Chức vụ của Ban tổ chức cán bộ, không phải mình nói là được, phía thư ký Phạm là rất quan trọng. Nhưng, quan hệ của mình với Trưởng ban Điền cũng khá thân thiết, nếu như cửa bí thư Phạm và Trưởng ban Điền đều thông qua, vậy thì việc này 10 phần cũng đã 8 phần xong xuôi rồi.
Còn về việc sau khảo sát và hội nghị thường vụ, xem ra cũng chẳng phải vấn đề to tát.
Lúc đi trên đường, Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến mấy vấn đề này.
Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm không thể nói chuyện được với Cù Lâm Phong, nhưng lại tán gẫu với Cù Tĩnh khá hợp gu. Cù Lâm Phong bất giác phát hiện ra, con gái mình có quan hệ khá tốt với Phó Chủ tịch thành phố Trương, thấy hai người bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, trong lòng bỗng sinh nghi hoặc về mối quan hệ giữa họ.
Chẳng ngờ sự nghi hoặc lại khiến ông ta phải giật mình thon thót. Phó chủ tịch Trương thích con gái mình? Cù Tĩnh rất tự lập, khá năng động, là cô gái đáng mơ ước, Phó chủ tịch Trương không thể có suy nghĩ như vậy được?
Nghĩ đến đây, lúc Cù Lâm Phong uống nước, suýt nữa thì bị sặc. Nhưng suy xét một cách kỹ lưỡng, thấy đáp án đó cũng không đúng. Nghe đồn vợ chưa cưới của Phó chủ tịch Trương là con gái của phó Bí thư Đổng, những người từng gặp qua vợ chưa cưới của hắn đều nói rằng, cô gái này có lẽ là tiên nữ giáng trần, chứ ở hạ giới thì thực chẳng có ai sánh bằng.
Bữa cơm này khiến trong lòng Cù Lâm Phong thấp thỏm lo âu, không biết Phó chủ tịch Trương có đồng ý không. Đợi Trương Nhất Phàm đi khỏi, ông ta liền hỏi Lý Trị Quốc xem rốt cục thái độ của Phó chủ tịch Trương là như thế nào. Lý Trị Quốc lúc đó cười phá lên:
- Ông đúng là người trong cuộc thì mê muội, nếu như Phó chủ tịch không đồng ý với ông, thì liệu ông có được tới ăn bữa cơm này không?
Cù Lâm Phong ngẫm nghĩ quả là như vậy, chỉ có điều mình và Bí thư Phạm chẳng mấy thân thiết, có lẽ chỉ hi vọng hắn ta dốc sức tiến cử mình.
Nhân lúc Lý Trị Quốc đi toilet, Cù Lâm Phong liền kéo con gái, hỏi rốt cuộc giữa cô ta và Phó chủ tịch Trương là thế nào. Cù Tĩnh nhìn ba đầy khó hiểu:
- Ba à, ba có sao không? Đúng là cổ hủ quá! Phó chủ tịch Trương người ta chả nhẽ nghĩ con gái ba là kẻ không đứng đắn sao? Thật thất vọng về ba! Nếu như anh ta thật sự coi trọng con, thì ba cũng nên bớt lo đi.
Vì thế, Cù Tĩnh liền kể hết một lượt quá trình quen biết Trương Nhất Phàm, bởi vì chẳng qua lúc đó Trương Nhất Phàm chỉ là một thư kí, mọi người trêu đùa cũng chẳng sao cả. Sau này nghe đồn hắn ta đã làm Chủ tịch huyện, lúc đó hắn cũng cãi nhau với mình, cũng chẳng thấy có gì không phải. Nào ai ngờ, vèo một cái, hắn đã nhanh chóng ngồi vào ghế Phó chủ tịch.
Cù Tĩnh nói xong, cô ta vẫn như chả có gì xảy ra, tiếc rẻ nhún vai:
- Yên tâm đi, anh ta nói rồi, bọn con vẫn là bạn bè, việc chốn quan trường của mọi người chẳng liên quan. Ba, ba chẳng phải tới nhờ vả người ta hay sao?
