An Dương, trước đây cũng là một thành phố công nghiệp quan trọng của tỉnh Tương, trong đó, nổi tiếng nhất lại là nhà máy thép An Dương . Nhà máy thép An Dương tự xưng là có một trăm ngàn công nhân viên, chiếm tới gần một phần năm dân số của thành phố An Dương.
Công nghiệp của An Dương đứng thứ tư toàn tỉnh, chỉ sau có ba khu vực là Tỉnh thành, Song Giang, Phú Dương. Nhưng giữ vai trò kinh tế chủ lực của An Dương lại chính là nhà máy thép An Dương lâu đời này.
Thời điểm huy hoàng nhất của nhà máy đã từng đạt giá trị sản lượng vượt ba mươi tỉ nhân dân tệ. Với sản nghiệp to lớn như vậy, có thể nói đó là một đại hình doanh nghiệp trong cả nước. Dưới nó còn có tới vài chục nhà máy trực thuộc. Trong phạm vi mười dặm quanh nhà máy được xem như là “thành phố gang thép”.
Nhà máy này đã đóng gớp hơn một nửa GDP của cả vùng An Dương. Một doanh nghiệp lớn như vậy mà trong vài năm trở lại đây liên tục thua lỗ. Trong vòng có năm năm, mức thua lỗ từ năm trăm triệu, đến một tỉ, và cho đến nay là gần hai tỉ.
Con số này từ dần dần lớn dần lên, năm sau tệ hại hơn năm trước. Từ ba năm nay, người làm việc trong nhà máy đã không còn tự hào là người của “thành phố gang thép” nữa. Không thể tưởng tượng được là chỉ mới vài năm trước đây, chỉ cần có người nhắc đến nhà máy thép an Dương là sẽ có những ánh mắt hâm mộ vô cùng của mọi người.
Là người của nhà máy thép thì ghê gớm lắm, họ đã lập nên một kỳ tích, một thần thoại. Rất nhiều cô gái cho rằng được gả cho người làm trong nhà máy này là một sự vinh quang. Có người đang gọi điện thoại mà nói chồng tôi làm ở một bộ phận nào đó của nhà máy thép, hoặc chính mình là người ở đó, sẽ có rất nhiều ánh mắt hâm mộ hướng đến.
Tám chín năm trước, thu nhập bình quân của công nhân nhà máy phải cao gấp ba đến năm lần người dân bình thường ở thành phố An Dương.
Cho nên mọi người đều nói công nhân nhà máy thép rất ghê gớm. Có người để được vào làm trong nhà máy đã tìm đủ mọi cách, chạy gẫy cả chân. Dù là chỉ để làm việc thời vụ, họ cũng vui lòng.
Thế nhưng vài năm gần đây, thu nhập bình quân đầu người thành phố An Dương đang tăng lên, trong khi nhà máy thép thì lại liên tục thua lỗ. Để giải quyết khó khăn trước mắt, nhà máy này đã cho một loạt hai vạn công nhân không chính thức thôi việc.
Trong hội nghị, tổng giám đốc của nhà máy nói, có đôi khi, chúng ta không thể nói là nếu chết thì tất cả cùng chết. Bây giờ không phải lúc đề cao nghĩa khí, tình cảm. Chúng ta đầu tiên phải đảm bảo cho những công nhân chính thức có đủ cơm ăn, dù là phải hy sinh lợi ích của một bộ phận người, chúng ta cũng không được tiếc.
Do vậy, gần hai vạn công nhân làm thời vụ đã đột ngột mất việc chỉ sau một đêm.
Sự kiện này lúc đó gây chấn động tới mức tất cả mọi người đều biết, cả thành phố như nổi “giông gió”. Nhưng họ vốn dĩ là những lao động thời vụ, không được luật pháp bảo hộ quyền lợi, tất nhiên chẳng thể nói được gì, đành phải ngậm ngùi ăn quả đắng ra đi.
Lý Thiên Trụ muốn Trương Nhất Phàm chỉnh đốn công nghiệp, tất nhiên đầu tiên muốn nhằm vào cái doanh nghiệp nhà nước khổng lồ này.
Trương Nhất Phàm đã xem qua tài liệu về nhà máy gang thép. Hùng Quế Lâm – người điều hành nhà máy đương nhiệm đã năm năm nay chính là con rể của Quách Vạn Niên. Con gái của Quách Vạn Niên là phó tổng giám đốc, quản lý phòng nhân sự, phòng tài vụ và rất nhiều phòng ban quan trọng khác.
Em rể của Hùng Quế Lâm là Lưu Tòng Văn, đảm nhiệm chức giám đốc phòng vật tư. Phó tổng giám đốc kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật chính là em rể của Quách Vạn Niên. Bởi vậy, cái tập đoàn An Dương này thoạt nhìn sẽ cảm thấy đây như một doanh nghiệp gia tộc họ Quách. Trong đó phải kể đến cả một số người là họ hàng trực hệ của Quách Hoài Tài, cũng giữ những vị trí quan trọng nhất định trong xí nghiệp này.
Trương Nhất Phàm khi nhận được tài liệu lần đầu tiên đã nghĩ ngay, cái kiểu phối hợp như vậy, không xảy ra vấn đề mới lạ. Lúc ấy hắn cũng hỏi qua Ủy ban giám sát tài sản nhà nước, từ những lời nói úp úp mở mở của các mấy vị lãnh đạo, Trương Nhất Phàm cũng mơ hồ đoán biết được.
Do đó, hắn quyết định bắt đầu ra tay từ đây, chỉnh đốn lại cái “đống lộn xộn” doanh nghiệp nhà nước này từ An Dương.
Để không gây chú ý cho Quách Vạn Niên, hắn quyết định bắt đầu ra tay từ Song Giang, sau đó mới tới An Dương. Như vậy thoạt nhìn sẽ không cảm thấy là hắn chỉ đích nhằm vào An Dương, cũng không để rút dây động rừng quá sớm.
Các doanh nghiệp nhà nước ở Song Giang, Trương Nhất Phàm giao cho Đoàn Chấn Lâm giải quyết, có việc gì không xử lý được thì hắn mới trực tiếp lộ mặt. Hắn đặt mục tiêu hành động lần này tại An Dương. Dù gì thì cái đĩa nhà máy thép An Dương cũng quá lớn, có đến cả trăm ngàn công nhân, diện tích của khu vực nhà máy phải bằng cả một thành phố nhỏ.
Trương Nhất Phàm đã đến An Dương từ sớm, nhưng không làm kinh động bất kỳ ai. Hắn muốn lẳng lặng tìm hiểu tình hình nhà máy gang thép An Dương, tới khi nào nắm được đủ cơ sở trong tay, sẽ lộ diện báo cáo với Ủy ban nhân dân thành phố.
Nếu không, chỉ cần gọi trước một cuộc điện thoại, đám người dưới sẽ tất bật hẳn lên. Và khi đó, một số sự việc hắn muốn thấy sẽ không có cơ hội được thấy nữa. Cho nên Trương Nhất Phàm lệnh cho Đằng Phi thông báo với bên dưới thời gian là nửa tháng sau.
Ở An Dương chẳng ai ngờ rằng Trương Phó chủ tịch tỉnh lại đến trước nửa tháng. Do đó, trên các đường phố lớn của thành phố, tất cả mọi hoạt động đều diễn ra như thường lệ, không có gì biến đổi.
