Ủy viên thường vụ Tỉnh, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Trương Nhất Phàm đang tiến hành thị sát đối với nhà máy chế tạo ô tô có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất khu kinh tế mới.
Đài truyền hình Tỉnh, đài truyền hình thành phố cho đến các phóng viên của nhiều tờ báo lớn đều lũ lượt đến hiện trường để đón sự xuất hiện của Phó chủ tịch tỉnh Trương. Trong khu công nghiệp đã chuẩn bị từ sớm một tấm băng rôn màu vàng lớn, bên trên viết: “Hoan nghênh đồng chí Ủy viên thường vụ Tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh Trương đến thị sát công việc!”
Cùng đi với Trương Nhất Phàm có Phó Bí thư thành ủy, nhân vật số một trong Ủy ban nhân dân Thành phố Tằng thị trưởng, ngoài ra còn có chủ nhiệm của khu kinh tế mới và các cán bộ to nhỏ khác.
Ống kính máy quay và máy ảnh của phóng viên đều tập trung hết vào vị Phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước ra khỏi xe là lập tức, ánh đèn flash máy ảnh lóe lên không ngớt.
Dương Mễ và Nhậm Tuyết Y cũng ở trong đám phóng viên, Dương Mễ bây giờ lại đặc biệt quan tâm đến Trương Nhất Phàm, thức thời đưa tin những việc làm của Trương Nhất Phàm. Cơ hội xuất hiện của một vị lãnh đạo trên truyền hình hay các báo càng lớn thì sức kêu gọi của ông ta tự nhiên càng cao.
Lăng xê, đôi khi cũng là một loại thủ đoạn. Do đó, có rất nhiều vị lãnh đạo luôn nghĩ cách để nâng cao tần suất xuất hiện trên các mặt báo hay truyền hình. Sự tuyên truyền do báo đài có sức mạnh khiến cho rất nhiều người vốn không biết gì về ai đó trở nên có những ấn tượng tốt đẹp trong lòng.
Những người thật sự được tiếp xúc với các quan chức thì có bao nhiêu? Họ trong công việc làm được những gì cho nhân dân chẳng phải là đều dựa vào các cơ quan báo đài để tuyên truyền hay sao?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm thở dài, bản thân đã cố ý đến thị sát trước nửa ngày rồi, không ngờ bọn họ vẫn kịp thời thông báo cho cơ quan báo chí. Trương Nhất Phàm thật sự không muốn việc thị sát lần này lại biến thành một sự thể hiện, diễn xuất trước đám phóng viên. Nhưng Tằng Thị trưởng vẫn cứ làm cho việc này được công bố rầm rộ ra.
Nhìn thấy lãnh đạo có vẻ không hài lòng, Tằng thị trưởng trong lòng hiểu ngay, đúng là bản thân đã làm hơi quá đà, nhưng nếu Trương Nhất Phàm suy xét lại thì đây cũng coi như là một cách để quảng bá cho nhà máy sản xuất oto Hoa Phong thôi.
Dù sao sau khi giành được hạng mục này cần phải khuếch trương ảnh hưởng đằng sau nó. Một hạng mục có giá trị cổ phiếu hơn mười tỉ thật sự cần sự quan tâm của các cơ quan ngôn luận, đồng thời theo sát đưa tin, từ đó có thể sản sinh ra hiệu ứng con bướm, thu hút thêm nhiều đầu tư.
Trải qua mấy tháng xây dựng, tại công trường lúc này một cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp. Có đến mấy khu nhà xưởng đã “gạt đất ngoi lên”. Xí nghiệp oto lớn chiếm diện tích tới vài trăm mẫu đất này đã toàn mặt khởi công, hơn thế còn bảo đảm cuối năm hoàn thành, đến đầu năm sau tiến hành sản xuất.
Bảng tiến độ thi công dự kiến này đã được nộp tới văn phòng của Trương Nhất Phàm từ rất sớm rồi.
Do tính chất đặc thù của dự án này mà cả tỉnh và thành phố đều đặc biệt chú ý, Trương Nhất Phàm tất nhiên lại càng lưu tâm hơn, vì dù sao thì một trong những vị thủ lĩnh đứng sau là Đồng Tiểu Phàm.
