Trương Nhất Phàm tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm hắn một cách rất đáng yêu.
- Anh ngủ đi!
Giọng nói của Đổng Tiểu Phàm vẫn dịu dàng như vậy, yên bình như vậy, thật giống như lúc hai người còn bé, Đổng Tiểu Phàm như một con búp bê sứ đáng yêu, lẳng lặng ngồi bên giường chờ Trương Nhất Phàm tỉnh lại.
Mọi thứ cũng quen thuộc như vậy, ấm áp như vậy, thời khắc đó, khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác như được quay lại thuở trước, ngày tháng hai người còn nhỏ vô tư vui đùa.
Chỉ có điều sự bình tĩnh giữa hai hàng lông mày của Đổng Tiểu Phàm luôn khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Giấc ngủ này thật dài, giống như đã qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng vậy. Trong lúc Trương Nhất Phàm đang mơ mơ màng màng, vẫn luôn có cảm giác có ai đó đang kêu gào mình.
Trong đầu hắn tràn đầy hình bóng của mấy cô gái, lúc thì là Đổng Tiểu Phàm, lúc là Hà Tiêu Tiêu, lúc lại là Thẩm Uyển Vân, Lưu Hiểu Hiên… Những hình ảnh quen thuộc, lúc nào cũng hiện ra trước mắt hắn.
“Đổng Tiểu Phàm không phải đã đi Mỹ rồi sao? Chẳng lẽ cô ấy đã đồng ý quay về rồi?” Không ngờ vừa mở mắt quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy. Trương Nhất Phàm liền ngọ nguậy muốn ngồi dậy:
- Tiểu Phàm, cuối cùng em cũng chịu quay về rồi!
- Đừng động đậy, bác sỹ nói anh còn phải tĩnh dưỡng.
Vừa nhìn thấy Trương Nhất Phàm muốn ngồi dậy, Đổng Tiểu Phàm liền lập tức đỡ lấy người hắn. Một cảm giác thật ấm áp sưởi ấm toàn thân, khiến Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Một động tác rất nhỏ, chứa đựng biết bao tình cảm. Một câu nói quan tâm, lại cất giấu bao nhiêu lo lắng? Trương Nhất Phàm yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt bình lặng trong trẻo của Tiểu Phàm, cảm động, áy náy, hưng phấn, kinh hỷ… tất thảy mọi cảm xúc đều dâng lên trong lòng.
Đổng Tiểu Phàm trong lòng thấy rất phức tạp, rất mơ hồ, nhưng khoảnh khắc Trương Nhất Phàm tỉnh lại, tất cả những điều đó lập tức hóa thành hư ảo. Làm người, quả thật không có gì quan trọng hơn việc được sống!
Trong hai ngày Trương Nhất Phàm hôn mê, bác sĩ cũng rất lo lắng, rõ ràng xác định tất cả các mức sinh lý đều bình thường rồi, nhưng Trương Nhất Phàm mãi vẫn không tỉnh lại, đến nỗi làm cho bọn họ nghi ngờ y thuật của mình có phải xảy ra vấn đề gì rồi không.
Cũng may rốt cuộc hai ngày sau Trương Nhất Phàm cũng tỉnh lại, hai người gặp lại nhau, Đổng Tiểu Phàm liền quên luôn việc báo tin vui cho những người đang chờ ngoài kia.
Hồ Lôi, Băng Băng, Ôn Nhã, Liễu Hải, còn có chị gái cùng mẹ Trương Nhất Phàm, và cả Thẩm Uyển Vân vốn đã rời đi, mọi người đều đến đông đủ. Bao nhiêu người như vậy trực ở cửa phòng bệnh, thầm lặng cầu nguyện cho Trương Nhất Phàm mau tỉnh lại.
Chuyện Trương Nhất Phàm bị đâm, Băng Băng không dám nói cho bọn người Liễu Hồng, cũng không nói cho ai khác. Một phần vì chuyện như thế này không phải đáng tuyên dương gì, phần là sợ người đến đông quá, sẽ làm cho bệnh viện rối loạn. Ở Huyện Sa ngoại trừ mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện, chuyện này vẫn phải giữ bí mật với những người khác.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại, Đổng Tiểu Phàm rớm rớm nước mắt, cô cũng giống như những người ngoài kia, suốt hai đêm liền không ngủ, mọi người đều lặng lẽ chờ đợi như vậy.
