Trương Nhất Phàm đang nói chuyện điện thoại, Tần Xuyên gõ cửa đi vào.
Hắn bất giác nhíu mày, không trả lời Tần Xuyên, mà chỉ nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Để tối anh gọi cho em.
Ở bên kia Hà Tiêu Tiêu cũng nghe thấy trong phòng Trương Nhất Phàm có tiếng động, nên cũng gật gật đầu:
- Ừ!
Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tần Xuyên không ngờ mình lại đến không đúng lúc như vậy, đang định đi ra, thì Trương Nhất Phàm lại cúp điện thoại, gã liền nói:
- Chủ tịch thành phố Trương, đến giờ rồi, có thể đi được chưa ạ?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã 3 giờ rồi. Hôm nay hẹn mấy công ty đầu tư nước ngoài đi thị sát khu công kinh tế mới, chính vì thế hắn vội vàng đứng lên, cầm lấy túi rồi nói:
- Đi thôi!
Thời gian trước, một số nhà đầu tư nước ngoài đã có một số phản ảnh về khu kinh tế mới, nói rằng sự quản lý ở đó có phần quá hỗn loạn. Trước đây khi Thư Á Quân còn làm Chủ tịch thành phố, Trương Nhất Phàm cơ bản không quản mấy chuyện đó.
Chuyện thu hút đầu tư vào khu kinh tế mới đều do một mình Phó Chủ tịch thành phố Giang quản lý. Ông ấy là một cán bộ lão thành của thành phố Đông Lâm, nghe nói rất có tay nghề trong vấn đề kinh tế.
Từ sau khi Thư Á Quân bị điên, Trương Nhất Phàm làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, tạm thời tiếp quản mọi công việc. Đương nhiên có vấn đề thì phải đi ngó nghiêng xem sao. Hắn không cho gọi ai, cũng không hề giống Thư Á Quân, xe cảnh sát mở đường, tiền hô hậu ủng, lại còn vài ký giả, phóng viên đi theo sau nữa.
Khó khăn lắm mới có thể thu hút được đầu tư nước ngoài, Trương Nhất Phàm chỉ hy vọng bọn họ sẽ cắm rễ ở đây. Đẩy mạnh đầu tư, thì khiến cho doanh nghiệp làm ăn càng tốt hơn, càng mạnh hơn. Chính vì thế, trong kế hoạch của Trương Nhất Phàm, luôn có một phần làm bước đệm cho việc xây dựng kinh tế.
Khu kinh tế mới rốt cuộc lại tồn tại nhiều vấn đề, Trương Nhất Phàm lại không hề biết rõ. Ba người ngồi trên xe, rất nhanh đã đến được đó.
Chủ nhiệm khu kinh tế mới của Thành phố Đông Lâm chính là Lưu Khải Minh, người này chính là cán bộ mà thời Bí thư Phùng đã đề bạt lên, làm chủ nhiệm khu kinh tế mới này đã gần 5 năm rồi. Trương Nhất Phàm chưa hiểu rõ lắm về con người này.
Sau khi đến khu kinh tế mới, Trương Nhất Phàm không đến khu văn phòng của khu kinh tế mới, mà trực tiếp đi đến một Công ty văn phòng phẩm Khoa Long. Điều khiến cho ba người không ngờ đến chính là khi bảo vệ cổng nghe nói xe của chính phủ đến lại không hề nhiệt tình mở cửa, lại còn đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn lại.
Tần Xuyên hướng về phía cửa nói to:
- Mở cửa, Phó Chủ tịch thành phố Trương đến.
Bảo vệ lúc này mới liếc mắt nhìn chiếc xe một cái, có vẻ không hài lòng ấn cái nút mở cửa tự động.
Trông thấy chiếc xe dừng lại trước cửa văn phòng, bảo vệ liền gọi một cuộc điện thoại vào văn phòng. Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Tại sao bọn họ nhìn thấy xe của chính phủ lại có thái độ lạnh nhạt đến vậy nhỉ?