Trương Tuyết Phong phụng mệnh từ Song Giang đến đây đón ông chủ. Vào đến nội thành, thấy trước mặt có đèn đỏ y liền cho xe dừng lại ở vị trí số 1. Lúc đó Trương Tuyết Phong muốn rẽ trái, nhưng nhìn thấy đèn đỏ đành cho xe dừng lại chờ.
Ở giao lộ có một bục tròn dành cho cảnh sát điều khiển giao thông. Một cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi đội mũ cảnh sát có hình vòng tròn lớn, màu trắng đang vừa ra hiệu lệnh bằng tay, vừa thổi còi.
Trương Tuyết Phong định gọi điện thoại cho Đằng Phi để hỏi họ ở nhà khách nào, ai ngờ vừa mới mò lấy điện thoại ra, một chiếc xe Mercedes-Benz đen “hùng dũng” lao đến, bất chấp hiệu lệnh của cảnh sát, cũng không cần biết xe khác đang định rẽ trái, cứ lừ lừ xông lên.
Cảnh sát giao thông nhìn thấy, một mặt thổi còi, một mặt dùng tay ra hiệu, chặn chiếc xe lại: “đỗ sát lề đường, đỗ sát lề đường”. Phi phạm luật giao thông, tất nhiên là phải bị nộp phạt, cảnh sát giao thông đang ra hiệu cho chiếc xe đỗ sát vào lề đường.
Chủ chiếc xe có vẻ cũng nghe lời, cho xe dừng lại. Chỉ có điều là không dừng sát lề đường mà tùy tiện dừng xe ngay giữa lòng đường. Kính cửa xe dần dần hạ xuống, bên trong xe là một nam thanh niên đeo kính đen, tuổi chừng hai bảy hai tám.
Y trừng mắt nhìn viên cảnh sát:
- Thằng kia lại đây!
Viên cảnh sát vốn dĩ là người bắt vi phạm y, không ngờ con người này lại ngang ngược đến thế. Viên cảnh sát đi tới chỗ y, không ngờ còn chưa kịp nói câu nào, đối phương bất ngờ ngẩng đầu, phóng ra một bãi đờm đặc.
“Phì”
Một bãi đờm vàng đặc sệt to tướng phóng vào ngay giữa ngực viên cảnh sát. Viên cảnh sát ngẩn người sửng sốt, đang định phản ứng thì đối phương đã chỉ thẳng vào mặt quát:
- Bố mày nhớ số hiệu của mày rồi! Đừng có mà ra oai với tao, mày có tin bố mày chỉ cần một cú điện thoại là mày chết ngay lập tức!
Viên cảnh sát giao thông rõ ràng là bị thái độ ngang ngược đó làm cho sợ ngây người rồi. Lúc này, một cảnh sát giao thông già từ bốt bảo vệ trị an bên đường mới hớt hải chạy đến, kéo viên cảnh sát trẻ tuổi lại nói:
- Cậu đúng là đồ vô dụng, đến xe của Hùng tổng cũng dám chặn, còn không nhanh xin lỗi?
Sau đó, lão lại lập tức quay sang nói với người trong xe:
- Xin lỗi Hùng tổng, cậu ta mới tới, không biết đây là xe của ngài, ngài đừng để ý cậu ta.
- Hóa ra là lính mới, thảo nào không có mắt như vậy. Không để ý cũng được, nhưng còn xem thành ý của mày thế nào!
Hùng tổng liếc mắt nhìn viên cảnh sát trẻ vừa bị mình nhổ một bãi đờm to tướng, cũng không cần biết cái xe của mình đang dừng ngay giữa đường, gây nên ùn tắc giao thông.
Lại có hai viên cảnh sát nữa đi đến để giải phóng ùn tắc, trong khi bọn họ vẫn đứng giữa đường, hoàn toàn không để ý đến những chiếc xe đang vất vả qua lại.
Vị cảnh sát già nghe thấy Hùng tổng nói vậy liền nói:
- Còn không mau xin lỗi Hùng tổng? Cái đồ óc đu đủ này.
Viên cảnh sát trẻ thấy rất không thoải mái, rõ ràng là chính y không nghe theo hiệu lệnh, vượt đèn đỏ, lẽ ra phải bị phạt hành chính. Thế mà bây giờ còn bắt mình xin lỗi ngược lại, cái lý ở đâu vậy không biết? Xem ra viên cảnh sát trẻ này đúng là mới vào cổng quan, không hiểu phép tắc, cứ đứng lì một chỗ không mở mồm.
Nhất là nhìn đám đờm vàng đặc sệt trước ngực mình, cậu ta vẫn tức khí đầy một bụng. Ông làm việc theo nguyên tắc, tại sao lại bắt ông phải xin lỗi mày?
Cậu ta thể hiện thái độ có chút không phục, trợn mắt nhìn người trên xe Mercedes-Benz một cái rồi nói:
- Tại sao tôi phải xin lỗi hắn?
- Ngươi…!
Vị cảnh sát già tức muốn chết được, cái thằng nhóc ngu ngốc này, đây là lão muốn bảo vệ cho mi, chẳng lẽ mi không nhìn ra hay sao?
Trên xe, Hùng tổng gật gật đầu:
- Được, thằng nhãi này cũng không vừa! Hôm nay tao mà không lột được da mày thì tao không phải họ Hùng.
Nói rồi, hắn liền đẩy cửa xuống xe, vừa rút điện thoại vừa đe dọa:
- Thằng nhãi mày được đấy, dám chặn xe của tao! Xem ra mày chán sống rồi!
Lão cảnh sát nhìn thấy y rút điện thoại ra định gọi lập tức sợ run lên cầm cập, ra sức đẩy huých viên cảnh sát trẻ kia: “Ông nội của tôi ơi, ông nói giùm tôi một câu xin lỗi đi, nếu không thì đến tôi cũng sẽ bị liên lụy mất thôi.
Nhìn thấy cậu ta không chút động đậy, lão lại quay qua đại gia đang ngồi trên xe xin khai ân:
- Hùng tổng, đừng, đừng. Cậu ta dù sao cũng chỉ là lính mới, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho hắn một lần, coi như là nể mặt tôi được không?
Hùng tổng liếc lão cảnh sát cười khẩy:
- Nể mặt ông, vậy ai nể mặt cho tôi? Trừ phi là ngày hôm nay, hắn liếm sạch cái bãi đờm kia!
Hừ. Bắt nạt người quá đáng, nôn ra một bãi đờm như vậy, nhìn đã thấy kinh tởm muốn chết, lại còn bắt người ta liếm hết!
Đến Trương Tuyết Phong cũng nhìn không vào mắt nổi nữa. Hơn nữa, hướng mà anh ta muốn rẽ lại đang bị chính chiếc xe kia chắn lối. Trương Tuyết Phong nhấn còi. “Bim bim…”
- Kêu cái gì mà kêu, không nhìn thấy ông đang có việc hay sao? Mày có tin tao gọi người đập nát xe mày ra bây giờ!
Hùng tổng nghe thấy sau lưng có người ấn còi liền tức khí đùng đùng thét.
Hôm nay Trương Tuyết Phong đi một chiếc xe khác của Trương Nhất Phàm, xe Toyota việt dã.
Tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra vừa rồi, Trương Tuyết Phong cảm thấy con người này quá sức ngang ngược. Do đó anh ta tiếp tục nhấn còi, đồng thời thò đầu ra quát:
- Còn không cho người ta qua?
Việc chỗ này còn chưa xong, giờ lại thêm một thằng chán sống nữa, lão cảnh sát già đang ôm đầu chưa biết xử trí ra sao thì một cảnh sát khác đang điều khiển giao thông thấy vậy chạy tới, yêu cầu Trương Tuyết Phong lách xe đi hướng khác.