Trương Nhất Phàm nắm lấy tay Tiểu Phàm, nói:
- Anh xin lỗi! Bà chủ nhỏ, anh đã làm em tủi thân rồi.
Đổng Tiểu Phàm u oán lườm hắn một cái, nước mắt vẫn theo khóe mắt trào ra, cô vội lấy tay lau đi, nói:
- Mọi người vẫn còn đang đợi bên ngoài, để em đi gọi bác sĩ.
- Đừng! Để anh ngắm em thêm một lát nữa rồi hẵng đi.
Trương Nhất Phàm nói rồi giữ tay cô không buông.
- Em không đi Mỹ nữa, sau này không phải còn nhiều thời gian để anh ngắm em sao? Cô và mọi người ở bên ngoài chờ suốt hai ngày nay rồi.
Đổng Tiểu Phàm rút bàn tay nhỏ bé ra, mặt vẫn đẫm nước mắt bước ra cửa.
Cửa vừa mở ra, Hồ Lôi ngay lập tức xông lên hỏi:
- Nhất Phàm tỉnh rồi sao?
- Vâng!
Đổng Tiểu Phàm ra sức gật gật đầu, không biết vì sao, cô bỗng nhiên rất muốn khóc, muốn khóc thật to. Kích động, vui sướng, tủi thân…
Tâm trạng phức tạp như vậy khiến Đổng Tiểu Phàm làm thế nào cũng không kìm được nước mắt.
Nghe tin Trương Nhất Phàm đã tỉnh lại, mọi người liền xếp hàng, chậm rãi đi vào. Trương Bội Bội tiến đến, ôm lấy vai Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm.
- Oa ——
Đổng Tiểu Phàm không kiềm chế được nữa, liền ghé vào vai Trương Bội Bội khóc lớn thành tiếng.
Trương Bội Bội cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của Đổng Tiểu Phàm, an ủi cô gái thuần khiết này.
Bác sĩ đi đến, nhìn thấy phòng bệnh của Trương Nhất Phàm chật cứng người, liền khuyên nhủ:
- Mọi người không cần ở lại lâu quá, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi. Cũng không nên một lần vào đông như vậy, có thể phân thành từng nhóm mà vào.
Vì thế, người trong phòng bệnh liền đi ra ngoài, chỉ còn lại mẹ Trương Nhất Phàm, sau đó Trương Bội Bội cũng kéo tay Đổng Tiểu Phàm vào. Ba người ngồi nói chuyện với Trương Nhất Phàm một lát, rồi mẹ hắn Ngô Tú Khanh cũng chủ động rời đi, trước khi đi còn dặn dò Đổng Tiểu Phàm:
- Con cũng mau về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay con vất vả quá rồi. Mẹ nói này thằng ba, con sau này không được bắt nạt Tiểu Phàm đâu đấy, nếu không người làm mẹ như ta sẽ không tha cho con đâu.
Đợi mẹ và chị gái Trương Nhất Phàm đi ra, Hồ Lôi và Băng Băng, Liễu Hải, còn có Ôn Nhã mới cùng nhau bước vào, nói:
- Anh Phàm, anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, lần này đúng thật đã hù mọi người sợ muốn chết. Con mẹ nó, mấy thằng đó thật khốn nạn, có điều, Đường Vũ đã về tiến hành điều tra trước rồi. Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh đi! Những việc khác cũng không cần phải lo nghĩ.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Vất vả cho mọi người rồi.
- Bọn em không sao, chỉ có Tiểu Phàm suốt hai ngày nay cứ túc trực ở đây, không rời nửa bước. Em đoán nếu lần này anh không tỉnh lại, cô ấy chắc sẽ tự sát vì tình mất.
- Nói cái gì vậy? Anh thật là thối mồm.
