Quán Cơm Nhỏ
Chương 5 - “Sư Tử Cái Nhớ Chú Lắm, Mỗi Lần Nhớ Lại Khóc, Mỗi Lần Khóc Lại Ngược Đãi Anh…”
/27
|
Khi bữa tối trình làng, Tô Bạch sửng sốt. Vốn hí hửng tới ăn ké sủi cảo, nhìn đi nhìn lại, đúng là sủi cảo thật, chỉ có điều to thật là to. Tần Ly lần này làm sủi cảo loại lớn, nhân rất đơn giản, cải thảo, thịt lợn, rau hẹ, cộng thêm bì lợn đông hầm cả buổi tối hôm trước, vỏ mỏng nhân dày, ăn vào miệng… ái chà chà, thơm ngon tuyệt vời mà lại không ngấy. Ăn kèm hành tây, tương đậu, đúng là món thường ngày theo phong cách nông thôn đông bắc.
Ăn uống no đủ, Tần Ly xếp một hộp đầy cho Lý Tranh mang về, Tô Bạch và Mục Triết Viễn cũng chào rồi lui quân.
“Tên kia là ai thế? Nó dựa vào đâu mà khoa tay múa chân với chú?” Lão Mã luôn luôn thiên vị người nhà, nhìn tên đàn ông mặc đồ đen kia cực kỳ không vừa mắt.
“Chủ nợ đấy.” Nhớ tới bảy vạn đồng kia, Tần Ly tức nghiến răng.
Lão Mã bó tay rồi. Nói đến tiền thì anh đành chịu. Tiền lương của anh không thấp, thỉnh thoảng còn làm một cú đầu tư ngắn hạn vào cổ phiếu, thu nhập cũng khá, nhưng mà, trong nhà có cọp mẹ. Nói đến vợ lão Mã thì chỉ cần đề cập vài câu. Người lão Mã sợ nhất là vợ mình, mà người Tần Ly sợ nhất trên đời cũng là vợ lão Mã. Người phụ nữ kia, hung tàn số một!
Phương Sanh – vợ lão Mã, vốn là học trò mẹ Tần, một lần gặp thanh niên điển trai trẻ trung Mã Lực tại Tần gia liền trúng tiếng sét ái tình, sau đó bắt đầu hành trình theo duổi dữ dội chông gai. Thế nhưng lão Mã không ưa Phương Sanh. Không thể trách lão Mã không nhìn được người ta, Phương Sanh có một đống tật xấu của bao cậu ấm cô chiêu con một thời bấy giờ, mà lão Mã lại lớn lên dưới bàn tay mẹ Tần. Mẹ Tần là ai, đó là điển hình của phụ nữ vùng sông nước Giang Nam, dịu dàng tú lệ, vừa đảm đang tháo vát vừa nhã nhặn lịch sự, lại thêm ngón đàn tuyệt hảo…
Không nói cái khác, chỉ nói hai người – lão Mã và Tần Ly, tuổi trẻ gây không ít rắc rối, ngay cả nhã nhặn như ba Tần đều vung thước không ít lần, thế mà chỉ cần mẹ Tần ngồi xuống, rưng rưng đôi mắt, hai anh em thổ phỉ liền hạ vũ khí đầu hàng. Mẹ Tần là thủ phạm khiến tầm mắt hai tên này cao vài bậc.
Phương Sanh cũng không phải tay vừa, theo đuổi năm, sáu năm không có kết quả liền trói ngay người lại, chuốc rượu, “cường bạo”, sau đó vác bụng kết hôn. Phương Sanh cũng hiểu ằng, muốn chinh phụ trái tim đàn ông cần chinh phục được dạ dày người ta trước, nhưng dạ dày Mã Lực đã sớm bị mẹ Tần chinh phục rồi, làm gì còn thèm để ý đến mấy món vặt Phương tiểu thư làm kia chứ! Cho nên Phương Sanh thay đổi chiến thuật, để nắm được trái tim đàn ông, trước tiên cần nắm được hầu bao của anh ta đã…
Hồi hai người còn đang trình diễn hoạt cảnh đuổi bắt, Tần Ly gây không ít chuyện thêm vào, lúc thì thò tay đẩy một cái, lúc thì vươn chân ngáng cho ngã bổ ngửa, tóm lại, chuyện xấu chuyện tốt số lượng ngang nhau. Còn nhớ lúc Phương Sanh tóm được người rồi, áo cưới còn chưa kịp cởi đã quay đầu cho Tần Ly một quyền. Tần Ly cú lắm, lại không dám ra tay với phụ nữ có thai, đành tìm dịp thanh toán với lão Mã, sau đó lại bị Phương Sanh dần một trận, bị đánh vài tháng mới cho ra kết luận: sư tử Hà Đông họ Phương quá uy vũ, tiểu sinh Tần gia chọc không nổi…
Lão Mã nhăn mặt lại như quả mướp héo, bảy vạn đồng không phải số nhỏ, nếu trình bày với cọp mẹ, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra thời gian tới phải sống trong nước sôi lửa bỏng thế nào, nhưng nếu không nhờ, để sau này cọp mẹ biết Tiểu Ly đang ở đây chịu khổ, khó mà đoán được liệu mình có thể thấy ngày mai hay không!
Tần Ly rất thích nhìn cảnh lão Mã bị hành hung nhưng lại không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, thấy Tiểu Mãn dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài liền đứng dậy ôm con lên phòng. Phòng ngủ trên lầu diện tích rất nhỏ, đồ đạc đều hết sức đơn giản, một cái giường mét hai, trên đó xếp hai cái gối một lớn một nhỏ, một cái khăn phủ giường. Sát tường kê một cái bàn vuông nhỏ, một chiếc ghế con con, là “đồ chuyên dụng” của Tiểu Mãn. Ngoài ra không còn gì khác, mà cũng chẳng còn không gian để sắp xếp thứ khác. Bên cạnh phòng ngủ là một phòng vệ sinh nhỏ, có gắn một vòi sen chỉ tắm được nước lạnh, bên dưới là một cái bồn nhựa thật to – “bồn tắm chuyên dụng” của Tiểu Mãn.
Tần Ly xách nước nóng từ dưới nhà lên tắm cho con, xong xuôi liền ôm cục cưng lên giường ngủ, dỗ Tiểu Mãn ngủ rồi liền nhận ra điều bất thường, nhìn lại mới phát hiện lão Mã đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng tí tách rơi nước mắt nha.
Tần Ly chỉ cảm thấy tê cả da đầu, trước giờ lão Mã vốn luôn cẩu thả chứ đâu phải người đa sầu đa cảm, vậy mà lúc này lại ngồi trước mặt anh thút tha thút thít. Tần Ly cũng không định sướt mướt cùng một anh già trung niên bèn quẳng lão Mã ở lại, bản thân chạy xuống lầu. Còn nhiều việc lắm, dưa chua hơi ít, phải muối thêm vại nữa.
Thằng nhóc kia ngủ rất say, tiểu sư đệ xuống nhà rồi, lão Mã nhìn nhìn không gian hẹp đến đáng thương lại không nhịn nổi chua xót trong lòng. Từ bé đến lớn Tần Ly đều được sống trong nuông chiều, học tập và công việc đều xuôi chèo mát mái. Trong ấn tượng của anh, hình ảnh về tiểu sư đệ có thể mặc Đường trang bằng lụa chơi đàn, hoặc là ôm sách đọc thâu đêm suốt sáng, hay cũng có thể là cầm tách trà ngồi trên ghế bập bênh ngắm bình minh ngắm hoàng hôn, hoặc là đứng trên bục giảng “hại người” không biết mệt, chưa bao giờ tưởng tượng được một con người ưu tú, đẹp đẽ, quý phái như vậy lại chui rúc ở đây, đeo tạp dề bận rộn luôn tay bên bếp, lại còn tha theo một đứa con riêng, oằn lưng gánh món nợ thật lớn, giãy giụa tìm kế sinh nhai. Anh vẫn cho rằng, người như tiểu sư đệ nhà anh chỉ thuộc về thế giới của sách, không thể một ngày thiếu sách, vậy mà hiện tại trong phòng này, ngoại trừ mấy quyển sách bằng tranh cho trẻ em với vài bản thực đơn, tuyệt không tìm thấy thứ gì có chữ nữa.
Nhà họ Tần cũng coi như sung túc. Trước giải phóng, họ ở trong một biệt thự lớn có hoa viên, trong tay lại sở hữu không ít đồ cổ vất vả bảo tồn từ nhiều thế hệ. Hiện tại trong thư viện của khoa, hơn trăm đầu sách quý độc bản đều đến từ Tần gia. Thư viện nhà họ Tần có gần mười vạn đầu sách. Năm ấy Tần Ly còn mua lại toàn bộ căn hộ dưới lầu bao gồm bốn phòng ngủ ba phòng khách, sửa lại làm thư viện riêng, đương nhiên, những sách này nay đều bị dọn vào thư viện khoa.
Hậu sự của Tần Ly đều do một tay anh lo liệu. Tần gia không còn nhiều thân thích, chỉ có một cậu ruột đã di dân. Người cậu phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại biết quan hệ của Mã Lực với nhà họ Tần nên giao toàn bộ di sản cho anh. Anh không tham, bán toàn bộ bất động sản và cổ phiếu của Tần gia, cộng thêm lật tung bàn hiệu trưởng kiếm được một khoản, xây cho khoa một tòa nhà nữa, lấy tên ba Tần. Số tiền còn lại dùng để lập một quỹ học bổng, lấy danh nghĩa mẹ Tần.
Hiện tại anh hối hận vô cùng, sao ngày ấy không lưu lại chút ít, dù chỉ một chút thôi em anh cũng sẽ không phải chịu khổ nữa rồi! Càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng đau lòng, Mã Lực rút một điếu thuốc, tay run run châm lửa rồi rít mạnh một hơi, nhớ tới mười sáu năm lớn lên cùng tiểu sư đệ, ngực lại càng thêm đau đớn.
