Chương 956: Ngọa long ngủ đông
Ầ!
Mặc dù trời mưa cực lớn, nhưng tiếng nổ mạnh như vậy vẫn kinh động rất nhiều người, không ai biết rốt cuộc là nơi nào phát sinh tiếng nổ, nhưng khi thanh âm như vậy vang lên, rất nhiều người đều nhìn thấy trong mưa đêm tỏa ra ánh sáng pháo hoa. Mặc dù pháo hoa chỉ hiện ra ngắn ngủi, nhưng loại ánh sáng này lưu lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng rất nhiều người.
Trong một buổi dạ tiệc ở thành phố.
Khi tiếng nổ tung truyền vào bên tai, trên mặt Tôn Nguyên Thắng lộ ra vẻ khẩn trương. Tại sao có thể như vậy? Cái này có vẻ không giống với kế hoạch ban đầu. Chẳng lẽ nói Tôn Tân thật sự dám nổ chết bọn người Tô Mộc, để chấm dứt hậu hoạn sao? Nếu thật sự như vậy, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng có đúng như vậy hay không? Tại sao trong lòng ta luôn cảm thấy bất an?
Có chuyện gì vậy?
Tôn Nguyên Bồi thấy Tôn Nguyên Thắng bồn chồn, lạnh lùng nói.
Đại ca, em muốn rời đi một lát được không?
Tôn Nguyên Thắng thấp giọng nói.
Đi đâu?
Tôn Nguyên Bồi cau mày hỏi.
Đại ca, em chỉ đi gọi một cuộc điện thoại thôi.
Tôn Nguyên Thắng lo lắng nói.
Lão Nhị, cậu đừng ở chỗ này giở trò gì với tôi, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiếng nổ vừa rồi không có quan hệ đến cậu chứ? Còn nữa, ngươi và Tôn Tân từ trước đến giờ luôn như hình với bóng, hắn bây giờ đi đâu rồi? Đừng nói những thứ vô dụng với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đàng hoàng nói ra!
Giọng nói của Tôn Nguyên Bồi rõ ràng cường thế.
Thân là huynh trưởng, Tôn Nguyên Bồi biết rõ tính cách của Tôn Nguyên Thắng. Biết em trai mình đôi khi làm nhiều chuyện không biết chú ý chừng mực, dưới tình huống như vậy, hậu quả hắn gây ra thường rất lớn, cũng cần Tôn Nguyên Bồi chùi đít cho hắn. Phải biết rằng chuyện có thể làm cho Tôn Nguyên Thắng đứng ngồi không yên như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Tôn Nguyên Thắng rút cuộc cũng nói!
Không có cách nào, Tôn Nguyên Thắng không tin Tôn Nguyên Bồi còn tin người nào? Hai người là anh em ruột không nói, Tôn Nguyên Bồi đối với mình như thế nào, Tôn Nguyên Thắng biết rất rõ. Sau khi hắn nói ra kế hoạch của mình và Tôn Tân, Tôn Nguyên Bồi liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, hung hăng nhìn Tôn Nguyên Thắng, chỉ còn thiếu chửi ầm lên. Nếu như nơi này là nơi riêng tư, đừng nói là thống mạ, ngay cả ra tay đánh người, Tôn Nguyên Bồi cũng sẽ không do dự.
Đại ca, sao vậy?
Tôn Nguyên Thắng có chút khẩn trương hỏi.
Sao vậy? Cậu còn hỏi sao vậy? Tôn Tân là loại người nào chứ. Hắn dám nổ tung nhà máy hóa chất sao? Hiện ra nơi đó nổ tung, nói rõ xảy ra chuyện gì rồi. Mà chuyện này bất kể là chuyện gì, cậu cũng không trốn khỏi liên quan. Cho nên nói, cậu bây giờ là nguy hiểm nhất. Cậu nói xem tại sao cậu có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cậu thật sự cho rằng Tô Mộc là kẻ dễ bắt nạt hay sao? Chẳng lẽ cậu không biết bối cảnh của Tô Mộc hay sao?
