Đau thương phủ kín lễ truy điệu của Bao Dụ Dân, một số lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều đã tới tưởng niệm.
Buổi sáng ngày mùng bốn tháng hai, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc, Lý Hồng, Trương Nhất Phàm, Tiếu Quân Dân, Lý Dung Thanh, Lôi Quân, Tống Minh Triều, Lưu trí, Sở Dụ, Ngô Quốc Cường, Quách Vạn Niên cùng đến tham dự lễ tiễn đưa.
Đảng cộng sản Trung Quốc tỉnh Tương,Tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân tỉnh, Ủy ban nhân dân tỉnh, Mặt trận Tổ quốc, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quân khu tỉnh đều kính tặng vòng hoa.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thiên Trụ đọc diễn văn tại lễ truy điệu:
– Chúng tôi vô cùng tiếc thương người đảng viên ưu tú của Trung Quốc, người cán bộ, lãnh đạo sáng suốt của quần chúng nhân dân —— Ủy viên Tỉnh ủy thường vụ tỉnh Tương, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đồng chí Bao Dụ Dân, tưởng nhớ khí phách cao thượng của ngài, gửi gắm niềm tiếc thương vô bờ của chúng ta.
Đồng chí Bao Dụ Dân tín ngưỡng kiên định, tấm gương sáng ngời, cầu chân vụ thật, cần lao vì dân, lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. Cuộc đời của ngài là cuộc đời cách mạng, là cuộc đời phấn đấu vì sự nghiệp của chủ nghĩa cộng sản, là cuộc đời toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Để mở ra cải cách, phát triển kinh tế, tiến bộ xã hội, kiến thiết dân chủ pháp chế cho tỉnh ta, ngài đã cống hiến toàn bộ tâm huyết của mình.
Điếu văn do bí thư thứ nhất tỉnh Tương Chu Anh Văn viết. Dùng từ sắc xảo, lay động lòng người. Khen Bao Dụ Dân là một Đảng viên tốt đến mức thiên thượng cận hữu, địa thượng tuyệt vô.
Từ khi cải cách mở cửa, kinh tế phát triển, xã hội tiến bộ và kiến thiết dân chủ pháp chế được lập thành có công lao của ông ta, đương nhiên, người cũng đã chết rồi, chiếc mũ có cao tới đâu cũng không còn ý nghĩa nữa.
Đây chỉ là một cách để trấn an thân nhân người đã khuất, thể hiện rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, Đảng và tổ chức rất coi trọng, quan tâm việc này.
Nếu Bao Dụ Dân dưới suối vàng có biết,chắc chắn sẽ rất vui, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cho ông ta vinh dự lớn như vậy. Chỉ là cái chết này lại vô cùng không cam tâm, ông không giống những gì trên điếu văn đã nói, chết kỳ sở.
Ông mang theo phẫn nộ, căm tức bị người ta bức chết.
Hiện trường lễ truy điệu tuyệt nhiên không một mảnh sầu. Sắc mặt mỗi người đều rất căng thẳng. Rất nhiều người không rõ chân tướng, đối với cái chết của Bao Dụ Dân, thầm bất bình trong lòng.
Một vài Phó chủ tịch tỉnh lớn của Ủy ban nhân dân tỉnh, ai nấy đều mang một tâm tư riêng. Cũng giống như Lý Thiên Trụ nói, ngoại trừ Trương Nhất Phàm, ai cũng là nghi phạm. Chỉ cần tìm ra người đã tặng chiếc đồng hồ, là chân tướng sự việc sẽ rõ.
Vợ của Bao Dụ Dân, khóc như mưa như gió, bi thương, cảm động cả trời đất.
Con trai Bao Dụ Dân Bao Đại Chí, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngồi ở đó. Trương Nhất Phàm đi qua trước mặt anh ta, gã đột nhiên điên cuồng vồ lấy:
– Trương Nhất Phàm, tao không để mày yên đâu, tại sao mày phải bức tử cha tao, mày nói đi, nói đi!
Một vài nhân viên cảnh sát liền tiến đến, lập tức lôi Bao Đại Chí ra.
