Ngày hôm sau, Lý Hồng đang say mê với cái máy vi tính trong phòng làm việc.
Việc giao phó đêm qua, không ngờ đối phương không làm thoả đáng. Trong bức thư ghi:
- Ông chủ, tôi đã cố gắng hết sức, có thể tra được như vậy. Chỉ biết được Diêu Mộ Tình này và Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm có quan hệ không bình thường, nhưng không thể điều tra cô ta ở đâu sau khi ba mẹ mất? Có thể là tình nhân của Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm, thật ra tình hình vẫn chưa rõ ràng.
Nhìn thấy bức thư này, Lý Hồng nhíu nhíu mày, nên phát tín hiệu đến thành phố không, phái vài người trong tổng bộ của mình đi điều tra?
Cô lấy di động rồi lại dừng lại, ánh mắt dừng trên mấy chữ của Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm, người này chắc không phải là Trương Nhất Phàm. Tính từ lúc Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, mặc dù Diêu Mộ Tình có khả năng trở thành tình nhân của hắn, nhưng trước kia ở đây cô ta cũng từng là nhà đầu tư của quán trà Vương Miện , hơn nữa cô có xe trước khi Trương Nhất Phàm đi Vĩnh Lâm. Nói như vậy, Bí thư Thành ủy nói chính là Ô Dật Long.
Nếu cô không liên quan gì đến Trương Nhất Phàm, tạm thời không cần lo đến.
Lý Hồng ở trên tên của Diêu Mộ Tình, vẽ một dấu chấm hỏi thật to. Sau đó, lại ở trên tên của Ô Dật Long, vẽ vài nét. Bỗng nhiên, trong đầu cô có ý nghĩ, hô lớn ra trước cửa:
- Lâm Uyên, vào đây chút đi!
- Bí thư Lý.
Sauk hi Lâm Uyên đi vào, cung kính đứng đó, Lý Hồng nhìn cô thư ký của mình, trong lòng lại có chút nhẫn nhẫn không muốn. Lâm Uyên đã theo mình từ Song Giang, trong nháy mắt đã hơn ba năm.
Từ Song Giang đến Tỉnh, biểu hiện của cô rất tốt, hơn nữa ở một số phương diện mà nói, hai người có rất nhiều quan niệm giống nhau. Nói cách khác, Lâm Uyên bị mình ảnh hưởng khá nhiều.
Nhưng là một người có năng lực, không thể giữ cô mãi bên người được, hơn nữa Lâm Đông Hải đang dự định vào Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đảm nhiệm chức Phó bí thư, cha con bọn họ như nhau.
Lâm Uyên cảm thấy rất kì lạ, sao bà chủ lại đánh giá mình như vậy, lại không nói lời nào. Cô liền hỏi,
- Bí thư Lý, có việc sao?
Lý Hồng nói, cô ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
Lâm Uyên nghe thấy vậy, cảm thấy không đúng. Dường như cô đã ý thức được điều gì, lúc cô nhìn Lý Hồng, rồi cắn cắn môi.
Trong lòng nghĩ, cô rất thích bà chủ Lý Hồng này, trên người Lý Hồng, Lâm Uyên học được rất nhiều. Lâm Uyên thậm chí đã từng nghĩ như vậy, nếu có thể, cô tình nguyện luôn bên cạnh Lý Hồng.
Xem ra suy nghĩ này không thực lắm, trên đời này không có một bữa tiệc nào không tàn.
Lý Hồng thấy cô đứng ở đó, liền khẽ cười,
- Sao vậy, hình như không được vui?
Lâm Uyên là một người con gái rất tỉ mỉ, có một số chuyện không cần nói ra. Nghe bà chủ nói thế, Lâm Uyên cắn cắn môi nói:
- Bí thư Lý, có thể đừng đưa em đi được không.
Lý Hồng rất thích sự thông minh của cô, thư ký như vậy, mọi việc đều như ý muốn, có nhiều khi không cần mình nói rõ ràng, cô ta có thể từ một động tác nhỏ, hoặc là với vẻ mặt đã hiểu được ý mình.
