Sau khi Lâm Uyên vào văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, Lâm Đông Hải phải chuyển đi, điều đến thành phố Tùng Hải nhận chức. Vợ của Bí thư Lâm đương nhiên cũng được chuyển đến Tùng Hải, Lâm Uyên thì ở lại Ủy ban nhân dân thành phố Đông Lâm.
Lâm Đông Hải phải rời khỏi địa khu Đông Lâm, một vài cán bộ cũ đương nhiên muốn họp mặt.
Trương Nhất Phàm đề xuất ra tiệc tiễn đưa ông ta. Nhưng Lâm Đông Hải có điều kiện. Các cậu muốn uống rượu tôi không phản đối, nhưng có một điều kiện, mọi người phải ăn một bữa cơm nhạt ở nhà tôi.
Vì khi thời điểm Trương Nhất Phàm nhận chức, luôn luôn đề xướng làm việc công phải liêm khiết. Không được lấy công quỹ ăn uống. Lâm Nhất Đông ở khu Đông Thành này, làm được tốt nhất, nhiều vị quan chức ở đây đều không dám động đến cái rủi ro này.
Hơn nữa rất nhiều người ở thành phố Đông Lâm này đều biết, Bí thư Lâm rất ít khi ra ngoài ăn uống, không phải khách thực sự quan trọng hay lãnh đạo cấp trên đến thị sát.
Cho dù là có tình huống đặc biệt, ông ta cũng có nguyên tắc riêng của mình. Ông ta quy định một bàn ăn không quá 2000 tệ, rượu một bình không quá 300 tệ.
Như những loại rượu Mao Đài, Ngũ Lương này, xưa nay được chưa lên bàn tiệc của ông bao giờ. Có một lần cấp dưới mời ông ăn cơm, dùng bình rượu trắng bình thường giả làm rượu Mao đài, kết cục bị thư ký Lâm mắng đến gần chết, mà còn kiên quyết không uống rượu Mao Đài.
Ông ta còn cảnh cáo, sau này nếu vẫn còn những chuyện thế này xảy ra, thì anh nên lo mà chuyển dần vị trí đi là vừa. Bí thư Lâm nói chuyển ở đây đương nhiên là hạ cấp bậc anh xuống. Sau này không ai dám nói với Bí thư Lâm về rượu Ngũ Lương, Mao Đài những loại rượu có danh tiếng này nữa.
Dựa vào nguyên nhân này, Trương Nhất Phàm chỉ đồng ý đến nhà Bí thư Lâm ăn một bữa cơm. Nhưng hắn vẫn gọi thêm ba người Đường Vũ, Uông Hải Dương, Lý Trị Quốc.
Đường Vũ là huynh đệ lâu năm, rất mực trung thành, sống chết có nhau. Uông Hải Dương từng làm Chủ tịch huyện Thông Thành. Lý Trị Quốc từng là thư ký của Lâm Đông Hải. Tất cả đều là anh em một nhà, cũng không cần khách sáo quá.
Trương Nhất Phàm ở nơi cá nhân, rất ít mang theo thư ký. Hơn nữa, đây lại là thư ký mới dến, hai người vẫn trong giai đoạn cọ sát, những nơi cá nhân thế này, thì càng không nên mang theo anh ta.
Liễu Hải lái xe đưa Chủ tịch thành phố đi Thông Thành. Lúc lên xe, Trương Nhất Phàm gọi thêm Lâm Uyên, từ khi đến văn phòng thành phố, Lâm Uyên trở nên lanh lợi hơn nhiều.Thấy Trương Nhất Phàm đi đến, lập tức mở cửa sau mời Trương Nhất Phàm lên xe.
Trương Nhất Phàm mắng cô một câu:
- Từ khi nào mà trở nên nhiều phép tắc thế này, cô lên xe trước đi.
Lâm Uyên vẫn không dám, cười hì hì nói:
- Coi như anh cho em một cơ hội làm phó thư ký cũng không được à?
Trương Nhất Phàm nhìn cô một cái, xoay người chui vào trong xe nhưng phó thư ký Lâm Uyên lại không ngồi vào ghế phụ mà vòng sang phía kia của xe, mở cửa ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Cô thư ký này không xứng đáng với chức vụ rồi!
Trương Nhất Phàm nói đùa một câu.
Bước vào xã hội, Lâm Uyên đã không còn câu nệ thế nữa, cô cũng không quá sợ Trương Nhất Phàm, nghe hắn nói về mình như vậy, cô liền cãi ngay:
- Ghế phụ là để thư ký ngồi, em là phó thư ký chỉ được ngồi phía sau.
Còn ngụy biện, cô bé này không lẽ học cái xấu cuả người khác nhanh thế à? Xem ra sau này phải để ý đến cô ta một chút, nếu không thì thật sự xảy ra vấn đề gì khó mà ăn nói với lãnh đạo già.
Khi đến Thông Thành, Liễu Hải đưa Trương Nhất Phàm lên lầu, rồi mang những đồ có trong xe lên trên. Nhưng vợ Bí Thư Lâm giữ anh thế nào đi nữa, anh ta cũng không ở lại ăn cơm.
Bởi vì trường hợp hôm nay, thân phận của bản thân không tiện tham gia. Liễu Hải rất biết điều. Chào hỏi Trương Nhất Phàm xong rồi đi xuống lầu.
