Trương Nhất Phàm âm thầm tự nhủ với mình, tuyệt đối không thể thua được!
Thời điểm đánh trả đến rồi! Cũng là lúc để cho bọn họ biết thế lực của người nhà họ Trương một chút! Trên thế giới không có ai không thất bại, nhưng làm người ít nhất cũng phải để cho mình không oán trách không hối hận! Không phải sợ thua, cũng không thể dễ dàng nhận thua!
Huyện Sa đã trở thành cái lò lớn cho mình tập dượt rồi, có thể từ đống tro tàn hồi sinh hay không, từ nhộng hóa bướm, trong hai năm gian khổ phấn đấu, thành anh hùng, thành bại là ở đây.
Tuyệt đối không thể làm mất mặt Trương gia Lĩnh Nam được, đây là niềm tin duy nhất trong lòng Trương Nhất Phàm!
Đây là cuộc chiến âm thầm giữa chốn quan trường, cũng là cuộc đọ sức của những thế lực tuyệt đối. Ba thế lực lớn của Huyện Sa đang trong lúc giằng co lẫn nhau, một sống một chết.
Trương Nhất Phàm là nhân tài mới xuất hiện, được nhiều sủng ái của chốn quan trường, rốt cuộc không biết thế nào mà lần này quyết chiến trổ hết tài năng?
Trịnh Mậu Nhiên không phải tự nhiên ngồi với vài người. Trưởng ban thư ký Diêu Ôn, Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình, Cục trưởng cục Tài chính Lý Khánh Tùng, Bí thư Đảng ủy công an Vương Bác….
Vương Bác vừa mới từ trên tỉnh về, vì Trịnh Mậu Nhiên cho rằng vở kịch này diễn gần như xong rồi. Hắn lo lắng thời gian sau Trương Nhât Phàm sẽ tìm cớ khác, đỡ một người của mình lên đài, Vương Bác như vậy sẽ dễ bị lợi dụng.
Đây là cuộc họp nhỏ, cũng là cuộc gặp mặt của những kẻ đồng mưu, Trịnh Mậu Nhiên cười nói:
- Vương Bác à, anh đi nước này rất hay, bây giờ Trương Nhất Phàm chỉ sợ là sứt đầu mẻ trán thôi.
Vương Bác đắc ý cười, vuốt râu cằm nói:
- Hắn không chịu xem thử đây là địa bàn của ai, một chủ tịch huyện nhỏ nhoi mà không biết lượng sức mình, dám khiêu chiến với Bí thư Trịnh của chúng ta? Hắn muốn nâng đỡ người của mình, vậy tôi làm cho hắn thêm rối ren, khiến hắn bị gây sức ép. Chắc những người dưới đó không dễ nghe lời vậy đâu. Lại thêm vụ nước sạch, thì cũng để hắn lãnh đủ.
Đội trưởng Đội công an hình sự cũng là người thân tín của Vương Bác, người bình thường không điều động được, hắn cũng không tín nhiệm Đường Vũ, có thể loại bỏ được các thế lực bất hợp pháp ở Huyện Sa.
Nhiều năm như vậy, những vụ án lớn ở huyện Sa thấy không còn, án nhỏ lúc nào cũng có, duy trì thế cục tương đối vừa ý. Những tên tội phạm nhỏ bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt, đã thành một thông lệ.
Tống Thúy Bình đi đến bên cạnh Trịnh Mậu Nhiên, nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn. Mối quan hệ mờ ám giữa hai người bọn họn, trước mặt những người này không gì có thể giấu diếm được. Tống Thúy Bình cũng không làm ra vẻ, giống như người vợ chăm sóc chồng, thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Trong số những người này, ngược lại có những người khá ngưỡng mộ Trịnh Mậu Nhiên, tới tuổi này rồi còn có thể kiếm được một hồng nhan tri kỷ xinh đẹp như vậy.
Nhìn dáng người nhu mì xinh đẹp của Tống Thúy Bình, có người đã mơ ước đến. Người đến tuổi trung niên, có thể được như bí thư Trịnh vậy cũng là một phúc lớn. Hắn đấu với Trương Nhất Phàm, đó là Trương Nhất Phàm khiêu chiến quyền uy của hắn, phá vỡ bố cục của hắn.
