Đợi suốt một tháng. Nhà của Hà Tiêu Tiêu đã mua xong xuôi, nhưng lần lữa mãi chưa thấy động tĩnh gì của chú Đổng.
Trương Nhất Phàm thì đột nhiên nhận được điện thoại của ban Tổ chức cán bộ, muốn hắn đi thành phố Đông Lâm một chuyến.
Ban Tổ chức tìm mình nói chuyện? Chẳng lẽ có kẻ nào âm thầm giở trò quỷ, cáo kiện mình điều gì? Bình thường, ban Tổ chức tìm người đến bàn chuyện đều chẳng có gì tốt lành.
Không phải bị khiếu nại, thì ở khâu nào đó có vấn đề. Trương Nhất Phàm tỉ mỉ soát qua quãng thời gian công tác của mình, chắc chắn rằng không có gì sơ suất, lúc này mới dần yên tâm. Nhưng những chuyện thế này rất khó nói, lần trước khi ở thị trấn Liễu Thủy, còn có kẻ âm thầm ám mình một vố.
Nếu không phải mình luôn quang minh lỗi lạc, làm việc công bằng chính trực, thì sợ là thua lần đó rồi. Con người trong vòng tròn, ít nhiều đều có những khoản thu mờ ám, mà có nhiều kẻ to gan còn lén lút nhúng tay vào những nơi không nên nhúng vào, do đó chỉ có Uỷ ban Kỉ luật xem người nào không vừa mắt, tìm một cái thì ra ngay.
Ban Tổ chức cán bộ đòi người đến nói chuyện vẫn còn coi là may mắn, còn nếu trực tiếp Viện kiểm sát tới đòi, anh nên thắp hương đi! Tìm một khoảnh đất có phong thủy tốt để còn chôn mình!
Khi đi tìm bí thư Lâm, người trong văn phòng nói cho hắn biết, bí thư Lâm ngày hôm qua đã vào trong Thành ủy, đi từ lúc ấy vẫn chưa về.
Bí thư Lâm cũng không có ở đây? Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm giác được có chút gì đó không ổn.
Có thể nào có chuyện rồi không? Gọi vào di động cho bí thư Lâm, người nghe điện thoại là Diệp Đại Minh. Anh ta nói cho Trương Nhất Phàm biết, bí thư Lâm đang họp, rất bận.
Trương Nhất Phàm đành ngắt điện thoại, gọi Tiểu Dương, trực tiếp vội tới Thành ủy.
Sau khi đến Ban Tổ chức cán bộ, thư kí của Trưởng ban Điền hỏi:
- Anh tìm ai?
Người thư ký này không quen Trương Nhất Phàm, nhìn hắn chỉ là một thằng ranh khoảng 25 - 26 tuổi, liền cho rằng là nhân viên của ban nào đó hoặc là thuộc vào hạng có quen biết nhờ cậy cửa sau, nên giọng điệu không tốt gì.
Thư kí của Trưởng ban Điền mà, không kiêu ngạo mới lạ, Trương Nhất Phàm nhìn hắn cũng chỉ là anh chàng xấp xỉ 27-28, complet cà vạt đầu tóc bóng lộn, bộ dạng không tồi, có chất công tử bột.
Bình thường người trẻ thế mà len được đến vị trí này, đều có vài phần kiêu ngạo, khi lãnh đạo không có mặt, đi đường tất ngẩng đầu ưỡn ngực, kiểu cách tràn trề!
Vì trong lòng cho mình hơn hẳn người khác, nên không coi người thường ra gì, Trương Nhất Phàm thường khiêm tốn. Chỉ cần người không phạm đến mình, mình quyết không phạm đến người. Hơn nữa, đây là cơ quan Chính phủ, hắn càng phải duy trì điềm tĩnh và khiêm tốn với người không ngang tuổi.
Rút bao thuốc từ trong túi ra mời:
- Chào anh, tôi tìm Trưởng ban Điền.
- Trưởng ban Điền đi họp rồi.