Lâm Đông Hải thấy Trương Nhất Phàm mang đến nhiều quà cáp như vậy, liền trách nói:
- Biết là tôi sắp chuyển nhà, anh làm thế này là tăng gánh nặng cho ta rồi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Không sao cả, có vài bình rượu, cũng chỉ là quà chăm sóc sức khỏe cho người lớn tuổi. Tôi nghĩ ông trước khi đi, phải về thăm bố mẹ chứ!
Vẫn là Trương Nhất Phàm hiểu mình à! Lâm Đông Hải trong lòng xúc động, Lâm Đông Hải trước khi đi xa, thường về nhà thăm bố mẹ một chuyến. Trương Nhất Phàm hiểu được ông nghĩ gì, đã chuẩn bị trước rồi.
Người này, nhất định là một thư ký rất tốt, nhưng Trương Nhất Phàm đã có sự lựa chọn đường đi của mình, leo lên thành phố cấp 1 rồi. Hiện giờ Lâm Đông Hải được điều đến Tùng Hải làm Chủ tịch thành phố, cũng chính là cùng cấp với Trương Nhất Phàm.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm từng bước thăng chức, Lâm Đông Hải cũng cảm thấy vui trong lòng. Nhất là khi biết được thân phận thật sự của hắn, Lâm Đông Hải khẳng định, tiền đồ của hắn ta không thể đoán trước được. Sợ là bản thân cố gắng mấy đời, cũng không đạt đến đỉnh cao đó .
Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn luôn xem ông là lãnh đạo, nói lên rằng hắn là người không quên gốc.
Tuy hắn có gia thế hiển hách, lại không hề làm ra vẻ, người ta cũng đã làm chủ tịch thành phố rồi, mà một câu lãnh đạo, hai câu lãnh đạo, điều này khiến Lâm Đông Hải hài lòng lắm.
Tâm trạng của Lâm Uyên hôm nay cũng khá, về cùng Trương Nhất Phàm, nụ cười vẫn luôn giữ trên mặt, khiến cho mẹ Lâm Uyên thấy làm lạ, con bé này hôm nay làm sao ấy? Thời gian trước, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lúc nào cũng rầu rĩ không vui, cũng không thèm quan tâm đến người ta. Hôm nay thì như là bắt được vàng, cũng không biết rốt cục chuyện là như thế nào?
- Mẹ! Con giúp mẹ rửa rau!
Lâm Uyên xưa nay chưa thấy vào bếp bao giờ, đang giúp mẹ rửa rau. Mẹ Lâm Uyên liền nhìn con gái một cái:
- Lâm Uyên hôm nay có chuyện gì mà vui thế?
Lâm Uyên cười trừ, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngất:
- Bố thăng chức rồi,
vui thôi.
Lâm Uyên đích thị là nói dối, làm mẹ chẳng lẽ không nhận ra sao?
- Trước đây khi bố con làm Bí thư đã thấy con vui thế này đâu?
Mẹ Lâm Uyên vừa nói vừa quan sát sắc mặt của con gái.
- Cái đó không giống nhau, bây giờ bố thăng chức cùng cấp với anh Phàm rồi.
Lâm Uyên trả lời.
Thấy con gái vui vẻ thế, mẹ Lâm Uyên trong lòng không biết nói cái gì cho phải. Người ta đã có bạn gái, mà còn đính hôn rồi nữa. Bạn gái hắn ta là con gái của Phó bí thư tỉnh ủy, chuyện này rất nhiều người ở Đông Lâm đều biết. Mà thân phận của Trương Nhất Phàm, ở Đông Lâm cũng không phải là điều gì bí mật nữa, người ta xuất thân danh giá, sợ là con gái phải vui mừng vô ích rồi.
Làm mẹ sao không hiểu tâm tư của con gái, từ ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm của con, bà đã hiểu đến bảy tám phần, nhưng bà không thể không nhắc nhở con gái, để tránh đi vào lối lầm lạc.
Mẹ Lâm Uyên nói:
- Nghe nói bạn gái hắn là con gái Phó bí thư tỉnh ủy, con có biết không?
Lâm Uyên cũng không nói gì cả, chỉ là rửa rau nhanh tay hơn.
Trương Nhất Phàm cùng lãnh đạo cũ ngồi trong phòng khách, Lý Trị Quốc với Đường Vũ lần lượt tới. Khi hai người vào nhà, Trương Nhất Phàm cũng không thèm động đậy, chỉ hướng tới hai người phê bình:
- Hôm nay đến muộn, lát nữa phạt rượu.
Ăn cơm cùng lãnh đạo, anh còn đến muộn hơn lãnh đạo, cho dù là muộn, quy định này cũng không tránh được. Đường Vũ cùng Lý Trị Quốc cười khà khà nói:
- Thật ngại quá, dọc đường kẹt xe!
- Cái này lạ đây, huyện Sa với huyện Ngũ Dương hình như không cùng một hướng sao? Đường Vũ kẹt xe, Trưởng phòng Lý, cậu cũng kẹt xe à? Trương Nhất Phàm lật tẩy lời nói dối của hai người.
