Trương Nhất Phàm vừa nói ra lời này, có người kinh ngạc có người lại mừng thầm, rốt cuộc là tuổi trẻ tài cao, không chịu nổi kích thích nào. Quách Vạn Niên rõ ràng là gài bẫy người khác, chỉ có thằng ngốc mới không nhận ra.
Nhưng lời này nói ra rồi sao có thể thu lại được chứ?
Có người đang suy nghĩ trong lòng, phải chăng Trương Nhất Phàm đã có tính toán trong lòng, hoặc là hắn lại đang giở trò gì nữa? Mọi người đều là cán bộ cấp phó, không phải là trẻ con, cũng không phải tiểu binh tiểu tướng, nhất ngôn tức xuất, tứ mã nan truy.
Quan trường đầy mạo hiểm, nói chuyện phải cẩn thận!
Có người thì đợi đó xem kịch hay, trong nửa tháng mà làm xong dự án này còn khó hơn cả lên trời?
Trời thì làm sao mà lên được chứ, bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết rằng đây là nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng Trương Nhất Phàm lại điềm tĩnh như vậy, thật khiến người khác phải suy nghĩ.
Người dám nói câu nói này, thật quá kì lạ!
Nếu không thì là tên ngốc tự đưa mình vào chỗ chết, còn không thì là bày mưu nghĩ kế, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cao nhân. Ở đây không có người nào chấp nhận xem Trương Nhất Phàm là thằng ngốc, họ không hy vọng mình và tên ngốc này ở cùng một cấp bậc.
Bởi vậy, nụ cười thần bí kia của Trương Nhất Phàm xem ra khiến họ có chút không thể tin nổi.
Quách Vạn Niên đang uống trà, nhìn Bao Dụ Dân một cái với ý đã hiểu nhau.
Bao Dụ Dân biết rõ điều này, tuy y rất muốn nhìn thấy Trương Nhất Phàm làm việc một cách bất lực, chỉ có thể tự trách mình, nhưng điều y càng muốn biết hơn nữa là cái gì đã khiến Trương Nhất Phàm tính trước kĩ càng như vậy. Y tin rằng Trương Nhất Phàm sẽ không ngốc đến nỗi tự phá hủy bức tường thành hoặc là Trương Nhất Phàm sớm đã có sự sắp xếp nào đó. Thế là y liền nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở sảnh khách sạn hôm đó.
Trương Nhất Phàm biết tiếng Anh, nói chuyện lưu loát, hắn vừa ra mặt đã trấn giữ được tên người Nhật, chẳng lẽ giữa chuyện này có ý gì sao?
Bao Dụ Dân không giống Quách Vạn Niên, Quách Vạn Niên đơn giản chỉ muốn nhìn Trương Nhất Phàm bẽ mặt để giải tỏa mối hận trong lòng.
Quách Vạn Niên đang nghĩ, nếu anh đã kiêu ngạo ngông cuồng như vậy rồi thì tôi cứ để cho anh thành kẻ vô tích sự. Chỉ cần khách khứa vào đến tỉnh Tương, y sẽ có cách khiến cho chuyện này làm không xong.
Khi nghĩ đến chuyện này, y đang cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy được sự cay độc trong mắt y.
Khi tan họp, Thẩm Hoành Quốc gọi Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc của mình, hai người ngồi xuống ghế xa-lông, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Có khả năng tôi phải một tuần mới có thể quay về, nếu cậu đã nắm bắt được rồi thì tôi yên tâm.
Thẩm Hoành Quốc vốn muốn hỏi Trương Nhất Phàm, nhưng ông ta lại không hỏi, với tư cách của ông ta sẽ không dễ mà lộ ra suy nghĩ của mình trước một người. Ông ta chỉ là nhấn mạnh với Trương Nhất Phàm, sự thành bại của dự án này có tính chất rất quan trọng với tỉnh Tương, xúc tiến phát triển kinh tế và giải quyết vấn đề lao động việc làm thì không cần nói đến nữa.
Đây cũng là thành tích chính trị lớn đầu tiên thu được từ khi ông ta nhậm chức Chủ tịch cho đến nay, vốn đầu tư hơn mười tỷ này lại không phải cơ hội mà mỗi tỉnh đều có. Trừ khi là các doanh nghiệp nước ngoài, người bình thường sao có thể bỏ ra một khoản tài chính lớn như vậy?
Bời vậy, nỗi lo lắng cùa Thẩm Hoành Quốc không phải không có lý.
