Trong mấy ngày nay, Trương Nhất Phàm tiếp không hết khách, uống không hết rượu, những người nịnh nọt liên tục đến chúc mừng, mời hắn đi ăn cơm.
Ăn cơm không thể tách rời rượu, nhưng từ đó về sau Trương Nhất Phàm cố gắng khống chế bản thân, nhiều nhất là uống khoảng 60% thì không uống nữa.
Sau năm ngày, thủ tục bàn giao cơ bản đã hoàn tất, chỗ Bí thư Lâm không thấy có động tĩnh gì. Trương Nhất Phàm trong chốc lát cũng không thể đoán được tâm tư của ông ta, cũng có thể mấy ngày nay Bí thư Lâm tránh mặt để Trương Nhất Phàm yên tâm bàn giao.
Đến chiều ngày thứ 5, đúng là thứ 7, Diệp Đại Minh điện thoại đến gọi hắn, bảo Trương Nhất Phàm đến văn phòng Bí thư Lâm một chuyến, Trương Nhất Phàm đợi ngày này đã lâu rồi, hắn biết Bí thư Lâm nên có lời nói với mình mới đúng, nếu không thì trái với lẽ thường.
Trương Nhất Phàm sau khi vào, Diệp Đại Minh vẫn giống như hồi trước, sau khi đổ chén trà nhẹ nhàng đẩy qua. Đồng thời đóng cửa lại, Bí thư Lâm ngồi trên chiếc ghế đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm.
Đột nhiên phát hiện, Bí thư Lâm già đi rất nhiều, tóc có vài sợi bạc, nhìn lại khuôn mặt của Bí thư Lâm, không có tinh thần như trước kia, trông hốc hác tiều tụy, khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác chua xót.
Dù sao cũng là lãnh đạo cũ nhiều năm, đột nhiên rời xa ông, Trương Nhất Phàm cũng có chút không nỡ. Hắn và Bí thư Lâm giống như chiến hữu, như cha con, lại giống như anh em sinh tử, mấy năm nay hai người vẫn luôn trên cùng một chiến tuyến, cùng tiến thoái, cùng gian khổ.
Trong phòng im lặng, Bí thư Lâm nhìn Trương Nhất Phàm, lâu lâu không nói lời nào, đồng hồ trên tường kêu tích tắc, sắp tan ca rồi. Bí thư Lâm bê tách trà uống một ngụm, giờ mới nói:
- Nhất Phàm, khoảng thời gian này ở Thông Thành, vất vả cho cậu quá.
Đây là lời khẳng định của Bí thư Lâm đối với công việc của mình.
- Bí thư Lâm…
Trương Nhất Phàm vừa định mở miệng thì Bí thư Lâm liền ra dấu dừng lại, Trương Nhất Phàm đành phải dừng lại.
- Thật ra không phải tôi không tán thành cậu đi huyện Sa, cậu là do một tay tôi đưa lên, tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể tiến xa và cao hơn nữa. Nhưng tôi cảm thấy cách làm này của Bí thư Phùng, có chút vội vàng, huyện Sa không phải là nơi tốt. Mặc dù kinh tế ở đó được xếp thứ 3 trong toàn khu vực nhưng tình hình ở đó rất phức tạp, sau khi cậu đi, cần phải cẩn thận, làm việc gì cũng phải thấu tình đạt lý.
Nghe xong câu này, Trương Nhất Phàm mềm lòng, cảm động muốn rơi nước mắt.
Xem ra mấy ngày nay Bí thư Lâm suy nghĩ vấn đề này, mình có tài đức gì mà để lãnh đạo của mình phải lo lắng như thế. Bí thư Phùng vội vàng đề bạt mình như thế, Trương Nhất Phàm đương nhiên trong lòng hiểu rõ, đó là nể mặt của Phó Bí thư Đổng, ông ta làm như thế ít nhiều cũng biểu hiện khoe thành tích.
Làm lãnh đạo một cấp của thành phố, Bí thư Phùng có thể leo lên vị trí này, liệu có thể tiến thêm bước nữa hay không, đây là bước quan trọng, là người làm quan đương nhiên phải đặt việc làm việc cho dân trăm họ lên vị trí số một, nhưng quan hệ cũng rất quan trọng, Trương Nhất Phàm trở thành mắt xích giữa ông ta và trong tỉnh., Bí thư Phùng không thể bỏ qua một cách vô ích .