Vị thư kí liếc nhìn Trương Nhất Phàm, phát hiện hắn cắp một cái cặp, trong tay cầm bao Phù Dung Vương. Anh ta lắc đầu, trực tiếp ngăn thuốc mà Trương Nhất Phàm mời:
- Đừng có dẫn dụ làm quen kiểu này, tôi không hút thuốc, ở đây cũng không được hút thuốc.
Giọng điệu thật ngày càng ngạo mạn, phách lối ta đây, Trương Nhất Phàm trong lòng thấy bực, mày chỉ là một thằng thư kí nhãi, ngạo mạn cái gì? Nếu sau này giỏi giang làm to, lúc đấy không hiểu còn thế nào? Tuy có chút không hài lòng, hắn vẫn gắng không để lộ ra.
Hắn quay sang ngồi xuống ghế:
- Thế tôi đợi ông ấy vậy!
- Đây là văn phòng, anh ra ngoài đợi đi, có điều tôi cho anh biết, nhất thời ông ấy không về được đâu.
Khốn nạn, Trong văn phòng không được đợi người? Trương Nhất Phàm bắt đầu bốc hỏa, cái tên thư kí khốn kiếp này có phần quá đáng rồi đấy.
Có điều ông không thèm so đo với mày, đợi gặp Trưởng ban Điền nói sau. Hắn bèn ngồi im, rút từ cặp ra xem cuốn “ Đi tuyến đầu cải cách mở cửa”.
Tên thư kí nhìn Trương Nhất Phàm im chẳng động, chau mày, nhìn vào cuốn sách đang cầm tay, thầm nhủ: Giả tảng, đọc loại sách này, cho rằng mày là ai? Lại còn đi tuyến đầu cải cách mở cửa nữa?
Đang nghĩ lí do đuổi hắn đi thì Trưởng ban Điền từ ngoài vào:
- Tô Minh, đồng chí Trương Nhất Phàm đến chưa?
Thư kí Tô lập tức đứng dậy, nhìn đồng hồ:
- Hôm nay không có ai đến cả.
Mẹ nó, ông đây không phải là người à? Tên thư kí khốn kiếp cố tình gây khó dễ cho mình phải không ? Trương Nhất Phàm trong bụng nén giận! Nhìn thấy Trưởng ban Điền, hắn liền cất sách, đứng dậy:
- Trưởng ban Điền!
Vừa rồi, Trương Nhất Phàm cúi đầu đọc sách, Trưởng ban Điền không chú ý, tới khi Trương Nhất Phàm chào, Trưởng ban Điền chào đón:
- Hóa ra cậu sớm đã tới rồi! Haha.
Khi Trưởng ban Điền cười, nhìn chéo sang thư kí Tô, nét mặt hiện lên một vẻ không hài lòng.
Thư kí Tô nghe nói người thanh niên trước mắt này chính là Trương Nhất Phàm, vô cùng kinh ngạc, Trưởng ban Điền kêu hắn ở văn phòng đợi Trương Nhất Phàm, hắn nghĩ Trương Nhất Phàm hẳn là một người trung niên trên 35, xấp xỉ 40 tuổi, vì khu Đông Lâm, có thể lên đến vị trí này đều xấp xỉ tuổi đó.
Không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp, lại không nhận ra người đến.
Vừa rồi, ánh mắt không hài lòng của Trưởng ban Điền y đã nhận ra, giờ chỉ còn mong Trương Nhất Phàm không thừa cơ hãm hại, nói ra thái độ không tốt của mình vừa nãy.
Nhìn Trương Nhất Phàm và Trưởng ban Điền đi vào văn phòng, trong mắt thư kí Tô ánh lên tia đố kị. Mẹ nó, phó chủ tịch huyện trẻ thế?
Đố kị thì đố kị, thư kí Tô không thể không vào rót trà cho Trương Nhất Phàm, sau đó ngồi bên ngoài văn phòng, dỏng tai nghe động tĩnh bên trong. Xin ngươi đấy cha nội, ngàn vạn đừng nói ra chuyện vừa rồi.
