Chương 971: Hoá trang lên sân khấu
Trương Hoành Phi diệu võ dương oai, nói chuyện điện thoại xong, lập tức đảo mắt nhìn qua hai người Tô Mộc. Trong ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn vô cùng nhuần nhuyễn nói.
Các người chờ đấy. Một lát nữa sẽ cho các người đẹp mặt. Phong Ký, thật sự tưởng rằng mẹ anh là phòng giám sát thị ủy, tôi sẽ sợ anh sao? Bây giờ không phải là trước đây. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nói tới pháp luật. Anh phạm pháp, có pháp luật chuyên trừng trị anh. Anh cứ chờ bị luật pháp trừng phạt.
Nhìn trình độ của người khác, thu thập người khác đừng quên đội mũ?
Điều này cũng khiến Tô Mộc căng thẳng. Trương Hoành Phi ngược lại cũng không phải là chỉ là một người lỗ mãng. Có thể ở trong trường hợp như vậy, dưới chuyện như vậy, còn có thể duy trì thái độ thận trọng như vậy, không muốn bị người khác nắm được bím tóc. Thật là chuyện đáng quý.
Ngày hôm nay đã định trước là một ngày có ý tứ đặc biệt. Bởi vì đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra. Chỉ có điều lần này vào cũng không phải là người bên cạnh Hàn Chương, mà là Tôn Mai mẹ của Phong Ký. Sở dĩ Tôn mai ở chỗ này, chính là muốn xem Phong Ký có thể nghe lời qua đây hay không. Nhưng ai ngờ được tự nhiên lại phát sinh chuyện như vậy. Bà ở bên ngoài đã nghe được rõ ràng. Thời điểm biết Trương Hoành Phi muốn ra tay thu thập Phong Ký, bà mới vội vàng tiến vào.
Trương Hoành Phi, cậu có ý gì?
Tôn Mai trực tiếp hô lên.
Mẹ!
Phong Ký ngoài ý muốn nói.
Tôn Mai, thái độ của bà như vậy là thế nào? Tôi có ý gì sao? Tôi chẳng có ý gì. Lẽ nào bà không có nhìn thấy sao? Là con trai bà đánh con tôi thành như vậy. Lẽ nào bà còn muốn ở chỗ này giở trò nữa sao?
Trương Hoành Phi quát lên.
Tôn Mai không chút khách khí kêu:
Nói tôi giở trò sao? Trương Hoành Phi. Bản lĩnh của anh thật lớn. Trước đây anh nhìn thấy tôi, đều gọi chị Tôn dài, chị Tôn ngắn. Thế nào hiện tại có người bảo bọc anh, anh lại dám không chút kiêng kỵ quát tôi như vậy sao? Con người như anh, thật sự là một tiểu nhân. Không còn người nào giống như anh, thật làm cho người ta có cảm giác quá trơ trẽn! Anh chính là cặn bã bại hoại!
Bà?
Trương Hoành Phi tức giận.
Nhưng muốn Trương Hoành Phi tranh cãi với Tôn Mai, chuyện mất mặt như vậy hắn lại không làm được. Không nói bây giờ T thân phận ôn Mai là gì, chỉ riêng chuyện mình là một đại lão gia, nếu thật sự tranh cãi như vậy, sẽ có ảnh hưởng đối với mình.
Sau khi Tôn Mai nhìn thấy Trương Hoành Phi câm miệng, liền trực tiếp xoay người nhìn về phía Tư Mẫn nói:
Tư Mẫn, không phải cháu muốn chơi như vậy chứ?
Sau khi Tư Mẫn nhìn thấy Tôn Mai đi vào, thái độ trên mặt liền không được tự nhiên. Phải biết rằng trước đây Tư gia thật sự dựa vào Tôn gia mới lập nghiệp. Cho nên ở trong lòng Tư Mẫn vẫn kiêng kỵ đối với Tôn Mai. Cho dù bây giờ cô là tinh anh trong giới buôn bán, nhìn thấy Tôn Mai cũng sẽ như chuột thấy mèo. Càng không nói hiện tại Tôn Mai còn dùng giọng chất vấn tức giận hỏi cô. Điều đó càng làm cho Tư Mẫn cảm thấy áp lực nói không nên lời.
