Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh, nói với Liễu Hải:
- Gọi cho Lý Trị Quốc và Vương Bác, nói là tôi gọi họ đến huyện Sa.
Liễu Hải gật đầu đi về phái cuối hành lang, lấy điện thoại gọi cho Lý Trị Quốc. Lý Trị Quốc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền gọi ngay cho Vương Bác. Trên đường đi hai người bảo nhau không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chủ tịch Thành phố Trương Nhất Phàm lại cải trang vi hành xuống huyện Sa.
Có thể nói Lý Trị Quốc là do Trương Nhất Phàm đề bạt lên, lúc còn ở huyện Thông Thành gã chỉ là thư kí của Bí thư Lâm, mới hai năm đã thăng chức rất nhanh, đều do Trương Nhất Phàm đề bạt.
Gặp Lý Trị Quốc nhưng Vương Bác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thấy bất an. Nhất là khi nghe thấy Chủ tịch Thành phố đang ở bệnh viện, Vương Bác lại tưởng trên đường đi hắn đã gặp cướp.
Chỉ có điều từ khi Trương Nhất Phàm chỉnh đốn lại huyện Sa, thái độ Vương Bác cũng thay đổi, không dám làm gì Trương Nhất Phàm nữa, mà lập lại trật tự trị an một cách gọn gàng ngăn nắp.
Về sau hắn còn trọng dụng cả Đường Vũ, Vương Bác chính mắt chứng kiến Đường Vũ thăng tiến chỉ trong hai năm ngăn ngủi, anh ta thay đổi nhanh chóng thành Cục trưởng cục Công an của huyện Ngũ Dương, rất nhanh đã có thể ngang hàng với mình.
Vương Bác cũng ý thức được tính quan trọng của đội ngũ, lăn lộn cùng Trịnh Mậu Nhiên đến vị trí này chắc là hết. Còn bản thân Trịnh Mậu Nhiên phỏng chừng có thể tiến vào Mặt trận tổ quốc thành phố thì có lẽ cũng dựng lại.
Còn tiền đồ của Trương Nhất Phàm rộng thênh thang, lại có bối cảnh của Trương hệ, vì thế, Vương Bác nhanh chóng liền điều chỉnh lại thái độ của mình, cảm giác thái độ trước đây của mình hơi khốn kiếp, không ngờ có mắt mà không trông thấy Thái Sơn.
Gã tích cực tìm cách để dựa dẫm vào mình, đương nhiên là Trương Nhất Phàm biết, nếu không thì hôm nay đã không gọi gã đến. Đợ hai người tới bệnh viện huyện Sa, thấy Chủ tịch không có chuyện gì, lúc ấy mới thấy yên tâm.
Hai người chào Chủ tịch thành phố rồi cung kính đứng ở đó. Trương Nhất Phàm xoay người lại, nói với hai người một câu:
- Chuyện của thôn Quan Sơn, hai cậu hãy đi kiểm tra.
Hai người như ở trên mây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì thế lúc ra ngoài liền lại hỏi Liễu Hải. Vương Bác lập tức đưa cho Liễu Hải điếu thuốc còn lén lút đút phong bì 2 nghìn đồng vào túi của Liễu Hải.
Vương Bác biết quan hệ giữa Chủ tịch thành phố và Liễu Hải. Thấy gã nhét phong bì vào túi mình, Liễu Hải bực mình không nói không rằng đưa trả lại, rồi dẫn hai bọn họ vào phòng bệnh của cha con chú của Ôn Nhã. Trên đường đi Liễu Hải đã kể rõ sự tình.
Khoản tiền giải phóng mặt bằng của thôn Quan Sơn có điểm khả nghi, hơn nữa lại chấp pháp bằng vũ lực. Đại khái trong lòng Vương Bác đã nắm rõ tình hình, lúc này, Ôn Nhã từ ngoài đi vào, đương nhiên là Vương Bác nhận ra đó là con gái của Chủ tịch huyện tiền nhiệm.
