Những tư liệu này Hồ Lôi đã chuẩn bị rất chu đáo, trong đó bao gồm các bằng chứng Khâu Phát Tài hối lộ Lôi Đình. Còn có đầy đủ những mánh khóe mà Lôi Minh đã làm cùng với bằng chứng vợ Lôi Đình nhận tiền lén lút.
Còn chuyện làm sao có được những bằng chứng này, Trương Nhất Phàm không muốn đi điều tra, điều hắn muốn là kết quả.
Sau khi đem tư liệu giao cho Thẩm Uyển Vân, tâm trạng của hắn ổn định lên rất nhiều. Hôm nay khi ra ngoài nói dối với Đổng Tiểu Phàm xong, sau đó hai người chơi suốt từ sáng đến tối ở trong khách sạn, ít nhất bốn lần điên cuồng, cho đến nhá nhem tối mới về nhà.
Sau khi ăn tối ở nhà xong, hắn lại vội vàng đi ra ngoài, trở lại khách sạn Lăng Vân lần nữa và ở lại cùng Thẩm Uyển Vân. Thấy Trương Nhất Phàm xách một hộp cơm cho mình đi vào, Thẩm Uyển Vân cười hì hì hỏi:
- Hoàng hậu nương nương có phát hiện ra không?
Trương Nhất Phàm véo vào mặt cô, hung hăng nói:
- Cô ấy không lẳng lơ như em đâu, nhanh ăn đi!
Thẩm Uyển Vân nằm lười cả ngày trên giường, hai ngày cuối này, Trương Nhất Phàm thật là càng đánh càng hăng, mãi cho đến khi không xuống giường được. Khắp người mềm nhũn tựa như không có xương vậy nằm ở đó.
Đến khi Trương Nhất Phàm đi được hơn một tiếng đồng hồ, cô mới hồi phục tri giác. Từ trên giường đứng dậy,cô bé này lại không mặc đồ trong, bộ dạng uể oải đi tới ghế sô pha, hoàn toàn không để ý hai đầu vú trước ngực lộ ra rõ nét.
Buổi tối hôm nay hai người không làm chuyện đó nữa, Thẩm Uyển Vân cũng rất im lặng ôm lấy Trương Nhất Phàm, cười rất ngọt ngào mà ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, chuyến bay từ Hải Nam đúng ba giờ bay đến đây.
Trương Nhất Phàm thái độ ôn hòa đón người đẹp đã lâu không gặp ở sân bay. Hà Tiêu Tiêu mặc một chiếc quần soóc jean và áo dây bó sát người. Bên ngoài mặc thêm một cái áo choàng không tay màu trắng, cặp chân dài xinh đẹp lộ ra. Tháng mười ở Hải Nam thời tiết vẫn nóng như vậy, lúc Hà Tiêu Tiêu trở về vẫn còn đi giầy xăng-đan.
Dây thắt lưng da trên chiếc quần đùi jean rất to bản, rất đẹp, thắt hờ hững ở giữa eo, để lộ lỗ rốn đáng yêu ra ngoài. Trương Nhất Phàm thấy vô cùng đáng yêu.
Đi cùng với người đẹp, đặc biệt phải giữ khiêm tốn, nếu không thì rất dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi người, nhưng hắn vẫn đã sai.
Có một gã bộ dạng dò xét chạy lại,
- Vị tiểu thư xinh đẹp, tôi là thám tử thuộc công ty giải trí. Đây là danh thiếp của tôi. Cô có thể để lại địa chỉ liên lạc của mình không? Tôi thấy cô vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn chọn người đẹp của chúng tôi. Thế nào? Có hứng thú đến đoàn làm phim của chúng tôi không?
Hà Tiêu Tiêu nhíu mày, không thèm để ý đến hắn, tiếp tục bước về phía trước.