Dì Tôn, cháu là bị ép buộc. Cháu có nỗi khổ tâm của mình. Đều là do Phong Ký. Nếu như không phải hắn…
Nếu như không phải hắn thì thế nào? Tư Mẫn, cô thật sự cho rằng mắt dì Tôn mù rồi sao? Lẽ nào dì Tôn không nhìn ra được quan hệ giữa cháu và Hàn Chương sao? Hiện tại các cháu ở cùng một chỗ đã lâu. Cháu thật sự không biết liêm sỉ! Cháu đừng quên, bây giờ cháu vẫn là con dâu sắp cưới của nhà dì. Cháu lại ở cùng với người đàn ông khác, như vậy còn ra thể thống gì!
Tôn Mai mắng.
Chỉ mấy câu nói đó lập tức khiến sắc mặt Tư Mẫn trở nên khó coi.
Thật đúng là gừng già thì càng cay!
Tô Mộc ở bên cạnh nghe Tôn Mai quát lớn, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Hàn Chương thật sự mặc kệ. Hắn chưa bao giờ bị người khác quát tháo như vậy. Càng không nói người trước mắt này còn là mẹ củ Phong Ký, là đối tượng mình thật sự muốn chà đạp. Tôn Mai lại là người phát ngôn của Tôn lão gia tử ở quan trường thành phố Tân Khuyết. Nếu có thể đạp lên uy tín của Tôn Mai, vậy càng vui vẻ và có lợi ích thực tế hơn so với giẫm đạp lên Phong Ký.
Tôn Mai, tôi tôn kính bà, gọi bà một tiếng là dì Tôn. Nếu như bà không biết xấu hổ, vậy đừng trách tôi nói chuyện không khách khí. Tư Mẫn cùng Phong Ký nhà các người rốt cuộc là quan hệ thế nào, bà chắc hẳn biết rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Dưa hái xanh không ngọt, lẽ nào bà không biết sao? Ngày hôm nay nếu mọi người đều ở đây, vậy chúng ta ở trước mặt của mọi người nói cho rõ ràng đi. Tư Mẫn, em trực tiếp nói cho hai mẹ con Tôn Mai và Phong Ký này biết, em rốt cuộc quyết định thế nào?
Hàn Chương quả quyết nói.
Quyết định thế nào?
Tư Mẫn thật sự không nghĩ tới ngày này lại đến đột nhiên như vậy. Mặc dù cô đã sớm không thích Phong Ký, cũng chưa từng thích Phong Ký. Nhưng nếu như nói toạc ra mối quan hệ này, Tư Mẫn muốn chính là trường hợp và phương thức tương đối ôn hòa hơn. Nói thẳng ra như trước mắt, từ trước tới nay cô thật sự chưa từng nghĩ qua.
Nhưng nhìn bộ dạng Tôn Mai như muốn ăn thịt người, trong lòng Tư Mẫn trở nên hung ác.
Tôn Mai bà không phải vẫn luôn tâm cao khí ngạo sao? Tôn Mai bà không phải muốn dựa vào tập đoàn Tân Duệ tôi, một lần nữa khôi phục lại huy hoàng cho lão Tôn gia các người sao? Hiện tại tôi có thể nói cho bà biết, không có cửa đâu! Tập đoàn Tân Duệ tôi tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc đã suy sụp của nhà bà.
Dì Tôn, giống như lời Hàn Chương vừa nói, giữa cháu và Phong Ký đã không có bất kỳ khả năng nào. Chúng cháu thật sự không có quan hệ gì. Mặc kệ dì tin cũng được, không tin cũng được, từ hôm nay, cháu không còn là con dâu tương lai của Tôn gia nữa. Cháu và Tôn gia các người không có bất cứ quan hệ gì nữa.
Tư Mẫn quyết đoán nói.
Ầm!