Cù Lâm Phong mặt đỏ lựng, húng hắng mấy tiếng, đúng lúc Lý Trị Quốc từ toilet bước ra, liền nói với Cù Tĩnh:
- Con ra chỗ khác chơi đi! Đừng có phá, mai cùng nhau về.
Cù Tĩnh phẩy tay, chạy ra ngoài.
Lý Trị Quốc vẫn cân nhắc một chuyện, nên cũng chẳng muốn đôi co với Cù Lâm Phong:
- Trưởng ban Cù, tôi còn chút việc riêng, mai gặp. Đến lúc ấy thì cùng về huyện Sa.
Vốn đang muốn mời Lý Trị Quốc đi hát karaoke, chẳng ngờ gã lại đi như vậy, Cù Lâm Phong thấy hơi ái ngại:
- Trưởng phòng Lý, tiếp đãi không chu đáo, thật ngại quá.
Lý Trị Quốc vỗ vỗ vai hắn:
- Đều là người một nhà cả, sau này đừng khách khí như vậy, về phía phó chủ tịch thành phố Trương, tôi sẽ giúp ông, yên tâm đi!
Cù Lâm Phong gật đầu, dúi phong bì cho Lý Trị Quốc, Lý Trị Quốc mặt đanh lại:
- Trưởng ban Cù vẫn coi tôi là người ngoài sao! Đã nói với ông rồi, đặc biệt là Phó chủ tịch Trương, đừng bao giờ giở những trò như vậy, Chủ tịch không thích đâu. Thấy chưa? Tên khốn Đường Vũ, tới chỗ hắn, từ trước đến nay vẫn tay không, còn lấy đi ấy chứ, không vét được cái gì thì vẫn chưa đi.
Cù Lâm Phong hơi bối rối, đành phải thu lại phong bì:
- Vậy được rồi, mai gặp!
Sau khi hai người chia tay, Cù Lâm Phong tự tìm phòng khách sạn, còn thắc mắc về việc mấy người Trương Nhất Phàm và Lý Trị Quốc, tại sao bọn họ lại không thích nhận phong bì?
Thực ra, không phải Lý Trị Quốc không nhận phong bì, mà là không nhận phong bì của người nhà. Đã coi Cù Lâm Phong là người nhà thì việc đưa tới đưa lui thật không ra thể thống gì nữa.
Cù Lâm Phong là người ngoài cuộc, vẫn chưa biết cái lệ này của bọn họ.
Trong lòng Lý Trị Quốc luôn tồn tại hình bóng một người, đó chính là Dương Mễ, em họ của Dương Bích Kiều.
Tới thành phố Đông Lâm, nhất định phải tới thăm cô em vợ này.
Dương Mễ là cô gái gợi cảm đầy hấp dẫn, ai đã từng gặp cô ta thì đều đem lòng yêu mến. Lý Trị Quốc không phải kẻ tồi tệ, gã không thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không thích vui chơi lêu lổng. Nhưng sau hôm đó, gã thực sự đã si mê Dương Mễ rồi.
Gã đã từng thấy vẻ đẹp quyến rũ của Dương Mễ, cũng biết quan hệ của cô ta và Thi Vĩnh Nhiên, nhưng Dương Mễ giờ đây đang đơn độc một mình. Tuy Lý Trị Quốc có những ý đồ linh tinh, nhưng gã cũng không dám xằng bậy.
Sau khi gọi điện cho Dương Mễ, Dương Mễ nói với gã là mình đang trên đường tới thành phố Đông Lâm, vừa mới đi phỏng vấn ở nơi khác về.
Lý Trị Quốc hỏi cô ta mấy giờ có thể tới, bỗng từ trong điện thoại vang lên tiếng hét chói tai:
- Aaaa
Lý Trị Quốc hoảng hồn, hỏi liên tục:
- Sao vậy? Sao vậy!
Dương Mễ mãi chẳng lên tiếng, một lúc lâu sau cô ta mới hổn hển nói:
- Có lẽ em đã đụng phải người ta.
- Ở đâu? Anh sẽ đến ngay.
- Em ở…
Dương Mễ nhìn xung quanh, tả lại những đặc điểm ở đây.
- Đợi anh, anh sẽ tới ngay.