Hồi mới quen biết, giống như Tần Ly không ưa Mã Lực, Mã Lực cũng không thích Tần Ly. Khi đó Tần Ly mới mười sáu tuổi, hoàn toàn là một thằng nhóc bị nuông hư, muốn mọi thứ đều phải quay quanh mình cho nên luôn tìm Mã Lực gây sự. Một lần lại một lần đánh ngã Tần Ly, sau đó Mã Lực nhận ra một ưu điểm của cậu nhóc, rất kiên trì. Nhóc con kia, cứ ba ngày lại tới khiêu chiến với anh một lần, mỗi lần thất bại lại càng thêm chịu khó rèn luyện.
Lần đầu bị đánh ngã, xác thực là một sỉ nhục đeo đẳng suốt đời. Khi đó Tần Ly đã luyện tán đả ba năm, hai người hầu như không phân thắng bại. Cuối cùng cả hai cùng đánh theo kiểu “loạn chiến”. Sau đó, bi kịch xuất hiện. Tiểu sư đệ nổi giận dùng đến vũ khí nguyên thủy – răng, vừa vặn Phương Sanh đi ngang qua xem chiến bỏ lại một cái vỏ chuối, tiểu sư đệ vừa vặn đạp một cước lên đó, ngay sau đó Mã Lực bị kéo ngã. Hôm đó anh mặc đồ thể thao, kết quả “soạt” một cái, quần bị kéo xuống, mà tiểu sư đệ lại không thu thế được, một ngụm đớp tới. Vì vậy Mã Lực thu hoạch được một dấu răng người trên mông cùng với việc bị Phương Sanh cười nhạo nửa đời.
Thực sự quý mến tiểu sư đệ là vào kỳ nghỉ hè năm nhất của Tần Ly. Khi đó còn chưa phát sinh sự kiện “dấu răng trên mông”, thầy cô xuất ngoại giảng dạy, Mã Lực mang theo Tần Ly về quê mình nghỉ hè, đúng dịp tiễn em gái lớn đi lấy chồng.
Em gái lớn Mã Lộ là con thứ hai trong gia đình, xong cấp hai liền nghỉ học đi làm hỗ trợ cha mẹ nuôi anh trai và hai em nhỏ đi học. Một gia đình có dạng phổ thông ở thông thôn, nuôi ba đứa con ăn học, trong nhà vất vả thế nào mọi người có thể hình dung. Khi đó nông thôn đang lưu hành tặng của hồi môn ba món trang sức vàng – tức nhẫn vàng, vòng cổ vàng và hoa tai vàng. Gia đình nào có điều kiện sẽ tặng con gái một, hai món làm hồi môn, gia đình nào khá hơn sẽ cho cả ba món. Nhà họ Mã, đừng nói là ba món trang sức vàng, ngay cả ba đồ vặt quan trọng là TV, tủ lạnh, máy giặt cũng không thể. Lúc đó Mã Lực đang làm nghiên cứu sinh, chuẩn bị bảo vệ tiến sĩ, thầy Tần dùng người lại nghiêm khắc vô cùng. Mã Lực căn bản không có thời gian làm thêm, trợ cấp của trường chỉ đủ sinh hoạt.
Có thể nói, trong bốn đứa con nhà họ Mã, Mã Lộ thiệt thòi nhất.
Mã Lực vẫn nghĩ có lỗi với em gái, về nhà mấy ngày chỉ ủ rũ vùi đầu vào làm việc, không để ý đến người khách mình mang về. Vậy mà tiểu sư đệ lại làm một chuyện khiến anh kinh hãi.
Tần Ly lượn vài vòng quanh nhà họ Mã, từ kinh ngạc ban đầu đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Trước hôn lễ là ngày đưa đồ cưới, do nhà trai phái người đánh xe tới nhận, nhà gái chịu trách nhiệm đãi tiệc. Hôm đó, sáng sớm Tần Ly đã chạy đâu mất dạng, đến chạng vạng mới về Mã gia.
Lúc đó Mã Lực đi tìm cậu đã sắp phát điên, gặp người về liền không nói không rằng đánh luôn, đương nhiên hai người lại quấn lấy nhau ẩu đả. Ăn xong cơm tối, Tần Ly ném cho Mã Lực một cái hộp rất tinh xảo, trên nắp hộp còn khắc tên của một tiệm vàng nổi tiếng nhất thành phố.
“Vốn định tặng cho ông, nhưng mà ông đánh tôi, không cho nữa! Tính là cho ông mượn, sau này cả vốn lẫn lãi đều phải trả đủ đó.” Lúc ấy Tần Ly vênh mặt nói như vậy.
Tần Ly vào thành phố, không chỉ mua nguyên bộ ba món trang sức vàng mà còn thuê một bộ áo cưới, mua một đôi giày cao gót màu hồng, thuê thợ chụp ảnh và thợ trang điểm.
Hôm sau, hôn lễ thật long trọng. Khắp nơi xa gần, đây là cô dâu đầu tiên mặc áo cưới, cũng là nhà đầu tiên mời thợ chụp ảnh, của hồi môn nguyên bộ ba món trang sức không nói, còn mời cả thợ trang điểm làm đầu cho cô dâu.
Ngày đó Tần Ly tiêu mất gần hai vạn đồng, quẹt cho cái thẻ ngân hàng cậu mang theo cạn sạch không còn một đồng. Ông bà Mã vừa vui cho con gái vừa đau lòng cho con trai, Tần Ly đưa những thứ này dưới danh nghĩa Mã Lực, hoàn toàn giấu được cha mẹ cô dâu.
Mã Lực cũng đau lòng, đau lòng vì vừa đánh tiểu sư đệ sưng cả mặt.
“Em gái kết hôn là chuyện cả đời, phải làm long trọng chứ. Tiền ba món trang sức kia cho ông mượn, nhớ phải trả lại tôi!” Tần Ly vênh cằm bảo.
“Em gái cái gì? Mã Lộ còn lớn hơn chú hai tuổi đấy!” Mã Lực gõ gõ đầu tiểu sư đệ, sau đó xin tiền cha mẹ mua hai vé ngồi cứng về trường.
Tần Ly năm ấy mới chỉ mười tám tuổi. Rất nhiều năm sau này, Mã Lực vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tiểu sư đệ bướng bỉnh vênh vênh cái cằm đầy đắc ý cùng với khóe miệng vẫn còn mang theo vết xanh tím, bảo mình nhớ trả tiền.
Tần Ly chỉ gọi Mã Lực là “anh” một lần trong đời, một lần, đủ để Mã Lực nhớ cả đời.
Ngày giỗ thầy cô, suốt dọc đường đi tảo mộ, anh luôn thấp thỏm lo âu, cảm giác có gì đó bất thường xảy ra, mở đài, vừa lúc nghe được tin tức về tai nạn xe cộ liên hoàn. Mà con đường ấy, là con dường duy nhất từ Tần gia tới mộ địa.
Gọi máy bàn, không ai nghe. Gọi di động, không bắt máy.
Phóng như bay suốt một đường tới hiện trường vụ tai nạn, đẩy cảnh sát giao thông ra, tìm từng chiếc xe. Xe đã bị chèn biến hình, người nọ gục trên ghế lái, suốt từ ngực trở xuống máu me bê bết, gương mặt lại sạch sẽ vô cùng, chỉ là đã tái nhợt phát sợ. Người nọ hơi mở mắt, nhìn Mã Lực qua cửa kính vỡ nát, môi nhẹ nhàng giật giật, sau đó, hai mắt nhắm lại, không bao giờ mở ra nữa.
Động tác rất khẽ, thế nhưng Mã Lực vẫn nghe thật rõ ràng bên tai.
“Anh.”
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời.
~*
~ Tần Ly chuẩn bị xong hai vò dưa chua mới lên lầu, vừa đến cửa phòng đã ngửi thấy mùi thuốc lá liền vội vã bước tới dụi tắt điếu thuốc thứ n trong tay lão Mã, sau đó lấy quạt hương bồ ra sức quạt không khí.
“Dám hút thuốc trước mặt con tôi, lão Mã, ông chết chắc rồi!” Tần Ly tức giận, lại dám để con tôi hít khói thuốc của ông, dám để đứa con bốn tuổi nhà tôi hít khói thuốc của ông!
Nhìn người trước mặt đang giương nanh múa vuốt, lão Mã vừa rưng rưng nước mắt vừa buồn cười. Đúng vậy, cho dù đã thay đổi vỏ ngoài nhưng đây vẫn cứ là tiểu sư đệ của anh, mặt trước quân tử mặt sau lưu manh, không khác xưa chút nào!
“Này, một đống tuổi rồi, đừng có sướt mướt như thế có được không hả?” Tần Ly chưa kịp tránh đã bị người ta ôm chặt lấy. Ừ thì thôi, ôm thì ôm đi, nhưng mà có cần vừa ôm vừa vỗ vỗ sau lưng như với trẻ con thế không, ừm, giống như vỗ an ủi con mình ấy!
Lão Mã ôm tiểu sư đệ còn sống sờ sờ vào lòng, tâm tình chầm chậm bình tĩnh lại. Tỉnh táo lại rồi, chuyện cần giải quyết cũng nên đối mặt, nghĩ đến cọp mẹ trong nhà, mặt anh lại nhăn nhúm vào một chỗ. Không nắm kinh tế trong nhà nên cần tiền thì phải nhờ “thủ quỹ gia đình” chi, bà chủ nhà anh cứ gặp dịp là phải tìm cớ “sửa chữa” anh, lần này chắc chắn sẽ khiến anh chết rất khó coi. Nhưng nếu không nói cho bà ấy, để sau này bà ấy biết mình giấu chuyện của Tiểu Ly hoặc là nhìn Tiểu Ly gặp khó khăn mà không giúp được, anh khẳng định mình sẽ sống không bằng chết.