Khi giọng điệu như vậy từ trong miệng Tư Mẫn nói ra, sắc mặt Tôn Mai trở nên hết sức khó coi. Đến bây giờ, bà mới biết được trước kia mình buồn cười biết bao. Hiện thực không phải là như vậy. Tất cả đều giống như lời Phong Ký nói như vậy, Tư Mẫn người này và gia tộc Tư gia đều không đáng có thiện cảm.
Tư Hảo là dựa vào Tôn gia lập nghiệp. Điều này không sai. Nhưng bây giờ, điều này không nhất thiết phải nói thêm gì nữa.
Con trai, trước kia là mẹ sai. Mẹ không nên ép con. Con yên tâm, từ giờ trở đi, mẹ sẽ không để cho con và Tư Mẫn có bất kỳ liên quan nào nữa. Tư Mẫn, cô nghe kỹ cho tôi. Từ giờ trở đi, cô không phải con dâu tương lai của Tôn gia nữa!
Tôn Mai quyết đoán nói.
Mẹ!
Phong Ký kích động.
Tô Mộc ở bên cạnh, trên mặt tươi cười. Xem ra Tôn Mai thật sự không phải là hết thuốc chữa. Trước đây Tôn Mai có lẽ rơi vào một trong những sai lầm, nhưng hiện tại lại tuyệt đối không như vậy. Bà có thể quả quyết cắt đứt mối quan hệ với Tư gia như vậy, chứng tỏ Tôn Mai chính là một người rất quyết đoán.
Hàn Chương nhìn cảnh tượng như vậy, cười lạnh vỗ tay.
Trương cục trưởng, nhìn thấy không? Hai mẹ con này chơi trò hiếu đạo đã chơi tới mức phát điên rồi. Không ngờ lại biểu diễn ở trước mặt chúng ta. Tôi nói này, các người có phải nên tránh ra một chút hay không?
Đúng vậy, Tôn Mai, đừng tưởng rằng như vậy là có thể không có việc gì. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phong Ký.
Trương Hoành Phi nói.
Tất cả các người đều là quân khốn kiếp!
Phong Ký lớn tiếng quát.
Tất cả mọi người đứng ở chỗ này, không có người nào biểu lộ sự thông cảm đối với Phong Ký. Chuyện đã như vậy, nếu như thật sự nói thêm gì nữa, hoàn toàn không cần thiết. Rất hiển nhiên Phong Ký sẽ tuyệt đối bị Hàn Chương thu thập. Hơn nữa còn là tình trạng rất thảm. Tin tưởng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù là Tôn Mai sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy. Cái chức khoa trưởng phòng giám sát thị ủy của bà, rất nhanh sẽ kết thúc! Anh nói xem các anh có cần thiết làm như vậy không? Không cần làm chuyện này thành như vậy!
Đủ rồi!
Tô Mộc thản nhiên đứng ra.
Phong Ký, cậu nói chúng ta là bạn học cũ. Nếu bạn học cũ có việc, vừa đúng lúc tôi có mặt, tôi sao có thể mặc kệ không quan tâm được. Hiện tại, tôi đã biết chuyện gì xảy ra. Cậu đứng sang một bên, chờ tôi tới xử lý!
Tô Mộc, thật sự được không? Đừng đùa!
Phong Ký thấp giọng nói.
Tôn Mai cũng nhìn về phía Tô Mộc. Bà không biết người bạn học cũ của con trai bây giờ nói ra những lời này là có ý gì? Lẽ nào hắn vẫn nhìn không ra tình thế không ổn sao? Nếu như kẻ đứng phía sau thật sự ra mặt, sợ rằng ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Vị này…
Mẹ, cậu ấy là Tô Mộc!
Tô Mộc đúng không? Chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu đứng sang một bên.
Tôn Mai nói.
Không có vấn đề gì? Ai nói không có quan hệ. Vừa rồi chính là hắn ra tay. Các người thật sự cho rằng muốn ném hắn qua có thể ném ra ngoài sao? Tôi nói cho các người biết, tốt nhất các người bỏ ý niệm này đi!
Hàn Chương lớn tiếng quát.