Băng Băng liền mắng Hồ Lôi, hắn ta cười nói:
- Không sao, anh Phàm mệnh lớn, bị người ta đâm hai lần đều không chết, sao có thể vì một câu nói của anh mà chết được. Anh ấy là mèo biến thành, có chín mạng cơ mà. (hồ ly)
- Đúng là cái mồm quạ đen xui xẻo, anh Phàm anh đừng để ý đến anh ấy, toàn nói lung tung. Em thấy không nên gọi là Hồ Lôi nữa, nên gọi là hồ đồ thì có.
Băng Băng liền véo gã mấy cái, hai người cứ thế cười đùa rất vui vẻ.
Liễu Hải đỏ mặt, cúi gằm đầu, nói nhỏ với Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm, em xin lỗi, đều là em sơ suất…
Liễu Hải vừa mở miệng, Trương Nhất Phàm liền biết hắn muốn nói gì, liền khoát tay, nói:
- Liễu Hải, cậu là anh em tốt của tôi, chuyện này không thể trách cậu được. Cậu cũng không phải thần tiên, sao có thể lường trước mọi việc được chứ!
Hồ Lôi liền nói:
- Đúng, nếu như cậu thật sự trách bản thân, thì hãy đi bắt hai tên khốn khiếp đó rồi rút gân lột da chúng nó! Băm nát lũ chó ấy ra.
Liễu Hải không nói gì, dường như đang thề với lòng: “Nhất định phải tìm cho bằng được hai kẻ khốn khiếp đã hãm hại anh Phàm! Nếu không tôi không mang họ Liễu nữa.”
Nhìn thấy Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm liền gật đầu với cô, nói:
- Cô cũng đến rồi à, Ôn đại tiểu thư.
Ôn Nhã liền đỏ mặt, nói:
- Anh cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mọi người đều mong anh sớm hồi phục sức khỏe.
Ôn Nhã không nói gì khác, chỉ nhìn Trương Nhất Phàm đầy cảm kích.
Mọi người thấy Trương Nhất Phàm còn yếu, ngồi khoảng mười phút rồi đi ra ngoài.
Người cuối cùng bước vào là Thẩm Uyển Vân.
- Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Thẩm Uyển Vân mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh giường.
- Sao em cũng đến đây?
Sự xuất hiện của Thẩm Uyển Vân làm Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc. Không ngờ Thẩm Uyển Vân không chút để tâm, thấy không có ai khác ở đây, liền mỉm cười duyên dáng nói:
- Anh là tướng công của em, chẳng lẽ em lại không đến thăm sao?
Trương Nhất Phàm liếc ánh mắt ra cửa, rồi cười khổ, đã là lúc nào rồi mà Thẩm Uyển Vân còn có thể đùa được. Mà cũng chỉ có cô ấy mới cởi mở, lạc quan được như vậy, cũng không biết Đổng Tiểu Phàm lần này trở về, sẽ có dự định gì đây?
“Muốn hắn cắt đứt quan hệ với những cô gái khác chăng? Hay là lại một lần nữa bay về cái nước Mỹ chết tiệt?”
- Em biết anh sẽ không sao, anh phúc lớn mạng lớn mà.
Thẩm Uyển Vân dường như chẳng có chút gì lo lắng, trên mặt lúc nào cũng giữ một nụ cười mê hồn, cô dường như hiểu được tâm tư của Trương Nhất Phàm, nhếch nhếch lông mày, mỉm cười nói:
- Anh đang lo lắng cho chính cung nương nương ư? Cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với bác gái đấy!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Hai người không có việc gì chứ?
Thẩm Uyển Vẫn nói:
- Còn có thể có việc gì được, ai cũng lo lắng cho anh, làm gì còn tâm trí nghĩ đến việc khác chứ? Nhưng sau này có việc hay không thì em không biết. Em đã nói với anh rồi, bất kể cô ấy nói thế nào, anh cũng phải dành cho em một vị trí, nếu không em sẽ chết cho anh xem!
Trương Nhất Phàm trừng mắt lên nhìn cô, nói:
- Nói cái gì thế hả? Không lẽ chê anh giờ chưa đủ loạn sao?
Thẩm Uyển Vân liền mỉm cười:
- Nói đùa thôi, nhưng anh yên tâm, cô ấy lương thiện như vậy, hẳn là không nỡ tuyệt đường của chúng ta đâu! He he…
Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân cười vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không biết nói gì nữa. “Cô gái này, bất kể lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy!” Hai người ở trong phòng nói chuyện một lúc thì Thẩm Uyển Vân đứng dậy nói:
- Anh giữ gìn sức khỏe, có thời gian em sẽ lại đến thăm anh.