Kỳ thực, hai người họ đâu có kẹt xe, mà là khi vào thành, hai người gặp nhau, bàn với nhau nên mang gì đến tiệc tiễn biệt Bí thư Lâm. Do vậy, khi Trương Nhất Phàm nói họ, hai người không nòi gì, chỉ cười khà khà.
Uông Viễn Dương đến còn muộn hơn, sau khi Đường Vũ với Lý Trị Quốc đến, anh ta ít nhất đến muộn 20 phút. Uông Vĩ cũng mang hai bình rượu, bốn cây thuốc, còn một số quà tặng đến.
Bí thư lâm nói:
- Mấy thứ này của các người, ai mang đến thì mang về đi.
Sau đó lại chỉ Trương Nhất Phàm:
- Cũng tại ngươi cầm đầu, làm mọi việc lộn cả lên.
- Đâu có đâu có, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi, không phải công quỹ.
Đám người Đường Vũ cười nói.
Bốn người đến đủ rồi, Bí thư Lâm đề nghị:
- Ăn cơm vẫn sớm, chúng ta đi làm đôi ván Mạt Chượt.
Bốn người vào phòng đánh bài, bắt đầu xoa mạt chượt, Đường Vũ nói mình có việc, nhờ Lý Trị Quôc tiếp lãnh đạo cũ. Lý Trị Quốc khiêm nhường ngồi xuống đánh một phen, mới đánh được ba ván, Lâm Uyên liền chạy vào nói:
- Ba, ăm cơm nào.
Bí thư Lâm nhìn vào đồng hồ:
- Đợi thêm chút nữa.
Trương Nhất Phàm đoán vẫn còn người nữa đến.
Thân thiết với Bí thư Lâm, chắc là Bí thư Phùng trước đây, còn có Bí thư Đoàn của Tế Châu, nếu đoán không nhầm thì chắc là Bí thư Đoàn. Bí thư Phùng đã đi Phú Dương rồi, xa như vậy chắc không đưa tiễn được ông ta.
Quả nhiên, đánh được bốn vòng mạt chượt, Bí thư Đoàn lật đật chạy tới.
Lâm Uyên ra mở cửa mời ông ta vào, Đoạn Chấn Lâm nhìn thấy mọi người lập tức nói xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người đợi lâu quá.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Gần đây bận lắm không?
Trương Nhất Phàm bây giờ là lãnh đạo của ông ta, Đoạn Chấn Lâm rất phù hợp với công việc ở thành phố. Gần đây hồ Tế Thủy đang bận rộn về việc xây dượng trạm thủy điện, ông ta luôn luôn cố hết sức, không dám phụ lòng mong đợi của thành phố.
Kỳ thực trong thời gian này ông rất bận, chỉ là giao tình với Đông Lâm Hải quá tốt, lần tiễn đưa này không tới không được, nếu không thì cũng không hợp tình người cho lắm, Trương Nhất Phàm chắc chắn cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó có thể bàn bạc công việc ở Tế Châu.
Trong bốn người chỉ có Đường vũ chưa quen với Đoạn Chấn Lâm. Lý Trị Quốc thì đã gặp nhiều lần. Mọi người chào hỏi nhau xong rồi, Bí thư Lâm liền nói ăn cơm thôi!
Lâm Uyên nghe nói có thể ăn cơm rồi, lập tức giúp mẹ bày biện bát đũa và cốc, cô cầm bình rượu lên.
- Hôm nay tôi làm nhân viên phục vụ, phụ trách việc rót rượu, nhưng có một quy tắc, miễn là rượu tôi rót, mọi người nhất định phải uống hết.
Mọi người một trần cười sằng sặc, tất cả đều chỉ vào Trương Nhất Phàm:
- Vậy cám ơn nhé, cô chỉ cần phụ trách rót rượu cho Chủ tịch thành phố là được rồi, còn bọn tôi tự rót!
Trong đây, người lớn tuổi nhất là Lâm Đông Hải, thứ hai mới là Đoạn Chấn Lâm. Đoạn Chấn Lâm cũng chưa đến bốn mươi. Lý Trị Quốc vào Đường Vũ cũng khoảng 36 tuổi. Trương Nhất Phàm nhỏ nhất, năm nay 29.
Lâm Uyên liền chuyển ghế:
- Hay là tôi ngồi cạnh Chủ tich thành phố, đi theo lãnh đạo .
Lâm Đông Hải nhìn con gái một cái, cũng không nói gì. Trương Nhất Phàm thì có chút xấu hổ. Gần đây Lâm Uyên không những hoạt bát hơn trước, mà gan cũng to hơn rất nhiều. Đôi khi cô nhiệt tình quá, bản thân không dễ từ chối.
Hắn đương nhiên biết trong lòng vợ chồng Bí thư Lâm nghĩ gì, nếu Lâm Uyên quả thật có chuyện gì với mình, thì thật là có lỗi với họ. Nuôi được cô con gái lớn như vậy, không thể để cô ta không rõ ràng theo người ta.
Cho nên, Trương Nhất Phàm lập tức biểu lộ lập trường, nâng ly rượu lên.
- Lãnh đạo, hôm nay chén rượu này mọi người chúc ông, vì chức vụ mới của ông cạn ly này. Lâm Uyên ở lại Đông Lâm đã có chúng tôi chăm sóc, ông cũng không cần lo lắng. Tôi sẽ đối xử với cô ấy như em ruột của mình, không cho cô ấy chịu chút thiệt thòi nào.