Đoàn lãnh đạo đi theo sau là các phóng viên tới trung tâm chỉ huy thi công trước tiên, quán triệt công việc với người phụ trách đội ngũ kỹ sư, sau đó Trương Nhất Phàm lại đội mũ bảo hộ, tiến hành khảo sát chất lượng thi công công trình, và còn tận tình thăm hỏi những người công nhân làm thuê vốn là những nông dân đã không tiếc sức mình cống hiến cho sự phồn vinh của thành thị.
Dự án này tuyệt đối không cho phép một chút sơ suất, cho nên Trương Nhất Phàm ra lệnh cho Tằng Thị trưởng, ngoài việc thực hiện đúng tiến độ công trình, ấn định ngày hoàn công, còn phải bảo đảm chất lượng. Chấp hành nghiêm ngặt theo phương án thiết kế, dồn toàn lực để xây dựng công trình mẫu này.
Tằng Thị trưởng tất nhiên nhớ kỹ những lời dặn này, đồng thời cam đoan với lãnh đạo nhất định sẽ hoàn thành công trình đúng thời hạn.
Tiếp đó, Trương Nhất Phàm lại dẫn đầu đoàn thị sát tới các công trường khác của khu công nghiệp, trong khu công nghiệp lòng vòng xem xét tới gần hai giờ đồng hồ rồi mới quay về thành phố. Bữa trưa do Ủy ban nhân dân thành phố chiêu đãi.
Trong toàn bộ quá trình thị sát, Trương Nhất Phàm không hề hay biết Lý Thiên Trụ và Thẩm Hồng Quốc sau khi trở về đã có những ý kiến, suy luận về tin đồn Bao Dụ Dân mắc bệnh ung thư.
Lý Thiên Trụ vốn cũng không có ý kiến gì với Trương Nhất Phàm, đánh giá khá tốt. Nhưng khi nghe nói Trương Nhất Phàm đến khu kinh tế mới rồi, lại còn tiền hô hậu ủng rất rầm rộ. Thành ra lại suy nghĩ có điều gì không được thuận lắm.
Trong tỉnh vừa mới truyền đi tin đồn Bao Dụ Dân bị ung thư, Trương Nhất Phàm liền đến khu công nghiệp thị sát. Điều này càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ về việc hắn đang cố tình lăng xê mình lên. Trên thực tế, việc Trương Nhất Phàm thị sát khu kinh tế mới đã được lên kế hoạch từ trước đây vài ngày cơ, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi có người nghĩ như vậy.
Hơn nữa truyền hình lại đưa tin ngay về việc Trương Nhất Phàm đi thị sát khu kinh tế mới ngày hôm nay. Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn kín đáo, nhưng Tằng Thị trưởng lại nghĩ tới việc khuếch trương tầm ảnh hưởng của dự án này trong toàn tỉnh nên quyết định thông báo cho báo giới, làm một cuộc thị sát rầm rộ với sự tham gia hơi quá mức của các cơ quan truyền thông.
Ai biết được trong cái gianh giới còn không phân biệt rõ ràng của sự sáng tối này, Trương Nhất Phàm đã bị một số người nhận nhầm là có dụng ý khả nghi. Mà Lý Thiên Trụ cũng càng ngày càng cảm thấy hành động đó của Trương Nhất Phàm có chút ra vẻ, thể hiện quá.
Thật ra thì không phải chỉ có Lý Thiên Trụ mà đến của Thẩm Hồng Quốc cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Sự trùng hợp cũng có lúc không phải là việc hay, Trương Nhất Phàm có thế nào cũng không thể nghĩ rằng việc làm của mình lại có quan hệ đến việc này.
Buổi tối hôm đó, Bao Dụ Dân khi xem truyền hình đưa tin về việc Trương Nhất Phàm đi thị sát khu kinh tế mới trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Ông càng khẳng định người tung tin đồn thất thiệt chính là Trương Nhất Phàm.
Trước việc làm này của Trương Nhất Phàm, Bao Dụ Dân thầm oán hận hắn “ném chó dưới nước”, “đục nước béo cò”. Vì cái chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh mà làm cái việc tổn thương đến người khác như vậy? Rủa người ta bị ung thư! Cứ nghĩ đến lại thấy tức giận.