Trương Nhất Phàm đứng ở đó, nhìn chằm chằm Bao Đại Chí gần như phát điên, không nói gì. Hắn biết lúc này có nói gì cũng vô ích, nói gì đi nữa cũng là nguỵ biện. Cách duy nhất là tìm ra kẻ thao túng đằng sau.
Thực tế sẽ chứng minh, nhiều lời vô ích.
Đối mặt với nhiều thân nhân không rõ chân tướng như vậy, Trương Nhất Phàm bình tĩnh lạ thường.
Bao Đại Chí giãy dụa rống lên:
– Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải làm rõ với hắn, tại sao phải bức tử cha tôi!
– Mày nói đi, nói đi, câm rồi sao?
Vợ Bao Dụ Dân chạy đến, giữ chặt con trai, lại xuống nước về phía Lý Thiên Trụ:
– Bí thư Lý, ngài là Đại lão gia Thanh Thiên, ngài là công bằng chính trực nhất, ngài phải thay Dụ Dân chủ trì công đạo. Dụ Dân ông ấy chết thật oan uổng.
– A oa —— ô ô ——
Lý Thiên Trụ mặt biến sắc,thư ký tỉnh uỷ bên cạnh từ lâu đã bị doạ cho run cầm cập.
Việc này mình đã không làm tốt, hôm qua Bí thư Lý đã dặn rồi, phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà nạn nhân, đảm bảo rằng trong lễ truy điệu, không xảy ra bất cứ tình huống nào, không nhờ chuyện này vẫn xảy ra.
Tại lễ truy điệu hôm nay là muốn truyền hình đưa tin, Lý Thiên Trụ sắc mặt trầm xuống, an ủi vài câu.
Sở Dụ sát lại gần:
– Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm, đi thôi!
Sau đó có vài người kéo Trương Nhất Phàm ra khỏi. trên mặt Tống Minh Triều hiện lên một nét cười lạnh, Quách Vạn Niên nhìn trái, nhìn phải, lặng lẽ lắc đầu.
Sau lễ truy điệu, Lý Thiên Trụ rất không vui rời khỏi đó, người nhà họ Bao vẫn đang lải nhải, điều này khiến gã rất tức giận, chứng tỏ rằng việc trấn an của Trưởng ban thư kí là không đúng chỗ, biết thế cứ để lễ truy điệu loạn lên.
Sau đó một vài thông tin đưa trên truyền hình, chỉ nhắc đến một cách đơn giản, thoáng qua màn ảnh, ông kính sau đó liền mất luôn.
Quách Vạn Niên vẫn cứ đến gần nhà họ Bao, nhìn thấy lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, từng người một rời khỏi, Quách Vạn Niên đi sau cùng, vỗ vai Bao Đại Chí, thở dài, không nói gì hơn, liền đi luôn.
Bao Đại Chí đuổi theo:
– Bác Quách.
Quách Vạn Niên lúc này mới quay đầu lại:
– Cháu à! Nghe theo sự sắp xếp của tổ chức đi, không sai được đâu!
Quay đầu nhìn tấm ảnh của Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên nói:
– Ông Bao, hãy yên tâm! Cũng đừng oán trách trời đất. đời người đã có số cả rồi!
Nghe Quách Vạn Niên nói, tràn đầy đau thương, tiếc thương vô tận.
Quách Vạn Niên là người chịu đả kích, gã từ chuyện rút lui khỏi vị trí Phó chủ tịch tỉnh, rất nhiều người trong cuộc đều biết. Nếu không vì bảo vệ con gái của mình, Quách Vạn Niên cũng không phải đến mức như thế này.
Hiện tại lời này của gã, dường như mang theo chút bất đắc dĩ nào đó.
– Bác Quách, chẳng lẽ cái chết của bố cháu, cứ để trôi đi như vậy sao? Không được, cháu muốn tìm Lý Bí thư. Nếu Lý Bí thư không lo, cháu sẽ đến nội các Chính phủ.
Bao Đại Chí quá kích động, thở mà quát.