Đổng Tiểu Phàm đang ở ngoài hành lang chào tạm biệt mẹ và chị gái Trương Nhất Phàm:
- Dì Tô, chị Bội, tạm biệt mọi người!
- Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy, Tiểu Phàm.
Mẹ Nhất Phàm trong lòng có chút xót xa, “Tiểu Phàm lại gọi mình là dì rồi, ôi! Xem ra vướng mắc trong lòng con bé vẫn chưa được cởi bỏ. Cái thằng ba này! Đúng là có phúc mà không biết hưởng, có được người con gái tốt như Tiểu Phàm rồi lại còn làm chuyện tầm bậy gì nữa không biết?”
Thấy mẹ thở dài, Trương Bội Bội liền an ủi:
- Mẹ, không sao đâu, chuyện thanh niên thôi mà, sao tránh khỏi có lúc này lúc khác? Mẹ xem Nhất Phàm nhà mình người cũng khá được, năng lực lại tốt, đương nhiên sẽ có nhiều cô gái muốn theo đuổi nó, điều này cũng không có gì lạ cả. Nếu không có cô gái nào muốn cướp nó, con thấy mới là có vấn đề đấy.
- Cái tư tưởng gì vậy chứ? Con còn ủng hộ đàn ông năm thê bảy thiếp sao? Nếu như Khánh Sinh cũng như vậy, con không vả cho miệng nó vểnh lên trời mới lạ.
Dù sao mẹ cũng lớn tuổi rồi, tư tưởng nào có cởi mở được như thanh niên bây giờ? Nên bà liền thay Tiểu Phàm trút nỗi tức giận này.
Trương Bội Bội lại cười không để ý:
- Nếu như anh ấy có được cái năng lực này, thì con cũng chịu thôi. Chỉ sợ anh ấy chẳng có nổi cái bản lĩnh này đâu.
- Con đây đúng là “đứng nói chuyện không thấy đau lưng”, ai chẳng biết Khánh Sinh là người đàn ông thật thà.
Hai mẹ con mải tranh luận đến tận bãi đỗ xe sau bệnh viện. Tài xế nhìn thấy vội mở cửa xe cho hai người.
(đứng nói chuyện không thấy đau lưng: không thông cảm cho nỗi khổ của người khác, chỉ nói lời châm chọc)
Đổng Tiểu Phàm sau khi tiễn mẹ và chị Trương Nhất Phàm đi khỏi, vừa quay người lại thì nhìn thấy Thẩm Uyển Vân đứng sau lưng mình. Cô nhìn Thẩm Uyển Vân một cái, nhưng không nói gì, chỉ muốn đi thẳng vào phòng bệnh.
Thẩm Uyển Vân liền nói:
- Anh ấy vừa ngủ rồi, chúng ta ra ngoài một chút đi?
Đổng Tiểu Phàm liền dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói:
- Cô muốn nói gì?
Thẩm Uyển Vân tháo kính xuống, vẫn giữ nụ cười mỉm, nói:
- Cô không thấy chúng ta nên nói chuyện một chút sao?
Đổng Tiểu Phàm đứng đó, chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào người con gái tràn đầy tự tin này:
- Vậy được thôi!
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ đồ màu trắng, còn Thẩm Uyển Vân thì mặc một bộ trang phục hè màu đen. Hai người con gái tính cách không giống nhau, nhưng lại có vẻ đẹp thuộc hàng quốc sắc thiên hương giống nhau.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, Băng Băng liền chọc Hồ Lôi một cái, nói:
- Anh nói xem bọn họ đi với nhau làm gì?
Hồ Lôi thản thiên nói:
- Yên tâm đi, tuyệt đối không phải đi quyết đấu. Mà còn có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua là chuyện giữa hai người phụ nữ và một người đàn ông thôi mà.
Ôn Nhã nói:
- Tôi đoán cô Thẩm Uyển Vân kia chắc muốn thuyết phục Đổng Tiểu Phàm.