Vốn hắn cũng muốn thu phục thế lực ở huyện Sa, đem quyền hạn vào trong tay mình, không ngờ rằng vị chủ tịch trẻ tuổi lại đằng đằng sát khí như vậy.
Trịnh Mậu Nhiên vốn nghĩ rằng Trương Nhất Phàm cuối cùng sẽ đến cầu xin hắn, vạn lần cũng không nghĩ rằng Trương Chấn Nam đến, hoàn toàn làm thay đổi vận mệnh của huyện Sa.
Tối ngày hôm sau, một chiếc xe con quân đội đi vào huyện Sa.
Trương Nhất Phàm ở nhà khách chị Âm tiếp Trương Chấn Nam. Đến cùng với ông còn có hai cảnh vệ rất uy vũ.
Hai người lính vũ trang hạng nặng đó đứng bên trong, giống như là hai thiên thần, làm cho những người khách ở xa đến đều nhìn dè chừng, không dám tiến lên phía trước.
Trương Chấn Nam liền phất phất tay;
- Hai người tìm chỗ nào ngồi xuống đi! Đừng có đứng trong này mãi vậy!
- Không được, bảo vệ thủ trưởng là nhiệm vụ của chúng tôi!
Hai người đồng thanh trả lời.
Trương Chấn Nam liền trừng mắt nhìn hai người một cái.
- Đây là ở bên ngoài, không cần cứng nhắc như vậy đâu? Tôi với em trai nói chuyện một lát, các người lo lắng cái gì chứ?
Hai tên cảnh vệ nghe nói Trương Nhất Phàm là em trai thủ trưởng, đồng thanh chào.
- Chào thủ trưởng!
Trương Nhất Phàm cười cười, nói với mấy nhân viên phục vụ.
- Pha trà mời bọn họ, loại ngon nhất đó nha.
Hai gã quân nhân chậm chạp cứ đứng yên, Trương Chấn Nam liền hét lên một tiếng.
- Thiên chức của quân nhân là gì?
- Báo cáo thủ trưởng, thiên chức của quân nhân là kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!
Nghe lời đáp của hai người vang lên, những người khách ở xa liền mỉm cười.
Trương Chấn Nam quát một tiếng:
- Nghiêm! Bên trái quay, đi mười bước về phía trước!
Thấy hai người nghiêm bước, đi đến bên cạnh một cái bàn gần tường, hắn hô.
- Hai người ngồi xuống đó, hôm nay nhiệm vụ của hai người là ăn cơm.
Lúc này Đường Vũ vội vàng chạy tới,
- Anh Phàm.
Sau khi nhìn thấy vị quân nhân ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, Đường Vũ ngay lập tức có một cảm giác sôi trào nhiệt huyết, lại nhìn thấy hai vị cảnh vệ kia, hắn dường như nhớ lại lúc tham gia quân ngũ.
Quân nhân! Làm cho người ta có một sự kính nể, làm cho người ta có một sự sung bái.
Hắn là từ quân ngũ đi ra, cho nên đối với quân nhân có cảm tình đặc biệt sâu đậm.
Trương Nhất Phàm cười nói.
- Ngồi đi! Đây là anh trai tôi.
Cũng không giới thiệu thân phận quân ngũ của Trương Chấn Nam, chỉ là tùy ý nói một câu.
Đường Vũ nhìn quần áo Trương Chấn Nam màu vàng tùng diệp và ngôi sao Kim kia, ngay lập tức có vẻ hoảng sợ. Nguy rồi! Đây chắc chắn là một nhân vật cấp thiếu tướng.
Đương nhiên thiếu tướng Trương Chấn Nam trẻ tuổi như vậy, chắc chắn có quan hệ thân thiết với gia tộc lớn ở Lĩnh Nam. Ngoại trừ Trương Chấn Nam ra, trong gia tộc của hắn cũng có người được những đãi ngộ đặc biệt như vậy. mặc dù tuổi tác của họ lớn hơn Trương Chấn Nam một chút, ít nhất là chính sách đãi ngộ này không có thay đổi.