Lại liên tưởng đến việc Trương Nhất Phàm giành mất vai trò chủ chốt trong việc thu hút đầu tư dự án nhà máy sản xuất oto Hoa Phong, trong lòng Bao Dụ Dân lại càng thấy không thoải mái. Mà con người ta đã không thoải mái thì bệnh lại càng phát nhanh. Khi ông ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm với dáng vẻ đạo mạo đường hoàng trên tivi, Bao Dụ Dân bất ngờ kêu lên một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh.
Trương Nhất Phàm lúc này đang ở nhà, cùng với Đằng Phi, Trương Tuyết Phong và Thôi Hồng Anh ăn tối.
Đây là lần đầu tiên Thôi Hồng Anh đến tỉnh thành, khi cô ấy nhìn thấy căn phòng đẹp lộng lẫy của Phó chủ tịch tỉnh Trương, trong lòng cô không kìm nổi thầm thủ, nếu mình và Đằng Phi có được căn phòng đẹp như thế này thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên cô nhanh chóng thu lại tâm tư, chuẩn bị một bữa ăn với các món ăn thơm ngon, đẹp mắt.
Thôi Hồng Anh trước mắt ở Vĩnh Lâm làm việc, có Châu Bân bảo vệ, cũng không có ai dám bắt nạt cô. Chỉ có điều nơi cô làm cách xa chỗ làm của Đằng Phi quá, cô đang suy nghĩ làm thế nào để nhờ quan hệ thuyên chuyển công tác.
Nhưng điều này cô khó tự nói ra, chỉ có thể để cho Chủ tịch Trương tự nghĩ ra. Một khi đã nghĩ ra rồi thì chắc chắn sẽ quan tâm giúp đỡ cô thôi.
Hôm nay đột nhiên nghĩ đến việc làm cho Trương chủ tịch một bữa cơm mang phong vị Vĩnh Lâm, một là để cảm ơn sự quan tâm chiếu cố của Trương chủ tịch với mình bấy lâu nay, hai là để giúp Đằng Phi kéo gần chút tình cảm.
Đồ ăn đã làm xong, trong nhà ăn dậy lên mùi hương thức ăn vô cùng hấp dẫn. Mặc dù Thôi Hồng Anh làm cơm không ngon bằng Liễu Hồng, nhưng tay nghề của cô cũng không tồi, có phong cách riêng. Thôi Hồng Anh có sự linh hoạt của ngày hôm nay, cần phải cảm ơn tấm lòng “quỷ quái” của Châu Bân.
Trương Nhất Phàm kêu Đằng Phi, Trương Tuyết Phong cùng ngồi vào bàn dùng cơm.
Lại mở hai chai rượu, đây là lần đầu tiên Trương Tuyết Phong ăn cơm ở nhà lãnh đạo, cảm giác cực kỳ thân mật gần gũi. Từ khi theo Trương Nhất Phàm, anh ta cảm thấy vị lãnh đạo này khác xa so với những người khác. Rất nhiều người lãnh đạo về căn bản không quan tâm đến lái xe.
Lái xe trong mắt rất nhiều người, chỉ giống như là một tên chăn ngựa, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.
Trương Nhất Phàm không như vậy, hắn đối với những người bên mình “tình như thủ túc”. Chính vì lẽ đó mà càng cảm động lòng người, càng khiến cho người ta cảm thấy hắn rất bình dị gần gũi.
Rượu dùng là loại rượu bảo khang cất trong nhà Trương Nhất Phàm, Trương Tuyết Phong phải lái xe nên chỉ uống một ly. Đằng Phi với Thôi Hồng Anh cũng không dám uống nhiều, dù sao đây cũng là nhà của Trương Nhất Phàm, ăn uống xong còn phải dọn dẹp nữa.
Thôi Hồng Anh nâng ly lên, cười rất rạng rỡ:
– Phó chủ tịch Trương, em chúc anh một chén, Hồng Anh cảm ơn anh từ trước tới nay đã quan tâm giúp đỡ em. Hồng Anh xin uống cạn trước để tỏ lòng cung kính! Còn anh thì tùy ý.