Trước mặt Ôn Nhã, Vương Bác nghiên túc nói sẽ tự mình điều ra rõ chuyện này, trả lại sự công bằng cho cha con chú của Ôn Nhã. Bởi vì chuyện giải phóng mặt bằng này là để phục vụ cho công tác xây dựng lại đường xá, Trương Nhất Phàm cũng gọi cả Lý Trị Quốc tới.
Đây là do họ làm nhiệm vụ không tốt đến nỗi bị để cho kẻ trung gian nhân cơ hội nhân cơ hội lấy tiền đút túi. Lý Trị Quốc nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cũng tối sầm xuống. Hai người lập tức tỏ ý muốn toàn bộ tiền thuốc men, tiền viện phí sẽ do Cục đường bộ chi trả, bọn họ cứ yên tâm điều trị trong này, chuyện nhà ở cũng không cần lo lắng, sẽ nhanh chóng trả lại cho họ sự công bằng.
Hai người từ bệnh viện đi ra, lại tới xin chỉ thị của Chủ tịch Thành phố. Trương Nhất Phàm nhắc nhở Lý Quốc Trị phải tăng cường quản lý về phương diện này, để từng phân tiền cũng được đến đúng tay, đúng chỗ của nó.
Tu bổ đường quốc lộ là một công việc béo bở, cũng sẽ dễ gặp những chuyện không may, yêu cầu Lý Quốc Trị cũng phải biết chừng mực. Đương nhiên Lý Quốc Trị hiểu ý của Chủ tịch thành phố, rất thành khẩn gật đầu:
- Nhất định tôi sẽ chú ý, xin lãnh đạo cứ yên tâm!
Trương Nhất Phàm lại nói với Vương Bác:
- Trưởng phòng Vương, việc trị an ở huyện Sa có sự chuyển biến, cậu làm tốt đấy, hy vọng cậu sẽ tiếp tục phát huy!
Nghe Chủ tịch Thành phố nói vậy anh ta có chút kinh sợ, vì thế khi ra khỏi bệnh viện Vương Bác lập tức phái người xuống thôn Quan Sơn để tiến hành kiểm tra.
Lúc này, thím và các chị họ của Ôn Nhã đều đã đến bệnh viện, nhìn thấy chồng và con trai bị đánh như vậy đã kêu oan ngay cả ở trong viện.
Cũng may cha con họ chỉ bị ngoại thương, không tổn thương đến nội tạng, chú Ôn Nhã liền gọi cô ta:
- Kêu cái gì, vừa rồi Trưởng phòng Vương đã đích thân đến rồi, hứa sẽ điều tra chuyện này, cái đuôi của bọn này sẽ không dài ra được lâu đâu.
Nghe nói Trưởng phòng công an đã đích thân tới, thím Ôn Nhã không kêu lên nữa, kéo tay cháu gái, không ngừng nói cảm ơn:
- Cháu gái, nếu không có cháu thì chú và em đã thảm rồi, chuyện giải phóng mặt bằng cháu nhất định phải giải quyết giúp chúng ta.
Thím Ôn Nhã lau nước mắt nói:
- Cháu gái nghe nói cháu biết nhiều người làm quan trong thành phố, cháu xem họ có phản ứng gì không. Bây giờ chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Trưởng thôn, Bí thư chi bộ, chính quyền xã đã thành du côn hết, chẳng ra cái thứ gì cả!
Lời thím nói, có ý mắng toàn bộ mọi người, Ôn Nhã ngựng ngùng nhìn về phía Trương Nhất Phàm, vẻ mặt thật có lỗi. Nhưng cô cũng không tiện giới thiệu thân phận của Trương Nhất Phàm cho bọn họ, cô để lại hai nghìn đồng rồi ra về.
Lúc cô đi ra, Trương Nhất Phàm ở bên ngoài hút thuốc, hắn đang nghĩ một vấn đề. Càng ngày càng thấy hóa ra Ôn Trường Phong là một người chính trực, chất phác, liêm chính ngay cả anh em trai và cháu trai cũng không cho một chút ưu đãi nào.