Nhìn nhân vật cấp thiếu tướng này, Đường Vũ càng khẳng định thân phận của Trương Nhất Phàm. Hôm nay hai người không ngồi ở phòng bao mà ngồi ở sảnh tiếp khách, xung quanh hai người hầu như không có khách nào cả.
Chỉ có mấy người tò mò ngồi ở chỗ xa xa đằng kia nhòm sang. Đường Vũ kính cẩn mời thuốc, cười nói.
- Tôi đi một chút, mọi người cứ nói chuyện đi.
Sau đó hắn kêu mấy người lại, canh giữ ở cửa khách sạn, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho thủ trưởng.
Tuy rằng hắn làm như vậy thực tế không có ý nghĩa gì, cũng gọi là tận tâm. Anh em uống rượu, hút thuốc. Trương Chấn Nam cười ha hả nhìn em:
- Chú ba, mấy tháng không gặp, chú trưởng thành nhiều rồi.
- Thật sao?
Trương Nhất Phàm cười.
- Có thể là hoàn cảnh tạo nên con người đó!
Nghĩ đến tình hình của huyện Sa, hắn liền không kìm nổi, nhíu mày suy nghĩ.
Trương Chấn Nam rất rõ tính của em trai mình, cụng ly với em một cái.
- Gặp phải vấn đề khó khăn đúng không? Có phải ở huyện Sa có người cứng đầu không nghe lời, liên kết chống lại chú?
- Bọn họ dám.
Trương Nhất Phàm hung hăng cầm ly rượu, nhưng lại không chịu nói ra những khó xử ở trong lòng.
Trương Chấn Nam khẽ mỉm cười.
- Chú hả, từ nhỏ đã cứng đầu rồi, biết tại sao hôm nay anh tới đây không? Đổng Tiểu Phàm đã nói với anh hết rồi, tên tiểu tử cứng đầu này, có một số việc một mình em chống đỡ được sao?
- Đổng Tiểu Phàm làm sao biết được?
Mấy ngày nay mình có gọi điện thoại nói chuyện với cô ta đâu, mà Đổng Tiểu Phàm cũng im lặng không liên lạc với mình.
Nha đầu kia có được thông tin từ đâu chứ, không biết có phải Hồ Lôi nói với cô ta không.
Trương Chấn Nam lên tiếng:
- Đổng Tiểu Phàm, cô bé này thật không tồi, chú mấy tháng nay không gọi điện thoại cho cô ta mà cô ta vẫn luôn quan tâm tới chú. Nếu không có cô ấy nói, anh vẫn không thể biết tình hình ở đây loạn như vậy. Người ta nghĩ đến chú, lại phân vân lo lắng cho chú nên liền bảo anh đến đây.
Trương Nhất Phàm hơi ngượng ngùng, trong lòng khá cảm kích Đổng Tiểu Phàm. Chỉ có điều không ngờ là anh cả lại mang cả quân đội đến đây. Xem ra diễn tập là giả, tới huyện Sa mới là thật.
Trưởng ban chỉ huy quân sự Chúc không biết từ đâu nhận được tin tức, lập tức mang theo mấy người chạy tới, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi cùng với một người cấp bậc thiếu tướng, liền nhanh chạy tới chào hỏi.
Không ngờ hai tên cảnh vệ đang ngồi ăn cơm ở bàn cạnh tường lập tức chạy đến cản lại, người lạ không được tới gần.
Trương Nhất Phàm nói với anh cả.
- Anh ta là trưởng ban quân sự Chúc.
Trương Chấn Nam phất tay, hai gã cảnh vệ mới lui xuống cho người ta qua. Cái gì là kỷ luật quân đội? Phong độ của bọn họ, biểu hiện của bọn họ, chế độ của họ chính là kỷ luật quân đội.
Chúc Cương cũng là người từng qua quân ngũ, biết được độ nông sâu của nó, bình thường lúc nào cũng có bộ mặt lạnh, cũng không thể cười nổi lên.
- Chào thủ trưởng!
