Ngày hôm sau nghe tin Liễu Hải bị bắt từ cuộc gọi của Đường Vũ, Trương Nhất Phàm mới biết chuyện xảy ra.
Sau khi Đường Vũ nói xong, Trương Nhất Phàm mới hiểu đại khái, tối qua khi Liễu Hải trở về khách sạn của chị gái, nhìn thấy con trai Lôi Đình là Lôi Minh đang làm nhục chị Liễu Hồng.
Tên tiểu tửa này vừa mới học xong đại học ở nước ngoài trở về, mấy ngày trước trong khách sạn của Liễu Hồng nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của thiếu phụ này. Thế là mấy hôm nay gần như ngày nào cũng ghé thăm khách sạn này, thường xuyên gọi Liễu Hồng vào phòng riêng, nắm tay nắm chân tỏ ý sàm sỡ cô.
Cũng không biết tiểu tử này học cái gì mà toàn làm điều bậy bạ, vợ còn chưa có mà đã đi tìm tình nhân. Lôi Minh tuy đã tốt nghiệp đại học nhưng loại học sinh như hắn trong bụng một tí chữ nghĩa cũng không có.
Ở trường đại học không phải đánh nhau thì là tán gái, sau đó là thường xuyên ra vào khách sạn, hộp đêm,… nổi tiếng cả một vùng. Trong trường học đã mang tiếng xấu, trở về lại càng không sửa được.
Mới về Thông Thành có một tháng mà đã là khách quen của rất nhiều khách điếm, có cả thẻ hội viên. Không ngờ hắn vô tình gặp Liễu Hồng, lại muốn đổi khẩu vị.
Cưới Liễu Hồng là chuyện tuyệt đối không thể, hắn cũng không hề có ý định đó trong đầu, đơn giản vì thấy Liễu Hồng xinh đẹp nên muốn chơi thử một phen. Không ngờ Liễu Hồng quá cương quyết, chết cũng không chịu, ba lần bốn lượt khước từ Lôi Minh. Hắn tức giận gọi người đến đuổi khách đi hết, nghĩ là đã có phòng riêng để thực hiện hành động xấu xa của mình.
Không ngờ Liễu Hải về bắt gặp, mấy tên tiểu tử Lôi Minh mang theo đều là hạng tép riu, sao là đối thủ của Liễu Hải được? Giải quyết nhanh gọn hai tên tiểu tử, Lôi Minh cũng bị đánh gãy ba bốn cái răng, một xương sườn.
Thân thủ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm cũng từng thấy qua, hắn mà đánh gãy xương sườn của một người thì không chỉ gãy một nửa. Nhưng Lôi Minh là con trai của Bí thư Đảng ủy công an Lôi Đình, đánh hắn thì phiền phức rồi?
Hơn nữa việc Lôi Minh làm cũng chưa thực hiện được, mà nếu hắn có thực hiện được thì ngươi cũng không có quyền đánh gãy xương sườn hắn, không biết hắn có hậu thuẫn hay sao? Vì như vậy, Liễu Hải bị bắt lại, nhốt ở đồn công an.
Lần này người bắt hắn chính là đội trưởng đội công an, Đường Vũ cũng là sau khi sự việc xảy ra mới biết.
Đại khái sự việc là như vậy. Trương Nhất Phàm sau khi gác máy, liền trực tiếp đến nhà hàng của Liễu Hồng. Hôm nay nhà hàng của Liễu Hồng không mở cửa, hai nhân viên phục vụ sợ hãi ngồi ở một góc.
- Liễu Hồng đâu?
Trương Nhất Phàm hỏi hai gã nhân viên phục vụ.
- Bà chủ mới đi ra ngoài rồi.
Lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị rời đi, xe của Hồ Lôi chạy đến.
Liễu Hồng và Băng Băng đang ngồi trên xe. Hồ Lôi nhìn thấy Trương Nhất Phàm lập tức lên tiếng.
