Trương Nhất Phàm đang định nói thì bỗng nhiên đôi môi của mình đã bị đôi môi nóng bỏng của Lưu Hiểu Hiên chắn lại. Hắn dùng hai tay đẩy ra, không ngờ hai tay lại tóm trúng hai cái bánh bao của con nhà người ta.
Bộ ngực của Lưu Hiểu Hiên rất mềm mại, vừa vặn một bàn tay. Tuy không nhô cao lắm, nhưng lại đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Trương Nhất Phàm quả thật không thể hiểu nổi, cô ta làm như vậy là vì cái gì?
Lúc nãy khi đi thay quần áo không ngờ cô ta đã cởi bỏ hết nội y. Cô ta làm như vậy liệu có phải đang quyến rũ không?
Tối hôm nay hai người đã uống không ít rượu, dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cũng đành phải đón nhận một cách bị động sự điên cuồng đó. Điều khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy ngạc nhiên đó chính là kỹ thuật hôn của Lưu Hiểu Hiên rất giỏi, vượt xa cả Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu. Nhìn thấy cô ta bạo dạn và thành thục khi hôn như vậy, Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ. Liệu cô ta đã từng có bạn trai rồi không, chứ nếu không sao lại tinh thông đến vậy kia chứ!
Nhưng hắn không thể không thừa nhận khi hôn với Lưu Hiểu Hiên, đó chính là một sự hưởng thụ. Cái lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng đá qua đá lại trong miệng của Trương Nhất Phàm, khiến cho hắn cảm thấy cả người tê dại, khắp người như có kiến bò.
Sự quyết định của Lưu Hiểu Hiên đối với Trương Nhất Phàm mà nói chính là một sự hoảng sợ. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận một người con gái như thế này. Hắn thừa nhận rất có cảm tình với Lưu Hiểu Hiên, nhưng điều đó không có nghĩa là đã đến mức có thể lên giường được.
Chính vì thế mà khi Lưu Hiểu Hiên ám hiệu thì hắn chỉ cười mà thôi.
Lại càng không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại chủ động đến như thế này, sự chủ động ấy khiến cho Trương Nhất Phàm không thể thích ứng kịp. Hoặc là nói Lưu Hiểu Hiên như đang muốn nắm giữ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dù sao thì trong cái vòng tròn của cô ta, những gã đàn ông mà thuận mắt không nhiều lắm.
Một người đàn ông giống như Trương Nhất Phàm vô cùng xuất chúng, tuyệt đối không có nhiều người. Sự xuất chúng ấy của hắn không phải ở chỗ bối cảnh của hắn, mà là bản thân của hắn. Trước đó, Lưu Hiểu Hiên đã từng nghĩ ra rất nhiều cách để dâng hiến thân mình, chỉ cần Trương Nhất Phàm cho cô một cơ hội tốt, thì liệu cô sẽ phải làm như thế nào đây.
Khi yêu một người nào đó, thì thường không nghĩ đến hậu quả, Lưu Hiểu Hiên giờ đang ở trong tình trạng đó.
Cô rõ ràng biết Trương Nhất Phàm đã có bạn gái, nhưng cô chỉ muốn được buông thả mình một lần. Mà cho dù là chỉ một lần thôi, cô cũng chấp nhận. Trong hoàn cảnh như vậy, ngày nào cũng phải đối diện với những ánh mắt thèm khát của bầy lang sói, Lưu Hiểu Hiên lúc nào cũng đều khắc sâu trong tâm trí mình, phải hết sức cẩn thận, tỉnh táo để không bị rơi vào cạm bẫy.
Được ở cùng với Trương Nhất Phàm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có lý do để mình không hối hận.
Ngay khi cô điên cuồng hôn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đẩy cô ra, trừng trừng nhìn cô gái miệng rộng trước mặt, đột nhiên có cảm giác xa lạ, nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không hề có ý sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích:
- Sợ à?
- Sợ em hối hận!
Trương Nhất Phàm cười một cái, châm điếu thuốc hút.
Lưu Hiểu Hiên buồn bã nói:
- Anh có thể khiến cho em không hối hận không?
- Sự việc sau này không ai có thể nói trước được, không ai có thể đoán được. Không ai có thể nắm chắc được chuyện xảy ra ngày mai.