- Anh chính là trưởng ban chỉ huy quân sự của huyện Sa?
Trương Chấn Nam nhìn thoáng qua, không làm sao vui được. Tình cảnh của em trai ta hôm nay, xem ra là những lão cáo già không ủng hộ. Chúc Cương từ trước đến giờ chỉ để ý đến chuyện của mình, chưa bao giờ nhúng tay vào mâu thuẫn của huyện ủy và chính phủ, các người đấu thì kệ các người, ta đây không quan tâm đến.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại đưa tới một nhân vật thiếu tướng, không thể không làm hắn có vài phần kính trọng. Lúc đầu ở Cuộc hợp thường vụ ủng hộ Trương Nhất Phàm, chỉ là vì một câu của Thẩm Uyển Vân, nhưng không ngờ sau lưng anh ta còn có thế lực lớn như vậy.
- Vâng, vâng, tôi là Chúc Cương.
Chúc Cương rất thận trọng cười nói. Trương Chấn Nam phất tay.
- Hôm nay tôi ở lại huyện Sa, tối nay anh qua đây đi.
- Dạ được ạ, được ạ!
Chúc Cương gật gật đầu nhưng không đi khỏi.
Trương Chấn Nam nhìn hắn một cái.
- Chúc trưởng ban có muốn ngồi xuống uống một ly không?
Chúc Cương nào dám? Vội vàng lau mồ hôi.
- Không được, không được, các ngài nói chuyện đi, tối nay tôi đến tiếp ngài sau.
Trưởng ban chỉ huy quân sự và các trưởng ban thường giao tiếp nhưng hắn ít khi gặp được cấp bậc sĩ quan lớn như vậy, vì vậy mà xưa nay ở huyện Sa Chúc Cương rất oai nghiêm, giờ phút này cũng không có một chút cáu kỉnh.
Thân phận này của hắn, trong mắt một thiếu tướng thì chẳng là cái gì cả?
Sau khi Chúc Cương rời khỏi, Trương Nhất Phàm cũng không gọi hắn.
Anh cả đến đây, xem như là cho lão cáo già ở huyện Sa này một bài học, tôi không phải ngồi im, các người có người, tôi cũng có người. Xem hậu phương của ai vững chắc hơn.
Muốn so hậu phương à, chẳng thèm so với ngươi, chỉ sợ hù chết ngươi thôi!
Hai anh em uống rượu xong, ngồi lại hai giờ đồng hồ. Khi ra về, hai người đứng trước chiếc Audi của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đứng nghiêm.
- Chào thủ trưởng!
Hóa ra tên tiểu tử này biết Trương Chấn Nam, nhưng Trương Chấn Nam lại không biết hắn. Vì thế hắn quay qua nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cười nói:
- Đây là lái xe kiêm vệ sĩ của em, Liễu Hải, thân thủ không tồi đâu!
Liễu Hải cười ha hả:
- Tôi ở trong quân đội đã gặp qua ngài rồi, ngài là thiếu tướng Trương Chấn Nam. Tôi cũng đã nghe ngài nói chuyện rồi!
- Ồ! Anh trước kia là quân nhân à?
Trương Chấn Nam lập tức có hứng thú với tên tiểu tử trước mặt.
- Tôi là %¥###? ##¥¥¥
Liễu Hải đọc to phiên hiệu bộ đội của mình, Trương Chấn Nam liền cười to, vỗ vỗ vai Liễu Hải:
- Một tiểu tử không tồi. Khi nào tôi tặng anh một huân chương!
- Thật vậy ạ? Vậy cảm ơn thủ trưởng rất nhiều!
Khi hai người chia tay, Trương Chấn Nam nói:
- Tối nay tôi ở lại huyện Sa, chú kêu đội trưởng đội trị an đến, mọi người thương lượng một chút hành động cụ thể như thế nào.
Đợi sau khi Trương Chấn Nam đi, Trương Nhất Phàm liền kêu Đường Vũ đến, hai người ở trong xe nói mấy câu.
- Đợi người nắm giữ tình hình đến báo cáo cụ thể với anh cả ta, tối nay lập tức hành động! Đánh cho bọn họ không kịp trở tay!