Nơi mà Dương Mễ nói tới, cách thành phố không xa, khoảng 5km. Lý Trị Quốc đi men theo sông Lâm Thủy, nhanh chóng lái xe tới chỗ Dương Mễ.
Thật may hôm nay uống ít rượu, lại là buổi tối, người qua lại thưa thớt. Lý Trị Quốc rất nhanh đã tới nơi mà Dương Mễ miêu tả.
Lúc này, Dương Mễ đã nhìn rõ người bị ngã phía trước, đó là cô gái dùng khăn quàng cổ che khuất mặt, quần áo đều rách cả, nhìn qua có vẻ giống ăn mày.
Nhưng kẻ ăn mày này thật không bình thường, bởi vì da dẻ cô ta rất đẹp, Dương Mễ là phóng viên, sức quan sát đương nhiên không tồi. Cô ta lập tức kết luận người này không phải ăn mày, nhất định đã gặp phải chuyện gì?
Vừa may không lâu sau, Lý Trị Quốc tới:
- Sao rồi?
Lý Trị Quốc nhìn người nằm trên mặt đất, chiếu đèn pin vào cô ta:
- Em không đâm vào cô ta, là cô ta tự ngã.
Có Lý Trị Quốc ở đây, Dương Mễ bạo gan, cô ta tiến lại gần, từ từ kéo tấm khăn che mặt ra.
- Aaaaa
Khuôn mặt dọa người ta chết khiếp lộ ra, Dương Mễ giật mình kinh hãi, lập tức lao vào lòng Lý Trị Quốc, giữ chặt lấy áo Lý Trị Quốc.
Là một nam tử hán, Lý Trị Quốc vỗ vỗ vai cô ta:
- Không sao, không sao!
Dương Mễ lúc này mới nhận ra, do hoảng loạn mà đã có hành động thật không nên. Thế là cô ta lập tức lùi một bước, có chút ngượng ngùng. Đó là hành động theo bản năng của Dương Mễ, điều này khiến Lý Trị Quốc thấy trong lòng đau nhói, nhưng gã vẫn tiếp cận cô gái đó, đưa tay lên mũi cô ta xem còn thở không.
- Cô ta vẫn thở! Đưa cô ta đến bệnh viện.
Chẳng để ý tới quần áo bẩn thỉu và khuôn mặt làm người khác kinh hãi của cô gái đó, Lý Trị Quốc bế cô ta lên xe của mình, lúc này, cô ta đã tỉnh, giãy giụa kêu kêu:
- Không được, không được, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!
- Cô bị thương nặng, chúng tôi phải đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.
Lý Trị Quốc khuyên nhủ.
- Không cần, không cần đưa tôi đến bệnh viện.
Cô ta giãy giụa một lúc nhưng do quá yếu, nên đã ngất đi.
Lý Trị Quốc nói với Dương Mễ:
- Đi thôi, về thành phố trước rồi hẵng nói.
Hai chiếc xe một trước một sau, rất nhanh tiến về phía thành phố Đông Lâm. Lý Trị Quốc đưa cô gái đó đến bệnh viện Nhân Dân thành phố.
Sau khi đưa vào viện cấp cứu, Dương Mễ và Lý Trị Quốc rời khỏi bệnh viện, hai người vừa đi vừa nói chuyện:
- Anh rể, anh có cảm thấy, cô gái này thật kỳ lạ không.
- Anh chẳng thấy có điểm nào bất thường cả?
Lý Trị Quốc nghĩ lại:
- Có phải em muốn nói đến khuôn mặt cô ta?
- Vâng! Chỉ có cái này là lạ, mặt của cô ta rõ ràng là bị kẻ khác rạch nát. Em còn phát hiện ra, da dẻ cô ta rõ ràng rất đẹp. Anh thử nói xem, liệu đây có phải là một tin giật gân không? Hoặc là cô ta bị người ta bức hại, nên mới trở thành thế này.
Lý Trị Quốc nhìn cô ta:
- Em làm phóng viên nên mắc bệnh nghề nghiệp rồi? Giống như trên tivi vậy! Mỗi nhân vật đều có những câu chuyện bất bình thường.