Thư kí Tô run run rồi, nếu Trương Nhất Phàm thừa cơ ném đá y, y chuẩn bị từ tầng 3 này nhảy xuống.
- Đồng chí Nhất Phàm, anh ở Thông Thành mấy năm này, cảm giác thế nào?
Giọng điệu của Trưởng ban Điền rất ôn hòa, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, giống như nói chuyện gia đình vậy.
Trương Nhất Phàm vốn đang căng thẳng lập tức thấy nhẹ nhõm, nghe giọng ông, dường như không phải đang thẩm tra mình. Nhưng hắn lại không thể đoán được dụng ý của Trưởng ban Điền. Vội vã gọi mình từ Thông Thành lên như thế, tuyệt đối không để tùy tiện tâm sự đơn thuần.
Trước khi chưa rõ ý đồ của lãnh đạo, Trương Nhất Phàm chỉ lấy yên lặng ứng phó với mọi biến cố, lúc này Trưởng ban Điền đẩy điếu thuốc tới:
- Hút thử đi, hàng ngoại quốc.
Trương Nhất Phàm nhận lấy thuốc, đưa mắt nhìn- hãng Kent, nước Anh sản xuất.
Hãng này không tồi, Trương Nhất Phàm đã từng hút, nhưng sau khi đến Thông Thành, thường hút Phù Dung Vương (nhãn hiệu thuốc lá Trung Quốc), ủng hộ sản phẩm địa phương, đấy cũng là một phẩm chất tốt.
Không cần nói, thuốc này nhất định là người ta biếu, Trương Nhất Phàm lấy bật lửa châm thuốc cho Trưởng ban Điền, rồi tự châm lửa cho mình hút, cố ý vờ tỏ ra lần đầu tiên được hút
- Ừm, đúng là không tầm thường, thuốc gì đấy ạ?
Có khi giả vờ cũng là một nghệ thuật, Trưởng ban Điền thấy Trương Nhất Phàm hỏi thế thì có phần đắc ý:
- Ha ha, lạc hậu nhé! Đây là hãng thuốc lá nổi tiếng từ nước Anh, tên KENT.
Trưởng ban Điền lại còn nói tiếng Anh.
Trương Nhất Phàm giả bộ thụ giáo:
- KENT? Thuốc ngon, không tồi, không tồi!
- Đây là con gái tôi du học nước Anh mang về đấy!
Nhắc tới con gái, Trưởng ban Điền vẻ mặt đầy hứng khởi.
Hai người tán gẫu một hồi, Trưởng ban Điền mới nói đến việc chính:
- Đồng chí Nhất Phàm, hôm nay tôi thay mặt ban Tổ chức cán bộ truyền đạt tới cậu một tin, Chủ tịch Vương huyện Sa bị bắt giam, sau khi lãnh đạo thành ủy suy xét, quyết định điều cậu đến huyện Sa làm Chủ tịch huyện.
Địa khu Đông Lâm có hai thành phố, ba huyện, huyện Sa là huyện lớn đứng hàng đầu, thực lực kinh tế vượt xa Thông Thành. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không rõ cấp trên sao đột nhiên lại ra lệnh điều động như vậy?
Trưởng ban Điền thấy Trương Nhất Phàm trầm mặc, liền nói tiếp:
- Đây là sự tín nhiệm của tổ chức với cậu, cũng là cấp trên sắp xếp cho cậu, hi vọng cậu suy xét một chút.
Nếu đã sắp xếp xong xuôi, còn suy xét nỗi gì? Trương Nhất Phàm biết đây chỉ là câu nói trước mặt, thực tế Thành ủy đã sớm quyết định rồi. Từ Phó chủ tịch thường trực huyện được điều đến huyện Sa làm Chủ tịch, mình cũng đã lên thêm một chức, từ chức Phó đến chức vị chính, có người phấn đấu cả đời, còn Trương Nhất Phàm chỉ trong ba bốn năm ngắn từ thư kí chủ tịch huyện làm đến Chủ tịch huyện, chính thức được lên cấp Sở.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, nghiêm trang
- Kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức!
