Vệ Binh thật xúi quẩy. Cảm thấy bị mất mặt, liền mắng vào mặt Thi Vĩnh Nhiên.
Mẹ kiếp, nó là cái thá gì. Vệ Binh vẫn chưa hết giận, Thi Vĩnh Nhiên để mặc cho gã mắng. Chỉ có điều trên mặt cười thủ đoạn, Thi Vĩnh Nhiên trong lòng nói:
- Để gã chửi vài câu cũng làm sao? Ít nhất tên tiểu tử này có vết với Hồ Khoa, mục đích của mình cũng đạt được rồi.
Có người trừng trị Hồ Khoa. Thi Vĩnh Nhiên cũng coi như trút được cơn giận.
Thật ra, Thi Vĩnh Nhiên cũng không có thù oán sâu nặng gì với Hồ Khoa, chỉ là lão ta thấy Hồ Khoa không vừa mắt. Có thể nguyên nhân là do Hồ Lôi, lão ta muốn ác tâm với Hồ Khoa một chút.
Không ngờ Hồ Khoa cũng chẳng coi tên tiểu tử Vệ Binh ra gì, người ta chỉ coi gã như rắm thối, con Bí thư huyện cái khỉ gì, người ta chẳng thèm để tâm gì.
Vệ Binh lần đầu tiên đến Thông Thành, mới đi ra khỏi Trời cao biển rộng, gã ta càng nghĩ càng tức. Bản thân đường đường là con trai của một Bí thư huyện ủy, không ngờ lại bị người ta xem thường, Vệ Binh tức giận đùng đùng nói với Thi Vĩnh Nhiên:
- Số điện thoại của Sở công anh là bao nhiêu?
Thi Vĩnh Nhiên sửng sốt, gã ta muốn làm gì đây? Điện thoại gọi người đến xử lý Hồ Khoa?
Thi Vĩnh Nhiên thật sự là có số điện thoại của Sở công an, ông ta lục tìm số từ trong điện thợi đưa cho Vệ Binh.
Một người bên cạnh Vệ Binh nói vào tai anh ta đôi câu, anh ta nghĩ một lúc hay thôi đi. Chỉ là anh ta nhìn biển hiệu của Trời cao biển rộng một hồi, mắng nặng nề vài câu.
- Mẹ Kiếp, ông mày sớm muộn đập chết ngươi.
Hồ Khoa hôm nay cũng vô cùng tức giận, vốn muốn đánh cho mấy tiên kia một trận, nhưng Hà Tiểu Diệp sống chết giữ chặt gã, Hà Tiểu Diệp nghe nói đối phương là con trai của một Bí thư huyện ủy, đương nhiên không dám khinh thường.
Cô không giống Hồ Khoa, Hồ Khoa người này tính tình nóng nảy, trong mắt anh ta chẳng có việc gì to tát cả, đánh con trai Bí thư huyệ ủy thì đã làm sao? Cùng lắm thì bố mày không lăn lộn ở Thông Thành nữa, ông làm gì được tôi nào?
Mà Hà Tiểu Diệp đã từng lăn lộn ở môi trường này, biết không thể trêu vào người trong giới quan trường, nhất là cái loại quỷ sứ đó càng khó hơn. Hai người đều lăn lộn trong trên xã hội, thật không dễ dàng mới bỏ được nghề, cô cũng không muốn sống như trước đây nữa.
Nhưng Hồ Khoa không cam tâm, Bí thư huyện ủy là cái chó gì, bố mày cũng không phải dễ bị hù dọa.
Vì thế Hồ Khoa liền kêu hai anh em, lặng lẽ đi theo mấy cái lòng lợn này. Bọn nó không phải nói muốn chỉnh mình sao? Ta giở trò sau lưng xem ai chơi hơn ai?
Vệ Binh sau khi từ Trời cao biển rộng đi về, đặt một phòng trong khách sạn, ngẫm nghĩ một lúc hay là đến chào ông bố Bí thư huyện của mình, Vệ Văn Bá thấy con trai liền rất kỳ quái mà hỏi:
- Sao con lại ở đây?
Vệ Binh tùy tiện tìm một câu nói dối, ứng phó cho qua. Vệ Văn Bá tất nhiên biết con trai không phải là ngọn đèn cạn dầu, liền dặn dò vài câu, Thông Thành không như Tỉnh Thành, cấm anh ta không được ra ngoài gây chuyện phiền toái.
Trước đây lúc Vệ Văn Bá vừa mới kết hôn, có một thấy tướng xem bát tự cho ông ta. Nói kiếp này của ông cái gì cũng tốt, phải cẩn thận người kế nghiệp.