Chẳng ngờ cái gã Hùng tổng kia đã xuống xe và đi tới, vỗ mạnh vào nắp cabo chiếc xe Toyota một cái:
- Ở đâu chui ra cái thằng dã tiểu tử này, có phải mày sống chán rồi hả con. Có tin tao đập nát xe mày bây giờ!
Trương Tuyết Phong liếc qua chiếc xe trước mặt, là xe ngoại tỉnh nhưng lại gắn biển tỉnh thành, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm. Xe tỉnh thành thì y nhìn quá quen rồi, một cái xe Mecedes rách này thì có gì mà oai! Do đó, Trương Tuyết Phong thấy con người kia cũng chẳng đáng phải để mắt.
Thật ra Trương Tuyết Phong cố ý muốn tham dự vào việc này, nghe thấy âm thanh phách lối của đối phương bèn lập tức nhảy xuống xe, chỉ vào mặt gã nói:
- Ông mày hôm nay cứ để xe ở đây cho mày đập, nếu mày không dám đập thì mày là cháu tao.
- Hừ! Cái thể loại gì đây, cũng dám chỉ chỉ trỏ trỏ với tao á!
Tên họ Hùng ngạo mạn còn định dùng ngón tay dứ dứ vào mặt Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong từ sớm đã thấy ngứa mắt muốn dạy cho hắn một bài học rồi, liền giơ tay chụp lấy, kẹp chặt các ngón tay đối phương. Đối phương đau đớn thét lên một tiếng. “Ay da!”
May là Trương Tuyết Phong chỉ kẹp cảnh cáo, chưa dùng hết sức đã buông lỏng tay, chứ nếu không thì mấy ngón tay này không liệt luôn tại chỗ mới lạ.
Tuy mới chỉ có vậy thôi cũng đã làm cho đối phương đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, mặt mày méo mó kêu đau rồi.
- Đau quá mẹ ơi, mày dám đánh ông!
Tên họ Hùng không cam tâm, bị chỉnh cho như vậy, làm sao mà phục được. Hắn lúc này vừa đau vừa nhục, không cần suy nghĩ gì rút ngay điện thoại ra gọi, một mặt nói:
- Hôm nay tao mà không gọi người đập nát xe mày ra thì tao là cháu mày.
Trương Tuyết Phong cười lạnh lùng, lòng thầm nghĩ, đập rồi thì mày vẫn là cháu tao.
Ở bên cạnh, cả mấy viên cảnh sát đều không ai dám tham gia. Nhìn thấy hai người đang gây chiến, họ vốn dĩ đã không ưa cái gã họ Hùng kia, quá ngang ngược, phách lối. Còn viên cảnh sát trẻ thì vẫn đang mắc một cục tức to tướng ở cổ, bản thân mình là người thực thi pháp luật, đang chỉ huy giao thông đúng luật, không dưng bị một thằng vi phạm luật giao thông đánh.
Cái cục tức này nuốt mãi không trôi, lại nhìn đám đờm nhoe nhoét trên ngực áo, cậu ta căm hận tới nỗi không ngừng nghiến răng kèn kẹt. Còn lão cảnh sát già bên cạnh thì cứ liên tục than trời. Ôi ông nội của tôi ơi, ông có biết ông đã gây ra chuyện gì không? Chỉ có mỗi một lời xin lỗi thôi, mà bây giờ để cơ sự đến nước này. Chẳng những bát cơm của cậu không giữ được mà e là đến chúng ta cũng chịu liên lụy rồi.
Cậu có biết đó là ai không? Không biết thì đừng có nói lung tung. Giờ thì toi rồi, toi thật rồi.
Viên cảnh sát trẻ nói:
- Đội trưởng Lý, họa do tôi gây ra thì tôi tự chịu, không để liên lụy đến các ông đâu, yên tâm đi! Về đội, tôi sẽ nhận tôi một mình. Hơn nữa tôi cũng không sai, người sai là thằng đó!
Còn dám ngoan cố, cậu ra vẻ khôn ngoan với ai. Bây giờ trong xã hội này, cái gì là đúng, cái gì là sai, cậu có hiểu hết không? Quy tắc đề ra là chỉ để cho người dân xem, nhằm vào người dân thôi. Còn tên tiểu tử, ta thấy cậu bị điên rồi, muốn làm anh hùng hả. Thời này, là anh hùng thì sẽ chết sớm thôi.
Ngay trong khi lão đang dạy dỗ viên cảnh sát trẻ thì đội bảo vệ trị an Cục công an đã tới.
Trương Tuyết Phong vẫn đứng đó hút thuốc, xem bọn họ giải quyết việc này thế nào.
Thái độ của đối phương vô cùng thách thức, ngạo mạn, không coi ai ra gì. Lần này dẫn đầu là một người công an trung niên gần bốn mươi tuổi, dẫn theo bốn năm tiểu binh khác. Người này đi đường rất kiểu cách, xem ra chức vụ cũng không nhỏ.
Gã họ Hùng đứng ở đó không động tĩnh, vị công an liền đi đến:
- Hùng tổng , xảy ra việc gì vậy?
Tên họ Hùng kia nhìn thấy người của Cục công an đến, thần khí thay đổi hẳn, liếc qua Trương Tuyết Phong cố ý nói lớn:
- Sở Cục, việc hôm nay ngài tự xem mà giải quyết. Thằng nhãi này dám chặn xe của tôi, còn thằng kia càng ngạo mạn, không những chống đối tôi mà còn dám động thủ đánh người. Ay da, tay của tôi.
Hắn kêu lên một câu, rồi chỉ mấy viên cảnh sát:
- Mấy người bọn họ đều là nhân chứng, tôi hôm nay là muốn xem thái độ của ông, xem ông giải quyết thế nào?
Trương Tuyết Phong vừa nhìn vừa lẩm bẩm, “cái tên họ Hùng này quả nhiên không phải tay vừa, một cú điện thoại là có thể gọi cả đám nhân vật như thế này đến, đích thân giải quyết vụ việc này, được đấy!”
Từ cách xưng hô của bọn họ Trương Tuyết Phong đã đoán biết được danh phận của lão công an kia. Trước khi đến đây, Trương Tuyết Phong đã tìm hiểu khá kỹ, cái tên họ Sở kia chính là Phó cục trưởng, hơn nữa còn là cấp phó cục quan trọng, quản lý vấn đề trị an.
Đối phương chỉ một cuộc điện thoại có thể làm cho tên này ngoan ngoãn chạy đến ngay như một thằng cháu thế này, có thể thấy là thằng cha họ Hùng này cũng không phải dạng đần độn lắm.
Sở cục tiến tới, đảo mắt nhìn Trương Tuyết Phong một cái. Trương Tuyết Phong xuất thân từ trong quân ngũ, là một thanh niên khỏe mạnh, vạm vỡ. Nếu là mùa hè có thể sẽ nhìn rõ cơ bắp rắn chắc của hắn. Nhưng hiện giờ là mùa đông, chỉ có thể cảm thấy một khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong con người hắn. Vì lão cũng là quân nhân nên đoán hắn ta có thể cũng là lính, chắc là làm lái xe cho một vị lãnh đạo nào đó.
Thế nhưng cho dù là có lái xe cho quan chức nào đi nữa thì cũng không thể quan trọng hơn mối giao tình của bản thân đối với cái gã họ Hùng trước mặt mình được. Do đó, lão đã làm một phép cân đong và ra quyết định rất nhanh trong đầu.