Dì Tôn, Phong Ký, nhìn thấy không? Tôi nghĩ cho dù bây giờ tôi muốn lui ra ngoài, người ta cũng sẽ không đáp ứng. Nếu là như vậy, không có gì để nói nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói:
Vừa rồi là tôi ra tay. Tôi ra tay tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ có điều trước đó, nếu như các người cũng không có lời nào để nói, tôi nói.
Anh nói, anh nghĩ anh là ai?
Không phải chứ? Chẳng lẽ là một gia hỏa ngu ngốc?
Đúng vậy, đầu gia hỏa này thật sự có vấn đề?
Khi những tiếng nhạo báng và sỉ nhục vang lên, trên mặt Hàn Chương và Trương Hoành Phi càng lộ vẻ xem thường. Tư Mẫn đảo mắt nhìn qua Tô Mộc, trên mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét. Nếu như không phải vì Tô Mộc, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tư Mẫn thật sự rất căm hận Tô Mộc. Cô hận Tô Mộc xuất hiện như vậy, khiến bố cục do cô sớm bày ra bị phá rối, khiến cho cô có chút trở tay không kịp.
Tôn Mai, đây là bạn học mà con trai bà kết giao sao? Thật sự là kẻ ngu ngốc.
Trương Hoành Phi cười nói.
Hàn Chương cười lạnh!
Sắc mặt Tôn Mai và Phong Ký cũng không đẹp lắm!
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt!
Ngu ngốc?
Khi từ như vậy được thốt ra từ trong miệng Trương Hoành Phi, trên mặt Tô Mộc đã lộ vẻ giận dữ cười ngược. Hắn nhìn cục trưởng Cục giám sát chất lượng thành phố với vẻ nghiền ngẫm. Trương Hoành Phi thật sự là chết đến nơi còn không biết.
Nếu anh muốn chết như vậy, tôi sẽ từ từ chơi với anh.
Trương Hoành Phi đúng không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
Là tôi!
Trương Hoành Phi ngạo nghễ nói.
Để ý kỹ chính bản thân là được. Trương Hoành Phi đi với tôi một chuyến!
Tô Mộc tùy ý nói.
Trương Hoành Phi diệu võ dương oai, nói chuyện điện thoại xong, lập tức đảo mắt nhìn qua hai người Tô Mộc. Trong ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn vô cùng nhuần nhuyễn nói.
Các người chờ đấy. Một lát nữa sẽ cho các người đẹp mặt. Phong Ký, thật sự tưởng rằng mẹ anh là phòng giám sát thị ủy, tôi sẽ sợ anh sao? Bây giờ không phải là trước đây. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nói tới pháp luật. Anh phạm pháp, có pháp luật chuyên trừng trị anh. Anh cứ chờ bị luật pháp trừng phạt.
Nhìn trình độ của người khác, thu thập người khác đừng quên đội mũ?
Điều này cũng khiến Tô Mộc căng thẳng. Trương Hoành Phi ngược lại cũng không phải là chỉ là một người lỗ mãng. Có thể ở trong trường hợp như vậy, dưới chuyện như vậy, còn có thể duy trì thái độ thận trọng như vậy, không muốn bị người khác nắm được bím tóc. Thật là chuyện đáng quý.
Ngày hôm nay đã định trước là một ngày có ý tứ đặc biệt. Bởi vì đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra. Chỉ có điều lần này vào cũng không phải là người bên cạnh Hàn Chương, mà là Tôn Mai mẹ của Phong Ký. Sở dĩ Tôn mai ở chỗ này, chính là muốn xem Phong Ký có thể nghe lời qua đây hay không. Nhưng ai ngờ được tự nhiên lại phát sinh chuyện như vậy. Bà ở bên ngoài đã nghe được rõ ràng. Thời điểm biết Trương Hoành Phi muốn ra tay thu thập Phong Ký, bà mới vội vàng tiến vào.
Trương Hoành Phi, cậu có ý gì?
Tôn Mai trực tiếp hô lên.
Mẹ!
Phong Ký ngoài ý muốn nói.