Gã kia lại đi lên cùng, lải nhải không thôi:
- Tiểu thư cô đừng đi, nghe tôi nói mà. Hôm nay tiểu thư Vi Nhi đến đây, cô ấy cũng là người do công ty giải trí của chúng tôi đề cử. Bây giờ cô ấy không phải là người nổi tiếng sao? Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối không phải loại công ty lừa đảo đâu. Cô vào công ty chúng tôi, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, muốn hay không muốn nghĩ một lát đi.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu, kéo tay Trương Nhất Phàm, không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Người kia thấy Trương Nhất Phàm, liền chạy lại:
- Vị tiên sinh này, vừa nhìn đã biết anh là người thành công. Lẽ nào anh không hi vọng bạn gái của mình trở thành một minh tinh sao? Lẽ nào anh không hi vọng cô ấy đứng trên ánh đèn sân khấu nhận sự ủng hộ của mọi người sao? Tôi nghĩ anh sẽ không ích kỉ như thế này đúng không? Để bạn gái của anh dũng cảm đứng ra đi! Tôi hoàn toàn tin rằng cô ấy có thể trở thành một Hạ Vi Nhi tiếp theo.
Trương Nhất Phàm cười xem thường,
- Hạ Vi Nhi thực là rất giỏi sao? Tiêu Tiêu của chúng tôi so với cô ấy hơn vạn lần.
Đồ thần kinh! Người này không thể dùng lí lẽ để nói được, lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ bỏ đi. Ở sân bay lúc này bỗng nhao nhao lên, rất nhiều người ào ào hướng về phía lối ra của sân bay nói.
- Vi Nhi, Vi Nhi, tôi yêu bạn!
Những fan hâm mộ này như phát điên, hô thét chói tai. Chạy ầm ầm giống như từng đợt sóng.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới thấy, sân bay hôm nay có một chút khác biệt, chỗ nào cũng treo bức tranh quảng cáo lớn của Hạ Vi Nhi. Hóa ra hôm nay Hạ Vi Nhi đến tỉnh, khó tránh lại náo động như vậy.
Thấy những sinh viên này mù quáng tôn sùng, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có vài phần hối tiếc.
Hà Tiêu Tiêu kéo chặt tay của hắn. Cô đã bị những lời nói vừa rồi làm cho hạnh phúc, muốn thân mật như trước đây.
Thời gian ở Hải Nam, Hà Tiêu Tiêu đen đi một chút, thoạt nhìn lại thêm sức quyến rũ. So với trước đấy phần ngây thơ giảm đi, lại thêm nhiều phần chín chắn hơn. Những cử chỉ ẩn chứa một khí chất tao nhã. Cô đã trưởng thành rồi!
Đây là cảm giác đầu tiên mà Trương Nhất Phàm cảm nhận được từ cô ta sau bao ngày xa cách gặp lại.
Hạ Vi Nhi làm vạn người mê, mọi người chen chúc đi về phía cô ấy. Dòng người như nước thủy triều, những thanh nhiên trẻ này đam mê chạy theo minh tinh, như hàng vạn con bướm chen nhau bay tới.
Rất nhiều phóng viên của đài truyền hình, tòa soạn báo, nhao nhao cầm lấy micro, muốn phỏng vấn ngôi sao đang nổi tiếng này một chút. Người tài chợ cho Hạ Vi Nhi vẫn là tên mập trước đây. Trương Nhất Phàm đã sớm quên tên.
Y vung bàn tay đẫy đà lên,
- Mọi người đừng vây quanh đây, Vi Nhi đã rất mệt rồi, muốn chụp ảnh kí tên, ngày mai hãy đến khách sạn!
Bên cạnh Hạ Vi Nhi còn có mấy người vệ sĩ nhanh nhạy bảo vệ chủ nhân của mình. Không xa có một chiếc Lincoln màu trắng, một chàng trai mặc tây phục nho nhã, rất thành kính mở cửa xe. Rất ga lăng mời Hạ Vi Nhi lên xe.
Vỗn dĩ Trương Nhất Phàm không hề để ý đến những điều đó, chẳng qua là mừng rỡ nhìn Hà Tiêu Tiêu ở trước mặt. Hai người tay trong tay dọc theo lan can đi về bãi đỗ xe.
Mấy tên bảo vệ xông lên,
- Tránh ra một chút, tránh ra một chút. Người không phận sự miễn vào. Đây là đường riêng của cô Vi Nhi.
Hóa ra Trương Nhất Phàm đi nhầm, không thấy sân bay trải thảm đỏ. Các hành khách khác đều theo đường khác đi ra, chỉ có hắn nhất thời hưng phấn không chú ý nắm tay Hà Tiêu Tiêu đi hướng bên này.