Đây là một quyết định sai lầm. Cuộc đời con người là vậy, rất có thể chỉ nhờ một lựa chọn đúng là từ đó hồng vận lên cao. Nhưng cũng có thể chỉ vì một lần lựa chọn sai, sẽ gây ra hậu quả để ân hận, tiếc nuối cả đời.
Sở cục đã không thể nhận ra đó là xe của Phó tỉnh trưởng Trương, lão quả nhiên hạ lệnh:
- Đưa hắn về đồn.
- Giữ xe, dẫn người!
Không có lấy một cơ hội để thương lượng.
Nhưng tên họ Hùng kia cũng không để hắn bị bắt đi dễ dàng như thế:
- Không được, phải đập xe của hắn trước đã, nếu không ta sẽ thành cháu của hắn!
Trương Tuyết Phong dựa vào xe hút thuốc, hút xong vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi lấy chân di lên.
Nói giọng rất thản nhiên:
- Có đập được ra thì mày cũng vẫn là cháu tao.
- Á à! Thằng nhãi mày quá ngạo mạn rồi đấy! Sở cục, còn không nhanh cho người đập nát xe thằng đó cho tôi, đứng đực ra đó làm gì?
Nhưng dù sao, Sở cục vẫn đủ tỉnh táo để biết giới hạn hành động. Trong lòng thầm nghĩ, “ Mày đúng là tức quá hóa điên rồi, dám sai mình đường đường là một Phó cục trưởng công an thế này mà đi cho người đập xe nhà người ta giữa đường? Mày nghĩ tao là chó giữ nhà cho Hùng gia nhà mày chắc? Đúng là hồ đồ.”
Lão tiến gần tên họ Hùng kia nói nhỏ:
- Có một số việc, phải về đồn mới dễ xử lý.
Tên họ Hùng lúc này mới hằm hằm nhìn qua Trương Tuyết Phong một cái, nói:
- Vậy thì đành cho hắn sống lâu hơn một lúc vậy. Bao giờ về đến đồn, ông cho nó một trận nhừ tử cho tôi, đánh chết rồi tôi mới chịu trách nhiệm.
Hai người có vẻ đã thỏa hiệp xong, Sở Cục khoát tay: “Đưa hắn đi!” Mấy viên cảnh sát tiến lại đưa người đi, Trương Tuyết Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lăng lợi nhìn Sở Cục:
- Các ông dựa vào đâu? Lẽ nào chỉ dựa vào mối giao tình riêng của hắn với ông là có thể không quan tâm đến nỗi thống khổ của người bị hại, không cần biết đúng sai, đổi trắng thay đen? Các ông là “công bộc” phục vụ lợi ích của nhân dân hay là chó riêng của nhà nó? Như thế này là chấp hành pháp luật gì đây?
- Câm mồm! Bây giờ không đến lượt mày được nói. Chúng tao làm việc có cách riêng của chúng tao.
- Hừ. Cách riêng của các người là trơ mắt nhìn người bị hại phải chịu oan ức, sau đó lại bị các người làm cho oan ức thêm một lần nữa. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, là chính hắn vượt đèn đỏ, đồng chí cảnh sát này đã đứng ra ngăn chặn hành vi vi phạm. Nhưng hắn không những không xin lỗi, lại còn khạc nhổ vào áo người ta. Bây giờ các ông không xử lý hắn, lại quay ra xử lý cái xe của ta? Cái lý ở đâu ra vậy?
Trương Tuyết Phong tất nhiên là không sợ, nhìn thấy bao nhiêu người đứng xung quanh, hắn nhân cơ hội kể hết chân tướng sự việc:
- Hắn chặn xe của tôi, tôi cũng chỉ là nhấn còi xe một chút, mà hắn đòi đập nát xe tôi, còn dọa cho người đánh tôi. Tôi cũng không thể ngờ là lần này, định đánh tôi lại chính là những người làm công an các ông, được đó, được!
- Câm miệng, câm miệng, mang nó đi, ai cho mày ở đây nói năng càn quấy!
Viên cảnh sát trẻ thấy Trương Tuyết Phong ra mặt ủng hộ mình như vậy thì không khỏi cảm thấy khâm phục. Do đó hắn quyết định đứng ra nói lớn:
- Ví đồng chí này nói lớn, chính cái người họ Hùng này không tuân thủ luật lệ giao thông, còn khạc nhổ bẩn hết cả người tôi! Sở Cục, cả quá trình sự việc tôi có thể làm chứng.
Sắc mặt của Sở Cục lúc đó trông giống như là muốn giết người đến nơi, không lẽ ngày hôm nay mình phải chịu bẽ mặt ở nơi này? Cái thằng kia ở nơi khác đến không biết thì thôi, nhưng đến thằng này làm cảnh sát mà cũng ra mặt gây khó dễ thêm cho ta. Lão lập tức quát:
- Giờ tôi tuyên bố với cậu, cậu bị sa thải! Dẫn cả hai về đồn!
Mang đi thì mang đi, Trương Tuyết Phong nghĩ, có vậy ta cũng chẳng sợ chúng mày. Đi thì đi!
Sở Cục vừa hạ lệnh một tiếng, mấy tên cấp dưới liền bắt Trương Tuyết Phong và viên cảnh sát trẻ kia mang đi.
Tên họ Hùng hừ hừ cười lạnh một tiếng:
- Sở Cục, hãy đối đãi hai thằng này thật “chu đáo” cho tôi.
Về đến Cục, lão vẫn còn chưa biết nên xử lý thế nào với hai người này. Đúng ra là chỉ cần hai người khéo léo phối hợp với nhau, cùng xin lỗi một câu, mời Hùng tổng một bữa, đưa hai điếu thuốc là êm chuyện rồi. Thế nhưng hai thằng cha này cứ nhất định phải làm cho sự việc càng bế tắc hơn, thằng này phiền toái hơn thằng kia.
Lý lịch của thằng nhóc cảnh sát này lão biết rõ, vì vừa về tới Sở đã có người mang ngay hồ sơ của cậu ta đến, đó là một cảnh sát không có gì đặc biệt, có thể thoải mái giải quyết mà không phải lo di chứng để lại sau này.
Đang chuẩn bị gọi người đến giải quyết tên đi xe Toyota việt dã kia thì có người gọi điện tới:
- Sở Cục, tôi là Hùng Quế Lâm.
- Hùng tổng, chào ngài. Về việc của cháu ngài, tôi đang xử lý, đang xử lý. Nhất định sẽ trình báo ngài một kết quả làm ngài hài lòng.
Hùng Quế Lâm trong điện thoại nói:
- Thằng tiểu tử nhà tôi lại làm khó cho các ngài rồi, tuy nhiên các ông cũng biết tôi là người ân oán phân minh, không cần biết người sai là ai, ông cũng không cần phải để ý đến tôi, cứ xử nghiêm vào!
- Tất nhiên, tất nhiên!
Sở Cục trước mặt Hùng Quế Lâm một chút cũng không dám tỏ thái độ. Người ta đường đường là một cán bộ cấp Sở, tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của nhà máy thép. Còn là bố chồng của Phó tỉnh trưởng nữa, loại người này mình không được phép đắc tội.
Hùng Quế Lâm nói câu này mới hay làm sao, không cần biết là ai phạm lỗi, bảo mình không cần nể mặt ông ta. Nhưng mình có dám không nể mặt không? Xem ra, chỉ có cách cho cái thằng không biết sống chết là gì, còn thích ra vẻ anh hùng kia chịu tội vậy. Tuy nhiên, việc này hắn cũng đã làm nhiều rồi, trong lòng hắn cũng chẳng cảm thấy lo lắng hay day dứt, cầm lấy bao thuốc và đi vào phòng thẩm vấn.