- Tốt lắm, tốt lắm! Đồng chí Nhất Phàm, bí thư Phùng và tôi đều đánh giá cao anh, làm cho tốt nhé!
Trưởng ban Điền vỗ vỗ vai hắn, thái độ rất ôn hòa.
Trước kia nghe người ta nói, Trưởng ban Điền là người nghiêm nghị, nhưng hôm nay xem ra so với những điều đã đồn đại không đúng. Lời Trưởng ban Điền vừa nói cung cấp một tin tức, đây chính là ý của bí thư Phùng, cũng là sự đề cử của ông ấy.
Trương Nhất Phàm đầy cảm kích:
- Cảm ơn Trưởng ban Điền và bí thư Phùng đề bạt, tôi nhất định không để tổ chức mất thể diện!
Nghe được lời tâng bốc này, Trưởng ban Điền trong lòng ấm áp dễ chịu, xem ra anh chàng này cũng hiểu phép tắc, chẳng trách được phó bí thư Đổng quý như vàng.
Trưởng ban Điền gật đầu hài lòng:
- Vừa rồi khi họp bí thư Lâm tiếc không muốn để cậu đi đấy! Nhưng bí thư Phùng và tôi làm lớn chuyện, ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Thế này nhé, một tuần sau cậu đi nhậm chức, lúc đó đích thân tôi sẽ đưa cậu đi!
- Cảm ơn Trưởng ban Điền đề bạt!
Trương Nhất Phàm phát hiện chính mình ngày càng mặt dày, nói những lời nịnh nọt này mà không biến sắc chút nào. Kì thực không biết chừng việc này và Trưởng ban Điền vốn chẳng liên quan, lần trước trước khi Chu Chí Phương đi, bí thư Phùng đã nói qua, lần này chẳng qua chỉ là quá trình diễn biến.
Lời nịnh bợ mỗi vị lãnh đạo đều thích nghe, Trưởng ban Điền tất nhiên chẳng ngoại lệ.
Thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, những điều ban đầu Trưởng ban Điền không muốn nói lại nói ra:
- Đồng chí Nhất Phàm, huyện Sa tuy rằng thực lực kinh tế mạnh hơn Thông Thành, nhưng tình hình bên đó khá phức tạp, điều này cậu nên có sự chuẩn bị tâm lý.
Đối với huyện Sa này, Trương Nhất Phàm sớm đã nghe, nhưng không mấy chú ý, mấy ngày trước huyện Sa còn xin huyện sửa đổi tỉnh, sau không biết vì sao không có phê xuống.
Tình hình huyện Sa phức tạp, chính là do rất nhiều chuyện liên quan đến trong tỉnh, đa số cán bộ đều có giúp đỡ phía sau. Khi Bí thư Phùng đề nghị dùng Trương Nhất Phàm, liền vấp phải sự phản đối của rất nhiều người, nhưng bí thư Phùng kiên quyết giữ quan điểm, nhấn mạnh chỉ đề bạt người trẻ tuổi.
Đó là một nhắc nhở thiện ý, Trương Nhất Phàm khá cảm kích, lúc bình thường, Trưởng ban Điền rất ít nói với người khác những điều này, hôm nay còn nói chuyện gia đình thân mật với Trương Nhất Phàm, mà lại luôn giữ vẻ tươi cười, điều này thật không dễ thấy.
Rất nhiều người nói lén sau lưng gọi ông là Điền Diêm Vương, đến thư kí Tô bên ngoài cũng thấy lạ, vì sao Trưởng ban Điền lại xem trọng Trương Nhất Phàm như thế. Nhất là khi nghe Trương Nhất Phàm được điều đi huyện Sa, trong lòng y càng bất mãn vô cùng.
Một thằng ranh nhỏ tuổi hơn mình, miệng còn hôi sữa mà bước một bước một trèo đến được vị trí cao mà người khác cả đời leo không tới, mình theo Trưởng ban Điền 3 năm, đến giờ vẫn không hơn cái chức thư kí.