Mấy câu nói của bảo vệ khiến Trương Nhất Phàm không thoải mái. Đều là hành khách thế nào là không phận sự? Sân bay không phải của riêng một người. Sao mình không thể đi được?
Gã bảo vệ thấy đôi tình nhân phía trước như không có lỗ tai vậy, nhìn mà không thấy thông báo của mình. Gã liền vung dùi cui,
- Tránh ra, nhanh tránh ra, nói anh đấy, không có tai à? Tôi thấy anh có vẻ ngơ ngơ, trừng mắt cái gì? Cũng không biết thân phận của mình à?
Trương Nhất Phàm bực mình định tranh luận với gã bảo vệ. Hà Tiêu Tiêu kéo hắn lại hơi lắc lắc đầu.
Trương Nhất Phàm mắt nhìn thẳng nổi giận nói:
- Anh nói ai chứ! Mở mắt chó của anh nhìn cho rõ đi, ai có vẻ ngơ ngơ?
- Ai da! Mày còn dám cãi à?
Tên bảo vệ thấy Trương Nhất Phàm cũng không có gì đặc biệt. Trái ngược lại người con gái bên cạnh có vài phần quyến rũ. Nếu như đổi lại là ngày thường, trước tiên y sẽ trêu ghẹo sau đó sẽ giải quyết. Chỉ là hôm nay bản thân mang nhiệm vụ đặc biệt cũng không dám chậm trễ. Nhưng diện mạo đểu cáng ấy hiện lên rõ ràng.
Gã này dường như kích động muốn đánh người, nhưng thấy Hạ Vi Nhi đã đến gần, gã cũng không làm xằng làm bậy. Dùng dùi cui chỉ vào mặt Trương Nhất Phàm,
- Khôn khéo chút, đừng xấu mặt ở nơi này. Trong này có rất nhiều máy quay của đài truyền hình.
Ánh sáng lóe ra không ngừng, cuối cùng Hạ Vi Nhi có một chút rảnh rỗi, cô vuốt mái tóc xuống. Bỗng nhiên thấy Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu trước mặt.
Cơ thể của Hạ Vi Nhi lập tức nảy lên một chút! Sao hắn lại ở đây?
Thấy Hà Tiêu Tiêu bên cạnh Trương Nhất Phàm, trang điểm bình thường, làm cô có một loại cảm giác nổi bật giữa đám đông. Khi Hạ Vi Nhi nhìn hai người, Trương Nhất Phàm cũng thấy cô.
Hạ Vi Nhi ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cắn cắn môi. Cố gắng mỉm cười một chút. Nhưng Trương Nhất Phàm rất nhanh quay mặt đi, ánh mắt không liếc cô một cái.
Tâm trạng của Hạ Vi Nhi như rơi xuống hố băng phát lạnh.
Hắn vẫn còn trách mình sao?
Hà Tiêu Tiêu còn cười lễ phép, Hạ Vi Nhi gật gật đầu đáp lại cô.
- Cho họ đi trước đi, chúng ta đợi một lát.
Hạ Vi Nhi cúi đầu nói với đội trưởng đội bảo vệ. Đội trưởng đội bảo vệ còn có nhiều suy nghĩ vẫn chưa hiểu. Người này là ai? Dáng vẻ tự cao tự đại mà lại có thể làm cho Hạ Vi Nhi cam tâm tình nguyện nhường đường.
Người tài trợ của Hạ Vi Nhi cũng thấy Trương Nhất Phàm, vốn sắc mặt đang vui vẻ giờ trở nên vô cùng buồn bực. Sao lại là hắn? Từ trước đến giờ y vẫn không thoát khỏi sự sợ hãi đối với Trương Nhất Phàm.
Y nhớ lần bị hắn đá vào chỗ đó, phải uống ba viên Viagra mới dựng thẳng cái đó lên, cho nên gã xin thề cả đời này cũng không muốn thấy Trương Nhất Phàm.
Hắn ta là anh họ của cô chủ, mình lấy thân phận gì để cùng hắn chơi?