Tần Xuyên cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, đành lắc đầu.
Trương Nhất Phàm liền nói với Liễu Hải:
- Cậu đỗ xe ra phía sau đi.
Sau đó, hắn cùng Tần Xuyên đi vào trong văn phòng.
Vừa vào cổng chính, thấy Tổng giám đốc công ty văn phòng phẩm Khoa Long vội vàng đi tới. Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, có chút ngại ngùng nói:
- Ai dà, Phó Chủ tịch thành phố Trương đích thân đại giá quang lâm, đắc tội quá, đắc tội quá!
Vốn Trương Nhất Phàm định đến mấy công ty khác, nhưng nhìn thấy Công ty Khoa Long gần nhất, nên tiện vào xem sao. Không ngờ đường đường một Phó chủ tịch thành phố mà đến bảo vệ cửa ở đó cũng không thèm coi ra gì.
Tổng giám đốc công ty Khoa Long họ Phan, hai năm trước mới chuyển đến đây. Sau khi Tổng giám đốc Phan dẫn hai người đi vào văn phòng, lập tức cho gọi thư ký đi pha trà. Sau khi Trương Nhất Phàm ngồi xuống liền hỏi thẳng:
- Tổng giám đốc Phan, nghe nói Quý công ty có ý rút lui đầu tư, hôm nay tôi đến đây là muốn nghe ý kiến của các ông, rốt cuộc là vì sao vậy?
Tổng giám đốc Phan năm nay hơn 50 tuổi, vừa nhìn là đã thấy ngay đó là một người kinh doanh thông minh, khôn khéo. Ông ta đưa tay sờ cái đầu chắc còn một nửa tóc, nói không được tự nhiên cho lắm.
- Chủ tịch Trương, kỳ thật cũng không thể trách những nhà đầu tư như chúng tôi được. Chính phủ nói lời không giữ lời, đơn phương bội ước, việc kinh doanh của chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn!
Trương Nhất Phàm đến thành phố Đông Lâm này thời gian không dài, cũng không biết giữa bọn họ dã xảy ra những chuyện không vui vẻ gì, không ngờ lại khiến cho hơn mười nhà đầu tư liền có ý định rút lui.
Hắn vừa hỏi, Tần Xuyên vừa ở một bên ghi chép.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà, nhìn nhìn Tổng giám đốc Phan nói:
- Ông nói phía chính phủ đơn phương bội ước? Có thể nói cụ thể hơn được không?
Ánh mắt của Tổng giám đốc Phan bất định, có vẻ lảng tránh, dường như ông ta đang lo lắng điều gì. Trông thấy Trương Nhất Phàm ánh mắt sáng quắc, ông ta liền do dự một hồi rồi mới ấp a ấp úng nói:
- Chủ tịch Trương, hay là ngài đến công ty khác để hỏi nhé? Xem ý tưởng của bọn họ như thế nào.
Tần Xuyên liền cảm thấy bực mình, nhìn về phía Tổng giám đốc Phan nói:
- Chủ tịch Trương đã đích thân chú ý đến chuyện này, ông có thế nào cứ nói thế ấy. Nếu như đến Chủ tịch Trương mà ông còn không tin thì theo tôi cho dù ông có đầu tư ở đâu cũng không có được một kết quả tốt.
Trương Nhất Phàm thấy Tần Xuyên nói chuyện có vẻ hơi quá, liền quát một câu:
- Tần Xuyên, chú ý lời nói một chút.
Tần Xuyên lập tức không nói năng gì nữa, trong lòng vẫn rất hậm hực tay Tổng giám đốc Phan này.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Có gì ông cứ nói, tôi lấy danh nghĩa một Phó chủ tịch thường trực thành phố nhất định sẽ tạo cho tất cả các nhà đầu tư như các ông một biện pháp hợp lý.
Tổng giám đốc Phan trông thấy thái độ kiên quyết của Trương Nhất Phàm, cũng không giống với những vị lãnh đạo khác khi đến nhà máy ngó nghiêng chỉ đều là ăn một bữa cơm, sau đó cầm lấy phong bì rồi đi mất, mà chẳng thấy giải quyết được vấn đề thực tế gì cả.