Ở đây còn lưu lại rất nhiều người nhà và tay chân cũ của Bao Dụ Dân. Đương nhiên cũng có nhân viên trong cơ quan chính phủ, nghe Bao Đại Chí nói vậy, ai cũng thấy trong lòng có chút gì đó không tự nhiên.
Những lời này của Bao Đại Chí nếu truyền lên trên, chỉ e sẽ chuốc hoạ vào thân, vì thế, ai cũng kiếm cớ, lén lút chuồn. Trong nháy mắt chỉ còn lại đám người thân thích của Bao gia.
Quách Vạn Niên lắc đầu:
– Đại Chí, đừng kích động.
Quách Vạn Niên cũng đi rồi, nhà tang lễ vốn rất náo nhiệt, giờ bỗng trở nên lạnh tanh.
Vợ Bao Dụ Dân đột nhiên hét lên một tiếng, rồi khóc.
Bao Đại Chí sững sờ tại chỗ, nước mắt ròng ròng.
Lòng người dễ thay đổi, ôi —— hiện trường Trương Nhất Phàm rời khỏi lễ truy điệu, tâm trạng có chút ngưng trọng.
Lúc này, hắn lại cẩn thận nhớ lại từng chi tiết đã qua, đột nhiên trong đầu loé lên một ý tưởng:
– Đằng Phi, anh cam đoan người gọi điện cho anh, bảo chúng ta đi thăm Bao Dụ Dân là thư ký của ông ta?
Đằng Phi thấy sắc mặt ông chủ không tốt, trong lòng liền rộn lên. Vừa rồi Bao Đại Chí kia thực sự là hơi quá, trong trường hợp ấy mà cũng dám quấy phá. Không phải khiến Bí thư Lý cũng nổi giận sao?
Câu hỏi của Trương Nhất Phàm, khiến Đằng Phi lập tức nhớ lại tình hình ngày hôm đó:
– Đúng, chính là thư kí của ông ta gọi đến, tôi nhớ rõ ràng.
Đằng Phi một lần nữa khẳng định, người gọi điện là thư ký của Bao Dụ Dân.
Hôm đó việc Trương Nhất Phàm và Đằng Phi đến thăm Bao Dụ Dân, người biết không nhiều, mà mình vừa rời khỏi, chiếc đồng hồ liền được đưa tới. Về thời gian, đối phương nắm rất rõ. Trương Nhất Phàm hoài nghi người đưa đồng hồ này, nhất định có liên quan rất lớn với người đứng sau làm chủ chuyện này.
Đằng Phi dường như lại nhớ ra cái gì đó:
– Lúc ấy tôi để ý, kẻ đó dung điện thoại cố định của văn phòng gọi đến.
– Điện thoại cố định của văn phòng? Sao y không dùng di động gọi?
Trương Tuyết Phong lúc này buông một câu. Trương Nhất Phàm cũng cân nhắc trong lòng. Thư ký của Bao Dụ Dân dùng điện thoại của cơ quan gọi cho Đằng Phi? Những người trong cơ quan, thông thường đều có thói quen dùng di động, rất ít khi dùng điện thoại bàn, đây là vấn đề thói quen, cũng là một ưu thế.
Tuy nhiên, dù đối phương dùng điện thoại cố định hay điện thoại di động, cũng không quan trọng, quan trọng là Bao Dụ Dân đã yêu cầu mình đi gặp lão, nhưng đến bệnh viện rồi thì lại không nói tiếng nào, trong chuyện này không phải rất kì lạ sao?
Bao Dụ Dân vẫn là khúc mắc lớn với mình, chuyện không thể xảy ra như vậy, lời giải thích duy nhất, là người thư ký này có vấn đề, y truyền thánh chỉ, nói dối quân tình. Một thư ký, muốn khơi mào mâu thuận giữa mình và Bao Dụ Dân, dụng ý gì đây?
Hơn nữa, đã nghĩ trăm phương ngàn kế để dồn Bao Dụ Dân vào chỗ chết như thế, thật không thể tin nổi!