Hai người tới bãi đỗ xe đến bên chiếc Santana. Sau khi hai người lên xe, Hạ Vi Nhi còn ngơ ngác nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần biến mất.
- Cô Vi Nhi, đó là ai vậy?
Có người nhìn ra đầu mối, rất nhanh nắm lấy. Hạ Vi Nhi gạt bỏ bằng một nụ cười, vẫy tay hướng về phía mọi người, bộ dạng không thể trả lời. Sau đó xoay người vào chiếc xe Lincoln đó.
Buổi chiều bầu trời trong xanh, đồng ruộng mênh mông gợn chút gió mát. Trương Nhất Phàm lái xe, phóng như bay trở về huyện Thông Thành.
Đón được Hà Tiêu Tiêu, hắn không dám ở lại lâu, sợ đụng phải hai hoàng hậu nương nương thì lớn chuyện.
Từ tỉnh đến Thông Thành mất khoảng hai tiếng đồng hồ, hai người ngồi trong xe vừa nói vừa cười. Hà Tiêu Tiêu đem những chuyện đã trải qua kể rõ đầu đuôi cho Trương Nhất Phàm. Trừ những việc nhỏ tự mình đi mua băng vệ sinh ra, còn lại đều không hề giấu giếm.
Sau đó cô lấy thẻ từ trong túi đưa cho hắn,
- Anh Nhất Phàm, đây là hơn hai triệu tệ anh cần, em đều cho vào trong thẻ rồi.
- Hơn hai triệu tệ?
Trương Nhất Phàm giẫm phanh dừng xe lại, yên lặng nhìn Hà Tiêu Tiêu,
- Em đem hai mươi mẫu đất đó đi bán à?
- Không đâu, bán năm mẫu. Hiện nay giá của mỗi mẫu khoảng bốn trăm sáu mươi ngàn tệ, cùng bốn trăm hai mươi ngàn tệ của em. Anh không phải đang cần tiền à?
Hà Tiêu Tiêu giải thích rõ.
- À! Còn lại mười lăm mẫu không nên bán, anh dự đoán đất của Hải Nam còn có thể tăng.
Trương Nhất Phàm không che giấu được tâm trạng hưng phấn.
Hà Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đã trưởng thành, Sự bình tĩnh và chững chạc của cô khiến Trương Nhất Phàm vui mừng. Giao cho cô năm trăm ngàn, mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được mấy triệu tệ rồi. Buôn bán như thế này, người có tài tìm ở đâu?
- Tiêu Tiêu, đem tiền trong thẻ phân thành hai phần, mỗi phần một triệu. Một tấm đưa cho anh, còn lại em giữ lấy.
Tiền của Đổng Tiểu Phàm lại không lo vội, Trương Nhất Phàm cân nhắc cho Hà Tiêu Tiêu một phần.
Mẹ của Tiêu Tiêu sống vất vả cả một đời, có một đứa con gái như thế này cũng nên cho bà ấy hưởng hạnh phúc về già.
Trong lòng Hà Tiêu Tiêu vô cùng biết ơn. Cô cũng không phải vì tiền, mà là vì sự lo lắng này của hắn, cho rằng mình chịu khổ chịu mệt hơn nữa cũng đáng.
Trương Nhất Phàm cảm giác được sự trầm mặc của cô, không ngờ cô bé này đã xúc động đến mức muốn khóc. Trương Nhất Phàm để tay đặt lên đùi cô,
- Anh nói rồi mà, chúng ta phải cùng cố gắng. Tiền này vốn dĩ có phần của em. Nghe rõ rồi thì sau này không được phép đối xử tệ với bản thân nữa. Tiền phải ăn phải tiêu, không được tiết kiệm, nếu không thì anh đánh vào mông đấy.
Hà Tiêu Tiêu mím môi gắng sức gật gật đầu, nắm chặt tay của Nhất Phàm không nỡ buông ra.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ đùi của cô,
- Chờ em đem miếng đất ở Hải Nam đó xử lý, anh sẽ quyết định mở một công ty, giao toàn quyền quản lý cho em. Từ nay về sau em chính là Trưởng ban tài chính của anh!
