Ngày hôm sau lúc mở hội nghị thường vụ, khi nói đến chuyện của đội cảnh sát giao thông, Trương Nhất Phàm thể hiện thái độ rõ ràng, dứt khoát trình bày quan điểm của mình. Hắn đã vạch ra sai phạm trong quá trình thi hành chấp pháp để phát sinh khiếm khuyết và chuyển giao quyền lực, đây là lần phát biểu chính kiến đầu tiên của Trương Nhất Phàm trong hội nghị thường vụ.
Mặc dù có những người hy vọng Trương Nhất Phàm sớm bị loại, nhưng cũng không thể ngờ đường đường là một Chủ tịch huyện mà thiếu chút nữa đã bị đánh trên đường, điều này thật là hơi quá. Lúc Trương Nhất Phàm nói ra làm cho Vương Bác mặt đỏ bừng lên, gã không nghĩ Trương Nhất Phàm vừa tới không lâu đã phát sinh sự việc này, thân hắn làm Cục trưởng Cục Công an cũng đã bị mất mặt.
Trương Nhất Phàm đã phát sinh nghi ngờ sự chấp pháp đối với đội cảnh sát giao thông, tự nhiên cũng sẽ nói bóng gió đến năng lực của những công an rồi cảnh sát nhân dân. Bí Thư huyện ủy đương nhiên cũng không thể ngồi yên ở đó. Dù sao Trương Nhất phàm cũng là chủ tịch của một huyện, gặp phải chuyện này nếu như chính mình không nói năng gì thì cũng không ổn.
Chuyện này phát sinh, nếu là một người dân bình thường, sự tắc trách của đội cảnh sát giao thông là không thể nghi ngờ nhưng đối tượng lại là Trương Nhất Phàm. Bí thư huyện ủy đập bàn hướng về phía Vương Bác:
- Đối với những chuyện như thế này nhất định phải nghiêm túc xử lý, phải truy cứu trách nhiệm của đương sự. Đồng chí Vương Bác, tôi muốn xem các anh phát biểu về chuyện này một chút, hãy viết kiểm điểm gửi lên trên.
Vương Bác là người của Trịnh Mậu Nhiên, ông ta nói như vậy đương nhiên là muốn cho Trương Nhất Phàm một chút ấn tượng về sự công bằng, công chính. Trương Nhất Phàm đến huyện Sa, rất nhiều người đang âm thầm xem cách hắn đối nhân xử thế. Đương nhiên có rất nhiều người đố kỵ, nhưng cũng có những người muốn gần gũi hắn.
So sánh với phó bí thư Hoàng Vệ Hoa, hắn nghĩ nếu mình là Trương Nhất Phàm có thể nói liên thủ thì sẽ tranh thủ được rất nhiều lợi ích ở trong hội nghị thường vụ này.
Vì thế sau khi hội nghị kết thúc, Phó bí thư Hoàng liền đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Hoàng, ngồi đi.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết hắn tới đây là có dụng ý gì, bởi vì bản thân hắn đã đến đây được hơn nửa tháng rồi mà từ trước đến nay vẫn chưa từng phát biểu trong hội nghị. Hôm nay đột nhiên hắn lại châm ngòi pháo vào Đội cảnh sát giao thông, Hoàng Vệ Hoa thấy chuyện này có chút thú vị đây.
Trương Nhất Phàm có lẽ không biết Vương Bác là người của Bí thư Trịnh, nhưng trong lòng những người khác đều biết rõ ràng, cho nên ngòi pháo của Trương Nhất Phàm chĩa vào cũng coi như là chĩa vào Bí thư Trịnh.
Tần Xuyên rót trà rồi đi ra, Hoàng Vệ Hoa mỉm cười nói:
- Không hổ là người trẻ tuổi! Nói chuyện rất có lực sát thương.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tôi chỉ theo luật mà làm, còn cái thái độ diễu võ giương oai ấy mà không dẹp đi, sợ khó có thể khiến người ta cảm thấy yên lòng.