Ông ta rít một hơi thuốc rồi nói:
- Nếu như vậy, tôi cũng không giấu Chủ tịch Trương nữa. Lúc trước Cục xúc tiến đầu tư và khu kinh tế mới khi thu hút chúng tôi vào đầu tư nói là sẽ tiến hành chính sách “tam miễn ngũ giảm nửa” (3 năm đầu miễn thuế hoàn toàn, 5 năm sau giảm nửa thuế). Thế nhưng hiện nay mới hơn một năm bọn họ đã tìm mọi danh mục, mọi lý do bắt đầu chưng thu các loại thuế của chúng tôi rồi.
- Cái này cũng còn không tính, hiện nay người của khu kinh tế mới thường xuyên cứ năm ba bữa lại đến nhà xưởng để kiểm tra, động một tí là phạt tiền, khiến cho mọi người đều hoang mang, hoảng sợ. Ngay tháng trước thôi, bọn họ đã đưa ra hóa đơn phạt đến gần sáu trăm nghìn, nhà máy của chúng tôi cũng bị phạt gần tám trăm. Thử hỏi nếu cứ như vậy liệu những nhà đầu tư như chúng tôi còn có con đường sống không?
Khi Tổng giám đốc Phan nói chuyện, luôn cẩn thận dò xét Trương Nhất Phàm. Thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không hề có sự thay đổi nào đáng kể, lúc đó ông ta mới dám nói tiếp.
Không ngờ lại có chuyện như vậy sao? Trương Nhất Phàm quay đầu lại hỏi Tần Xuyên:
- Trong thành phố gần đây có văn bản nào nói xóa bỏ các chính sách ưu đãi đó không?
Tần Xuyên lắc lắc đầu:
- Không có!
Tổng giám đốc Phan liền nói:
- Tôi không hề lừa dối các ngài, nếu không tin các ngài có thể đi hỏi các doanh nghiệp khác. Hiện nay khu kinh tế mới quả thật giống …
Nói đến đây, Tổng giám đốc Phan liền dừng lại.
Lúc này, ngoài cổng lớn của nhà máy bỗng nghe tháy tiếng ồn ào, vẫn là tay bảo vệ lúc nãy đang cãi nhau với mấy tay mặc sắc phục của ngành thuế. Tổng giám đốc Phan nhìn từ phía cửa sổ ra ngoài, lắc lắc vẻ bất lực:
- Đấy, xem kìa, họ lại đến nữa rồi.
Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên đến gần cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy vài nhân viên ăn mặc đồng phục của ngành thuế đang cãi nhau với tay bảo vệ lúc nãy. Tay bảo vệ chắc nghe lời của ông chủ, khi nhìn thấy bọn người này thì không mở cửa, nhưng mấy tay thuế vụ kia cứ xông vào.
Bọn họ rất to tiếng, một trong số bọn họ nói:
- Có tin là bố mày phóng xe đâm hỏng cái cổng này, mày còn phải ngoan ngoãn mà sửa xe cho bố mày không.
Hai tay cảnh vệ canh hai bên cổng, được sự cho phép của ông chủ, nên cũng không coi bọn người này ra gì, ngược lại còn gọi điện thoại gọi thêm năm sáu bảo vệ nữa ra, mọi người đứng ở cửa cãi nhau, giằng co quyết liệt.
Tay nhân viên thuế vụ lúc nãy khoát tay:
- Bố mày không tin hôm nay không vào được trong cái cổng này.
Sau đó gã liền hùng hùng hổ hổ leo lên xe, khởi động xe, nhấn mạnh ga, hướng về phía cửa điện của công ty mà điên cuồng lao tới.
“Ầm___
Một tiếng rầm vọng đến, đầu xe của chiếc xe chở mấy tay thuế vụ đâm sầm một cái vào cổng điện của công ty! Hai chiếc đèn lớn ngay lập tức vỡ vụn.
