Chương 976: Trong sợ hãi có vui mừng
Sợ hãi ẩn sâu trong lòng mỗi người, chính là một loại bản năng. Trên thế giới này sẽ không có người nào không sợ hãi. Nếu thật sự có, cũng chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết. Rất đơn giản ví dụ, anh kiêu ngạo nói anh là quan nhị đại, anh phải sợ hãi ai? Anh đương nhiên phải sợ hãi cha mẹ anh. Bởi vì nếu như bọn họ không gật đầu đồng ý, vậy quan nhị đại anh thật sự sẽ biến thành phế nhị đại. Phú nhị đại cũng sợ hãi cha mẹ. Chỉ cần trực tiếp cắt chi phiếu của anh, vậy là có thể khiến cho anh lộ ra nguyên hình. Cho nên nói hiện tại Hàn Chương có thể không để ý tới Trương Hoành Phi nói, có thể không để ý tới Tô Mộc nói, có thể không để ý tới mọi người ở đây, nhưng khi hắn nhìn thấy người đứng ở cửa, trên mặt nhất thời lộ vẻ khủng hoảng.
Bởi vì người đó chính là Hàn Đạo Đức!
Ba, sao ba lại tới đây?
Hàn Chương ngạc nhiên hỏi.
Ba tại sao lại tới đây? Con còn hỏi tại sao ba lại tới đây sao?
Hàn Đạo Đức lạnh lùng nói.
Con…
Hàn Chương còn muốn nói gì nữa, lại bị Hàn Đạo Đức trực tiếp trợn mắt.
Con câm miệng lại cho cha!
Mọi người đứng ở đây, sau khi nhìn thấy Hàn Đạo Đức xuất hiện, tất cả đều nơm nớp lo sợ. Bọn họ tuy rằng cố gắng hết sức khống chế, nhưng trong lòng vẫn cảm giác sợ hãi. Phải biết rằng đây chính là thị trưởng có cường lực, có danh tiếng nhất ở thành phố Tân Khuyết. Cha mẹ bọn họ đều phải dựa vào hắn để sinh sốn. Nếu như thật sự đắc tội Hàn Đạo Đức, bọn họ cũng chịu không nổi.
Sau khi Trương Hoành Phi nhìn thấy Hàn Đạo Đức xuất hiện, vội vàng đi lên, đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói:
Thị trưởng!
Chuyện gì xảy ra?
Hàn Đạo Đức cau mày nói.
Thị trưởng, ở đây nói không tiện. Chúng ta ra ngoài rồi lại nói?
Trương Hoành Phi hỏi.
Hàn Đạo Đức trực tiếp xoay người. Sau khi hắn đi ra, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm. Tư Mẫn nhìn Hàn Chương nhỏ giọng nói:
Hàn ca, Hàn thị trưởng cũng đã qua. Có phải chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc hay không?
Kết thúc? Hừ, bây giờ là Tô Mộc hắn sắp kết thúc, chứ không phải tôi sắp kết thúc.
Hàn Chương vô cùng phấn khích.
Tư Mẫn nghe nói như thế, nhất thời đem còn lại nói tất cả đều nuốt vào trong bụng mặt. Không muốn hỏi thêm điều gì nữa. Còn hỏi cái gì cứ? Người này rõ ràng chính là một kẻ ngu xuẩn. Có thể nói ra những lời như vậy, thật sự không biết là ngu xuẩn đến trình độ thế nào. Mà người như vậy, so với Phong Ký, đơn giản là kém cỏi hơn nhiều. Nếu như Phong Ký thật sự vì vậy mà có thể đi lên địa vị cao, mình ngược lại có thể suy nghĩ tới chuyện tiếp tục cùng Phong Ký.
Cuộc sống này, đúng là thế sự vô thường!
Nói đi!
Hàn Đạo Đức nói.
Thị trưởng, chuyện là như thế này…
Khi Trương Hoành Phi nói ra một lượt chuyện xảy ra giữa Tô Mộc cùng mình xong, thần sắc Hàn Đạo Đức đã bắt đầu trở nên nghiêm túc. Quả nhiên là bởi vì chuyện của cục giám sát chất lượng thành phố. Chỉ có điều chuyện này đã làm rất chu toàn, chắc sẽ không bị điều tra ra cái gì. Lại nói Hàn Đạo Đức thật sự không tiếp nhận khả năng chuyện này có gì để điều tra, Mọi chuyện đều bày ra ở nơi đó, anh điều tra cái gì?