Rốt cuộc vẫn là người còn trẻ, vẫn còn hơi non một chút. Hoàng Vệ Hoa nói thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không hề có biểu lộ gì, vẫn cười nói vui vẻ:
- Chủ tịch huyện Trương, cậu chỉ cần nói về sau cần cái gì, cứ nói với lão Hoàng này, chỉ cần việc có thể làm được thì tôi tuyệt đối nghiêm túc.
Đối với thái độ dứt khoát của Phó bí thư Hoàng, Trương Nhất Phàm cũng không hề nghi ngờ gì cả, hắn hiểu ngay Hoàng Vệ Hoa quả nhiên là con cáo già. Ông ta đang muốn lấy mình ra để đùa giỡn ư?
Hôm nay, xem ra ngòi pháp mà mình châm lên cũng đã có hiệu quả, chỉ sợ nhiều người cũng có ý tưởng như thế, đều nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn chưa đủ chín chắn, vẫn còn chưa biết rõ đối phương mạnh yếu, nông sâu thế nào mà đã ra tay công kích.
Chính mình không ngờ cũng đã cho người ta thấy một hình tượng của người lỗ mãng? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, bớt đi một số người có dụng ý xấu luôn dùng ánh mắt để đề phòng mình.
Ở văn phòng của Trương Nhất Phàm, Bí thư Vàng ngồi một chút rồi rời đi rất nhanh. Trương Nhất Phàm nhìn tách trà vẫn còn bốc hơi liền mỉm cười. Hoàng Vệ Hoa này thú vị đấy!
Sắp xếp chức danh, Trương Nhất Phàm là Phó bí thư Huyện ủy, thứ hai là ủy viên ban thường vụ, Hoàng Vệ Hoa chỉ là phó bí thư chuyên trách xếp ở dưới. Đơn giản là ở trên hội nghị thường vụ hắn muốn thể hiện chút thành ý của mình có thể là muốn tìm cho mình một vị trí tốt.
Theo tài liệu Thẩm Uyên Vân cung cấp, bởi vì Hoàng Vệ Hoa đến muộn nên trong ban thường vụ không được phân một phần ngon. Như vậy mục đích của ông ta đến đây hôm nay cũng rất rõ ràng. Nếu ở huyện Sa này nhân vật thứ hai và thứ ba liên kết được với nhau thì e Bí thư Trịnh cũng không thể một tay mà che được cả trời!
Mặc dù Bí thư Trịnh một tay che trời còn chưa điêu luyện, thì việc Phó bí thư Hoàng tranh thủ Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm là điều cực kì quan trọng.
Kỳ thật, điều khiến cho Bí thư Trịnh xấu hổ nhất chính là ông ta có thể nắm giữ hệ thống pháp luật, hệ thống tài vụ, nhưng lại không thể nắm giữ được Ban tổ chức. Ở trong thể chế, cơ cấu thì Ban tổ chức một một ban ngành vô cùng quan trọng, bọn họ nắm giữ tiền đồ và vận mệnh của tất cả các cán bộ nhân viên trong toàn bộ máy, cơ cấu.
Tuy rằng bon họ nhảy ra khỏi phạm vi ủy viên ban thường vụ nhưng khi Bí thư Trịnh muốn đề bạt người, thì Ban tổ chức cũng làm khó dễ một chút, cũng đủ làm cho ông ta khó chịu trong vòng mấy tháng. Ông ta không dám làm gì.
Hôm nay, trước mặt mọi người Bí thư Trịnh phê bình Vương Bác thực ra trong lòng cũng là muốn đi một nước cờ, ông ta muốn nhận được sự đồng tình của nhân vật số 2 là Trương Nhất Phàm. Tốt nhất là hai người có thể hợp tác với nhau, có như vậy thì bọ ngưu quỷ xà thần mới không dám làm càn như vậy.
Ở huyện Sa có mấy người là ông ta không thể đụng tới, bởi vì chỉ cần động vào thì sẽ dẫn tới việc đấu đá của các phe phái. Ông ta chỉ còn cách là lôi kép một nhóm người để đối phó với một nhóm người.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm hôm nay khiến cho ông ta được mở rộng tầm mắt. Thằng ranh này dường như không sợ trời không sợ đất, dám nói dám làm. Những việc ở Thông Thành ông ta cũng biết một chút. Bởi vậy, ông ta cũng muốn lợi dụng sự ngay thẳng của Trương Nhất Phàm để gây áp lực cho đối thủ.