- Anh Phàm, tên khốn kiếp Lôi Minh thật quá quắt. Việc này bất luận tốn bao nhiêu tiền cũng phải thắng kiện.
Băng Băng đỡ Liễu Hồng xuống xe. Bốn người cùng vào phòng. Trương Nhất Phàm sau khi nghe việc này, trong lòng cũng không thấy vui.
Việc của Chu Đỉnh Thiên còn chưa xong, Liễu Hồng bên này lại xảy ra chuyện rồi, xem ra lúc này không nên đắc tội với Lôi Đình.
Tuy rằng việc này là con trai Lôi Đình có lỗi, nhưng Lôi Đình tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, đứa con mình đẻ ra, lại để cho người khác đánh gãy xương khác nào đánh mình chứ. Hơn nữa theo hiểu biết của Trương Nhất Phàm, Lôi Đình là người rất yêu con trai, chính vì vậy mới làm cho con hắn hư đốn như thế.
Từ lâu đã nghe nói Lôi Minh còn chưa tốt nghiệp đại học, thì đã mang chứng chỉ ra ngoài, vừa đi học vừa đi làm. Loại chuyện này ở Thông Thành cũng không phải là ít gặp, bởi vậy cũng không ai quản cả.
Hồ Lôi là anh em của mình, là bạn chí cốt bao nhiêu năm, việc này Trương Nhất Phàm không thể không giúp, càng không thể không quản. Hơn nữa Liễu Hồng đã từng cứu mình một mạng, Trương Nhất Phàm càng không thể bỏ mặc được.
Tìm hiểu rõ tình hình ban đầu, Trương Nhất Phàm chỉ nói một câu.
- Khoan hãy nói đến việc của Liễu Hồng, trước tiên phải tìm cách đưa Liễu Hải ra ngoài đã rồi tính tiếp!
Nhà hàng của Liễu Hồng tạm thời đóng cửa vài ngày. Sau khi về văn phòng, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đường Vũ. Mười phút sau, Đường Vũ vội vàng tới.
- Anh Phàm!
Đường Vũ đóng cửa lại, ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm.
- Tình hình Liễu Hải thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Lũ chó này, đêm qua bọn chúng đem nó ra đánh một trận. Là Chu Viễn Hồng của đội hình sự gọi người ra tay, cũng may thân thể tên tiểu tử này cứng rắn, không bị thương nghiêm trọng.
- Lôi Đình có ý gì chứ?
- Còn phải nói, khẳng định là muốn giết chết người.
Đườn Vũ lắc lắc đầu.
- Bí thư Đảng ủy công an bây giờ đã thay đổi rồi, hình như rất lo lắng Cục trưởng Nhâm đoạt vị trí của hắn, tôi thấy hắn chắc chắn có vấn đề.
Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
- Những người đêm quá đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi điều tra rồi, hai cha con nhà đó là anh và bố của cô gái nhảy lầu Vạn Tử Thiên Hồng. Truy giết hai người họ là bọn côn đồ, đoán chừng là có liên quan đến thế lực sau lưng Chu Đỉnh Thiên. Theo lời khai của hai cha con nhà đó thì bọn họ bị ép không được chống án, hơn nữa phải lập tức rời khỏi Thông Thành. Cha con nhà này không đồng ý, vì thế đám người này liền ra tay đả thương bọn họ.
- Rầm ——
Trương Nhất Phàm tức giận đập mạnh xuống bàn.
- Đây là đạo lý gì chứ? Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.
- Bảo vệ tốt hai người này.
Trương Nhất Phàm nói.
Đường Vũ gật gật đầu:
- Tiểu Ngọc đã tỉnh lại rồi, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa, tĩnh dưỡng tốt, chắc một hai tháng có thể hồi phục. Chỉ sợ sau này không có khả năng sinh con, tên Chu Đỉnh Thiên khốn kiếp này thật quá độc ác, mất máu rất nhiều. Kết quả điều tra của Viện kiểm sát nói là do dây điện cũ châm lửa dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.
