Khách trong quán bar không nhiều lắm, đám nhân viên phục vụ uể oải ngồi phía sau quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo, Trương Thiện Ảnh ngồi dựa lưng vào chiếc ghế vàng sẫm, hai má ửng hồng, đôi tay trắng mềm như ngọc thạch nâng ly rượu lên lắc lắc, đưa lên môi nhấp khẽ, đặt ly xuống ngồi yên lặng lắng nghe từng điệu nhạc ngân nga, dường như cô đang chìm đắm trong âm nhạc, đó là bài hát Don’t Cry trữ tình.
Khúc nhạc du dương lãng mạn như đôi tình nhân thì thầm tâm sự, tràn ngập bao nỗi yêu thương, phần điệp khúc như con sóng xô bờ, hối thúc đôi lứa đến bên nhau hưởng trọn niềm hạnh phúc, khắp nơi trải đầy tấm thảm hoa hồng, khoe sắc cùng tình yêu rực rỡ.
Vương Tư Vũ không thích âm nhạc, nhưng lúc này hắn cũng bị ca khúc này ảnh hưởng, nhịp nhịp gót giầy theo tiết tấu, còn đôi mắt long lanh của Trương Thiện Ảnh hình như lấm tấm nước mắt, đó chính là sức mạnh của âm nhạc, có thể điều khiển cảm xúc của con người trong lặng lẽ.
Vương Tư Vũ rất thích khuôn mặt Trương Thiện Ảnh như bây giờ, nho nhã mà cao quý, hai người từ khi bước vào quán bar chưa nói với nhau câu nào, chỉ ngồi yên lặng ở đó, một người thưởng thức ly rượu vang, tâm trạng bồn chồn, còn người kia uống bia liên tục, ngắm nghía cô mỹ nhân như hoa như ngọc ngồi đối diện.
Gõ cửa, Trương Thiện Ảnh bước ra mở cửa không khó khăn như hắn đã nghĩ, Vương Tư Vũ chỉ đứng ở bên ngoài nói ngắn gọn một câu: “Em sắp chuyển đi rồi!”. Trương Thiện Ảnh quay vào nhà, chỉ 3 phút sau, cô sửa soạn chỉnh tề bước ra, hai người cùng xuống lầu, bước đi không mục đích trên phố, cho đến khi gặp được quán bar này mới dừng bước, đưa mắt nhìn nhau, hai người đẩy cửa bước vào, và tiếp đến là ngồi im lặng đã ba bốn tiếng đồng hồ.
“Khi nào sẽ đi?” Trương Thiện Ảnh uống cạn ly rượu vang, sắc mặt càng thêm hồng hào, cô không nhìn thẳng vào mắt Vương Tư Vũ mà quay đầu về phía cửa sổ, bên ngoài bắt đầu mưa lất phất.
“Ngày tới sẽ đi.” Lúc này Vương Tư Vũ đã uống hết 7 lon bia, hắn cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, lúc sắp phải rời khỏi Thanh Châu hắn mới nhận ra mình hối hả chạy tới gặp Trương Thiện Ảnh một lần không chỉ vì cô gái ấy từng chăm sóc hắn hai ngày hai đêm trong bệnh viện, mà là vì một tình cảm lưu luyến không nỡ rời xa, đó là thứ tình cảm gì ngay cả bản thân hắn cũng không thể nói rõ.
Trương Thiện Ảnh không lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng dậy cầm túi xách đi ra ngoài, Vương Tư Vũ bước lặng lẽ theo sau lưng cô, dưới ánh đèn đường ban đêm, hai chiếc bóng in dài trên mặt đường, nước mưa vô tình vỗ vào mặt hai người, cho đến khi toàn thân ướt sũng, hai bóng người vẫn cứ thế bước đi, mặc cho cơn lạnh cắt da cắt thịt, hơi lạnh xoáy thẳng vào tim.
