảm động.
Người như vậy mới là người mình muốn!
Dương Bách Kỳ biết rõ hơn ai khác, đó chính là bất kể ở đâu, nếu anh muốn nắm quyền lực, nhất định phải có chuyện để làm. Nếu như không có chuyện gì giao cho anh, anh cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, anh nói anh có thể có quyền lực gì? Giống như chuyện Tô Mộc vừa nói, cho dù có nhỏ đi nữa, Dương Bách Kỳ cũng sẽ không chút do dự đi làm.
Đừng quên Dương Bách Kỳ còn là phó chủ nhiệm phòng giám sát, có danh hiệu này, cộng thêm thân phận tổ trưởng tổ công tác, hắn muốn làm gì còn không phải chỉ trong một câu nói. Chỉ cần tạo thành ấn tượng hắn là lãnh đạo với cấp dưới, Dương Bách Kỳ có thể dựa vào cái này, không ngừng tích góp uy vọng thuộc về mình. Đến khi nào Dương Bách Kỳ hắn thu thập đủ quyền lực, để cho tất cả những người của phòng giám sát đều biết hắn là người nào, khi đó còn có chuyện gì của Tô Mộc?
Đây chính là con đường vòng cứu quốc mà Dương Bách Kỳ nghĩ đến.
Mặc dù ở phòng giám sát tỉnh ủy ta không thể làm gì ngươi, nhưng chỉ cần lực ảnh hưởng của ta chiếu rọi khắp nơi, ngươi lấy cái gì so sánh với ta?
Nếu như vậy, vậy nhờ cậy Phó chủ nhiệm Dương rồi.
Tô Mộc cười nói.
Nói gì vậy, đây là công việc của tôi, nào, mọi người ăn đi, nếu không đủ thì gọi nữa.
Dương Bách Kỳ nhất thời thuận mồm nói. Sau khi nói xong, Dương Bách Kỳ cũng cảm giác có cái gì không đúng, tim đập rộn lên, hi vọng những người còn lại không nghe được lời này của mình.
Nhưng Phan Đóa Nhi làm sao bỏ qua cơ hội như vậy:
Tôi biết ngay Phó chủ nhiệm Dương là người tốt, biết chúng tôi ăn chưa no, muốn cho chúng tôi gọi món. Phó chủ nhiệm Dương, tôi thấy ngài có vẻ rất vừa ý với mấy món ăn tôi vừa gọi. Nếu ngài đã thích như vậy, vậy thì ăn nhiều một chút. Phục vụ, mang thêm cho tôi mỗi thứ thêm một phần nữa, nhanh lên, tôi đang đói bụng.
Được, xin chờ một chút!
Lại thêm hai nghìn ra đi rồi!
Thật sự là con quỷ cái, Phan Đóa Nhi, cô chờ đó cho tôi, có một ngày tôi sẽ bắt cô phun hết những gì hôm nay cô ăn ra. Cô tưởng rằng làm như vậy là có thể bắt được tôi sao? Không phải là ăn sao? Cùng lắm thì tôi đi vay tiền.
Tôi đi vệ sinh.
Dương Bách Kỳ vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Dương Bách Kỳ rời đi, Tô Mộc trừng mắt nhìn Phan Đóa Nhi:
Cũng biết gây chuyện, gọi nhiều như vậy cô có thể ăn được không?
Chủ nhiệm, anh nói gì vậy, đâu chỉ có mình tôi chưa ăn. Còn cả bọn họ còn anh nữa, vừa rồi đã ăn gì đâu? Đều là Phó chủ nhiệm Dương ăn quá thoải mái, anh nhìn xem một bàn đầy món ăn, hắn đều ăn hết. Chẳng lẽ chúng tôi lại ôm bụng đói đi làm sao? Hơn nữa đây là Phó chủ nhiệm Dương muốn mời khách, vừa rồi là hắn kêu tôi gọi món mà.
Phan Đóa Nhi cười nói.
Đúng vậy, tôi cũng có chút đói bụng, thừa dịp Phó chủ nhiệm Dương không có ở đây, mau ăn đi.
Phương Vân Hà nói.
Mau ăn đi!
Tô Mộc nhìn bọn người trước mặt giống như đói bụng mấy ngày, bắt đầu ăn như rồng cuốn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Dương Bách Kỳ à Dương Bách Kỳ, nếu ngươi có thể mượn được tiền thì còn dễ nói, nếu không bữa cơm trưa nay, thật sự là lấy cái mạng già của ngươi rồi. Nhìn bộ dạng của bọn Phan Đóa Nhi, rõ ràng là có mang tới một bàn thức ăn, bọn họ cũng có thể ăn hết.