Trương Tuyết Phong làm tình báo, anh lập tức nghĩ ngay đến một vấn đề:
– Chủ tịch tỉnh Trương, thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Bao có vấn đề.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
– Anh nói thử xem?
Trương Tuyết Phong nói:
– Nếu là thư ký của Bao Dụ Dân gọi điện cho thư ký Đằng, theo lý mà nói, y phải ở bệnh viện mới đúng. Bao Dụ Dân khi ấy mới để y gọi điện cho ngài, phải chăng là có gì đó muốn nói với ngài. Nhưng vì sao hắn lại xuất hiện ở văn phòng? Địa điểm không đúng!
– Có lẽ là hắn mới từ bệnh viện trở về?
Đằng Phi đoán.
Trương Nhất Phàm liền nói:
– Không thể nào!
– Đúng, không thể nào.
Trương Tuyết Phong cũng phân tích như vậy, anh vừa lái xe vừa nói:
– Nếu là anh, việc Chủ tịch tỉnh Trương dặn, anh có không dùng di động mà đợi bao giờ về văn phòng mới gọi không?
Đằng Phi nghĩ cũng đúng, nếu việc ông chủ sai, anh nhất định là sẽ gọi ngay cho đối phương.
Nhưng thư ký của Bao Dụ Dân dường như có chút khác thường, nghĩ đến đây, Đằng Phi hơi sợ trong lòng, dù sao thì chuyện này là mình thông báo với ông chủ, dù có xảy ra chuyện gì hay không, hắn cũng phải có trách nhiệm.
Đằng Phi nói:
– Đều do tôi không tốt, khiên ngài bị hàm oan, Chủ tịch tỉnh Trương, ngài phạt tôi đi!
Trương Nhất Phàm xua tay:
– Đâu liên quan đến cậu, chúng ta bị người ta bày mưu tính kế.
Nghĩ một hồi, hắn mới nói với Trương Tuyết Phong:
– Tiểu Trương, việc này giao cho cậu.
Trương Tuyết Phong liền hiểu ngay, ông chủ muốn mình điều tra thư ký của Bao Dụ Dân, người đó khẳng định là có vấn đề.
Buổi sáng ngày mùng bốn tháng hai, Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc, Lý Hồng, Trương Nhất Phàm, Tiếu Quân Dân, Lý Dung Thanh, Lôi Quân, Tống Minh Triều, Lưu trí, Sở Dụ, Ngô Quốc Cường, Quách Vạn Niên cùng đến tham dự lễ tiễn đưa.
Đảng cộng sản Trung Quốc tỉnh Tương,Tỉnh ủy, Hội đồng nhân dân tỉnh, Ủy ban nhân dân tỉnh, Mặt trận Tổ quốc, Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quân khu tỉnh đều kính tặng vòng hoa.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thiên Trụ đọc diễn văn tại lễ truy điệu:
– Chúng tôi vô cùng tiếc thương người đảng viên ưu tú của Trung Quốc, người cán bộ, lãnh đạo sáng suốt của quần chúng nhân dân —— Ủy viên Tỉnh ủy thường vụ tỉnh Tương, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, đồng chí Bao Dụ Dân, tưởng nhớ khí phách cao thượng của ngài, gửi gắm niềm tiếc thương vô bờ của chúng ta.
Đồng chí Bao Dụ Dân tín ngưỡng kiên định, tấm gương sáng ngời, cầu chân vụ thật, cần lao vì dân, lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. Cuộc đời của ngài là cuộc đời cách mạng, là cuộc đời phấn đấu vì sự nghiệp của chủ nghĩa cộng sản, là cuộc đời toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Để mở ra cải cách, phát triển kinh tế, tiến bộ xã hội, kiến thiết dân chủ pháp chế cho tỉnh ta, ngài đã cống hiến toàn bộ tâm huyết của mình.
Điếu văn do bí thư thứ nhất tỉnh Tương Chu Anh Văn viết. Dùng từ sắc xảo, lay động lòng người. Khen Bao Dụ Dân là một Đảng viên tốt đến mức thiên thượng cận hữu, địa thượng tuyệt vô.