Mà Trương Nhất Phàm cũng không còn sự lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thời gian hai năm, nếu trong hai năm không có thành tích gì, hắn sẽ mất đi lợi thế đàm phán với cha.
Hai năm nay đối với hắn rất quan trọng, cũng là hai năm quyết định vận mệnh của hắn sau này, do đó Trương Nhất Phàm không lo lắng về sự phức tạp của huyện Sa, mà sợ là mình không có cơ hội này.
Là người đàn ông thì phải xông pha, chí ở bốn phương, vác kiếm hành hiệp, đó là phong cách của hiệp khách cổ đại.
Trương Nhất Phàm rời bỏ gia đình, chính là muốn bản thân tự lập kiếm một cái nghề trong thiên hạ, tránh sự bảo hộ chăm sóc của gia đình. Cuối cùng không thể bay cao, đóa hoa trong phòng kính, cuối cùng tránh không được gió mưa, muốn bay càng cao, chạy càng xa, chỉ có thể dựa vào bản thân thì mới đứng vững được trong thiên hạ.
Thiên hạ rộng lớn, ta ở đâu đây?
Trương Nhất Phàm nghĩ như thế cho nên hắn mới tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.
- Cám ơn Bí thư Lâm, lời của chú cháu nhất định sẽ ghi nhớ.
Trương Nhất Phàm trịnh trọng nói.
Bí thư Lâm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, xa xa ngoài cửa sổ là khu đô thị mới, ở đó đang xây dựng mạnh mẽ, khói bụi khắp nơi. Ở đó cũng là sơ đồ chi tiết lý tưởng ấp ủ trong lòng ông và Trương Nhất Phàm.
Bí thư Lâm chỉ tay về khu đó nói với Trương Nhất Phàm:
- Đây là nhà của cậu, sau này rỗi rãi thì về chơi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Vâng ạ, vâng ạ.
Sau đó Bí thư Lâm vỗ vỗ vai hắn:
- Chú biết cháu sẽ làm được, cố gắng lên! Cháu nhất định phải thành công hơn chú.
Giọng của Bí thư Lâm thành khẩn thế, khiến cho Trương Nhất Phàm không biết trả lời thế nào. Hắn chỉ gật đầu lia lịa:
- Bất kể cháu đi đâu, chú mãi mãi là lãnh đạo của cháu.
- Không nói những lời này, hai người đàn ông chia tay giống như sinh ly tử biệt vậy. Con cáo già Bí thư Phùng, lại lấy người từ tay ta.
Bí thư Lâm quay người, đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một bức tranh chữ.
Để ở bàn mở ra, mấy chữ to mạnh mẽ có lực, lập tức đập vào mắt Trương Nhất Phàm:
- Hải Nạp Bách Xuyên, Bích Lập Thiên Nhẫn
Ý của Bí thư Lâm là, muốn Trương Nhất Phàm làm cho ra trò, không dung tục. Trương Nhất Phàm thiên tư thông minh, chỉ nhìn là hiểu ngay. Bức họa này là do Bí thư Lâm tự tay viết, và vừa mới viết không lâu.
- Cháu làm với chú mấy năm nay, cũng không có gì tặng cháu, bức tranh này cháu cầm đi!
Huyện Sa là nơi kinh tế phát triển, quan chức nhận hối lộ cũng nhiều, nghe nói Chủ tịch huyện trước đây cũng vì nguyên nhân này mà bị bắt cho nên Bí thư Lâm ám chỉ Trương Nhất Phàm đã làm quan thì phải tạo phúc một phương.
Mặc dù không yêu cầu Trương Nhất Phàm phải làm quan thanh liêm tuyệt đối nhưng có một số chỗ không nên cầm tiền thì nhất định không được cầm. Trương Nhất Phàm cẩn thận cuộn bức tranh chữ, khẩn thiết nói:
- Cám ơn Bí thư Lâm dạy bảo, Nhất Phàm nhất định ghi khắc trong tim.
Bí thư Lâm nở nụ cười:
- Tối qua nhà chú ăn bữa cơm, coi như bữa cơm chia tay.
- Cháu nhất định sẽ đến.
Trương Nhất Phàm dõng dạc trả lời.
Vẫn chưa hết giờ làm, Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu:
- Em đi nhớ chuẩn bị rượu thuốc cho hai con gấu trúc ở nhà giúp anh, buổi tối anh phải đi gặp sếp cũ. Sau đó em đi siêu thị mua cho anh thuốc bổ cho phụ nữ trung niên dùng nhé.