Thấy nước mắt của Hà Tiêu Tiêu lại muốn rơi xuống, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Đừng khóc nữa ha! Chút nữa chúng ta trở về thăm mẹ. Nếu em như thế này, đảm bảo cô sẽ cho rằng anh bắt nạt em thành bộ dạng như thế này đấy?
Còn chuyện làm sao có được những bằng chứng này, Trương Nhất Phàm không muốn đi điều tra, điều hắn muốn là kết quả.
Sau khi đem tư liệu giao cho Thẩm Uyển Vân, tâm trạng của hắn ổn định lên rất nhiều. Hôm nay khi ra ngoài nói dối với Đổng Tiểu Phàm xong, sau đó hai người chơi suốt từ sáng đến tối ở trong khách sạn, ít nhất bốn lần điên cuồng, cho đến nhá nhem tối mới về nhà.
Sau khi ăn tối ở nhà xong, hắn lại vội vàng đi ra ngoài, trở lại khách sạn Lăng Vân lần nữa và ở lại cùng Thẩm Uyển Vân. Thấy Trương Nhất Phàm xách một hộp cơm cho mình đi vào, Thẩm Uyển Vân cười hì hì hỏi:
- Hoàng hậu nương nương có phát hiện ra không?
Trương Nhất Phàm véo vào mặt cô, hung hăng nói:
- Cô ấy không lẳng lơ như em đâu, nhanh ăn đi!
Thẩm Uyển Vân nằm lười cả ngày trên giường, hai ngày cuối này, Trương Nhất Phàm thật là càng đánh càng hăng, mãi cho đến khi không xuống giường được. Khắp người mềm nhũn tựa như không có xương vậy nằm ở đó.
Đến khi Trương Nhất Phàm đi được hơn một tiếng đồng hồ, cô mới hồi phục tri giác. Từ trên giường đứng dậy,cô bé này lại không mặc đồ trong, bộ dạng uể oải đi tới ghế sô pha, hoàn toàn không để ý hai đầu vú trước ngực lộ ra rõ nét.
Buổi tối hôm nay hai người không làm chuyện đó nữa, Thẩm Uyển Vân cũng rất im lặng ôm lấy Trương Nhất Phàm, cười rất ngọt ngào mà ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, chuyến bay từ Hải Nam đúng ba giờ bay đến đây.
Trương Nhất Phàm thái độ ôn hòa đón người đẹp đã lâu không gặp ở sân bay. Hà Tiêu Tiêu mặc một chiếc quần soóc jean và áo dây bó sát người. Bên ngoài mặc thêm một cái áo choàng không tay màu trắng, cặp chân dài xinh đẹp lộ ra. Tháng mười ở Hải Nam thời tiết vẫn nóng như vậy, lúc Hà Tiêu Tiêu trở về vẫn còn đi giầy xăng-đan.
Dây thắt lưng da trên chiếc quần đùi jean rất to bản, rất đẹp, thắt hờ hững ở giữa eo, để lộ lỗ rốn đáng yêu ra ngoài. Trương Nhất Phàm thấy vô cùng đáng yêu.
Đi cùng với người đẹp, đặc biệt phải giữ khiêm tốn, nếu không thì rất dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi người, nhưng hắn vẫn đã sai.
Có một gã bộ dạng dò xét chạy lại,
- Vị tiểu thư xinh đẹp, tôi là thám tử thuộc công ty giải trí. Đây là danh thiếp của tôi. Cô có thể để lại địa chỉ liên lạc của mình không? Tôi thấy cô vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn chọn người đẹp của chúng tôi. Thế nào? Có hứng thú đến đoàn làm phim của chúng tôi không?
Hà Tiêu Tiêu nhíu mày, không thèm để ý đến hắn, tiếp tục bước về phía trước.
Gã kia lại đi lên cùng, lải nhải không thôi:
- Tiểu thư cô đừng đi, nghe tôi nói mà. Hôm nay tiểu thư Vi Nhi đến đây, cô ấy cũng là người do công ty giải trí của chúng tôi đề cử. Bây giờ cô ấy không phải là người nổi tiếng sao? Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối không phải loại công ty lừa đảo đâu. Cô vào công ty chúng tôi, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, muốn hay không muốn nghĩ một lát đi.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu, kéo tay Trương Nhất Phàm, không thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Người kia thấy Trương Nhất Phàm, liền chạy lại:
- Vị tiên sinh này, vừa nhìn đã biết anh là người thành công. Lẽ nào anh không hi vọng bạn gái của mình trở thành một minh tinh sao? Lẽ nào anh không hi vọng cô ấy đứng trên ánh đèn sân khấu nhận sự ủng hộ của mọi người sao? Tôi nghĩ anh sẽ không ích kỉ như thế này đúng không? Để bạn gái của anh dũng cảm đứng ra đi! Tôi hoàn toàn tin rằng cô ấy có thể trở thành một Hạ Vi Nhi tiếp theo.