Hắn bất giác nhíu mày, không trả lời Tần Xuyên, mà chỉ nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Để tối anh gọi cho em.
Ở bên kia Hà Tiêu Tiêu cũng nghe thấy trong phòng Trương Nhất Phàm có tiếng động, nên cũng gật gật đầu:
- Ừ!
Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tần Xuyên không ngờ mình lại đến không đúng lúc như vậy, đang định đi ra, thì Trương Nhất Phàm lại cúp điện thoại, gã liền nói:
- Chủ tịch thành phố Trương, đến giờ rồi, có thể đi được chưa ạ?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã 3 giờ rồi. Hôm nay hẹn mấy công ty đầu tư nước ngoài đi thị sát khu công kinh tế mới, chính vì thế hắn vội vàng đứng lên, cầm lấy túi rồi nói:
- Đi thôi!
Thời gian trước, một số nhà đầu tư nước ngoài đã có một số phản ảnh về khu kinh tế mới, nói rằng sự quản lý ở đó có phần quá hỗn loạn. Trước đây khi Thư Á Quân còn làm Chủ tịch thành phố, Trương Nhất Phàm cơ bản không quản mấy chuyện đó.
Chuyện thu hút đầu tư vào khu kinh tế mới đều do một mình Phó Chủ tịch thành phố Giang quản lý. Ông ấy là một cán bộ lão thành của thành phố Đông Lâm, nghe nói rất có tay nghề trong vấn đề kinh tế.
Từ sau khi Thư Á Quân bị điên, Trương Nhất Phàm làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, tạm thời tiếp quản mọi công việc. Đương nhiên có vấn đề thì phải đi ngó nghiêng xem sao. Hắn không cho gọi ai, cũng không hề giống Thư Á Quân, xe cảnh sát mở đường, tiền hô hậu ủng, lại còn vài ký giả, phóng viên đi theo sau nữa.
Khó khăn lắm mới có thể thu hút được đầu tư nước ngoài, Trương Nhất Phàm chỉ hy vọng bọn họ sẽ cắm rễ ở đây. Đẩy mạnh đầu tư, thì khiến cho doanh nghiệp làm ăn càng tốt hơn, càng mạnh hơn. Chính vì thế, trong kế hoạch của Trương Nhất Phàm, luôn có một phần làm bước đệm cho việc xây dựng kinh tế.
Khu kinh tế mới rốt cuộc lại tồn tại nhiều vấn đề, Trương Nhất Phàm lại không hề biết rõ. Ba người ngồi trên xe, rất nhanh đã đến được đó.
Chủ nhiệm khu kinh tế mới của Thành phố Đông Lâm chính là Lưu Khải Minh, người này chính là cán bộ mà thời Bí thư Phùng đã đề bạt lên, làm chủ nhiệm khu kinh tế mới này đã gần 5 năm rồi. Trương Nhất Phàm chưa hiểu rõ lắm về con người này.
Sau khi đến khu kinh tế mới, Trương Nhất Phàm không đến khu văn phòng của khu kinh tế mới, mà trực tiếp đi đến một Công ty văn phòng phẩm Khoa Long. Điều khiến cho ba người không ngờ đến chính là khi bảo vệ cổng nghe nói xe của chính phủ đến lại không hề nhiệt tình mở cửa, lại còn đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn lại.
Tần Xuyên hướng về phía cửa nói to:
- Mở cửa, Phó Chủ tịch thành phố Trương đến.
Bảo vệ lúc này mới liếc mắt nhìn chiếc xe một cái, có vẻ không hài lòng ấn cái nút mở cửa tự động.
Trông thấy chiếc xe dừng lại trước cửa văn phòng, bảo vệ liền gọi một cuộc điện thoại vào văn phòng. Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Tại sao bọn họ nhìn thấy xe của chính phủ lại có thái độ lạnh nhạt đến vậy nhỉ?
Tần Xuyên cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, đành lắc đầu.