A —— Trương Nhất Phàm cười khẽ một tiếng, kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến rồi, Viện kiểm sát sao có thể đắc tội Chu Chí Phương được? Lại có Lôi Đình trấn giữ bên trong, phòng hồ sơ cháy , ngoại trừ dây điện cũ, còn có thể có khả năng khác sao?
- Trước tiên tìm cách đưa Liễu Hải ra rồi mới tính tiếp! Mọi việc khác cứ từ từ tính sau.
Trương Nhất Phàm đưa ra chỉ thị cuối cùng.
Đường Vũ đi rồi, văn phòng Bí thư Lâm có khách đến.
Bí thư thành ủy Phùng tự mình xuống, cùng với Bí thư Lâm nói chuyện rất lâu, cuối cùng đạt được một thoả thuận. Chỉ có nội dung nói chuyện của họ, ngoại trừ hai người ra, không có người khác biết.
Một giờ sau, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Diệp Đại Minh, thư ký Bí thư Lâm, gọi hắn lên văn phòng Bí thư.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào, thì nhìn thấy hai vị lãnh đạo ngồi ở bàn uống trà.
- Bí thư Phùng, Bí thư Lâm!
Trương Nhất Phàm chào hỏi, cân nhắc ý đồ của lãnh đạo.
- Chủ tịch Nhất Phàm!
Phùng Bí thư nhiệt tình nắm lấy tay Trương Nhất Phàm, sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Đại Minh lập tức đưa trà tới.
Đợi Diệp Đại Minh đi rồi, Phùng Bí thư đi thẳng vào vấn đề.
- Nhất Phàm à, tôi hôm nay đến đây là vì một việc. Vụ án Vạn Tử Thiên Hồng kia, tôi hy vọng các người có thể lờ đi, tiếp tục nắm lấy kinh tế, làm tốt việc khai phá và kiến lập thành phố của cậu. Về phần vụ án thì không cần lo nữa, chuyển giao cho Tòa án Nhân dân cấp trung đi! Mặt khác còn có một chuyện, chính là cấp trên chuẩn bị điều cậu đến huyện Sa làm chủ tịch, cậu thấy thế nào?
Chuyển cho Toàn án Nhân dân cấp trung, có nghĩa là Thông Thành không được quyền điều tra xử lý vụ án này, nếu như đoán không sai, nhất định là Chu Chí Phương tác động phía sau. Trương Nhất Phàm nghĩ đến đêm qua, những gì bọn họ đã làm, kiên quyết lắc đầu.
- Phùng Bí thư, có một việc ngài không rõ, bọn người này quả thật là táng tận lương tâm.
- Ồ? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bí thư Lâm có chút tò mò, Bí thư Phùng cũng không lý giải được việc này.
Vì thế, Trương Nhất Phàm liền đem chuyện đêm qua kể lại tỉ mỉ cho hai vị nghe. Nghe được sự tình như vậy, mặt của Bí thư Lâm cũng xanh mét.
- Thật là coi trời bằng vung, thật khiến người người oán trách!
Phùng Bí thư trầm ngâm một hồi:
- Tôi nghĩ việc này khẳng định là có hiểu lầm, trước tiên không nên kết luận nóng vội.
- Tôi cảm thấy không lầm đâu, ngoại trừ bọn họ chẳng lẽ còn người khác muốn đi làm tổn hại người nhà của nạn nhân sao? Không có bất kỳ lý do hay căn cứ nào cả? Phùng Bí thư, tôi thấy việc này không thể tính như vậy được, nếu không thì chính phủ Thông Thành làm sao giải thích với dân chúng đây!
Kết quả đàm phán vừa rồi với Bí thư Lâm, chỉ sợ lại sắp bị Trương Nhất Phàm lật nhào mất. Kế tiếp Trương Nhất Phàm lại nói đến việc của Lôi Minh gây náo loạn ở nhà hàng của Liễu Hồng.