Tôn Nguyên Bồi tức giận quát.
Đại ca, em…
Em cái gì mà em, cậu câm miệng cho tôi!
Tôn Nguyên Bồi nhìn lướt qua những người còn lại, sau khi phát hiện bọn họ cũng không lưu ý đến bên này liền vội vàng nói:
Hiện tại cậu không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lập tức rời đi cho tôi! Phải đi đến thành phố Ma Đô, nơi đó có cha, cậu tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không hay. Nếu cậu tiếp tục lưu lại nơi này, tôi nghĩ cho dù là Tôn Mộ Bạch cũng không có cách nào chiếu cố cậu chu toàn, bây giờ mau rời đi!
Đại ca, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?
Tôn Nguyên Thắng bất ngờ nói.
Còn không nghiêm trọng. Bây giờ lập tức đi!
Tôn Nguyên Bồi lạnh lùng nói:
Tôi sẽ sắp xếp cho cậu, mau đi đi.
Vừa nói Tôn Nguyên Bồi vừa bắt đầu an bài, sắc mặt Tôn Nguyên Thắng như tro tàn, bây giờ mặc dù hắn không muốn tin tưởng sự thật Tôn Tân đã thất bại. Nhưng sợ rằng sự thật đúng như Tôn Nguyên Bồi đã suy đoán, chuyện cũng không phát triển theo kế hoạch. Dưới tình huống như thế, chỉ cần là một chuyện nhỏ, cũng có thể khiến Tôn Nguyên Thắng phải ở lại nơi này, không thể rời đi. Hắn vốn là tới đây tránh né tai nạn, lúc này chẳng những không tránh được, ngược lại càng gặp nguy hiểm, nếu để cha hắn Tôn Văn Nhạc biết được, sợ rằng sẽ bị ăn gậy.
Chẳng lẽ nói hắn vĩnh viễn không thể quật ngã Tô Mộc sao?
Ta không phục!
Không phục phải không? Không phục ta sẽ cho ngươi phải phục. Tô Mộc hiện tại ngồi trong xe, trong lòng ôm Tô Khả. Hiện tại Tô Khả mới từ cảm giác kinh sợ tỉnh táo lại, lúc trước nàng không có bao nhiêu khẩn trương, nhưng bây giờ thật sự vô cùng sợ hãi. Gương mặt tái nhợt vô lực, dáng vẻ giống như một con thỏ con bị hù dọa khiếp sợ, co rúc trong lồng ngực Tô Mộc, không muốn cũng không dám nhúc nhích.
Tiểu Khả, không có chuyện gì rồi, yên tâm, chuyện này anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Tô Mộc an ủi.
Anh, thật sự không có chuyện gì sao?
Tô Khả run giọng nói.
Đúng vậy, không có việc gì rồi, anh hứa với em, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Tô Mộc nhìn lướt qua Ôn Tử Nhậtđang ngồi phía trước, lạnh lùng nói:
Tiểu Khả, em ở lại đây, anh có mấy lời muốn nói với Ôn Tử Nhật.
Anh…
Tô Khả lo lắng nói.
Tô Khả mới được giải cứu, hiện tại nhìn thấy Tô Mộc muốn nói chuyện với Ôn Tử Nhật, bản năng cũng cảm thấy một loại lo lắng. Sợ Tô Mộc sẽ làm gì Ôn Tử Nhật? Mặc dù nói Tô Khả hiện tại cũng có chút ngạc nhiên về thân phận của Ôn Tử Nhật, không biết tại sao hắn có thể mang theo những người đó đến đây, nhưng nàng biết, bây giờ không phải lúc hỏi thăm quá nhiều.
Tử Nhật!
Tô Khả thấp giọng nói.
Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Ôn Tử Nhậtmỉm cười đẩy cửa xe ra, cùng Tô Mộc đi tới con đường bên cạnh. Cả đoàn xe cũng theo đó dừng lại, dưới an bài của Mạnh Kỳ, nhanh chóng xuất hiện trạng thái đề phòng. Vào lúc này, Mạnh Kỳ tuyệt đối không để cho Ôn Tử Nhậtgặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Cậu là bạn trai của Tiểu Khả?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
Đúng vậy!
Ôn Tử Nhậtgật đầu, vẻ mặt rất đúng mực.
Rất tốt, Ôn Tử Nhật, tôi biết bối cảnh của cậu không đơn giản, tôi cũng bất kể cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu thật lòng yêu thương Tiểu Khả chứ?
Hai mắt Tô Mộc như điện nhìn thẳng Ôn Tử Nhật.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cho dù là Ôn Tử Nhật từng nhìn thấy rất nhiều trận chiến, cũng cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, không sợ hãi nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Tôi rất thật lòng!
Hơi chút dừng lại, Ôn Tử Nhật tiếp tục nói:
Tôi biết anh có thể đã đoán được một số thứ, nhưng tôi nghĩ những thứ này tốt nhất anh đừng nói với Tiểu Khả, tôi sẽ đích thân nói cho nàng biết. Nếu đêm nay không có chuyện này, tôi cũng đã định tỏ tình với nàng. Tôi hiểu có một số chuyện có thể giấu diếm, nhưng có một số chuyện phải nói ra, song phương phải thẳng thắng đối đãi. Tô Mộc, anh yên tâm, nhà tôi không phải loại gia tộc bảo thủ, chuyện của tôi tôi có thể toàn quyền làm chủ, chuyện trong lòng anh lo lắng, tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người tôi. Tôi có thể cam đoan với anh là, chỉ cần Tiểu Khả bằng lòng, cả đời này của tôi sẽ dành cho nàng!
Đủ thẳng thắn!
Đủ thành thật!
Tô Mộc mỉm cười gật đầu, đưa tới một điếu thuốc, Ôn Tử Nhật vốn muốn cự tuyệt, lại bị Tô Mộc mạnh mẽ nhét vào:
Hút một điếu đi, không có gì ghê gớm đâu.
Trong nháy mắt ngón tay hai người đụng chạm, quan bảng liền bắt đầu xoay tròn trong đầu Tô Mộc, ngay sau đó xuất hiện tin tức, thật sự khiến cho Tô Mộc yên tâm. Bởi vì tin tức của Ôn Tử Nhật cho thấy, cả đời này tuyệt đối không để cho Tiểu Khả bị uy hiếp như vậy nữa!
Quan bảng tuyệt đối không gạt người!
Ôn Tử Nhật là thật lòng!
Tôi tin tưởng cậu!
Tô Mộc nhìn Ôn Tử Nhật nhận lấy điếu thuốc, gật đầu nói:
Tối nay có lẽ tôi không thể đi cùng Tiểu Khả, bởi vì tôi có một số chuyện cần giải quyết, cho nên sau khi đến nơi, cậu hãy ở lại với Tiểu Khả, được không?
Không thành vấn đề!
Ôn Tử Nhật quyết đoán nói:
Tôi biết anh muốn làm chuyện gì, tôi cũng muốn làm, anh đừng cự tuyệt, bởi vì… chuyện này chẳng những khiêu khích anh, mà cũng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi. Tiểu Khả chẳng những là muội muội của anh, cô ấy cũng là bạn gái của tôi, tương lai còn có thể trở thành thê tử của tôi. Cho nên, chuyện này tôi cũng sẽ ra tay xử lý.
Cậu biết là ai làm sao?
Tô Mộc hỏi.
Biết, là người của Tôn gia!