Trương Nhất Phàm đứng lên, định bước đi, hắn chỉ sợ nếu còn ở lại sẽ không thể dằn lòng mình được, thật sự lại rơi vào vòng xoáy ở đây.
Một cô gái đẹp như Lưu Hiểu Hiên, lại chủ động như vậy, nếu như có thể khống chế được bản thân mình, thì người đó đã trở thành thánh nhân rồi. Trương Nhất Phàm chỉ muốn hết sức tránh cho sự việc này xảy ra.
Đã dây dưa bốn cô gái rồi, lẽ nào còn muốn hơn nữa?
Hắn rít một hơi thuốc:
- Chúng ta nên giữ mối quan hệ bạn bè này có phải tốt hơn không, đừng cố gắng thay đổi nó.
Lưu Hiểu Hiên cũng đứng lên, ánh mắt thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Có biết bao người đàn ông khác ngày đêm thèm muốn, khao khát, vọng tưởng đến mình, muốn chiếm hữu mình, thế nhưng sao người mà mình thích lại cố tình thờ ơ với mình như vậy?
Lưu Hiểu Hiên cũng không biết khi bản thân mình gặp Trương Nhất Phàm, sao lại kích động đến như vậy. Lẽ nào bản thân mình quả thật chỉ nghĩ đến khoảnh khắc chốc lát mà thôi? Hay đó chỉ là một cảm giác buông thả, muốn giải tỏa mọi áp lực?
Lăn lộn trong cái vòng tròn này bao nhiêu năm, Lưu Hiểu Hiên không thể đoán định được tương lai của mình.
Nhìn những người đàn ông ở phía sau mình, gã nào cũng đều hùng hổ như con chó Nhật, mình lúc nào cũng phải giả mù giả điếc, như không nhìn thấy, nghe thấy. Hay là phụ nữ sinh ra là để theo đuổi cái giấc mộng xa hoa này.
Trương Nhất Phàm cầm áo khoác lên:
- Anh nghĩ anh nên đi thì hơn! Ngủ ngon nhé!
Hắn cười cười nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Cám ơn bà chủ nhà trọ đã thu nhận và giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ hồi ức tốt đẹp này.
- Chỉ nhớ thôi sao?
Lưu Hiểu Hiên đã khôi phục lại được dáng vẻ thường ngày, cười với hắn một cách mờ ám.
- Mong vậy đi! Chúc em lên tỉnh phỏng vấn thành công. Đến lúc đó chúng ta lại có thể gặp nhau ở đó rồi.
Khi Trương Nhất Phàm đi đến cửa, Lưu Hiểu Hiên đi theo sau:
- Để em tiễn anh!
Từ ghế sô pha của phòng khách đến cửa cũng vài chục bước chân. Hai mắt của Lưu Hiểu Hiên ôn tồn, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút hoảng hốt. Cô gái này quả thật quá hấp dẫn.
Ý niệm trong đầu còn chưa dứt thì hai người đã đi đến cạnh cửa. Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị đẩy cửa bước ra, thì Lưu Hiểu Hiên liền kéo hắn một chút, rồi lại nhào vào trong lòng hắn, ôm thật chặt, siết thật chặt.
Mùi hương trong tóc của cô không ngừng tấn công lên mũi Trương Nhất Phàm, đầu của cô thì không ngừng lúc lắc trên ngực hắn. Cảm nhận được một thân thể mềm mại, ấm nóng, Trương Nhất Phàm có chút kích động, cuối cùng cũng không kìm lòng nổi, ôm lấy cô ta. Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, cảm giác như chỉ cần nới lỏng vòng tay thôi thì đối phương sẽ tan biến mất trên thế gian này vậy.
Bờ môi nóng bỏng của Lưu Hiểu Hiên, không ngừng chà sát trên ngực của Trương Nhất Phàm, như đang mải miết tìm kiếm một thứ gì đó. Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
Hắn phát hiện, buổi tối hôm nay Lưu Hiểu Hiên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là khi men rượu chưa hết, khuôn mặt cô vẫn đang ửng đỏ, một vẻ đẹp quyến rũ đến mê muội người. Bờ môi đó, hắn chưa từng gặp một bờ môi nào quyến rũ đến vậy. Làm một MC, thì miệng sẽ to hơn những người phụ nữ bình thường, hồng tươi mà đầy đặn, căng mọng. Giữa hai phiến môi hồng ấy là một hàm răng trắng lóa, đều đặn, thẳng tắp.