Bữa cơm trưa nay cuối cùng cũng kết thúc. Thật sự chính là Dương Bách Kỳ trả hóa đơn, chỉ có điều khi tính tiền, mọi người nhìn thấy vẻ mặt Dương Bách Kỳ rất khó coi. Hơn nữa nghe Phan Đóa Nhi nói, sau khi mọi người rời khỏi, Dương Bách Kỳ còn dám trở lại hỏi thăm vừa rồi có giảm giá hay không….
Sau giờ ngọ, phòng giám sát tỉnh ủy.
Điều khiến Tô Mộc không nghĩ tới chính là, sau bữa cơm này, Dương Bách Kỳ giống như ăn thuốc súng, trực tiếp tới tìm hắn, yêu cầu hiện tại dẫn đội đi xuống. Điều này khiến Tô Mộc cảm giác có chút bất ngờ, thời gian quá gấp. Lúc này nếu đến thành phố Cổ Lan cũng là buổi tối. Gấp gáp như vậy làm gì? Nhưng Dương Bách Kỳ quyết tâm muốn đi lúc này, Tô Mộc chỉ có thể đáp ứng.
Dương Bách Kỳ dẫn Trương Chí Long và Cao Viện Viện đi trước!
Trước khi lên đường, Trương Chí Long cố ý đến phòng làm việc của Tô Mộc, hỏi thăm xem Tô Mộc có ý kiến gì không. Tô Mộc có thể có ý kiến gì, chẳng qua chỉ phất tay một cái kêu Trương Chí Long đi trước. Nhưng Trương Chí Long cũng không phải mới lần đầu ra ngoài làm việc, dĩ nhiên biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Đợi sau khi Dương Bách Kỳ rời đi, Tô Mộc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trực tiếp gọi điện thoại đi.
Lãnh đạo, có dặn dò gì sao?
Từ Viêm cười hì hì nói.
Gần đây cậu thế nào rồi?
Tô Mộc hỏi.
Hay là như vậy, để hôm nào tôi lên tỉnh một chuyến báo cáo công việc cho lãnh đạo?
Từ Viêm là loại bất cần đời, những lời này đến tai Tô Mộc, chẳng những không có cảm giác khó chịu, ngược lại cảm thấy một loại thân thiết.
Tô Mộc biết quan chức của mình càng ngày càng cao, cơ hội có người như vậy bên cạnh sẽ càng ngày càng nhỏ. Có thể có người như Từ Viêm đi theo bên cạnh, là chuyện may mắn của Tô Mộc.
Đừng nhiều lời, có chuyện đây…
Lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi.
Vậy thì tốt!
Sau khi giao chuyện của Dương Bách Kỳ cho Từ Viêm, Tô Mộc tương đối yên tâm. Mặc dù Tô Mộc cũng không hi vọng suy đoán của mình là chính xác, nhưng chỉ cần Dương Bách Kỳ thật sự dám làm loạn…, tuyệt đối sẽ bị Tô Mộc bắt được. Chỉ cần có chứng cớ xác thực trong tay, chỉ cần bắt được Dương Bách Kỳ, cũng không tin trên mặt Tôn Mộ Bạch còn có thể có nhiều ánh sáng.
Đánh vào thể diện, luôn luôn là tác phong của Tô Mộc.
Sau khi an bài thỏa đáng chuyện của Dương Bách Kỳ, Tô Mộc bắt đầu tiếp tục đi làm. Chỉ là không ngờ lúc xế chiều, bên ngoài trời bất chợt u ám, sau đó liền bắt đầu đổ mưa. Tích giọt mưa tí tách như rửa sạch từng con phố trên thành phố Thịnh Kinh, đứng phía trước cửa sổ, nhìn gió mưa lất phất, tâm tình Tô Mộc cũng trở nên thư thái. Không khí này luôn là thứ Tô Mộc thích nhất.
Trong lúc vô tình, Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ gần nửa giờ.
Thật ra Tô Mộc cũng không phải không có chuyện gì làm, mà là đang cắt tỉa suy nghĩ của mình. Nói ra đến hiện tại, nữ nhân xuất hiện trong cuộc đời Tô Mộc thật sự không ít, nhưng chân chính ở bên cạnh hắn chỉ có mấy người. Giống như Chu Từ, Lạc Lâm, Tô Tẩm, Bùi Phi, Diệp Tích, năm cô gái này hiện giờ đã tạo thành nhân sinh của Tô Mộc.