- Đây là một loại trực giác, một phóng viên xuất sắc nhất định phải có bản năng này. Không được, đợi đến khi cô ta tỉnh, em phải hỏi cô ta mới được.
Dương Mễ đầy tự tin nói.
Nhìn Dương Mễ, Lý Trị Quốc nhớ lại cảnh tượng ban nãy cô ta lao vào lòng mình, khiến gã không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Mễ nhận thấy gã đang nhìn mình, vội chuyển chủ đề:
- Anh rể, khi nào anh về huyện Sa?
- Ngày mai đi!
Lý Trị Quốc có chút không yên lòng.
- Lúc đi nói với em, em mua ít quà mang về cho chị hai.
Dương Mễ đi tới chiếc QQ ở cạnh đó, mở cửa xe, vẫy vẫy Lý Trị Quốc:
- Tạm biệt, mai gặp!
- Mai gặp!
Nhìn Dương Mễ lên xe, Lý Trị Quốc có chút dối lòng mình vẫy vẫy tay.
Dương Mễ đi rồi, Lý Trị Quốc không có nơi nào để đi ở cái thành phố Đông Thành này, quán Bar cũng chẳng muốn tới, gã dứt khoát phải gọi điện cho Liễu Hải, Liễu Hải là một trong những thuộc hạ thân tín của Trương Nhất Phàm.
Liễu Hải chuẩn bị đi ngủ, còn chưa kịp đặt lưng thì nhận được điện thoại của Lý Trị Quốc, Lý Trị Quốc nói:
- Liễu Hải, tối nay rảnh không, đi làm mấy chén đi?
- Trưởng phòng Lý, sao thế? Mất ngủ à?
Liễu Hải đầy hồ nghi, Lý Trị Quốc giờ này còn gọi điện cho mình làm gì? Nhưng rất nhanh gã đã có ngay đáp án, Lý Trị Quốc ở thành phố Đông Lâm không có lấy một người bạn tâm giao, có lẽ lúc này gã thấy cô đơn rồi!
Vì thế anh ta cười nói:
- Hay là gọi anh Hồ đi cùng, ba người chúng ta làm vài chén.
Lý Trị Quốc cũng đang có ý nghĩ này, lời Liễu Hải như đánh trúng tim đen hắn.
Đã 10 giờ 30 rồi, ba người gặp nhau, tìm một quán ăn đêm.
Lúc uống rượu, Hồ Lôi hỏi Lý Trị Quốc:
- Trưởng phòng Lý đêm hôm khuya khoắt còn gọi, phải chăng là có chỉ đạo gì?
- Cậu bớt lời đi, làm gì có gì chỉ đạo cậu.
Lý Trị Quốc cười, mắng gã:
- Chẳng qua hôm nay đã gặp phải một việc kỳ lạ.
- Việc lạ? Như thế nào?
Liễu Hải uống một ngụm rượu rồi hỏi.
- Ban nãy lúc Dương Mễ trở về, trên đường đâm phải một cô gái, bộ dạng cô ta thật khiến người ta phát khiếp, có lẽ bị ai đó hủy hoại dung nhan, rất thê thảm.
- Anh nói cái gì? Cô gái bị người ta hủy hoại dung nhan?
Liễu Hải trở nên vô cùng căng thẳng:
- Cô ta ở đâu? Có phải hai bên mặt cô ta đều có vết dao cắt không?
- Là thế nào?
Lý Trị Quốc thấy Liễu Hải căng thẳng vậy, cảm thấy rất kỳ lạ. Thế là gã đem câu chuyện kể lại một lượt.
- Anh đừng quan tâm, hãy mau nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu?
Liễu Hải đúng là rất lo lắng, mấy hôm nay luôn tìm Tiểu Diệp, không ngờ lại bị Lý Trị Quốc đụng phải. Đúng là
- Tôi đưa cô ta tới bệnh viện rồi!
Lý Trị Quốc vừa trả lời, Liễu Hải liền đứng phắt dậy:
- Đi! Đi xem!
Lý Trị Quốc và Hồ Lôi đều không hiểu cậu ta làm cái trò quái quỷ gì, chẳng qua thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của cậu ta, cả hai người đều vội vàng theo sau.