Công nghiệp của An Dương đứng thứ tư toàn tỉnh, chỉ sau có ba khu vực là Tỉnh thành, Song Giang, Phú Dương. Nhưng giữ vai trò kinh tế chủ lực của An Dương lại chính là nhà máy thép An Dương lâu đời này.
Thời điểm huy hoàng nhất của nhà máy đã từng đạt giá trị sản lượng vượt ba mươi tỉ nhân dân tệ. Với sản nghiệp to lớn như vậy, có thể nói đó là một đại hình doanh nghiệp trong cả nước. Dưới nó còn có tới vài chục nhà máy trực thuộc. Trong phạm vi mười dặm quanh nhà máy được xem như là “thành phố gang thép”.
Nhà máy này đã đóng gớp hơn một nửa GDP của cả vùng An Dương. Một doanh nghiệp lớn như vậy mà trong vài năm trở lại đây liên tục thua lỗ. Trong vòng có năm năm, mức thua lỗ từ năm trăm triệu, đến một tỉ, và cho đến nay là gần hai tỉ.
Con số này từ dần dần lớn dần lên, năm sau tệ hại hơn năm trước. Từ ba năm nay, người làm việc trong nhà máy đã không còn tự hào là người của “thành phố gang thép” nữa. Không thể tưởng tượng được là chỉ mới vài năm trước đây, chỉ cần có người nhắc đến nhà máy thép an Dương là sẽ có những ánh mắt hâm mộ vô cùng của mọi người.
Là người của nhà máy thép thì ghê gớm lắm, họ đã lập nên một kỳ tích, một thần thoại. Rất nhiều cô gái cho rằng được gả cho người làm trong nhà máy này là một sự vinh quang. Có người đang gọi điện thoại mà nói chồng tôi làm ở một bộ phận nào đó của nhà máy thép, hoặc chính mình là người ở đó, sẽ có rất nhiều ánh mắt hâm mộ hướng đến.
Tám chín năm trước, thu nhập bình quân của công nhân nhà máy phải cao gấp ba đến năm lần người dân bình thường ở thành phố An Dương.
Cho nên mọi người đều nói công nhân nhà máy thép rất ghê gớm. Có người để được vào làm trong nhà máy đã tìm đủ mọi cách, chạy gẫy cả chân. Dù là chỉ để làm việc thời vụ, họ cũng vui lòng.
Thế nhưng vài năm gần đây, thu nhập bình quân đầu người thành phố An Dương đang tăng lên, trong khi nhà máy thép thì lại liên tục thua lỗ. Để giải quyết khó khăn trước mắt, nhà máy này đã cho một loạt hai vạn công nhân không chính thức thôi việc.
Trong hội nghị, tổng giám đốc của nhà máy nói, có đôi khi, chúng ta không thể nói là nếu chết thì tất cả cùng chết. Bây giờ không phải lúc đề cao nghĩa khí, tình cảm. Chúng ta đầu tiên phải đảm bảo cho những công nhân chính thức có đủ cơm ăn, dù là phải hy sinh lợi ích của một bộ phận người, chúng ta cũng không được tiếc.
Do vậy, gần hai vạn công nhân làm thời vụ đã đột ngột mất việc chỉ sau một đêm.
Sự kiện này lúc đó gây chấn động tới mức tất cả mọi người đều biết, cả thành phố như nổi “giông gió”. Nhưng họ vốn dĩ là những lao động thời vụ, không được luật pháp bảo hộ quyền lợi, tất nhiên chẳng thể nói được gì, đành phải ngậm ngùi ăn quả đắng ra đi.
Lý Thiên Trụ muốn Trương Nhất Phàm chỉnh đốn công nghiệp, tất nhiên đầu tiên muốn nhằm vào cái doanh nghiệp nhà nước khổng lồ này.
Trương Nhất Phàm đã xem qua tài liệu về nhà máy gang thép. Hùng Quế Lâm – người điều hành nhà máy đương nhiệm đã năm năm nay chính là con rể của Quách Vạn Niên. Con gái của Quách Vạn Niên là phó tổng giám đốc, quản lý phòng nhân sự, phòng tài vụ và rất nhiều phòng ban quan trọng khác.
Em rể của Hùng Quế Lâm là Lưu Tòng Văn, đảm nhiệm chức giám đốc phòng vật tư. Phó tổng giám đốc kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật chính là em rể của Quách Vạn Niên. Bởi vậy, cái tập đoàn An Dương này thoạt nhìn sẽ cảm thấy đây như một doanh nghiệp gia tộc họ Quách. Trong đó phải kể đến cả một số người là họ hàng trực hệ của Quách Hoài Tài, cũng giữ những vị trí quan trọng nhất định trong xí nghiệp này.
Trương Nhất Phàm khi nhận được tài liệu lần đầu tiên đã nghĩ ngay, cái kiểu phối hợp như vậy, không xảy ra vấn đề mới lạ. Lúc ấy hắn cũng hỏi qua Ủy ban giám sát tài sản nhà nước, từ những lời nói úp úp mở mở của các mấy vị lãnh đạo, Trương Nhất Phàm cũng mơ hồ đoán biết được.
Do đó, hắn quyết định bắt đầu ra tay từ đây, chỉnh đốn lại cái “đống lộn xộn” doanh nghiệp nhà nước này từ An Dương.
Để không gây chú ý cho Quách Vạn Niên, hắn quyết định bắt đầu ra tay từ Song Giang, sau đó mới tới An Dương. Như vậy thoạt nhìn sẽ không cảm thấy là hắn chỉ đích nhằm vào An Dương, cũng không để rút dây động rừng quá sớm.
Các doanh nghiệp nhà nước ở Song Giang, Trương Nhất Phàm giao cho Đoàn Chấn Lâm giải quyết, có việc gì không xử lý được thì hắn mới trực tiếp lộ mặt. Hắn đặt mục tiêu hành động lần này tại An Dương. Dù gì thì cái đĩa nhà máy thép An Dương cũng quá lớn, có đến cả trăm ngàn công nhân, diện tích của khu vực nhà máy phải bằng cả một thành phố nhỏ.
Trương Nhất Phàm đã đến An Dương từ sớm, nhưng không làm kinh động bất kỳ ai. Hắn muốn lẳng lặng tìm hiểu tình hình nhà máy gang thép An Dương, tới khi nào nắm được đủ cơ sở trong tay, sẽ lộ diện báo cáo với Ủy ban nhân dân thành phố.
Nếu không, chỉ cần gọi trước một cuộc điện thoại, đám người dưới sẽ tất bật hẳn lên. Và khi đó, một số sự việc hắn muốn thấy sẽ không có cơ hội được thấy nữa. Cho nên Trương Nhất Phàm lệnh cho Đằng Phi thông báo với bên dưới thời gian là nửa tháng sau.
Ở An Dương chẳng ai ngờ rằng Trương Phó chủ tịch tỉnh lại đến trước nửa tháng. Do đó, trên các đường phố lớn của thành phố, tất cả mọi hoạt động đều diễn ra như thường lệ, không có gì biến đổi.
Trương Tuyết Phong phụng mệnh từ Song Giang đến đây đón ông chủ. Vào đến nội thành, thấy trước mặt có đèn đỏ y liền cho xe dừng lại ở vị trí số 1. Lúc đó Trương Tuyết Phong muốn rẽ trái, nhưng nhìn thấy đèn đỏ đành cho xe dừng lại chờ.