- Anh ngủ đi!
Giọng nói của Đổng Tiểu Phàm vẫn dịu dàng như vậy, yên bình như vậy, thật giống như lúc hai người còn bé, Đổng Tiểu Phàm như một con búp bê sứ đáng yêu, lẳng lặng ngồi bên giường chờ Trương Nhất Phàm tỉnh lại.
Mọi thứ cũng quen thuộc như vậy, ấm áp như vậy, thời khắc đó, khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác như được quay lại thuở trước, ngày tháng hai người còn nhỏ vô tư vui đùa.
Chỉ có điều sự bình tĩnh giữa hai hàng lông mày của Đổng Tiểu Phàm luôn khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Giấc ngủ này thật dài, giống như đã qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng vậy. Trong lúc Trương Nhất Phàm đang mơ mơ màng màng, vẫn luôn có cảm giác có ai đó đang kêu gào mình.
Trong đầu hắn tràn đầy hình bóng của mấy cô gái, lúc thì là Đổng Tiểu Phàm, lúc là Hà Tiêu Tiêu, lúc lại là Thẩm Uyển Vân, Lưu Hiểu Hiên… Những hình ảnh quen thuộc, lúc nào cũng hiện ra trước mắt hắn.
“Đổng Tiểu Phàm không phải đã đi Mỹ rồi sao? Chẳng lẽ cô ấy đã đồng ý quay về rồi?” Không ngờ vừa mở mắt quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy. Trương Nhất Phàm liền ngọ nguậy muốn ngồi dậy:
- Tiểu Phàm, cuối cùng em cũng chịu quay về rồi!
- Đừng động đậy, bác sỹ nói anh còn phải tĩnh dưỡng.
Vừa nhìn thấy Trương Nhất Phàm muốn ngồi dậy, Đổng Tiểu Phàm liền lập tức đỡ lấy người hắn. Một cảm giác thật ấm áp sưởi ấm toàn thân, khiến Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Một động tác rất nhỏ, chứa đựng biết bao tình cảm. Một câu nói quan tâm, lại cất giấu bao nhiêu lo lắng? Trương Nhất Phàm yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt bình lặng trong trẻo của Tiểu Phàm, cảm động, áy náy, hưng phấn, kinh hỷ… tất thảy mọi cảm xúc đều dâng lên trong lòng.
Đổng Tiểu Phàm trong lòng thấy rất phức tạp, rất mơ hồ, nhưng khoảnh khắc Trương Nhất Phàm tỉnh lại, tất cả những điều đó lập tức hóa thành hư ảo. Làm người, quả thật không có gì quan trọng hơn việc được sống!
Trong hai ngày Trương Nhất Phàm hôn mê, bác sĩ cũng rất lo lắng, rõ ràng xác định tất cả các mức sinh lý đều bình thường rồi, nhưng Trương Nhất Phàm mãi vẫn không tỉnh lại, đến nỗi làm cho bọn họ nghi ngờ y thuật của mình có phải xảy ra vấn đề gì rồi không.
Cũng may rốt cuộc hai ngày sau Trương Nhất Phàm cũng tỉnh lại, hai người gặp lại nhau, Đổng Tiểu Phàm liền quên luôn việc báo tin vui cho những người đang chờ ngoài kia.
Hồ Lôi, Băng Băng, Ôn Nhã, Liễu Hải, còn có chị gái cùng mẹ Trương Nhất Phàm, và cả Thẩm Uyển Vân vốn đã rời đi, mọi người đều đến đông đủ. Bao nhiêu người như vậy trực ở cửa phòng bệnh, thầm lặng cầu nguyện cho Trương Nhất Phàm mau tỉnh lại.
Chuyện Trương Nhất Phàm bị đâm, Băng Băng không dám nói cho bọn người Liễu Hồng, cũng không nói cho ai khác. Một phần vì chuyện như thế này không phải đáng tuyên dương gì, phần là sợ người đến đông quá, sẽ làm cho bệnh viện rối loạn. Ở Huyện Sa ngoại trừ mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện, chuyện này vẫn phải giữ bí mật với những người khác.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại, Đổng Tiểu Phàm rớm rớm nước mắt, cô cũng giống như những người ngoài kia, suốt hai đêm liền không ngủ, mọi người đều lặng lẽ chờ đợi như vậy.