Tôn Mai, thái độ của bà như vậy là thế nào? Tôi có ý gì sao? Tôi chẳng có ý gì. Lẽ nào bà không có nhìn thấy sao? Là con trai bà đánh con tôi thành như vậy. Lẽ nào bà còn muốn ở chỗ này giở trò nữa sao?
Trương Hoành Phi quát lên.
Tôn Mai không chút khách khí kêu:
Nói tôi giở trò sao? Trương Hoành Phi. Bản lĩnh của anh thật lớn. Trước đây anh nhìn thấy tôi, đều gọi chị Tôn dài, chị Tôn ngắn. Thế nào hiện tại có người bảo bọc anh, anh lại dám không chút kiêng kỵ quát tôi như vậy sao? Con người như anh, thật sự là một tiểu nhân. Không còn người nào giống như anh, thật làm cho người ta có cảm giác quá trơ trẽn! Anh chính là cặn bã bại hoại!
Bà?
Trương Hoành Phi tức giận.
Nhưng muốn Trương Hoành Phi tranh cãi với Tôn Mai, chuyện mất mặt như vậy hắn lại không làm được. Không nói bây giờ T thân phận ôn Mai là gì, chỉ riêng chuyện mình là một đại lão gia, nếu thật sự tranh cãi như vậy, sẽ có ảnh hưởng đối với mình.
Sau khi Tôn Mai nhìn thấy Trương Hoành Phi câm miệng, liền trực tiếp xoay người nhìn về phía Tư Mẫn nói:
Tư Mẫn, không phải cháu muốn chơi như vậy chứ?
Sau khi Tư Mẫn nhìn thấy Tôn Mai đi vào, thái độ trên mặt liền không được tự nhiên. Phải biết rằng trước đây Tư gia thật sự dựa vào Tôn gia mới lập nghiệp. Cho nên ở trong lòng Tư Mẫn vẫn kiêng kỵ đối với Tôn Mai. Cho dù bây giờ cô là tinh anh trong giới buôn bán, nhìn thấy Tôn Mai cũng sẽ như chuột thấy mèo. Càng không nói hiện tại Tôn Mai còn dùng giọng chất vấn tức giận hỏi cô. Điều đó càng làm cho Tư Mẫn cảm thấy áp lực nói không nên lời.
Dì Tôn, cháu là bị ép buộc. Cháu có nỗi khổ tâm của mình. Đều là do Phong Ký. Nếu như không phải hắn…
Nếu như không phải hắn thì thế nào? Tư Mẫn, cô thật sự cho rằng mắt dì Tôn mù rồi sao? Lẽ nào dì Tôn không nhìn ra được quan hệ giữa cháu và Hàn Chương sao? Hiện tại các cháu ở cùng một chỗ đã lâu. Cháu thật sự không biết liêm sỉ! Cháu đừng quên, bây giờ cháu vẫn là con dâu sắp cưới của nhà dì. Cháu lại ở cùng với người đàn ông khác, như vậy còn ra thể thống gì!
Tôn Mai mắng.
Chỉ mấy câu nói đó lập tức khiến sắc mặt Tư Mẫn trở nên khó coi.
Thật đúng là gừng già thì càng cay!
Tô Mộc ở bên cạnh nghe Tôn Mai quát lớn, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Hàn Chương thật sự mặc kệ. Hắn chưa bao giờ bị người khác quát tháo như vậy. Càng không nói người trước mắt này còn là mẹ củ Phong Ký, là đối tượng mình thật sự muốn chà đạp. Tôn Mai lại là người phát ngôn của Tôn lão gia tử ở quan trường thành phố Tân Khuyết. Nếu có thể đạp lên uy tín của Tôn Mai, vậy càng vui vẻ và có lợi ích thực tế hơn so với giẫm đạp lên Phong Ký.
Tôn Mai, tôi tôn kính bà, gọi bà một tiếng là dì Tôn. Nếu như bà không biết xấu hổ, vậy đừng trách tôi nói chuyện không khách khí. Tư Mẫn cùng Phong Ký nhà các người rốt cuộc là quan hệ thế nào, bà chắc hẳn biết rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Dưa hái xanh không ngọt, lẽ nào bà không biết sao? Ngày hôm nay nếu mọi người đều ở đây, vậy chúng ta ở trước mặt của mọi người nói cho rõ ràng đi. Tư Mẫn, em trực tiếp nói cho hai mẹ con Tôn Mai và Phong Ký này biết, em rốt cuộc quyết định thế nào?