Mà từ khi mở cuộc họp cho đến bây giờ, Trương Nhất Phàm vẫn cứ thoải mái như vậy, không hề có áp lực gì. Thẩm Hoành Quốc biết có một vài người bất mãn với hắn, cho rằng lời nói của Trương Nhất Phàm vượt quá thực tế, không đáng trọng dụng.
Hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Sáng ngày mai tôi sẽ về Bắc Kinh, cậu không cần tiễn tôi!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, muốn hẹn ông ta đi ăn cơm, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Tôi hẹn Bí thư Lý rồi, để lần sau vậy! Nếu như chuyện này thành công, tôi mời cậu!
Trương Nhất Phàm cười cười, thong thả rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Từ khi Thẩm Hoành Quốc đi trước trong hội nghị kia, Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Bọn họ đều rất muốn biết Trương Nhất Phàm sẽ làm thế nào để làm tốt chuyện này, nếu cái chuyện hão huyền như vậy cũng có thể làm tốt được, bọn họ còn có gì đáng nói chứ?
Không phục cũng không được!
Chỉ tiếc là, bốn năm ngày tiếp đó, Trương Nhất Phàm không có một chút động tĩnh gì.
Điều này khiến cho đám người Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên trở nên sốt ruột. Cái tên này muốn làm gì chứ? Nửa tháng đã qua bốn năm ngày rồi, ở giữa còn có bốn năm ngày nghỉ, còn lại bảy ngày, hắn làm gì mà còn án binh bất động nữa?
Thật sốt suột mà!
Quách Vạn Niên thì lại kêu người giám sát chặt chẽ Trương Nhất Phàm, trăm phương nghìn kế muốn biết được hành động cụ thể của Trương Nhất Phàm, y tin rằng chỉ cần khách khứa bước vào tỉnh Tương thì chuyện này sẽ thất bại! Y không thể để dự án này ngay dưới mắt của mình mà vẫn bị Trương Nhất Phàm lấy mất.
Ai biết rằng, một tuần cứ thế trôi qua.
Chủ tịch Tằng giống như con bọ chó chạy tới chạy lui, đã mấy lần y muốn xông vào phòng làm việc của Chủ tịch Tỉnh thành Trương, cầu xin hắn có thể hành động. Một tuần trôi qua rồi, nếu chẳng may người khác đàm phán kéo dài mấy ngày vậy thì không xong rồi!
Cuối cùng khi tuần lễ này trôi qua hết, Chủ tịch Tằng chạy đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, sau khi đi vào, Trương Nhất Phàm mỉm cười rót trà cho Đằng Phi.
Tay bưng ly trà của Chủ tịch Tằng cũng đã có chút run rẩy:
- Chủ tịch Tỉnh thành Trương, chúng ta chỉ còn một tuần lễ thôi, khách khứa khi nào sẽ đến?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Tôi cũng không biết.
- Trời ơi! Anh không biết mà còn lớn tiếng gõ bàn trong hội nghị nói trong nửa tháng sẽ làm xong, bây giờ đã qua một tuần rồi, anh còn nói không biết?
Chủ tịch Tằng suýt chút nữa đâm vào tường.
Cái ly trong tay chợt sững lại, rớt ngay xuống đất.
Trương Nhất Phàm thấy ông ta có phản ứng lớn như vậy, vẫn một vẻ mặt mỉm cười. Hắn biết rất nhiều người muốn xem trò hay của mình, vì thế mới thử phản ứng của Chủ tịch Tằng.
Đợi Chủ tịch Tằng lượm cái ly vứt vào trong thùng rác, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Khi tôi về chuẩn bị tài liệu một chút, hợp đồng cũng làm xong đi, tuần sau nộp cho tôi.
- Hợp đồng?
- Đúng, thì làm theo mấy thứ tôi nói lúc đó, cái khác nên viết như thế nào thì ông cứ biết vậy. Về mặt chính sách có thể ưu đãi, cứ theo quy định mà làm.
Chủ tịch Tằng giống con gà mổ thóc vậy, không ngừng gật đầu:
- Không vấn đề gì, cái này không vấn đề gì.
Trương Nhất Phàm lại nhớ ra một chuyện, đứng dậy đi đến bên cạnh tấm bản đồ trong phòng là việc, nhìn kí hiệu màu đỏ ban nãy mới được ghi chú lên, hắn liền nói với Chủ tịch Tằng:
- Về chuyện chọn địa điểm đạon đường của Tập đoàn công nghiệp dầu khí Hoa Phong, tôi thấy cứ sắp sếp theo ở khu kinh tế mới phía Đông đi. Ở đó rộng rãi, tốc độ nhập khẩu nhanh lại gần.