Trương Nhất Phàm nắm lấy tay Tiểu Phàm, nói:
- Anh xin lỗi! Bà chủ nhỏ, anh đã làm em tủi thân rồi.
Đổng Tiểu Phàm u oán lườm hắn một cái, nước mắt vẫn theo khóe mắt trào ra, cô vội lấy tay lau đi, nói:
- Mọi người vẫn còn đang đợi bên ngoài, để em đi gọi bác sĩ.
- Đừng! Để anh ngắm em thêm một lát nữa rồi hẵng đi.
Trương Nhất Phàm nói rồi giữ tay cô không buông.
- Em không đi Mỹ nữa, sau này không phải còn nhiều thời gian để anh ngắm em sao? Cô và mọi người ở bên ngoài chờ suốt hai ngày nay rồi.
Đổng Tiểu Phàm rút bàn tay nhỏ bé ra, mặt vẫn đẫm nước mắt bước ra cửa.
Cửa vừa mở ra, Hồ Lôi ngay lập tức xông lên hỏi:
- Nhất Phàm tỉnh rồi sao?
- Vâng!
Đổng Tiểu Phàm ra sức gật gật đầu, không biết vì sao, cô bỗng nhiên rất muốn khóc, muốn khóc thật to. Kích động, vui sướng, tủi thân…
Tâm trạng phức tạp như vậy khiến Đổng Tiểu Phàm làm thế nào cũng không kìm được nước mắt.
Nghe tin Trương Nhất Phàm đã tỉnh lại, mọi người liền xếp hàng, chậm rãi đi vào. Trương Bội Bội tiến đến, ôm lấy vai Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm.
- Oa ——
Đổng Tiểu Phàm không kiềm chế được nữa, liền ghé vào vai Trương Bội Bội khóc lớn thành tiếng.
Trương Bội Bội cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của Đổng Tiểu Phàm, an ủi cô gái thuần khiết này.
Bác sĩ đi đến, nhìn thấy phòng bệnh của Trương Nhất Phàm chật cứng người, liền khuyên nhủ:
- Mọi người không cần ở lại lâu quá, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi. Cũng không nên một lần vào đông như vậy, có thể phân thành từng nhóm mà vào.
Vì thế, người trong phòng bệnh liền đi ra ngoài, chỉ còn lại mẹ Trương Nhất Phàm, sau đó Trương Bội Bội cũng kéo tay Đổng Tiểu Phàm vào. Ba người ngồi nói chuyện với Trương Nhất Phàm một lát, rồi mẹ hắn Ngô Tú Khanh cũng chủ động rời đi, trước khi đi còn dặn dò Đổng Tiểu Phàm:
- Con cũng mau về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay con vất vả quá rồi. Mẹ nói này thằng ba, con sau này không được bắt nạt Tiểu Phàm đâu đấy, nếu không người làm mẹ như ta sẽ không tha cho con đâu.
Đợi mẹ và chị gái Trương Nhất Phàm đi ra, Hồ Lôi và Băng Băng, Liễu Hải, còn có Ôn Nhã mới cùng nhau bước vào, nói:
- Anh Phàm, anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, lần này đúng thật đã hù mọi người sợ muốn chết. Con mẹ nó, mấy thằng đó thật khốn nạn, có điều, Đường Vũ đã về tiến hành điều tra trước rồi. Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh đi! Những việc khác cũng không cần phải lo nghĩ.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Vất vả cho mọi người rồi.
- Bọn em không sao, chỉ có Tiểu Phàm suốt hai ngày nay cứ túc trực ở đây, không rời nửa bước. Em đoán nếu lần này anh không tỉnh lại, cô ấy chắc sẽ tự sát vì tình mất.
- Nói cái gì vậy? Anh thật là thối mồm.