Ôn Tử Nhật bình tĩnh nói, trong hai mắt toát ra vẻ cơ trí:
Tôn gia thì thế nào? Dám động đến bạn gái của tôi, sẽ phải chuẩn bị bị đả kích. Tôn Văn Nhạc không ngờ sinh ra hai nhi tử, một tên là kẻ bất lực, bây giờ ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm. Nếu đã như vậy, vậy chi bằng để tôi thay hắn làm chút chuyện.
Cậu muốn làm gì?
Tô Mộc hỏi.
Tôi muốn bắt Tôn Mộ Bạch! Tôi muốn để cho Tôn gia đả thương gân cốt! Chuyện này anh chỉ cần trực tiếp nhằm vào Tôn Tân là được, tất cả những chuyện còn lại đều giao cho tôi đi.
Lúc này Ôn Tử Nhật không giống như một sinh viên đại học, cả người toát ra loại khí thế, thật sự vô cùng nghiêm nghị.
Tô Mộc âm thầm gật đầu.
Người của Ôn gia, thật sự không thể khinh thường.
Tô Mộc biết Ôn Tử Nhật tuyệt đối có tiền vốn làm như vậy, nếu hắn muốn động đến Tôn Mộ Bạch…, cho dù Tôn Mộ Bạch là quan lớn cấp tỉnh bộ, cũng chỉ thể biết điều bị động. Bởi vì Ôn Tử Nhật thật sự có năng lượng to lớn, cho dù là Tô Mộc cũng phải ngước nhìn. Ở tỉnh Giang Nam không có nhiều người biết thân phận thật sự của Ôn Tử Nhật. Tôn Tân và Tôn Nguyên Thắng càng không biết, nếu biết, có cho Tôn Nguyên Thắng một trăm lá gan cũng không dám động đến bạn gái của Ôn Tử Nhật.
Chỉ là có một số chuyện đã làm thì không có cách nào hối hận, nếu đã làm sẽ phải gánh chịu trách nhiệm!
Được, tôi đồng ý!
Tô Mộc vừa nói vừa trực tiếp lấy điện thoại di động ra:
Trương ca, có thể động thủ rồi!
Ầ!
Mặc dù trời mưa cực lớn, nhưng tiếng nổ mạnh như vậy vẫn kinh động rất nhiều người, không ai biết rốt cuộc là nơi nào phát sinh tiếng nổ, nhưng khi thanh âm như vậy vang lên, rất nhiều người đều nhìn thấy trong mưa đêm tỏa ra ánh sáng pháo hoa. Mặc dù pháo hoa chỉ hiện ra ngắn ngủi, nhưng loại ánh sáng này lưu lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng rất nhiều người.
Trong một buổi dạ tiệc ở thành phố.
Khi tiếng nổ tung truyền vào bên tai, trên mặt Tôn Nguyên Thắng lộ ra vẻ khẩn trương. Tại sao có thể như vậy? Cái này có vẻ không giống với kế hoạch ban đầu. Chẳng lẽ nói Tôn Tân thật sự dám nổ chết bọn người Tô Mộc, để chấm dứt hậu hoạn sao? Nếu thật sự như vậy, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng có đúng như vậy hay không? Tại sao trong lòng ta luôn cảm thấy bất an?
Có chuyện gì vậy?
Tôn Nguyên Bồi thấy Tôn Nguyên Thắng bồn chồn, lạnh lùng nói.
Đại ca, em muốn rời đi một lát được không?
Tôn Nguyên Thắng thấp giọng nói.
Đi đâu?
Tôn Nguyên Bồi cau mày hỏi.
Đại ca, em chỉ đi gọi một cuộc điện thoại thôi.
Tôn Nguyên Thắng lo lắng nói.
Lão Nhị, cậu đừng ở chỗ này giở trò gì với tôi, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiếng nổ vừa rồi không có quan hệ đến cậu chứ? Còn nữa, ngươi và Tôn Tân từ trước đến giờ luôn như hình với bóng, hắn bây giờ đi đâu rồi? Đừng nói những thứ vô dụng với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đàng hoàng nói ra!