Ở giao lộ có một bục tròn dành cho cảnh sát điều khiển giao thông. Một cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi đội mũ cảnh sát có hình vòng tròn lớn, màu trắng đang vừa ra hiệu lệnh bằng tay, vừa thổi còi.
Trương Tuyết Phong định gọi điện thoại cho Đằng Phi để hỏi họ ở nhà khách nào, ai ngờ vừa mới mò lấy điện thoại ra, một chiếc xe Mercedes-Benz đen “hùng dũng” lao đến, bất chấp hiệu lệnh của cảnh sát, cũng không cần biết xe khác đang định rẽ trái, cứ lừ lừ xông lên.
Cảnh sát giao thông nhìn thấy, một mặt thổi còi, một mặt dùng tay ra hiệu, chặn chiếc xe lại: “đỗ sát lề đường, đỗ sát lề đường”. Phi phạm luật giao thông, tất nhiên là phải bị nộp phạt, cảnh sát giao thông đang ra hiệu cho chiếc xe đỗ sát vào lề đường.
Chủ chiếc xe có vẻ cũng nghe lời, cho xe dừng lại. Chỉ có điều là không dừng sát lề đường mà tùy tiện dừng xe ngay giữa lòng đường. Kính cửa xe dần dần hạ xuống, bên trong xe là một nam thanh niên đeo kính đen, tuổi chừng hai bảy hai tám.
Y trừng mắt nhìn viên cảnh sát:
- Thằng kia lại đây!
Viên cảnh sát vốn dĩ là người bắt vi phạm y, không ngờ con người này lại ngang ngược đến thế. Viên cảnh sát đi tới chỗ y, không ngờ còn chưa kịp nói câu nào, đối phương bất ngờ ngẩng đầu, phóng ra một bãi đờm đặc.
“Phì”
Một bãi đờm vàng đặc sệt to tướng phóng vào ngay giữa ngực viên cảnh sát. Viên cảnh sát ngẩn người sửng sốt, đang định phản ứng thì đối phương đã chỉ thẳng vào mặt quát:
- Bố mày nhớ số hiệu của mày rồi! Đừng có mà ra oai với tao, mày có tin bố mày chỉ cần một cú điện thoại là mày chết ngay lập tức!
Viên cảnh sát giao thông rõ ràng là bị thái độ ngang ngược đó làm cho sợ ngây người rồi. Lúc này, một cảnh sát giao thông già từ bốt bảo vệ trị an bên đường mới hớt hải chạy đến, kéo viên cảnh sát trẻ tuổi lại nói:
- Cậu đúng là đồ vô dụng, đến xe của Hùng tổng cũng dám chặn, còn không nhanh xin lỗi?
Sau đó, lão lại lập tức quay sang nói với người trong xe:
- Xin lỗi Hùng tổng, cậu ta mới tới, không biết đây là xe của ngài, ngài đừng để ý cậu ta.
- Hóa ra là lính mới, thảo nào không có mắt như vậy. Không để ý cũng được, nhưng còn xem thành ý của mày thế nào!
Hùng tổng liếc mắt nhìn viên cảnh sát trẻ vừa bị mình nhổ một bãi đờm to tướng, cũng không cần biết cái xe của mình đang dừng ngay giữa đường, gây nên ùn tắc giao thông.
Lại có hai viên cảnh sát nữa đi đến để giải phóng ùn tắc, trong khi bọn họ vẫn đứng giữa đường, hoàn toàn không để ý đến những chiếc xe đang vất vả qua lại.
Vị cảnh sát già nghe thấy Hùng tổng nói vậy liền nói:
- Còn không mau xin lỗi Hùng tổng? Cái đồ óc đu đủ này.
Viên cảnh sát trẻ thấy rất không thoải mái, rõ ràng là chính y không nghe theo hiệu lệnh, vượt đèn đỏ, lẽ ra phải bị phạt hành chính. Thế mà bây giờ còn bắt mình xin lỗi ngược lại, cái lý ở đâu vậy không biết? Xem ra viên cảnh sát trẻ này đúng là mới vào cổng quan, không hiểu phép tắc, cứ đứng lì một chỗ không mở mồm.
Nhất là nhìn đám đờm vàng đặc sệt trước ngực mình, cậu ta vẫn tức khí đầy một bụng. Ông làm việc theo nguyên tắc, tại sao lại bắt ông phải xin lỗi mày?
Cậu ta thể hiện thái độ có chút không phục, trợn mắt nhìn người trên xe Mercedes-Benz một cái rồi nói:
- Tại sao tôi phải xin lỗi hắn?
- Ngươi…!
Vị cảnh sát già tức muốn chết được, cái thằng nhóc ngu ngốc này, đây là lão muốn bảo vệ cho mi, chẳng lẽ mi không nhìn ra hay sao?
Trên xe, Hùng tổng gật gật đầu:
- Được, thằng nhãi này cũng không vừa! Hôm nay tao mà không lột được da mày thì tao không phải họ Hùng.
Nói rồi, hắn liền đẩy cửa xuống xe, vừa rút điện thoại vừa đe dọa:
- Thằng nhãi mày được đấy, dám chặn xe của tao! Xem ra mày chán sống rồi!
Lão cảnh sát nhìn thấy y rút điện thoại ra định gọi lập tức sợ run lên cầm cập, ra sức đẩy huých viên cảnh sát trẻ kia: “Ông nội của tôi ơi, ông nói giùm tôi một câu xin lỗi đi, nếu không thì đến tôi cũng sẽ bị liên lụy mất thôi.
Nhìn thấy cậu ta không chút động đậy, lão lại quay qua đại gia đang ngồi trên xe xin khai ân:
- Hùng tổng, đừng, đừng. Cậu ta dù sao cũng chỉ là lính mới, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho hắn một lần, coi như là nể mặt tôi được không?
Hùng tổng liếc lão cảnh sát cười khẩy:
- Nể mặt ông, vậy ai nể mặt cho tôi? Trừ phi là ngày hôm nay, hắn liếm sạch cái bãi đờm kia!
Hừ. Bắt nạt người quá đáng, nôn ra một bãi đờm như vậy, nhìn đã thấy kinh tởm muốn chết, lại còn bắt người ta liếm hết!
Đến Trương Tuyết Phong cũng nhìn không vào mắt nổi nữa. Hơn nữa, hướng mà anh ta muốn rẽ lại đang bị chính chiếc xe kia chắn lối. Trương Tuyết Phong nhấn còi. “Bim bim…”
- Kêu cái gì mà kêu, không nhìn thấy ông đang có việc hay sao? Mày có tin tao gọi người đập nát xe mày ra bây giờ!
Hùng tổng nghe thấy sau lưng có người ấn còi liền tức khí đùng đùng thét.
Hôm nay Trương Tuyết Phong đi một chiếc xe khác của Trương Nhất Phàm, xe Toyota việt dã.
Tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra vừa rồi, Trương Tuyết Phong cảm thấy con người này quá sức ngang ngược. Do đó anh ta tiếp tục nhấn còi, đồng thời thò đầu ra quát:
- Còn không cho người ta qua?
Việc chỗ này còn chưa xong, giờ lại thêm một thằng chán sống nữa, lão cảnh sát già đang ôm đầu chưa biết xử trí ra sao thì một cảnh sát khác đang điều khiển giao thông thấy vậy chạy tới, yêu cầu Trương Tuyết Phong lách xe đi hướng khác.