Băng Băng liền mắng Hồ Lôi, hắn ta cười nói:
- Không sao, anh Phàm mệnh lớn, bị người ta đâm hai lần đều không chết, sao có thể vì một câu nói của anh mà chết được. Anh ấy là mèo biến thành, có chín mạng cơ mà. (hồ ly)
- Đúng là cái mồm quạ đen xui xẻo, anh Phàm anh đừng để ý đến anh ấy, toàn nói lung tung. Em thấy không nên gọi là Hồ Lôi nữa, nên gọi là hồ đồ thì có.
Băng Băng liền véo gã mấy cái, hai người cứ thế cười đùa rất vui vẻ.
Liễu Hải đỏ mặt, cúi gằm đầu, nói nhỏ với Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm, em xin lỗi, đều là em sơ suất…
Liễu Hải vừa mở miệng, Trương Nhất Phàm liền biết hắn muốn nói gì, liền khoát tay, nói:
- Liễu Hải, cậu là anh em tốt của tôi, chuyện này không thể trách cậu được. Cậu cũng không phải thần tiên, sao có thể lường trước mọi việc được chứ!
Hồ Lôi liền nói:
- Đúng, nếu như cậu thật sự trách bản thân, thì hãy đi bắt hai tên khốn khiếp đó rồi rút gân lột da chúng nó! Băm nát lũ chó ấy ra.
Liễu Hải không nói gì, dường như đang thề với lòng: “Nhất định phải tìm cho bằng được hai kẻ khốn khiếp đã hãm hại anh Phàm! Nếu không tôi không mang họ Liễu nữa.”
Nhìn thấy Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm liền gật đầu với cô, nói:
- Cô cũng đến rồi à, Ôn đại tiểu thư.
Ôn Nhã liền đỏ mặt, nói:
- Anh cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mọi người đều mong anh sớm hồi phục sức khỏe.
Ôn Nhã không nói gì khác, chỉ nhìn Trương Nhất Phàm đầy cảm kích.
Mọi người thấy Trương Nhất Phàm còn yếu, ngồi khoảng mười phút rồi đi ra ngoài.
Người cuối cùng bước vào là Thẩm Uyển Vân.
- Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Thẩm Uyển Vân mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh giường.
- Sao em cũng đến đây?
Sự xuất hiện của Thẩm Uyển Vân làm Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc. Không ngờ Thẩm Uyển Vân không chút để tâm, thấy không có ai khác ở đây, liền mỉm cười duyên dáng nói:
- Anh là tướng công của em, chẳng lẽ em lại không đến thăm sao?
Trương Nhất Phàm liếc ánh mắt ra cửa, rồi cười khổ, đã là lúc nào rồi mà Thẩm Uyển Vân còn có thể đùa được. Mà cũng chỉ có cô ấy mới cởi mở, lạc quan được như vậy, cũng không biết Đổng Tiểu Phàm lần này trở về, sẽ có dự định gì đây?
“Muốn hắn cắt đứt quan hệ với những cô gái khác chăng? Hay là lại một lần nữa bay về cái nước Mỹ chết tiệt?”
- Em biết anh sẽ không sao, anh phúc lớn mạng lớn mà.
Thẩm Uyển Vân dường như chẳng có chút gì lo lắng, trên mặt lúc nào cũng giữ một nụ cười mê hồn, cô dường như hiểu được tâm tư của Trương Nhất Phàm, nhếch nhếch lông mày, mỉm cười nói:
- Anh đang lo lắng cho chính cung nương nương ư? Cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với bác gái đấy!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Hai người không có việc gì chứ?
Thẩm Uyển Vẫn nói:
- Còn có thể có việc gì được, ai cũng lo lắng cho anh, làm gì còn tâm trí nghĩ đến việc khác chứ? Nhưng sau này có việc hay không thì em không biết. Em đã nói với anh rồi, bất kể cô ấy nói thế nào, anh cũng phải dành cho em một vị trí, nếu không em sẽ chết cho anh xem!
Trương Nhất Phàm trừng mắt lên nhìn cô, nói:
- Nói cái gì thế hả? Không lẽ chê anh giờ chưa đủ loạn sao?
Thẩm Uyển Vân liền mỉm cười:
- Nói đùa thôi, nhưng anh yên tâm, cô ấy lương thiện như vậy, hẳn là không nỡ tuyệt đường của chúng ta đâu! He he…
Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân cười vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không biết nói gì nữa. “Cô gái này, bất kể lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy!” Hai người ở trong phòng nói chuyện một lúc thì Thẩm Uyển Vân đứng dậy nói:
- Anh giữ gìn sức khỏe, có thời gian em sẽ lại đến thăm anh.