- Vâng ạ.
Hà Tiêu Tiêu lập tức đi siêu thị chuẩn bị tặng phẩm cho Trương Nhất Phàm.
Bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm lái xe của mình đến dưới tòa nhà của Bí thư Lâm, Bí thư Lâm ở trên lầu ba, trước đây khi còn làm thư ký cho ông, ngày nào chũng chờ ông ấy ở cửa này.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa là con gái duy nhất của Bí thư Lâm - Lâm Uyên, Lâm Uyên nhìn thấy Trương Nhất Phàm, không chút ngạc nhiên, gọi với vào phòng khách:
- Ba, thư ký Trương đến rồi.
Sau đó cô ta nhiệt tình nhận những đồ vật trên tay của Trương Nhất Phàm, lúc đó, vợ Bí thư Lâm cũng từ bếp đi ra:
- Cháu thật là, đến thì đến, còn mua nhiều đồ thế này làm gì.
Lâm Uyên ném cho Trương Nhất Phàm đôi dép lê đi trong nhà. Sau khi đi vào phòng khách, Bí thư Lâm đi ra từ thư phòng, con người Bí thư Lâm không có sở thích nào khác ngoài uống một chút rượu thì sở thích lớn nhất chính là thư pháp, nghe vợ Bí thư Lâm nói, khi còn trẻ ông ấy nhận được nhiều phần thưởng.
Sau đó mặc dù theo chính trị, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ sở thích này. Ngoài ra, hút thuốc là tật xấu lớn nhất của Bí thư Lâm, đặc biệt khi nào có vấn đề không hiểu rõ, ông ấy hút thuốc rất nhiều.
Cho nên lần này Trương Nhất Phàm mang đến hai tút thuốc gấu mèo, ngoài ra còn có hai bình rượu ngũ cốc, rượu và thuốc là chuẩn bị cho Bí thư Lâm, còn thuốc bổ là để tặng cho vợ của Bí thư Lâm. Đồng thời, Trương Nhất Phàm còn mang đến 1 vật rất thần bí, đó là máy tính xách tay.
Chiếc máy tính xách tay này có giá hơn mười nghìn tệ, hiệu HP, vốn dĩ định khi nào đi thì tặng cho con gái của Bí thư Lâm đang học đại học, không ngờ hôm nay Bí thư Lâm đích thân mời mình, Trương Nhất Phàm bớt được một chuyến đi.
Cũng may là Lâm Uyên cũng đang ở đó.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ôm một đống đồ, Bí thư Lâm có chút không vui:
- Cháu làm gì vậy? muốn đắc tội hả.
Trương Nhất Phàm cười
- Chú nói quá lời rồi, chú quan tâm đến cháu thế? Hai tút thuốc và hai bình rượu không phải cháu ăn cắp đâu, mấy năm nay nhờ chú giúp đỡ, cháu mới có ngày hôm nay, chú là bề trên cần phải được hiếu kính!
Vợ Bí thư Lâm rất thích Trương Nhất Phàm, nghe hắn nói thế thì nhận quà tặng, rồi nói:
- Cháu thật là, tiêu mất bao nhiêu tiền hả? Mua bao nhiêu qua tặng đắt tiền.
Bí thư Lâm không còn cách nào, chỉ nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Cháu thế này làm chú mắc lỗi, lần sau không được như thế.
- Lần sau cháu sẽ không làm thế, kần sau cháu sẽ không làm thế.
Trương Nhất Phàm cười trả lời.
Nhà Bí thư Lâm không có người giúp việc, cơm canh đều do cô làm, trước đây khi Trương Nhất Phàm đến, đều gọi rất thân thiết:
- Cô ơi, cháu đến giúp cô nhé.
Vợ Bí thư Lâm liên tục xua tay:
- Cháu là khách, ngồi với chú Lâm đi, chú ấy à, không rời được cháu đâu. Nghe thấy bị vợ bán đứng, Bí thư Lâm liền đi vào thư phòng.
Lúc đó, Trương Nhất Phàm liền vẫy vẫy Lâm Uyên, Lâm Uyên liền chạy lại
- Chuyện gì vậy? Thư ký Trương.
- Còn gọi thư ký à, người ta sớm trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện rồi, vài hôm nữa được điều đến huyện Sa nhậm chức Chủ tịch huyện, cháu thật giỏi.