“Tiểu Ly, tài sản trong nhà chú, anh bán hết mất rồi, quyên cho khoa xây phòng học và tạo quỹ học bổng, lấy tên thầy cô.”
“Thư viện cũng xây dựng thêm, anh không dám lấy tên chú, biết chú không thích những thứ hư danh này, chỉ treo trong phòng sách cổ một bức tranh chữ của chú. Tự nhiên một chốc đã thêm mười vạn đầu sách, cộng thêm bao nhiêu độc bản sách quý, chú không biết viện trưởng Hoắc vênh váo thế nào đâu, chỗ đó đã thành phòng tiếp khách của ông ấy luôn đấy.”
“Tiền bảo hiểm của chú anh chưa lấy, à, người hưởng là con anh, bao giờ có anh sẽ mang đến cho chú.”
“Sư tử cái nhớ chú lắm, mỗi lần nhớ lại khóc, mỗi lần khóc lại ngược đãi anh, thôi, đi theo anh về nhà, anh nuôi chú.”
“Còn cháu trai chú, sinh nhật năm nay của nó chú chưa tới, tiền lì xì còn đang nợ đấy…”
Lão Mã vừa đi phía sau Tần Ly vừa lải nhải luôn mồm, như thể muốn đóng gói mang người về ngay lập tức.
Nhẫn nhịn nghe lão Mã nói nhảm nửa ngày, Tần Ly cũng bắt được trọng điểm, thảo nào trước đây cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng vậy, bảo hiểm! Tần Ly không hiểu biết chuyện này lắm, những chuyện lặt vặt trong nhà trước đây đều do lão Mã một tay xử lý, hiện tại tự mình thu xếp mọi chuyện cũng không nhớ tới.
Xe của họ Tô kia, BMW số lượng hữu hạn toàn cầu, sao lại không có bảo hiểm! Bảy vạn đồng sửa xe, trừ bảo hiểm đi sẽ không còn bao nhiêu mới đúng, luật sư, đúng là lòng dạ hiểm độc!
Tên mặt người dạ thú kia…
Trên mặt Tần Ly treo lên nụ cười quen thuộc, bàn tay lại vặn gãy đôi đũa đang cầm.
Bên này, đang thức đêm tăng ca xử lý tài liệu, đại luật sư Tô rùng mình một cái.
Dỡ gánh nặng trong lòng xuống, Tần Ly cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Về chuyện cùng lão Mã quay về, Tần Ly chưa từng nghĩ tới. Anh không có gì bất mãn với công việc hiện tại, tuy có hơi mệt nhưng kiếm tiền khá nhanh, ít nhất cũng phải bám ở đây đến khi hết hạn hợp đồng thuê nhà đã. Hơn nữa, quay về anh cũng không tìm được vị trí thích hợp cho mình. Với bằng cấp của Trình Lâm, anh không thể xin được công việc dạy học quen thuộc. Trừ việc làm chủ quán, anh chỉ sợ hiện thời mình không thể tìm được công việc có thời gian thuận tiện như vậy. Việc chăm sóc con trai, anh chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác.
“Con tôi trông đáng yêu không?” Nhìn cục cưng nằm ngang giường ngủ say sưa, nước miếng đầy khóe miệng, Tần Ly mỉm cười tủm tỉm cắt đứt dòng lải nhải của lão Mã.
“Cũng được, chỉ kém con anh chút xíu.” Lão Mã vênh váo.
Con mình vợ người lúc nào cũng tuyệt nhất, Tần Ly hiểu chân lý này nên không tranh cãi, lấy một cái chăn ra trải chỗ nằm cho lão Mã.
Sớm hôm sau, nhìn tiểu sư đệ nhà mình đeo tạp dề đứng bên ngoài làm bánh cuộn, lão Mã đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Nhìn thì có vẻ như bị nhiễm khói bụi trần tục song chính vì thế trông tiểu sư đệ mới có nhân khí hơn trước đây, tựa như kẻ xa cách hồng trần cuối cùng cũng nhuốm khói lửa nhân gian, sống động hơn nhiều. Lão Mã rất hài lòng, gọi điện thông báo cho cọp mẹ trong nhà rồi đi làm.
~*
~ Cơm trưa của Tô Bạch hôm nay do Lý Tranh đưa tới.
Lý Tranh luôn lễ phép lại khéo nói, mỗi lần tới luôn bị mấy người trong phòng làm việc túm lại nói đôi ba câu chuyện. Lần này cậu nhóc lại không hề rảnh rang tán gẫu mà chỉ nói với Tô Bạch một câu rồi đi.
“Ông chủ bảo tôi hỏi ngài, tiền bảo hiểm lúc nào thì có?”
Lộ rồi.
Tô đại luật sư cầm đũa ngồi thừ người, trong đầu chỉ ong ong hai từ.
Ông chủ quán này không dễ đối phó, Tô Bạch cũng không định gian lận người ta, ban đầu chẳng qua chỉ định chỉnh người ta chút thôi, ai biết loại chuyện này làm mãi cũng sẽ nghiện cơ chứ? Hơn nữa, đùa dai quá, Tô Bạch cũng thực sự nghĩ ông chủ độc miệng kia nợ mình bảy vạn mà quên mất vụ bảo hiểm.
Cơm trưa của Tô Bạch luôn luôn do Tần Ly làm, bốn món thức ăn một canh, ba mặn một rau, nước và món rau là tặng kèm, không khác gì thường ngày, song hôm nay Tô đại luật sư không có hứng thú thưởng thức.
Cơm lạnh, đồ ăn cũng lạnh cả rồi. Luật sư Tô lần đầu tiên ăn mà không biết mùi vị, thật lãng phí lương thực.
Vất vả tha theo tâm trạng phấp phỏng đến cuối ngày, mang ý niệm sớm muộn gì cũng chết, Tô Bạch hiên ngang lẫm liệt ra trận.
Từ xa xa, anh đã thấy ba cái bóng lắc lư theo hình răng cưa trên đường, hai lớn một nhỏ. Nhỏ là cục cưng bảo bối của chủ quán, lớn, một là cậu phụ việc, một là ông anh Mã gì đó.
Tô Bạch dừng lại nhìn một lúc, thấy ba người kia đi tới đi lui, vòng qua vòng lại mấy lượt. Đây là, tản bộ? Đè một bụng hồ nghi xuống, Tô Bạch bước tới đẩy cửa quán.
Tình huống gì đây?
Một phụ nữ, dáng vóc bốc lửa, tay cầm cái chảo, chân dẫm lên ghế. Chủ quán đang lùi vào mãi tận góc tường, vẻ mặt sợ hãi.
Nháy mắt, trong đầu Tô Bạch xẹt qua vô số ý tưởng. Thông cảm đi, người ta là luật sư, các loại bi hài kịch của cuộc sống đều đã được chứng kiến, tự nhiên sức tưởng tượng nở rộ bất thường.
Tô Bạch còn đang phỏng đoán quan hệ của hai người, chủ quán bỗng sáng rực hai mắt, nhanh nhẹn nhảy tới sau lưng người đẹp bốc lửa kia, thẽ thọt đầy đáng thương, “Chị, tên này bắt nạt em! Hắn lừa em bảy vạn đồng liền, lại còn bắt em làm trâu làm ngựa cho hắn! Thậm chí hôm qua hắn còn mang đồng bọn đánh lão Mã nhà chị, đi giày tây đế cứng đá đấy, mạnh lắm!”
Chưa kịp phản ứng, đầu Tô Bạch đã trúng hai đáy chảo, thấy máu, hôn mê. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lần thứ hai mở mắt là ở trong bệnh viện. Kỳ thực anh không bị thương nặng lắm, chỉ khâu ba mũi, choáng do mất máu mà thôi.
Tô Bạch trừng mắt nhìn ông chủ quán vô lương. Ừ thì tôi trêu anh nhưng anh cũng không thể bảo người ta động thủ thế chứ, cái này gọi là cố ý gây thương tích rồi đấy!
“Nếu không phải anh, nằm đây sẽ là tôi.” Tần Ly vô tâm bĩu môi. Sư tử họ Phương kia ra tay chưa bao giờ lưu tình. Nhớ có lần anh đánh nhau với lão Mã khiến lão phải vào viện, ngay hôm sau liền bị cọp mẹ này cho một trận vào đoàn tụ với anh em luôn, xuất viện về nhà còn bị cha phạt úp mặt góc tường ba tiếng liền. Ba Tần luôn chủ trương không phạt thể xác, trước giờ nghiêm phạt hai đứa con luôn là úp mặt vào góc tường, trên đầu đội một cái đĩa, trong đĩa bỏ một quả trứng...
“Anh, anh...” Tô Bạch giận điên lên, bắt đầu lắp bắp.
“Tử đạo hữu bất tử bản đạo[1], hơn nữa, anh cũng chưa tính là đạo hữu của tôi kia mà.” Tần Ly cầm một quả táo, “rốp rốp” cắn một miếng, chẳng để ý tới vị luật sư không may đang xì khói vì tức giận kia.
[1. Đại ý là thà bạn chết còn hơn mình chết.]
Nếu không phải đang váng đầu, Tô Bạch nhất định sẽ xông đến xách cổ người kia quẳng ra ngoài cửa sổ. Đây là tự tác nghiệt bất khả hoạt[2] trong truyền thuyết sao? Song Tô Bạch bắt đầu lo lắng, chuyện bị người ta đánh cho nhập viện nhất định không thể để anh cả biết. Giống chủ quán có một bà chị siêu cấp bênh em, anh cũng có một ông anh như vậy. Có điều, chị của chủ quán thì lấy chảo đập méo đầu người ta, anh trai anh là kiểu người sẽ lấy tiền ném chết người ấy, ném chết xong lại còn muốn thu hồi tiền...