Lâm Đông Hải cũng đã lớn tuổi, suy cho cùng cũng dày dạn kinh nghiệm, uống xong cốc rượu này, ông ta cũng trả lễ với mọi người một chén:
- Làm quan hai mươi năm, có thể quen biết và kết giao với các anh những người bạn này, cũng không uổng. Lâm Đông Hải tôi sống trên quan trường. Chủ tich Trương, Bí Thư Đoàn, Trị Quốc, Đường Vũ, các anh đều là người một nhà, mọi người cũng không phải khách khí, chỉ là ăn bữa cơm gia đình thôi. Hôm nay tôi cũng kính mọi người một chén, chúc mọi người thuận lợi trên quan lộ, làm quan một lần, tạo phúc muôn phương.
Sau khi uống rượu một vòng, Lâm Uyên lập tức rót đầy cốc cho mọi người. Chỉ cố ý rót cho Trương Nhất Phàm ít hơn một chút. Mọi người nhìn thấy, đều là hiểu lòng không nói ra. Chỉ có Trương Nhất Phàm âm thầm kêu khổ. Con bé này làm việc bất cẩn quá. Những gã này đều lão làng. Cô làm những chuyện này, ai mà không nhận ra chứ?
Trương Nhất Phàm lại nâng chén lên, gọi mẹ Lâm Uyên tới.
- Lãnh đạo, cô, hôm nay cháu muốn xin hai người một việc, cháu muốn nhận Lâm Uyên làm em gái nuôi. Không biết hai người có đồng ý không?
Nghe Trương Nhất Phàm muốn nhận mình làm em nuôi, Lâm Uyên chu mỏ lên, âm thầm giậm chân giậm tay nói:
- Tên xấu xa này muốn đẩy ta ra ngoài đây, cố tình muốn ta tức chết phải không?
Vợ chồng Lâm Đông Hải là người thông minh, biết hắn ta đang nhắc nhở Lâm Uyên, giữa cô ta và mình là không thể. Đồng thời cũng hướng về vợ chồng mình bảo đảm, cho dù Lâm Uyên tỏ ý như thế nào chăng nữa, Trương Nhất Phàm chỉ có thể xem cô ấy như em gái mình thôi.
Đề nghị này lập tức chiếm được sự ủng hộ của Đường Vũ với Lý Trị Quốc. Bọn họ ở bên cạnh nói được! Chúc mừng Chủ tịch lại có thêm một cô em gái xinh đẹp!
Trương Nhất Phàm có thể nhận Lâm Uyên làm em gái, có nghĩa là về sau nó có chuyện gì, Trương Nhất Phàm nhất định che trở cho rồi. Mẹ Lâm Uyên tất nhiên là rất mừng. Sao lại có chuyện tốt như thế này chứ? Bà thường nói Lâm Đông Hải cứng nhắc quá, nếu không phải Trương Nhất Phàm đề xuất ra, ông ta rất có thể đem sắp xếp Lâm Uyên đến đơn vị nào đó ở Thông Thành.
Dựa vào điểm này, Đông Lâm Hải có thể nói là một vị quan tốt, nhưng ông ta dứt khoát không phải là người cha, người chồng tốt, vì ông ta không phải là người đàn ông chăm lo cho gia đình.
Lâm Uyên thấy Trương Nhất Phàm không ngờ nhận mình làm em nuôi, cô ta liền giận dữ, liền rót cho cốc của Trương Nhất Phàm đầy ắp rượu. Tuy rằng trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhưng cô cũng không biểu lộ ra điều gì trên mặt. Tự mình nâng chén rượu lên, cười haha nói:
- Thế hôm nay em sẽ phá lệ, mời anh nuôi một ly.
Lâm Đông Hải liền nói:
- Trèo cao, trèo cao rồi. Tuy nhiên, anh có xem nó như em gái, ta rất vui mừng. Sau này, việc của Lâm Uyên ở Đông Lâm, giao hết cả cho cậu đó.
Mọi người uống trong tiếng vỗ tay, việc này xem như là được khẳng định rồi. Trương Nhất Phàm từ nay lại có thêm một cô em gái nuôi.
Nhưng Trương Nhất Phàm không nghĩ đến, bản thân lại đắc tội với Lâm Uyên. Cô bé này khi rót rượu, cũng không bao che cho mình nữa. Mỗi lần đều rót cho mọi người ít một chút, cho mình lại nhiều hơn một chút.
Trương Nhất Phàm chỉ biết cười đau khổ, hắn cũng biết đây là hậu quả của việc đắc tội với đàn bà.
Ăn xong cơm, mọi người lại xát mạt chượt, Lý Trị Quốc chủ động rút lui, nhường lại vị trí đó cho Đoạn Chấn Lâm. Uông Viễn Dương vốn muốn nhường vị trí cho Lý Trị Quốc, nhưng Lý Trị Quốc trước kia là thư ký cho Lâm Bí Thư, anh ta cảm thấy bản thân ngồi vào vị trí đó có chút ngại ngùng.
Đoạn Chấn Lâm mượn cơ hội trên bàn bài, liền báo cáo với Trương Nhất Phàm về chuyện trạm thủy điện. Trải qua một năm gian khổ phấn đấu, đánh giá đến sang năm, trạm thủy điện có thể chính thức đưa vào sử dụng. Đến lúc đó, người dân thành phố Đông Lâm có thể dùng điện giá rẻ của chính mình.