Tiếng bước chân cộp cộp leo lên cầu thang, đèn cảm ứng bật sáng rồi nhanh chóng tắt ngúm, khi đến trước cửa nhà, hai người đều không ai bảo ai cùng dừng bước.
Trương Thiện Ảnh đứng ngây người ra đó, cúi đầu nghĩ ngợi, còn Vương Tư Vũ đốt một điếu thuốc, dựa vào tay vịn cầu thang, nhả khói thuốc điệu nghệ, làn khói phất phơ bay lên cao, không gian im lặng đến lạnh lẽo.
Điếu thuốc nhanh chóng lụi tàn, Vương Tư Vũ ném nó xuống đất, giẫm chân lên dụi tắt đóm lửa. Hình như có thứ gì đó vô hình kết nối hai người lại với nhau, vào khoảnh khắc Vương Tư Vũ ném điếu thuốc đi, Trương Thiện Ảnh cuối cùng đã động đậy, cô thò tay vào túi lấy ra một xâu chìa khóa, cánh cửa bật mở. Trương Thiện Ảnh sau khi vào nhà không hề khóa cửa lại, cô khom lưng tháo đôi giày cao gót, đặt nhẹ lên kệ giày, đi thẳng vào phòng lấy ra một chiếc áo ngũ sọc carô, ném lên ghế sofa, tiếp đến quay lưng trở vào phòng, suốt quá trình đó không nói một lời.
Vương Tư Vũ khép nhẹ cửa ra vào. “Cạch” hắn dùng sức hơi mạnh, cánh cửa đã bị khóa trái, cầm áo ngủ vào phòng tắm, cởi chiếc áo ướt nhẹp trên người ra, bấm vào công tắc vòi nước nóng, làn nước ấm áp phun trào, Vương Tư Vũ nhắm nghiền mắt, mặc cho làn nước xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Thay áo ngủ bước ra ngoài, trên bàn đã đặt sẵn hai tách café nghi ngút khói, Trương Thiện Ảnh thay xong đồ sạch, đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm remote ti vi chuyển kênh liên tục, hai má cô vẫn còn ửng hồng vì ly rượu vang vừa nãy, thấy Vương Tư Vũ bước ra liền tắt ti vi, đứng dậy lặng lẽ bước vào phòng, khép hờ cánh cửa chứ không khóa trái, chỉ một lúc sau, bên trong có tiếng nước chảy róc rách, hơi nóng phả ra từ khe cửa, trong không khí phảng phất mùi thơm của sữa tắm cộng thêm từ cơ thể cô.
Vương Tư Vũ uống xong tách café, ngồi im lặng trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hơi nước bốc lên cao hóa thành vô số hình dạng mờ mờ ảo ảo, phản chiếu ánh sáng lung linh kỳ bí.
Tiếng nước róc rách cuối cùng đã ngưng bặt, trong phòng tắm trở nên yên ắng, nhịp tim Vương Tư Vũ đột nhiên đặp nhanh liên hồi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Đợi hồi lâu vẫn không thấy Trương Thiện Ảnh bước ra, Vương Tư Vũ mất hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy rón rén đến trước cửa phòng tắm, định đưa tay ra đẩy cửa, nhưng khi chạm vào cánh cửa hắn lại không đủ can đảm làm vậy, bèn quay lưng dựa mình vào tường, đốt một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh. Cùng lúc đó, trong phòng tắm phát ra tiếng “Tách!”, ánh đèn trong phòng tắt ngúm, phòng tắm bị màn đen bao phủ.
Vương Tư Vũ hốt hoảng ném điếu thuốc đi, đẩy mạnh cánh cửa, chỉ thấy trong bóng tối, cơ thể Trương Thiện Ảnh đang thở hổn hển, lồng ngực phập phồng khó nhọc. Vương Tư Vũ bước nhanh đến bên cô, đưa tay mò mẫm bức tường sau lưng, cuối cùng cũng tìm được vị trí công tắc đèn. Tách! Ánh sáng trở lại chiếu sáng khắp căn phòng.