Bị vẻ đẹp của Lưu Hiểu Hiên quyến rũ, mê hoặc, Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, cúi xuống hôn lên đôi môi đang gọi mời kia. Đương nhiên Lưu Hiểu Hiên cũng nhiệt tình hưởng ứng, hai tay ghì sát đầu của Trương Nhất Phàm vào, kiễng chân lên, hai người dịch dần vào cạnh cửa, cuồng nhiệt ôm nhau, cuồng nhiệt hôn nhau.
Dường như thời gian lại quay trở lại cái đêm hôm đó trong thang máy, hai người cứ đắm đuối như vậy.
Nụ hôn của Lưu Hiểu Hiên, đúng là có một không hai. Sự dịu dàng của cô ta, sự hoang dã của cô ta, sự cuồng nhiệt của cô ta, kỹ thuật hôn của cô ta, tất cả khiến cho Trương Nhất Phàm bị chìm vào đê mê, đắm đuối.
Khi cảm xúc được hôn đến đỉnh điểm, hai tay Trương Nhất Phàm liền ôm lấy cặp mông của cô ta. Cặp mông đầy đặn, săn chắc, Trương Nhất Phàm dùng lực xoa nắn mấy cái.
Lưu Hiểu Hiên buông tay ra, cởi luôn cái áo khoác mà Trương Nhất Phàm vừa mặc vào, rồi lại cởi áo trong của hắn, vòng đôi bàn tay ấm nóng, mềm mại của mình ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.
Đều nói phụ nữ không chịu nổi khiêu khích, cũng giống như đàn ông không chịu nổi sự mê hoặc, hấp dẫn. Nhưng lần này thì Trương Nhất Phàm lại gặp phải sự khiêu khích của Lưu Hiểu Hiên, khiến cho ngọn lửa dục tình trong hắn bốc lên ngùn ngụt.
Sự kìm nén từ lúc nãy giờ được dịp bộc phát ra, không thể thu hồi về được nữa.
Hắn ôm lấy Lưu Hiểu Hiên đến bên ghế sô pha, kéo mạnh cái áo ngủ của cô. Cô nha đầu này, quả nhiên không hề mặc quần áo lót. Hai ngọn đồi run run vểnh ngược lên đầy khiêu khích.
Trương Nhất Phàm làm sao còn có thể khống chế được lửa tình của mình nữa? Hắn dường như không còn nghĩ được cái gì nữa, hai người cuồng loạn ngay trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc Trương Nhất Phàm tiến vào, bỗng Lưu Hiểu Hiên kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi rồi nhắm nghiền mắt.
Trương Nhất Phàm cảm giác thấy bản thân mình chưa bao giờ điên cuồng đến vậy, chưa bao giờ thô bạo đến vậy, cũng chưa bao giờ tùy ý đến vậy. Giờ phút này hắn không còn lo lắng cái gì cả, không có bất cứ một áp lực gì cả, hắn chỉ giống như một động vật đến từ thời nguyên thủy, điên cuồng, dũng mãnh…
Cũng từ giây phút đó, thế giới này cũng không còn dịu dàng nữa.
Trương Nhất Phàm quả thực chính là một con mãnh thú đang bộc phát thú tính, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, trở nên dũng mãnh vô song.
Lưu Hiểu Hiên cắn chặt môi, túm chặt lấy một góc ghế sô pha, thỉnh thoảng lại ôm lấy lưng của Trương Nhất Phàm. Đôi cánh tay trơn bóng, đôi bàn tay xinh xắn lưu lại trên lưng của hắn những vết xước hồng hồng, có vài vết còn rớm máu.
Dường như cũng chỉ có điên cuồng như vậy mới có thể thuyết minh được sự hoang dại của hai người lúc này. Lưu Hiểu Hiên cũng vẫn cắn chặt môi, thỉnh thoảng bật lên một hai tiếng kêu.
Cô và Hà Tiêu Tiêu không giống nhau. Hà Tiêu Tiêu thì nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cho người ta không nỡ. Còn Lưu Hiểu Hiên thì khác, lại hoang dại, điên cuồng, giống như chiếc Mercedes Benz đang lao trên thảo nguyên bao la vậy, không có gì trói buộc, không có gì cản trở.