[2. Tự làm bậy tự lĩnh hậu quả.]
Hôm sau, Tô Bạch xuất viện, chính thức giải hòa với Tần Ly, chỉ có điều, lúc xé tờ giấy nọ, đại luật sư vô cùng không cam lòng. Trợn mắt nhìn từng cục thịt thơm ngào ngạt đàn đàn lũ lũ giã biệt mình, luật sư Tô lòng đau như cắt.
~*
~ Anh cả nhà họ Tô vẫn cứ tới rồi.
Tô Hâm[3], người cũng như tên, chỉ thích tiền, từ hai mươi lăm tuổi tiếp nhận công ty Tô thị là bắt đầu đâm vào đống tiền, cả ngày chạy khắp trời nam biển bắc, đến thời gian lấy vợ cũng tiếc, cho nên đến nay đã ngoài ba mươi vẫn nằm trong diện hộ độc thân.
[3. Hâm: giàu có, thịnh vượng, thường dùng làm tên người hoặc cửa hàng.]
Tô Bạch luôn cảm thấy gia đình nhà mình không được bình thường.
Gia cảnh Tô Bạch gồm có: một đôi cha mẹ từ khi về hưu chỉ biết bay tới bay lui khắp thế giới, chơi bời ăn uống chẳng quản việc nhà; một ông anh cả là gian thương chẳng quan tâm việc gì ngoài kiếm tiền; một anh hai là nhà sinh vật học quanh năm suốt tháng rúc trong rừng nguyên sinh, râu và tóc dài như nhau. Chỉ có mình anh bình thường, an an ổn ổn lớn lên, lén lút thi một trường đại học trong nước, đến năm thứ hai đúng dịp quân đội tới trường tuyển người liền tạm nghỉ học hai năm, chuồn đi làm lính, xuất ngũ lại quay về học tiếp ngành luật. Cuộc sống bình thường, thật tốt!
Khi Tô Hâm tới, Tô Bạch còn đang chèo kéo Tiểu Mãn, mua một đống to nào là xe, nào súng, nào thuyền, tất cả chỉ nhằm phụ vụ mục đích đáng thẹn là tiếp tục chực cơm...
Trình Tiểu Mãn mở to cặp mắt tròn xoe đảo đảo trên đống đồ chơi mới tinh, đôi tay be bé lại nắm sau lưng, sờ cũng không thèm sờ lấy một cái. Ba ba bảo, không có việc gì mà tự đến xun xoe chính là chuyện các bác các cô quái dị thường làm, mật ngọt chết ruồi, không thể lấy. Trình Tiểu Mãn động động đôi móng vuốt sau lưng, ngoẹo đầu nhỏ cẩn thận lo lắng, có nên vung một phát tới không nhỉ?
Dưới hướng dẫn của trợ lý Tô Bạch, Tô Hâm tìm được quán cơm nhỏ kia, chỉ thấy thằng em không tiền đồ của mình đang tìm mọi cách lấy lòng một đứa bé trai tầm ba, bốn tuổi trông rất đáng yêu, trong phòng khách của quán có ba người lớn đang giằng co gì đó...
Đang định vỗ vỗ vai em trai thì đột nhiên một vật thể bay đen thùi lùi tập kích. Vung tay tóm gọn, ra là một cái nghiên mực. Đang định phát hỏa, chợt lại một vật dài dài mảnh mảnh bay tới, lần này không chụp kịp, cái hộp rơi xuống đất liền bung ra.
Ba người bên trong ngơ ngác nhìn Tô Hâm, sau đó một người đàn ông ưỡn cái bụng bia chạy tới, giật lấy nghiên mực bên dưới kiểm tra một lượt mới an lòng.
“Nghiên mực Đoan Khê[4] của thầy, may mà chưa vỡ, may mà chưa vỡ!” lão Mã lau mồ hôi rối rít cảm ơn Tô Hâm.
[4. Nghiên mực Đoan Khê: còn gọi là Đoan nghiên, là nghiên mực làm từ vùng Đoan Khê, Quảng Châu, đây là loại nghiên mực tốt nhất.]
Trình Tiểu Mãn vốn đang dồn lực chú ý lên đống đồ chơi mới, thấy cái hộp gỗ rơi bên cạnh lại nhanh nhẹn nhặt lên. Hộp gỗ đã rơi nắp, Tiểu Mãn vừa nhấc lên thì một cuộn tranh nhanh như chớp trải ra đất.
Sau đó, mắt Tô Hâm trợn thật to.
Trước tiên anh nhìn thấy một con dấu. Con dấu kia rất quen mắt, hai bức tranh treo trong phòng làm việc của anh đều có con dấu này, đó là bút tích thực của nhà thư họa quá cố nổi tiếng Tần Ly. Tranh Tần Ly không nhiều, khó tìm, anh ta lại mất sớm, có lẽ sau này càng khó tìm được. Thế mà ở đây lại có một bản bút tích thực!
Tô Bạch ngây ngô nhìn anh mình. Anh cả nhà họ Tô còn đang tròn mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, theo đó thấy được một đôi chân nhỏ, đôi chân xỏ giày xăng-đan da, cứ thế giẫm lên trung tâm bức tranh, sau đó giậm giậm một cái, đặt mông ngồi xuống.
Đây, đây, đây là con nhà ai thế hả? Sao còn chưa kéo ra ngoài đánh đòn?
Tần Ly cau mày một cái, đi tới ôm con lên, vỗ nhẹ vào mông bé vài cái, răn dạy, “Tiểu Mãn, chỗ không sạch sẽ sao cứ ngồi bừa xuống thế? Lần sau không được như thế nhé.”
Tô Hâm mở mắt trừng trừng nhìn người kia ôm con bỏ đi, không thèm để ý chút nào với vết chân trên bức tranh, lòng muốn chảy máu luôn. Tần Ly chưa bao giờ biết tranh của mình trị giá bao nhiêu, trước đây mỗi lần lão Mã bán xong liền giữ lại một phần cho khoa, còn lại sẽ gửi trực tiếp vào tài khoản của Tần Ly, ai biết được lão Mã giỏi làm marketing thế chứ!
Nhìn bức Tuế hàn tam hữu đổ[5] bị người ta xem như rác rưởi vứt chỏng chơ trên đất, Tô đại gian thương lòng đau như cắt, đây, đây đúng là quá đáng mà! Hai cha con nhà này đều nên bị kéo ra ngoài đánh đòn đi!
[5. Tranh vẽ ba loại cây gọi là “tam hữu”: tùng, trúc, mai. Đây là ba loại cây chịu được giá rét mùa đông, biểu thị ý tôn vinh sự cứng cỏi vượt qua thử thách khắc nghiệt. Tranh có thể có ba loại hoặc chỉ vẽ tùng và mai.]
Phương Sanh nổi giận, cho anh em nhà kia một cái lườm rách mắt, bước tới nhặt bức tranh, lấy khăn tay lau qua vết chân trên đó, cuộn cuộn vài cái rồi ném vào rương hành lý dưới chân. Trong đó là một ít đồ trước đây Tần Ly hay dùng cùng với vài món di vật của thầy cô.
Đối với tranh của Tần Ly, quan điểm của lão Mã và vợ rất thống nhất. Trước đây cho là người đã chết nên thu về làm vật kỷ niệm, treo khắp nơi trong nhà. Hiện tại người còn sống, loại đồ vật này giờ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thôi, không cần nâng niu làm gì!
Tô Bạch kéo áo anh trai, không động đậy, lại chọt chọt thắt lưng anh, cuối cùng cũng lôi được sự chú ý của anh trai gian thương lên người mình. Tô Bạch rất sợ ông anh này. Nhớ năm đó, ba Tô mẹ Tô vứt lại tất cả cùng nhau đi du lịch, Tô Bạch mới có mười bốn tuổi, cứ thế bị quẳng cho ông anh trai hơn mình mười một tuổi này. Anh cả có biết chăm sóc người khác bao giờ đâu, giao em trai cho quản gia và bảo mẫu xong là không để ý đến nữa, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới mới “quan tâm dạy dỗ” một trận. Mười bốn mười lăm tuổi là thời kỳ nổi loạn của thiếu niên, lại thiếu khuyết quản giáo, khi đó Tô Bạch còn là một cậu nhóc cứng đầu cứng cổ, anh trai lại thiếu kiên nhẫn nên bị ăn đòn không ít. Chính vì vậy, Tô Bạch mới đội một áp lực thật lớn lén lút thi một trường đại học trong nước, lại chọn chuyên ngành chẳng liên quan chút gì đến kinh doanh là pháp luật...
Lại nói, ước vọng lớn nhất của tam công tử nhà họ Tô chẳng qua chỉ là người một nhà sum vầy đông đủ hạnh phúc bên nhau, đương nhiên, ước vọng chỉ có thể là ước vọng mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến đại luật sư Tô mặt dạn mày dày đến nhà Tần Ly chực cơm. Lần đầu tiên thấy người kia cẩn thận tỉ mỉ đút cho con ăn, Tô Bạch chợt nhớ tới cảnh tượng ấm áp thật lâu trước đây, người nhà anh cũng quây quần dùng cơm bên nhau...
“Anh cả, sao anh lại tới đây? Trước khi đến thì báo một tiếng cho em, để em chuẩn bị cho anh đón gió tẩy trần có hơn không?” Tô Bạch liếc nhìn sắc mặt anh mình, sau đó lại vụng trộm liếc sang Tần Ly, quyết định tốt nhất là nên trấn an ông anh nóng nảy đã...