“Đừng!” Trương Thiện Ảnh rên khẽ, đưa tay lên che mặt, đôi mắt Vương Tư Vũ trong tích tắc ánh đèn sáng rực lên nhìn thấy Trương Thiện Ảnh mặc chiếc áo nịt đen thêu hoa, làn da trắng nõn trước ngực lồ lộ, đôi cánh tay thon dài vắt vẻo trên bồn tắm, lia ánh mắt xuống dưới, lỗ rốn tuyệt đẹp nằm ngay chính giữa cái bụng phẳng lì quyến rũ, dưới nữa chính là chiếc quần chip mỏng tang màu da, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp thoắt ẩn thoắt hiện, từ trên xuống dưới đều lan tỏa sức mê hoặc chết người.
Vương Tư Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn bay ra ngoài, hắn tiến lại gần, nắm lấy đôi tay cô tách ra, khuôn mặt diễm lệ của Trương Thiện Ảnh hiện lên, cô nhắm nghiền mắt, hàng mi chớp chớp e thẹn, trong miệng vẫn lầm bẩm không ngớt: “Đừng... Sáng quá.
Vương Tư Vũ hít một hơi sâu, quay lại khép nhẹ cánh cửa, ngăn ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Cơ thể Trương Thiện Ảnh không ngừng run rẩy, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường, tay trái đặt trước ngực, hơi thở hổn hển khó nhọc, đợi khi Vương Tư Vũ một lần nữa tiến lại gần, cô đưa tay phải ra nhanh như chớp ấn vào công tắc trên tường. Tách! Phòng tắm lại rơi vào bóng tối, chỉ có bóng đèn đỏ của máy nước nóng le lói tia sáng yếu ớt, phản chiếu dục vọng tiềm ẩn đang dâng trào.
“Tới đây đi! Đêm nay tôi sẽ thuộc về cậu!” Khi Trương Thiện Ảnh nói ra câu mời gọi này, hình như toàn thân đều mất sức, tấm thân từ từ trượt xuống. Vương Tư Vũ vội lao tới ôm chầm lấy cô, cúi đầu định đặt một nụ hôn vào khuôn mặt xinh xắn ấy.
Đột nhiên, một luồng nước nóng bắn thẳng vào mặt Vương Tư Vũ, Trương Thiện Ảnh y như con mèo lanh lẹ chui tọt xuống thoát khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng giơ tay mở cánh cửa còn đang khép hờ, lách người thoát ra bên ngoài.
“Vương Tư Vũ, cậu là tên xấu xa, lần trước tôi uống say nên cậu mới toại nguyện, còn lần này thì đừng hòng!” Trương Thiện Ảnh tập kích bất ngờ thành công, nhún nhảy bên ngoài phòng khách cười hi hí khoái trá, đắc ý quay đầu lại hét to.
Vương Tư Vũ lại ướt như chuột lột, ấm ức cởi phăng luôn chiếc áo ngủ, cứ để mặc cơ thể trần truồng lao ra ngoài.
Trương Thiện Ảnh thấy thế nhanh chân chui tọt vào phòng ngủ nhưng không hề khóa cửa, cô phóng lên giường cuộn tròn trong mền, tự gói mình lại như bánh ú, thấy Vương Tư Vũ trần truồng đuổi theo đến tận nơi, Trương Thiện Ảnh xấu hổ đỏ mặt tía tai ré lên: “Hứ! Hạ lưu!”
Vương Tư Vũ y như con hổ đói vồ lên giường ôm chầm lấy mỹ nhân, ghé sát tai Trương Thiện Ảnh phà hơi vào đó, nói nhỏ: “Hạ lưu thì hạ lưu vậy!”