Bản thân làm Chủ tịch huyện nhưng anh em thì vẫn ở nhà làm nông nghiệp, các cháu trai, cháu gái vẫn là con nhà nông không có công việc gì. Chỉ có mình ông ta làm quan, e rằng người như vậy bây giờ không còn nhiều. Nếu đổi lại mình thì cũng có lẽ không được thanh liêm như thế. Nhưng có lẽ ông ta không ngờ chính vì sự thanh liêm của mình không ngờ lại bị hàm oan là tham quan mà chết trong tù.
Ôn Trường Phong không có con trai mà chỉ có mình Ôn Nhã là con gái, Ôn Nhã lại không muốn gia nhập vào biên chế, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, một người như Ôn Trường Phong liệu hắn có lên chiếu cố một chút cho anh trai ông ta không.
Có điều suy nghĩ này Trương Nhất Phàm không nói ra nhưng trong lòng hắn đã quyết sẽ giúp cho các anh em họ của Ôn Nhã có một công việc. Quan trường hiện nay một người làm quan thì cả họ được nhờ, khi đã làm quan rồi thì liền lôi kéo nào anh em, họ hàng thân thích, cứ lần lượt nhét vào trong các cơ quan, đơn vị ngon. Có vị trưởng thôn, bí thư chi bộ cũng đi rải một nắm tiền lớn để tìm mọi cách cho con cái của mình về thành phố.
Ôn Trường Phong thanh liêm như vậy quả là một viên quan tốt, vì sao lại không thể chiếu cố một chút chứ?
Lúc chiều, Ôn Nhã cũng không ở lại huyện Sa, mà cùng Trương Nhất phàm đang trở về thành phố, lúc đó Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Cô còn muốn sang Anh không?
Ôn Nhã lắc đầu:
- Tôi nghĩ mình lên ở lại, nên làm một chút gì đó đối với mấy người không coi luật pháp ra gì đó.
Ôn Nhã nói xong, đột nhiên xoay qua nói với Trương Nhất Phàm:
- Có lẽ tôi ở lại sẽ gây thêm cho anh rất nhiều phiền toái.
Trương Nhất Phàm chỉ thản nhiên mỉm cười:
- Cô là một luật sư giỏi, không nên chỉ phục vụ cho người nước ngoài.
Từ nay, tỉnh Tương sẽ có thêm một vị luật sư chuyên giải quyết những vụ bất bình. Sau khi Ôn Nhã trở về thành phố Đông Lâm đã tích cực làm luật sư tố tụng miễn phí. Và không ngừng giải quyết các vụ tố cáo quan tòa ở tỉnh Tương, danh tiếng vang xa.
Vài năm trước Lưu Tự Căn là một tên du côn của thôn Quan Sơn, ngoài đánh bạc ra còn đi gây chuyện hết cả ở đường ngang ngõ tắt.
Người như thế không có bản lĩnh gì khác mà chỉ có biệt tài là nịnh bợ. Một tên du côn, vô lại nhưng lại qua lại rất thân thiết đối với các cán bộ thôn. Hai năm trước, lúc Ôn Trường Phong bị bắt giam cũng chính là lúc trước khi Trương Nhất Phàm đến huyện Sa, khi trong thôn tiến hành tuyển cử.
Chú của Lưu Tự Căn khi đó là Bí thư chi bộ của thôn. Cuộc tuyển cử lúc đó, Lưu Tự Căn đã kéo theo một đám người đến thôn để kéo phiếu. Số phiếu bầu cử của thôn khác hẳn với số phiếu của Ủy ban nhân dân.
Bình thường có vài người sẽ mang hòm phiếu đến từng nhà để bầu cử. Vì người cầm hòm phiếu lúc đó là chú của Lưu Tự Căn, nhiều người bất đắc dĩ phải nể mặt mà đã điền tên của Lưu Tự Căn vào lá phiếu.