Vệ Văn Bá lúc đó cũng không lưu tâm lắm, đợi khi Vệ Binh lớn rồi, ông ta mới hiểu hàm ý của câu này. Thầy bát tự nói là người nối nghiệp không tốt, sẽ liên lụy đến sự phát triển con đường quan lộ của ông.
Vệ Binh đúng thật là thằng mất dạy, khi đi học, lúc nào cũng đánh nhau. Lúc đó Vệ Văn Bá vẫn là một nhân viên quèn, khiến cho ngày nào giáo viên cũng gọi đến khiếu nại. Thật là không còn cách nào khác Vệ Văn Bá đành phải chuyển trường cho nó.
Lên cấp 3, Vệ Binh thích một cô giáo tiếng anh, dẫn theo mấy người chém bị thương bạn trai người ta, nói cái gì về sau nếu còn thấy người con trai đó xuất hiện, sẽ tiêu diệt luôn cả nhà người ta.
Làm cho cô giáo tiếng anh kia cũng không có cách nào khác, cuối cùng đành phải chuyển đi, tránh tên khốn Vệ Binh này như bệnh dịch.
Tên tiểu tử Vệ Binh cũng chẳng có bản lĩnh gì, đại học cũng là do Vệ Văn Bá dùng tiền mua, tốn mấy vạn tệ, nằm trong trường ba năm cũng kiếm được cái văn bằng đại học.
Vệ Văn Bá đương nhiên biết thằng con trai mất dạy của mình như thế nào, vì thế ông ta dặn Vệ Binh ở Thông Thành chơi vài ngày rồi về, không được ở đây gây chuyện phiền toái.
Nhưng ông ta nào đâu biết, Vệ Binh vừa rồi đã náo loạn ở Trời cao biển rộng, cô nương bình thường thì không muốn, cứ một mực muốn bà chủ của người ta đến tiếp. Hồ Khoa đương nhiên nhớ hận trong lòng, nhất địnnh muốn xử tên tiểu tử này.
Hồ Khoa đem chuyện này nói với Hồ Lôi, nói Vệ Binh đến địa bàn của mình làm loạn, Hồ Lôi trong lòng cũng nhớ tới tên tiểu tử này,
Vì thế anh ta dặn Hồ Khoa, có trò hay để xem rồi, đừng để tên tiểu tử này trốn khỏi tay mình.
Nếu khách đã đến Thông Thành. Ngươi là chủ nhà, phải tiếp đãi cho tốt, nếu không thì mình có vẻ nhỏ mọn quá phải không?
Hồ Khoa hiểu được ý tứ của anh họ, nếu muốn chơi thì không ngại chơi lớn một cút. Anh ta liền gọi một tên đệ tử, tìm một tên lưu manh ở trên đường, bỏ ra chút tiền, mua mấy chục gram bột trắng.
Hồ Khoa ngày trước cũng va chạm với những trò này, nhưng bây giờ không làm nữa. Lần này là không còn cách nào khách, Vệ Binh muốn động đến mình, gã mới phải bày ra hạ sách này. Ở huyện Thông Thành, Hồ Khoa cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, người trong giang hồ, không ai không biết Hồ đại ca.
Ngay tối hôm sau, Thi Vĩnh Nhiên lại đưa ba người đến Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đông. Gần đây Nhậm Quốc Đông muốn phát triển lên Tỉnh Thành, đối với việc làm ăn ở Thông Thành thì không để tâm cho lắm.
Vạn Tử Thiên Hồng sớm đã giao cho thuộc hạ giải quyết, sau khi bốn người họ đến Vạn Tử Thiên Hồng, vừa vặn có hai cô nương từ Trời cao biển rộng được đưa đến bao phòng của họ.
Khi chơi đến khoảng 12h hơn, Vệ Binh liền đề nghị quay về khách sạn. Bốn người mang theo cô nương của mình, cùng vào phòng trong khách sạn.
Thi Vĩnh Nhiên đặt phòng khép kín, bên trong có hai phòng.
Nhóm bốn người ở trong phòng chơi trò chơi nhiều người chơi, điên cuồng tới khoảng 2h hơn, Vệ Binh bỗng cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, liền hỏi Thi Vĩnh Nhiên làm sao có thể kiếm một ít bột đến.
Thi Vĩnh Nhiên cũng không phải loại người đơn giản, đối với việc trên giang hồ ít nhiều có chút hiểu biết, thấy Vệ Binh muốn chơi trò kích thích, ông ta cũng tát nước theo mưa gọi một cuộc điện thoại muốn có người mang đến 20gr bột.