Chẳng ai nghĩ tới, lúc ba người bọn họ tới bệnh viện, thì chẳng thấy Tiểu Diệp đâu!
Còn về việc sau khảo sát và hội nghị thường vụ, xem ra cũng chẳng phải vấn đề to tát.
Lúc đi trên đường, Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến mấy vấn đề này.
Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm không thể nói chuyện được với Cù Lâm Phong, nhưng lại tán gẫu với Cù Tĩnh khá hợp gu. Cù Lâm Phong bất giác phát hiện ra, con gái mình có quan hệ khá tốt với Phó Chủ tịch thành phố Trương, thấy hai người bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, trong lòng bỗng sinh nghi hoặc về mối quan hệ giữa họ.
Chẳng ngờ sự nghi hoặc lại khiến ông ta phải giật mình thon thót. Phó chủ tịch Trương thích con gái mình? Cù Tĩnh rất tự lập, khá năng động, là cô gái đáng mơ ước, Phó chủ tịch Trương không thể có suy nghĩ như vậy được?
Nghĩ đến đây, lúc Cù Lâm Phong uống nước, suýt nữa thì bị sặc. Nhưng suy xét một cách kỹ lưỡng, thấy đáp án đó cũng không đúng. Nghe đồn vợ chưa cưới của Phó chủ tịch Trương là con gái của phó Bí thư Đổng, những người từng gặp qua vợ chưa cưới của hắn đều nói rằng, cô gái này có lẽ là tiên nữ giáng trần, chứ ở hạ giới thì thực chẳng có ai sánh bằng.
Bữa cơm này khiến trong lòng Cù Lâm Phong thấp thỏm lo âu, không biết Phó chủ tịch Trương có đồng ý không. Đợi Trương Nhất Phàm đi khỏi, ông ta liền hỏi Lý Trị Quốc xem rốt cục thái độ của Phó chủ tịch Trương là như thế nào. Lý Trị Quốc lúc đó cười phá lên:
- Ông đúng là người trong cuộc thì mê muội, nếu như Phó chủ tịch không đồng ý với ông, thì liệu ông có được tới ăn bữa cơm này không?
Cù Lâm Phong ngẫm nghĩ quả là như vậy, chỉ có điều mình và Bí thư Phạm chẳng mấy thân thiết, có lẽ chỉ hi vọng hắn ta dốc sức tiến cử mình.
Nhân lúc Lý Trị Quốc đi toilet, Cù Lâm Phong liền kéo con gái, hỏi rốt cuộc giữa cô ta và Phó chủ tịch Trương là thế nào. Cù Tĩnh nhìn ba đầy khó hiểu:
- Ba à, ba có sao không? Đúng là cổ hủ quá! Phó chủ tịch Trương người ta chả nhẽ nghĩ con gái ba là kẻ không đứng đắn sao? Thật thất vọng về ba! Nếu như anh ta thật sự coi trọng con, thì ba cũng nên bớt lo đi.
Vì thế, Cù Tĩnh liền kể hết một lượt quá trình quen biết Trương Nhất Phàm, bởi vì chẳng qua lúc đó Trương Nhất Phàm chỉ là một thư kí, mọi người trêu đùa cũng chẳng sao cả. Sau này nghe đồn hắn ta đã làm Chủ tịch huyện, lúc đó hắn cũng cãi nhau với mình, cũng chẳng thấy có gì không phải. Nào ai ngờ, vèo một cái, hắn đã nhanh chóng ngồi vào ghế Phó chủ tịch.
Cù Tĩnh nói xong, cô ta vẫn như chả có gì xảy ra, tiếc rẻ nhún vai:
- Yên tâm đi, anh ta nói rồi, bọn con vẫn là bạn bè, việc chốn quan trường của mọi người chẳng liên quan. Ba, ba chẳng phải tới nhờ vả người ta hay sao?
Cù Lâm Phong mặt đỏ lựng, húng hắng mấy tiếng, đúng lúc Lý Trị Quốc từ toilet bước ra, liền nói với Cù Tĩnh:
- Con ra chỗ khác chơi đi! Đừng có phá, mai cùng nhau về.