Cho dù như thế số phiếu bầu cho Lưu Tự còn xa mới đủ. Sau đó ông Bí thư Lưu đã âm thầm gọi người mang thêm phiếu đến, vì những người bỏ phiếu đều không đề danh tính nên đã gian lận dễ dàng, bọn họ mang hòm bầu cử đi, bỏ thêm nhiều phiếu vào làm thay đổi kết quả bầu cử.
Lưu Tự Căn đã được chú là Bí thư chi bộ nâng đỡ mà lên được trưởng thôn, từ khi lên làm trưởng thôn cái tính cũ của gã vẫn không thay đổi hơn nữa bây giờ lại được hợp pháp hóa cho nên càng ngang ngược.
Lúc trong thôn muốn làm kế hoạch hóa gia đình, mỗi gia đình nếu muốn sinh thêm một đứa nữa thì chỉ cần đưa mấy nghìn đồng cho Lưu Tự Căn thì việc này cơ bản được giải quyết. Cấp tiền cho Lưu Tự cũng phải quy định, sinh con trai là năm nghìn đồng, nữ là hai nghìn đồng.
Như vậy, mức tiền đã được công bố, nó đã trở thành một sự thực không cần phải bàn cãi đối với thôn Quan Sơn.
Lúc Vương Bác phái người xuống dưới điều tra, theo quần chúng phản ánh từ khi Lưu Tự Căn lên làm trưởng thôn cho tới nay toàn bộ họ hàng chưa hề giao nộp thuế, hơn nữa các khoản tiền trợ cấp cho người nghèo khi vào đến tay họ thì không bao giờ nhả ra.
Năm ngoái Bí thư chi bộ Lưu phải về hưu, lúc quyết toán ngân sách trong thôn phòng tài vụ kiểm tra một xu cũng không dư thừa, hơn nữa tính toán lại toàn bộ thôn Quan Sơn còn nợ Bí thư Lưu hai mươi mấy vạn.
Hiện tại, Lưu Tự Căn là trưởng thôn, gánh vác toàn bộ trách nhiệm nợ nần. Cho nên có khoản gì từ trên cấp xuống, gã cũng đều cắt lại một ít tiền coi như là tiền để trả nợ.
Những cái đó còn không tính, năm ngoái cho thông đường quốc lộ trong thôn, bên trên rót xuống một khoản, các thôn khác thì sẽ tiến hành trưng thu mỗi hộ 200 đồng để tu sửa đường, nhưng thôn Quan Sơn thì lại trưng thu mỗi người 100 đồng.
Vì chuyện làm đường các thôn dân tự nhiên đều tình nguyện bỏ tiền ra, mọi người còn chủ động giúp sức tu sửa lạ đường xá. Nhưng khi đường quốc lộ làm xong rồi, tài vụ thôn công khai tài chính thì lại không thấy khoản mục nào. Lúc Bí thư chi bộ mới nhậm chức yêu cầu Lưu Tự Căn giao nộp bản báo cáo tài chính cho mọi người chứng kiến thì gã lại nói túi xách của gã đã bị đánh cắp mất, mà toàn bộ những danh mục tài khoản đều để ở trong đó.
Sau đó cũng không giải quyết được chuyện gì.
Việc xấu xa của Lưu Tự Căn không chỉ dừng lại ở chỗ đó. Khi Vương Bác phái người xuống điều tra, lúc đó mới biết hóa ra trong thôn này cũng toàn chuyện mờ ám. Những văn bản mà trên phê xuống, chỉ cần là những công văn miễn thuế, giảm thuế, đến các cấp huyện thị hầu như là bọn họ đều giấu tiệt đi, không thực hiện theo những công văn đó.
Tất cả số thuế phải thu thì không hề nhầm lẫn, mà các tay Trưởng thôn, Bí thư chi bộ này lại trở thành đồng lõa của bọn du côn, lưu manh.
Vương Bác không dấu diếm tài liệu đó mà báo thẳng lên thành phố, Trương Nhất Phàm thực sự tức giận quyết định nghiêm trị bọn đầu cơ trục lợi.