Đổng Tiểu Phàm đang ở ngoài hành lang chào tạm biệt mẹ và chị gái Trương Nhất Phàm:
- Dì Tô, chị Bội, tạm biệt mọi người!
- Con cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy, Tiểu Phàm.
Mẹ Nhất Phàm trong lòng có chút xót xa, “Tiểu Phàm lại gọi mình là dì rồi, ôi! Xem ra vướng mắc trong lòng con bé vẫn chưa được cởi bỏ. Cái thằng ba này! Đúng là có phúc mà không biết hưởng, có được người con gái tốt như Tiểu Phàm rồi lại còn làm chuyện tầm bậy gì nữa không biết?”
Thấy mẹ thở dài, Trương Bội Bội liền an ủi:
- Mẹ, không sao đâu, chuyện thanh niên thôi mà, sao tránh khỏi có lúc này lúc khác? Mẹ xem Nhất Phàm nhà mình người cũng khá được, năng lực lại tốt, đương nhiên sẽ có nhiều cô gái muốn theo đuổi nó, điều này cũng không có gì lạ cả. Nếu không có cô gái nào muốn cướp nó, con thấy mới là có vấn đề đấy.
- Cái tư tưởng gì vậy chứ? Con còn ủng hộ đàn ông năm thê bảy thiếp sao? Nếu như Khánh Sinh cũng như vậy, con không vả cho miệng nó vểnh lên trời mới lạ.
Dù sao mẹ cũng lớn tuổi rồi, tư tưởng nào có cởi mở được như thanh niên bây giờ? Nên bà liền thay Tiểu Phàm trút nỗi tức giận này.
Trương Bội Bội lại cười không để ý:
- Nếu như anh ấy có được cái năng lực này, thì con cũng chịu thôi. Chỉ sợ anh ấy chẳng có nổi cái bản lĩnh này đâu.
- Con đây đúng là “đứng nói chuyện không thấy đau lưng”, ai chẳng biết Khánh Sinh là người đàn ông thật thà.
Hai mẹ con mải tranh luận đến tận bãi đỗ xe sau bệnh viện. Tài xế nhìn thấy vội mở cửa xe cho hai người.
(đứng nói chuyện không thấy đau lưng: không thông cảm cho nỗi khổ của người khác, chỉ nói lời châm chọc)
Đổng Tiểu Phàm sau khi tiễn mẹ và chị Trương Nhất Phàm đi khỏi, vừa quay người lại thì nhìn thấy Thẩm Uyển Vân đứng sau lưng mình. Cô nhìn Thẩm Uyển Vân một cái, nhưng không nói gì, chỉ muốn đi thẳng vào phòng bệnh.
Thẩm Uyển Vân liền nói:
- Anh ấy vừa ngủ rồi, chúng ta ra ngoài một chút đi?
Đổng Tiểu Phàm liền dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói:
- Cô muốn nói gì?
Thẩm Uyển Vân tháo kính xuống, vẫn giữ nụ cười mỉm, nói:
- Cô không thấy chúng ta nên nói chuyện một chút sao?
Đổng Tiểu Phàm đứng đó, chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào người con gái tràn đầy tự tin này:
- Vậy được thôi!
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ đồ màu trắng, còn Thẩm Uyển Vân thì mặc một bộ trang phục hè màu đen. Hai người con gái tính cách không giống nhau, nhưng lại có vẻ đẹp thuộc hàng quốc sắc thiên hương giống nhau.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, Băng Băng liền chọc Hồ Lôi một cái, nói:
- Anh nói xem bọn họ đi với nhau làm gì?
Hồ Lôi thản thiên nói:
- Yên tâm đi, tuyệt đối không phải đi quyết đấu. Mà còn có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua là chuyện giữa hai người phụ nữ và một người đàn ông thôi mà.
Ôn Nhã nói:
- Tôi đoán cô Thẩm Uyển Vân kia chắc muốn thuyết phục Đổng Tiểu Phàm.
/1313
|