Dẫn tôi đi gặp vị Tô chủ nhiệm này!
Hàn Đạo Đức nói.
Vâng!
Trương Hoành Phi ở phía trước dẫn đường.
Khi Trương Hoành Phi mở rộng cửa, đi vào báo một câu, Tô Mộc đã mỉm cười ra đón.
Hàn thị trưởng, ngài làm sao lại qua đây? Thật sự là thất lễ. Đáng ra tôi phải qua thăm ngài mới phải.
Tô chủ nhiệm thật sự khách khí. Ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, sao có thể đi thăm hỏi tôi được?
Hàn Đạo Đức cười, nhưng trong lòng lại khiếp sợ.
Trởi ạ, người này thật sự đủ trẻ tuổi. Tô Mộc này cũng chỉ lớn tuổi hơn Hàn Chương một chút thôi đi? Anh xem thử người ta bây giờ đã là cấp gì? Lãnh đạo thực quyền cấp chính xử, đãi ngộ cấp phó sở. Thời gian trôi qua, sợ rằng rất nhanh sẽ đi tới vị trí như mình. Nếu thật sự là như vậy, mình không có tư cách gì ở trước mặt hắn diễu võ dương oai. Phải khiêm tốn. Người như vậy, ai biết có phải sẽ hành động theo cảm tính hay không?
Hàn thị trưởng, mời vào rồi nói chuyện!
Được!
Khi cánh cửa kia đóng cửa, bên trong chỉ có hai người Tô Mộc và Hàn Đạo Đức, những người còn lại đều ở bên ngoài. Không có người nào biết hai người sẽ nói chuyện gì. Nhưng ai cũng chờ đợi tỏng lo lắng. Uông Tiểu Xá cũng đầy lo lắng, đi tới bên cạnh Trương Hoành Phi.
Lão Trương, chuyện này anh thật sự làm không tốt!
Lão Uông, chuyện này anh đừng nói gì cả. Thật sự không nên oán tôi. Anh không biết, chuyện này thật sự có chút khó nói. Nhất thời một lúc không thể nói rõ ràng được. Như vậy đi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói rõ với anh được không.
Trương Hoành Phi thấp giọng nói.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Uông Tiểu Xá lo lắng nói.
Yên tâm đi, lão bản ở bên trong rồi!
Trương Hoành Phi nói.
Trương Hoành Phi và Uông Tiểu Xá đều là người của Hàn Đạo Đức. Chỉ cần Hàn Đạo Đức có thể nói chuyện thỏa đáng cùng Tô Mộc, ngày hôm nay chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ. Chỉ có điều không biết Hàn Đạo Đức rốt cuộc có thể làm được điều này hay không?
Trong một góc tối.
Lão Trần, cục giám sát chất lượng thành phố Tân Khuyết các anh xây dựng tòa nhà hành chính, tôi nói thật sự không phải chứ, quá mức khoe khoang. Anh nhìn thấy chính quyền thành phố không? Còn sang trọng hơn cả chính quyền thành phố. Thật sự không biết bọn họ rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Đây không phải nói rõ là muốn khiến quần chúng đối địch sao? Chuyện này thật sự không thể trách Tô Mộc đến đây điều tra được.
Dư Đan Giang nói.
Đúng vậy, chuyện này xảy ra, hiện tại tôi cũng không biết làm sao. Anh nói xem lần này Tô Mộc qua đây, thật sự chỉ vì điều tra chuyện như vậy sao?
Trần Kiến Đô nhíu mày, tâm tình đồng thời cũng rất nặng nề.
Tôi thật sự không biết. Chỉ có điều tôi nghĩ nếu gặp phải, không có khả năng lại bỏ qua. Về phần kết quả sẽ ra sao, không nhìn thấy sao? Hàn Đạo Đức thị trưởng thành phố đã qua, tin tưởng Tô Mộc sẽ biết phải làm thế nào.
Dư Đan Giang nói.