Cù Tĩnh phẩy tay, chạy ra ngoài.
Lý Trị Quốc vẫn cân nhắc một chuyện, nên cũng chẳng muốn đôi co với Cù Lâm Phong:
- Trưởng ban Cù, tôi còn chút việc riêng, mai gặp. Đến lúc ấy thì cùng về huyện Sa.
Vốn đang muốn mời Lý Trị Quốc đi hát karaoke, chẳng ngờ gã lại đi như vậy, Cù Lâm Phong thấy hơi ái ngại:
- Trưởng phòng Lý, tiếp đãi không chu đáo, thật ngại quá.
Lý Trị Quốc vỗ vỗ vai hắn:
- Đều là người một nhà cả, sau này đừng khách khí như vậy, về phía phó chủ tịch thành phố Trương, tôi sẽ giúp ông, yên tâm đi!
Cù Lâm Phong gật đầu, dúi phong bì cho Lý Trị Quốc, Lý Trị Quốc mặt đanh lại:
- Trưởng ban Cù vẫn coi tôi là người ngoài sao! Đã nói với ông rồi, đặc biệt là Phó chủ tịch Trương, đừng bao giờ giở những trò như vậy, Chủ tịch không thích đâu. Thấy chưa? Tên khốn Đường Vũ, tới chỗ hắn, từ trước đến nay vẫn tay không, còn lấy đi ấy chứ, không vét được cái gì thì vẫn chưa đi.
Cù Lâm Phong hơi bối rối, đành phải thu lại phong bì:
- Vậy được rồi, mai gặp!
Sau khi hai người chia tay, Cù Lâm Phong tự tìm phòng khách sạn, còn thắc mắc về việc mấy người Trương Nhất Phàm và Lý Trị Quốc, tại sao bọn họ lại không thích nhận phong bì?
Thực ra, không phải Lý Trị Quốc không nhận phong bì, mà là không nhận phong bì của người nhà. Đã coi Cù Lâm Phong là người nhà thì việc đưa tới đưa lui thật không ra thể thống gì nữa.
Cù Lâm Phong là người ngoài cuộc, vẫn chưa biết cái lệ này của bọn họ.
Trong lòng Lý Trị Quốc luôn tồn tại hình bóng một người, đó chính là Dương Mễ, em họ của Dương Bích Kiều.
Tới thành phố Đông Lâm, nhất định phải tới thăm cô em vợ này.
Dương Mễ là cô gái gợi cảm đầy hấp dẫn, ai đã từng gặp cô ta thì đều đem lòng yêu mến. Lý Trị Quốc không phải kẻ tồi tệ, gã không thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không thích vui chơi lêu lổng. Nhưng sau hôm đó, gã thực sự đã si mê Dương Mễ rồi.
Gã đã từng thấy vẻ đẹp quyến rũ của Dương Mễ, cũng biết quan hệ của cô ta và Thi Vĩnh Nhiên, nhưng Dương Mễ giờ đây đang đơn độc một mình. Tuy Lý Trị Quốc có những ý đồ linh tinh, nhưng gã cũng không dám xằng bậy.
Sau khi gọi điện cho Dương Mễ, Dương Mễ nói với gã là mình đang trên đường tới thành phố Đông Lâm, vừa mới đi phỏng vấn ở nơi khác về.
Lý Trị Quốc hỏi cô ta mấy giờ có thể tới, bỗng từ trong điện thoại vang lên tiếng hét chói tai:
- Aaaa
Lý Trị Quốc hoảng hồn, hỏi liên tục:
- Sao vậy? Sao vậy!
Dương Mễ mãi chẳng lên tiếng, một lúc lâu sau cô ta mới hổn hển nói:
- Có lẽ em đã đụng phải người ta.
- Ở đâu? Anh sẽ đến ngay.
- Em ở…
Dương Mễ nhìn xung quanh, tả lại những đặc điểm ở đây.
- Đợi anh, anh sẽ tới ngay.
Nơi mà Dương Mễ nói tới, cách thành phố không xa, khoảng 5km. Lý Trị Quốc đi men theo sông Lâm Thủy, nhanh chóng lái xe tới chỗ Dương Mễ.