Tô lão đại không trả lời, vít đầu em trai xuống, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới một lượt, thấy ngoài chỗ bị khâu mấy mũi thì không còn vết thương nào khác mới yên tâm. Sau đó, ngón tay cái của anh sờ sờ miệng vết thương rồi ấn mạnh một cái, lập tức nghe thấy tiếng đứa em gào lên như bị chọc tiết. Ừ, âm thanh còn vang dội lắm, tốt...
“Ai làm?” Tô lão đại nhìn mấy người nhà kia một lượt, không giận mà uy.
Ăn uống no đủ, Tần Ly xếp một hộp đầy cho Lý Tranh mang về, Tô Bạch và Mục Triết Viễn cũng chào rồi lui quân.
“Tên kia là ai thế? Nó dựa vào đâu mà khoa tay múa chân với chú?” Lão Mã luôn luôn thiên vị người nhà, nhìn tên đàn ông mặc đồ đen kia cực kỳ không vừa mắt.
“Chủ nợ đấy.” Nhớ tới bảy vạn đồng kia, Tần Ly tức nghiến răng.
Lão Mã bó tay rồi. Nói đến tiền thì anh đành chịu. Tiền lương của anh không thấp, thỉnh thoảng còn làm một cú đầu tư ngắn hạn vào cổ phiếu, thu nhập cũng khá, nhưng mà, trong nhà có cọp mẹ. Nói đến vợ lão Mã thì chỉ cần đề cập vài câu. Người lão Mã sợ nhất là vợ mình, mà người Tần Ly sợ nhất trên đời cũng là vợ lão Mã. Người phụ nữ kia, hung tàn số một!
Phương Sanh – vợ lão Mã, vốn là học trò mẹ Tần, một lần gặp thanh niên điển trai trẻ trung Mã Lực tại Tần gia liền trúng tiếng sét ái tình, sau đó bắt đầu hành trình theo duổi dữ dội chông gai. Thế nhưng lão Mã không ưa Phương Sanh. Không thể trách lão Mã không nhìn được người ta, Phương Sanh có một đống tật xấu của bao cậu ấm cô chiêu con một thời bấy giờ, mà lão Mã lại lớn lên dưới bàn tay mẹ Tần. Mẹ Tần là ai, đó là điển hình của phụ nữ vùng sông nước Giang Nam, dịu dàng tú lệ, vừa đảm đang tháo vát vừa nhã nhặn lịch sự, lại thêm ngón đàn tuyệt hảo…
Không nói cái khác, chỉ nói hai người – lão Mã và Tần Ly, tuổi trẻ gây không ít rắc rối, ngay cả nhã nhặn như ba Tần đều vung thước không ít lần, thế mà chỉ cần mẹ Tần ngồi xuống, rưng rưng đôi mắt, hai anh em thổ phỉ liền hạ vũ khí đầu hàng. Mẹ Tần là thủ phạm khiến tầm mắt hai tên này cao vài bậc.
Phương Sanh cũng không phải tay vừa, theo đuổi năm, sáu năm không có kết quả liền trói ngay người lại, chuốc rượu, “cường bạo”, sau đó vác bụng kết hôn. Phương Sanh cũng hiểu ằng, muốn chinh phụ trái tim đàn ông cần chinh phục được dạ dày người ta trước, nhưng dạ dày Mã Lực đã sớm bị mẹ Tần chinh phục rồi, làm gì còn thèm để ý đến mấy món vặt Phương tiểu thư làm kia chứ! Cho nên Phương Sanh thay đổi chiến thuật, để nắm được trái tim đàn ông, trước tiên cần nắm được hầu bao của anh ta đã…
Hồi hai người còn đang trình diễn hoạt cảnh đuổi bắt, Tần Ly gây không ít chuyện thêm vào, lúc thì thò tay đẩy một cái, lúc thì vươn chân ngáng cho ngã bổ ngửa, tóm lại, chuyện xấu chuyện tốt số lượng ngang nhau. Còn nhớ lúc Phương Sanh tóm được người rồi, áo cưới còn chưa kịp cởi đã quay đầu cho Tần Ly một quyền. Tần Ly cú lắm, lại không dám ra tay với phụ nữ có thai, đành tìm dịp thanh toán với lão Mã, sau đó lại bị Phương Sanh dần một trận, bị đánh vài tháng mới cho ra kết luận: sư tử Hà Đông họ Phương quá uy vũ, tiểu sinh Tần gia chọc không nổi…
Lão Mã nhăn mặt lại như quả mướp héo, bảy vạn đồng không phải số nhỏ, nếu trình bày với cọp mẹ, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra thời gian tới phải sống trong nước sôi lửa bỏng thế nào, nhưng nếu không nhờ, để sau này cọp mẹ biết Tiểu Ly đang ở đây chịu khổ, khó mà đoán được liệu mình có thể thấy ngày mai hay không!
Tần Ly rất thích nhìn cảnh lão Mã bị hành hung nhưng lại không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, thấy Tiểu Mãn dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài liền đứng dậy ôm con lên phòng. Phòng ngủ trên lầu diện tích rất nhỏ, đồ đạc đều hết sức đơn giản, một cái giường mét hai, trên đó xếp hai cái gối một lớn một nhỏ, một cái khăn phủ giường. Sát tường kê một cái bàn vuông nhỏ, một chiếc ghế con con, là “đồ chuyên dụng” của Tiểu Mãn. Ngoài ra không còn gì khác, mà cũng chẳng còn không gian để sắp xếp thứ khác. Bên cạnh phòng ngủ là một phòng vệ sinh nhỏ, có gắn một vòi sen chỉ tắm được nước lạnh, bên dưới là một cái bồn nhựa thật to – “bồn tắm chuyên dụng” của Tiểu Mãn.
Tần Ly xách nước nóng từ dưới nhà lên tắm cho con, xong xuôi liền ôm cục cưng lên giường ngủ, dỗ Tiểu Mãn ngủ rồi liền nhận ra điều bất thường, nhìn lại mới phát hiện lão Mã đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng tí tách rơi nước mắt nha.
Tần Ly chỉ cảm thấy tê cả da đầu, trước giờ lão Mã vốn luôn cẩu thả chứ đâu phải người đa sầu đa cảm, vậy mà lúc này lại ngồi trước mặt anh thút tha thút thít. Tần Ly cũng không định sướt mướt cùng một anh già trung niên bèn quẳng lão Mã ở lại, bản thân chạy xuống lầu. Còn nhiều việc lắm, dưa chua hơi ít, phải muối thêm vại nữa.
Thằng nhóc kia ngủ rất say, tiểu sư đệ xuống nhà rồi, lão Mã nhìn nhìn không gian hẹp đến đáng thương lại không nhịn nổi chua xót trong lòng. Từ bé đến lớn Tần Ly đều được sống trong nuông chiều, học tập và công việc đều xuôi chèo mát mái. Trong ấn tượng của anh, hình ảnh về tiểu sư đệ có thể mặc Đường trang bằng lụa chơi đàn, hoặc là ôm sách đọc thâu đêm suốt sáng, hay cũng có thể là cầm tách trà ngồi trên ghế bập bênh ngắm bình minh ngắm hoàng hôn, hoặc là đứng trên bục giảng “hại người” không biết mệt, chưa bao giờ tưởng tượng được một con người ưu tú, đẹp đẽ, quý phái như vậy lại chui rúc ở đây, đeo tạp dề bận rộn luôn tay bên bếp, lại còn tha theo một đứa con riêng, oằn lưng gánh món nợ thật lớn, giãy giụa tìm kế sinh nhai. Anh vẫn cho rằng, người như tiểu sư đệ nhà anh chỉ thuộc về thế giới của sách, không thể một ngày thiếu sách, vậy mà hiện tại trong phòng này, ngoại trừ mấy quyển sách bằng tranh cho trẻ em với vài bản thực đơn, tuyệt không tìm thấy thứ gì có chữ nữa.
Nhà họ Tần cũng coi như sung túc. Trước giải phóng, họ ở trong một biệt thự lớn có hoa viên, trong tay lại sở hữu không ít đồ cổ vất vả bảo tồn từ nhiều thế hệ. Hiện tại trong thư viện của khoa, hơn trăm đầu sách quý độc bản đều đến từ Tần gia. Thư viện nhà họ Tần có gần mười vạn đầu sách. Năm ấy Tần Ly còn mua lại toàn bộ căn hộ dưới lầu bao gồm bốn phòng ngủ ba phòng khách, sửa lại làm thư viện riêng, đương nhiên, những sách này nay đều bị dọn vào thư viện khoa.
Hậu sự của Tần Ly đều do một tay anh lo liệu. Tần gia không còn nhiều thân thích, chỉ có một cậu ruột đã di dân. Người cậu phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại biết quan hệ của Mã Lực với nhà họ Tần nên giao toàn bộ di sản cho anh. Anh không tham, bán toàn bộ bất động sản và cổ phiếu của Tần gia, cộng thêm lật tung bàn hiệu trưởng kiếm được một khoản, xây cho khoa một tòa nhà nữa, lấy tên ba Tần. Số tiền còn lại dùng để lập một quỹ học bổng, lấy danh nghĩa mẹ Tần.
Hiện tại anh hối hận vô cùng, sao ngày ấy không lưu lại chút ít, dù chỉ một chút thôi em anh cũng sẽ không phải chịu khổ nữa rồi! Càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng đau lòng, Mã Lực rút một điếu thuốc, tay run run châm lửa rồi rít mạnh một hơi, nhớ tới mười sáu năm lớn lên cùng tiểu sư đệ, ngực lại càng thêm đau đớn.