Giọng nói của Tôn Nguyên Bồi rõ ràng cường thế.
Thân là huynh trưởng, Tôn Nguyên Bồi biết rõ tính cách của Tôn Nguyên Thắng. Biết em trai mình đôi khi làm nhiều chuyện không biết chú ý chừng mực, dưới tình huống như vậy, hậu quả hắn gây ra thường rất lớn, cũng cần Tôn Nguyên Bồi chùi đít cho hắn. Phải biết rằng chuyện có thể làm cho Tôn Nguyên Thắng đứng ngồi không yên như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Tôn Nguyên Thắng rút cuộc cũng nói!
Không có cách nào, Tôn Nguyên Thắng không tin Tôn Nguyên Bồi còn tin người nào? Hai người là anh em ruột không nói, Tôn Nguyên Bồi đối với mình như thế nào, Tôn Nguyên Thắng biết rất rõ. Sau khi hắn nói ra kế hoạch của mình và Tôn Tân, Tôn Nguyên Bồi liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, hung hăng nhìn Tôn Nguyên Thắng, chỉ còn thiếu chửi ầm lên. Nếu như nơi này là nơi riêng tư, đừng nói là thống mạ, ngay cả ra tay đánh người, Tôn Nguyên Bồi cũng sẽ không do dự.
Đại ca, sao vậy?
Tôn Nguyên Thắng có chút khẩn trương hỏi.
Sao vậy? Cậu còn hỏi sao vậy? Tôn Tân là loại người nào chứ. Hắn dám nổ tung nhà máy hóa chất sao? Hiện ra nơi đó nổ tung, nói rõ xảy ra chuyện gì rồi. Mà chuyện này bất kể là chuyện gì, cậu cũng không trốn khỏi liên quan. Cho nên nói, cậu bây giờ là nguy hiểm nhất. Cậu nói xem tại sao cậu có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cậu thật sự cho rằng Tô Mộc là kẻ dễ bắt nạt hay sao? Chẳng lẽ cậu không biết bối cảnh của Tô Mộc hay sao?
Tôn Nguyên Bồi tức giận quát.
Đại ca, em…
Em cái gì mà em, cậu câm miệng cho tôi!
Tôn Nguyên Bồi nhìn lướt qua những người còn lại, sau khi phát hiện bọn họ cũng không lưu ý đến bên này liền vội vàng nói:
Hiện tại cậu không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lập tức rời đi cho tôi! Phải đi đến thành phố Ma Đô, nơi đó có cha, cậu tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không hay. Nếu cậu tiếp tục lưu lại nơi này, tôi nghĩ cho dù là Tôn Mộ Bạch cũng không có cách nào chiếu cố cậu chu toàn, bây giờ mau rời đi!
Đại ca, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?
Tôn Nguyên Thắng bất ngờ nói.
Còn không nghiêm trọng. Bây giờ lập tức đi!
Tôn Nguyên Bồi lạnh lùng nói:
Tôi sẽ sắp xếp cho cậu, mau đi đi.
Vừa nói Tôn Nguyên Bồi vừa bắt đầu an bài, sắc mặt Tôn Nguyên Thắng như tro tàn, bây giờ mặc dù hắn không muốn tin tưởng sự thật Tôn Tân đã thất bại. Nhưng sợ rằng sự thật đúng như Tôn Nguyên Bồi đã suy đoán, chuyện cũng không phát triển theo kế hoạch. Dưới tình huống như thế, chỉ cần là một chuyện nhỏ, cũng có thể khiến Tôn Nguyên Thắng phải ở lại nơi này, không thể rời đi. Hắn vốn là tới đây tránh né tai nạn, lúc này chẳng những không tránh được, ngược lại càng gặp nguy hiểm, nếu để cha hắn Tôn Văn Nhạc biết được, sợ rằng sẽ bị ăn gậy.
Chẳng lẽ nói hắn vĩnh viễn không thể quật ngã Tô Mộc sao?