Bởi vì, người khác không dám nói cũng không dám làm còn Trương Nhất Phàm thì dám, đây cũng là một hiện tượng tốt, cũng chính là điều mà ông ta cần.
Hôm nay, Trương Nhất Phàm dám chỉnh đốn cả hệ thống công an, cảnh sát giao thông, ngày mai hắn sẽ chỉnh đốn đến Ban tuyên giáo rồi Ban tổ chức cán bộ.
Ngoại trừ phó bí thư Hoàng, Bí thư Trịnh, những người khác cũng nghĩ như vậy, bọn họ cho rằng Trương Nhất Phàm là người ngoài đến đây, thừa dịp khi vị trí của hắn chưa ổn định mà lôi kéo về phe mình. Tốt nhất là lợi dụng đại quyền trong tay của Chủ tịch huyện để chỉnh đốn lại một số người của phe phái khác.
Một trăm người sẽ có một trăm ý tưởng, nhưng thật ra lần này tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ. Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm đã thành một chiếc bánh thơm, một loại vũ khí thần bí. Xem ai không đứng đắn thì sẽ dùng hắn để đối phó với người đó.
Một lần hội nghị Thường vụ, đã khiến cho rất nhiều người nảy sinh những ý tưởng kì quái đối với hắn. Bởi vậy, ngay từ ngày hôm nay người đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện cũng dần đông hơn.
Đúng hai giờ chiều, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Đường Vũ:
- Anh Phàm bọn em đến huyện Sa rồi.
- Lên đây đi!
Không nghĩ Đường Vũ lại đến nhanh như vậy, đêm qua mới gọi điện mà hôm nay đã đưa người tới. Tuy nhiên có Bí thư Lâm, bọn Uông Viễn Dương, thì làm một thủ tục điều động thật quá đơn giản.
Không bao lâu, Đường Vũ đi xe cảnh sát liền tiến vào trong sân củ Ủy ban nhân dân huyện, dừng trước cửa lớn của văn phòng Ủy ban nhân dân.
Đi theo còn có Hồ Lôi, Liễu Hải, ba người trực tiếp đi vào văn phòng làm việc của Chủ tịch huyện.
- Anh Phàm, người đã tới.
Đường Vũ dáng người cao lớn, rất có khí thái của người đàn ông. Hồ Lôi và Liễu Hải đi theo phía sau, sau khi ba người vào cửa Trương Nhất Phàm đón tiếp bằng một câu:
- Tần Xuyên, chiều nay không tiếp khách.
Tần Xuyên đi ra ngoài, Hồ Lôi đi dạo trong văn phòng một vòng.
- Được đấy, hoàn cảnh ở đây so với Thông Thành tốt hơn nhiều.
Huyện Sa đích thực là một địa phương tốt, dựa núi cạnh sông, triển vọng rất lớn. Hồ Lôi nhìn khoảng đất trống bên kia sông reo lên:
- Anh Phàm, khi nào đem khối đất xuống dưới cho em đi khai thác, phát triển khu chung cư.
- Mẹ kiếp, thằng ranh này từ lúc nào lại muốn tiến quân vào thị trường bất động sản thế?
Đường Vũ cười nói.
- Ở Thông Thành kia chẳng có hứng thú gì cả, ở lâu mãi cũng chán. Mục tiêu của tôi là hai năm sau theo chân anh Phàm tiến lên tỉnh.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn hắn, sợ tiểu tử này nhất thời lỡ lời sẽ bại lộ thân phận của mình. Cũng may Đường Vũ không để ý, uống ngụm trà nói:
- Anh Phàm, có cơ hội cũng điều tôi tới nơi này đi, em đã quen lăn lộn cùng với anh rồi.