Hồi mới quen biết, giống như Tần Ly không ưa Mã Lực, Mã Lực cũng không thích Tần Ly. Khi đó Tần Ly mới mười sáu tuổi, hoàn toàn là một thằng nhóc bị nuông hư, muốn mọi thứ đều phải quay quanh mình cho nên luôn tìm Mã Lực gây sự. Một lần lại một lần đánh ngã Tần Ly, sau đó Mã Lực nhận ra một ưu điểm của cậu nhóc, rất kiên trì. Nhóc con kia, cứ ba ngày lại tới khiêu chiến với anh một lần, mỗi lần thất bại lại càng thêm chịu khó rèn luyện.
Lần đầu bị đánh ngã, xác thực là một sỉ nhục đeo đẳng suốt đời. Khi đó Tần Ly đã luyện tán đả ba năm, hai người hầu như không phân thắng bại. Cuối cùng cả hai cùng đánh theo kiểu “loạn chiến”. Sau đó, bi kịch xuất hiện. Tiểu sư đệ nổi giận dùng đến vũ khí nguyên thủy – răng, vừa vặn Phương Sanh đi ngang qua xem chiến bỏ lại một cái vỏ chuối, tiểu sư đệ vừa vặn đạp một cước lên đó, ngay sau đó Mã Lực bị kéo ngã. Hôm đó anh mặc đồ thể thao, kết quả “soạt” một cái, quần bị kéo xuống, mà tiểu sư đệ lại không thu thế được, một ngụm đớp tới. Vì vậy Mã Lực thu hoạch được một dấu răng người trên mông cùng với việc bị Phương Sanh cười nhạo nửa đời.
Thực sự quý mến tiểu sư đệ là vào kỳ nghỉ hè năm nhất của Tần Ly. Khi đó còn chưa phát sinh sự kiện “dấu răng trên mông”, thầy cô xuất ngoại giảng dạy, Mã Lực mang theo Tần Ly về quê mình nghỉ hè, đúng dịp tiễn em gái lớn đi lấy chồng.
Em gái lớn Mã Lộ là con thứ hai trong gia đình, xong cấp hai liền nghỉ học đi làm hỗ trợ cha mẹ nuôi anh trai và hai em nhỏ đi học. Một gia đình có dạng phổ thông ở thông thôn, nuôi ba đứa con ăn học, trong nhà vất vả thế nào mọi người có thể hình dung. Khi đó nông thôn đang lưu hành tặng của hồi môn ba món trang sức vàng – tức nhẫn vàng, vòng cổ vàng và hoa tai vàng. Gia đình nào có điều kiện sẽ tặng con gái một, hai món làm hồi môn, gia đình nào khá hơn sẽ cho cả ba món. Nhà họ Mã, đừng nói là ba món trang sức vàng, ngay cả ba đồ vặt quan trọng là TV, tủ lạnh, máy giặt cũng không thể. Lúc đó Mã Lực đang làm nghiên cứu sinh, chuẩn bị bảo vệ tiến sĩ, thầy Tần dùng người lại nghiêm khắc vô cùng. Mã Lực căn bản không có thời gian làm thêm, trợ cấp của trường chỉ đủ sinh hoạt.
Có thể nói, trong bốn đứa con nhà họ Mã, Mã Lộ thiệt thòi nhất.
Mã Lực vẫn nghĩ có lỗi với em gái, về nhà mấy ngày chỉ ủ rũ vùi đầu vào làm việc, không để ý đến người khách mình mang về. Vậy mà tiểu sư đệ lại làm một chuyện khiến anh kinh hãi.
Tần Ly lượn vài vòng quanh nhà họ Mã, từ kinh ngạc ban đầu đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Trước hôn lễ là ngày đưa đồ cưới, do nhà trai phái người đánh xe tới nhận, nhà gái chịu trách nhiệm đãi tiệc. Hôm đó, sáng sớm Tần Ly đã chạy đâu mất dạng, đến chạng vạng mới về Mã gia.
Lúc đó Mã Lực đi tìm cậu đã sắp phát điên, gặp người về liền không nói không rằng đánh luôn, đương nhiên hai người lại quấn lấy nhau ẩu đả. Ăn xong cơm tối, Tần Ly ném cho Mã Lực một cái hộp rất tinh xảo, trên nắp hộp còn khắc tên của một tiệm vàng nổi tiếng nhất thành phố.
“Vốn định tặng cho ông, nhưng mà ông đánh tôi, không cho nữa! Tính là cho ông mượn, sau này cả vốn lẫn lãi đều phải trả đủ đó.” Lúc ấy Tần Ly vênh mặt nói như vậy.
Tần Ly vào thành phố, không chỉ mua nguyên bộ ba món trang sức vàng mà còn thuê một bộ áo cưới, mua một đôi giày cao gót màu hồng, thuê thợ chụp ảnh và thợ trang điểm.
Hôm sau, hôn lễ thật long trọng. Khắp nơi xa gần, đây là cô dâu đầu tiên mặc áo cưới, cũng là nhà đầu tiên mời thợ chụp ảnh, của hồi môn nguyên bộ ba món trang sức không nói, còn mời cả thợ trang điểm làm đầu cho cô dâu.
Ngày đó Tần Ly tiêu mất gần hai vạn đồng, quẹt cho cái thẻ ngân hàng cậu mang theo cạn sạch không còn một đồng. Ông bà Mã vừa vui cho con gái vừa đau lòng cho con trai, Tần Ly đưa những thứ này dưới danh nghĩa Mã Lực, hoàn toàn giấu được cha mẹ cô dâu.
Mã Lực cũng đau lòng, đau lòng vì vừa đánh tiểu sư đệ sưng cả mặt.
“Em gái kết hôn là chuyện cả đời, phải làm long trọng chứ. Tiền ba món trang sức kia cho ông mượn, nhớ phải trả lại tôi!” Tần Ly vênh cằm bảo.
“Em gái cái gì? Mã Lộ còn lớn hơn chú hai tuổi đấy!” Mã Lực gõ gõ đầu tiểu sư đệ, sau đó xin tiền cha mẹ mua hai vé ngồi cứng về trường.
Tần Ly năm ấy mới chỉ mười tám tuổi. Rất nhiều năm sau này, Mã Lực vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tiểu sư đệ bướng bỉnh vênh vênh cái cằm đầy đắc ý cùng với khóe miệng vẫn còn mang theo vết xanh tím, bảo mình nhớ trả tiền.
Tần Ly chỉ gọi Mã Lực là “anh” một lần trong đời, một lần, đủ để Mã Lực nhớ cả đời.
Ngày giỗ thầy cô, suốt dọc đường đi tảo mộ, anh luôn thấp thỏm lo âu, cảm giác có gì đó bất thường xảy ra, mở đài, vừa lúc nghe được tin tức về tai nạn xe cộ liên hoàn. Mà con đường ấy, là con dường duy nhất từ Tần gia tới mộ địa.
Gọi máy bàn, không ai nghe. Gọi di động, không bắt máy.
Phóng như bay suốt một đường tới hiện trường vụ tai nạn, đẩy cảnh sát giao thông ra, tìm từng chiếc xe. Xe đã bị chèn biến hình, người nọ gục trên ghế lái, suốt từ ngực trở xuống máu me bê bết, gương mặt lại sạch sẽ vô cùng, chỉ là đã tái nhợt phát sợ. Người nọ hơi mở mắt, nhìn Mã Lực qua cửa kính vỡ nát, môi nhẹ nhàng giật giật, sau đó, hai mắt nhắm lại, không bao giờ mở ra nữa.
Động tác rất khẽ, thế nhưng Mã Lực vẫn nghe thật rõ ràng bên tai.
“Anh.”
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời.
~*
~ Tần Ly chuẩn bị xong hai vò dưa chua mới lên lầu, vừa đến cửa phòng đã ngửi thấy mùi thuốc lá liền vội vã bước tới dụi tắt điếu thuốc thứ n trong tay lão Mã, sau đó lấy quạt hương bồ ra sức quạt không khí.
“Dám hút thuốc trước mặt con tôi, lão Mã, ông chết chắc rồi!” Tần Ly tức giận, lại dám để con tôi hít khói thuốc của ông, dám để đứa con bốn tuổi nhà tôi hít khói thuốc của ông!
Nhìn người trước mặt đang giương nanh múa vuốt, lão Mã vừa rưng rưng nước mắt vừa buồn cười. Đúng vậy, cho dù đã thay đổi vỏ ngoài nhưng đây vẫn cứ là tiểu sư đệ của anh, mặt trước quân tử mặt sau lưu manh, không khác xưa chút nào!
“Này, một đống tuổi rồi, đừng có sướt mướt như thế có được không hả?” Tần Ly chưa kịp tránh đã bị người ta ôm chặt lấy. Ừ thì thôi, ôm thì ôm đi, nhưng mà có cần vừa ôm vừa vỗ vỗ sau lưng như với trẻ con thế không, ừm, giống như vỗ an ủi con mình ấy!
Lão Mã ôm tiểu sư đệ còn sống sờ sờ vào lòng, tâm tình chầm chậm bình tĩnh lại. Tỉnh táo lại rồi, chuyện cần giải quyết cũng nên đối mặt, nghĩ đến cọp mẹ trong nhà, mặt anh lại nhăn nhúm vào một chỗ. Không nắm kinh tế trong nhà nên cần tiền thì phải nhờ “thủ quỹ gia đình” chi, bà chủ nhà anh cứ gặp dịp là phải tìm cớ “sửa chữa” anh, lần này chắc chắn sẽ khiến anh chết rất khó coi. Nhưng nếu không nói cho bà ấy, để sau này bà ấy biết mình giấu chuyện của Tiểu Ly hoặc là nhìn Tiểu Ly gặp khó khăn mà không giúp được, anh khẳng định mình sẽ sống không bằng chết.
“Tiểu Ly, tài sản trong nhà chú, anh bán hết mất rồi, quyên cho khoa xây phòng học và tạo quỹ học bổng, lấy tên thầy cô.”