Cũng từ giây phút này, Trương Nhất Phàm biết, mình đã lại rơi vào tay giặc, lại một lần nữa bị chôn vùi trong sự dịu dàng vô tận của Lưu Hiểu Hiên.
Cơn cực khoái qua đi, Lưu Hiểu Hiên ôm chặt lấy hắn:
- Đừng động đậy, cứ để nó ở trong đó.
Trương Nhất Phàm nằm gục trên người cô ta, bộ ngực trắng như tuyết bị đè xuống đến biến hình biến dạng.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng thở sâu của Lưu Hiểu Hiên, dường như cô mãn nguyện lắm.
Sau đó cô dùng sức đẩy Trương Nhất Phàm, hai người xoay người, Lưu Hiểu Hiên liền nằm trên người Trương Nhất Phàm. Khuôn mặt của cô đã hồng rực lên như quả táo chín, đang thản nhiên cười, nụ cười quyến rũ mê hồn, cũng phong tình đến mê hồn.
- Anh dũng mãnh thật!
Lưu Hiểu Hiên nằm sấp xuống, nói bên tai của Trương Nhất Phàm.
- Em cũng quá hoang dại, lưng anh bị cào rách rồi này.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới cảm giác thấy lưng mình đang nóng rát.
Lưu Hiểu Hiên xoa nhẹ lên lưng hắn, đến cô ta cũng đã phải líu lưỡi lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thể ngờ mình lại có thể hoang dã đến như vậy. Lưng của Trương Nhất Phàm giống như bị cái gì đó cào, từng hàng từng hàng kéo dài, đỏ đỏ hồng hồng.
Có vài chỗ còn rách da, rớm máu.
- Đau không?
Lưu Hiểu Hiên dịu dàng hỏi.
Trương Nhất Phàm ra dấu sợ hãi:
- Không đau!
- Ha ha…
Lưu Hiểu Hiên lập tức liền cười lớn, mắng một câu:
- Dối trá.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Anh dối trá chỗ nào?
Lưu Hiểu Hiên vỗ hắn một cái:
- Rõ ràng đau mà lại nói là không đau, lúc nãy rõ ràng là muốn vậy mà lại giả vờ bỏ đi. Thế chẳng phải là dối trá hay sao? Em còn tưởng mình như vậy mà cũng bị thất bại, cho dù có ngã cũng chẳng ai thèm nữa cơ đấy.
- Đấy là tại vì em nhử anh đó chứ!
Trương Nhất Phàm nói một cách oan ức.
- Anh bị bại trong tay em rồi.
Lưu Hiểu Hiên lại cười khanh khách. Hai người lại ôm chặt lấy nhau, không nỡ buông. Trông thấy bộ dạng đắc ý của cô ta, Trương Nhất Phàm không kìm nổi phát cho cô ta một cái vào mông.
- Sao em phải làm vậy chứ? Không sợ hối hận sao?
Lưu Hiểu Hiên trả lời một câu khiến cho Trương Nhất Phàm từ trước đến giờ chưa gặp câu nào khủng bố hơn:
- Những chuyện hối hận từ trước đến giờ em không bao giờ làm, chính vì thế anh hãy cẩn thận, suốt đời này em sẽ bám theo anh đó.
Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt. Sợ quá! Khủng khiếp quá!
Trông thấy điệu bộ đáng yêu của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên hôn một cái lên trán của hắn rồi cười ngọt ngào nói:
- Nhìn anh sợ kìa, nói đùa với anh thế thôi. Em làm sao dám thế chứ! Nhưng quả thật suốt đời này em không nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Có phải vì chuyện của mẹ em đã gây đả kích lớn cho em không?
- Có thể! Em là đứa trẻ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, chuyện hôn nhân đối với em mà nói thật sự quá khủng bố. Cho nên cho dù có người đàn ông tốt với em đến cỡ nào em cũng không lấy anh ta. Hôn nhân chỉ là một đám mây bay, phù du. Còn lý tưởng của em là trở thành một người nổi tiếng ở đài truyền hình trung ương.
- Em cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ thực hiện được.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ôm lấy mông của cô ta:
- Chúng ta đi tắm chứ?
- Ừ!