Nhưng vì công tác, Lý Hồng chỉ có thể để cô ấy ra ngoài.
Cô nói với Lâm Uyên:
- Với khả năng bây giờ của em, hoàn toàn có thể đi rèn luyện một chút. Chẳng lẽ em không hi vọng có cơ hội này sao?
Lâm Uyên lắc đầu,
- Em vẫn muốn làm nha hoàn ở bên cạnh cô. Chỉ cần cô không chê, em vẫn đi theo cô.
Lý Hồng mỉm cười,
- Ai nói em làm nha hoàn? Lắm điều!
Đây là lần đầu tiên cô nói giỡn với Lâm Uyên, nhưng mà cô xem sắc mặt của Lâm Uyên, đã điềm đạm rất nhiều. Lý Hồng nói:
- Lâm Uyên, em nghe tôi nói, đây là công việc, đây là mệnh lệnh, nếu em hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ có cơ hội mang em trở về.
- Thật ư?
Tuy rằng Lâm Uyên biết khả năng để được trở về không lớn, nhưng cô biết đây là điều kiện bà chủ đưa ra cho mình. Lý Hồng suy nghĩ xong rồi, xem xem ý kiến của mình mà thôi.
Lâm Uyên cắn môi nói:
- Vậy được rồi! Em biết rồi.
Lý Hồng thấy kì lạ nói:
- Em không hỏi tôi rằng, đưa em đi đâu sao?
Lâm Uyên nói:
- Em tin bí thư Lý, mặc kệ đến đâu, đều có lý của người, em theo chỉ bảo của cô mà làm là được.
Tháo độ này khiến trong lòng Lý Hồng cảm thấy rất thoải mái, cô gật gật đầu,
- Em chuẩn bị một chút, ít ngày nữa đến Vĩnh Lâm nhậm chức. Vào Uỷ ban Kỷ luật, tôi sẽ điều chỉnh chức vụ của em một chút. Từ nay về sau, em sẽ không còn là một cô thư ký đi theo tôi, em cũng là một lãnh đạo đường đường chính chính.
Khả năng lớn nhất mà Lâm Uyên đến Vĩnh Lâm, hẳn là giám sát các chức vụ Chủ nhiệm, dù sao cô cũng là thân tín của bí thư Lý Hồng.
Biết được mình sắp bị đưa đi, Lâm Uyên không những không có hứng thú, ngược lại cảm thấy có chút mất mát. Điều này khiến cho Lý Hồng thấy kì lạ, tuy nhiên, cô cho rằng Lâm Uyên vẫn thích ở lại bên cạnh mình, cũng không tích cực để đi.
Thông qua chuyện này, Lý Hồng cảm thấy hệ thống của mình ở tỉnh Tương quá yếu, không ngờ ngay cả chuyện như vậy còn điều tra không được, cô thầm quyết định, rút ra chút lực lượng ở thành phố, tổ chức một đội ngũ cực kì dũng mãnh.
Lâm Uyên trở lại phòng làm việc của mình, có chút rầu rĩ không vui.
Tuy rằng sớm cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô lại không muốn ngày này đến quá nhanh. Cũng may cô đã theo Lý Hồng lâu như vậy, học hỏi được rất nhiều. Người bình thường bước vào phòng của Lâm Uyên để tìm bí thư Lý, cũng không thể nhìn ra biểu hiện của cô.
Trong mắt đồng nghiệp trong Uỷ ban Kỷ luật, Lâm Uyên cũng có một biệt danh khác, cô và Lý Hồng được người ta gọi là song tuyệt lãnh diễm, ngàn năm khắc băng, sự nghiêm túc của hai người rất giống nhau.
Chỉ có điều Lý Hồng có khí chất cao ngạo khác xa Lâm Uyên, người bình thường không dám tuỳ tiện đến gần.
Hiện tại ba mẹ đã đến tính thành, mình lại phải rời khỏi, cô do dự đi đến văn phòng của ba. Lâm Đông Hải là ai? Một cán bộ lão thành có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái ông ta có thể nhìn ra Lâm Uyên không vui.