Sau khi tới thị trấn Liễu Thủy, Đường Vũ đối với Trương Nhất Phàm rất trung thành và tận tâm. Sau khi Lôi Đình bị bắt giam, Thiết Lâm vào ủy viên Ban thường vụ, Đường Vũ cũng lên thành phó cục. Tuy phó cục không có thực quyền nhưng cũng là tiến được một bước.
- Việc này để nói sau!
Trương Nhất Phàm hướng về Liễu Hải ném điếu thuốc:
- Liễu Hải, sau khi theo tôi liệu cậu có quen không?
Liễu Hải gật đầu:
- Tôi tham gia quân ngũ, lãnh đạo chỉ đâu tôi đánh đấy. Bây giờ, ngài là lãnh đạo tối cao của tôi, chỉ cần ngài nói một tiếng dù phải lên núi đao xuống biển lửa, Liễu Hải tuyệt đối nghe lời.
- Như thế thì thiệt cho cậu quá, chắc Đường Vũ cũng đã dặn dò rồi phải không.
Trương Nhất Phàm khá thích anh chàng Liễu Hải này, nhất là võ công giống như trong phim vậy, một chút cũng không nói quá.
Nói Liễu Hải là một lái xe nhưng thực chất lại là một vệ sĩ.
Trương Nhất Phàm cũng không dối mọi người mà nói thẳng:
- Cậu đi theo tôi, làm lái xe hai năm, sau hai năm đó tôi cho cậu làm văn phòng, Trưởng phòng hoặc cái gì đó.
- Anh Phàm, em và chị gái đều nhờ anh mới có ngày hôm nay, anh đừng khách sáo nếu không em cũng thấy bất an. Khi đến đây chị gái em cũng đã nói, em phải bảo vệ cho anh Phàm thật tốt. Chỉ cần Liễu Hải này còn một hơi thở thì sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể động tới dù chỉ là một sợi lông của anh.
- Nói gì vậy? Cứ như là đi đánh trận vậy.
Đường Vũ trừng mắt nhìn gã. Lúc nãy khi trên xe, bọn họ phân tích, Trương Nhất Phàm tới huyện Sa khi triển khai công tác sẽ không tránh khỏi đắc tội với người này, người kia. Bọn họ sợ chúng sẽ hạ độc thủ liền đem việc này nói với Liễu Hải, nhiệm vụ hàng đầu của anh ta là bảo vệ Trương Nhất phàm. Không ngờ tên tiểu tử này tính tình thẳng thắn lại nói hết ra ngay.
- Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho người dẫn cậu đi làm thủ tục.
Trương Nhất Phàm gọi Tần Xuyên:
- Ông dẫn anh ta đi làm thủ tục, nói là lái xe của tôi đã tuyển.
Tần Xuyên nhìn nước da ngăm đen, liếc mắt một cái, lập tức trả lời:
- Tốt, mời đi theo tôi!
Đợi Liễu Hải đi khỏi, Đường Vũ vội vàng hỏi:
- Anh Phàm, nếu cần bọn em đến đây thì hãy gọi bất cứ lúc nào.
- Không nghiêm trọng như vậy. Nhưng thật ra, cậu phải làm việc cho tốt. Tranh thủ lăn lộn thêm vài ba năm sẽ lên làm Cục trưởng.
Không ngờ Đường Vũ lại ngượng ngùng:
- Tôi thế này làm sao có thể lên được cấp Sở cơ chứ. Được như ngày hôm nay cũng là nhờ quan hệ của anh, nếu không thì chắc vẫn còn đứng hít khí trời ở thị trấn Liễu Thủy đó.
Đối với sự đề bạt của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ nào có thể không để trong lòng? Nếu không phải là Trương Nhất Phàm thì làm gì mà gã có được sự thăng tiến nhanh chẳng khác gì như tốc độ bắn hỏa tiễn.
Nói xong với Đường Vũ, Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi:
- Chuyện mỏ tham phải tự mình xử lý không được bán nó. Hiện tại, huyện Sa muốn đầu tư vào bất động sản cũng là một ý tưởng không tồi đâu.