Đúng lúc Lưu Hiểu Hiên gật đầu, Trương Nhất Phàm lại đùa, nhéo cô một cái, Lưu Hiểu Hiên lập tức kêu lên một tiếng ngượng ngùng: “Ô____”
Bộ ngực của Lưu Hiểu Hiên rất mềm mại, vừa vặn một bàn tay. Tuy không nhô cao lắm, nhưng lại đem lại cảm giác vô cùng thoải mái. Trương Nhất Phàm quả thật không thể hiểu nổi, cô ta làm như vậy là vì cái gì?
Lúc nãy khi đi thay quần áo không ngờ cô ta đã cởi bỏ hết nội y. Cô ta làm như vậy liệu có phải đang quyến rũ không?
Tối hôm nay hai người đã uống không ít rượu, dưới sự tấn công cuồng nhiệt của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cũng đành phải đón nhận một cách bị động sự điên cuồng đó. Điều khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy ngạc nhiên đó chính là kỹ thuật hôn của Lưu Hiểu Hiên rất giỏi, vượt xa cả Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu. Nhìn thấy cô ta bạo dạn và thành thục khi hôn như vậy, Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ. Liệu cô ta đã từng có bạn trai rồi không, chứ nếu không sao lại tinh thông đến vậy kia chứ!
Nhưng hắn không thể không thừa nhận khi hôn với Lưu Hiểu Hiên, đó chính là một sự hưởng thụ. Cái lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng đá qua đá lại trong miệng của Trương Nhất Phàm, khiến cho hắn cảm thấy cả người tê dại, khắp người như có kiến bò.
Sự quyết định của Lưu Hiểu Hiên đối với Trương Nhất Phàm mà nói chính là một sự hoảng sợ. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận một người con gái như thế này. Hắn thừa nhận rất có cảm tình với Lưu Hiểu Hiên, nhưng điều đó không có nghĩa là đã đến mức có thể lên giường được.
Chính vì thế mà khi Lưu Hiểu Hiên ám hiệu thì hắn chỉ cười mà thôi.
Lại càng không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại chủ động đến như thế này, sự chủ động ấy khiến cho Trương Nhất Phàm không thể thích ứng kịp. Hoặc là nói Lưu Hiểu Hiên như đang muốn nắm giữ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dù sao thì trong cái vòng tròn của cô ta, những gã đàn ông mà thuận mắt không nhiều lắm.
Một người đàn ông giống như Trương Nhất Phàm vô cùng xuất chúng, tuyệt đối không có nhiều người. Sự xuất chúng ấy của hắn không phải ở chỗ bối cảnh của hắn, mà là bản thân của hắn. Trước đó, Lưu Hiểu Hiên đã từng nghĩ ra rất nhiều cách để dâng hiến thân mình, chỉ cần Trương Nhất Phàm cho cô một cơ hội tốt, thì liệu cô sẽ phải làm như thế nào đây.
Khi yêu một người nào đó, thì thường không nghĩ đến hậu quả, Lưu Hiểu Hiên giờ đang ở trong tình trạng đó.
Cô rõ ràng biết Trương Nhất Phàm đã có bạn gái, nhưng cô chỉ muốn được buông thả mình một lần. Mà cho dù là chỉ một lần thôi, cô cũng chấp nhận. Trong hoàn cảnh như vậy, ngày nào cũng phải đối diện với những ánh mắt thèm khát của bầy lang sói, Lưu Hiểu Hiên lúc nào cũng đều khắc sâu trong tâm trí mình, phải hết sức cẩn thận, tỉnh táo để không bị rơi vào cạm bẫy.
Được ở cùng với Trương Nhất Phàm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có lý do để mình không hối hận.
Ngay khi cô điên cuồng hôn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đẩy cô ra, trừng trừng nhìn cô gái miệng rộng trước mặt, đột nhiên có cảm giác xa lạ, nhưng Lưu Hiểu Hiên lại không hề có ý sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích:
- Sợ à?
- Sợ em hối hận!
Trương Nhất Phàm cười một cái, châm điếu thuốc hút.
Lưu Hiểu Hiên buồn bã nói:
- Anh có thể khiến cho em không hối hận không?
- Sự việc sau này không ai có thể nói trước được, không ai có thể đoán được. Không ai có thể nắm chắc được chuyện xảy ra ngày mai.
Trương Nhất Phàm đứng lên, định bước đi, hắn chỉ sợ nếu còn ở lại sẽ không thể dằn lòng mình được, thật sự lại rơi vào vòng xoáy ở đây.