Hiện tại Lôi Đình ở bên trong làm khó, không cho công an thả người, Liễu Hải vẫn cứ bị nhốt ở đó.
Nghe Trương Nhất Phàm nói xong, sắn mặt của Bí thư Phùng cũng thay đổi, trầm tư một chút, liền trực tiếp gọi điện cho Lôi Đình.
Lôi Đình ở văn phòng đang tức giận, vì hắn nghe được tin Hồ Lôi muốn xen vào việc này, nên quát ngay vào người trong điện thoại.
- Nếu các ngươi ai dám thả người, tôi sẽ cách chức người đó. Đánh chó còn phải nể mặt chủ, các ngươi xem Bí thư Đảng ủy công an này là ai chứ?
Vừa mới gác máy xong, điện thoại trên bàn làm việc lại reo lên, Lôi Đình lại hồng hộc bắt máy, quát to lên.
- Muốn chết à! Có chuyện gì nữa?
Phùng Bí thư nhíu mày, hạ giọng.
- Tôi là Phùng Dụ Tài, Lôi Đình, anh lập tức đến văn phòng Bí thư Lâm một chuyến.
Nghe điện thoại Bí thư Phùng xong, Lôi Đình lập tức toát mồ hôi lạnh cả người.
Phùng Bí thư đến Thông Thành à? Xé khăn mặt lau mồ hôi, Lôi Đình vội vàng chạy tới văn phòng Bí thư Lâm.
Trương Nhất Phàm đã đi khỏi, Lôi Đình nhìn hai vị Bí thư, trong lòng có chút bồn chồn. Có phải mình làm gì khiến hai vị lãnh đạo bất mãn không? Xem sắc mặt của hai người đều không vui.
Mình mặc dù có Chu Chí Phương che chở nhưng đắc tội với hai vị Bí thư thì ngày tháng còn lại cũng sẽ không tốt đẹp đâu. Chu Chí Phương không có khả năng đem tất cả mọi người điều đi, thay thế bằng người thân tín của mình, thế lực của ông ta ở Đông Lâm cũng không lớn đến như vậy.
- Lôi Bí thư, con trai của anh bị thương thế nào rồi?
Bí thư Lâm liếc nhìn Lôi Đình một cái, trầm giọng hỏi.
Nghe câu nói này, trong lòng Lôi Đình lập tức lạnh run. Xem ra hai vị lãnh đạo đều biết chuyện rồi, Lôi Đình đành phải giả vờ.
- Đa tạ sự quan tâm của hai vị lãnh đạo, chỉ là tên nhóc này không chịu thua kém ai, đêm qua khi ở nhà hàng ăn tối có phát sinh mấy việc, bị đánh gãy ba cái xương sườn, hiện tại đang nằm ở bệnh viện.
Rõ ràng là một chiếc xương sườn, đến miệng của ngươi thì biến thành ba chiếc, có phải một chiếc ngươi thấy không đủ nhiều không? Hơn nữa ngươi còn đem chuyện Lôi Minh trêu ghẹo đùa giỡn Liễu Hồng nói thành việc cãi vã qua lại. Nếu hai vị Bí thư không sớm nghe Trương Nhất Phàm kể toàn bộ sự việc, đã bị hắn lừa rồi. Sự việc cho tới hôm nay còn nói xạo, đến Phùng Bí thư cũng không kiềm chế được, đập bàn một cái, nói.
- Khốn kiếp ——
Lôi Đình hoảng sợ, vội đáp.
- Bọn đó là lũ khốn kiếp, nhưng hung thủ đã bị bắt giam rồi.
- Tôi nói anh đó!
Bí thư Phùng đập mạnh bàn, đến cả Diệp Đại Minh đứng bên ngoài cũng sợ run lên.
- Dung túng con làm điều bậy, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an anh còn muốn làm hay không!
Bí thư Phùng giận dữ mắng một câu.