Trương Nhất Phàm liền nói với Liễu Hải:
- Cậu đỗ xe ra phía sau đi.
Sau đó, hắn cùng Tần Xuyên đi vào trong văn phòng.
Vừa vào cổng chính, thấy Tổng giám đốc công ty văn phòng phẩm Khoa Long vội vàng đi tới. Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, có chút ngại ngùng nói:
- Ai dà, Phó Chủ tịch thành phố Trương đích thân đại giá quang lâm, đắc tội quá, đắc tội quá!
Vốn Trương Nhất Phàm định đến mấy công ty khác, nhưng nhìn thấy Công ty Khoa Long gần nhất, nên tiện vào xem sao. Không ngờ đường đường một Phó chủ tịch thành phố mà đến bảo vệ cửa ở đó cũng không thèm coi ra gì.
Tổng giám đốc công ty Khoa Long họ Phan, hai năm trước mới chuyển đến đây. Sau khi Tổng giám đốc Phan dẫn hai người đi vào văn phòng, lập tức cho gọi thư ký đi pha trà. Sau khi Trương Nhất Phàm ngồi xuống liền hỏi thẳng:
- Tổng giám đốc Phan, nghe nói Quý công ty có ý rút lui đầu tư, hôm nay tôi đến đây là muốn nghe ý kiến của các ông, rốt cuộc là vì sao vậy?
Tổng giám đốc Phan năm nay hơn 50 tuổi, vừa nhìn là đã thấy ngay đó là một người kinh doanh thông minh, khôn khéo. Ông ta đưa tay sờ cái đầu chắc còn một nửa tóc, nói không được tự nhiên cho lắm.
- Chủ tịch Trương, kỳ thật cũng không thể trách những nhà đầu tư như chúng tôi được. Chính phủ nói lời không giữ lời, đơn phương bội ước, việc kinh doanh của chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn!
Trương Nhất Phàm đến thành phố Đông Lâm này thời gian không dài, cũng không biết giữa bọn họ dã xảy ra những chuyện không vui vẻ gì, không ngờ lại khiến cho hơn mười nhà đầu tư liền có ý định rút lui.
Hắn vừa hỏi, Tần Xuyên vừa ở một bên ghi chép.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà, nhìn nhìn Tổng giám đốc Phan nói:
- Ông nói phía chính phủ đơn phương bội ước? Có thể nói cụ thể hơn được không?
Ánh mắt của Tổng giám đốc Phan bất định, có vẻ lảng tránh, dường như ông ta đang lo lắng điều gì. Trông thấy Trương Nhất Phàm ánh mắt sáng quắc, ông ta liền do dự một hồi rồi mới ấp a ấp úng nói:
- Chủ tịch Trương, hay là ngài đến công ty khác để hỏi nhé? Xem ý tưởng của bọn họ như thế nào.
Tần Xuyên liền cảm thấy bực mình, nhìn về phía Tổng giám đốc Phan nói:
- Chủ tịch Trương đã đích thân chú ý đến chuyện này, ông có thế nào cứ nói thế ấy. Nếu như đến Chủ tịch Trương mà ông còn không tin thì theo tôi cho dù ông có đầu tư ở đâu cũng không có được một kết quả tốt.
Trương Nhất Phàm thấy Tần Xuyên nói chuyện có vẻ hơi quá, liền quát một câu:
- Tần Xuyên, chú ý lời nói một chút.
Tần Xuyên lập tức không nói năng gì nữa, trong lòng vẫn rất hậm hực tay Tổng giám đốc Phan này.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Có gì ông cứ nói, tôi lấy danh nghĩa một Phó chủ tịch thường trực thành phố nhất định sẽ tạo cho tất cả các nhà đầu tư như các ông một biện pháp hợp lý.
Tổng giám đốc Phan trông thấy thái độ kiên quyết của Trương Nhất Phàm, cũng không giống với những vị lãnh đạo khác khi đến nhà máy ngó nghiêng chỉ đều là ăn một bữa cơm, sau đó cầm lấy phong bì rồi đi mất, mà chẳng thấy giải quyết được vấn đề thực tế gì cả.