Một cô gái đẹp như Lưu Hiểu Hiên, lại chủ động như vậy, nếu như có thể khống chế được bản thân mình, thì người đó đã trở thành thánh nhân rồi. Trương Nhất Phàm chỉ muốn hết sức tránh cho sự việc này xảy ra.
Đã dây dưa bốn cô gái rồi, lẽ nào còn muốn hơn nữa?
Hắn rít một hơi thuốc:
- Chúng ta nên giữ mối quan hệ bạn bè này có phải tốt hơn không, đừng cố gắng thay đổi nó.
Lưu Hiểu Hiên cũng đứng lên, ánh mắt thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Có biết bao người đàn ông khác ngày đêm thèm muốn, khao khát, vọng tưởng đến mình, muốn chiếm hữu mình, thế nhưng sao người mà mình thích lại cố tình thờ ơ với mình như vậy?
Lưu Hiểu Hiên cũng không biết khi bản thân mình gặp Trương Nhất Phàm, sao lại kích động đến như vậy. Lẽ nào bản thân mình quả thật chỉ nghĩ đến khoảnh khắc chốc lát mà thôi? Hay đó chỉ là một cảm giác buông thả, muốn giải tỏa mọi áp lực?
Lăn lộn trong cái vòng tròn này bao nhiêu năm, Lưu Hiểu Hiên không thể đoán định được tương lai của mình.
Nhìn những người đàn ông ở phía sau mình, gã nào cũng đều hùng hổ như con chó Nhật, mình lúc nào cũng phải giả mù giả điếc, như không nhìn thấy, nghe thấy. Hay là phụ nữ sinh ra là để theo đuổi cái giấc mộng xa hoa này.
Trương Nhất Phàm cầm áo khoác lên:
- Anh nghĩ anh nên đi thì hơn! Ngủ ngon nhé!
Hắn cười cười nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Cám ơn bà chủ nhà trọ đã thu nhận và giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ hồi ức tốt đẹp này.
- Chỉ nhớ thôi sao?
Lưu Hiểu Hiên đã khôi phục lại được dáng vẻ thường ngày, cười với hắn một cách mờ ám.
- Mong vậy đi! Chúc em lên tỉnh phỏng vấn thành công. Đến lúc đó chúng ta lại có thể gặp nhau ở đó rồi.
Khi Trương Nhất Phàm đi đến cửa, Lưu Hiểu Hiên đi theo sau:
- Để em tiễn anh!
Từ ghế sô pha của phòng khách đến cửa cũng vài chục bước chân. Hai mắt của Lưu Hiểu Hiên ôn tồn, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút hoảng hốt. Cô gái này quả thật quá hấp dẫn.
Ý niệm trong đầu còn chưa dứt thì hai người đã đi đến cạnh cửa. Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị đẩy cửa bước ra, thì Lưu Hiểu Hiên liền kéo hắn một chút, rồi lại nhào vào trong lòng hắn, ôm thật chặt, siết thật chặt.
Mùi hương trong tóc của cô không ngừng tấn công lên mũi Trương Nhất Phàm, đầu của cô thì không ngừng lúc lắc trên ngực hắn. Cảm nhận được một thân thể mềm mại, ấm nóng, Trương Nhất Phàm có chút kích động, cuối cùng cũng không kìm lòng nổi, ôm lấy cô ta. Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, cảm giác như chỉ cần nới lỏng vòng tay thôi thì đối phương sẽ tan biến mất trên thế gian này vậy.
Bờ môi nóng bỏng của Lưu Hiểu Hiên, không ngừng chà sát trên ngực của Trương Nhất Phàm, như đang mải miết tìm kiếm một thứ gì đó. Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
Hắn phát hiện, buổi tối hôm nay Lưu Hiểu Hiên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là khi men rượu chưa hết, khuôn mặt cô vẫn đang ửng đỏ, một vẻ đẹp quyến rũ đến mê muội người. Bờ môi đó, hắn chưa từng gặp một bờ môi nào quyến rũ đến vậy. Làm một MC, thì miệng sẽ to hơn những người phụ nữ bình thường, hồng tươi mà đầy đặn, căng mọng. Giữa hai phiến môi hồng ấy là một hàm răng trắng lóa, đều đặn, thẳng tắp.