- Nhưng, nhưng...
Chủ tịch Tằng vốn muốn nói, nhưng khách khứa đã chọn chọn đoạn đường này rồi, thay đổi như vậy e rằng không tốt?
Trương Nhất Phàm hiểu ý của ông ta:
- Cái này ông không cần lo lắng, tôi nghĩ khách mời có thể hiểu được. Thay đổi chỗ này với chỗ mà họ đã chọn không có gì khác biệt cả, lại càng thuận lợi hơn cho việc quản lý của chúng ta.
- Được, tôi đi làm đây!
Chủ tịch Tằng lập tức quay về.
Ra khỏi cánh cửa này, y giống như được uống một viên thuốc an thần vậy, nếu Chủ tịch tỉnh Trương đã để mình làm thì chắc chắn y phải thật sự nắm bắt lấy.
Trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, y lập tức triệu tập đội ngũ, cuối tuần này tăng ca, làm cho xong tài liệu và hợp đồng. Y lấy những điểm trong chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Trương dặn dò làm trọng điểm.
Lý Hồng gọi điện đến:
- Trương Nhất Phàm, anh thật quá đáng!
Trương Nhất Phàm bật cười nói:
- Sao vậy? Đại Bí thư Lý.
- Còn giả vờ nữa, bây giờ cả tỉnh này đều bị anh làm cho náo loạn lên.
Giọng điệu của Lý Hồng cò chút trách cứ.
Đương nhiên cô biết rằng mấy lão già trong tỉnh ngoài thì tỏ ra đường hoàng, trên thực tế là hạng người luôn lục đục với nhau. Tình hình lần này chủ yếu là lời nói khoác của Trương Nhất Phàm trong hội nghị, khiến rất nhiều người trong lòng không chịu nổi, bọn họ rất muốn biết đáp án cuối cùng.
Trương Nhất Phàm tủi thân đáp:
- Anh không biết tình hình lúc đó, anh cũng bị áp buộc thôi.
Đương nhiên Lý Hồng biết trong hội nghị ai nói cái gì, cô đều rất rõ, vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng một tuần lễ tới này, không khí khắp cả tỉnh có chút cẩn trọng.
Đặc biệt là Trương Nhất Phàm án binh bất động, càng khiến cho người khác không thể nào hiểu nổi.
Hành động của bọn họ, thật ra chẳng qua là Hoàng thượng không gấp nhưng thái giám sốt ruột.
Rất nhiều người sốt ruột muốn biết kết quả, đây cũng là bản chất của con người.
Nếu Trương Nhất Phàm làm tốt dự án có vốn đầu tư hơn mười tỷ này, vậy thì sức mạnh của hắn trong Ủy ban nhân dân tỉnh tự khắc sẽ được nâng cao, tin rằng sẽ không còn người nào dám xem thường hắn nữa.
Không phải nói khoác đâu, làm nên thành tích chính trị đấy.
Lý Hồng trách hắn, chuyện này quá vẹn toàn rồi. Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì thiệt, đứa trẻ như anh phải chăng nói toạc ra ra một chút? Cô biết Trương Nhất Phàm làm việc nhất định không thể khiêm tốn, bất kể ra sao, người khác đều không thể không khiến mình không chú ý được.
Nghe giọng cười ngây ngô của Trương Nhất Phàm trong điện thoại, Lý Hồng thầm lắc đầu, đám lão già trong Ủy ban nhân dân tỉnh e rằng thật sự bị hắn làm cho tức chết thôi!
Có vài lời tự nhiên truyền đến tai Lý Thiên Trụ, rất bất ngờ đó chính là, Lý Thiên Trụ không ngờ lại không trách cứ Trương Nhất Phàm. Từ khi Trương Nhất Phàm nhòm ngó đến vị trí ở tỉnh, có người thầm không phục, loại người này rất nhiều.
Lý Thiên Trụ để Trương Nhất Phàm đi tới Hoài Châu trước, cũng có ý lập uy. Chuyện Lý Hồng và Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu, đã thành công gây chấn động trong một đám người, lại có tác dụng thiết lập uy phong nữa.
Trương Nhất Phàm dám nói lời nay, nhất định có dụng ý của hắn, Lý Thiên Trụ cũng hy vọng hắn làm chấn động mấy lạo già này, trổ hết tài năng trước mấy vị Phó Chủ tịch tỉnh, đến lúc đó trở ngại để y đi vào tự khắc sẽ ít đi.