Thời điểm đánh trả đến rồi! Cũng là lúc để cho bọn họ biết thế lực của người nhà họ Trương một chút! Trên thế giới không có ai không thất bại, nhưng làm người ít nhất cũng phải để cho mình không oán trách không hối hận! Không phải sợ thua, cũng không thể dễ dàng nhận thua!
Huyện Sa đã trở thành cái lò lớn cho mình tập dượt rồi, có thể từ đống tro tàn hồi sinh hay không, từ nhộng hóa bướm, trong hai năm gian khổ phấn đấu, thành anh hùng, thành bại là ở đây.
Tuyệt đối không thể làm mất mặt Trương gia Lĩnh Nam được, đây là niềm tin duy nhất trong lòng Trương Nhất Phàm!
Đây là cuộc chiến âm thầm giữa chốn quan trường, cũng là cuộc đọ sức của những thế lực tuyệt đối. Ba thế lực lớn của Huyện Sa đang trong lúc giằng co lẫn nhau, một sống một chết.
Trương Nhất Phàm là nhân tài mới xuất hiện, được nhiều sủng ái của chốn quan trường, rốt cuộc không biết thế nào mà lần này quyết chiến trổ hết tài năng?
Trịnh Mậu Nhiên không phải tự nhiên ngồi với vài người. Trưởng ban thư ký Diêu Ôn, Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình, Cục trưởng cục Tài chính Lý Khánh Tùng, Bí thư Đảng ủy công an Vương Bác….
Vương Bác vừa mới từ trên tỉnh về, vì Trịnh Mậu Nhiên cho rằng vở kịch này diễn gần như xong rồi. Hắn lo lắng thời gian sau Trương Nhât Phàm sẽ tìm cớ khác, đỡ một người của mình lên đài, Vương Bác như vậy sẽ dễ bị lợi dụng.
Đây là cuộc họp nhỏ, cũng là cuộc gặp mặt của những kẻ đồng mưu, Trịnh Mậu Nhiên cười nói:
- Vương Bác à, anh đi nước này rất hay, bây giờ Trương Nhất Phàm chỉ sợ là sứt đầu mẻ trán thôi.
Vương Bác đắc ý cười, vuốt râu cằm nói:
- Hắn không chịu xem thử đây là địa bàn của ai, một chủ tịch huyện nhỏ nhoi mà không biết lượng sức mình, dám khiêu chiến với Bí thư Trịnh của chúng ta? Hắn muốn nâng đỡ người của mình, vậy tôi làm cho hắn thêm rối ren, khiến hắn bị gây sức ép. Chắc những người dưới đó không dễ nghe lời vậy đâu. Lại thêm vụ nước sạch, thì cũng để hắn lãnh đủ.
Đội trưởng Đội công an hình sự cũng là người thân tín của Vương Bác, người bình thường không điều động được, hắn cũng không tín nhiệm Đường Vũ, có thể loại bỏ được các thế lực bất hợp pháp ở Huyện Sa.
Nhiều năm như vậy, những vụ án lớn ở huyện Sa thấy không còn, án nhỏ lúc nào cũng có, duy trì thế cục tương đối vừa ý. Những tên tội phạm nhỏ bắt rồi lại thả, thả rồi lại bắt, đã thành một thông lệ.
Tống Thúy Bình đi đến bên cạnh Trịnh Mậu Nhiên, nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn. Mối quan hệ mờ ám giữa hai người bọn họn, trước mặt những người này không gì có thể giấu diếm được. Tống Thúy Bình cũng không làm ra vẻ, giống như người vợ chăm sóc chồng, thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Trong số những người này, ngược lại có những người khá ngưỡng mộ Trịnh Mậu Nhiên, tới tuổi này rồi còn có thể kiếm được một hồng nhan tri kỷ xinh đẹp như vậy.
Nhìn dáng người nhu mì xinh đẹp của Tống Thúy Bình, có người đã mơ ước đến. Người đến tuổi trung niên, có thể được như bí thư Trịnh vậy cũng là một phúc lớn. Hắn đấu với Trương Nhất Phàm, đó là Trương Nhất Phàm khiêu chiến quyền uy của hắn, phá vỡ bố cục của hắn.