Hi vọng là như vậy!
Trần Kiến Đô nói.
Tô Mộc là một người rất biết cách hành xử. Nếu như anh quả thật cho rằng hắn là người trẻ tuổi lỗ mãng, vậy anh nhầm rồi. Đến lúc đó anh sẽ biết cái gì gọi là lõi đời khéo đưa đẩy.
Dư Đan Giang có lời này không nói ra, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
Bên trong đại sảnh, Tôn Mai để điện thoại xuống. Bà vừa thông báo với người của phòng giám sát thị ủy. Phát sinh chuyện như vậy, bà là khoa trưởng phải báo lên. Về phần trong phòng giám sát sẽ làm gì, vậy đó chính là chuyện của bọn họ.
Mẹ, con không phải đang nằm mơ chứ?
Phong Ký nói.
Con, sao con có thể đang nằm mơ được? Cho dù là nằm mơ, giấc mơ của con bây giờ cũng là mộng đẹp!
Tôn Mai cười nói.
Đúng vậy, thật sự là mộng đẹp!
Phong Ký gật đầu nói.
Người bạn học cũ này của con thật sự không đơn giản. Như vậy đi, vì nhận lỗi, lúc đó mẹ thật sự đã nói lời không nên nói. Đêm nay đợi tới khi mọi chuyện kết thúc, mẹ mời hắn ăn cơm.
Tôn Mai nói.
Tôn Mai là một người phụ nữ rất khôn khéo. Từ khi bắt đầu lăn lộn ở trên quan trường đến bây giờ, bà biết tầm quan trọng của nhân mạch. Nếu có thể leo lên được tuyến của Tô Mộc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề gì khác. Tôn gia hiện tại đã suy sụp. Nhưng bà vì con trai có thể lớn lên, vì có thể thay con trai lót đường, Tôn Mai thật sự sẽ làm ra rất nhiều chuyện mà người khác không nghĩ tới.
Tô Mộc không phải muốn chứng cứ sao? Người khác không có, nhưng Tôn Mai có!
Thật sự cho rằng Tôn Mai lăn lộn nhiều năm như vậy đều là vô nghĩa âm sao? Thật sự cho rằng lão thị trưởng Tôn gia sau khi lui xuống, trong tay thật sự không bất kỳ thủ đoạn nào sao? Thật sự cho rằng không nói lời nào chính là nhẫn nại và trầm mặc sao?
Đây đều chỉ là khúc dạo dạo đầu chờ đợi bạo phát!
Tất cả mọi người đang đợi, ở nơi này chờ đợi trong lo lắng, cửa phòng chợt đẩy ra. Tô Mộc và Hàn Đạo Đức mỉm cười đi tới. Hàn Đạo Đức nói:
Tô chủ nhiệm, nếu nói như vậy, anh yên tâm, chính quyền thành phố chúng ta nhất định sẽ ra sức ủng hộ!
Vậy cảm ơn Hàn thị trưởng!
Tô Mộc nói.
Dừng chân!
Hàn Đạo Đức nói xong liền xoay người bỏ đi. Đợi sau khi hắn rời đi, Tô Mộc liền nhìn về phía Phong Ký vẫy tay. Hai người cùng Tôn Mai, không để ý đến bất cứ người nào còn ở đó, cứ như vậy trực tiếp rời đi. Bọn họ rất tiêu sái. Giống như lúc xuất hiện ở nơi này, lúc rời đi, Tô Mộc cũng rất thoải mái.
Chuyện như vậy tạm thời dừng lại!
Tim Trương Hoành Phi thoáng thả lỏng!
Uông Tiểu Xá cũng nặng nề thở hắt ra một hơi. Cuối cùng không bị liên lụy. Trời ạ, sau này nếu như làm việc, thật sự phải suy nghĩ cho kỹ mới động thủ. Không thể bởi vì người khác nói một câu, mình liền điên cuồng chạy tới. Phải biết rằng xét đến cùng, vẫn nắm quyền lực trong tay mình mới là quan trọng nhất. Không thể vì mình làm chuyện sai lầm mà vứt bỏ chức quan. Bởi vì chuyện ngu xuẩn như vậy, sẽ cho người ta ủy khuất tới chết.