Trương Nhất Phàm cười xem thường,
- Hạ Vi Nhi thực là rất giỏi sao? Tiêu Tiêu của chúng tôi so với cô ấy hơn vạn lần.
Đồ thần kinh! Người này không thể dùng lí lẽ để nói được, lắc lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ bỏ đi. Ở sân bay lúc này bỗng nhao nhao lên, rất nhiều người ào ào hướng về phía lối ra của sân bay nói.
- Vi Nhi, Vi Nhi, tôi yêu bạn!
Những fan hâm mộ này như phát điên, hô thét chói tai. Chạy ầm ầm giống như từng đợt sóng.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới thấy, sân bay hôm nay có một chút khác biệt, chỗ nào cũng treo bức tranh quảng cáo lớn của Hạ Vi Nhi. Hóa ra hôm nay Hạ Vi Nhi đến tỉnh, khó tránh lại náo động như vậy.
Thấy những sinh viên này mù quáng tôn sùng, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có vài phần hối tiếc.
Hà Tiêu Tiêu kéo chặt tay của hắn. Cô đã bị những lời nói vừa rồi làm cho hạnh phúc, muốn thân mật như trước đây.
Thời gian ở Hải Nam, Hà Tiêu Tiêu đen đi một chút, thoạt nhìn lại thêm sức quyến rũ. So với trước đấy phần ngây thơ giảm đi, lại thêm nhiều phần chín chắn hơn. Những cử chỉ ẩn chứa một khí chất tao nhã. Cô đã trưởng thành rồi!
Đây là cảm giác đầu tiên mà Trương Nhất Phàm cảm nhận được từ cô ta sau bao ngày xa cách gặp lại.
Hạ Vi Nhi làm vạn người mê, mọi người chen chúc đi về phía cô ấy. Dòng người như nước thủy triều, những thanh nhiên trẻ này đam mê chạy theo minh tinh, như hàng vạn con bướm chen nhau bay tới.
Rất nhiều phóng viên của đài truyền hình, tòa soạn báo, nhao nhao cầm lấy micro, muốn phỏng vấn ngôi sao đang nổi tiếng này một chút. Người tài chợ cho Hạ Vi Nhi vẫn là tên mập trước đây. Trương Nhất Phàm đã sớm quên tên.
Y vung bàn tay đẫy đà lên,
- Mọi người đừng vây quanh đây, Vi Nhi đã rất mệt rồi, muốn chụp ảnh kí tên, ngày mai hãy đến khách sạn!
Bên cạnh Hạ Vi Nhi còn có mấy người vệ sĩ nhanh nhạy bảo vệ chủ nhân của mình. Không xa có một chiếc Lincoln màu trắng, một chàng trai mặc tây phục nho nhã, rất thành kính mở cửa xe. Rất ga lăng mời Hạ Vi Nhi lên xe.
Vỗn dĩ Trương Nhất Phàm không hề để ý đến những điều đó, chẳng qua là mừng rỡ nhìn Hà Tiêu Tiêu ở trước mặt. Hai người tay trong tay dọc theo lan can đi về bãi đỗ xe.
Mấy tên bảo vệ xông lên,
- Tránh ra một chút, tránh ra một chút. Người không phận sự miễn vào. Đây là đường riêng của cô Vi Nhi.
Hóa ra Trương Nhất Phàm đi nhầm, không thấy sân bay trải thảm đỏ. Các hành khách khác đều theo đường khác đi ra, chỉ có hắn nhất thời hưng phấn không chú ý nắm tay Hà Tiêu Tiêu đi hướng bên này.