Vốn hắn cũng muốn thu phục thế lực ở huyện Sa, đem quyền hạn vào trong tay mình, không ngờ rằng vị chủ tịch trẻ tuổi lại đằng đằng sát khí như vậy.
Trịnh Mậu Nhiên vốn nghĩ rằng Trương Nhất Phàm cuối cùng sẽ đến cầu xin hắn, vạn lần cũng không nghĩ rằng Trương Chấn Nam đến, hoàn toàn làm thay đổi vận mệnh của huyện Sa.
Tối ngày hôm sau, một chiếc xe con quân đội đi vào huyện Sa.
Trương Nhất Phàm ở nhà khách chị Âm tiếp Trương Chấn Nam. Đến cùng với ông còn có hai cảnh vệ rất uy vũ.
Hai người lính vũ trang hạng nặng đó đứng bên trong, giống như là hai thiên thần, làm cho những người khách ở xa đến đều nhìn dè chừng, không dám tiến lên phía trước.
Trương Chấn Nam liền phất phất tay;
- Hai người tìm chỗ nào ngồi xuống đi! Đừng có đứng trong này mãi vậy!
- Không được, bảo vệ thủ trưởng là nhiệm vụ của chúng tôi!
Hai người đồng thanh trả lời.
Trương Chấn Nam liền trừng mắt nhìn hai người một cái.
- Đây là ở bên ngoài, không cần cứng nhắc như vậy đâu? Tôi với em trai nói chuyện một lát, các người lo lắng cái gì chứ?
Hai tên cảnh vệ nghe nói Trương Nhất Phàm là em trai thủ trưởng, đồng thanh chào.
- Chào thủ trưởng!
Trương Nhất Phàm cười cười, nói với mấy nhân viên phục vụ.
- Pha trà mời bọn họ, loại ngon nhất đó nha.
Hai gã quân nhân chậm chạp cứ đứng yên, Trương Chấn Nam liền hét lên một tiếng.
- Thiên chức của quân nhân là gì?
- Báo cáo thủ trưởng, thiên chức của quân nhân là kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!
Nghe lời đáp của hai người vang lên, những người khách ở xa liền mỉm cười.
Trương Chấn Nam quát một tiếng:
- Nghiêm! Bên trái quay, đi mười bước về phía trước!
Thấy hai người nghiêm bước, đi đến bên cạnh một cái bàn gần tường, hắn hô.
- Hai người ngồi xuống đó, hôm nay nhiệm vụ của hai người là ăn cơm.
Lúc này Đường Vũ vội vàng chạy tới,
- Anh Phàm.
Sau khi nhìn thấy vị quân nhân ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, Đường Vũ ngay lập tức có một cảm giác sôi trào nhiệt huyết, lại nhìn thấy hai vị cảnh vệ kia, hắn dường như nhớ lại lúc tham gia quân ngũ.
Quân nhân! Làm cho người ta có một sự kính nể, làm cho người ta có một sự sung bái.
Hắn là từ quân ngũ đi ra, cho nên đối với quân nhân có cảm tình đặc biệt sâu đậm.
Trương Nhất Phàm cười nói.
- Ngồi đi! Đây là anh trai tôi.
Cũng không giới thiệu thân phận quân ngũ của Trương Chấn Nam, chỉ là tùy ý nói một câu.
Đường Vũ nhìn quần áo Trương Chấn Nam màu vàng tùng diệp và ngôi sao Kim kia, ngay lập tức có vẻ hoảng sợ. Nguy rồi! Đây chắc chắn là một nhân vật cấp thiếu tướng.
Đương nhiên thiếu tướng Trương Chấn Nam trẻ tuổi như vậy, chắc chắn có quan hệ thân thiết với gia tộc lớn ở Lĩnh Nam. Ngoại trừ Trương Chấn Nam ra, trong gia tộc của hắn cũng có người được những đãi ngộ đặc biệt như vậy. mặc dù tuổi tác của họ lớn hơn Trương Chấn Nam một chút, ít nhất là chính sách đãi ngộ này không có thay đổi.