Hồ Lôi liền cười nói:
- Em đang có ý tưởng này, không biết có thể lồng vào hay không.
Trương Nhất Phàm bảo:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi. Tối nay không trở về Thông Thành nữa, các cậu ở lại đây!
Mặc dù có những người hy vọng Trương Nhất Phàm sớm bị loại, nhưng cũng không thể ngờ đường đường là một Chủ tịch huyện mà thiếu chút nữa đã bị đánh trên đường, điều này thật là hơi quá. Lúc Trương Nhất Phàm nói ra làm cho Vương Bác mặt đỏ bừng lên, gã không nghĩ Trương Nhất Phàm vừa tới không lâu đã phát sinh sự việc này, thân hắn làm Cục trưởng Cục Công an cũng đã bị mất mặt.
Trương Nhất Phàm đã phát sinh nghi ngờ sự chấp pháp đối với đội cảnh sát giao thông, tự nhiên cũng sẽ nói bóng gió đến năng lực của những công an rồi cảnh sát nhân dân. Bí Thư huyện ủy đương nhiên cũng không thể ngồi yên ở đó. Dù sao Trương Nhất phàm cũng là chủ tịch của một huyện, gặp phải chuyện này nếu như chính mình không nói năng gì thì cũng không ổn.
Chuyện này phát sinh, nếu là một người dân bình thường, sự tắc trách của đội cảnh sát giao thông là không thể nghi ngờ nhưng đối tượng lại là Trương Nhất Phàm. Bí thư huyện ủy đập bàn hướng về phía Vương Bác:
- Đối với những chuyện như thế này nhất định phải nghiêm túc xử lý, phải truy cứu trách nhiệm của đương sự. Đồng chí Vương Bác, tôi muốn xem các anh phát biểu về chuyện này một chút, hãy viết kiểm điểm gửi lên trên.
Vương Bác là người của Trịnh Mậu Nhiên, ông ta nói như vậy đương nhiên là muốn cho Trương Nhất Phàm một chút ấn tượng về sự công bằng, công chính. Trương Nhất Phàm đến huyện Sa, rất nhiều người đang âm thầm xem cách hắn đối nhân xử thế. Đương nhiên có rất nhiều người đố kỵ, nhưng cũng có những người muốn gần gũi hắn.
So sánh với phó bí thư Hoàng Vệ Hoa, hắn nghĩ nếu mình là Trương Nhất Phàm có thể nói liên thủ thì sẽ tranh thủ được rất nhiều lợi ích ở trong hội nghị thường vụ này.
Vì thế sau khi hội nghị kết thúc, Phó bí thư Hoàng liền đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Hoàng, ngồi đi.
Trương Nhất Phàm đương nhiên là biết hắn tới đây là có dụng ý gì, bởi vì bản thân hắn đã đến đây được hơn nửa tháng rồi mà từ trước đến nay vẫn chưa từng phát biểu trong hội nghị. Hôm nay đột nhiên hắn lại châm ngòi pháo vào Đội cảnh sát giao thông, Hoàng Vệ Hoa thấy chuyện này có chút thú vị đây.
Trương Nhất Phàm có lẽ không biết Vương Bác là người của Bí thư Trịnh, nhưng trong lòng những người khác đều biết rõ ràng, cho nên ngòi pháo của Trương Nhất Phàm chĩa vào cũng coi như là chĩa vào Bí thư Trịnh.
Tần Xuyên rót trà rồi đi ra, Hoàng Vệ Hoa mỉm cười nói:
- Không hổ là người trẻ tuổi! Nói chuyện rất có lực sát thương.
Trương Nhất Phàm liền cười nói:
- Tôi chỉ theo luật mà làm, còn cái thái độ diễu võ giương oai ấy mà không dẹp đi, sợ khó có thể khiến người ta cảm thấy yên lòng.
Rốt cuộc vẫn là người còn trẻ, vẫn còn hơi non một chút. Hoàng Vệ Hoa nói thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn không hề có biểu lộ gì, vẫn cười nói vui vẻ:
- Chủ tịch huyện Trương, cậu chỉ cần nói về sau cần cái gì, cứ nói với lão Hoàng này, chỉ cần việc có thể làm được thì tôi tuyệt đối nghiêm túc.