Chẳng ngờ cái gã Hùng tổng kia đã xuống xe và đi tới, vỗ mạnh vào nắp cabo chiếc xe Toyota một cái:
- Ở đâu chui ra cái thằng dã tiểu tử này, có phải mày sống chán rồi hả con. Có tin tao đập nát xe mày bây giờ!
Trương Tuyết Phong liếc qua chiếc xe trước mặt, là xe ngoại tỉnh nhưng lại gắn biển tỉnh thành, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm. Xe tỉnh thành thì y nhìn quá quen rồi, một cái xe Mecedes rách này thì có gì mà oai! Do đó, Trương Tuyết Phong thấy con người kia cũng chẳng đáng phải để mắt.
Thật ra Trương Tuyết Phong cố ý muốn tham dự vào việc này, nghe thấy âm thanh phách lối của đối phương bèn lập tức nhảy xuống xe, chỉ vào mặt gã nói:
- Ông mày hôm nay cứ để xe ở đây cho mày đập, nếu mày không dám đập thì mày là cháu tao.
- Hừ! Cái thể loại gì đây, cũng dám chỉ chỉ trỏ trỏ với tao á!
Tên họ Hùng ngạo mạn còn định dùng ngón tay dứ dứ vào mặt Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong từ sớm đã thấy ngứa mắt muốn dạy cho hắn một bài học rồi, liền giơ tay chụp lấy, kẹp chặt các ngón tay đối phương. Đối phương đau đớn thét lên một tiếng. “Ay da!”
May là Trương Tuyết Phong chỉ kẹp cảnh cáo, chưa dùng hết sức đã buông lỏng tay, chứ nếu không thì mấy ngón tay này không liệt luôn tại chỗ mới lạ.
Tuy mới chỉ có vậy thôi cũng đã làm cho đối phương đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, mặt mày méo mó kêu đau rồi.
- Đau quá mẹ ơi, mày dám đánh ông!
Tên họ Hùng không cam tâm, bị chỉnh cho như vậy, làm sao mà phục được. Hắn lúc này vừa đau vừa nhục, không cần suy nghĩ gì rút ngay điện thoại ra gọi, một mặt nói:
- Hôm nay tao mà không gọi người đập nát xe mày ra thì tao là cháu mày.
Trương Tuyết Phong cười lạnh lùng, lòng thầm nghĩ, đập rồi thì mày vẫn là cháu tao.
Ở bên cạnh, cả mấy viên cảnh sát đều không ai dám tham gia. Nhìn thấy hai người đang gây chiến, họ vốn dĩ đã không ưa cái gã họ Hùng kia, quá ngang ngược, phách lối. Còn viên cảnh sát trẻ thì vẫn đang mắc một cục tức to tướng ở cổ, bản thân mình là người thực thi pháp luật, đang chỉ huy giao thông đúng luật, không dưng bị một thằng vi phạm luật giao thông đánh.
Cái cục tức này nuốt mãi không trôi, lại nhìn đám đờm nhoe nhoét trên ngực áo, cậu ta căm hận tới nỗi không ngừng nghiến răng kèn kẹt. Còn lão cảnh sát già bên cạnh thì cứ liên tục than trời. Ôi ông nội của tôi ơi, ông có biết ông đã gây ra chuyện gì không? Chỉ có mỗi một lời xin lỗi thôi, mà bây giờ để cơ sự đến nước này. Chẳng những bát cơm của cậu không giữ được mà e là đến chúng ta cũng chịu liên lụy rồi.
Cậu có biết đó là ai không? Không biết thì đừng có nói lung tung. Giờ thì toi rồi, toi thật rồi.
Viên cảnh sát trẻ nói:
- Đội trưởng Lý, họa do tôi gây ra thì tôi tự chịu, không để liên lụy đến các ông đâu, yên tâm đi! Về đội, tôi sẽ nhận tôi một mình. Hơn nữa tôi cũng không sai, người sai là thằng đó!
Còn dám ngoan cố, cậu ra vẻ khôn ngoan với ai. Bây giờ trong xã hội này, cái gì là đúng, cái gì là sai, cậu có hiểu hết không? Quy tắc đề ra là chỉ để cho người dân xem, nhằm vào người dân thôi. Còn tên tiểu tử, ta thấy cậu bị điên rồi, muốn làm anh hùng hả. Thời này, là anh hùng thì sẽ chết sớm thôi.
Ngay trong khi lão đang dạy dỗ viên cảnh sát trẻ thì đội bảo vệ trị an Cục công an đã tới.
Trương Tuyết Phong vẫn đứng đó hút thuốc, xem bọn họ giải quyết việc này thế nào.
Thái độ của đối phương vô cùng thách thức, ngạo mạn, không coi ai ra gì. Lần này dẫn đầu là một người công an trung niên gần bốn mươi tuổi, dẫn theo bốn năm tiểu binh khác. Người này đi đường rất kiểu cách, xem ra chức vụ cũng không nhỏ.
Gã họ Hùng đứng ở đó không động tĩnh, vị công an liền đi đến:
- Hùng tổng , xảy ra việc gì vậy?
Tên họ Hùng kia nhìn thấy người của Cục công an đến, thần khí thay đổi hẳn, liếc qua Trương Tuyết Phong cố ý nói lớn:
- Sở Cục, việc hôm nay ngài tự xem mà giải quyết. Thằng nhãi này dám chặn xe của tôi, còn thằng kia càng ngạo mạn, không những chống đối tôi mà còn dám động thủ đánh người. Ay da, tay của tôi.
Hắn kêu lên một câu, rồi chỉ mấy viên cảnh sát:
- Mấy người bọn họ đều là nhân chứng, tôi hôm nay là muốn xem thái độ của ông, xem ông giải quyết thế nào?
Trương Tuyết Phong vừa nhìn vừa lẩm bẩm, “cái tên họ Hùng này quả nhiên không phải tay vừa, một cú điện thoại là có thể gọi cả đám nhân vật như thế này đến, đích thân giải quyết vụ việc này, được đấy!”
Từ cách xưng hô của bọn họ Trương Tuyết Phong đã đoán biết được danh phận của lão công an kia. Trước khi đến đây, Trương Tuyết Phong đã tìm hiểu khá kỹ, cái tên họ Sở kia chính là Phó cục trưởng, hơn nữa còn là cấp phó cục quan trọng, quản lý vấn đề trị an.
Đối phương chỉ một cuộc điện thoại có thể làm cho tên này ngoan ngoãn chạy đến ngay như một thằng cháu thế này, có thể thấy là thằng cha họ Hùng này cũng không phải dạng đần độn lắm.
Sở cục tiến tới, đảo mắt nhìn Trương Tuyết Phong một cái. Trương Tuyết Phong xuất thân từ trong quân ngũ, là một thanh niên khỏe mạnh, vạm vỡ. Nếu là mùa hè có thể sẽ nhìn rõ cơ bắp rắn chắc của hắn. Nhưng hiện giờ là mùa đông, chỉ có thể cảm thấy một khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong con người hắn. Vì lão cũng là quân nhân nên đoán hắn ta có thể cũng là lính, chắc là làm lái xe cho một vị lãnh đạo nào đó.
Thế nhưng cho dù là có lái xe cho quan chức nào đi nữa thì cũng không thể quan trọng hơn mối giao tình của bản thân đối với cái gã họ Hùng trước mặt mình được. Do đó, lão đã làm một phép cân đong và ra quyết định rất nhanh trong đầu.
Đây là một quyết định sai lầm. Cuộc đời con người là vậy, rất có thể chỉ nhờ một lựa chọn đúng là từ đó hồng vận lên cao. Nhưng cũng có thể chỉ vì một lần lựa chọn sai, sẽ gây ra hậu quả để ân hận, tiếc nuối cả đời.