Lâm Đông Hải phải rời khỏi địa khu Đông Lâm, một vài cán bộ cũ đương nhiên muốn họp mặt.
Trương Nhất Phàm đề xuất ra tiệc tiễn đưa ông ta. Nhưng Lâm Đông Hải có điều kiện. Các cậu muốn uống rượu tôi không phản đối, nhưng có một điều kiện, mọi người phải ăn một bữa cơm nhạt ở nhà tôi.
Vì khi thời điểm Trương Nhất Phàm nhận chức, luôn luôn đề xướng làm việc công phải liêm khiết. Không được lấy công quỹ ăn uống. Lâm Nhất Đông ở khu Đông Thành này, làm được tốt nhất, nhiều vị quan chức ở đây đều không dám động đến cái rủi ro này.
Hơn nữa rất nhiều người ở thành phố Đông Lâm này đều biết, Bí thư Lâm rất ít khi ra ngoài ăn uống, không phải khách thực sự quan trọng hay lãnh đạo cấp trên đến thị sát.
Cho dù là có tình huống đặc biệt, ông ta cũng có nguyên tắc riêng của mình. Ông ta quy định một bàn ăn không quá 2000 tệ, rượu một bình không quá 300 tệ.
Như những loại rượu Mao Đài, Ngũ Lương này, xưa nay được chưa lên bàn tiệc của ông bao giờ. Có một lần cấp dưới mời ông ăn cơm, dùng bình rượu trắng bình thường giả làm rượu Mao đài, kết cục bị thư ký Lâm mắng đến gần chết, mà còn kiên quyết không uống rượu Mao Đài.
Ông ta còn cảnh cáo, sau này nếu vẫn còn những chuyện thế này xảy ra, thì anh nên lo mà chuyển dần vị trí đi là vừa. Bí thư Lâm nói chuyển ở đây đương nhiên là hạ cấp bậc anh xuống. Sau này không ai dám nói với Bí thư Lâm về rượu Ngũ Lương, Mao Đài những loại rượu có danh tiếng này nữa.
Dựa vào nguyên nhân này, Trương Nhất Phàm chỉ đồng ý đến nhà Bí thư Lâm ăn một bữa cơm. Nhưng hắn vẫn gọi thêm ba người Đường Vũ, Uông Hải Dương, Lý Trị Quốc.
Đường Vũ là huynh đệ lâu năm, rất mực trung thành, sống chết có nhau. Uông Hải Dương từng làm Chủ tịch huyện Thông Thành. Lý Trị Quốc từng là thư ký của Lâm Đông Hải. Tất cả đều là anh em một nhà, cũng không cần khách sáo quá.
Trương Nhất Phàm ở nơi cá nhân, rất ít mang theo thư ký. Hơn nữa, đây lại là thư ký mới dến, hai người vẫn trong giai đoạn cọ sát, những nơi cá nhân thế này, thì càng không nên mang theo anh ta.
Liễu Hải lái xe đưa Chủ tịch thành phố đi Thông Thành. Lúc lên xe, Trương Nhất Phàm gọi thêm Lâm Uyên, từ khi đến văn phòng thành phố, Lâm Uyên trở nên lanh lợi hơn nhiều.Thấy Trương Nhất Phàm đi đến, lập tức mở cửa sau mời Trương Nhất Phàm lên xe.
Trương Nhất Phàm mắng cô một câu:
- Từ khi nào mà trở nên nhiều phép tắc thế này, cô lên xe trước đi.
Lâm Uyên vẫn không dám, cười hì hì nói:
- Coi như anh cho em một cơ hội làm phó thư ký cũng không được à?
Trương Nhất Phàm nhìn cô một cái, xoay người chui vào trong xe nhưng phó thư ký Lâm Uyên lại không ngồi vào ghế phụ mà vòng sang phía kia của xe, mở cửa ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Cô thư ký này không xứng đáng với chức vụ rồi!
Trương Nhất Phàm nói đùa một câu.
Bước vào xã hội, Lâm Uyên đã không còn câu nệ thế nữa, cô cũng không quá sợ Trương Nhất Phàm, nghe hắn nói về mình như vậy, cô liền cãi ngay:
- Ghế phụ là để thư ký ngồi, em là phó thư ký chỉ được ngồi phía sau.
Còn ngụy biện, cô bé này không lẽ học cái xấu cuả người khác nhanh thế à? Xem ra sau này phải để ý đến cô ta một chút, nếu không thì thật sự xảy ra vấn đề gì khó mà ăn nói với lãnh đạo già.
Khi đến Thông Thành, Liễu Hải đưa Trương Nhất Phàm lên lầu, rồi mang những đồ có trong xe lên trên. Nhưng vợ Bí Thư Lâm giữ anh thế nào đi nữa, anh ta cũng không ở lại ăn cơm.
Bởi vì trường hợp hôm nay, thân phận của bản thân không tiện tham gia. Liễu Hải rất biết điều. Chào hỏi Trương Nhất Phàm xong rồi đi xuống lầu.