- Sự việc này, anh tự viết báo cáo lên trên! Ra ngoài đi!
Sau khi Đường Vũ nói xong, Trương Nhất Phàm mới hiểu đại khái, tối qua khi Liễu Hải trở về khách sạn của chị gái, nhìn thấy con trai Lôi Đình là Lôi Minh đang làm nhục chị Liễu Hồng.
Tên tiểu tửa này vừa mới học xong đại học ở nước ngoài trở về, mấy ngày trước trong khách sạn của Liễu Hồng nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của thiếu phụ này. Thế là mấy hôm nay gần như ngày nào cũng ghé thăm khách sạn này, thường xuyên gọi Liễu Hồng vào phòng riêng, nắm tay nắm chân tỏ ý sàm sỡ cô.
Cũng không biết tiểu tử này học cái gì mà toàn làm điều bậy bạ, vợ còn chưa có mà đã đi tìm tình nhân. Lôi Minh tuy đã tốt nghiệp đại học nhưng loại học sinh như hắn trong bụng một tí chữ nghĩa cũng không có.
Ở trường đại học không phải đánh nhau thì là tán gái, sau đó là thường xuyên ra vào khách sạn, hộp đêm,… nổi tiếng cả một vùng. Trong trường học đã mang tiếng xấu, trở về lại càng không sửa được.
Mới về Thông Thành có một tháng mà đã là khách quen của rất nhiều khách điếm, có cả thẻ hội viên. Không ngờ hắn vô tình gặp Liễu Hồng, lại muốn đổi khẩu vị.
Cưới Liễu Hồng là chuyện tuyệt đối không thể, hắn cũng không hề có ý định đó trong đầu, đơn giản vì thấy Liễu Hồng xinh đẹp nên muốn chơi thử một phen. Không ngờ Liễu Hồng quá cương quyết, chết cũng không chịu, ba lần bốn lượt khước từ Lôi Minh. Hắn tức giận gọi người đến đuổi khách đi hết, nghĩ là đã có phòng riêng để thực hiện hành động xấu xa của mình.
Không ngờ Liễu Hải về bắt gặp, mấy tên tiểu tử Lôi Minh mang theo đều là hạng tép riu, sao là đối thủ của Liễu Hải được? Giải quyết nhanh gọn hai tên tiểu tử, Lôi Minh cũng bị đánh gãy ba bốn cái răng, một xương sườn.
Thân thủ của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm cũng từng thấy qua, hắn mà đánh gãy xương sườn của một người thì không chỉ gãy một nửa. Nhưng Lôi Minh là con trai của Bí thư Đảng ủy công an Lôi Đình, đánh hắn thì phiền phức rồi?
Hơn nữa việc Lôi Minh làm cũng chưa thực hiện được, mà nếu hắn có thực hiện được thì ngươi cũng không có quyền đánh gãy xương sườn hắn, không biết hắn có hậu thuẫn hay sao? Vì như vậy, Liễu Hải bị bắt lại, nhốt ở đồn công an.
Lần này người bắt hắn chính là đội trưởng đội công an, Đường Vũ cũng là sau khi sự việc xảy ra mới biết.
Đại khái sự việc là như vậy. Trương Nhất Phàm sau khi gác máy, liền trực tiếp đến nhà hàng của Liễu Hồng. Hôm nay nhà hàng của Liễu Hồng không mở cửa, hai nhân viên phục vụ sợ hãi ngồi ở một góc.
- Liễu Hồng đâu?
Trương Nhất Phàm hỏi hai gã nhân viên phục vụ.
- Bà chủ mới đi ra ngoài rồi.
Lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị rời đi, xe của Hồ Lôi chạy đến.
Liễu Hồng và Băng Băng đang ngồi trên xe. Hồ Lôi nhìn thấy Trương Nhất Phàm lập tức lên tiếng.
- Anh Phàm, tên khốn kiếp Lôi Minh thật quá quắt. Việc này bất luận tốn bao nhiêu tiền cũng phải thắng kiện.