Đối với thái độ dứt khoát của Phó bí thư Hoàng, Trương Nhất Phàm cũng không hề nghi ngờ gì cả, hắn hiểu ngay Hoàng Vệ Hoa quả nhiên là con cáo già. Ông ta đang muốn lấy mình ra để đùa giỡn ư?
Hôm nay, xem ra ngòi pháp mà mình châm lên cũng đã có hiệu quả, chỉ sợ nhiều người cũng có ý tưởng như thế, đều nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn chưa đủ chín chắn, vẫn còn chưa biết rõ đối phương mạnh yếu, nông sâu thế nào mà đã ra tay công kích.
Chính mình không ngờ cũng đã cho người ta thấy một hình tượng của người lỗ mãng? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, bớt đi một số người có dụng ý xấu luôn dùng ánh mắt để đề phòng mình.
Ở văn phòng của Trương Nhất Phàm, Bí thư Vàng ngồi một chút rồi rời đi rất nhanh. Trương Nhất Phàm nhìn tách trà vẫn còn bốc hơi liền mỉm cười. Hoàng Vệ Hoa này thú vị đấy!
Sắp xếp chức danh, Trương Nhất Phàm là Phó bí thư Huyện ủy, thứ hai là ủy viên ban thường vụ, Hoàng Vệ Hoa chỉ là phó bí thư chuyên trách xếp ở dưới. Đơn giản là ở trên hội nghị thường vụ hắn muốn thể hiện chút thành ý của mình có thể là muốn tìm cho mình một vị trí tốt.
Theo tài liệu Thẩm Uyên Vân cung cấp, bởi vì Hoàng Vệ Hoa đến muộn nên trong ban thường vụ không được phân một phần ngon. Như vậy mục đích của ông ta đến đây hôm nay cũng rất rõ ràng. Nếu ở huyện Sa này nhân vật thứ hai và thứ ba liên kết được với nhau thì e Bí thư Trịnh cũng không thể một tay mà che được cả trời!
Mặc dù Bí thư Trịnh một tay che trời còn chưa điêu luyện, thì việc Phó bí thư Hoàng tranh thủ Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm là điều cực kì quan trọng.
Kỳ thật, điều khiến cho Bí thư Trịnh xấu hổ nhất chính là ông ta có thể nắm giữ hệ thống pháp luật, hệ thống tài vụ, nhưng lại không thể nắm giữ được Ban tổ chức. Ở trong thể chế, cơ cấu thì Ban tổ chức một một ban ngành vô cùng quan trọng, bọn họ nắm giữ tiền đồ và vận mệnh của tất cả các cán bộ nhân viên trong toàn bộ máy, cơ cấu.
Tuy rằng bon họ nhảy ra khỏi phạm vi ủy viên ban thường vụ nhưng khi Bí thư Trịnh muốn đề bạt người, thì Ban tổ chức cũng làm khó dễ một chút, cũng đủ làm cho ông ta khó chịu trong vòng mấy tháng. Ông ta không dám làm gì.
Hôm nay, trước mặt mọi người Bí thư Trịnh phê bình Vương Bác thực ra trong lòng cũng là muốn đi một nước cờ, ông ta muốn nhận được sự đồng tình của nhân vật số 2 là Trương Nhất Phàm. Tốt nhất là hai người có thể hợp tác với nhau, có như vậy thì bọ ngưu quỷ xà thần mới không dám làm càn như vậy.
Ở huyện Sa có mấy người là ông ta không thể đụng tới, bởi vì chỉ cần động vào thì sẽ dẫn tới việc đấu đá của các phe phái. Ông ta chỉ còn cách là lôi kép một nhóm người để đối phó với một nhóm người.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm hôm nay khiến cho ông ta được mở rộng tầm mắt. Thằng ranh này dường như không sợ trời không sợ đất, dám nói dám làm. Những việc ở Thông Thành ông ta cũng biết một chút. Bởi vậy, ông ta cũng muốn lợi dụng sự ngay thẳng của Trương Nhất Phàm để gây áp lực cho đối thủ.