Vợ Bí thư Lâm khuôn mặt trìu mến nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng có cảm giác rất hài lòng.
- Xuỵt…
Trương Nhất Phàm dùng tay ra dấu, nói nhỏ.
- Vào phòng em đi.
Lâm Uyên và Trương Nhất Phàm cũng khá thân, hai người mặc dù chênh nhau năm sáu tuổi, cô ta rất có cảm tình với Trương Nhất Phàm, nếu không mẹ cô đã không có suy nghĩ kỳ quái đó.
Nhìn thấy hai đứa như hai tên trộm đi vào phòng của con gái, vợ Bí thư Lâm cười cười, giả vờ không nhìn thấy.
Hai người đi vào phòng, Trương Nhất Phàm lập tức bị mùi hương thoang thoảng cuốn hút. Oh, hắn chun chun mũi, hít mạnh một hơi, thật thơm.
- Đương nhiên rồi, đây là phòng của em mà.
Lâm Oanh vênh cái miệng, đắc ý cười cười.
- Anh tặng em cái này
Trương Nhất Phàm giơ ra một cái túi, để bằng phẳng trên giường, mở khóa, một chiếc máy tính xách tay thương hiệu mới hiện ra trước mắt.
- Oa, máy tính xách tay à?
Lâm Uyên kêu lên vui sướng.
- Xuỵt…
Trương Nhất Phàm ý bảo cô ta nói nhỏ thôi, nếu không Bí thư Lâm biết được, chắc chắn sẽ không nhận đồ vật đáng giá như thế, Lâm Uyên thè thè lười, vẻ mặt rất đáng yêu.
Khi Trương Nhất Phàm lôi máy tính ra đưa cho Lâm Uyên, Lâm Uyên vui ra mặt, cầm chiếc máy tính xách tay yêu thích, vẻ mặt say mê:
- Cám ơn anh, Nhất Phàm.
Đột nhiên, cô ta để chiếc máy tính xách tay xuống, chạy lại hôn Trương Nhất Phàm một cái.
Oa!
Trương Nhất Phàm trong nháy mắt bị người ta thực thi thân pháp, ngây ngây ra đó, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Bị người ta cưỡng hôn! Trời ạ!
Ăn cơm không thể tách rời rượu, nhưng từ đó về sau Trương Nhất Phàm cố gắng khống chế bản thân, nhiều nhất là uống khoảng 60% thì không uống nữa.
Sau năm ngày, thủ tục bàn giao cơ bản đã hoàn tất, chỗ Bí thư Lâm không thấy có động tĩnh gì. Trương Nhất Phàm trong chốc lát cũng không thể đoán được tâm tư của ông ta, cũng có thể mấy ngày nay Bí thư Lâm tránh mặt để Trương Nhất Phàm yên tâm bàn giao.
Đến chiều ngày thứ 5, đúng là thứ 7, Diệp Đại Minh điện thoại đến gọi hắn, bảo Trương Nhất Phàm đến văn phòng Bí thư Lâm một chuyến, Trương Nhất Phàm đợi ngày này đã lâu rồi, hắn biết Bí thư Lâm nên có lời nói với mình mới đúng, nếu không thì trái với lẽ thường.
Trương Nhất Phàm sau khi vào, Diệp Đại Minh vẫn giống như hồi trước, sau khi đổ chén trà nhẹ nhàng đẩy qua. Đồng thời đóng cửa lại, Bí thư Lâm ngồi trên chiếc ghế đó, bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm.
Đột nhiên phát hiện, Bí thư Lâm già đi rất nhiều, tóc có vài sợi bạc, nhìn lại khuôn mặt của Bí thư Lâm, không có tinh thần như trước kia, trông hốc hác tiều tụy, khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác chua xót.
Dù sao cũng là lãnh đạo cũ nhiều năm, đột nhiên rời xa ông, Trương Nhất Phàm cũng có chút không nỡ. Hắn và Bí thư Lâm giống như chiến hữu, như cha con, lại giống như anh em sinh tử, mấy năm nay hai người vẫn luôn trên cùng một chiến tuyến, cùng tiến thoái, cùng gian khổ.
Trong phòng im lặng, Bí thư Lâm nhìn Trương Nhất Phàm, lâu lâu không nói lời nào, đồng hồ trên tường kêu tích tắc, sắp tan ca rồi. Bí thư Lâm bê tách trà uống một ngụm, giờ mới nói:
- Nhất Phàm, khoảng thời gian này ở Thông Thành, vất vả cho cậu quá.