Những lời này là Thôi Hồng Anh học được ở cơ quan.
Trương Nhất Phàm cười nói:
– Rượu của Hồng Anh, tôi nhất định phải uống chứ. À, hai người định khi nào sẽ kết hôn? Đằng Phi.
Tuy rằng hai người là anh em họ, nhưng họ yêu nhau, muốn kết hôn, pháp luật cũng không thể ngăn cấm họ. Hơn nữa, Thôi Hồng Anh cũng đồng ý, một mực yêu người anh họ của mình. Chỉ cần chọc nhẹ lớp màng mỏng cuối cùng là việc này sẽ thành thôi mà.
Lời này của Trương Nhất Phàm khiến cho Thôi Hồng Anh có chút ngượng ngùng, Đằng Phi cũng đỏ mặt nói:
– Đợi mấy năm nữa hãn tính.
Đằng Phi thật ra cũng chỉ kém Trương Nhất Phàm có vài tuổi, năm nay cũng phải hai bảy hai tám rồi.
Nhìn vẻ ngại ngùng của hai người, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một việc:
– Đằng Phi, cậu xem xem khi nào thích hợp thì điều quan hệ tổ chức của tiểu Thôi lại đây đi!
Câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến cho hai người vô cùng cảm động, Đằng Phi càng có chút sốt sắng, nâng ly đứng dậy nói:
– Cảm ơn Trương chủ tịch, chén rượu này, chén rượu này… tôi…
– Được rồi, ngồi xuống đi! Chuyện của cậu với tiểu Thôi tôi có thể không quan tâm sao được? Cụ thể là đơn vị nào, cậu tự mình xem xét, đến lúc đó chỉ cần báo với tôi một tiếng là được rồi.
Trương Nhất Phàm căn dặn.
Hai người lại càng cảm kích, Thôi Hồng Anh mặt lại càng thêm đỏ hơn.
Trương Tuyết Phong thấy vậy, trong lòng càng thấy cảm phục tấm lòng của ông chủ của mình, quan tâm đến những điều nhỏ nhất. Đang nghĩ vậy không ngờ Trương Nhất Phàm đã chĩa mũi nhọn về phía mình hỏi:
– Tiểu Trương, tôi xem anh cũng nên cố gắng lên. Lúc nào có thời gian, đưa bạn gái của anh đến cho tôi gặp mặt.
Trương Nhất Phàm nói:
– Trong khi làm việc thì tôi là lãnh đạo của các cậu, nhưng khi ngoài giờ làm việc thì tôi là huynh trưởng, chuyện chung thân đại sự của các cậu, khi bố mẹ không có bên cạnh thì tôi là huynh trưởng tôi quyết định.
Hai người nghe xong lời này cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một người có thể xem thư ký và lái xe như những người an hem của mình thì không cần quan tâm là giả tình giả nghĩa hay là mục đích lung lạc lòng người, dám nói như vậy thì ít nhất cũng chứng minh được là người đó có lòng. Con người của Trương Nhất Phàm thì hai người rõ hơn ai hết rồi, do đó, sau khi nghe xong mấy câu này khiến cho bọn họ có chút kích động.
Trong mắt Trương Tuyết Phong, từ sự quan tâm của Trương Nhất Phàm với Đằng Phi đến quan tâm bản thân mình, hoàn toàn không một chút giả tạo. Chỉ cần xét đến cái tình nghĩa này thôi, Trương Tuyết Phong tự nhủ, dù cho đầu rơi máu chảy, mình cũng sẽ tận trung không tiếc.
Hai người liền nâng chén lên, kính rượu ông chủ của mình.
Trương Nhất Phàm cùng uống với họ rồi mời ba người cứ tự nhiên, không cần quá câu nệ khách sáo như thế.
Trên tivi đang phát chương trình thời sự ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm nghe thấy tên của mình liền ngẩng đầu nhìn lên một cái. Thấy mình trong cảnh tiền hô hậu ủng như vậy, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến việc Bao Dụ Dân bị tung tin mắc bệnh ung thư. Trong lòng thầm nghĩ, liệu như thế này có quá rầm rộ hay không? Sợ là sẽ gây nên hiểu lầm mất.