- Chuyện gì nữa vậy? Hiện tại con đường đường là một thư ký của Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, cũng không thể bỏ đi tính trẻ con.
Lâm Uyên bĩu môi,
- Ba ---
Lâm Đông Hải nói:
- Phải rời khỏi tỉnh thành phải không?
Lâm Uyên thấy kì lạ,
- Bí thư Lý đã nói với ba hả?
Lâm Đông Hải lắc đầu,
- Con đã ghi ở trên mặt, còn cần người ta nói sao? Nếu là ba sẽ không để con đi, kinh nghiệm của con chưa đủ, lại không chín chắn, làm sao có thể làm tốt chuyện của bí thư Lý? Làm công tác kiểm tra, cần cẩn thận, nghiêm túc, tác phong vững vàng, mưa gió không xâm, con không được!
- Ai nói con không được!
Lâm Uyên chía chía miệng, sau đó lại dịu dàng nói:
- Chẳng qua con muốn ở trước mặt ba tìm chút an ủi thôi.
Lâm Đông Hải liền mỉm cười, đứng lên đến trước mặt con gái, vuốt tóc Lâm Uyên:
- Bí thư để con đi là đúng, con cần được rèn luyện, nếu không con vĩnh viễn là một đứa trẻ không trưởng thành.
- Ba, nhưng… Nhưng cho tới bây giờ con không nghĩ tới sẽ làm quan.
- Đường là do người đi mà ra, nếu con đã bước vào vòng tròn, con phải tuân thủ quy tắc của vòng tròn, nếu không chắc chắn bị đào thải. Bây giờ bất kể là con, bí thư Lý, Phó chủ tịch tỉnh Trương, sau khi chúng ta bước vào vòng tròn, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỉ. Xã hội tiến bộ, Thế giới phát triển, không phải do con không đi theo những bước chân phía trước. Một là bị đầy đi, hay là bị đào thải. Hôm nay con có cơ hội như vậy, rất nhiều người muốn còn không được, con phải biết quý trọng. Cố gắng đừng phụ lòng sự vun đắp của bí thư Lý.
Lâm Uyên gật gật đầu, nhìn ba. Lâm Đông Hải nói:
- Tới đó rồi, con cũng là một cán bộ không lớn không nhỏ, rất nhiều chuyện phải tự mình học. Nhất là làm công tác ở Uỷ ban Kỷ luật, con biết nên làm gì rối chứ.
- Con hiểu rồi! Ba, con sẽ cố gắng làm tốt, sẽ không để người mất mặt.
Lâm Uyên ngẩng đầu lên, mỉm cười hì hì.
Lâm Đông Hải vỗ vỗ bả vai của cô,
- Ba biết con được mà! Nhớ kỹ, bỏ hết những ý nghĩ gánh nặng.
Lâm Uyên nói:
- Con đến chào tạm biệt anh Nhất Phàm được không?
Trong lòng Lâm Đông Hải thở dài một tiếng, ông ta biết chuyện của con gái và Trương Nhất Phàm chắc chắn không được. Cũng đang tự trách mình lúc trước thiếu suy nghĩ, những người già như mình không nên có suy nghĩ như vậy, ông ta nói:
- Về sau con nên gọi là Chủ tịch Tỉnh Trương.
Lâm Uyên yếu ớt nói:
- Con biết rồi. Ba, conđi đây.
- Đi thôi, chuẩn bị kỹ càng một chút, đến lúc đó đồng chí cán bộ trong Ban tổ chức sẽ đưa con đi.
Lâm Uyên đi rồi, Lâm Đông Hải nhìn bóng dáng của cô, âm thầm lắc đầu. Lâm Uyên nhớ mãi Trương Nhất Phàm không quên, vẫn là nỗi lo lắng của ông ta.
Trên đời này con người sợ nhất chính là khổ vì tình, ông ta ngồi trên ghế, không khỏi nhớ lại chuyện cũ ở Thông Thành.