Nhìn nhân vật cấp thiếu tướng này, Đường Vũ càng khẳng định thân phận của Trương Nhất Phàm. Hôm nay hai người không ngồi ở phòng bao mà ngồi ở sảnh tiếp khách, xung quanh hai người hầu như không có khách nào cả.
Chỉ có mấy người tò mò ngồi ở chỗ xa xa đằng kia nhòm sang. Đường Vũ kính cẩn mời thuốc, cười nói.
- Tôi đi một chút, mọi người cứ nói chuyện đi.
Sau đó hắn kêu mấy người lại, canh giữ ở cửa khách sạn, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho thủ trưởng.
Tuy rằng hắn làm như vậy thực tế không có ý nghĩa gì, cũng gọi là tận tâm. Anh em uống rượu, hút thuốc. Trương Chấn Nam cười ha hả nhìn em:
- Chú ba, mấy tháng không gặp, chú trưởng thành nhiều rồi.
- Thật sao?
Trương Nhất Phàm cười.
- Có thể là hoàn cảnh tạo nên con người đó!
Nghĩ đến tình hình của huyện Sa, hắn liền không kìm nổi, nhíu mày suy nghĩ.
Trương Chấn Nam rất rõ tính của em trai mình, cụng ly với em một cái.
- Gặp phải vấn đề khó khăn đúng không? Có phải ở huyện Sa có người cứng đầu không nghe lời, liên kết chống lại chú?
- Bọn họ dám.
Trương Nhất Phàm hung hăng cầm ly rượu, nhưng lại không chịu nói ra những khó xử ở trong lòng.
Trương Chấn Nam khẽ mỉm cười.
- Chú hả, từ nhỏ đã cứng đầu rồi, biết tại sao hôm nay anh tới đây không? Đổng Tiểu Phàm đã nói với anh hết rồi, tên tiểu tử cứng đầu này, có một số việc một mình em chống đỡ được sao?
- Đổng Tiểu Phàm làm sao biết được?
Mấy ngày nay mình có gọi điện thoại nói chuyện với cô ta đâu, mà Đổng Tiểu Phàm cũng im lặng không liên lạc với mình.
Nha đầu kia có được thông tin từ đâu chứ, không biết có phải Hồ Lôi nói với cô ta không.
Trương Chấn Nam lên tiếng:
- Đổng Tiểu Phàm, cô bé này thật không tồi, chú mấy tháng nay không gọi điện thoại cho cô ta mà cô ta vẫn luôn quan tâm tới chú. Nếu không có cô ấy nói, anh vẫn không thể biết tình hình ở đây loạn như vậy. Người ta nghĩ đến chú, lại phân vân lo lắng cho chú nên liền bảo anh đến đây.
Trương Nhất Phàm hơi ngượng ngùng, trong lòng khá cảm kích Đổng Tiểu Phàm. Chỉ có điều không ngờ là anh cả lại mang cả quân đội đến đây. Xem ra diễn tập là giả, tới huyện Sa mới là thật.
Trưởng ban chỉ huy quân sự Chúc không biết từ đâu nhận được tin tức, lập tức mang theo mấy người chạy tới, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi cùng với một người cấp bậc thiếu tướng, liền nhanh chạy tới chào hỏi.
Không ngờ hai tên cảnh vệ đang ngồi ăn cơm ở bàn cạnh tường lập tức chạy đến cản lại, người lạ không được tới gần.
Trương Nhất Phàm nói với anh cả.
- Anh ta là trưởng ban quân sự Chúc.
Trương Chấn Nam phất tay, hai gã cảnh vệ mới lui xuống cho người ta qua. Cái gì là kỷ luật quân đội? Phong độ của bọn họ, biểu hiện của bọn họ, chế độ của họ chính là kỷ luật quân đội.
Chúc Cương cũng là người từng qua quân ngũ, biết được độ nông sâu của nó, bình thường lúc nào cũng có bộ mặt lạnh, cũng không thể cười nổi lên.
- Chào thủ trưởng!
- Anh chính là trưởng ban chỉ huy quân sự của huyện Sa?