“Cậu làm vậy không sợ có lỗi với Phương Tinh sao?” Trương Thiện Ảnh nhắm nghiền mắt, thở hổn hển hỏi, lúc nói chuyện đôi chân cô đạp vào không khí như cô mỹ nhân ngư hoạt bát bị lọt lưới, tuy nhiên vẫn không chịu từ bỏ hy vọng, hiện đang giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Phương Tinh chi là một cô bé không hiểu chuyện.” Vương Tư Vũ nói ra câu này xong, kề môi ngậm nhẹ *** tai Trương Thiện Ảnh, dùng đầu lưỡi ươn ướt khiêu khích.
“Đừng!” Âm thanh của Trương Thiện Ảnh như có mang luồng điện cao áp, toàn thân Vương Tư Vũ rã rời, từng khớp xương trở nên nhột nhạt, đang từ từ rơi vào cơn mê, đột nhiên Trương Thiện Ảnh nhổm dậy, nhe răng nhắm vai hắn cắn phập tới.
Vương Tư Vũ vừa thấy Trương Thiện Ảnh nhe hàm răng trắng ra là biết ngay nguy hiểm, hắn từng bị cắn một lần, biết hàm răng của cô bén như lưỡi dao, vội buông tay ra theo phản xạ, nhảy lui lại né tránh.
Trương Thiện Ảnh xuất thân từ diễn viên múa nên động tác linh hoạt, cô nhẹ nhàng tự giải thoát mình ra khỏi tấm mền, xoay người lộn một vòng trên không trung, đôi chân tiếp đất không phát ra một tiếng động, lách qua khe cửa chuồn ra phòng khách.
Vương Tư Vũ ngơ ngác nhìn theo tấm thân mỹ miều ấy lao đi, miếng mồi ngon vuột khỏi tầm tay, đến khi Trương Thiện Ảnh trốn vào phòng sách hắn mới bừng tỉnh, hét to đe dọa: “Đừng chạy! Chạy nữa thì đợi khi bắt được xem em trừng trị chị thế nào nhé!”
Trương Thiện Ảnh trốn vào phòng sách, núp sau cánh cửa, trái tim khua liên hồi rộn rã.
Vương Tư Vũ cười hi hí mò vào trong phòng sách, khóa trái cửa lại, trong tiếng ré lên kinh hãi của Trương Thiện Ảnh, hắn xé phăng chiếc áo nịt trên người cô, thiên nhiên tươi đẹp đập ngay vào mắt, Trương Thiện Ảnh toàn thân nóng rang.
Trương Thiện Ảnh che tay trước ngực, còn Vương Tư Vũ thừa cơ thò tay vào bên dưới. Rẹt! Chiếc quần chip mỏng tang bị tuột xuống tận gót chân.
“Xem lần này chị còn trốn được đi đâu?” Vương Tư Vũ dùng đầu gối tách đôi chân Trương Thiện Ảnh ra hai bên, áp thân mình vào đó, chỉ còn cách một chút là tiến thẳng Trung Nguyên, công phá thành trì.
Trong thời khắc nguy hiểm, ánh mắt Trương Thiện Ảnh lóe lên tia sáng gian manh, cô mở to miệng hét lên: “Triệu Phàm mau đến đây! Tiếu Vũ đòi làm bậy nè!”
Vương Tư Vũ giật mình một cái, toàn thân như hóa đá, kí ức một năm trước ùa về. Trương Thiện Ảnh chóp lấy thời cơ, một lần nữa thoát khỏi vòng tay hắn, mở cửa chạy nhanh ra phòng khách, dựa lưng vào tường thở hổn hển, cười khanh khách khoái trá.
“Hừ! Ma lanh quá!” Vương Tư Vũ đột nhiên phát hiện mình như chưa từng quen cô chị dâu xinh đẹp lại biết giờ đủ trò mới mẻ này, hèn chi khi đàn ông muốn chinh phục một cô gái trước tiên phải chuốc cho cô ta say mèm, thì ra một cô gái lúc tỉnh táo lại lợi hại đến thế.