Lâm Đông Hải thấy Trương Nhất Phàm mang đến nhiều quà cáp như vậy, liền trách nói:
- Biết là tôi sắp chuyển nhà, anh làm thế này là tăng gánh nặng cho ta rồi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Không sao cả, có vài bình rượu, cũng chỉ là quà chăm sóc sức khỏe cho người lớn tuổi. Tôi nghĩ ông trước khi đi, phải về thăm bố mẹ chứ!
Vẫn là Trương Nhất Phàm hiểu mình à! Lâm Đông Hải trong lòng xúc động, Lâm Đông Hải trước khi đi xa, thường về nhà thăm bố mẹ một chuyến. Trương Nhất Phàm hiểu được ông nghĩ gì, đã chuẩn bị trước rồi.
Người này, nhất định là một thư ký rất tốt, nhưng Trương Nhất Phàm đã có sự lựa chọn đường đi của mình, leo lên thành phố cấp 1 rồi. Hiện giờ Lâm Đông Hải được điều đến Tùng Hải làm Chủ tịch thành phố, cũng chính là cùng cấp với Trương Nhất Phàm.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm từng bước thăng chức, Lâm Đông Hải cũng cảm thấy vui trong lòng. Nhất là khi biết được thân phận thật sự của hắn, Lâm Đông Hải khẳng định, tiền đồ của hắn ta không thể đoán trước được. Sợ là bản thân cố gắng mấy đời, cũng không đạt đến đỉnh cao đó .
Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn luôn xem ông là lãnh đạo, nói lên rằng hắn là người không quên gốc.
Tuy hắn có gia thế hiển hách, lại không hề làm ra vẻ, người ta cũng đã làm chủ tịch thành phố rồi, mà một câu lãnh đạo, hai câu lãnh đạo, điều này khiến Lâm Đông Hải hài lòng lắm.
Tâm trạng của Lâm Uyên hôm nay cũng khá, về cùng Trương Nhất Phàm, nụ cười vẫn luôn giữ trên mặt, khiến cho mẹ Lâm Uyên thấy làm lạ, con bé này hôm nay làm sao ấy? Thời gian trước, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lúc nào cũng rầu rĩ không vui, cũng không thèm quan tâm đến người ta. Hôm nay thì như là bắt được vàng, cũng không biết rốt cục chuyện là như thế nào?
- Mẹ! Con giúp mẹ rửa rau!
Lâm Uyên xưa nay chưa thấy vào bếp bao giờ, đang giúp mẹ rửa rau. Mẹ Lâm Uyên liền nhìn con gái một cái:
- Lâm Uyên hôm nay có chuyện gì mà vui thế?
Lâm Uyên cười trừ, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngất:
- Bố thăng chức rồi,
vui thôi.
Lâm Uyên đích thị là nói dối, làm mẹ chẳng lẽ không nhận ra sao?
- Trước đây khi bố con làm Bí thư đã thấy con vui thế này đâu?
Mẹ Lâm Uyên vừa nói vừa quan sát sắc mặt của con gái.
- Cái đó không giống nhau, bây giờ bố thăng chức cùng cấp với anh Phàm rồi.
Lâm Uyên trả lời.
Thấy con gái vui vẻ thế, mẹ Lâm Uyên trong lòng không biết nói cái gì cho phải. Người ta đã có bạn gái, mà còn đính hôn rồi nữa. Bạn gái hắn ta là con gái của Phó bí thư tỉnh ủy, chuyện này rất nhiều người ở Đông Lâm đều biết. Mà thân phận của Trương Nhất Phàm, ở Đông Lâm cũng không phải là điều gì bí mật nữa, người ta xuất thân danh giá, sợ là con gái phải vui mừng vô ích rồi.
Làm mẹ sao không hiểu tâm tư của con gái, từ ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm của con, bà đã hiểu đến bảy tám phần, nhưng bà không thể không nhắc nhở con gái, để tránh đi vào lối lầm lạc.
Mẹ Lâm Uyên nói:
- Nghe nói bạn gái hắn là con gái Phó bí thư tỉnh ủy, con có biết không?
Lâm Uyên cũng không nói gì cả, chỉ là rửa rau nhanh tay hơn.
Trương Nhất Phàm cùng lãnh đạo cũ ngồi trong phòng khách, Lý Trị Quốc với Đường Vũ lần lượt tới. Khi hai người vào nhà, Trương Nhất Phàm cũng không thèm động đậy, chỉ hướng tới hai người phê bình:
- Hôm nay đến muộn, lát nữa phạt rượu.
Ăn cơm cùng lãnh đạo, anh còn đến muộn hơn lãnh đạo, cho dù là muộn, quy định này cũng không tránh được. Đường Vũ cùng Lý Trị Quốc cười khà khà nói:
- Thật ngại quá, dọc đường kẹt xe!
- Cái này lạ đây, huyện Sa với huyện Ngũ Dương hình như không cùng một hướng sao? Đường Vũ kẹt xe, Trưởng phòng Lý, cậu cũng kẹt xe à? Trương Nhất Phàm lật tẩy lời nói dối của hai người.
Kỳ thực, hai người họ đâu có kẹt xe, mà là khi vào thành, hai người gặp nhau, bàn với nhau nên mang gì đến tiệc tiễn biệt Bí thư Lâm. Do vậy, khi Trương Nhất Phàm nói họ, hai người không nòi gì, chỉ cười khà khà.