Đây là lời khẳng định của Bí thư Lâm đối với công việc của mình.
- Bí thư Lâm…
Trương Nhất Phàm vừa định mở miệng thì Bí thư Lâm liền ra dấu dừng lại, Trương Nhất Phàm đành phải dừng lại.
- Thật ra không phải tôi không tán thành cậu đi huyện Sa, cậu là do một tay tôi đưa lên, tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể tiến xa và cao hơn nữa. Nhưng tôi cảm thấy cách làm này của Bí thư Phùng, có chút vội vàng, huyện Sa không phải là nơi tốt. Mặc dù kinh tế ở đó được xếp thứ 3 trong toàn khu vực nhưng tình hình ở đó rất phức tạp, sau khi cậu đi, cần phải cẩn thận, làm việc gì cũng phải thấu tình đạt lý.
Nghe xong câu này, Trương Nhất Phàm mềm lòng, cảm động muốn rơi nước mắt.
Xem ra mấy ngày nay Bí thư Lâm suy nghĩ vấn đề này, mình có tài đức gì mà để lãnh đạo của mình phải lo lắng như thế. Bí thư Phùng vội vàng đề bạt mình như thế, Trương Nhất Phàm đương nhiên trong lòng hiểu rõ, đó là nể mặt của Phó Bí thư Đổng, ông ta làm như thế ít nhiều cũng biểu hiện khoe thành tích.
Làm lãnh đạo một cấp của thành phố, Bí thư Phùng có thể leo lên vị trí này, liệu có thể tiến thêm bước nữa hay không, đây là bước quan trọng, là người làm quan đương nhiên phải đặt việc làm việc cho dân trăm họ lên vị trí số một, nhưng quan hệ cũng rất quan trọng, Trương Nhất Phàm trở thành mắt xích giữa ông ta và trong tỉnh., Bí thư Phùng không thể bỏ qua một cách vô ích .
Mà Trương Nhất Phàm cũng không còn sự lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thời gian hai năm, nếu trong hai năm không có thành tích gì, hắn sẽ mất đi lợi thế đàm phán với cha.
Hai năm nay đối với hắn rất quan trọng, cũng là hai năm quyết định vận mệnh của hắn sau này, do đó Trương Nhất Phàm không lo lắng về sự phức tạp của huyện Sa, mà sợ là mình không có cơ hội này.
Là người đàn ông thì phải xông pha, chí ở bốn phương, vác kiếm hành hiệp, đó là phong cách của hiệp khách cổ đại.
Trương Nhất Phàm rời bỏ gia đình, chính là muốn bản thân tự lập kiếm một cái nghề trong thiên hạ, tránh sự bảo hộ chăm sóc của gia đình. Cuối cùng không thể bay cao, đóa hoa trong phòng kính, cuối cùng tránh không được gió mưa, muốn bay càng cao, chạy càng xa, chỉ có thể dựa vào bản thân thì mới đứng vững được trong thiên hạ.
Thiên hạ rộng lớn, ta ở đâu đây?
Trương Nhất Phàm nghĩ như thế cho nên hắn mới tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.
- Cám ơn Bí thư Lâm, lời của chú cháu nhất định sẽ ghi nhớ.
Trương Nhất Phàm trịnh trọng nói.
Bí thư Lâm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, xa xa ngoài cửa sổ là khu đô thị mới, ở đó đang xây dựng mạnh mẽ, khói bụi khắp nơi. Ở đó cũng là sơ đồ chi tiết lý tưởng ấp ủ trong lòng ông và Trương Nhất Phàm.
Bí thư Lâm chỉ tay về khu đó nói với Trương Nhất Phàm:
- Đây là nhà của cậu, sau này rỗi rãi thì về chơi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Vâng ạ, vâng ạ.
Sau đó Bí thư Lâm vỗ vỗ vai hắn:
- Chú biết cháu sẽ làm được, cố gắng lên! Cháu nhất định phải thành công hơn chú.
Giọng của Bí thư Lâm thành khẩn thế, khiến cho Trương Nhất Phàm không biết trả lời thế nào. Hắn chỉ gật đầu lia lịa:
- Bất kể cháu đi đâu, chú mãi mãi là lãnh đạo của cháu.