Việc giao phó đêm qua, không ngờ đối phương không làm thoả đáng. Trong bức thư ghi:
- Ông chủ, tôi đã cố gắng hết sức, có thể tra được như vậy. Chỉ biết được Diêu Mộ Tình này và Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm có quan hệ không bình thường, nhưng không thể điều tra cô ta ở đâu sau khi ba mẹ mất? Có thể là tình nhân của Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm, thật ra tình hình vẫn chưa rõ ràng.
Nhìn thấy bức thư này, Lý Hồng nhíu nhíu mày, nên phát tín hiệu đến thành phố không, phái vài người trong tổng bộ của mình đi điều tra?
Cô lấy di động rồi lại dừng lại, ánh mắt dừng trên mấy chữ của Bí thư Thành uỷ Vĩnh Lâm, người này chắc không phải là Trương Nhất Phàm. Tính từ lúc Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, mặc dù Diêu Mộ Tình có khả năng trở thành tình nhân của hắn, nhưng trước kia ở đây cô ta cũng từng là nhà đầu tư của quán trà Vương Miện , hơn nữa cô có xe trước khi Trương Nhất Phàm đi Vĩnh Lâm. Nói như vậy, Bí thư Thành ủy nói chính là Ô Dật Long.
Nếu cô không liên quan gì đến Trương Nhất Phàm, tạm thời không cần lo đến.
Lý Hồng ở trên tên của Diêu Mộ Tình, vẽ một dấu chấm hỏi thật to. Sau đó, lại ở trên tên của Ô Dật Long, vẽ vài nét. Bỗng nhiên, trong đầu cô có ý nghĩ, hô lớn ra trước cửa:
- Lâm Uyên, vào đây chút đi!
- Bí thư Lý.
Sauk hi Lâm Uyên đi vào, cung kính đứng đó, Lý Hồng nhìn cô thư ký của mình, trong lòng lại có chút nhẫn nhẫn không muốn. Lâm Uyên đã theo mình từ Song Giang, trong nháy mắt đã hơn ba năm.
Từ Song Giang đến Tỉnh, biểu hiện của cô rất tốt, hơn nữa ở một số phương diện mà nói, hai người có rất nhiều quan niệm giống nhau. Nói cách khác, Lâm Uyên bị mình ảnh hưởng khá nhiều.
Nhưng là một người có năng lực, không thể giữ cô mãi bên người được, hơn nữa Lâm Đông Hải đang dự định vào Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đảm nhiệm chức Phó bí thư, cha con bọn họ như nhau.
Lâm Uyên cảm thấy rất kì lạ, sao bà chủ lại đánh giá mình như vậy, lại không nói lời nào. Cô liền hỏi,
- Bí thư Lý, có việc sao?
Lý Hồng nói, cô ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
Lâm Uyên nghe thấy vậy, cảm thấy không đúng. Dường như cô đã ý thức được điều gì, lúc cô nhìn Lý Hồng, rồi cắn cắn môi.
Trong lòng nghĩ, cô rất thích bà chủ Lý Hồng này, trên người Lý Hồng, Lâm Uyên học được rất nhiều. Lâm Uyên thậm chí đã từng nghĩ như vậy, nếu có thể, cô tình nguyện luôn bên cạnh Lý Hồng.
Xem ra suy nghĩ này không thực lắm, trên đời này không có một bữa tiệc nào không tàn.
Lý Hồng thấy cô đứng ở đó, liền khẽ cười,
- Sao vậy, hình như không được vui?
Lâm Uyên là một người con gái rất tỉ mỉ, có một số chuyện không cần nói ra. Nghe bà chủ nói thế, Lâm Uyên cắn cắn môi nói:
- Bí thư Lý, có thể đừng đưa em đi được không.
Lý Hồng rất thích sự thông minh của cô, thư ký như vậy, mọi việc đều như ý muốn, có nhiều khi không cần mình nói rõ ràng, cô ta có thể từ một động tác nhỏ, hoặc là với vẻ mặt đã hiểu được ý mình.