Nhưng lời này nói ra rồi sao có thể thu lại được chứ?
Có người đang suy nghĩ trong lòng, phải chăng Trương Nhất Phàm đã có tính toán trong lòng, hoặc là hắn lại đang giở trò gì nữa? Mọi người đều là cán bộ cấp phó, không phải là trẻ con, cũng không phải tiểu binh tiểu tướng, nhất ngôn tức xuất, tứ mã nan truy.
Quan trường đầy mạo hiểm, nói chuyện phải cẩn thận!
Có người thì đợi đó xem kịch hay, trong nửa tháng mà làm xong dự án này còn khó hơn cả lên trời?
Trời thì làm sao mà lên được chứ, bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết rằng đây là nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng Trương Nhất Phàm lại điềm tĩnh như vậy, thật khiến người khác phải suy nghĩ.
Người dám nói câu nói này, thật quá kì lạ!
Nếu không thì là tên ngốc tự đưa mình vào chỗ chết, còn không thì là bày mưu nghĩ kế, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cao nhân. Ở đây không có người nào chấp nhận xem Trương Nhất Phàm là thằng ngốc, họ không hy vọng mình và tên ngốc này ở cùng một cấp bậc.
Bởi vậy, nụ cười thần bí kia của Trương Nhất Phàm xem ra khiến họ có chút không thể tin nổi.
Quách Vạn Niên đang uống trà, nhìn Bao Dụ Dân một cái với ý đã hiểu nhau.
Bao Dụ Dân biết rõ điều này, tuy y rất muốn nhìn thấy Trương Nhất Phàm làm việc một cách bất lực, chỉ có thể tự trách mình, nhưng điều y càng muốn biết hơn nữa là cái gì đã khiến Trương Nhất Phàm tính trước kĩ càng như vậy. Y tin rằng Trương Nhất Phàm sẽ không ngốc đến nỗi tự phá hủy bức tường thành hoặc là Trương Nhất Phàm sớm đã có sự sắp xếp nào đó. Thế là y liền nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở sảnh khách sạn hôm đó.
Trương Nhất Phàm biết tiếng Anh, nói chuyện lưu loát, hắn vừa ra mặt đã trấn giữ được tên người Nhật, chẳng lẽ giữa chuyện này có ý gì sao?
Bao Dụ Dân không giống Quách Vạn Niên, Quách Vạn Niên đơn giản chỉ muốn nhìn Trương Nhất Phàm bẽ mặt để giải tỏa mối hận trong lòng.
Quách Vạn Niên đang nghĩ, nếu anh đã kiêu ngạo ngông cuồng như vậy rồi thì tôi cứ để cho anh thành kẻ vô tích sự. Chỉ cần khách khứa vào đến tỉnh Tương, y sẽ có cách khiến cho chuyện này làm không xong.
Khi nghĩ đến chuyện này, y đang cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy được sự cay độc trong mắt y.
Khi tan họp, Thẩm Hoành Quốc gọi Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc của mình, hai người ngồi xuống ghế xa-lông, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Có khả năng tôi phải một tuần mới có thể quay về, nếu cậu đã nắm bắt được rồi thì tôi yên tâm.
Thẩm Hoành Quốc vốn muốn hỏi Trương Nhất Phàm, nhưng ông ta lại không hỏi, với tư cách của ông ta sẽ không dễ mà lộ ra suy nghĩ của mình trước một người. Ông ta chỉ là nhấn mạnh với Trương Nhất Phàm, sự thành bại của dự án này có tính chất rất quan trọng với tỉnh Tương, xúc tiến phát triển kinh tế và giải quyết vấn đề lao động việc làm thì không cần nói đến nữa.
Đây cũng là thành tích chính trị lớn đầu tiên thu được từ khi ông ta nhậm chức Chủ tịch cho đến nay, vốn đầu tư hơn mười tỷ này lại không phải cơ hội mà mỗi tỉnh đều có. Trừ khi là các doanh nghiệp nước ngoài, người bình thường sao có thể bỏ ra một khoản tài chính lớn như vậy?
Bời vậy, nỗi lo lắng cùa Thẩm Hoành Quốc không phải không có lý.
Mà từ khi mở cuộc họp cho đến bây giờ, Trương Nhất Phàm vẫn cứ thoải mái như vậy, không hề có áp lực gì. Thẩm Hoành Quốc biết có một vài người bất mãn với hắn, cho rằng lời nói của Trương Nhất Phàm vượt quá thực tế, không đáng trọng dụng.
Hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Sáng ngày mai tôi sẽ về Bắc Kinh, cậu không cần tiễn tôi!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, muốn hẹn ông ta đi ăn cơm, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Tôi hẹn Bí thư Lý rồi, để lần sau vậy! Nếu như chuyện này thành công, tôi mời cậu!
Trương Nhất Phàm cười cười, thong thả rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Từ khi Thẩm Hoành Quốc đi trước trong hội nghị kia, Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Bọn họ đều rất muốn biết Trương Nhất Phàm sẽ làm thế nào để làm tốt chuyện này, nếu cái chuyện hão huyền như vậy cũng có thể làm tốt được, bọn họ còn có gì đáng nói chứ?
Không phục cũng không được!
Chỉ tiếc là, bốn năm ngày tiếp đó, Trương Nhất Phàm không có một chút động tĩnh gì.
Điều này khiến cho đám người Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên trở nên sốt ruột. Cái tên này muốn làm gì chứ? Nửa tháng đã qua bốn năm ngày rồi, ở giữa còn có bốn năm ngày nghỉ, còn lại bảy ngày, hắn làm gì mà còn án binh bất động nữa?
Thật sốt suột mà!
Quách Vạn Niên thì lại kêu người giám sát chặt chẽ Trương Nhất Phàm, trăm phương nghìn kế muốn biết được hành động cụ thể của Trương Nhất Phàm, y tin rằng chỉ cần khách khứa bước vào tỉnh Tương thì chuyện này sẽ thất bại! Y không thể để dự án này ngay dưới mắt của mình mà vẫn bị Trương Nhất Phàm lấy mất.
Ai biết rằng, một tuần cứ thế trôi qua.
Chủ tịch Tằng giống như con bọ chó chạy tới chạy lui, đã mấy lần y muốn xông vào phòng làm việc của Chủ tịch Tỉnh thành Trương, cầu xin hắn có thể hành động. Một tuần trôi qua rồi, nếu chẳng may người khác đàm phán kéo dài mấy ngày vậy thì không xong rồi!
Cuối cùng khi tuần lễ này trôi qua hết, Chủ tịch Tằng chạy đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, sau khi đi vào, Trương Nhất Phàm mỉm cười rót trà cho Đằng Phi.
Tay bưng ly trà của Chủ tịch Tằng cũng đã có chút run rẩy:
- Chủ tịch Tỉnh thành Trương, chúng ta chỉ còn một tuần lễ thôi, khách khứa khi nào sẽ đến?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Tôi cũng không biết.
- Trời ơi! Anh không biết mà còn lớn tiếng gõ bàn trong hội nghị nói trong nửa tháng sẽ làm xong, bây giờ đã qua một tuần rồi, anh còn nói không biết?
Chủ tịch Tằng suýt chút nữa đâm vào tường.
Cái ly trong tay chợt sững lại, rớt ngay xuống đất.
Trương Nhất Phàm thấy ông ta có phản ứng lớn như vậy, vẫn một vẻ mặt mỉm cười. Hắn biết rất nhiều người muốn xem trò hay của mình, vì thế mới thử phản ứng của Chủ tịch Tằng.
Đợi Chủ tịch Tằng lượm cái ly vứt vào trong thùng rác, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Khi tôi về chuẩn bị tài liệu một chút, hợp đồng cũng làm xong đi, tuần sau nộp cho tôi.
- Hợp đồng?
- Đúng, thì làm theo mấy thứ tôi nói lúc đó, cái khác nên viết như thế nào thì ông cứ biết vậy. Về mặt chính sách có thể ưu đãi, cứ theo quy định mà làm.
Chủ tịch Tằng giống con gà mổ thóc vậy, không ngừng gật đầu:
- Không vấn đề gì, cái này không vấn đề gì.
Trương Nhất Phàm lại nhớ ra một chuyện, đứng dậy đi đến bên cạnh tấm bản đồ trong phòng là việc, nhìn kí hiệu màu đỏ ban nãy mới được ghi chú lên, hắn liền nói với Chủ tịch Tằng:
- Về chuyện chọn địa điểm đạon đường của Tập đoàn công nghiệp dầu khí Hoa Phong, tôi thấy cứ sắp sếp theo ở khu kinh tế mới phía Đông đi. Ở đó rộng rãi, tốc độ nhập khẩu nhanh lại gần.