Đài truyền hình Tỉnh, đài truyền hình thành phố cho đến các phóng viên của nhiều tờ báo lớn đều lũ lượt đến hiện trường để đón sự xuất hiện của Phó chủ tịch tỉnh Trương. Trong khu công nghiệp đã chuẩn bị từ sớm một tấm băng rôn màu vàng lớn, bên trên viết: “Hoan nghênh đồng chí Ủy viên thường vụ Tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh Trương đến thị sát công việc!”
Cùng đi với Trương Nhất Phàm có Phó Bí thư thành ủy, nhân vật số một trong Ủy ban nhân dân Thành phố Tằng thị trưởng, ngoài ra còn có chủ nhiệm của khu kinh tế mới và các cán bộ to nhỏ khác.
Ống kính máy quay và máy ảnh của phóng viên đều tập trung hết vào vị Phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước ra khỏi xe là lập tức, ánh đèn flash máy ảnh lóe lên không ngớt.
Dương Mễ và Nhậm Tuyết Y cũng ở trong đám phóng viên, Dương Mễ bây giờ lại đặc biệt quan tâm đến Trương Nhất Phàm, thức thời đưa tin những việc làm của Trương Nhất Phàm. Cơ hội xuất hiện của một vị lãnh đạo trên truyền hình hay các báo càng lớn thì sức kêu gọi của ông ta tự nhiên càng cao.
Lăng xê, đôi khi cũng là một loại thủ đoạn. Do đó, có rất nhiều vị lãnh đạo luôn nghĩ cách để nâng cao tần suất xuất hiện trên các mặt báo hay truyền hình. Sự tuyên truyền do báo đài có sức mạnh khiến cho rất nhiều người vốn không biết gì về ai đó trở nên có những ấn tượng tốt đẹp trong lòng.
Những người thật sự được tiếp xúc với các quan chức thì có bao nhiêu? Họ trong công việc làm được những gì cho nhân dân chẳng phải là đều dựa vào các cơ quan báo đài để tuyên truyền hay sao?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm thở dài, bản thân đã cố ý đến thị sát trước nửa ngày rồi, không ngờ bọn họ vẫn kịp thời thông báo cho cơ quan báo chí. Trương Nhất Phàm thật sự không muốn việc thị sát lần này lại biến thành một sự thể hiện, diễn xuất trước đám phóng viên. Nhưng Tằng Thị trưởng vẫn cứ làm cho việc này được công bố rầm rộ ra.
Nhìn thấy lãnh đạo có vẻ không hài lòng, Tằng thị trưởng trong lòng hiểu ngay, đúng là bản thân đã làm hơi quá đà, nhưng nếu Trương Nhất Phàm suy xét lại thì đây cũng coi như là một cách để quảng bá cho nhà máy sản xuất oto Hoa Phong thôi.
Dù sao sau khi giành được hạng mục này cần phải khuếch trương ảnh hưởng đằng sau nó. Một hạng mục có giá trị cổ phiếu hơn mười tỉ thật sự cần sự quan tâm của các cơ quan ngôn luận, đồng thời theo sát đưa tin, từ đó có thể sản sinh ra hiệu ứng con bướm, thu hút thêm nhiều đầu tư.
Trải qua mấy tháng xây dựng, tại công trường lúc này một cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp. Có đến mấy khu nhà xưởng đã “gạt đất ngoi lên”. Xí nghiệp oto lớn chiếm diện tích tới vài trăm mẫu đất này đã toàn mặt khởi công, hơn thế còn bảo đảm cuối năm hoàn thành, đến đầu năm sau tiến hành sản xuất.
Bảng tiến độ thi công dự kiến này đã được nộp tới văn phòng của Trương Nhất Phàm từ rất sớm rồi.
Do tính chất đặc thù của dự án này mà cả tỉnh và thành phố đều đặc biệt chú ý, Trương Nhất Phàm tất nhiên lại càng lưu tâm hơn, vì dù sao thì một trong những vị thủ lĩnh đứng sau là Đồng Tiểu Phàm.