Hàn Chương, cậu đi cùng tôi!
Bạch An thản nhiên nói.
Làm thư ký của thị trưởng, Bạch An có địa vị không tầm thường. Sau khi nhìn về phía Hàn Chương nói xong, hắn liền đuổi theo Hàn Đạo Đức rời đi. Hàn Chương thì sao? Sắc mặt bây giờ không đẹp lắm. Hắn nhìn về phía Tư Mẫn nói:
Tư Mẫn, đêm nay đành kết thúc như vậy đi. Đợi sau này anh sẽ bù lại cho em sau. Bảo đảm sẽ tốt hơn nhiều so với ngày hôm nay. Em cứ chờ anh là được. Nhất định phải chờ anh!
Đám người Trương Vân Phàm đâu còn dám ở lại lâu. Tất cả tản ra giống như ong vỡ tổ!
Tư Mẫn đứng ở đó. Lúc này toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại một mình cô. Tư Mẫn mặc lễ phục sang trọng, vốn phải kiêu ngạo giống như con chim công, nhưng bây giờ lại khiến người ta có cảm giác ướt sũng. Xung quanh thoảng một khí tức rất đáng thương.
Bên trong xe, sắc mặt Tô Mộc rất bình tĩnh, nhìn về phía Phong Ký, cười nói:
Bạn học cũ, cậu không trách mình đã không nói với cậu về thân phận thật của mình chứ?
Làm gì có? Chỉ có điều tiểu tử cậu rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy? Cho dù là ảo thuật cũng không biến đổi nhanh như cậu được! Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chà, thật lợi hại. Phải biết rằng mẹ mình đã làm nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một khoa trưởng. Không được. Mình thật sự bị cậu làm cho tò mò sắp chết rồi. Cậu nhanh nói cho mình nghe một chút đi. Sau khi tốt nghiệp, cậu rốt cuộc sống thế nào. Cuộc sống của cậu, mình biết hẳn là rất đặc sắc, nhưng cũng không nhất thiết phải đặc sắc như vậy chứ!
Phong Ký với giọng điệu sốt ruột nói.
Thật ra chuyện của mình là như thế này…
Sợ hãi ẩn sâu trong lòng mỗi người, chính là một loại bản năng. Trên thế giới này sẽ không có người nào không sợ hãi. Nếu thật sự có, cũng chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết. Rất đơn giản ví dụ, anh kiêu ngạo nói anh là quan nhị đại, anh phải sợ hãi ai? Anh đương nhiên phải sợ hãi cha mẹ anh. Bởi vì nếu như bọn họ không gật đầu đồng ý, vậy quan nhị đại anh thật sự sẽ biến thành phế nhị đại. Phú nhị đại cũng sợ hãi cha mẹ. Chỉ cần trực tiếp cắt chi phiếu của anh, vậy là có thể khiến cho anh lộ ra nguyên hình. Cho nên nói hiện tại Hàn Chương có thể không để ý tới Trương Hoành Phi nói, có thể không để ý tới Tô Mộc nói, có thể không để ý tới mọi người ở đây, nhưng khi hắn nhìn thấy người đứng ở cửa, trên mặt nhất thời lộ vẻ khủng hoảng.
Bởi vì người đó chính là Hàn Đạo Đức!
Ba, sao ba lại tới đây?
Hàn Chương ngạc nhiên hỏi.
Ba tại sao lại tới đây? Con còn hỏi tại sao ba lại tới đây sao?
Hàn Đạo Đức lạnh lùng nói.
Con…
Hàn Chương còn muốn nói gì nữa, lại bị Hàn Đạo Đức trực tiếp trợn mắt.
Con câm miệng lại cho cha!
Mọi người đứng ở đây, sau khi nhìn thấy Hàn Đạo Đức xuất hiện, tất cả đều nơm nớp lo sợ. Bọn họ tuy rằng cố gắng hết sức khống chế, nhưng trong lòng vẫn cảm giác sợ hãi. Phải biết rằng đây chính là thị trưởng có cường lực, có danh tiếng nhất ở thành phố Tân Khuyết. Cha mẹ bọn họ đều phải dựa vào hắn để sinh sốn. Nếu như thật sự đắc tội Hàn Đạo Đức, bọn họ cũng chịu không nổi.