So sánh người với người càng thêm đố kị, càng thêm bực mình, thư kí Tô nghĩ chẳng thoáng, không hiểu ra sao nên càng hận thêm Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm thì đột nhiên nhận được điện thoại của ban Tổ chức cán bộ, muốn hắn đi thành phố Đông Lâm một chuyến.
Ban Tổ chức tìm mình nói chuyện? Chẳng lẽ có kẻ nào âm thầm giở trò quỷ, cáo kiện mình điều gì? Bình thường, ban Tổ chức tìm người đến bàn chuyện đều chẳng có gì tốt lành.
Không phải bị khiếu nại, thì ở khâu nào đó có vấn đề. Trương Nhất Phàm tỉ mỉ soát qua quãng thời gian công tác của mình, chắc chắn rằng không có gì sơ suất, lúc này mới dần yên tâm. Nhưng những chuyện thế này rất khó nói, lần trước khi ở thị trấn Liễu Thủy, còn có kẻ âm thầm ám mình một vố.
Nếu không phải mình luôn quang minh lỗi lạc, làm việc công bằng chính trực, thì sợ là thua lần đó rồi. Con người trong vòng tròn, ít nhiều đều có những khoản thu mờ ám, mà có nhiều kẻ to gan còn lén lút nhúng tay vào những nơi không nên nhúng vào, do đó chỉ có Uỷ ban Kỉ luật xem người nào không vừa mắt, tìm một cái thì ra ngay.
Ban Tổ chức cán bộ đòi người đến nói chuyện vẫn còn coi là may mắn, còn nếu trực tiếp Viện kiểm sát tới đòi, anh nên thắp hương đi! Tìm một khoảnh đất có phong thủy tốt để còn chôn mình!
Khi đi tìm bí thư Lâm, người trong văn phòng nói cho hắn biết, bí thư Lâm ngày hôm qua đã vào trong Thành ủy, đi từ lúc ấy vẫn chưa về.
Bí thư Lâm cũng không có ở đây? Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm giác được có chút gì đó không ổn.
Có thể nào có chuyện rồi không? Gọi vào di động cho bí thư Lâm, người nghe điện thoại là Diệp Đại Minh. Anh ta nói cho Trương Nhất Phàm biết, bí thư Lâm đang họp, rất bận.
Trương Nhất Phàm đành ngắt điện thoại, gọi Tiểu Dương, trực tiếp vội tới Thành ủy.
Sau khi đến Ban Tổ chức cán bộ, thư kí của Trưởng ban Điền hỏi:
- Anh tìm ai?
Người thư ký này không quen Trương Nhất Phàm, nhìn hắn chỉ là một thằng ranh khoảng 25 - 26 tuổi, liền cho rằng là nhân viên của ban nào đó hoặc là thuộc vào hạng có quen biết nhờ cậy cửa sau, nên giọng điệu không tốt gì.
Thư kí của Trưởng ban Điền mà, không kiêu ngạo mới lạ, Trương Nhất Phàm nhìn hắn cũng chỉ là anh chàng xấp xỉ 27-28, complet cà vạt đầu tóc bóng lộn, bộ dạng không tồi, có chất công tử bột.
Bình thường người trẻ thế mà len được đến vị trí này, đều có vài phần kiêu ngạo, khi lãnh đạo không có mặt, đi đường tất ngẩng đầu ưỡn ngực, kiểu cách tràn trề!
Vì trong lòng cho mình hơn hẳn người khác, nên không coi người thường ra gì, Trương Nhất Phàm thường khiêm tốn. Chỉ cần người không phạm đến mình, mình quyết không phạm đến người. Hơn nữa, đây là cơ quan Chính phủ, hắn càng phải duy trì điềm tĩnh và khiêm tốn với người không ngang tuổi.
Rút bao thuốc từ trong túi ra mời:
- Chào anh, tôi tìm Trưởng ban Điền.
- Trưởng ban Điền đi họp rồi.
Vị thư kí liếc nhìn Trương Nhất Phàm, phát hiện hắn cắp một cái cặp, trong tay cầm bao Phù Dung Vương. Anh ta lắc đầu, trực tiếp ngăn thuốc mà Trương Nhất Phàm mời:
- Đừng có dẫn dụ làm quen kiểu này, tôi không hút thuốc, ở đây cũng không được hút thuốc.