Đoàn lãnh đạo đi theo sau là các phóng viên tới trung tâm chỉ huy thi công trước tiên, quán triệt công việc với người phụ trách đội ngũ kỹ sư, sau đó Trương Nhất Phàm lại đội mũ bảo hộ, tiến hành khảo sát chất lượng thi công công trình, và còn tận tình thăm hỏi những người công nhân làm thuê vốn là những nông dân đã không tiếc sức mình cống hiến cho sự phồn vinh của thành thị.
Dự án này tuyệt đối không cho phép một chút sơ suất, cho nên Trương Nhất Phàm ra lệnh cho Tằng Thị trưởng, ngoài việc thực hiện đúng tiến độ công trình, ấn định ngày hoàn công, còn phải bảo đảm chất lượng. Chấp hành nghiêm ngặt theo phương án thiết kế, dồn toàn lực để xây dựng công trình mẫu này.
Tằng Thị trưởng tất nhiên nhớ kỹ những lời dặn này, đồng thời cam đoan với lãnh đạo nhất định sẽ hoàn thành công trình đúng thời hạn.
Tiếp đó, Trương Nhất Phàm lại dẫn đầu đoàn thị sát tới các công trường khác của khu công nghiệp, trong khu công nghiệp lòng vòng xem xét tới gần hai giờ đồng hồ rồi mới quay về thành phố. Bữa trưa do Ủy ban nhân dân thành phố chiêu đãi.
Trong toàn bộ quá trình thị sát, Trương Nhất Phàm không hề hay biết Lý Thiên Trụ và Thẩm Hồng Quốc sau khi trở về đã có những ý kiến, suy luận về tin đồn Bao Dụ Dân mắc bệnh ung thư.
Lý Thiên Trụ vốn cũng không có ý kiến gì với Trương Nhất Phàm, đánh giá khá tốt. Nhưng khi nghe nói Trương Nhất Phàm đến khu kinh tế mới rồi, lại còn tiền hô hậu ủng rất rầm rộ. Thành ra lại suy nghĩ có điều gì không được thuận lắm.
Trong tỉnh vừa mới truyền đi tin đồn Bao Dụ Dân bị ung thư, Trương Nhất Phàm liền đến khu công nghiệp thị sát. Điều này càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ về việc hắn đang cố tình lăng xê mình lên. Trên thực tế, việc Trương Nhất Phàm thị sát khu kinh tế mới đã được lên kế hoạch từ trước đây vài ngày cơ, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi có người nghĩ như vậy.
Hơn nữa truyền hình lại đưa tin ngay về việc Trương Nhất Phàm đi thị sát khu kinh tế mới ngày hôm nay. Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn kín đáo, nhưng Tằng Thị trưởng lại nghĩ tới việc khuếch trương tầm ảnh hưởng của dự án này trong toàn tỉnh nên quyết định thông báo cho báo giới, làm một cuộc thị sát rầm rộ với sự tham gia hơi quá mức của các cơ quan truyền thông.
Ai biết được trong cái gianh giới còn không phân biệt rõ ràng của sự sáng tối này, Trương Nhất Phàm đã bị một số người nhận nhầm là có dụng ý khả nghi. Mà Lý Thiên Trụ cũng càng ngày càng cảm thấy hành động đó của Trương Nhất Phàm có chút ra vẻ, thể hiện quá.
Thật ra thì không phải chỉ có Lý Thiên Trụ mà đến của Thẩm Hồng Quốc cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Sự trùng hợp cũng có lúc không phải là việc hay, Trương Nhất Phàm có thế nào cũng không thể nghĩ rằng việc làm của mình lại có quan hệ đến việc này.
Buổi tối hôm đó, Bao Dụ Dân khi xem truyền hình đưa tin về việc Trương Nhất Phàm đi thị sát khu kinh tế mới trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Ông càng khẳng định người tung tin đồn thất thiệt chính là Trương Nhất Phàm.
Trước việc làm này của Trương Nhất Phàm, Bao Dụ Dân thầm oán hận hắn “ném chó dưới nước”, “đục nước béo cò”. Vì cái chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh mà làm cái việc tổn thương đến người khác như vậy? Rủa người ta bị ung thư! Cứ nghĩ đến lại thấy tức giận.