- Gọi cho Lý Trị Quốc và Vương Bác, nói là tôi gọi họ đến huyện Sa.
Liễu Hải gật đầu đi về phái cuối hành lang, lấy điện thoại gọi cho Lý Trị Quốc. Lý Trị Quốc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền gọi ngay cho Vương Bác. Trên đường đi hai người bảo nhau không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chủ tịch Thành phố Trương Nhất Phàm lại cải trang vi hành xuống huyện Sa.
Có thể nói Lý Trị Quốc là do Trương Nhất Phàm đề bạt lên, lúc còn ở huyện Thông Thành gã chỉ là thư kí của Bí thư Lâm, mới hai năm đã thăng chức rất nhanh, đều do Trương Nhất Phàm đề bạt.
Gặp Lý Trị Quốc nhưng Vương Bác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thấy bất an. Nhất là khi nghe thấy Chủ tịch Thành phố đang ở bệnh viện, Vương Bác lại tưởng trên đường đi hắn đã gặp cướp.
Chỉ có điều từ khi Trương Nhất Phàm chỉnh đốn lại huyện Sa, thái độ Vương Bác cũng thay đổi, không dám làm gì Trương Nhất Phàm nữa, mà lập lại trật tự trị an một cách gọn gàng ngăn nắp.
Về sau hắn còn trọng dụng cả Đường Vũ, Vương Bác chính mắt chứng kiến Đường Vũ thăng tiến chỉ trong hai năm ngăn ngủi, anh ta thay đổi nhanh chóng thành Cục trưởng cục Công an của huyện Ngũ Dương, rất nhanh đã có thể ngang hàng với mình.
Vương Bác cũng ý thức được tính quan trọng của đội ngũ, lăn lộn cùng Trịnh Mậu Nhiên đến vị trí này chắc là hết. Còn bản thân Trịnh Mậu Nhiên phỏng chừng có thể tiến vào Mặt trận tổ quốc thành phố thì có lẽ cũng dựng lại.
Còn tiền đồ của Trương Nhất Phàm rộng thênh thang, lại có bối cảnh của Trương hệ, vì thế, Vương Bác nhanh chóng liền điều chỉnh lại thái độ của mình, cảm giác thái độ trước đây của mình hơi khốn kiếp, không ngờ có mắt mà không trông thấy Thái Sơn.
Gã tích cực tìm cách để dựa dẫm vào mình, đương nhiên là Trương Nhất Phàm biết, nếu không thì hôm nay đã không gọi gã đến. Đợ hai người tới bệnh viện huyện Sa, thấy Chủ tịch không có chuyện gì, lúc ấy mới thấy yên tâm.
Hai người chào Chủ tịch thành phố rồi cung kính đứng ở đó. Trương Nhất Phàm xoay người lại, nói với hai người một câu:
- Chuyện của thôn Quan Sơn, hai cậu hãy đi kiểm tra.
Hai người như ở trên mây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì thế lúc ra ngoài liền lại hỏi Liễu Hải. Vương Bác lập tức đưa cho Liễu Hải điếu thuốc còn lén lút đút phong bì 2 nghìn đồng vào túi của Liễu Hải.
Vương Bác biết quan hệ giữa Chủ tịch thành phố và Liễu Hải. Thấy gã nhét phong bì vào túi mình, Liễu Hải bực mình không nói không rằng đưa trả lại, rồi dẫn hai bọn họ vào phòng bệnh của cha con chú của Ôn Nhã. Trên đường đi Liễu Hải đã kể rõ sự tình.
Khoản tiền giải phóng mặt bằng của thôn Quan Sơn có điểm khả nghi, hơn nữa lại chấp pháp bằng vũ lực. Đại khái trong lòng Vương Bác đã nắm rõ tình hình, lúc này, Ôn Nhã từ ngoài đi vào, đương nhiên là Vương Bác nhận ra đó là con gái của Chủ tịch huyện tiền nhiệm.