“Thư viện cũng xây dựng thêm, anh không dám lấy tên chú, biết chú không thích những thứ hư danh này, chỉ treo trong phòng sách cổ một bức tranh chữ của chú. Tự nhiên một chốc đã thêm mười vạn đầu sách, cộng thêm bao nhiêu độc bản sách quý, chú không biết viện trưởng Hoắc vênh váo thế nào đâu, chỗ đó đã thành phòng tiếp khách của ông ấy luôn đấy.”
“Tiền bảo hiểm của chú anh chưa lấy, à, người hưởng là con anh, bao giờ có anh sẽ mang đến cho chú.”
“Sư tử cái nhớ chú lắm, mỗi lần nhớ lại khóc, mỗi lần khóc lại ngược đãi anh, thôi, đi theo anh về nhà, anh nuôi chú.”
“Còn cháu trai chú, sinh nhật năm nay của nó chú chưa tới, tiền lì xì còn đang nợ đấy…”
Lão Mã vừa đi phía sau Tần Ly vừa lải nhải luôn mồm, như thể muốn đóng gói mang người về ngay lập tức.
Nhẫn nhịn nghe lão Mã nói nhảm nửa ngày, Tần Ly cũng bắt được trọng điểm, thảo nào trước đây cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng vậy, bảo hiểm! Tần Ly không hiểu biết chuyện này lắm, những chuyện lặt vặt trong nhà trước đây đều do lão Mã một tay xử lý, hiện tại tự mình thu xếp mọi chuyện cũng không nhớ tới.
Xe của họ Tô kia, BMW số lượng hữu hạn toàn cầu, sao lại không có bảo hiểm! Bảy vạn đồng sửa xe, trừ bảo hiểm đi sẽ không còn bao nhiêu mới đúng, luật sư, đúng là lòng dạ hiểm độc!
Tên mặt người dạ thú kia…
Trên mặt Tần Ly treo lên nụ cười quen thuộc, bàn tay lại vặn gãy đôi đũa đang cầm.
Bên này, đang thức đêm tăng ca xử lý tài liệu, đại luật sư Tô rùng mình một cái.
Dỡ gánh nặng trong lòng xuống, Tần Ly cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Về chuyện cùng lão Mã quay về, Tần Ly chưa từng nghĩ tới. Anh không có gì bất mãn với công việc hiện tại, tuy có hơi mệt nhưng kiếm tiền khá nhanh, ít nhất cũng phải bám ở đây đến khi hết hạn hợp đồng thuê nhà đã. Hơn nữa, quay về anh cũng không tìm được vị trí thích hợp cho mình. Với bằng cấp của Trình Lâm, anh không thể xin được công việc dạy học quen thuộc. Trừ việc làm chủ quán, anh chỉ sợ hiện thời mình không thể tìm được công việc có thời gian thuận tiện như vậy. Việc chăm sóc con trai, anh chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác.
“Con tôi trông đáng yêu không?” Nhìn cục cưng nằm ngang giường ngủ say sưa, nước miếng đầy khóe miệng, Tần Ly mỉm cười tủm tỉm cắt đứt dòng lải nhải của lão Mã.
“Cũng được, chỉ kém con anh chút xíu.” Lão Mã vênh váo.
Con mình vợ người lúc nào cũng tuyệt nhất, Tần Ly hiểu chân lý này nên không tranh cãi, lấy một cái chăn ra trải chỗ nằm cho lão Mã.
Sớm hôm sau, nhìn tiểu sư đệ nhà mình đeo tạp dề đứng bên ngoài làm bánh cuộn, lão Mã đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Nhìn thì có vẻ như bị nhiễm khói bụi trần tục song chính vì thế trông tiểu sư đệ mới có nhân khí hơn trước đây, tựa như kẻ xa cách hồng trần cuối cùng cũng nhuốm khói lửa nhân gian, sống động hơn nhiều. Lão Mã rất hài lòng, gọi điện thông báo cho cọp mẹ trong nhà rồi đi làm.
~*
~ Cơm trưa của Tô Bạch hôm nay do Lý Tranh đưa tới.
Lý Tranh luôn lễ phép lại khéo nói, mỗi lần tới luôn bị mấy người trong phòng làm việc túm lại nói đôi ba câu chuyện. Lần này cậu nhóc lại không hề rảnh rang tán gẫu mà chỉ nói với Tô Bạch một câu rồi đi.
“Ông chủ bảo tôi hỏi ngài, tiền bảo hiểm lúc nào thì có?”
Lộ rồi.
Tô đại luật sư cầm đũa ngồi thừ người, trong đầu chỉ ong ong hai từ.
Ông chủ quán này không dễ đối phó, Tô Bạch cũng không định gian lận người ta, ban đầu chẳng qua chỉ định chỉnh người ta chút thôi, ai biết loại chuyện này làm mãi cũng sẽ nghiện cơ chứ? Hơn nữa, đùa dai quá, Tô Bạch cũng thực sự nghĩ ông chủ độc miệng kia nợ mình bảy vạn mà quên mất vụ bảo hiểm.
Cơm trưa của Tô Bạch luôn luôn do Tần Ly làm, bốn món thức ăn một canh, ba mặn một rau, nước và món rau là tặng kèm, không khác gì thường ngày, song hôm nay Tô đại luật sư không có hứng thú thưởng thức.
Cơm lạnh, đồ ăn cũng lạnh cả rồi. Luật sư Tô lần đầu tiên ăn mà không biết mùi vị, thật lãng phí lương thực.
Vất vả tha theo tâm trạng phấp phỏng đến cuối ngày, mang ý niệm sớm muộn gì cũng chết, Tô Bạch hiên ngang lẫm liệt ra trận.
Từ xa xa, anh đã thấy ba cái bóng lắc lư theo hình răng cưa trên đường, hai lớn một nhỏ. Nhỏ là cục cưng bảo bối của chủ quán, lớn, một là cậu phụ việc, một là ông anh Mã gì đó.
Tô Bạch dừng lại nhìn một lúc, thấy ba người kia đi tới đi lui, vòng qua vòng lại mấy lượt. Đây là, tản bộ? Đè một bụng hồ nghi xuống, Tô Bạch bước tới đẩy cửa quán.
Tình huống gì đây?
Một phụ nữ, dáng vóc bốc lửa, tay cầm cái chảo, chân dẫm lên ghế. Chủ quán đang lùi vào mãi tận góc tường, vẻ mặt sợ hãi.
Nháy mắt, trong đầu Tô Bạch xẹt qua vô số ý tưởng. Thông cảm đi, người ta là luật sư, các loại bi hài kịch của cuộc sống đều đã được chứng kiến, tự nhiên sức tưởng tượng nở rộ bất thường.
Tô Bạch còn đang phỏng đoán quan hệ của hai người, chủ quán bỗng sáng rực hai mắt, nhanh nhẹn nhảy tới sau lưng người đẹp bốc lửa kia, thẽ thọt đầy đáng thương, “Chị, tên này bắt nạt em! Hắn lừa em bảy vạn đồng liền, lại còn bắt em làm trâu làm ngựa cho hắn! Thậm chí hôm qua hắn còn mang đồng bọn đánh lão Mã nhà chị, đi giày tây đế cứng đá đấy, mạnh lắm!”
Chưa kịp phản ứng, đầu Tô Bạch đã trúng hai đáy chảo, thấy máu, hôn mê. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lần thứ hai mở mắt là ở trong bệnh viện. Kỳ thực anh không bị thương nặng lắm, chỉ khâu ba mũi, choáng do mất máu mà thôi.
Tô Bạch trừng mắt nhìn ông chủ quán vô lương. Ừ thì tôi trêu anh nhưng anh cũng không thể bảo người ta động thủ thế chứ, cái này gọi là cố ý gây thương tích rồi đấy!
“Nếu không phải anh, nằm đây sẽ là tôi.” Tần Ly vô tâm bĩu môi. Sư tử họ Phương kia ra tay chưa bao giờ lưu tình. Nhớ có lần anh đánh nhau với lão Mã khiến lão phải vào viện, ngay hôm sau liền bị cọp mẹ này cho một trận vào đoàn tụ với anh em luôn, xuất viện về nhà còn bị cha phạt úp mặt góc tường ba tiếng liền. Ba Tần luôn chủ trương không phạt thể xác, trước giờ nghiêm phạt hai đứa con luôn là úp mặt vào góc tường, trên đầu đội một cái đĩa, trong đĩa bỏ một quả trứng...
“Anh, anh...” Tô Bạch giận điên lên, bắt đầu lắp bắp.
“Tử đạo hữu bất tử bản đạo[1], hơn nữa, anh cũng chưa tính là đạo hữu của tôi kia mà.” Tần Ly cầm một quả táo, “rốp rốp” cắn một miếng, chẳng để ý tới vị luật sư không may đang xì khói vì tức giận kia.
[1. Đại ý là thà bạn chết còn hơn mình chết.]
Nếu không phải đang váng đầu, Tô Bạch nhất định sẽ xông đến xách cổ người kia quẳng ra ngoài cửa sổ. Đây là tự tác nghiệt bất khả hoạt[2] trong truyền thuyết sao? Song Tô Bạch bắt đầu lo lắng, chuyện bị người ta đánh cho nhập viện nhất định không thể để anh cả biết. Giống chủ quán có một bà chị siêu cấp bênh em, anh cũng có một ông anh như vậy. Có điều, chị của chủ quán thì lấy chảo đập méo đầu người ta, anh trai anh là kiểu người sẽ lấy tiền ném chết người ấy, ném chết xong lại còn muốn thu hồi tiền...
[2. Tự làm bậy tự lĩnh hậu quả.]
Hôm sau, Tô Bạch xuất viện, chính thức giải hòa với Tần Ly, chỉ có điều, lúc xé tờ giấy nọ, đại luật sư vô cùng không cam lòng. Trợn mắt nhìn từng cục thịt thơm ngào ngạt đàn đàn lũ lũ giã biệt mình, luật sư Tô lòng đau như cắt.