- Không nói những lời này, hai người đàn ông chia tay giống như sinh ly tử biệt vậy. Con cáo già Bí thư Phùng, lại lấy người từ tay ta.
Bí thư Lâm quay người, đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một bức tranh chữ.
Để ở bàn mở ra, mấy chữ to mạnh mẽ có lực, lập tức đập vào mắt Trương Nhất Phàm:
- Hải Nạp Bách Xuyên, Bích Lập Thiên Nhẫn
Ý của Bí thư Lâm là, muốn Trương Nhất Phàm làm cho ra trò, không dung tục. Trương Nhất Phàm thiên tư thông minh, chỉ nhìn là hiểu ngay. Bức họa này là do Bí thư Lâm tự tay viết, và vừa mới viết không lâu.
- Cháu làm với chú mấy năm nay, cũng không có gì tặng cháu, bức tranh này cháu cầm đi!
Huyện Sa là nơi kinh tế phát triển, quan chức nhận hối lộ cũng nhiều, nghe nói Chủ tịch huyện trước đây cũng vì nguyên nhân này mà bị bắt cho nên Bí thư Lâm ám chỉ Trương Nhất Phàm đã làm quan thì phải tạo phúc một phương.
Mặc dù không yêu cầu Trương Nhất Phàm phải làm quan thanh liêm tuyệt đối nhưng có một số chỗ không nên cầm tiền thì nhất định không được cầm. Trương Nhất Phàm cẩn thận cuộn bức tranh chữ, khẩn thiết nói:
- Cám ơn Bí thư Lâm dạy bảo, Nhất Phàm nhất định ghi khắc trong tim.
Bí thư Lâm nở nụ cười:
- Tối qua nhà chú ăn bữa cơm, coi như bữa cơm chia tay.
- Cháu nhất định sẽ đến.
Trương Nhất Phàm dõng dạc trả lời.
Vẫn chưa hết giờ làm, Trương Nhất Phàm liền gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu:
- Em đi nhớ chuẩn bị rượu thuốc cho hai con gấu trúc ở nhà giúp anh, buổi tối anh phải đi gặp sếp cũ. Sau đó em đi siêu thị mua cho anh thuốc bổ cho phụ nữ trung niên dùng nhé.
- Vâng ạ.
Hà Tiêu Tiêu lập tức đi siêu thị chuẩn bị tặng phẩm cho Trương Nhất Phàm.
Bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm lái xe của mình đến dưới tòa nhà của Bí thư Lâm, Bí thư Lâm ở trên lầu ba, trước đây khi còn làm thư ký cho ông, ngày nào chũng chờ ông ấy ở cửa này.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa là con gái duy nhất của Bí thư Lâm - Lâm Uyên, Lâm Uyên nhìn thấy Trương Nhất Phàm, không chút ngạc nhiên, gọi với vào phòng khách:
- Ba, thư ký Trương đến rồi.
Sau đó cô ta nhiệt tình nhận những đồ vật trên tay của Trương Nhất Phàm, lúc đó, vợ Bí thư Lâm cũng từ bếp đi ra:
- Cháu thật là, đến thì đến, còn mua nhiều đồ thế này làm gì.
Lâm Uyên ném cho Trương Nhất Phàm đôi dép lê đi trong nhà. Sau khi đi vào phòng khách, Bí thư Lâm đi ra từ thư phòng, con người Bí thư Lâm không có sở thích nào khác ngoài uống một chút rượu thì sở thích lớn nhất chính là thư pháp, nghe vợ Bí thư Lâm nói, khi còn trẻ ông ấy nhận được nhiều phần thưởng.
Sau đó mặc dù theo chính trị, nhưng ông ấy vẫn không từ bỏ sở thích này. Ngoài ra, hút thuốc là tật xấu lớn nhất của Bí thư Lâm, đặc biệt khi nào có vấn đề không hiểu rõ, ông ấy hút thuốc rất nhiều.
Cho nên lần này Trương Nhất Phàm mang đến hai tút thuốc gấu mèo, ngoài ra còn có hai bình rượu ngũ cốc, rượu và thuốc là chuẩn bị cho Bí thư Lâm, còn thuốc bổ là để tặng cho vợ của Bí thư Lâm. Đồng thời, Trương Nhất Phàm còn mang đến 1 vật rất thần bí, đó là máy tính xách tay.