Thật may hôm nay uống ít rượu, lại là buổi tối, người qua lại thưa thớt. Lý Trị Quốc rất nhanh đã tới nơi mà Dương Mễ miêu tả.
Lúc này, Dương Mễ đã nhìn rõ người bị ngã phía trước, đó là cô gái dùng khăn quàng cổ che khuất mặt, quần áo đều rách cả, nhìn qua có vẻ giống ăn mày.
Nhưng kẻ ăn mày này thật không bình thường, bởi vì da dẻ cô ta rất đẹp, Dương Mễ là phóng viên, sức quan sát đương nhiên không tồi. Cô ta lập tức kết luận người này không phải ăn mày, nhất định đã gặp phải chuyện gì?
Vừa may không lâu sau, Lý Trị Quốc tới:
- Sao rồi?
Lý Trị Quốc nhìn người nằm trên mặt đất, chiếu đèn pin vào cô ta:
- Em không đâm vào cô ta, là cô ta tự ngã.
Có Lý Trị Quốc ở đây, Dương Mễ bạo gan, cô ta tiến lại gần, từ từ kéo tấm khăn che mặt ra.
- Aaaaa
Khuôn mặt dọa người ta chết khiếp lộ ra, Dương Mễ giật mình kinh hãi, lập tức lao vào lòng Lý Trị Quốc, giữ chặt lấy áo Lý Trị Quốc.
Là một nam tử hán, Lý Trị Quốc vỗ vỗ vai cô ta:
- Không sao, không sao!
Dương Mễ lúc này mới nhận ra, do hoảng loạn mà đã có hành động thật không nên. Thế là cô ta lập tức lùi một bước, có chút ngượng ngùng. Đó là hành động theo bản năng của Dương Mễ, điều này khiến Lý Trị Quốc thấy trong lòng đau nhói, nhưng gã vẫn tiếp cận cô gái đó, đưa tay lên mũi cô ta xem còn thở không.
- Cô ta vẫn thở! Đưa cô ta đến bệnh viện.
Chẳng để ý tới quần áo bẩn thỉu và khuôn mặt làm người khác kinh hãi của cô gái đó, Lý Trị Quốc bế cô ta lên xe của mình, lúc này, cô ta đã tỉnh, giãy giụa kêu kêu:
- Không được, không được, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!
- Cô bị thương nặng, chúng tôi phải đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.
Lý Trị Quốc khuyên nhủ.
- Không cần, không cần đưa tôi đến bệnh viện.
Cô ta giãy giụa một lúc nhưng do quá yếu, nên đã ngất đi.
Lý Trị Quốc nói với Dương Mễ:
- Đi thôi, về thành phố trước rồi hẵng nói.
Hai chiếc xe một trước một sau, rất nhanh tiến về phía thành phố Đông Lâm. Lý Trị Quốc đưa cô gái đó đến bệnh viện Nhân Dân thành phố.
Sau khi đưa vào viện cấp cứu, Dương Mễ và Lý Trị Quốc rời khỏi bệnh viện, hai người vừa đi vừa nói chuyện:
- Anh rể, anh có cảm thấy, cô gái này thật kỳ lạ không.
- Anh chẳng thấy có điểm nào bất thường cả?
Lý Trị Quốc nghĩ lại:
- Có phải em muốn nói đến khuôn mặt cô ta?
- Vâng! Chỉ có cái này là lạ, mặt của cô ta rõ ràng là bị kẻ khác rạch nát. Em còn phát hiện ra, da dẻ cô ta rõ ràng rất đẹp. Anh thử nói xem, liệu đây có phải là một tin giật gân không? Hoặc là cô ta bị người ta bức hại, nên mới trở thành thế này.
Lý Trị Quốc nhìn cô ta:
- Em làm phóng viên nên mắc bệnh nghề nghiệp rồi? Giống như trên tivi vậy! Mỗi nhân vật đều có những câu chuyện bất bình thường.
- Đây là một loại trực giác, một phóng viên xuất sắc nhất định phải có bản năng này. Không được, đợi đến khi cô ta tỉnh, em phải hỏi cô ta mới được.