Nhưng vì công tác, Lý Hồng chỉ có thể để cô ấy ra ngoài.
Cô nói với Lâm Uyên:
- Với khả năng bây giờ của em, hoàn toàn có thể đi rèn luyện một chút. Chẳng lẽ em không hi vọng có cơ hội này sao?
Lâm Uyên lắc đầu,
- Em vẫn muốn làm nha hoàn ở bên cạnh cô. Chỉ cần cô không chê, em vẫn đi theo cô.
Lý Hồng mỉm cười,
- Ai nói em làm nha hoàn? Lắm điều!
Đây là lần đầu tiên cô nói giỡn với Lâm Uyên, nhưng mà cô xem sắc mặt của Lâm Uyên, đã điềm đạm rất nhiều. Lý Hồng nói:
- Lâm Uyên, em nghe tôi nói, đây là công việc, đây là mệnh lệnh, nếu em hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ có cơ hội mang em trở về.
- Thật ư?
Tuy rằng Lâm Uyên biết khả năng để được trở về không lớn, nhưng cô biết đây là điều kiện bà chủ đưa ra cho mình. Lý Hồng suy nghĩ xong rồi, xem xem ý kiến của mình mà thôi.
Lâm Uyên cắn môi nói:
- Vậy được rồi! Em biết rồi.
Lý Hồng thấy kì lạ nói:
- Em không hỏi tôi rằng, đưa em đi đâu sao?
Lâm Uyên nói:
- Em tin bí thư Lý, mặc kệ đến đâu, đều có lý của người, em theo chỉ bảo của cô mà làm là được.
Tháo độ này khiến trong lòng Lý Hồng cảm thấy rất thoải mái, cô gật gật đầu,
- Em chuẩn bị một chút, ít ngày nữa đến Vĩnh Lâm nhậm chức. Vào Uỷ ban Kỷ luật, tôi sẽ điều chỉnh chức vụ của em một chút. Từ nay về sau, em sẽ không còn là một cô thư ký đi theo tôi, em cũng là một lãnh đạo đường đường chính chính.
Khả năng lớn nhất mà Lâm Uyên đến Vĩnh Lâm, hẳn là giám sát các chức vụ Chủ nhiệm, dù sao cô cũng là thân tín của bí thư Lý Hồng.
Biết được mình sắp bị đưa đi, Lâm Uyên không những không có hứng thú, ngược lại cảm thấy có chút mất mát. Điều này khiến cho Lý Hồng thấy kì lạ, tuy nhiên, cô cho rằng Lâm Uyên vẫn thích ở lại bên cạnh mình, cũng không tích cực để đi.
Thông qua chuyện này, Lý Hồng cảm thấy hệ thống của mình ở tỉnh Tương quá yếu, không ngờ ngay cả chuyện như vậy còn điều tra không được, cô thầm quyết định, rút ra chút lực lượng ở thành phố, tổ chức một đội ngũ cực kì dũng mãnh.
Lâm Uyên trở lại phòng làm việc của mình, có chút rầu rĩ không vui.
Tuy rằng sớm cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô lại không muốn ngày này đến quá nhanh. Cũng may cô đã theo Lý Hồng lâu như vậy, học hỏi được rất nhiều. Người bình thường bước vào phòng của Lâm Uyên để tìm bí thư Lý, cũng không thể nhìn ra biểu hiện của cô.
Trong mắt đồng nghiệp trong Uỷ ban Kỷ luật, Lâm Uyên cũng có một biệt danh khác, cô và Lý Hồng được người ta gọi là song tuyệt lãnh diễm, ngàn năm khắc băng, sự nghiêm túc của hai người rất giống nhau.
Chỉ có điều Lý Hồng có khí chất cao ngạo khác xa Lâm Uyên, người bình thường không dám tuỳ tiện đến gần.
Hiện tại ba mẹ đã đến tính thành, mình lại phải rời khỏi, cô do dự đi đến văn phòng của ba. Lâm Đông Hải là ai? Một cán bộ lão thành có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái ông ta có thể nhìn ra Lâm Uyên không vui.