Chiếc máy tính xách tay này có giá hơn mười nghìn tệ, hiệu HP, vốn dĩ định khi nào đi thì tặng cho con gái của Bí thư Lâm đang học đại học, không ngờ hôm nay Bí thư Lâm đích thân mời mình, Trương Nhất Phàm bớt được một chuyến đi.
Cũng may là Lâm Uyên cũng đang ở đó.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ôm một đống đồ, Bí thư Lâm có chút không vui:
- Cháu làm gì vậy? muốn đắc tội hả.
Trương Nhất Phàm cười
- Chú nói quá lời rồi, chú quan tâm đến cháu thế? Hai tút thuốc và hai bình rượu không phải cháu ăn cắp đâu, mấy năm nay nhờ chú giúp đỡ, cháu mới có ngày hôm nay, chú là bề trên cần phải được hiếu kính!
Vợ Bí thư Lâm rất thích Trương Nhất Phàm, nghe hắn nói thế thì nhận quà tặng, rồi nói:
- Cháu thật là, tiêu mất bao nhiêu tiền hả? Mua bao nhiêu qua tặng đắt tiền.
Bí thư Lâm không còn cách nào, chỉ nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Cháu thế này làm chú mắc lỗi, lần sau không được như thế.
- Lần sau cháu sẽ không làm thế, kần sau cháu sẽ không làm thế.
Trương Nhất Phàm cười trả lời.
Nhà Bí thư Lâm không có người giúp việc, cơm canh đều do cô làm, trước đây khi Trương Nhất Phàm đến, đều gọi rất thân thiết:
- Cô ơi, cháu đến giúp cô nhé.
Vợ Bí thư Lâm liên tục xua tay:
- Cháu là khách, ngồi với chú Lâm đi, chú ấy à, không rời được cháu đâu. Nghe thấy bị vợ bán đứng, Bí thư Lâm liền đi vào thư phòng.
Lúc đó, Trương Nhất Phàm liền vẫy vẫy Lâm Uyên, Lâm Uyên liền chạy lại
- Chuyện gì vậy? Thư ký Trương.
- Còn gọi thư ký à, người ta sớm trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện rồi, vài hôm nữa được điều đến huyện Sa nhậm chức Chủ tịch huyện, cháu thật giỏi.
Vợ Bí thư Lâm khuôn mặt trìu mến nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng có cảm giác rất hài lòng.
- Xuỵt…
Trương Nhất Phàm dùng tay ra dấu, nói nhỏ.
- Vào phòng em đi.
Lâm Uyên và Trương Nhất Phàm cũng khá thân, hai người mặc dù chênh nhau năm sáu tuổi, cô ta rất có cảm tình với Trương Nhất Phàm, nếu không mẹ cô đã không có suy nghĩ kỳ quái đó.
Nhìn thấy hai đứa như hai tên trộm đi vào phòng của con gái, vợ Bí thư Lâm cười cười, giả vờ không nhìn thấy.
Hai người đi vào phòng, Trương Nhất Phàm lập tức bị mùi hương thoang thoảng cuốn hút. Oh, hắn chun chun mũi, hít mạnh một hơi, thật thơm.
- Đương nhiên rồi, đây là phòng của em mà.
Lâm Oanh vênh cái miệng, đắc ý cười cười.
- Anh tặng em cái này
Trương Nhất Phàm giơ ra một cái túi, để bằng phẳng trên giường, mở khóa, một chiếc máy tính xách tay thương hiệu mới hiện ra trước mắt.
- Oa, máy tính xách tay à?
Lâm Uyên kêu lên vui sướng.
- Xuỵt…
Trương Nhất Phàm ý bảo cô ta nói nhỏ thôi, nếu không Bí thư Lâm biết được, chắc chắn sẽ không nhận đồ vật đáng giá như thế, Lâm Uyên thè thè lười, vẻ mặt rất đáng yêu.
Khi Trương Nhất Phàm lôi máy tính ra đưa cho Lâm Uyên, Lâm Uyên vui ra mặt, cầm chiếc máy tính xách tay yêu thích, vẻ mặt say mê:
- Cám ơn anh, Nhất Phàm.
Đột nhiên, cô ta để chiếc máy tính xách tay xuống, chạy lại hôn Trương Nhất Phàm một cái.
Oa!
Trương Nhất Phàm trong nháy mắt bị người ta thực thi thân pháp, ngây ngây ra đó, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Bị người ta cưỡng hôn! Trời ạ!
/1313
|