Ta không phục!
Không phục phải không? Không phục ta sẽ cho ngươi phải phục. Tô Mộc hiện tại ngồi trong xe, trong lòng ôm Tô Khả. Hiện tại Tô Khả mới từ cảm giác kinh sợ tỉnh táo lại, lúc trước nàng không có bao nhiêu khẩn trương, nhưng bây giờ thật sự vô cùng sợ hãi. Gương mặt tái nhợt vô lực, dáng vẻ giống như một con thỏ con bị hù dọa khiếp sợ, co rúc trong lồng ngực Tô Mộc, không muốn cũng không dám nhúc nhích.
Tiểu Khả, không có chuyện gì rồi, yên tâm, chuyện này anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Tô Mộc an ủi.
Anh, thật sự không có chuyện gì sao?
Tô Khả run giọng nói.
Đúng vậy, không có việc gì rồi, anh hứa với em, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Tô Mộc nhìn lướt qua Ôn Tử Nhậtđang ngồi phía trước, lạnh lùng nói:
Tiểu Khả, em ở lại đây, anh có mấy lời muốn nói với Ôn Tử Nhật.
Anh…
Tô Khả lo lắng nói.
Tô Khả mới được giải cứu, hiện tại nhìn thấy Tô Mộc muốn nói chuyện với Ôn Tử Nhật, bản năng cũng cảm thấy một loại lo lắng. Sợ Tô Mộc sẽ làm gì Ôn Tử Nhật? Mặc dù nói Tô Khả hiện tại cũng có chút ngạc nhiên về thân phận của Ôn Tử Nhật, không biết tại sao hắn có thể mang theo những người đó đến đây, nhưng nàng biết, bây giờ không phải lúc hỏi thăm quá nhiều.
Tử Nhật!
Tô Khả thấp giọng nói.
Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Ôn Tử Nhậtmỉm cười đẩy cửa xe ra, cùng Tô Mộc đi tới con đường bên cạnh. Cả đoàn xe cũng theo đó dừng lại, dưới an bài của Mạnh Kỳ, nhanh chóng xuất hiện trạng thái đề phòng. Vào lúc này, Mạnh Kỳ tuyệt đối không để cho Ôn Tử Nhậtgặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Cậu là bạn trai của Tiểu Khả?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
Đúng vậy!
Ôn Tử Nhậtgật đầu, vẻ mặt rất đúng mực.
Rất tốt, Ôn Tử Nhật, tôi biết bối cảnh của cậu không đơn giản, tôi cũng bất kể cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu thật lòng yêu thương Tiểu Khả chứ?
Hai mắt Tô Mộc như điện nhìn thẳng Ôn Tử Nhật.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cho dù là Ôn Tử Nhật từng nhìn thấy rất nhiều trận chiến, cũng cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, không sợ hãi nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Tôi rất thật lòng!
Hơi chút dừng lại, Ôn Tử Nhật tiếp tục nói:
Tôi biết anh có thể đã đoán được một số thứ, nhưng tôi nghĩ những thứ này tốt nhất anh đừng nói với Tiểu Khả, tôi sẽ đích thân nói cho nàng biết. Nếu đêm nay không có chuyện này, tôi cũng đã định tỏ tình với nàng. Tôi hiểu có một số chuyện có thể giấu diếm, nhưng có một số chuyện phải nói ra, song phương phải thẳng thắng đối đãi. Tô Mộc, anh yên tâm, nhà tôi không phải loại gia tộc bảo thủ, chuyện của tôi tôi có thể toàn quyền làm chủ, chuyện trong lòng anh lo lắng, tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người tôi. Tôi có thể cam đoan với anh là, chỉ cần Tiểu Khả bằng lòng, cả đời này của tôi sẽ dành cho nàng!
Đủ thẳng thắn!
Đủ thành thật!