Trước mặt Ôn Nhã, Vương Bác nghiên túc nói sẽ tự mình điều ra rõ chuyện này, trả lại sự công bằng cho cha con chú của Ôn Nhã. Bởi vì chuyện giải phóng mặt bằng này là để phục vụ cho công tác xây dựng lại đường xá, Trương Nhất Phàm cũng gọi cả Lý Trị Quốc tới.
Đây là do họ làm nhiệm vụ không tốt đến nỗi bị để cho kẻ trung gian nhân cơ hội nhân cơ hội lấy tiền đút túi. Lý Trị Quốc nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cũng tối sầm xuống. Hai người lập tức tỏ ý muốn toàn bộ tiền thuốc men, tiền viện phí sẽ do Cục đường bộ chi trả, bọn họ cứ yên tâm điều trị trong này, chuyện nhà ở cũng không cần lo lắng, sẽ nhanh chóng trả lại cho họ sự công bằng.
Hai người từ bệnh viện đi ra, lại tới xin chỉ thị của Chủ tịch Thành phố. Trương Nhất Phàm nhắc nhở Lý Quốc Trị phải tăng cường quản lý về phương diện này, để từng phân tiền cũng được đến đúng tay, đúng chỗ của nó.
Tu bổ đường quốc lộ là một công việc béo bở, cũng sẽ dễ gặp những chuyện không may, yêu cầu Lý Quốc Trị cũng phải biết chừng mực. Đương nhiên Lý Quốc Trị hiểu ý của Chủ tịch thành phố, rất thành khẩn gật đầu:
- Nhất định tôi sẽ chú ý, xin lãnh đạo cứ yên tâm!
Trương Nhất Phàm lại nói với Vương Bác:
- Trưởng phòng Vương, việc trị an ở huyện Sa có sự chuyển biến, cậu làm tốt đấy, hy vọng cậu sẽ tiếp tục phát huy!
Nghe Chủ tịch Thành phố nói vậy anh ta có chút kinh sợ, vì thế khi ra khỏi bệnh viện Vương Bác lập tức phái người xuống thôn Quan Sơn để tiến hành kiểm tra.
Lúc này, thím và các chị họ của Ôn Nhã đều đã đến bệnh viện, nhìn thấy chồng và con trai bị đánh như vậy đã kêu oan ngay cả ở trong viện.
Cũng may cha con họ chỉ bị ngoại thương, không tổn thương đến nội tạng, chú Ôn Nhã liền gọi cô ta:
- Kêu cái gì, vừa rồi Trưởng phòng Vương đã đích thân đến rồi, hứa sẽ điều tra chuyện này, cái đuôi của bọn này sẽ không dài ra được lâu đâu.
Nghe nói Trưởng phòng công an đã đích thân tới, thím Ôn Nhã không kêu lên nữa, kéo tay cháu gái, không ngừng nói cảm ơn:
- Cháu gái, nếu không có cháu thì chú và em đã thảm rồi, chuyện giải phóng mặt bằng cháu nhất định phải giải quyết giúp chúng ta.
Thím Ôn Nhã lau nước mắt nói:
- Cháu gái nghe nói cháu biết nhiều người làm quan trong thành phố, cháu xem họ có phản ứng gì không. Bây giờ chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Trưởng thôn, Bí thư chi bộ, chính quyền xã đã thành du côn hết, chẳng ra cái thứ gì cả!
Lời thím nói, có ý mắng toàn bộ mọi người, Ôn Nhã ngựng ngùng nhìn về phía Trương Nhất Phàm, vẻ mặt thật có lỗi. Nhưng cô cũng không tiện giới thiệu thân phận của Trương Nhất Phàm cho bọn họ, cô để lại hai nghìn đồng rồi ra về.
Lúc cô đi ra, Trương Nhất Phàm ở bên ngoài hút thuốc, hắn đang nghĩ một vấn đề. Càng ngày càng thấy hóa ra Ôn Trường Phong là một người chính trực, chất phác, liêm chính ngay cả anh em trai và cháu trai cũng không cho một chút ưu đãi nào.