Mấy câu nói của bảo vệ khiến Trương Nhất Phàm không thoải mái. Đều là hành khách thế nào là không phận sự? Sân bay không phải của riêng một người. Sao mình không thể đi được?
Gã bảo vệ thấy đôi tình nhân phía trước như không có lỗ tai vậy, nhìn mà không thấy thông báo của mình. Gã liền vung dùi cui,
- Tránh ra, nhanh tránh ra, nói anh đấy, không có tai à? Tôi thấy anh có vẻ ngơ ngơ, trừng mắt cái gì? Cũng không biết thân phận của mình à?
Trương Nhất Phàm bực mình định tranh luận với gã bảo vệ. Hà Tiêu Tiêu kéo hắn lại hơi lắc lắc đầu.
Trương Nhất Phàm mắt nhìn thẳng nổi giận nói:
- Anh nói ai chứ! Mở mắt chó của anh nhìn cho rõ đi, ai có vẻ ngơ ngơ?
- Ai da! Mày còn dám cãi à?
Tên bảo vệ thấy Trương Nhất Phàm cũng không có gì đặc biệt. Trái ngược lại người con gái bên cạnh có vài phần quyến rũ. Nếu như đổi lại là ngày thường, trước tiên y sẽ trêu ghẹo sau đó sẽ giải quyết. Chỉ là hôm nay bản thân mang nhiệm vụ đặc biệt cũng không dám chậm trễ. Nhưng diện mạo đểu cáng ấy hiện lên rõ ràng.
Gã này dường như kích động muốn đánh người, nhưng thấy Hạ Vi Nhi đã đến gần, gã cũng không làm xằng làm bậy. Dùng dùi cui chỉ vào mặt Trương Nhất Phàm,
- Khôn khéo chút, đừng xấu mặt ở nơi này. Trong này có rất nhiều máy quay của đài truyền hình.
Ánh sáng lóe ra không ngừng, cuối cùng Hạ Vi Nhi có một chút rảnh rỗi, cô vuốt mái tóc xuống. Bỗng nhiên thấy Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu trước mặt.
Cơ thể của Hạ Vi Nhi lập tức nảy lên một chút! Sao hắn lại ở đây?
Thấy Hà Tiêu Tiêu bên cạnh Trương Nhất Phàm, trang điểm bình thường, làm cô có một loại cảm giác nổi bật giữa đám đông. Khi Hạ Vi Nhi nhìn hai người, Trương Nhất Phàm cũng thấy cô.
Hạ Vi Nhi ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cắn cắn môi. Cố gắng mỉm cười một chút. Nhưng Trương Nhất Phàm rất nhanh quay mặt đi, ánh mắt không liếc cô một cái.
Tâm trạng của Hạ Vi Nhi như rơi xuống hố băng phát lạnh.
Hắn vẫn còn trách mình sao?
Hà Tiêu Tiêu còn cười lễ phép, Hạ Vi Nhi gật gật đầu đáp lại cô.
- Cho họ đi trước đi, chúng ta đợi một lát.
Hạ Vi Nhi cúi đầu nói với đội trưởng đội bảo vệ. Đội trưởng đội bảo vệ còn có nhiều suy nghĩ vẫn chưa hiểu. Người này là ai? Dáng vẻ tự cao tự đại mà lại có thể làm cho Hạ Vi Nhi cam tâm tình nguyện nhường đường.
Người tài trợ của Hạ Vi Nhi cũng thấy Trương Nhất Phàm, vốn sắc mặt đang vui vẻ giờ trở nên vô cùng buồn bực. Sao lại là hắn? Từ trước đến giờ y vẫn không thoát khỏi sự sợ hãi đối với Trương Nhất Phàm.
Y nhớ lần bị hắn đá vào chỗ đó, phải uống ba viên Viagra mới dựng thẳng cái đó lên, cho nên gã xin thề cả đời này cũng không muốn thấy Trương Nhất Phàm.
Hắn ta là anh họ của cô chủ, mình lấy thân phận gì để cùng hắn chơi?
Hai người tới bãi đỗ xe đến bên chiếc Santana. Sau khi hai người lên xe, Hạ Vi Nhi còn ngơ ngác nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần biến mất.
- Cô Vi Nhi, đó là ai vậy?