Sau khi Trương Hoành Phi nhìn thấy Hàn Đạo Đức xuất hiện, vội vàng đi lên, đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói:
Thị trưởng!
Chuyện gì xảy ra?
Hàn Đạo Đức cau mày nói.
Thị trưởng, ở đây nói không tiện. Chúng ta ra ngoài rồi lại nói?
Trương Hoành Phi hỏi.
Hàn Đạo Đức trực tiếp xoay người. Sau khi hắn đi ra, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm. Tư Mẫn nhìn Hàn Chương nhỏ giọng nói:
Hàn ca, Hàn thị trưởng cũng đã qua. Có phải chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc hay không?
Kết thúc? Hừ, bây giờ là Tô Mộc hắn sắp kết thúc, chứ không phải tôi sắp kết thúc.
Hàn Chương vô cùng phấn khích.
Tư Mẫn nghe nói như thế, nhất thời đem còn lại nói tất cả đều nuốt vào trong bụng mặt. Không muốn hỏi thêm điều gì nữa. Còn hỏi cái gì cứ? Người này rõ ràng chính là một kẻ ngu xuẩn. Có thể nói ra những lời như vậy, thật sự không biết là ngu xuẩn đến trình độ thế nào. Mà người như vậy, so với Phong Ký, đơn giản là kém cỏi hơn nhiều. Nếu như Phong Ký thật sự vì vậy mà có thể đi lên địa vị cao, mình ngược lại có thể suy nghĩ tới chuyện tiếp tục cùng Phong Ký.
Cuộc sống này, đúng là thế sự vô thường!
Nói đi!
Hàn Đạo Đức nói.
Thị trưởng, chuyện là như thế này…
Khi Trương Hoành Phi nói ra một lượt chuyện xảy ra giữa Tô Mộc cùng mình xong, thần sắc Hàn Đạo Đức đã bắt đầu trở nên nghiêm túc. Quả nhiên là bởi vì chuyện của cục giám sát chất lượng thành phố. Chỉ có điều chuyện này đã làm rất chu toàn, chắc sẽ không bị điều tra ra cái gì. Lại nói Hàn Đạo Đức thật sự không tiếp nhận khả năng chuyện này có gì để điều tra, Mọi chuyện đều bày ra ở nơi đó, anh điều tra cái gì?
Dẫn tôi đi gặp vị Tô chủ nhiệm này!
Hàn Đạo Đức nói.
Vâng!
Trương Hoành Phi ở phía trước dẫn đường.
Khi Trương Hoành Phi mở rộng cửa, đi vào báo một câu, Tô Mộc đã mỉm cười ra đón.
Hàn thị trưởng, ngài làm sao lại qua đây? Thật sự là thất lễ. Đáng ra tôi phải qua thăm ngài mới phải.
Tô chủ nhiệm thật sự khách khí. Ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, sao có thể đi thăm hỏi tôi được?
Hàn Đạo Đức cười, nhưng trong lòng lại khiếp sợ.
Trởi ạ, người này thật sự đủ trẻ tuổi. Tô Mộc này cũng chỉ lớn tuổi hơn Hàn Chương một chút thôi đi? Anh xem thử người ta bây giờ đã là cấp gì? Lãnh đạo thực quyền cấp chính xử, đãi ngộ cấp phó sở. Thời gian trôi qua, sợ rằng rất nhanh sẽ đi tới vị trí như mình. Nếu thật sự là như vậy, mình không có tư cách gì ở trước mặt hắn diễu võ dương oai. Phải khiêm tốn. Người như vậy, ai biết có phải sẽ hành động theo cảm tính hay không?
Hàn thị trưởng, mời vào rồi nói chuyện!
Được!
Khi cánh cửa kia đóng cửa, bên trong chỉ có hai người Tô Mộc và Hàn Đạo Đức, những người còn lại đều ở bên ngoài. Không có người nào biết hai người sẽ nói chuyện gì. Nhưng ai cũng chờ đợi tỏng lo lắng. Uông Tiểu Xá cũng đầy lo lắng, đi tới bên cạnh Trương Hoành Phi.
Lão Trương, chuyện này anh thật sự làm không tốt!