Giọng điệu thật ngày càng ngạo mạn, phách lối ta đây, Trương Nhất Phàm trong lòng thấy bực, mày chỉ là một thằng thư kí nhãi, ngạo mạn cái gì? Nếu sau này giỏi giang làm to, lúc đấy không hiểu còn thế nào? Tuy có chút không hài lòng, hắn vẫn gắng không để lộ ra.
Hắn quay sang ngồi xuống ghế:
- Thế tôi đợi ông ấy vậy!
- Đây là văn phòng, anh ra ngoài đợi đi, có điều tôi cho anh biết, nhất thời ông ấy không về được đâu.
Khốn nạn, Trong văn phòng không được đợi người? Trương Nhất Phàm bắt đầu bốc hỏa, cái tên thư kí khốn kiếp này có phần quá đáng rồi đấy.
Có điều ông không thèm so đo với mày, đợi gặp Trưởng ban Điền nói sau. Hắn bèn ngồi im, rút từ cặp ra xem cuốn “ Đi tuyến đầu cải cách mở cửa”.
Tên thư kí nhìn Trương Nhất Phàm im chẳng động, chau mày, nhìn vào cuốn sách đang cầm tay, thầm nhủ: Giả tảng, đọc loại sách này, cho rằng mày là ai? Lại còn đi tuyến đầu cải cách mở cửa nữa?
Đang nghĩ lí do đuổi hắn đi thì Trưởng ban Điền từ ngoài vào:
- Tô Minh, đồng chí Trương Nhất Phàm đến chưa?
Thư kí Tô lập tức đứng dậy, nhìn đồng hồ:
- Hôm nay không có ai đến cả.
Mẹ nó, ông đây không phải là người à? Tên thư kí khốn kiếp cố tình gây khó dễ cho mình phải không ? Trương Nhất Phàm trong bụng nén giận! Nhìn thấy Trưởng ban Điền, hắn liền cất sách, đứng dậy:
- Trưởng ban Điền!
Vừa rồi, Trương Nhất Phàm cúi đầu đọc sách, Trưởng ban Điền không chú ý, tới khi Trương Nhất Phàm chào, Trưởng ban Điền chào đón:
- Hóa ra cậu sớm đã tới rồi! Haha.
Khi Trưởng ban Điền cười, nhìn chéo sang thư kí Tô, nét mặt hiện lên một vẻ không hài lòng.
Thư kí Tô nghe nói người thanh niên trước mắt này chính là Trương Nhất Phàm, vô cùng kinh ngạc, Trưởng ban Điền kêu hắn ở văn phòng đợi Trương Nhất Phàm, hắn nghĩ Trương Nhất Phàm hẳn là một người trung niên trên 35, xấp xỉ 40 tuổi, vì khu Đông Lâm, có thể lên đến vị trí này đều xấp xỉ tuổi đó.
Không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp, lại không nhận ra người đến.
Vừa rồi, ánh mắt không hài lòng của Trưởng ban Điền y đã nhận ra, giờ chỉ còn mong Trương Nhất Phàm không thừa cơ hãm hại, nói ra thái độ không tốt của mình vừa nãy.
Nhìn Trương Nhất Phàm và Trưởng ban Điền đi vào văn phòng, trong mắt thư kí Tô ánh lên tia đố kị. Mẹ nó, phó chủ tịch huyện trẻ thế?
Đố kị thì đố kị, thư kí Tô không thể không vào rót trà cho Trương Nhất Phàm, sau đó ngồi bên ngoài văn phòng, dỏng tai nghe động tĩnh bên trong. Xin ngươi đấy cha nội, ngàn vạn đừng nói ra chuyện vừa rồi.
Thư kí Tô run run rồi, nếu Trương Nhất Phàm thừa cơ ném đá y, y chuẩn bị từ tầng 3 này nhảy xuống.