Băng Băng đỡ Liễu Hồng xuống xe. Bốn người cùng vào phòng. Trương Nhất Phàm sau khi nghe việc này, trong lòng cũng không thấy vui.
Việc của Chu Đỉnh Thiên còn chưa xong, Liễu Hồng bên này lại xảy ra chuyện rồi, xem ra lúc này không nên đắc tội với Lôi Đình.
Tuy rằng việc này là con trai Lôi Đình có lỗi, nhưng Lôi Đình tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, đứa con mình đẻ ra, lại để cho người khác đánh gãy xương khác nào đánh mình chứ. Hơn nữa theo hiểu biết của Trương Nhất Phàm, Lôi Đình là người rất yêu con trai, chính vì vậy mới làm cho con hắn hư đốn như thế.
Từ lâu đã nghe nói Lôi Minh còn chưa tốt nghiệp đại học, thì đã mang chứng chỉ ra ngoài, vừa đi học vừa đi làm. Loại chuyện này ở Thông Thành cũng không phải là ít gặp, bởi vậy cũng không ai quản cả.
Hồ Lôi là anh em của mình, là bạn chí cốt bao nhiêu năm, việc này Trương Nhất Phàm không thể không giúp, càng không thể không quản. Hơn nữa Liễu Hồng đã từng cứu mình một mạng, Trương Nhất Phàm càng không thể bỏ mặc được.
Tìm hiểu rõ tình hình ban đầu, Trương Nhất Phàm chỉ nói một câu.
- Khoan hãy nói đến việc của Liễu Hồng, trước tiên phải tìm cách đưa Liễu Hải ra ngoài đã rồi tính tiếp!
Nhà hàng của Liễu Hồng tạm thời đóng cửa vài ngày. Sau khi về văn phòng, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đường Vũ. Mười phút sau, Đường Vũ vội vàng tới.
- Anh Phàm!
Đường Vũ đóng cửa lại, ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm.
- Tình hình Liễu Hải thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Lũ chó này, đêm qua bọn chúng đem nó ra đánh một trận. Là Chu Viễn Hồng của đội hình sự gọi người ra tay, cũng may thân thể tên tiểu tử này cứng rắn, không bị thương nghiêm trọng.
- Lôi Đình có ý gì chứ?
- Còn phải nói, khẳng định là muốn giết chết người.
Đườn Vũ lắc lắc đầu.
- Bí thư Đảng ủy công an bây giờ đã thay đổi rồi, hình như rất lo lắng Cục trưởng Nhâm đoạt vị trí của hắn, tôi thấy hắn chắc chắn có vấn đề.
Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
- Những người đêm quá đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi điều tra rồi, hai cha con nhà đó là anh và bố của cô gái nhảy lầu Vạn Tử Thiên Hồng. Truy giết hai người họ là bọn côn đồ, đoán chừng là có liên quan đến thế lực sau lưng Chu Đỉnh Thiên. Theo lời khai của hai cha con nhà đó thì bọn họ bị ép không được chống án, hơn nữa phải lập tức rời khỏi Thông Thành. Cha con nhà này không đồng ý, vì thế đám người này liền ra tay đả thương bọn họ.
- Rầm ——
Trương Nhất Phàm tức giận đập mạnh xuống bàn.
- Đây là đạo lý gì chứ? Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.
- Bảo vệ tốt hai người này.
Trương Nhất Phàm nói.
Đường Vũ gật gật đầu:
- Tiểu Ngọc đã tỉnh lại rồi, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa, tĩnh dưỡng tốt, chắc một hai tháng có thể hồi phục. Chỉ sợ sau này không có khả năng sinh con, tên Chu Đỉnh Thiên khốn kiếp này thật quá độc ác, mất máu rất nhiều. Kết quả điều tra của Viện kiểm sát nói là do dây điện cũ châm lửa dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.