Hàn Chương quả quyết nói.
Quyết định thế nào?
Tư Mẫn thật sự không nghĩ tới ngày này lại đến đột nhiên như vậy. Mặc dù cô đã sớm không thích Phong Ký, cũng chưa từng thích Phong Ký. Nhưng nếu như nói toạc ra mối quan hệ này, Tư Mẫn muốn chính là trường hợp và phương thức tương đối ôn hòa hơn. Nói thẳng ra như trước mắt, từ trước tới nay cô thật sự chưa từng nghĩ qua.
Nhưng nhìn bộ dạng Tôn Mai như muốn ăn thịt người, trong lòng Tư Mẫn trở nên hung ác.
Tôn Mai bà không phải vẫn luôn tâm cao khí ngạo sao? Tôn Mai bà không phải muốn dựa vào tập đoàn Tân Duệ tôi, một lần nữa khôi phục lại huy hoàng cho lão Tôn gia các người sao? Hiện tại tôi có thể nói cho bà biết, không có cửa đâu! Tập đoàn Tân Duệ tôi tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc đã suy sụp của nhà bà.
Dì Tôn, giống như lời Hàn Chương vừa nói, giữa cháu và Phong Ký đã không có bất kỳ khả năng nào. Chúng cháu thật sự không có quan hệ gì. Mặc kệ dì tin cũng được, không tin cũng được, từ hôm nay, cháu không còn là con dâu tương lai của Tôn gia nữa. Cháu và Tôn gia các người không có bất cứ quan hệ gì nữa.
Tư Mẫn quyết đoán nói.
Ầm!
Khi giọng điệu như vậy từ trong miệng Tư Mẫn nói ra, sắc mặt Tôn Mai trở nên hết sức khó coi. Đến bây giờ, bà mới biết được trước kia mình buồn cười biết bao. Hiện thực không phải là như vậy. Tất cả đều giống như lời Phong Ký nói như vậy, Tư Mẫn người này và gia tộc Tư gia đều không đáng có thiện cảm.
Tư Hảo là dựa vào Tôn gia lập nghiệp. Điều này không sai. Nhưng bây giờ, điều này không nhất thiết phải nói thêm gì nữa.
Con trai, trước kia là mẹ sai. Mẹ không nên ép con. Con yên tâm, từ giờ trở đi, mẹ sẽ không để cho con và Tư Mẫn có bất kỳ liên quan nào nữa. Tư Mẫn, cô nghe kỹ cho tôi. Từ giờ trở đi, cô không phải con dâu tương lai của Tôn gia nữa!
Tôn Mai quyết đoán nói.
Mẹ!
Phong Ký kích động.
Tô Mộc ở bên cạnh, trên mặt tươi cười. Xem ra Tôn Mai thật sự không phải là hết thuốc chữa. Trước đây Tôn Mai có lẽ rơi vào một trong những sai lầm, nhưng hiện tại lại tuyệt đối không như vậy. Bà có thể quả quyết cắt đứt mối quan hệ với Tư gia như vậy, chứng tỏ Tôn Mai chính là một người rất quyết đoán.
Hàn Chương nhìn cảnh tượng như vậy, cười lạnh vỗ tay.
Trương cục trưởng, nhìn thấy không? Hai mẹ con này chơi trò hiếu đạo đã chơi tới mức phát điên rồi. Không ngờ lại biểu diễn ở trước mặt chúng ta. Tôi nói này, các người có phải nên tránh ra một chút hay không?
Đúng vậy, Tôn Mai, đừng tưởng rằng như vậy là có thể không có việc gì. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phong Ký.
Trương Hoành Phi nói.
Tất cả các người đều là quân khốn kiếp!
Phong Ký lớn tiếng quát.