Bởi vì, người khác không dám nói cũng không dám làm còn Trương Nhất Phàm thì dám, đây cũng là một hiện tượng tốt, cũng chính là điều mà ông ta cần.
Hôm nay, Trương Nhất Phàm dám chỉnh đốn cả hệ thống công an, cảnh sát giao thông, ngày mai hắn sẽ chỉnh đốn đến Ban tuyên giáo rồi Ban tổ chức cán bộ.
Ngoại trừ phó bí thư Hoàng, Bí thư Trịnh, những người khác cũng nghĩ như vậy, bọn họ cho rằng Trương Nhất Phàm là người ngoài đến đây, thừa dịp khi vị trí của hắn chưa ổn định mà lôi kéo về phe mình. Tốt nhất là lợi dụng đại quyền trong tay của Chủ tịch huyện để chỉnh đốn lại một số người của phe phái khác.
Một trăm người sẽ có một trăm ý tưởng, nhưng thật ra lần này tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ. Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm đã thành một chiếc bánh thơm, một loại vũ khí thần bí. Xem ai không đứng đắn thì sẽ dùng hắn để đối phó với người đó.
Một lần hội nghị Thường vụ, đã khiến cho rất nhiều người nảy sinh những ý tưởng kì quái đối với hắn. Bởi vậy, ngay từ ngày hôm nay người đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện cũng dần đông hơn.
Đúng hai giờ chiều, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Đường Vũ:
- Anh Phàm bọn em đến huyện Sa rồi.
- Lên đây đi!
Không nghĩ Đường Vũ lại đến nhanh như vậy, đêm qua mới gọi điện mà hôm nay đã đưa người tới. Tuy nhiên có Bí thư Lâm, bọn Uông Viễn Dương, thì làm một thủ tục điều động thật quá đơn giản.
Không bao lâu, Đường Vũ đi xe cảnh sát liền tiến vào trong sân củ Ủy ban nhân dân huyện, dừng trước cửa lớn của văn phòng Ủy ban nhân dân.
Đi theo còn có Hồ Lôi, Liễu Hải, ba người trực tiếp đi vào văn phòng làm việc của Chủ tịch huyện.
- Anh Phàm, người đã tới.
Đường Vũ dáng người cao lớn, rất có khí thái của người đàn ông. Hồ Lôi và Liễu Hải đi theo phía sau, sau khi ba người vào cửa Trương Nhất Phàm đón tiếp bằng một câu:
- Tần Xuyên, chiều nay không tiếp khách.
Tần Xuyên đi ra ngoài, Hồ Lôi đi dạo trong văn phòng một vòng.
- Được đấy, hoàn cảnh ở đây so với Thông Thành tốt hơn nhiều.
Huyện Sa đích thực là một địa phương tốt, dựa núi cạnh sông, triển vọng rất lớn. Hồ Lôi nhìn khoảng đất trống bên kia sông reo lên:
- Anh Phàm, khi nào đem khối đất xuống dưới cho em đi khai thác, phát triển khu chung cư.
- Mẹ kiếp, thằng ranh này từ lúc nào lại muốn tiến quân vào thị trường bất động sản thế?
Đường Vũ cười nói.
- Ở Thông Thành kia chẳng có hứng thú gì cả, ở lâu mãi cũng chán. Mục tiêu của tôi là hai năm sau theo chân anh Phàm tiến lên tỉnh.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn hắn, sợ tiểu tử này nhất thời lỡ lời sẽ bại lộ thân phận của mình. Cũng may Đường Vũ không để ý, uống ngụm trà nói:
- Anh Phàm, có cơ hội cũng điều tôi tới nơi này đi, em đã quen lăn lộn cùng với anh rồi.
Sau khi tới thị trấn Liễu Thủy, Đường Vũ đối với Trương Nhất Phàm rất trung thành và tận tâm. Sau khi Lôi Đình bị bắt giam, Thiết Lâm vào ủy viên Ban thường vụ, Đường Vũ cũng lên thành phó cục. Tuy phó cục không có thực quyền nhưng cũng là tiến được một bước.