Dương Mễ đầy tự tin nói.
Nhìn Dương Mễ, Lý Trị Quốc nhớ lại cảnh tượng ban nãy cô ta lao vào lòng mình, khiến gã không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Mễ nhận thấy gã đang nhìn mình, vội chuyển chủ đề:
- Anh rể, khi nào anh về huyện Sa?
- Ngày mai đi!
Lý Trị Quốc có chút không yên lòng.
- Lúc đi nói với em, em mua ít quà mang về cho chị hai.
Dương Mễ đi tới chiếc QQ ở cạnh đó, mở cửa xe, vẫy vẫy Lý Trị Quốc:
- Tạm biệt, mai gặp!
- Mai gặp!
Nhìn Dương Mễ lên xe, Lý Trị Quốc có chút dối lòng mình vẫy vẫy tay.
Dương Mễ đi rồi, Lý Trị Quốc không có nơi nào để đi ở cái thành phố Đông Thành này, quán Bar cũng chẳng muốn tới, gã dứt khoát phải gọi điện cho Liễu Hải, Liễu Hải là một trong những thuộc hạ thân tín của Trương Nhất Phàm.
Liễu Hải chuẩn bị đi ngủ, còn chưa kịp đặt lưng thì nhận được điện thoại của Lý Trị Quốc, Lý Trị Quốc nói:
- Liễu Hải, tối nay rảnh không, đi làm mấy chén đi?
- Trưởng phòng Lý, sao thế? Mất ngủ à?
Liễu Hải đầy hồ nghi, Lý Trị Quốc giờ này còn gọi điện cho mình làm gì? Nhưng rất nhanh gã đã có ngay đáp án, Lý Trị Quốc ở thành phố Đông Lâm không có lấy một người bạn tâm giao, có lẽ lúc này gã thấy cô đơn rồi!
Vì thế anh ta cười nói:
- Hay là gọi anh Hồ đi cùng, ba người chúng ta làm vài chén.
Lý Trị Quốc cũng đang có ý nghĩ này, lời Liễu Hải như đánh trúng tim đen hắn.
Đã 10 giờ 30 rồi, ba người gặp nhau, tìm một quán ăn đêm.
Lúc uống rượu, Hồ Lôi hỏi Lý Trị Quốc:
- Trưởng phòng Lý đêm hôm khuya khoắt còn gọi, phải chăng là có chỉ đạo gì?
- Cậu bớt lời đi, làm gì có gì chỉ đạo cậu.
Lý Trị Quốc cười, mắng gã:
- Chẳng qua hôm nay đã gặp phải một việc kỳ lạ.
- Việc lạ? Như thế nào?
Liễu Hải uống một ngụm rượu rồi hỏi.
- Ban nãy lúc Dương Mễ trở về, trên đường đâm phải một cô gái, bộ dạng cô ta thật khiến người ta phát khiếp, có lẽ bị ai đó hủy hoại dung nhan, rất thê thảm.
- Anh nói cái gì? Cô gái bị người ta hủy hoại dung nhan?
Liễu Hải trở nên vô cùng căng thẳng:
- Cô ta ở đâu? Có phải hai bên mặt cô ta đều có vết dao cắt không?
- Là thế nào?
Lý Trị Quốc thấy Liễu Hải căng thẳng vậy, cảm thấy rất kỳ lạ. Thế là gã đem câu chuyện kể lại một lượt.
- Anh đừng quan tâm, hãy mau nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu?
Liễu Hải đúng là rất lo lắng, mấy hôm nay luôn tìm Tiểu Diệp, không ngờ lại bị Lý Trị Quốc đụng phải. Đúng là
- Tôi đưa cô ta tới bệnh viện rồi!
Lý Trị Quốc vừa trả lời, Liễu Hải liền đứng phắt dậy:
- Đi! Đi xem!
Lý Trị Quốc và Hồ Lôi đều không hiểu cậu ta làm cái trò quái quỷ gì, chẳng qua thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của cậu ta, cả hai người đều vội vàng theo sau.
Chẳng ai nghĩ tới, lúc ba người bọn họ tới bệnh viện, thì chẳng thấy Tiểu Diệp đâu!
/1313
|