Tất cả mọi người đứng ở chỗ này, không có người nào biểu lộ sự thông cảm đối với Phong Ký. Chuyện đã như vậy, nếu như thật sự nói thêm gì nữa, hoàn toàn không cần thiết. Rất hiển nhiên Phong Ký sẽ tuyệt đối bị Hàn Chương thu thập. Hơn nữa còn là tình trạng rất thảm. Tin tưởng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù là Tôn Mai sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy. Cái chức khoa trưởng phòng giám sát thị ủy của bà, rất nhanh sẽ kết thúc! Anh nói xem các anh có cần thiết làm như vậy không? Không cần làm chuyện này thành như vậy!
Đủ rồi!
Tô Mộc thản nhiên đứng ra.
Phong Ký, cậu nói chúng ta là bạn học cũ. Nếu bạn học cũ có việc, vừa đúng lúc tôi có mặt, tôi sao có thể mặc kệ không quan tâm được. Hiện tại, tôi đã biết chuyện gì xảy ra. Cậu đứng sang một bên, chờ tôi tới xử lý!
Tô Mộc, thật sự được không? Đừng đùa!
Phong Ký thấp giọng nói.
Tôn Mai cũng nhìn về phía Tô Mộc. Bà không biết người bạn học cũ của con trai bây giờ nói ra những lời này là có ý gì? Lẽ nào hắn vẫn nhìn không ra tình thế không ổn sao? Nếu như kẻ đứng phía sau thật sự ra mặt, sợ rằng ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Vị này…
Mẹ, cậu ấy là Tô Mộc!
Tô Mộc đúng không? Chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu đứng sang một bên.
Tôn Mai nói.
Không có vấn đề gì? Ai nói không có quan hệ. Vừa rồi chính là hắn ra tay. Các người thật sự cho rằng muốn ném hắn qua có thể ném ra ngoài sao? Tôi nói cho các người biết, tốt nhất các người bỏ ý niệm này đi!
Hàn Chương lớn tiếng quát.
Dì Tôn, Phong Ký, nhìn thấy không? Tôi nghĩ cho dù bây giờ tôi muốn lui ra ngoài, người ta cũng sẽ không đáp ứng. Nếu là như vậy, không có gì để nói nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói:
Vừa rồi là tôi ra tay. Tôi ra tay tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ có điều trước đó, nếu như các người cũng không có lời nào để nói, tôi nói.
Anh nói, anh nghĩ anh là ai?
Không phải chứ? Chẳng lẽ là một gia hỏa ngu ngốc?
Đúng vậy, đầu gia hỏa này thật sự có vấn đề?
Khi những tiếng nhạo báng và sỉ nhục vang lên, trên mặt Hàn Chương và Trương Hoành Phi càng lộ vẻ xem thường. Tư Mẫn đảo mắt nhìn qua Tô Mộc, trên mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét. Nếu như không phải vì Tô Mộc, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tư Mẫn thật sự rất căm hận Tô Mộc. Cô hận Tô Mộc xuất hiện như vậy, khiến bố cục do cô sớm bày ra bị phá rối, khiến cho cô có chút trở tay không kịp.
Tôn Mai, đây là bạn học mà con trai bà kết giao sao? Thật sự là kẻ ngu ngốc.
Trương Hoành Phi cười nói.
Hàn Chương cười lạnh!
Sắc mặt Tôn Mai và Phong Ký cũng không đẹp lắm!
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt!
Ngu ngốc?
Khi từ như vậy được thốt ra từ trong miệng Trương Hoành Phi, trên mặt Tô Mộc đã lộ vẻ giận dữ cười ngược. Hắn nhìn cục trưởng Cục giám sát chất lượng thành phố với vẻ nghiền ngẫm. Trương Hoành Phi thật sự là chết đến nơi còn không biết.
Nếu anh muốn chết như vậy, tôi sẽ từ từ chơi với anh.
Trương Hoành Phi đúng không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
Là tôi!
Trương Hoành Phi ngạo nghễ nói.
Để ý kỹ chính bản thân là được. Trương Hoành Phi đi với tôi một chuyến!
Tô Mộc tùy ý nói.
/1590
|