- Chuyện gì nữa vậy? Hiện tại con đường đường là một thư ký của Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, cũng không thể bỏ đi tính trẻ con.
Lâm Uyên bĩu môi,
- Ba ---
Lâm Đông Hải nói:
- Phải rời khỏi tỉnh thành phải không?
Lâm Uyên thấy kì lạ,
- Bí thư Lý đã nói với ba hả?
Lâm Đông Hải lắc đầu,
- Con đã ghi ở trên mặt, còn cần người ta nói sao? Nếu là ba sẽ không để con đi, kinh nghiệm của con chưa đủ, lại không chín chắn, làm sao có thể làm tốt chuyện của bí thư Lý? Làm công tác kiểm tra, cần cẩn thận, nghiêm túc, tác phong vững vàng, mưa gió không xâm, con không được!
- Ai nói con không được!
Lâm Uyên chía chía miệng, sau đó lại dịu dàng nói:
- Chẳng qua con muốn ở trước mặt ba tìm chút an ủi thôi.
Lâm Đông Hải liền mỉm cười, đứng lên đến trước mặt con gái, vuốt tóc Lâm Uyên:
- Bí thư để con đi là đúng, con cần được rèn luyện, nếu không con vĩnh viễn là một đứa trẻ không trưởng thành.
- Ba, nhưng… Nhưng cho tới bây giờ con không nghĩ tới sẽ làm quan.
- Đường là do người đi mà ra, nếu con đã bước vào vòng tròn, con phải tuân thủ quy tắc của vòng tròn, nếu không chắc chắn bị đào thải. Bây giờ bất kể là con, bí thư Lý, Phó chủ tịch tỉnh Trương, sau khi chúng ta bước vào vòng tròn, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỉ. Xã hội tiến bộ, Thế giới phát triển, không phải do con không đi theo những bước chân phía trước. Một là bị đầy đi, hay là bị đào thải. Hôm nay con có cơ hội như vậy, rất nhiều người muốn còn không được, con phải biết quý trọng. Cố gắng đừng phụ lòng sự vun đắp của bí thư Lý.
Lâm Uyên gật gật đầu, nhìn ba. Lâm Đông Hải nói:
- Tới đó rồi, con cũng là một cán bộ không lớn không nhỏ, rất nhiều chuyện phải tự mình học. Nhất là làm công tác ở Uỷ ban Kỷ luật, con biết nên làm gì rối chứ.
- Con hiểu rồi! Ba, con sẽ cố gắng làm tốt, sẽ không để người mất mặt.
Lâm Uyên ngẩng đầu lên, mỉm cười hì hì.
Lâm Đông Hải vỗ vỗ bả vai của cô,
- Ba biết con được mà! Nhớ kỹ, bỏ hết những ý nghĩ gánh nặng.
Lâm Uyên nói:
- Con đến chào tạm biệt anh Nhất Phàm được không?
Trong lòng Lâm Đông Hải thở dài một tiếng, ông ta biết chuyện của con gái và Trương Nhất Phàm chắc chắn không được. Cũng đang tự trách mình lúc trước thiếu suy nghĩ, những người già như mình không nên có suy nghĩ như vậy, ông ta nói:
- Về sau con nên gọi là Chủ tịch Tỉnh Trương.
Lâm Uyên yếu ớt nói:
- Con biết rồi. Ba, conđi đây.
- Đi thôi, chuẩn bị kỹ càng một chút, đến lúc đó đồng chí cán bộ trong Ban tổ chức sẽ đưa con đi.
Lâm Uyên đi rồi, Lâm Đông Hải nhìn bóng dáng của cô, âm thầm lắc đầu. Lâm Uyên nhớ mãi Trương Nhất Phàm không quên, vẫn là nỗi lo lắng của ông ta.
Trên đời này con người sợ nhất chính là khổ vì tình, ông ta ngồi trên ghế, không khỏi nhớ lại chuyện cũ ở Thông Thành.
/1313
|