Uông Viễn Dương đến còn muộn hơn, sau khi Đường Vũ với Lý Trị Quốc đến, anh ta ít nhất đến muộn 20 phút. Uông Vĩ cũng mang hai bình rượu, bốn cây thuốc, còn một số quà tặng đến.
Bí thư lâm nói:
- Mấy thứ này của các người, ai mang đến thì mang về đi.
Sau đó lại chỉ Trương Nhất Phàm:
- Cũng tại ngươi cầm đầu, làm mọi việc lộn cả lên.
- Đâu có đâu có, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi, không phải công quỹ.
Đám người Đường Vũ cười nói.
Bốn người đến đủ rồi, Bí thư Lâm đề nghị:
- Ăn cơm vẫn sớm, chúng ta đi làm đôi ván Mạt Chượt.
Bốn người vào phòng đánh bài, bắt đầu xoa mạt chượt, Đường Vũ nói mình có việc, nhờ Lý Trị Quôc tiếp lãnh đạo cũ. Lý Trị Quốc khiêm nhường ngồi xuống đánh một phen, mới đánh được ba ván, Lâm Uyên liền chạy vào nói:
- Ba, ăm cơm nào.
Bí thư Lâm nhìn vào đồng hồ:
- Đợi thêm chút nữa.
Trương Nhất Phàm đoán vẫn còn người nữa đến.
Thân thiết với Bí thư Lâm, chắc là Bí thư Phùng trước đây, còn có Bí thư Đoàn của Tế Châu, nếu đoán không nhầm thì chắc là Bí thư Đoàn. Bí thư Phùng đã đi Phú Dương rồi, xa như vậy chắc không đưa tiễn được ông ta.
Quả nhiên, đánh được bốn vòng mạt chượt, Bí thư Đoàn lật đật chạy tới.
Lâm Uyên ra mở cửa mời ông ta vào, Đoạn Chấn Lâm nhìn thấy mọi người lập tức nói xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người đợi lâu quá.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Gần đây bận lắm không?
Trương Nhất Phàm bây giờ là lãnh đạo của ông ta, Đoạn Chấn Lâm rất phù hợp với công việc ở thành phố. Gần đây hồ Tế Thủy đang bận rộn về việc xây dượng trạm thủy điện, ông ta luôn luôn cố hết sức, không dám phụ lòng mong đợi của thành phố.
Kỳ thực trong thời gian này ông rất bận, chỉ là giao tình với Đông Lâm Hải quá tốt, lần tiễn đưa này không tới không được, nếu không thì cũng không hợp tình người cho lắm, Trương Nhất Phàm chắc chắn cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó có thể bàn bạc công việc ở Tế Châu.
Trong bốn người chỉ có Đường vũ chưa quen với Đoạn Chấn Lâm. Lý Trị Quốc thì đã gặp nhiều lần. Mọi người chào hỏi nhau xong rồi, Bí thư Lâm liền nói ăn cơm thôi!
Lâm Uyên nghe nói có thể ăn cơm rồi, lập tức giúp mẹ bày biện bát đũa và cốc, cô cầm bình rượu lên.
- Hôm nay tôi làm nhân viên phục vụ, phụ trách việc rót rượu, nhưng có một quy tắc, miễn là rượu tôi rót, mọi người nhất định phải uống hết.
Mọi người một trần cười sằng sặc, tất cả đều chỉ vào Trương Nhất Phàm:
- Vậy cám ơn nhé, cô chỉ cần phụ trách rót rượu cho Chủ tịch thành phố là được rồi, còn bọn tôi tự rót!
Trong đây, người lớn tuổi nhất là Lâm Đông Hải, thứ hai mới là Đoạn Chấn Lâm. Đoạn Chấn Lâm cũng chưa đến bốn mươi. Lý Trị Quốc vào Đường Vũ cũng khoảng 36 tuổi. Trương Nhất Phàm nhỏ nhất, năm nay 29.
Lâm Uyên liền chuyển ghế:
- Hay là tôi ngồi cạnh Chủ tich thành phố, đi theo lãnh đạo .
Lâm Đông Hải nhìn con gái một cái, cũng không nói gì. Trương Nhất Phàm thì có chút xấu hổ. Gần đây Lâm Uyên không những hoạt bát hơn trước, mà gan cũng to hơn rất nhiều. Đôi khi cô nhiệt tình quá, bản thân không dễ từ chối.
Hắn đương nhiên biết trong lòng vợ chồng Bí thư Lâm nghĩ gì, nếu Lâm Uyên quả thật có chuyện gì với mình, thì thật là có lỗi với họ. Nuôi được cô con gái lớn như vậy, không thể để cô ta không rõ ràng theo người ta.
Cho nên, Trương Nhất Phàm lập tức biểu lộ lập trường, nâng ly rượu lên.
- Lãnh đạo, hôm nay chén rượu này mọi người chúc ông, vì chức vụ mới của ông cạn ly này. Lâm Uyên ở lại Đông Lâm đã có chúng tôi chăm sóc, ông cũng không cần lo lắng. Tôi sẽ đối xử với cô ấy như em ruột của mình, không cho cô ấy chịu chút thiệt thòi nào.