- Việc này để nói sau!
Trương Nhất Phàm hướng về Liễu Hải ném điếu thuốc:
- Liễu Hải, sau khi theo tôi liệu cậu có quen không?
Liễu Hải gật đầu:
- Tôi tham gia quân ngũ, lãnh đạo chỉ đâu tôi đánh đấy. Bây giờ, ngài là lãnh đạo tối cao của tôi, chỉ cần ngài nói một tiếng dù phải lên núi đao xuống biển lửa, Liễu Hải tuyệt đối nghe lời.
- Như thế thì thiệt cho cậu quá, chắc Đường Vũ cũng đã dặn dò rồi phải không.
Trương Nhất Phàm khá thích anh chàng Liễu Hải này, nhất là võ công giống như trong phim vậy, một chút cũng không nói quá.
Nói Liễu Hải là một lái xe nhưng thực chất lại là một vệ sĩ.
Trương Nhất Phàm cũng không dối mọi người mà nói thẳng:
- Cậu đi theo tôi, làm lái xe hai năm, sau hai năm đó tôi cho cậu làm văn phòng, Trưởng phòng hoặc cái gì đó.
- Anh Phàm, em và chị gái đều nhờ anh mới có ngày hôm nay, anh đừng khách sáo nếu không em cũng thấy bất an. Khi đến đây chị gái em cũng đã nói, em phải bảo vệ cho anh Phàm thật tốt. Chỉ cần Liễu Hải này còn một hơi thở thì sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể động tới dù chỉ là một sợi lông của anh.
- Nói gì vậy? Cứ như là đi đánh trận vậy.
Đường Vũ trừng mắt nhìn gã. Lúc nãy khi trên xe, bọn họ phân tích, Trương Nhất Phàm tới huyện Sa khi triển khai công tác sẽ không tránh khỏi đắc tội với người này, người kia. Bọn họ sợ chúng sẽ hạ độc thủ liền đem việc này nói với Liễu Hải, nhiệm vụ hàng đầu của anh ta là bảo vệ Trương Nhất phàm. Không ngờ tên tiểu tử này tính tình thẳng thắn lại nói hết ra ngay.
- Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho người dẫn cậu đi làm thủ tục.
Trương Nhất Phàm gọi Tần Xuyên:
- Ông dẫn anh ta đi làm thủ tục, nói là lái xe của tôi đã tuyển.
Tần Xuyên nhìn nước da ngăm đen, liếc mắt một cái, lập tức trả lời:
- Tốt, mời đi theo tôi!
Đợi Liễu Hải đi khỏi, Đường Vũ vội vàng hỏi:
- Anh Phàm, nếu cần bọn em đến đây thì hãy gọi bất cứ lúc nào.
- Không nghiêm trọng như vậy. Nhưng thật ra, cậu phải làm việc cho tốt. Tranh thủ lăn lộn thêm vài ba năm sẽ lên làm Cục trưởng.
Không ngờ Đường Vũ lại ngượng ngùng:
- Tôi thế này làm sao có thể lên được cấp Sở cơ chứ. Được như ngày hôm nay cũng là nhờ quan hệ của anh, nếu không thì chắc vẫn còn đứng hít khí trời ở thị trấn Liễu Thủy đó.
Đối với sự đề bạt của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ nào có thể không để trong lòng? Nếu không phải là Trương Nhất Phàm thì làm gì mà gã có được sự thăng tiến nhanh chẳng khác gì như tốc độ bắn hỏa tiễn.
Nói xong với Đường Vũ, Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi:
- Chuyện mỏ tham phải tự mình xử lý không được bán nó. Hiện tại, huyện Sa muốn đầu tư vào bất động sản cũng là một ý tưởng không tồi đâu.
Hồ Lôi liền cười nói:
- Em đang có ý tưởng này, không biết có thể lồng vào hay không.
Trương Nhất Phàm bảo:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi. Tối nay không trở về Thông Thành nữa, các cậu ở lại đây!
/1313
|