Sở cục đã không thể nhận ra đó là xe của Phó tỉnh trưởng Trương, lão quả nhiên hạ lệnh:
- Đưa hắn về đồn.
- Giữ xe, dẫn người!
Không có lấy một cơ hội để thương lượng.
Nhưng tên họ Hùng kia cũng không để hắn bị bắt đi dễ dàng như thế:
- Không được, phải đập xe của hắn trước đã, nếu không ta sẽ thành cháu của hắn!
Trương Tuyết Phong dựa vào xe hút thuốc, hút xong vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi lấy chân di lên.
Nói giọng rất thản nhiên:
- Có đập được ra thì mày cũng vẫn là cháu tao.
- Á à! Thằng nhãi mày quá ngạo mạn rồi đấy! Sở cục, còn không nhanh cho người đập nát xe thằng đó cho tôi, đứng đực ra đó làm gì?
Nhưng dù sao, Sở cục vẫn đủ tỉnh táo để biết giới hạn hành động. Trong lòng thầm nghĩ, “ Mày đúng là tức quá hóa điên rồi, dám sai mình đường đường là một Phó cục trưởng công an thế này mà đi cho người đập xe nhà người ta giữa đường? Mày nghĩ tao là chó giữ nhà cho Hùng gia nhà mày chắc? Đúng là hồ đồ.”
Lão tiến gần tên họ Hùng kia nói nhỏ:
- Có một số việc, phải về đồn mới dễ xử lý.
Tên họ Hùng lúc này mới hằm hằm nhìn qua Trương Tuyết Phong một cái, nói:
- Vậy thì đành cho hắn sống lâu hơn một lúc vậy. Bao giờ về đến đồn, ông cho nó một trận nhừ tử cho tôi, đánh chết rồi tôi mới chịu trách nhiệm.
Hai người có vẻ đã thỏa hiệp xong, Sở Cục khoát tay: “Đưa hắn đi!” Mấy viên cảnh sát tiến lại đưa người đi, Trương Tuyết Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt lăng lợi nhìn Sở Cục:
- Các ông dựa vào đâu? Lẽ nào chỉ dựa vào mối giao tình riêng của hắn với ông là có thể không quan tâm đến nỗi thống khổ của người bị hại, không cần biết đúng sai, đổi trắng thay đen? Các ông là “công bộc” phục vụ lợi ích của nhân dân hay là chó riêng của nhà nó? Như thế này là chấp hành pháp luật gì đây?
- Câm mồm! Bây giờ không đến lượt mày được nói. Chúng tao làm việc có cách riêng của chúng tao.
- Hừ. Cách riêng của các người là trơ mắt nhìn người bị hại phải chịu oan ức, sau đó lại bị các người làm cho oan ức thêm một lần nữa. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, là chính hắn vượt đèn đỏ, đồng chí cảnh sát này đã đứng ra ngăn chặn hành vi vi phạm. Nhưng hắn không những không xin lỗi, lại còn khạc nhổ vào áo người ta. Bây giờ các ông không xử lý hắn, lại quay ra xử lý cái xe của ta? Cái lý ở đâu ra vậy?
Trương Tuyết Phong tất nhiên là không sợ, nhìn thấy bao nhiêu người đứng xung quanh, hắn nhân cơ hội kể hết chân tướng sự việc:
- Hắn chặn xe của tôi, tôi cũng chỉ là nhấn còi xe một chút, mà hắn đòi đập nát xe tôi, còn dọa cho người đánh tôi. Tôi cũng không thể ngờ là lần này, định đánh tôi lại chính là những người làm công an các ông, được đó, được!
- Câm miệng, câm miệng, mang nó đi, ai cho mày ở đây nói năng càn quấy!
Viên cảnh sát trẻ thấy Trương Tuyết Phong ra mặt ủng hộ mình như vậy thì không khỏi cảm thấy khâm phục. Do đó hắn quyết định đứng ra nói lớn:
- Ví đồng chí này nói lớn, chính cái người họ Hùng này không tuân thủ luật lệ giao thông, còn khạc nhổ bẩn hết cả người tôi! Sở Cục, cả quá trình sự việc tôi có thể làm chứng.
Sắc mặt của Sở Cục lúc đó trông giống như là muốn giết người đến nơi, không lẽ ngày hôm nay mình phải chịu bẽ mặt ở nơi này? Cái thằng kia ở nơi khác đến không biết thì thôi, nhưng đến thằng này làm cảnh sát mà cũng ra mặt gây khó dễ thêm cho ta. Lão lập tức quát:
- Giờ tôi tuyên bố với cậu, cậu bị sa thải! Dẫn cả hai về đồn!
Mang đi thì mang đi, Trương Tuyết Phong nghĩ, có vậy ta cũng chẳng sợ chúng mày. Đi thì đi!
Sở Cục vừa hạ lệnh một tiếng, mấy tên cấp dưới liền bắt Trương Tuyết Phong và viên cảnh sát trẻ kia mang đi.
Tên họ Hùng hừ hừ cười lạnh một tiếng:
- Sở Cục, hãy đối đãi hai thằng này thật “chu đáo” cho tôi.
Về đến Cục, lão vẫn còn chưa biết nên xử lý thế nào với hai người này. Đúng ra là chỉ cần hai người khéo léo phối hợp với nhau, cùng xin lỗi một câu, mời Hùng tổng một bữa, đưa hai điếu thuốc là êm chuyện rồi. Thế nhưng hai thằng cha này cứ nhất định phải làm cho sự việc càng bế tắc hơn, thằng này phiền toái hơn thằng kia.
Lý lịch của thằng nhóc cảnh sát này lão biết rõ, vì vừa về tới Sở đã có người mang ngay hồ sơ của cậu ta đến, đó là một cảnh sát không có gì đặc biệt, có thể thoải mái giải quyết mà không phải lo di chứng để lại sau này.
Đang chuẩn bị gọi người đến giải quyết tên đi xe Toyota việt dã kia thì có người gọi điện tới:
- Sở Cục, tôi là Hùng Quế Lâm.
- Hùng tổng, chào ngài. Về việc của cháu ngài, tôi đang xử lý, đang xử lý. Nhất định sẽ trình báo ngài một kết quả làm ngài hài lòng.
Hùng Quế Lâm trong điện thoại nói:
- Thằng tiểu tử nhà tôi lại làm khó cho các ngài rồi, tuy nhiên các ông cũng biết tôi là người ân oán phân minh, không cần biết người sai là ai, ông cũng không cần phải để ý đến tôi, cứ xử nghiêm vào!
- Tất nhiên, tất nhiên!
Sở Cục trước mặt Hùng Quế Lâm một chút cũng không dám tỏ thái độ. Người ta đường đường là một cán bộ cấp Sở, tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của nhà máy thép. Còn là bố chồng của Phó tỉnh trưởng nữa, loại người này mình không được phép đắc tội.
Hùng Quế Lâm nói câu này mới hay làm sao, không cần biết là ai phạm lỗi, bảo mình không cần nể mặt ông ta. Nhưng mình có dám không nể mặt không? Xem ra, chỉ có cách cho cái thằng không biết sống chết là gì, còn thích ra vẻ anh hùng kia chịu tội vậy. Tuy nhiên, việc này hắn cũng đã làm nhiều rồi, trong lòng hắn cũng chẳng cảm thấy lo lắng hay day dứt, cầm lấy bao thuốc và đi vào phòng thẩm vấn.
/1313
|