Lão Uông, chuyện này anh đừng nói gì cả. Thật sự không nên oán tôi. Anh không biết, chuyện này thật sự có chút khó nói. Nhất thời một lúc không thể nói rõ ràng được. Như vậy đi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói rõ với anh được không.
Trương Hoành Phi thấp giọng nói.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Uông Tiểu Xá lo lắng nói.
Yên tâm đi, lão bản ở bên trong rồi!
Trương Hoành Phi nói.
Trương Hoành Phi và Uông Tiểu Xá đều là người của Hàn Đạo Đức. Chỉ cần Hàn Đạo Đức có thể nói chuyện thỏa đáng cùng Tô Mộc, ngày hôm nay chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ. Chỉ có điều không biết Hàn Đạo Đức rốt cuộc có thể làm được điều này hay không?
Trong một góc tối.
Lão Trần, cục giám sát chất lượng thành phố Tân Khuyết các anh xây dựng tòa nhà hành chính, tôi nói thật sự không phải chứ, quá mức khoe khoang. Anh nhìn thấy chính quyền thành phố không? Còn sang trọng hơn cả chính quyền thành phố. Thật sự không biết bọn họ rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Đây không phải nói rõ là muốn khiến quần chúng đối địch sao? Chuyện này thật sự không thể trách Tô Mộc đến đây điều tra được.
Dư Đan Giang nói.
Đúng vậy, chuyện này xảy ra, hiện tại tôi cũng không biết làm sao. Anh nói xem lần này Tô Mộc qua đây, thật sự chỉ vì điều tra chuyện như vậy sao?
Trần Kiến Đô nhíu mày, tâm tình đồng thời cũng rất nặng nề.
Tôi thật sự không biết. Chỉ có điều tôi nghĩ nếu gặp phải, không có khả năng lại bỏ qua. Về phần kết quả sẽ ra sao, không nhìn thấy sao? Hàn Đạo Đức thị trưởng thành phố đã qua, tin tưởng Tô Mộc sẽ biết phải làm thế nào.
Dư Đan Giang nói.
Hi vọng là như vậy!
Trần Kiến Đô nói.
Tô Mộc là một người rất biết cách hành xử. Nếu như anh quả thật cho rằng hắn là người trẻ tuổi lỗ mãng, vậy anh nhầm rồi. Đến lúc đó anh sẽ biết cái gì gọi là lõi đời khéo đưa đẩy.
Dư Đan Giang có lời này không nói ra, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
Bên trong đại sảnh, Tôn Mai để điện thoại xuống. Bà vừa thông báo với người của phòng giám sát thị ủy. Phát sinh chuyện như vậy, bà là khoa trưởng phải báo lên. Về phần trong phòng giám sát sẽ làm gì, vậy đó chính là chuyện của bọn họ.
Mẹ, con không phải đang nằm mơ chứ?
Phong Ký nói.
Con, sao con có thể đang nằm mơ được? Cho dù là nằm mơ, giấc mơ của con bây giờ cũng là mộng đẹp!
Tôn Mai cười nói.
Đúng vậy, thật sự là mộng đẹp!
Phong Ký gật đầu nói.
Người bạn học cũ này của con thật sự không đơn giản. Như vậy đi, vì nhận lỗi, lúc đó mẹ thật sự đã nói lời không nên nói. Đêm nay đợi tới khi mọi chuyện kết thúc, mẹ mời hắn ăn cơm.
Tôn Mai nói.
Tôn Mai là một người phụ nữ rất khôn khéo. Từ khi bắt đầu lăn lộn ở trên quan trường đến bây giờ, bà biết tầm quan trọng của nhân mạch. Nếu có thể leo lên được tuyến của Tô Mộc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề gì khác. Tôn gia hiện tại đã suy sụp. Nhưng bà vì con trai có thể lớn lên, vì có thể thay con trai lót đường, Tôn Mai thật sự sẽ làm ra rất nhiều chuyện mà người khác không nghĩ tới.
Tô Mộc không phải muốn chứng cứ sao? Người khác không có, nhưng Tôn Mai có!