Bản thân làm Chủ tịch huyện nhưng anh em thì vẫn ở nhà làm nông nghiệp, các cháu trai, cháu gái vẫn là con nhà nông không có công việc gì. Chỉ có mình ông ta làm quan, e rằng người như vậy bây giờ không còn nhiều. Nếu đổi lại mình thì cũng có lẽ không được thanh liêm như thế. Nhưng có lẽ ông ta không ngờ chính vì sự thanh liêm của mình không ngờ lại bị hàm oan là tham quan mà chết trong tù.
Ôn Trường Phong không có con trai mà chỉ có mình Ôn Nhã là con gái, Ôn Nhã lại không muốn gia nhập vào biên chế, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, một người như Ôn Trường Phong liệu hắn có lên chiếu cố một chút cho anh trai ông ta không.
Có điều suy nghĩ này Trương Nhất Phàm không nói ra nhưng trong lòng hắn đã quyết sẽ giúp cho các anh em họ của Ôn Nhã có một công việc. Quan trường hiện nay một người làm quan thì cả họ được nhờ, khi đã làm quan rồi thì liền lôi kéo nào anh em, họ hàng thân thích, cứ lần lượt nhét vào trong các cơ quan, đơn vị ngon. Có vị trưởng thôn, bí thư chi bộ cũng đi rải một nắm tiền lớn để tìm mọi cách cho con cái của mình về thành phố.
Ôn Trường Phong thanh liêm như vậy quả là một viên quan tốt, vì sao lại không thể chiếu cố một chút chứ?
Lúc chiều, Ôn Nhã cũng không ở lại huyện Sa, mà cùng Trương Nhất phàm đang trở về thành phố, lúc đó Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Cô còn muốn sang Anh không?
Ôn Nhã lắc đầu:
- Tôi nghĩ mình lên ở lại, nên làm một chút gì đó đối với mấy người không coi luật pháp ra gì đó.
Ôn Nhã nói xong, đột nhiên xoay qua nói với Trương Nhất Phàm:
- Có lẽ tôi ở lại sẽ gây thêm cho anh rất nhiều phiền toái.
Trương Nhất Phàm chỉ thản nhiên mỉm cười:
- Cô là một luật sư giỏi, không nên chỉ phục vụ cho người nước ngoài.
Từ nay, tỉnh Tương sẽ có thêm một vị luật sư chuyên giải quyết những vụ bất bình. Sau khi Ôn Nhã trở về thành phố Đông Lâm đã tích cực làm luật sư tố tụng miễn phí. Và không ngừng giải quyết các vụ tố cáo quan tòa ở tỉnh Tương, danh tiếng vang xa.
Vài năm trước Lưu Tự Căn là một tên du côn của thôn Quan Sơn, ngoài đánh bạc ra còn đi gây chuyện hết cả ở đường ngang ngõ tắt.
Người như thế không có bản lĩnh gì khác mà chỉ có biệt tài là nịnh bợ. Một tên du côn, vô lại nhưng lại qua lại rất thân thiết đối với các cán bộ thôn. Hai năm trước, lúc Ôn Trường Phong bị bắt giam cũng chính là lúc trước khi Trương Nhất Phàm đến huyện Sa, khi trong thôn tiến hành tuyển cử.
Chú của Lưu Tự Căn khi đó là Bí thư chi bộ của thôn. Cuộc tuyển cử lúc đó, Lưu Tự Căn đã kéo theo một đám người đến thôn để kéo phiếu. Số phiếu bầu cử của thôn khác hẳn với số phiếu của Ủy ban nhân dân.
Bình thường có vài người sẽ mang hòm phiếu đến từng nhà để bầu cử. Vì người cầm hòm phiếu lúc đó là chú của Lưu Tự Căn, nhiều người bất đắc dĩ phải nể mặt mà đã điền tên của Lưu Tự Căn vào lá phiếu.