Lâm Đông Hải cũng đã lớn tuổi, suy cho cùng cũng dày dạn kinh nghiệm, uống xong cốc rượu này, ông ta cũng trả lễ với mọi người một chén:
- Làm quan hai mươi năm, có thể quen biết và kết giao với các anh những người bạn này, cũng không uổng. Lâm Đông Hải tôi sống trên quan trường. Chủ tich Trương, Bí Thư Đoàn, Trị Quốc, Đường Vũ, các anh đều là người một nhà, mọi người cũng không phải khách khí, chỉ là ăn bữa cơm gia đình thôi. Hôm nay tôi cũng kính mọi người một chén, chúc mọi người thuận lợi trên quan lộ, làm quan một lần, tạo phúc muôn phương.
Sau khi uống rượu một vòng, Lâm Uyên lập tức rót đầy cốc cho mọi người. Chỉ cố ý rót cho Trương Nhất Phàm ít hơn một chút. Mọi người nhìn thấy, đều là hiểu lòng không nói ra. Chỉ có Trương Nhất Phàm âm thầm kêu khổ. Con bé này làm việc bất cẩn quá. Những gã này đều lão làng. Cô làm những chuyện này, ai mà không nhận ra chứ?
Trương Nhất Phàm lại nâng chén lên, gọi mẹ Lâm Uyên tới.
- Lãnh đạo, cô, hôm nay cháu muốn xin hai người một việc, cháu muốn nhận Lâm Uyên làm em gái nuôi. Không biết hai người có đồng ý không?
Nghe Trương Nhất Phàm muốn nhận mình làm em nuôi, Lâm Uyên chu mỏ lên, âm thầm giậm chân giậm tay nói:
- Tên xấu xa này muốn đẩy ta ra ngoài đây, cố tình muốn ta tức chết phải không?
Vợ chồng Lâm Đông Hải là người thông minh, biết hắn ta đang nhắc nhở Lâm Uyên, giữa cô ta và mình là không thể. Đồng thời cũng hướng về vợ chồng mình bảo đảm, cho dù Lâm Uyên tỏ ý như thế nào chăng nữa, Trương Nhất Phàm chỉ có thể xem cô ấy như em gái mình thôi.
Đề nghị này lập tức chiếm được sự ủng hộ của Đường Vũ với Lý Trị Quốc. Bọn họ ở bên cạnh nói được! Chúc mừng Chủ tịch lại có thêm một cô em gái xinh đẹp!
Trương Nhất Phàm có thể nhận Lâm Uyên làm em gái, có nghĩa là về sau nó có chuyện gì, Trương Nhất Phàm nhất định che trở cho rồi. Mẹ Lâm Uyên tất nhiên là rất mừng. Sao lại có chuyện tốt như thế này chứ? Bà thường nói Lâm Đông Hải cứng nhắc quá, nếu không phải Trương Nhất Phàm đề xuất ra, ông ta rất có thể đem sắp xếp Lâm Uyên đến đơn vị nào đó ở Thông Thành.
Dựa vào điểm này, Đông Lâm Hải có thể nói là một vị quan tốt, nhưng ông ta dứt khoát không phải là người cha, người chồng tốt, vì ông ta không phải là người đàn ông chăm lo cho gia đình.
Lâm Uyên thấy Trương Nhất Phàm không ngờ nhận mình làm em nuôi, cô ta liền giận dữ, liền rót cho cốc của Trương Nhất Phàm đầy ắp rượu. Tuy rằng trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhưng cô cũng không biểu lộ ra điều gì trên mặt. Tự mình nâng chén rượu lên, cười haha nói:
- Thế hôm nay em sẽ phá lệ, mời anh nuôi một ly.
Lâm Đông Hải liền nói:
- Trèo cao, trèo cao rồi. Tuy nhiên, anh có xem nó như em gái, ta rất vui mừng. Sau này, việc của Lâm Uyên ở Đông Lâm, giao hết cả cho cậu đó.
Mọi người uống trong tiếng vỗ tay, việc này xem như là được khẳng định rồi. Trương Nhất Phàm từ nay lại có thêm một cô em gái nuôi.
Nhưng Trương Nhất Phàm không nghĩ đến, bản thân lại đắc tội với Lâm Uyên. Cô bé này khi rót rượu, cũng không bao che cho mình nữa. Mỗi lần đều rót cho mọi người ít một chút, cho mình lại nhiều hơn một chút.
Trương Nhất Phàm chỉ biết cười đau khổ, hắn cũng biết đây là hậu quả của việc đắc tội với đàn bà.
Ăn xong cơm, mọi người lại xát mạt chượt, Lý Trị Quốc chủ động rút lui, nhường lại vị trí đó cho Đoạn Chấn Lâm. Uông Viễn Dương vốn muốn nhường vị trí cho Lý Trị Quốc, nhưng Lý Trị Quốc trước kia là thư ký cho Lâm Bí Thư, anh ta cảm thấy bản thân ngồi vào vị trí đó có chút ngại ngùng.
Đoạn Chấn Lâm mượn cơ hội trên bàn bài, liền báo cáo với Trương Nhất Phàm về chuyện trạm thủy điện. Trải qua một năm gian khổ phấn đấu, đánh giá đến sang năm, trạm thủy điện có thể chính thức đưa vào sử dụng. Đến lúc đó, người dân thành phố Đông Lâm có thể dùng điện giá rẻ của chính mình.
/1313
|