~*
~ Anh cả nhà họ Tô vẫn cứ tới rồi.
Tô Hâm[3], người cũng như tên, chỉ thích tiền, từ hai mươi lăm tuổi tiếp nhận công ty Tô thị là bắt đầu đâm vào đống tiền, cả ngày chạy khắp trời nam biển bắc, đến thời gian lấy vợ cũng tiếc, cho nên đến nay đã ngoài ba mươi vẫn nằm trong diện hộ độc thân.
[3. Hâm: giàu có, thịnh vượng, thường dùng làm tên người hoặc cửa hàng.]
Tô Bạch luôn cảm thấy gia đình nhà mình không được bình thường.
Gia cảnh Tô Bạch gồm có: một đôi cha mẹ từ khi về hưu chỉ biết bay tới bay lui khắp thế giới, chơi bời ăn uống chẳng quản việc nhà; một ông anh cả là gian thương chẳng quan tâm việc gì ngoài kiếm tiền; một anh hai là nhà sinh vật học quanh năm suốt tháng rúc trong rừng nguyên sinh, râu và tóc dài như nhau. Chỉ có mình anh bình thường, an an ổn ổn lớn lên, lén lút thi một trường đại học trong nước, đến năm thứ hai đúng dịp quân đội tới trường tuyển người liền tạm nghỉ học hai năm, chuồn đi làm lính, xuất ngũ lại quay về học tiếp ngành luật. Cuộc sống bình thường, thật tốt!
Khi Tô Hâm tới, Tô Bạch còn đang chèo kéo Tiểu Mãn, mua một đống to nào là xe, nào súng, nào thuyền, tất cả chỉ nhằm phụ vụ mục đích đáng thẹn là tiếp tục chực cơm...
Trình Tiểu Mãn mở to cặp mắt tròn xoe đảo đảo trên đống đồ chơi mới tinh, đôi tay be bé lại nắm sau lưng, sờ cũng không thèm sờ lấy một cái. Ba ba bảo, không có việc gì mà tự đến xun xoe chính là chuyện các bác các cô quái dị thường làm, mật ngọt chết ruồi, không thể lấy. Trình Tiểu Mãn động động đôi móng vuốt sau lưng, ngoẹo đầu nhỏ cẩn thận lo lắng, có nên vung một phát tới không nhỉ?
Dưới hướng dẫn của trợ lý Tô Bạch, Tô Hâm tìm được quán cơm nhỏ kia, chỉ thấy thằng em không tiền đồ của mình đang tìm mọi cách lấy lòng một đứa bé trai tầm ba, bốn tuổi trông rất đáng yêu, trong phòng khách của quán có ba người lớn đang giằng co gì đó...
Đang định vỗ vỗ vai em trai thì đột nhiên một vật thể bay đen thùi lùi tập kích. Vung tay tóm gọn, ra là một cái nghiên mực. Đang định phát hỏa, chợt lại một vật dài dài mảnh mảnh bay tới, lần này không chụp kịp, cái hộp rơi xuống đất liền bung ra.
Ba người bên trong ngơ ngác nhìn Tô Hâm, sau đó một người đàn ông ưỡn cái bụng bia chạy tới, giật lấy nghiên mực bên dưới kiểm tra một lượt mới an lòng.
“Nghiên mực Đoan Khê[4] của thầy, may mà chưa vỡ, may mà chưa vỡ!” lão Mã lau mồ hôi rối rít cảm ơn Tô Hâm.
[4. Nghiên mực Đoan Khê: còn gọi là Đoan nghiên, là nghiên mực làm từ vùng Đoan Khê, Quảng Châu, đây là loại nghiên mực tốt nhất.]
Trình Tiểu Mãn vốn đang dồn lực chú ý lên đống đồ chơi mới, thấy cái hộp gỗ rơi bên cạnh lại nhanh nhẹn nhặt lên. Hộp gỗ đã rơi nắp, Tiểu Mãn vừa nhấc lên thì một cuộn tranh nhanh như chớp trải ra đất.
Sau đó, mắt Tô Hâm trợn thật to.
Trước tiên anh nhìn thấy một con dấu. Con dấu kia rất quen mắt, hai bức tranh treo trong phòng làm việc của anh đều có con dấu này, đó là bút tích thực của nhà thư họa quá cố nổi tiếng Tần Ly. Tranh Tần Ly không nhiều, khó tìm, anh ta lại mất sớm, có lẽ sau này càng khó tìm được. Thế mà ở đây lại có một bản bút tích thực!
Tô Bạch ngây ngô nhìn anh mình. Anh cả nhà họ Tô còn đang tròn mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, theo đó thấy được một đôi chân nhỏ, đôi chân xỏ giày xăng-đan da, cứ thế giẫm lên trung tâm bức tranh, sau đó giậm giậm một cái, đặt mông ngồi xuống.
Đây, đây, đây là con nhà ai thế hả? Sao còn chưa kéo ra ngoài đánh đòn?
Tần Ly cau mày một cái, đi tới ôm con lên, vỗ nhẹ vào mông bé vài cái, răn dạy, “Tiểu Mãn, chỗ không sạch sẽ sao cứ ngồi bừa xuống thế? Lần sau không được như thế nhé.”
Tô Hâm mở mắt trừng trừng nhìn người kia ôm con bỏ đi, không thèm để ý chút nào với vết chân trên bức tranh, lòng muốn chảy máu luôn. Tần Ly chưa bao giờ biết tranh của mình trị giá bao nhiêu, trước đây mỗi lần lão Mã bán xong liền giữ lại một phần cho khoa, còn lại sẽ gửi trực tiếp vào tài khoản của Tần Ly, ai biết được lão Mã giỏi làm marketing thế chứ!
Nhìn bức Tuế hàn tam hữu đổ[5] bị người ta xem như rác rưởi vứt chỏng chơ trên đất, Tô đại gian thương lòng đau như cắt, đây, đây đúng là quá đáng mà! Hai cha con nhà này đều nên bị kéo ra ngoài đánh đòn đi!
[5. Tranh vẽ ba loại cây gọi là “tam hữu”: tùng, trúc, mai. Đây là ba loại cây chịu được giá rét mùa đông, biểu thị ý tôn vinh sự cứng cỏi vượt qua thử thách khắc nghiệt. Tranh có thể có ba loại hoặc chỉ vẽ tùng và mai.]
Phương Sanh nổi giận, cho anh em nhà kia một cái lườm rách mắt, bước tới nhặt bức tranh, lấy khăn tay lau qua vết chân trên đó, cuộn cuộn vài cái rồi ném vào rương hành lý dưới chân. Trong đó là một ít đồ trước đây Tần Ly hay dùng cùng với vài món di vật của thầy cô.
Đối với tranh của Tần Ly, quan điểm của lão Mã và vợ rất thống nhất. Trước đây cho là người đã chết nên thu về làm vật kỷ niệm, treo khắp nơi trong nhà. Hiện tại người còn sống, loại đồ vật này giờ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thôi, không cần nâng niu làm gì!
Tô Bạch kéo áo anh trai, không động đậy, lại chọt chọt thắt lưng anh, cuối cùng cũng lôi được sự chú ý của anh trai gian thương lên người mình. Tô Bạch rất sợ ông anh này. Nhớ năm đó, ba Tô mẹ Tô vứt lại tất cả cùng nhau đi du lịch, Tô Bạch mới có mười bốn tuổi, cứ thế bị quẳng cho ông anh trai hơn mình mười một tuổi này. Anh cả có biết chăm sóc người khác bao giờ đâu, giao em trai cho quản gia và bảo mẫu xong là không để ý đến nữa, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới mới “quan tâm dạy dỗ” một trận. Mười bốn mười lăm tuổi là thời kỳ nổi loạn của thiếu niên, lại thiếu khuyết quản giáo, khi đó Tô Bạch còn là một cậu nhóc cứng đầu cứng cổ, anh trai lại thiếu kiên nhẫn nên bị ăn đòn không ít. Chính vì vậy, Tô Bạch mới đội một áp lực thật lớn lén lút thi một trường đại học trong nước, lại chọn chuyên ngành chẳng liên quan chút gì đến kinh doanh là pháp luật...
Lại nói, ước vọng lớn nhất của tam công tử nhà họ Tô chẳng qua chỉ là người một nhà sum vầy đông đủ hạnh phúc bên nhau, đương nhiên, ước vọng chỉ có thể là ước vọng mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến đại luật sư Tô mặt dạn mày dày đến nhà Tần Ly chực cơm. Lần đầu tiên thấy người kia cẩn thận tỉ mỉ đút cho con ăn, Tô Bạch chợt nhớ tới cảnh tượng ấm áp thật lâu trước đây, người nhà anh cũng quây quần dùng cơm bên nhau...
“Anh cả, sao anh lại tới đây? Trước khi đến thì báo một tiếng cho em, để em chuẩn bị cho anh đón gió tẩy trần có hơn không?” Tô Bạch liếc nhìn sắc mặt anh mình, sau đó lại vụng trộm liếc sang Tần Ly, quyết định tốt nhất là nên trấn an ông anh nóng nảy đã...
Tô lão đại không trả lời, vít đầu em trai xuống, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới một lượt, thấy ngoài chỗ bị khâu mấy mũi thì không còn vết thương nào khác mới yên tâm. Sau đó, ngón tay cái của anh sờ sờ miệng vết thương rồi ấn mạnh một cái, lập tức nghe thấy tiếng đứa em gào lên như bị chọc tiết. Ừ, âm thanh còn vang dội lắm, tốt...
“Ai làm?” Tô lão đại nhìn mấy người nhà kia một lượt, không giận mà uy.
/27
|