Bị vẻ đẹp của Lưu Hiểu Hiên quyến rũ, mê hoặc, Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế nổi mình nữa, cúi xuống hôn lên đôi môi đang gọi mời kia. Đương nhiên Lưu Hiểu Hiên cũng nhiệt tình hưởng ứng, hai tay ghì sát đầu của Trương Nhất Phàm vào, kiễng chân lên, hai người dịch dần vào cạnh cửa, cuồng nhiệt ôm nhau, cuồng nhiệt hôn nhau.
Dường như thời gian lại quay trở lại cái đêm hôm đó trong thang máy, hai người cứ đắm đuối như vậy.
Nụ hôn của Lưu Hiểu Hiên, đúng là có một không hai. Sự dịu dàng của cô ta, sự hoang dã của cô ta, sự cuồng nhiệt của cô ta, kỹ thuật hôn của cô ta, tất cả khiến cho Trương Nhất Phàm bị chìm vào đê mê, đắm đuối.
Khi cảm xúc được hôn đến đỉnh điểm, hai tay Trương Nhất Phàm liền ôm lấy cặp mông của cô ta. Cặp mông đầy đặn, săn chắc, Trương Nhất Phàm dùng lực xoa nắn mấy cái.
Lưu Hiểu Hiên buông tay ra, cởi luôn cái áo khoác mà Trương Nhất Phàm vừa mặc vào, rồi lại cởi áo trong của hắn, vòng đôi bàn tay ấm nóng, mềm mại của mình ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.
Đều nói phụ nữ không chịu nổi khiêu khích, cũng giống như đàn ông không chịu nổi sự mê hoặc, hấp dẫn. Nhưng lần này thì Trương Nhất Phàm lại gặp phải sự khiêu khích của Lưu Hiểu Hiên, khiến cho ngọn lửa dục tình trong hắn bốc lên ngùn ngụt.
Sự kìm nén từ lúc nãy giờ được dịp bộc phát ra, không thể thu hồi về được nữa.
Hắn ôm lấy Lưu Hiểu Hiên đến bên ghế sô pha, kéo mạnh cái áo ngủ của cô. Cô nha đầu này, quả nhiên không hề mặc quần áo lót. Hai ngọn đồi run run vểnh ngược lên đầy khiêu khích.
Trương Nhất Phàm làm sao còn có thể khống chế được lửa tình của mình nữa? Hắn dường như không còn nghĩ được cái gì nữa, hai người cuồng loạn ngay trên ghế sô pha.
Khoảnh khắc Trương Nhất Phàm tiến vào, bỗng Lưu Hiểu Hiên kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi rồi nhắm nghiền mắt.
Trương Nhất Phàm cảm giác thấy bản thân mình chưa bao giờ điên cuồng đến vậy, chưa bao giờ thô bạo đến vậy, cũng chưa bao giờ tùy ý đến vậy. Giờ phút này hắn không còn lo lắng cái gì cả, không có bất cứ một áp lực gì cả, hắn chỉ giống như một động vật đến từ thời nguyên thủy, điên cuồng, dũng mãnh…
Cũng từ giây phút đó, thế giới này cũng không còn dịu dàng nữa.
Trương Nhất Phàm quả thực chính là một con mãnh thú đang bộc phát thú tính, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, trở nên dũng mãnh vô song.
Lưu Hiểu Hiên cắn chặt môi, túm chặt lấy một góc ghế sô pha, thỉnh thoảng lại ôm lấy lưng của Trương Nhất Phàm. Đôi cánh tay trơn bóng, đôi bàn tay xinh xắn lưu lại trên lưng của hắn những vết xước hồng hồng, có vài vết còn rớm máu.
Dường như cũng chỉ có điên cuồng như vậy mới có thể thuyết minh được sự hoang dại của hai người lúc này. Lưu Hiểu Hiên cũng vẫn cắn chặt môi, thỉnh thoảng bật lên một hai tiếng kêu.
Cô và Hà Tiêu Tiêu không giống nhau. Hà Tiêu Tiêu thì nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cho người ta không nỡ. Còn Lưu Hiểu Hiên thì khác, lại hoang dại, điên cuồng, giống như chiếc Mercedes Benz đang lao trên thảo nguyên bao la vậy, không có gì trói buộc, không có gì cản trở.