A —— Trương Nhất Phàm cười khẽ một tiếng, kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến rồi, Viện kiểm sát sao có thể đắc tội Chu Chí Phương được? Lại có Lôi Đình trấn giữ bên trong, phòng hồ sơ cháy , ngoại trừ dây điện cũ, còn có thể có khả năng khác sao?
- Trước tiên tìm cách đưa Liễu Hải ra rồi mới tính tiếp! Mọi việc khác cứ từ từ tính sau.
Trương Nhất Phàm đưa ra chỉ thị cuối cùng.
Đường Vũ đi rồi, văn phòng Bí thư Lâm có khách đến.
Bí thư thành ủy Phùng tự mình xuống, cùng với Bí thư Lâm nói chuyện rất lâu, cuối cùng đạt được một thoả thuận. Chỉ có nội dung nói chuyện của họ, ngoại trừ hai người ra, không có người khác biết.
Một giờ sau, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Diệp Đại Minh, thư ký Bí thư Lâm, gọi hắn lên văn phòng Bí thư.
Khi Trương Nhất Phàm đi vào, thì nhìn thấy hai vị lãnh đạo ngồi ở bàn uống trà.
- Bí thư Phùng, Bí thư Lâm!
Trương Nhất Phàm chào hỏi, cân nhắc ý đồ của lãnh đạo.
- Chủ tịch Nhất Phàm!
Phùng Bí thư nhiệt tình nắm lấy tay Trương Nhất Phàm, sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Đại Minh lập tức đưa trà tới.
Đợi Diệp Đại Minh đi rồi, Phùng Bí thư đi thẳng vào vấn đề.
- Nhất Phàm à, tôi hôm nay đến đây là vì một việc. Vụ án Vạn Tử Thiên Hồng kia, tôi hy vọng các người có thể lờ đi, tiếp tục nắm lấy kinh tế, làm tốt việc khai phá và kiến lập thành phố của cậu. Về phần vụ án thì không cần lo nữa, chuyển giao cho Tòa án Nhân dân cấp trung đi! Mặt khác còn có một chuyện, chính là cấp trên chuẩn bị điều cậu đến huyện Sa làm chủ tịch, cậu thấy thế nào?
Chuyển cho Toàn án Nhân dân cấp trung, có nghĩa là Thông Thành không được quyền điều tra xử lý vụ án này, nếu như đoán không sai, nhất định là Chu Chí Phương tác động phía sau. Trương Nhất Phàm nghĩ đến đêm qua, những gì bọn họ đã làm, kiên quyết lắc đầu.
- Phùng Bí thư, có một việc ngài không rõ, bọn người này quả thật là táng tận lương tâm.
- Ồ? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bí thư Lâm có chút tò mò, Bí thư Phùng cũng không lý giải được việc này.
Vì thế, Trương Nhất Phàm liền đem chuyện đêm qua kể lại tỉ mỉ cho hai vị nghe. Nghe được sự tình như vậy, mặt của Bí thư Lâm cũng xanh mét.
- Thật là coi trời bằng vung, thật khiến người người oán trách!
Phùng Bí thư trầm ngâm một hồi:
- Tôi nghĩ việc này khẳng định là có hiểu lầm, trước tiên không nên kết luận nóng vội.
- Tôi cảm thấy không lầm đâu, ngoại trừ bọn họ chẳng lẽ còn người khác muốn đi làm tổn hại người nhà của nạn nhân sao? Không có bất kỳ lý do hay căn cứ nào cả? Phùng Bí thư, tôi thấy việc này không thể tính như vậy được, nếu không thì chính phủ Thông Thành làm sao giải thích với dân chúng đây!
Kết quả đàm phán vừa rồi với Bí thư Lâm, chỉ sợ lại sắp bị Trương Nhất Phàm lật nhào mất. Kế tiếp Trương Nhất Phàm lại nói đến việc của Lôi Minh gây náo loạn ở nhà hàng của Liễu Hồng.