Từ khi cải cách mở cửa, kinh tế phát triển, xã hội tiến bộ và kiến thiết dân chủ pháp chế được lập thành có công lao của ông ta, đương nhiên, người cũng đã chết rồi, chiếc mũ có cao tới đâu cũng không còn ý nghĩa nữa.
Đây chỉ là một cách để trấn an thân nhân người đã khuất, thể hiện rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, Đảng và tổ chức rất coi trọng, quan tâm việc này.
Nếu Bao Dụ Dân dưới suối vàng có biết,chắc chắn sẽ rất vui, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cho ông ta vinh dự lớn như vậy. Chỉ là cái chết này lại vô cùng không cam tâm, ông không giống những gì trên điếu văn đã nói, chết kỳ sở.
Ông mang theo phẫn nộ, căm tức bị người ta bức chết.
Hiện trường lễ truy điệu tuyệt nhiên không một mảnh sầu. Sắc mặt mỗi người đều rất căng thẳng. Rất nhiều người không rõ chân tướng, đối với cái chết của Bao Dụ Dân, thầm bất bình trong lòng.
Một vài Phó chủ tịch tỉnh lớn của Ủy ban nhân dân tỉnh, ai nấy đều mang một tâm tư riêng. Cũng giống như Lý Thiên Trụ nói, ngoại trừ Trương Nhất Phàm, ai cũng là nghi phạm. Chỉ cần tìm ra người đã tặng chiếc đồng hồ, là chân tướng sự việc sẽ rõ.
Vợ của Bao Dụ Dân, khóc như mưa như gió, bi thương, cảm động cả trời đất.
Con trai Bao Dụ Dân Bao Đại Chí, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngồi ở đó. Trương Nhất Phàm đi qua trước mặt anh ta, gã đột nhiên điên cuồng vồ lấy:
– Trương Nhất Phàm, tao không để mày yên đâu, tại sao mày phải bức tử cha tao, mày nói đi, nói đi!
Một vài nhân viên cảnh sát liền tiến đến, lập tức lôi Bao Đại Chí ra.
Trương Nhất Phàm đứng ở đó, nhìn chằm chằm Bao Đại Chí gần như phát điên, không nói gì. Hắn biết lúc này có nói gì cũng vô ích, nói gì đi nữa cũng là nguỵ biện. Cách duy nhất là tìm ra kẻ thao túng đằng sau.
Thực tế sẽ chứng minh, nhiều lời vô ích.
Đối mặt với nhiều thân nhân không rõ chân tướng như vậy, Trương Nhất Phàm bình tĩnh lạ thường.
Bao Đại Chí giãy dụa rống lên:
– Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải làm rõ với hắn, tại sao phải bức tử cha tôi!
– Mày nói đi, nói đi, câm rồi sao?
Vợ Bao Dụ Dân chạy đến, giữ chặt con trai, lại xuống nước về phía Lý Thiên Trụ:
– Bí thư Lý, ngài là Đại lão gia Thanh Thiên, ngài là công bằng chính trực nhất, ngài phải thay Dụ Dân chủ trì công đạo. Dụ Dân ông ấy chết thật oan uổng.
– A oa —— ô ô ——
Lý Thiên Trụ mặt biến sắc,thư ký tỉnh uỷ bên cạnh từ lâu đã bị doạ cho run cầm cập.
Việc này mình đã không làm tốt, hôm qua Bí thư Lý đã dặn rồi, phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà nạn nhân, đảm bảo rằng trong lễ truy điệu, không xảy ra bất cứ tình huống nào, không nhờ chuyện này vẫn xảy ra.
Tại lễ truy điệu hôm nay là muốn truyền hình đưa tin, Lý Thiên Trụ sắc mặt trầm xuống, an ủi vài câu.
Sở Dụ sát lại gần:
– Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm, đi thôi!
Sau đó có vài người kéo Trương Nhất Phàm ra khỏi. trên mặt Tống Minh Triều hiện lên một nét cười lạnh, Quách Vạn Niên nhìn trái, nhìn phải, lặng lẽ lắc đầu.