Cũng từ giây phút này, Trương Nhất Phàm biết, mình đã lại rơi vào tay giặc, lại một lần nữa bị chôn vùi trong sự dịu dàng vô tận của Lưu Hiểu Hiên.
Cơn cực khoái qua đi, Lưu Hiểu Hiên ôm chặt lấy hắn:
- Đừng động đậy, cứ để nó ở trong đó.
Trương Nhất Phàm nằm gục trên người cô ta, bộ ngực trắng như tuyết bị đè xuống đến biến hình biến dạng.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng thở sâu của Lưu Hiểu Hiên, dường như cô mãn nguyện lắm.
Sau đó cô dùng sức đẩy Trương Nhất Phàm, hai người xoay người, Lưu Hiểu Hiên liền nằm trên người Trương Nhất Phàm. Khuôn mặt của cô đã hồng rực lên như quả táo chín, đang thản nhiên cười, nụ cười quyến rũ mê hồn, cũng phong tình đến mê hồn.
- Anh dũng mãnh thật!
Lưu Hiểu Hiên nằm sấp xuống, nói bên tai của Trương Nhất Phàm.
- Em cũng quá hoang dại, lưng anh bị cào rách rồi này.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới cảm giác thấy lưng mình đang nóng rát.
Lưu Hiểu Hiên xoa nhẹ lên lưng hắn, đến cô ta cũng đã phải líu lưỡi lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thể ngờ mình lại có thể hoang dã đến như vậy. Lưng của Trương Nhất Phàm giống như bị cái gì đó cào, từng hàng từng hàng kéo dài, đỏ đỏ hồng hồng.
Có vài chỗ còn rách da, rớm máu.
- Đau không?
Lưu Hiểu Hiên dịu dàng hỏi.
Trương Nhất Phàm ra dấu sợ hãi:
- Không đau!
- Ha ha…
Lưu Hiểu Hiên lập tức liền cười lớn, mắng một câu:
- Dối trá.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Anh dối trá chỗ nào?
Lưu Hiểu Hiên vỗ hắn một cái:
- Rõ ràng đau mà lại nói là không đau, lúc nãy rõ ràng là muốn vậy mà lại giả vờ bỏ đi. Thế chẳng phải là dối trá hay sao? Em còn tưởng mình như vậy mà cũng bị thất bại, cho dù có ngã cũng chẳng ai thèm nữa cơ đấy.
- Đấy là tại vì em nhử anh đó chứ!
Trương Nhất Phàm nói một cách oan ức.
- Anh bị bại trong tay em rồi.
Lưu Hiểu Hiên lại cười khanh khách. Hai người lại ôm chặt lấy nhau, không nỡ buông. Trông thấy bộ dạng đắc ý của cô ta, Trương Nhất Phàm không kìm nổi phát cho cô ta một cái vào mông.
- Sao em phải làm vậy chứ? Không sợ hối hận sao?
Lưu Hiểu Hiên trả lời một câu khiến cho Trương Nhất Phàm từ trước đến giờ chưa gặp câu nào khủng bố hơn:
- Những chuyện hối hận từ trước đến giờ em không bao giờ làm, chính vì thế anh hãy cẩn thận, suốt đời này em sẽ bám theo anh đó.
Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt. Sợ quá! Khủng khiếp quá!
Trông thấy điệu bộ đáng yêu của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên hôn một cái lên trán của hắn rồi cười ngọt ngào nói:
- Nhìn anh sợ kìa, nói đùa với anh thế thôi. Em làm sao dám thế chứ! Nhưng quả thật suốt đời này em không nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Có phải vì chuyện của mẹ em đã gây đả kích lớn cho em không?
- Có thể! Em là đứa trẻ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, chuyện hôn nhân đối với em mà nói thật sự quá khủng bố. Cho nên cho dù có người đàn ông tốt với em đến cỡ nào em cũng không lấy anh ta. Hôn nhân chỉ là một đám mây bay, phù du. Còn lý tưởng của em là trở thành một người nổi tiếng ở đài truyền hình trung ương.
- Em cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ thực hiện được.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ôm lấy mông của cô ta:
- Chúng ta đi tắm chứ?
- Ừ!
Đúng lúc Lưu Hiểu Hiên gật đầu, Trương Nhất Phàm lại đùa, nhéo cô một cái, Lưu Hiểu Hiên lập tức kêu lên một tiếng ngượng ngùng: “Ô____”
/1313
|