Hiện tại Lôi Đình ở bên trong làm khó, không cho công an thả người, Liễu Hải vẫn cứ bị nhốt ở đó.
Nghe Trương Nhất Phàm nói xong, sắn mặt của Bí thư Phùng cũng thay đổi, trầm tư một chút, liền trực tiếp gọi điện cho Lôi Đình.
Lôi Đình ở văn phòng đang tức giận, vì hắn nghe được tin Hồ Lôi muốn xen vào việc này, nên quát ngay vào người trong điện thoại.
- Nếu các ngươi ai dám thả người, tôi sẽ cách chức người đó. Đánh chó còn phải nể mặt chủ, các ngươi xem Bí thư Đảng ủy công an này là ai chứ?
Vừa mới gác máy xong, điện thoại trên bàn làm việc lại reo lên, Lôi Đình lại hồng hộc bắt máy, quát to lên.
- Muốn chết à! Có chuyện gì nữa?
Phùng Bí thư nhíu mày, hạ giọng.
- Tôi là Phùng Dụ Tài, Lôi Đình, anh lập tức đến văn phòng Bí thư Lâm một chuyến.
Nghe điện thoại Bí thư Phùng xong, Lôi Đình lập tức toát mồ hôi lạnh cả người.
Phùng Bí thư đến Thông Thành à? Xé khăn mặt lau mồ hôi, Lôi Đình vội vàng chạy tới văn phòng Bí thư Lâm.
Trương Nhất Phàm đã đi khỏi, Lôi Đình nhìn hai vị Bí thư, trong lòng có chút bồn chồn. Có phải mình làm gì khiến hai vị lãnh đạo bất mãn không? Xem sắc mặt của hai người đều không vui.
Mình mặc dù có Chu Chí Phương che chở nhưng đắc tội với hai vị Bí thư thì ngày tháng còn lại cũng sẽ không tốt đẹp đâu. Chu Chí Phương không có khả năng đem tất cả mọi người điều đi, thay thế bằng người thân tín của mình, thế lực của ông ta ở Đông Lâm cũng không lớn đến như vậy.
- Lôi Bí thư, con trai của anh bị thương thế nào rồi?
Bí thư Lâm liếc nhìn Lôi Đình một cái, trầm giọng hỏi.
Nghe câu nói này, trong lòng Lôi Đình lập tức lạnh run. Xem ra hai vị lãnh đạo đều biết chuyện rồi, Lôi Đình đành phải giả vờ.
- Đa tạ sự quan tâm của hai vị lãnh đạo, chỉ là tên nhóc này không chịu thua kém ai, đêm qua khi ở nhà hàng ăn tối có phát sinh mấy việc, bị đánh gãy ba cái xương sườn, hiện tại đang nằm ở bệnh viện.
Rõ ràng là một chiếc xương sườn, đến miệng của ngươi thì biến thành ba chiếc, có phải một chiếc ngươi thấy không đủ nhiều không? Hơn nữa ngươi còn đem chuyện Lôi Minh trêu ghẹo đùa giỡn Liễu Hồng nói thành việc cãi vã qua lại. Nếu hai vị Bí thư không sớm nghe Trương Nhất Phàm kể toàn bộ sự việc, đã bị hắn lừa rồi. Sự việc cho tới hôm nay còn nói xạo, đến Phùng Bí thư cũng không kiềm chế được, đập bàn một cái, nói.
- Khốn kiếp ——
Lôi Đình hoảng sợ, vội đáp.
- Bọn đó là lũ khốn kiếp, nhưng hung thủ đã bị bắt giam rồi.
- Tôi nói anh đó!
Bí thư Phùng đập mạnh bàn, đến cả Diệp Đại Minh đứng bên ngoài cũng sợ run lên.
- Dung túng con làm điều bậy, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an anh còn muốn làm hay không!
Bí thư Phùng giận dữ mắng một câu.
- Sự việc này, anh tự viết báo cáo lên trên! Ra ngoài đi!
/1313
|