Cho dù như thế số phiếu bầu cho Lưu Tự còn xa mới đủ. Sau đó ông Bí thư Lưu đã âm thầm gọi người mang thêm phiếu đến, vì những người bỏ phiếu đều không đề danh tính nên đã gian lận dễ dàng, bọn họ mang hòm bầu cử đi, bỏ thêm nhiều phiếu vào làm thay đổi kết quả bầu cử.
Lưu Tự Căn đã được chú là Bí thư chi bộ nâng đỡ mà lên được trưởng thôn, từ khi lên làm trưởng thôn cái tính cũ của gã vẫn không thay đổi hơn nữa bây giờ lại được hợp pháp hóa cho nên càng ngang ngược.
Lúc trong thôn muốn làm kế hoạch hóa gia đình, mỗi gia đình nếu muốn sinh thêm một đứa nữa thì chỉ cần đưa mấy nghìn đồng cho Lưu Tự Căn thì việc này cơ bản được giải quyết. Cấp tiền cho Lưu Tự cũng phải quy định, sinh con trai là năm nghìn đồng, nữ là hai nghìn đồng.
Như vậy, mức tiền đã được công bố, nó đã trở thành một sự thực không cần phải bàn cãi đối với thôn Quan Sơn.
Lúc Vương Bác phái người xuống dưới điều tra, theo quần chúng phản ánh từ khi Lưu Tự Căn lên làm trưởng thôn cho tới nay toàn bộ họ hàng chưa hề giao nộp thuế, hơn nữa các khoản tiền trợ cấp cho người nghèo khi vào đến tay họ thì không bao giờ nhả ra.
Năm ngoái Bí thư chi bộ Lưu phải về hưu, lúc quyết toán ngân sách trong thôn phòng tài vụ kiểm tra một xu cũng không dư thừa, hơn nữa tính toán lại toàn bộ thôn Quan Sơn còn nợ Bí thư Lưu hai mươi mấy vạn.
Hiện tại, Lưu Tự Căn là trưởng thôn, gánh vác toàn bộ trách nhiệm nợ nần. Cho nên có khoản gì từ trên cấp xuống, gã cũng đều cắt lại một ít tiền coi như là tiền để trả nợ.
Những cái đó còn không tính, năm ngoái cho thông đường quốc lộ trong thôn, bên trên rót xuống một khoản, các thôn khác thì sẽ tiến hành trưng thu mỗi hộ 200 đồng để tu sửa đường, nhưng thôn Quan Sơn thì lại trưng thu mỗi người 100 đồng.
Vì chuyện làm đường các thôn dân tự nhiên đều tình nguyện bỏ tiền ra, mọi người còn chủ động giúp sức tu sửa lạ đường xá. Nhưng khi đường quốc lộ làm xong rồi, tài vụ thôn công khai tài chính thì lại không thấy khoản mục nào. Lúc Bí thư chi bộ mới nhậm chức yêu cầu Lưu Tự Căn giao nộp bản báo cáo tài chính cho mọi người chứng kiến thì gã lại nói túi xách của gã đã bị đánh cắp mất, mà toàn bộ những danh mục tài khoản đều để ở trong đó.
Sau đó cũng không giải quyết được chuyện gì.
Việc xấu xa của Lưu Tự Căn không chỉ dừng lại ở chỗ đó. Khi Vương Bác phái người xuống điều tra, lúc đó mới biết hóa ra trong thôn này cũng toàn chuyện mờ ám. Những văn bản mà trên phê xuống, chỉ cần là những công văn miễn thuế, giảm thuế, đến các cấp huyện thị hầu như là bọn họ đều giấu tiệt đi, không thực hiện theo những công văn đó.
Tất cả số thuế phải thu thì không hề nhầm lẫn, mà các tay Trưởng thôn, Bí thư chi bộ này lại trở thành đồng lõa của bọn du côn, lưu manh.
Vương Bác không dấu diếm tài liệu đó mà báo thẳng lên thành phố, Trương Nhất Phàm thực sự tức giận quyết định nghiêm trị bọn đầu cơ trục lợi.
/1313
|