- Nhưng, nhưng...
Chủ tịch Tằng vốn muốn nói, nhưng khách khứa đã chọn chọn đoạn đường này rồi, thay đổi như vậy e rằng không tốt?
Trương Nhất Phàm hiểu ý của ông ta:
- Cái này ông không cần lo lắng, tôi nghĩ khách mời có thể hiểu được. Thay đổi chỗ này với chỗ mà họ đã chọn không có gì khác biệt cả, lại càng thuận lợi hơn cho việc quản lý của chúng ta.
- Được, tôi đi làm đây!
Chủ tịch Tằng lập tức quay về.
Ra khỏi cánh cửa này, y giống như được uống một viên thuốc an thần vậy, nếu Chủ tịch tỉnh Trương đã để mình làm thì chắc chắn y phải thật sự nắm bắt lấy.
Trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, y lập tức triệu tập đội ngũ, cuối tuần này tăng ca, làm cho xong tài liệu và hợp đồng. Y lấy những điểm trong chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Trương dặn dò làm trọng điểm.
Lý Hồng gọi điện đến:
- Trương Nhất Phàm, anh thật quá đáng!
Trương Nhất Phàm bật cười nói:
- Sao vậy? Đại Bí thư Lý.
- Còn giả vờ nữa, bây giờ cả tỉnh này đều bị anh làm cho náo loạn lên.
Giọng điệu của Lý Hồng cò chút trách cứ.
Đương nhiên cô biết rằng mấy lão già trong tỉnh ngoài thì tỏ ra đường hoàng, trên thực tế là hạng người luôn lục đục với nhau. Tình hình lần này chủ yếu là lời nói khoác của Trương Nhất Phàm trong hội nghị, khiến rất nhiều người trong lòng không chịu nổi, bọn họ rất muốn biết đáp án cuối cùng.
Trương Nhất Phàm tủi thân đáp:
- Anh không biết tình hình lúc đó, anh cũng bị áp buộc thôi.
Đương nhiên Lý Hồng biết trong hội nghị ai nói cái gì, cô đều rất rõ, vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng một tuần lễ tới này, không khí khắp cả tỉnh có chút cẩn trọng.
Đặc biệt là Trương Nhất Phàm án binh bất động, càng khiến cho người khác không thể nào hiểu nổi.
Hành động của bọn họ, thật ra chẳng qua là Hoàng thượng không gấp nhưng thái giám sốt ruột.
Rất nhiều người sốt ruột muốn biết kết quả, đây cũng là bản chất của con người.
Nếu Trương Nhất Phàm làm tốt dự án có vốn đầu tư hơn mười tỷ này, vậy thì sức mạnh của hắn trong Ủy ban nhân dân tỉnh tự khắc sẽ được nâng cao, tin rằng sẽ không còn người nào dám xem thường hắn nữa.
Không phải nói khoác đâu, làm nên thành tích chính trị đấy.
Lý Hồng trách hắn, chuyện này quá vẹn toàn rồi. Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì thiệt, đứa trẻ như anh phải chăng nói toạc ra ra một chút? Cô biết Trương Nhất Phàm làm việc nhất định không thể khiêm tốn, bất kể ra sao, người khác đều không thể không khiến mình không chú ý được.
Nghe giọng cười ngây ngô của Trương Nhất Phàm trong điện thoại, Lý Hồng thầm lắc đầu, đám lão già trong Ủy ban nhân dân tỉnh e rằng thật sự bị hắn làm cho tức chết thôi!
Có vài lời tự nhiên truyền đến tai Lý Thiên Trụ, rất bất ngờ đó chính là, Lý Thiên Trụ không ngờ lại không trách cứ Trương Nhất Phàm. Từ khi Trương Nhất Phàm nhòm ngó đến vị trí ở tỉnh, có người thầm không phục, loại người này rất nhiều.
Lý Thiên Trụ để Trương Nhất Phàm đi tới Hoài Châu trước, cũng có ý lập uy. Chuyện Lý Hồng và Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu, đã thành công gây chấn động trong một đám người, lại có tác dụng thiết lập uy phong nữa.
Trương Nhất Phàm dám nói lời nay, nhất định có dụng ý của hắn, Lý Thiên Trụ cũng hy vọng hắn làm chấn động mấy lạo già này, trổ hết tài năng trước mấy vị Phó Chủ tịch tỉnh, đến lúc đó trở ngại để y đi vào tự khắc sẽ ít đi.
/1313
|