Đối với năm cô gái này, Tô Mộc chưa bao giờ muốn vứt bỏ người nào, nói thật có đôi khi hắn cũng cảm giác mình rất khốn kiếp. Nhưng cho dù như vậy, Tô Mộc vẫn không lựa chọn từ bỏ.
Reng reng!
Trong lúc đang suy tư, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên, sau khi nhấc máy Tô Mộc liền gật đầu nói:
Được, tôi biết rồi, hiện tại tôi sẽ qua đó!
Sau khi tan sở, Tô Mộc liền trực tiếp động thân rời đi, đầu tiên đến đón Thạch Hoan Ca, sau đó đến địa điểm theo lời Mộ Dung Cần Cần, xuất hiện trong một căn phòng yên tĩnh ở quán cà phê Tả Nhĩ.
Mộ Dung Cần Cần lựa chọn địa điểm cũng không tệ lắm, nếu tìm một nơi quá nghiêm túc, Tô Mộc thật sự không thích. Sau khi chính thức giới thiệu hai người với nhau, Tô Mộc liền trực tiếp mỉm cười mở miệng.
Sư tỷ, Hoan Ca, tuổi của chúng ta cũng không xê xích nhiều lắm, không cần thiết phải xa lạ. Hôm nay tôi gọi mọi người đến, thật ra trong lòng hai người có lẽ cũng đã có suy đoán, nhưng tôi vẫn muốn nói đề tài này ra. Hai người phải biết rằng, chuyện tiếp theo tôi nói với hai người rất quan trọng, nhưng trước khi nói, hi vọng trong tương lai hai ngươi có thể nói chuyện giống như tỷ muội, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến tôi yên tâm.
Sư đệ, cậu làm gì vậy? Tự nhiên nghiêm túc như vậy, khiến cho người ta sợ hãi.
Mộ Dung Cần Cần nói.
Tô Mộc, tôi sẽ đối xử tốt với Mộ Dung tỷ tỷ.
Thạch Hoan Ca gật đầu nói.
Tô Mộc thông qua quan bảng đã biết tính cách của hai người như thế nào, dĩ nhiên rất rõ ràng các nàng có thể nhanh chóng chan hòa với nhau, nếu không hắn cũng sẽ không gom hai người lại cùng nhau.
Như vậy là tốt rồi, nói đơn giản một chút chính là tôi muốn cung cấp cho hai người một khoản tài chính, các ngươi cầm khoản tiền này thành lập một công ty đầu tư. Chỉ cần là bất kỳ ngành nghề nào có thể kiếm tiền, hai người đều có thể quan tâm, tôi sẽ không chủ động can thiệp vào bất cứ quyết định công việc nào của hai người. Còn nữa, dưới cờ công ty đầu tư này cũng phải có một quỹ ngân sách, về phần hình thức và hạng mục giúp đỡ, hai người hoàn toàn có thể làm chủ, nhưng trong đó nhất định phải có hạng mục liên quan đến sự nghiệp từ thiện. Hơn nữa tôi hi vọng, quỹ từ thiện này tuyệt đối không thể bị làm bẩn. Có bất kỳ chuyện gì giống như quỹ ngân sách của Viên thị xuất hiện, tôi tuyệt đối sẽ truy cứu đến cùng!
Tô Mộc nói rất nghiêm túc, nói xong lời cuối cùng đã có chút nghiêm nghị.
Mộ Dung Cần Cần và Thạch Hoan Ca cũng không ngờ Tô Mộc lại lấy giọng nói nghiêm túc như vậy nói ra chuyện này, ban đầu còn rất bình tĩnh lắng nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy nghiêm túc và trầm trọng.
Tô Mộc sẽ lấy ra một khoản tiền?
Tại sao Tô Mộc có thể có một khoản tiền như vậy?
Phải biết rằng Tô Mộc là một người lăn lộn trong thể chế!
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, có thể tạo thành uy hiếp đối với tiền đồ của Tô Mộc hay không?
Trong lúc nhất thời hai người đều sa vào trầm tư, cũng không ý thức được tên công ty đầu tư mà Tô Mộc nói ra là Vạn Tượng Phong Đầu. Mà Tô Mộc là ai, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của hắn mạnh như thế nào? Vừa nhìn một cái là biết vấn đề, bất giác mỉm cười, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một loại cảm động.
Người như vậy mới là người mình muốn!
/1590
|