- Đồng chí Nhất Phàm, anh ở Thông Thành mấy năm này, cảm giác thế nào?
Giọng điệu của Trưởng ban Điền rất ôn hòa, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, giống như nói chuyện gia đình vậy.
Trương Nhất Phàm vốn đang căng thẳng lập tức thấy nhẹ nhõm, nghe giọng ông, dường như không phải đang thẩm tra mình. Nhưng hắn lại không thể đoán được dụng ý của Trưởng ban Điền. Vội vã gọi mình từ Thông Thành lên như thế, tuyệt đối không để tùy tiện tâm sự đơn thuần.
Trước khi chưa rõ ý đồ của lãnh đạo, Trương Nhất Phàm chỉ lấy yên lặng ứng phó với mọi biến cố, lúc này Trưởng ban Điền đẩy điếu thuốc tới:
- Hút thử đi, hàng ngoại quốc.
Trương Nhất Phàm nhận lấy thuốc, đưa mắt nhìn- hãng Kent, nước Anh sản xuất.
Hãng này không tồi, Trương Nhất Phàm đã từng hút, nhưng sau khi đến Thông Thành, thường hút Phù Dung Vương (nhãn hiệu thuốc lá Trung Quốc), ủng hộ sản phẩm địa phương, đấy cũng là một phẩm chất tốt.
Không cần nói, thuốc này nhất định là người ta biếu, Trương Nhất Phàm lấy bật lửa châm thuốc cho Trưởng ban Điền, rồi tự châm lửa cho mình hút, cố ý vờ tỏ ra lần đầu tiên được hút
- Ừm, đúng là không tầm thường, thuốc gì đấy ạ?
Có khi giả vờ cũng là một nghệ thuật, Trưởng ban Điền thấy Trương Nhất Phàm hỏi thế thì có phần đắc ý:
- Ha ha, lạc hậu nhé! Đây là hãng thuốc lá nổi tiếng từ nước Anh, tên KENT.
Trưởng ban Điền lại còn nói tiếng Anh.
Trương Nhất Phàm giả bộ thụ giáo:
- KENT? Thuốc ngon, không tồi, không tồi!
- Đây là con gái tôi du học nước Anh mang về đấy!
Nhắc tới con gái, Trưởng ban Điền vẻ mặt đầy hứng khởi.
Hai người tán gẫu một hồi, Trưởng ban Điền mới nói đến việc chính:
- Đồng chí Nhất Phàm, hôm nay tôi thay mặt ban Tổ chức cán bộ truyền đạt tới cậu một tin, Chủ tịch Vương huyện Sa bị bắt giam, sau khi lãnh đạo thành ủy suy xét, quyết định điều cậu đến huyện Sa làm Chủ tịch huyện.
Địa khu Đông Lâm có hai thành phố, ba huyện, huyện Sa là huyện lớn đứng hàng đầu, thực lực kinh tế vượt xa Thông Thành. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không rõ cấp trên sao đột nhiên lại ra lệnh điều động như vậy?
Trưởng ban Điền thấy Trương Nhất Phàm trầm mặc, liền nói tiếp:
- Đây là sự tín nhiệm của tổ chức với cậu, cũng là cấp trên sắp xếp cho cậu, hi vọng cậu suy xét một chút.
Nếu đã sắp xếp xong xuôi, còn suy xét nỗi gì? Trương Nhất Phàm biết đây chỉ là câu nói trước mặt, thực tế Thành ủy đã sớm quyết định rồi. Từ Phó chủ tịch thường trực huyện được điều đến huyện Sa làm Chủ tịch, mình cũng đã lên thêm một chức, từ chức Phó đến chức vị chính, có người phấn đấu cả đời, còn Trương Nhất Phàm chỉ trong ba bốn năm ngắn từ thư kí chủ tịch huyện làm đến Chủ tịch huyện, chính thức được lên cấp Sở.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, nghiêm trang
- Kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức!
- Tốt lắm, tốt lắm! Đồng chí Nhất Phàm, bí thư Phùng và tôi đều đánh giá cao anh, làm cho tốt nhé!