Lại liên tưởng đến việc Trương Nhất Phàm giành mất vai trò chủ chốt trong việc thu hút đầu tư dự án nhà máy sản xuất oto Hoa Phong, trong lòng Bao Dụ Dân lại càng thấy không thoải mái. Mà con người ta đã không thoải mái thì bệnh lại càng phát nhanh. Khi ông ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm với dáng vẻ đạo mạo đường hoàng trên tivi, Bao Dụ Dân bất ngờ kêu lên một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh.
Trương Nhất Phàm lúc này đang ở nhà, cùng với Đằng Phi, Trương Tuyết Phong và Thôi Hồng Anh ăn tối.
Đây là lần đầu tiên Thôi Hồng Anh đến tỉnh thành, khi cô ấy nhìn thấy căn phòng đẹp lộng lẫy của Phó chủ tịch tỉnh Trương, trong lòng cô không kìm nổi thầm thủ, nếu mình và Đằng Phi có được căn phòng đẹp như thế này thì tốt biết mấy.
Tuy nhiên cô nhanh chóng thu lại tâm tư, chuẩn bị một bữa ăn với các món ăn thơm ngon, đẹp mắt.
Thôi Hồng Anh trước mắt ở Vĩnh Lâm làm việc, có Châu Bân bảo vệ, cũng không có ai dám bắt nạt cô. Chỉ có điều nơi cô làm cách xa chỗ làm của Đằng Phi quá, cô đang suy nghĩ làm thế nào để nhờ quan hệ thuyên chuyển công tác.
Nhưng điều này cô khó tự nói ra, chỉ có thể để cho Chủ tịch Trương tự nghĩ ra. Một khi đã nghĩ ra rồi thì chắc chắn sẽ quan tâm giúp đỡ cô thôi.
Hôm nay đột nhiên nghĩ đến việc làm cho Trương chủ tịch một bữa cơm mang phong vị Vĩnh Lâm, một là để cảm ơn sự quan tâm chiếu cố của Trương chủ tịch với mình bấy lâu nay, hai là để giúp Đằng Phi kéo gần chút tình cảm.
Đồ ăn đã làm xong, trong nhà ăn dậy lên mùi hương thức ăn vô cùng hấp dẫn. Mặc dù Thôi Hồng Anh làm cơm không ngon bằng Liễu Hồng, nhưng tay nghề của cô cũng không tồi, có phong cách riêng. Thôi Hồng Anh có sự linh hoạt của ngày hôm nay, cần phải cảm ơn tấm lòng “quỷ quái” của Châu Bân.
Trương Nhất Phàm kêu Đằng Phi, Trương Tuyết Phong cùng ngồi vào bàn dùng cơm.
Lại mở hai chai rượu, đây là lần đầu tiên Trương Tuyết Phong ăn cơm ở nhà lãnh đạo, cảm giác cực kỳ thân mật gần gũi. Từ khi theo Trương Nhất Phàm, anh ta cảm thấy vị lãnh đạo này khác xa so với những người khác. Rất nhiều người lãnh đạo về căn bản không quan tâm đến lái xe.
Lái xe trong mắt rất nhiều người, chỉ giống như là một tên chăn ngựa, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.
Trương Nhất Phàm không như vậy, hắn đối với những người bên mình “tình như thủ túc”. Chính vì lẽ đó mà càng cảm động lòng người, càng khiến cho người ta cảm thấy hắn rất bình dị gần gũi.
Rượu dùng là loại rượu bảo khang cất trong nhà Trương Nhất Phàm, Trương Tuyết Phong phải lái xe nên chỉ uống một ly. Đằng Phi với Thôi Hồng Anh cũng không dám uống nhiều, dù sao đây cũng là nhà của Trương Nhất Phàm, ăn uống xong còn phải dọn dẹp nữa.
Thôi Hồng Anh nâng ly lên, cười rất rạng rỡ:
– Phó chủ tịch Trương, em chúc anh một chén, Hồng Anh cảm ơn anh từ trước tới nay đã quan tâm giúp đỡ em. Hồng Anh xin uống cạn trước để tỏ lòng cung kính! Còn anh thì tùy ý.