Ông ta rít một hơi thuốc rồi nói:
- Nếu như vậy, tôi cũng không giấu Chủ tịch Trương nữa. Lúc trước Cục xúc tiến đầu tư và khu kinh tế mới khi thu hút chúng tôi vào đầu tư nói là sẽ tiến hành chính sách “tam miễn ngũ giảm nửa” (3 năm đầu miễn thuế hoàn toàn, 5 năm sau giảm nửa thuế). Thế nhưng hiện nay mới hơn một năm bọn họ đã tìm mọi danh mục, mọi lý do bắt đầu chưng thu các loại thuế của chúng tôi rồi.
- Cái này cũng còn không tính, hiện nay người của khu kinh tế mới thường xuyên cứ năm ba bữa lại đến nhà xưởng để kiểm tra, động một tí là phạt tiền, khiến cho mọi người đều hoang mang, hoảng sợ. Ngay tháng trước thôi, bọn họ đã đưa ra hóa đơn phạt đến gần sáu trăm nghìn, nhà máy của chúng tôi cũng bị phạt gần tám trăm. Thử hỏi nếu cứ như vậy liệu những nhà đầu tư như chúng tôi còn có con đường sống không?
Khi Tổng giám đốc Phan nói chuyện, luôn cẩn thận dò xét Trương Nhất Phàm. Thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không hề có sự thay đổi nào đáng kể, lúc đó ông ta mới dám nói tiếp.
Không ngờ lại có chuyện như vậy sao? Trương Nhất Phàm quay đầu lại hỏi Tần Xuyên:
- Trong thành phố gần đây có văn bản nào nói xóa bỏ các chính sách ưu đãi đó không?
Tần Xuyên lắc lắc đầu:
- Không có!
Tổng giám đốc Phan liền nói:
- Tôi không hề lừa dối các ngài, nếu không tin các ngài có thể đi hỏi các doanh nghiệp khác. Hiện nay khu kinh tế mới quả thật giống …
Nói đến đây, Tổng giám đốc Phan liền dừng lại.
Lúc này, ngoài cổng lớn của nhà máy bỗng nghe tháy tiếng ồn ào, vẫn là tay bảo vệ lúc nãy đang cãi nhau với mấy tay mặc sắc phục của ngành thuế. Tổng giám đốc Phan nhìn từ phía cửa sổ ra ngoài, lắc lắc vẻ bất lực:
- Đấy, xem kìa, họ lại đến nữa rồi.
Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên đến gần cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy vài nhân viên ăn mặc đồng phục của ngành thuế đang cãi nhau với tay bảo vệ lúc nãy. Tay bảo vệ chắc nghe lời của ông chủ, khi nhìn thấy bọn người này thì không mở cửa, nhưng mấy tay thuế vụ kia cứ xông vào.
Bọn họ rất to tiếng, một trong số bọn họ nói:
- Có tin là bố mày phóng xe đâm hỏng cái cổng này, mày còn phải ngoan ngoãn mà sửa xe cho bố mày không.
Hai tay cảnh vệ canh hai bên cổng, được sự cho phép của ông chủ, nên cũng không coi bọn người này ra gì, ngược lại còn gọi điện thoại gọi thêm năm sáu bảo vệ nữa ra, mọi người đứng ở cửa cãi nhau, giằng co quyết liệt.
Tay nhân viên thuế vụ lúc nãy khoát tay:
- Bố mày không tin hôm nay không vào được trong cái cổng này.
Sau đó gã liền hùng hùng hổ hổ leo lên xe, khởi động xe, nhấn mạnh ga, hướng về phía cửa điện của công ty mà điên cuồng lao tới.
“Ầm___
Một tiếng rầm vọng đến, đầu xe của chiếc xe chở mấy tay thuế vụ đâm sầm một cái vào cổng điện của công ty! Hai chiếc đèn lớn ngay lập tức vỡ vụn.
/1313
|