Trương Chấn Nam nhìn thoáng qua, không làm sao vui được. Tình cảnh của em trai ta hôm nay, xem ra là những lão cáo già không ủng hộ. Chúc Cương từ trước đến giờ chỉ để ý đến chuyện của mình, chưa bao giờ nhúng tay vào mâu thuẫn của huyện ủy và chính phủ, các người đấu thì kệ các người, ta đây không quan tâm đến.
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại đưa tới một nhân vật thiếu tướng, không thể không làm hắn có vài phần kính trọng. Lúc đầu ở Cuộc hợp thường vụ ủng hộ Trương Nhất Phàm, chỉ là vì một câu của Thẩm Uyển Vân, nhưng không ngờ sau lưng anh ta còn có thế lực lớn như vậy.
- Vâng, vâng, tôi là Chúc Cương.
Chúc Cương rất thận trọng cười nói. Trương Chấn Nam phất tay.
- Hôm nay tôi ở lại huyện Sa, tối nay anh qua đây đi.
- Dạ được ạ, được ạ!
Chúc Cương gật gật đầu nhưng không đi khỏi.
Trương Chấn Nam nhìn hắn một cái.
- Chúc trưởng ban có muốn ngồi xuống uống một ly không?
Chúc Cương nào dám? Vội vàng lau mồ hôi.
- Không được, không được, các ngài nói chuyện đi, tối nay tôi đến tiếp ngài sau.
Trưởng ban chỉ huy quân sự và các trưởng ban thường giao tiếp nhưng hắn ít khi gặp được cấp bậc sĩ quan lớn như vậy, vì vậy mà xưa nay ở huyện Sa Chúc Cương rất oai nghiêm, giờ phút này cũng không có một chút cáu kỉnh.
Thân phận này của hắn, trong mắt một thiếu tướng thì chẳng là cái gì cả?
Sau khi Chúc Cương rời khỏi, Trương Nhất Phàm cũng không gọi hắn.
Anh cả đến đây, xem như là cho lão cáo già ở huyện Sa này một bài học, tôi không phải ngồi im, các người có người, tôi cũng có người. Xem hậu phương của ai vững chắc hơn.
Muốn so hậu phương à, chẳng thèm so với ngươi, chỉ sợ hù chết ngươi thôi!
Hai anh em uống rượu xong, ngồi lại hai giờ đồng hồ. Khi ra về, hai người đứng trước chiếc Audi của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đứng nghiêm.
- Chào thủ trưởng!
Hóa ra tên tiểu tử này biết Trương Chấn Nam, nhưng Trương Chấn Nam lại không biết hắn. Vì thế hắn quay qua nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cười nói:
- Đây là lái xe kiêm vệ sĩ của em, Liễu Hải, thân thủ không tồi đâu!
Liễu Hải cười ha hả:
- Tôi ở trong quân đội đã gặp qua ngài rồi, ngài là thiếu tướng Trương Chấn Nam. Tôi cũng đã nghe ngài nói chuyện rồi!
- Ồ! Anh trước kia là quân nhân à?
Trương Chấn Nam lập tức có hứng thú với tên tiểu tử trước mặt.
- Tôi là %¥###? ##¥¥¥
Liễu Hải đọc to phiên hiệu bộ đội của mình, Trương Chấn Nam liền cười to, vỗ vỗ vai Liễu Hải:
- Một tiểu tử không tồi. Khi nào tôi tặng anh một huân chương!
- Thật vậy ạ? Vậy cảm ơn thủ trưởng rất nhiều!
Khi hai người chia tay, Trương Chấn Nam nói:
- Tối nay tôi ở lại huyện Sa, chú kêu đội trưởng đội trị an đến, mọi người thương lượng một chút hành động cụ thể như thế nào.
Đợi sau khi Trương Chấn Nam đi, Trương Nhất Phàm liền kêu Đường Vũ đến, hai người ở trong xe nói mấy câu.
- Đợi người nắm giữ tình hình đến báo cáo cụ thể với anh cả ta, tối nay lập tức hành động! Đánh cho bọn họ không kịp trở tay!
/1313
|