Tô Mộc mỉm cười gật đầu, đưa tới một điếu thuốc, Ôn Tử Nhật vốn muốn cự tuyệt, lại bị Tô Mộc mạnh mẽ nhét vào:
Hút một điếu đi, không có gì ghê gớm đâu.
Trong nháy mắt ngón tay hai người đụng chạm, quan bảng liền bắt đầu xoay tròn trong đầu Tô Mộc, ngay sau đó xuất hiện tin tức, thật sự khiến cho Tô Mộc yên tâm. Bởi vì tin tức của Ôn Tử Nhật cho thấy, cả đời này tuyệt đối không để cho Tiểu Khả bị uy hiếp như vậy nữa!
Quan bảng tuyệt đối không gạt người!
Ôn Tử Nhật là thật lòng!
Tôi tin tưởng cậu!
Tô Mộc nhìn Ôn Tử Nhật nhận lấy điếu thuốc, gật đầu nói:
Tối nay có lẽ tôi không thể đi cùng Tiểu Khả, bởi vì tôi có một số chuyện cần giải quyết, cho nên sau khi đến nơi, cậu hãy ở lại với Tiểu Khả, được không?
Không thành vấn đề!
Ôn Tử Nhật quyết đoán nói:
Tôi biết anh muốn làm chuyện gì, tôi cũng muốn làm, anh đừng cự tuyệt, bởi vì… chuyện này chẳng những khiêu khích anh, mà cũng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi. Tiểu Khả chẳng những là muội muội của anh, cô ấy cũng là bạn gái của tôi, tương lai còn có thể trở thành thê tử của tôi. Cho nên, chuyện này tôi cũng sẽ ra tay xử lý.
Cậu biết là ai làm sao?
Tô Mộc hỏi.
Biết, là người của Tôn gia!
Ôn Tử Nhật bình tĩnh nói, trong hai mắt toát ra vẻ cơ trí:
Tôn gia thì thế nào? Dám động đến bạn gái của tôi, sẽ phải chuẩn bị bị đả kích. Tôn Văn Nhạc không ngờ sinh ra hai nhi tử, một tên là kẻ bất lực, bây giờ ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm. Nếu đã như vậy, vậy chi bằng để tôi thay hắn làm chút chuyện.
Cậu muốn làm gì?
Tô Mộc hỏi.
Tôi muốn bắt Tôn Mộ Bạch! Tôi muốn để cho Tôn gia đả thương gân cốt! Chuyện này anh chỉ cần trực tiếp nhằm vào Tôn Tân là được, tất cả những chuyện còn lại đều giao cho tôi đi.
Lúc này Ôn Tử Nhật không giống như một sinh viên đại học, cả người toát ra loại khí thế, thật sự vô cùng nghiêm nghị.
Tô Mộc âm thầm gật đầu.
Người của Ôn gia, thật sự không thể khinh thường.
Tô Mộc biết Ôn Tử Nhật tuyệt đối có tiền vốn làm như vậy, nếu hắn muốn động đến Tôn Mộ Bạch…, cho dù Tôn Mộ Bạch là quan lớn cấp tỉnh bộ, cũng chỉ thể biết điều bị động. Bởi vì Ôn Tử Nhật thật sự có năng lượng to lớn, cho dù là Tô Mộc cũng phải ngước nhìn. Ở tỉnh Giang Nam không có nhiều người biết thân phận thật sự của Ôn Tử Nhật. Tôn Tân và Tôn Nguyên Thắng càng không biết, nếu biết, có cho Tôn Nguyên Thắng một trăm lá gan cũng không dám động đến bạn gái của Ôn Tử Nhật.
Chỉ là có một số chuyện đã làm thì không có cách nào hối hận, nếu đã làm sẽ phải gánh chịu trách nhiệm!
Được, tôi đồng ý!
Tô Mộc vừa nói vừa trực tiếp lấy điện thoại di động ra:
Trương ca, có thể động thủ rồi!
/1590
|