Trưởng ban Điền vỗ vỗ vai hắn, thái độ rất ôn hòa.
Trước kia nghe người ta nói, Trưởng ban Điền là người nghiêm nghị, nhưng hôm nay xem ra so với những điều đã đồn đại không đúng. Lời Trưởng ban Điền vừa nói cung cấp một tin tức, đây chính là ý của bí thư Phùng, cũng là sự đề cử của ông ấy.
Trương Nhất Phàm đầy cảm kích:
- Cảm ơn Trưởng ban Điền và bí thư Phùng đề bạt, tôi nhất định không để tổ chức mất thể diện!
Nghe được lời tâng bốc này, Trưởng ban Điền trong lòng ấm áp dễ chịu, xem ra anh chàng này cũng hiểu phép tắc, chẳng trách được phó bí thư Đổng quý như vàng.
Trưởng ban Điền gật đầu hài lòng:
- Vừa rồi khi họp bí thư Lâm tiếc không muốn để cậu đi đấy! Nhưng bí thư Phùng và tôi làm lớn chuyện, ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Thế này nhé, một tuần sau cậu đi nhậm chức, lúc đó đích thân tôi sẽ đưa cậu đi!
- Cảm ơn Trưởng ban Điền đề bạt!
Trương Nhất Phàm phát hiện chính mình ngày càng mặt dày, nói những lời nịnh nọt này mà không biến sắc chút nào. Kì thực không biết chừng việc này và Trưởng ban Điền vốn chẳng liên quan, lần trước trước khi Chu Chí Phương đi, bí thư Phùng đã nói qua, lần này chẳng qua chỉ là quá trình diễn biến.
Lời nịnh bợ mỗi vị lãnh đạo đều thích nghe, Trưởng ban Điền tất nhiên chẳng ngoại lệ.
Thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, những điều ban đầu Trưởng ban Điền không muốn nói lại nói ra:
- Đồng chí Nhất Phàm, huyện Sa tuy rằng thực lực kinh tế mạnh hơn Thông Thành, nhưng tình hình bên đó khá phức tạp, điều này cậu nên có sự chuẩn bị tâm lý.
Đối với huyện Sa này, Trương Nhất Phàm sớm đã nghe, nhưng không mấy chú ý, mấy ngày trước huyện Sa còn xin huyện sửa đổi tỉnh, sau không biết vì sao không có phê xuống.
Tình hình huyện Sa phức tạp, chính là do rất nhiều chuyện liên quan đến trong tỉnh, đa số cán bộ đều có giúp đỡ phía sau. Khi Bí thư Phùng đề nghị dùng Trương Nhất Phàm, liền vấp phải sự phản đối của rất nhiều người, nhưng bí thư Phùng kiên quyết giữ quan điểm, nhấn mạnh chỉ đề bạt người trẻ tuổi.
Đó là một nhắc nhở thiện ý, Trương Nhất Phàm khá cảm kích, lúc bình thường, Trưởng ban Điền rất ít nói với người khác những điều này, hôm nay còn nói chuyện gia đình thân mật với Trương Nhất Phàm, mà lại luôn giữ vẻ tươi cười, điều này thật không dễ thấy.
Rất nhiều người nói lén sau lưng gọi ông là Điền Diêm Vương, đến thư kí Tô bên ngoài cũng thấy lạ, vì sao Trưởng ban Điền lại xem trọng Trương Nhất Phàm như thế. Nhất là khi nghe Trương Nhất Phàm được điều đi huyện Sa, trong lòng y càng bất mãn vô cùng.
Một thằng ranh nhỏ tuổi hơn mình, miệng còn hôi sữa mà bước một bước một trèo đến được vị trí cao mà người khác cả đời leo không tới, mình theo Trưởng ban Điền 3 năm, đến giờ vẫn không hơn cái chức thư kí.
So sánh người với người càng thêm đố kị, càng thêm bực mình, thư kí Tô nghĩ chẳng thoáng, không hiểu ra sao nên càng hận thêm Trương Nhất Phàm.
/1313
|