Sau lễ truy điệu, Lý Thiên Trụ rất không vui rời khỏi đó, người nhà họ Bao vẫn đang lải nhải, điều này khiến gã rất tức giận, chứng tỏ rằng việc trấn an của Trưởng ban thư kí là không đúng chỗ, biết thế cứ để lễ truy điệu loạn lên.
Sau đó một vài thông tin đưa trên truyền hình, chỉ nhắc đến một cách đơn giản, thoáng qua màn ảnh, ông kính sau đó liền mất luôn.
Quách Vạn Niên vẫn cứ đến gần nhà họ Bao, nhìn thấy lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, từng người một rời khỏi, Quách Vạn Niên đi sau cùng, vỗ vai Bao Đại Chí, thở dài, không nói gì hơn, liền đi luôn.
Bao Đại Chí đuổi theo:
– Bác Quách.
Quách Vạn Niên lúc này mới quay đầu lại:
– Cháu à! Nghe theo sự sắp xếp của tổ chức đi, không sai được đâu!
Quay đầu nhìn tấm ảnh của Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên nói:
– Ông Bao, hãy yên tâm! Cũng đừng oán trách trời đất. đời người đã có số cả rồi!
Nghe Quách Vạn Niên nói, tràn đầy đau thương, tiếc thương vô tận.
Quách Vạn Niên là người chịu đả kích, gã từ chuyện rút lui khỏi vị trí Phó chủ tịch tỉnh, rất nhiều người trong cuộc đều biết. Nếu không vì bảo vệ con gái của mình, Quách Vạn Niên cũng không phải đến mức như thế này.
Hiện tại lời này của gã, dường như mang theo chút bất đắc dĩ nào đó.
– Bác Quách, chẳng lẽ cái chết của bố cháu, cứ để trôi đi như vậy sao? Không được, cháu muốn tìm Lý Bí thư. Nếu Lý Bí thư không lo, cháu sẽ đến nội các Chính phủ.
Bao Đại Chí quá kích động, thở mà quát.
Ở đây còn lưu lại rất nhiều người nhà và tay chân cũ của Bao Dụ Dân. Đương nhiên cũng có nhân viên trong cơ quan chính phủ, nghe Bao Đại Chí nói vậy, ai cũng thấy trong lòng có chút gì đó không tự nhiên.
Những lời này của Bao Đại Chí nếu truyền lên trên, chỉ e sẽ chuốc hoạ vào thân, vì thế, ai cũng kiếm cớ, lén lút chuồn. Trong nháy mắt chỉ còn lại đám người thân thích của Bao gia.
Quách Vạn Niên lắc đầu:
– Đại Chí, đừng kích động.
Quách Vạn Niên cũng đi rồi, nhà tang lễ vốn rất náo nhiệt, giờ bỗng trở nên lạnh tanh.
Vợ Bao Dụ Dân đột nhiên hét lên một tiếng, rồi khóc.
Bao Đại Chí sững sờ tại chỗ, nước mắt ròng ròng.
Lòng người dễ thay đổi, ôi —— hiện trường Trương Nhất Phàm rời khỏi lễ truy điệu, tâm trạng có chút ngưng trọng.
Lúc này, hắn lại cẩn thận nhớ lại từng chi tiết đã qua, đột nhiên trong đầu loé lên một ý tưởng:
– Đằng Phi, anh cam đoan người gọi điện cho anh, bảo chúng ta đi thăm Bao Dụ Dân là thư ký của ông ta?
Đằng Phi thấy sắc mặt ông chủ không tốt, trong lòng liền rộn lên. Vừa rồi Bao Đại Chí kia thực sự là hơi quá, trong trường hợp ấy mà cũng dám quấy phá. Không phải khiến Bí thư Lý cũng nổi giận sao?
Câu hỏi của Trương Nhất Phàm, khiến Đằng Phi lập tức nhớ lại tình hình ngày hôm đó:
– Đúng, chính là thư kí của ông ta gọi đến, tôi nhớ rõ ràng.
Đằng Phi một lần nữa khẳng định, người gọi điện là thư ký của Bao Dụ Dân.