Thật sự cho rằng Tôn Mai lăn lộn nhiều năm như vậy đều là vô nghĩa âm sao? Thật sự cho rằng lão thị trưởng Tôn gia sau khi lui xuống, trong tay thật sự không bất kỳ thủ đoạn nào sao? Thật sự cho rằng không nói lời nào chính là nhẫn nại và trầm mặc sao?
Đây đều chỉ là khúc dạo dạo đầu chờ đợi bạo phát!
Tất cả mọi người đang đợi, ở nơi này chờ đợi trong lo lắng, cửa phòng chợt đẩy ra. Tô Mộc và Hàn Đạo Đức mỉm cười đi tới. Hàn Đạo Đức nói:
Tô chủ nhiệm, nếu nói như vậy, anh yên tâm, chính quyền thành phố chúng ta nhất định sẽ ra sức ủng hộ!
Vậy cảm ơn Hàn thị trưởng!
Tô Mộc nói.
Dừng chân!
Hàn Đạo Đức nói xong liền xoay người bỏ đi. Đợi sau khi hắn rời đi, Tô Mộc liền nhìn về phía Phong Ký vẫy tay. Hai người cùng Tôn Mai, không để ý đến bất cứ người nào còn ở đó, cứ như vậy trực tiếp rời đi. Bọn họ rất tiêu sái. Giống như lúc xuất hiện ở nơi này, lúc rời đi, Tô Mộc cũng rất thoải mái.
Chuyện như vậy tạm thời dừng lại!
Tim Trương Hoành Phi thoáng thả lỏng!
Uông Tiểu Xá cũng nặng nề thở hắt ra một hơi. Cuối cùng không bị liên lụy. Trời ạ, sau này nếu như làm việc, thật sự phải suy nghĩ cho kỹ mới động thủ. Không thể bởi vì người khác nói một câu, mình liền điên cuồng chạy tới. Phải biết rằng xét đến cùng, vẫn nắm quyền lực trong tay mình mới là quan trọng nhất. Không thể vì mình làm chuyện sai lầm mà vứt bỏ chức quan. Bởi vì chuyện ngu xuẩn như vậy, sẽ cho người ta ủy khuất tới chết.
Hàn Chương, cậu đi cùng tôi!
Bạch An thản nhiên nói.
Làm thư ký của thị trưởng, Bạch An có địa vị không tầm thường. Sau khi nhìn về phía Hàn Chương nói xong, hắn liền đuổi theo Hàn Đạo Đức rời đi. Hàn Chương thì sao? Sắc mặt bây giờ không đẹp lắm. Hắn nhìn về phía Tư Mẫn nói:
Tư Mẫn, đêm nay đành kết thúc như vậy đi. Đợi sau này anh sẽ bù lại cho em sau. Bảo đảm sẽ tốt hơn nhiều so với ngày hôm nay. Em cứ chờ anh là được. Nhất định phải chờ anh!
Đám người Trương Vân Phàm đâu còn dám ở lại lâu. Tất cả tản ra giống như ong vỡ tổ!
Tư Mẫn đứng ở đó. Lúc này toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại một mình cô. Tư Mẫn mặc lễ phục sang trọng, vốn phải kiêu ngạo giống như con chim công, nhưng bây giờ lại khiến người ta có cảm giác ướt sũng. Xung quanh thoảng một khí tức rất đáng thương.
Bên trong xe, sắc mặt Tô Mộc rất bình tĩnh, nhìn về phía Phong Ký, cười nói:
Bạn học cũ, cậu không trách mình đã không nói với cậu về thân phận thật của mình chứ?
Làm gì có? Chỉ có điều tiểu tử cậu rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy? Cho dù là ảo thuật cũng không biến đổi nhanh như cậu được! Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chà, thật lợi hại. Phải biết rằng mẹ mình đã làm nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một khoa trưởng. Không được. Mình thật sự bị cậu làm cho tò mò sắp chết rồi. Cậu nhanh nói cho mình nghe một chút đi. Sau khi tốt nghiệp, cậu rốt cuộc sống thế nào. Cuộc sống của cậu, mình biết hẳn là rất đặc sắc, nhưng cũng không nhất thiết phải đặc sắc như vậy chứ!
Phong Ký với giọng điệu sốt ruột nói.
Thật ra chuyện của mình là như thế này…
/1590
|