Vương Tư Vũ hạ quyết tâm lần này dù Trương Thiện Ảnh có giờ trò gì ra mình cũng không được bị phân tâm nữa, phải đạt được ý đồ mới thôi.
Nhưng lần này Trương Thiện Ảnh không trốn chạy nữa, cô đứng sát vào tường, từ từ giơ chân trái lên khỏi đầu, biếu diễn tài nghệ của cô được rèn luyện trong trường múa, Vương Tư Vũ trố mắt nhìn trừng trừng đôi chân dài thon thả của cô chạm nhẹ vào đĩnh đầu.
Vương Tư Vũ há hốc mồm, đứng chết trưng tại chỗ, nước miếng chảy lòng
thòng, một luồng khí nóng tỏa ra từ huyệt Đan Điền lan khắp toàn thân.
“Đồ ngốc, còn không mau đến đây!” Trương Thiện Ảnh nhắm mắt lại, bắt đầu rên rỉ khe khẽ.
Vương Tư Vũ không còn do dự nữa, ập cả thân mình về phía trước, dùng vai trái đỡ lấy chân Trương Thiện Ảnh, cuộc chiến công thành đoạt đất mau chóng diễn ra...
Dưới sức công phá mãnh liệt của Vương Tư Vũ, Trương Thiện Ảnh ngửa cổ lên trời hét to, sau đó cúi xuống sát mặt Vương Tư Vũ, chiếc lưỡi ma quái đưa ra khiêu khích hắn... Phải nửa tiếng đồng hồ sau, cơ thể nóng rang của Trương Thiện Ảnh mới từ từ mềm nhũn trượt xuống dưới chân tường, Vương Tư Vũ dùng đôi cánh tay mạnh mẽ bế cô lên, đến bên chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng, gạt tay đẩy hết mọi thứ đồ vật trên bàn xuống đất, đặt tấm thân mỹ miều ấy lên.
Trương Thiện Ảnh nằm ngoan ngoãn mặc cho Vương Tư Vũ tùy ý thỏa mãn, động tác lúc nhanh lúc chậm của Vương Tư Vũ rõ ràng là một khúc ca lạc điệu, nhưng nhờ thế mà khởi tạo nên sự mới mẻ. Trương Thiện Ảnh mồ hồi đầm đìa, khẽ rên lên sung sướng, tiếng rên lọt vào tai Vương Tư Vũ càng kích thích hắn tấn công mạnh mẽ hơn.
Chiếc bàn gỗ phát ra tiếng kêu cót két theo động tác nhịp nhàng của Vương Tư Vũ, lúc này hắn hoàn toàn lạc vào thế giới hoan lạc, toàn thân tràn trề sức mạnh, trước từng đợt sóng vỗ bờ liên tục càng lúc càng mạnh, chiếc bàn cứ di chuyển về phía trước, cuối cùng chạm mạnh vào bức tường cái ầm, đến lượt chiếc đèn gắn trên tường lung lay theo, ánh sáng phát ra cũng chóp tắt lúc mờ lúc tỏ...
Trương Thiện Ảnh không còn chịu đựng nỗi sức công phá dữ dội ấy nữa, cô thét to một tiếng, cố gắng ưỡn người ngồi dậy, đôi tay quơ quào vào không khí, cuối cùng tóm được một xấp khăn giấy, bèn giơ lên cao vò nát xấp giấy.
Hồi lâu sau, hai người cùng phát ra một tiếng rên xiết kéo dài, xấp khăn giấy hóa thành nhiều mảnh vụn bay tung tóe khắp nhà, mười ngón tay mềm mại của Trương Thiện Ảnh tóm lấy vai Vương Tư Vũ, hai cơ thể ôm chầm lấy nhau, đi vào miền đất hư vô ẩn sâu trong tiềm thức...
/170
|