Có người nhìn ra đầu mối, rất nhanh nắm lấy. Hạ Vi Nhi gạt bỏ bằng một nụ cười, vẫy tay hướng về phía mọi người, bộ dạng không thể trả lời. Sau đó xoay người vào chiếc xe Lincoln đó.
Buổi chiều bầu trời trong xanh, đồng ruộng mênh mông gợn chút gió mát. Trương Nhất Phàm lái xe, phóng như bay trở về huyện Thông Thành.
Đón được Hà Tiêu Tiêu, hắn không dám ở lại lâu, sợ đụng phải hai hoàng hậu nương nương thì lớn chuyện.
Từ tỉnh đến Thông Thành mất khoảng hai tiếng đồng hồ, hai người ngồi trong xe vừa nói vừa cười. Hà Tiêu Tiêu đem những chuyện đã trải qua kể rõ đầu đuôi cho Trương Nhất Phàm. Trừ những việc nhỏ tự mình đi mua băng vệ sinh ra, còn lại đều không hề giấu giếm.
Sau đó cô lấy thẻ từ trong túi đưa cho hắn,
- Anh Nhất Phàm, đây là hơn hai triệu tệ anh cần, em đều cho vào trong thẻ rồi.
- Hơn hai triệu tệ?
Trương Nhất Phàm giẫm phanh dừng xe lại, yên lặng nhìn Hà Tiêu Tiêu,
- Em đem hai mươi mẫu đất đó đi bán à?
- Không đâu, bán năm mẫu. Hiện nay giá của mỗi mẫu khoảng bốn trăm sáu mươi ngàn tệ, cùng bốn trăm hai mươi ngàn tệ của em. Anh không phải đang cần tiền à?
Hà Tiêu Tiêu giải thích rõ.
- À! Còn lại mười lăm mẫu không nên bán, anh dự đoán đất của Hải Nam còn có thể tăng.
Trương Nhất Phàm không che giấu được tâm trạng hưng phấn.
Hà Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đã trưởng thành, Sự bình tĩnh và chững chạc của cô khiến Trương Nhất Phàm vui mừng. Giao cho cô năm trăm ngàn, mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được mấy triệu tệ rồi. Buôn bán như thế này, người có tài tìm ở đâu?
- Tiêu Tiêu, đem tiền trong thẻ phân thành hai phần, mỗi phần một triệu. Một tấm đưa cho anh, còn lại em giữ lấy.
Tiền của Đổng Tiểu Phàm lại không lo vội, Trương Nhất Phàm cân nhắc cho Hà Tiêu Tiêu một phần.
Mẹ của Tiêu Tiêu sống vất vả cả một đời, có một đứa con gái như thế này cũng nên cho bà ấy hưởng hạnh phúc về già.
Trong lòng Hà Tiêu Tiêu vô cùng biết ơn. Cô cũng không phải vì tiền, mà là vì sự lo lắng này của hắn, cho rằng mình chịu khổ chịu mệt hơn nữa cũng đáng.
Trương Nhất Phàm cảm giác được sự trầm mặc của cô, không ngờ cô bé này đã xúc động đến mức muốn khóc. Trương Nhất Phàm để tay đặt lên đùi cô,
- Anh nói rồi mà, chúng ta phải cùng cố gắng. Tiền này vốn dĩ có phần của em. Nghe rõ rồi thì sau này không được phép đối xử tệ với bản thân nữa. Tiền phải ăn phải tiêu, không được tiết kiệm, nếu không thì anh đánh vào mông đấy.
Hà Tiêu Tiêu mím môi gắng sức gật gật đầu, nắm chặt tay của Nhất Phàm không nỡ buông ra.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ đùi của cô,
- Chờ em đem miếng đất ở Hải Nam đó xử lý, anh sẽ quyết định mở một công ty, giao toàn quyền quản lý cho em. Từ nay về sau em chính là Trưởng ban tài chính của anh!
Thấy nước mắt của Hà Tiêu Tiêu lại muốn rơi xuống, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Đừng khóc nữa ha! Chút nữa chúng ta trở về thăm mẹ. Nếu em như thế này, đảm bảo cô sẽ cho rằng anh bắt nạt em thành bộ dạng như thế này đấy?
/1313
|