Hôm đó việc Trương Nhất Phàm và Đằng Phi đến thăm Bao Dụ Dân, người biết không nhiều, mà mình vừa rời khỏi, chiếc đồng hồ liền được đưa tới. Về thời gian, đối phương nắm rất rõ. Trương Nhất Phàm hoài nghi người đưa đồng hồ này, nhất định có liên quan rất lớn với người đứng sau làm chủ chuyện này.
Đằng Phi dường như lại nhớ ra cái gì đó:
– Lúc ấy tôi để ý, kẻ đó dung điện thoại cố định của văn phòng gọi đến.
– Điện thoại cố định của văn phòng? Sao y không dùng di động gọi?
Trương Tuyết Phong lúc này buông một câu. Trương Nhất Phàm cũng cân nhắc trong lòng. Thư ký của Bao Dụ Dân dùng điện thoại của cơ quan gọi cho Đằng Phi? Những người trong cơ quan, thông thường đều có thói quen dùng di động, rất ít khi dùng điện thoại bàn, đây là vấn đề thói quen, cũng là một ưu thế.
Tuy nhiên, dù đối phương dùng điện thoại cố định hay điện thoại di động, cũng không quan trọng, quan trọng là Bao Dụ Dân đã yêu cầu mình đi gặp lão, nhưng đến bệnh viện rồi thì lại không nói tiếng nào, trong chuyện này không phải rất kì lạ sao?
Bao Dụ Dân vẫn là khúc mắc lớn với mình, chuyện không thể xảy ra như vậy, lời giải thích duy nhất, là người thư ký này có vấn đề, y truyền thánh chỉ, nói dối quân tình. Một thư ký, muốn khơi mào mâu thuận giữa mình và Bao Dụ Dân, dụng ý gì đây?
Hơn nữa, đã nghĩ trăm phương ngàn kế để dồn Bao Dụ Dân vào chỗ chết như thế, thật không thể tin nổi!
Trương Tuyết Phong làm tình báo, anh lập tức nghĩ ngay đến một vấn đề:
– Chủ tịch tỉnh Trương, thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Bao có vấn đề.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
– Anh nói thử xem?
Trương Tuyết Phong nói:
– Nếu là thư ký của Bao Dụ Dân gọi điện cho thư ký Đằng, theo lý mà nói, y phải ở bệnh viện mới đúng. Bao Dụ Dân khi ấy mới để y gọi điện cho ngài, phải chăng là có gì đó muốn nói với ngài. Nhưng vì sao hắn lại xuất hiện ở văn phòng? Địa điểm không đúng!
– Có lẽ là hắn mới từ bệnh viện trở về?
Đằng Phi đoán.
Trương Nhất Phàm liền nói:
– Không thể nào!
– Đúng, không thể nào.
Trương Tuyết Phong cũng phân tích như vậy, anh vừa lái xe vừa nói:
– Nếu là anh, việc Chủ tịch tỉnh Trương dặn, anh có không dùng di động mà đợi bao giờ về văn phòng mới gọi không?
Đằng Phi nghĩ cũng đúng, nếu việc ông chủ sai, anh nhất định là sẽ gọi ngay cho đối phương.
Nhưng thư ký của Bao Dụ Dân dường như có chút khác thường, nghĩ đến đây, Đằng Phi hơi sợ trong lòng, dù sao thì chuyện này là mình thông báo với ông chủ, dù có xảy ra chuyện gì hay không, hắn cũng phải có trách nhiệm.
Đằng Phi nói:
– Đều do tôi không tốt, khiên ngài bị hàm oan, Chủ tịch tỉnh Trương, ngài phạt tôi đi!
Trương Nhất Phàm xua tay:
– Đâu liên quan đến cậu, chúng ta bị người ta bày mưu tính kế.
Nghĩ một hồi, hắn mới nói với Trương Tuyết Phong:
– Tiểu Trương, việc này giao cho cậu.
Trương Tuyết Phong liền hiểu ngay, ông chủ muốn mình điều tra thư ký của Bao Dụ Dân, người đó khẳng định là có vấn đề.
/1313
|