Những lời này là Thôi Hồng Anh học được ở cơ quan.
Trương Nhất Phàm cười nói:
– Rượu của Hồng Anh, tôi nhất định phải uống chứ. À, hai người định khi nào sẽ kết hôn? Đằng Phi.
Tuy rằng hai người là anh em họ, nhưng họ yêu nhau, muốn kết hôn, pháp luật cũng không thể ngăn cấm họ. Hơn nữa, Thôi Hồng Anh cũng đồng ý, một mực yêu người anh họ của mình. Chỉ cần chọc nhẹ lớp màng mỏng cuối cùng là việc này sẽ thành thôi mà.
Lời này của Trương Nhất Phàm khiến cho Thôi Hồng Anh có chút ngượng ngùng, Đằng Phi cũng đỏ mặt nói:
– Đợi mấy năm nữa hãn tính.
Đằng Phi thật ra cũng chỉ kém Trương Nhất Phàm có vài tuổi, năm nay cũng phải hai bảy hai tám rồi.
Nhìn vẻ ngại ngùng của hai người, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một việc:
– Đằng Phi, cậu xem xem khi nào thích hợp thì điều quan hệ tổ chức của tiểu Thôi lại đây đi!
Câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến cho hai người vô cùng cảm động, Đằng Phi càng có chút sốt sắng, nâng ly đứng dậy nói:
– Cảm ơn Trương chủ tịch, chén rượu này, chén rượu này… tôi…
– Được rồi, ngồi xuống đi! Chuyện của cậu với tiểu Thôi tôi có thể không quan tâm sao được? Cụ thể là đơn vị nào, cậu tự mình xem xét, đến lúc đó chỉ cần báo với tôi một tiếng là được rồi.
Trương Nhất Phàm căn dặn.
Hai người lại càng cảm kích, Thôi Hồng Anh mặt lại càng thêm đỏ hơn.
Trương Tuyết Phong thấy vậy, trong lòng càng thấy cảm phục tấm lòng của ông chủ của mình, quan tâm đến những điều nhỏ nhất. Đang nghĩ vậy không ngờ Trương Nhất Phàm đã chĩa mũi nhọn về phía mình hỏi:
– Tiểu Trương, tôi xem anh cũng nên cố gắng lên. Lúc nào có thời gian, đưa bạn gái của anh đến cho tôi gặp mặt.
Trương Nhất Phàm nói:
– Trong khi làm việc thì tôi là lãnh đạo của các cậu, nhưng khi ngoài giờ làm việc thì tôi là huynh trưởng, chuyện chung thân đại sự của các cậu, khi bố mẹ không có bên cạnh thì tôi là huynh trưởng tôi quyết định.
Hai người nghe xong lời này cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một người có thể xem thư ký và lái xe như những người an hem của mình thì không cần quan tâm là giả tình giả nghĩa hay là mục đích lung lạc lòng người, dám nói như vậy thì ít nhất cũng chứng minh được là người đó có lòng. Con người của Trương Nhất Phàm thì hai người rõ hơn ai hết rồi, do đó, sau khi nghe xong mấy câu này khiến cho bọn họ có chút kích động.
Trong mắt Trương Tuyết Phong, từ sự quan tâm của Trương Nhất Phàm với Đằng Phi đến quan tâm bản thân mình, hoàn toàn không một chút giả tạo. Chỉ cần xét đến cái tình nghĩa này thôi, Trương Tuyết Phong tự nhủ, dù cho đầu rơi máu chảy, mình cũng sẽ tận trung không tiếc.
Hai người liền nâng chén lên, kính rượu ông chủ của mình.
Trương Nhất Phàm cùng uống với họ rồi mời ba người cứ tự nhiên, không cần quá câu nệ khách sáo như thế.
Trên tivi đang phát chương trình thời sự ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm nghe thấy tên của mình liền ngẩng đầu nhìn lên một cái. Thấy mình trong cảnh tiền hô hậu ủng như vậy, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến việc Bao Dụ Dân bị tung tin mắc bệnh ung thư. Trong lòng thầm nghĩ, liệu như thế này có quá rầm rộ hay không? Sợ là sẽ gây nên hiểu lầm mất.
/1313
|