Cô nương của Trời cao biển rộng đã chuẩn bị từ trước rồi, tự mình mang đến vài chục gram, lén lút nhét dưới ghế sopha, sau đó, khi cô ta vào nhà vệ sinh liền nhắn cho Hồ Khoa một tin nhắn.
Hồ Khoa lập tức báo án, khi mười mấy cảnh sát chạy tới khách sạn, mấy người họ đều hút chút bột rồi, từng người từng người một tinh thần đều phấn khích, dốc hết sức làm.
Tiếng rên trên cơ thể của bốn cô nương dâng trào hết đợt này đến đợt khác.
Khi cảnh sát xông vào, bọn họ vẫn còn như đang mơ. Bọn họ bị bắt đi, cảnh sát lại lục soát thấy mấy chục gr bột dưới ghế sopha. Sau đó tám người bọn họ đều bị đưa vào đồn công an.
Lần này nhận được điện báo án chính là trung tâm đồn công an. Mấy cảnh sát bắt người về, khi đang thẩm vấn phát hiện trong đó có hai người có người đỡ đầu trên tỉnh, Vệ Binh không nói câu nào, cũng không chịu tiết lộ thân phận của mình.
Cảm thấy buồn bực nhất vẫn là Thi Vĩnh Nhiên. Ông ta vốn muốn lôi kéo tiếp cận Vệ Binh, dựa lên cây đại thụ này, không ngờ chính bản thân mình bị liên lụy đến. Thi Vĩnh Nhiên cái tên này nói ra, trong đồn công an lập tức có người nhận ra ông ta.
Chỉ là việc hôm nay có liên quan đến bột trắng, ai cũng không dám tùy tiện làm chủ.
Ở thời điểm thẩm vấn, Thi Vĩnh Nhiên vẫn tiết lộ thân phận của Vệ Binh ra. Hai cảnh sát thẩm tra lật tức ngẩn người ra.
- Con trai bí thư tỉnh ủy?
Hai người phát hiện ra sự việc không phải là nhỏ, lập tức báo cáo chuyện này lên cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng sở cảnh sát trung tập nhận được điện thoại, thấy chuyện này khó giải quyết, lập tức gọi điện cho Vệ Thiết Lâm.
Vệ Thiết Lâm trong lòng cả kinh, quơ được bốn ông hít bột, hai người có quan hệ trên tỉnh, một người là con Bí thư huyện ủy. Ngay cả Vệ Thiết Lâm cũng không có chủ ý nào, may mắn là khi bọn họ bị bắt, điện thoại đã bị tịch thu, nếu không thì lúc nào, sớm đã có người gọi điện thoại đến nói chuyện.
Vệ Thiết Lâm ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là quyết định đem chuyện này nói với Chủ tịch thành phố.
Trương Nhất Phàm khi nghe được tin tức này, là lúc quỹ đầu tư Phàm Phàm với Tập đoàn Hoa Sơn đang đấu đá căng thẳng nhất, chú hai nhà họ Thẩm đã từ tỉnh trở về, trực tiếp gửi cho tập đoàn Hoa Sơn thông điệp cuối cùng.
Nói có người ra đứng ra muốn mua toàn bộ tập đoàn Hoa Sơn.
Tin tức này do chính nội bộ bên trong tập đoàn Hoa Sơn chuyển đến, lập tức nổi dậy một đợt sóng to gió lớn. Rất nhiều cổ đông nghi ngờ sách lược của Lý Hoa Sơn. Nói ông ta không quan tâm đến lợi ích của cổ đông, đẩy công ty đến nỗi như thế này. Bây giờ công ty đối mặt bị người ta thu mua, Lý Hoa Sơn nên đứng ra thể hiện thái độ.
Vừa đúng lúc này, Vệ Thiết Lâm gọi điện tới, báo với Trương Nhất Phàm sự việc nhóm người Vệ Binh tụ tập hút hít.
Mẹ kiếp, nó là cái thá gì. Vệ Binh vẫn chưa hết giận, Thi Vĩnh Nhiên để mặc cho gã mắng. Chỉ có điều trên mặt cười thủ đoạn, Thi Vĩnh Nhiên trong lòng nói:
- Để gã chửi vài câu cũng làm sao? Ít nhất tên tiểu tử này có vết với Hồ Khoa, mục đích của mình cũng đạt được rồi.
Có người trừng trị Hồ Khoa. Thi Vĩnh Nhiên cũng coi như trút được cơn giận.
Thật ra, Thi Vĩnh Nhiên cũng không có thù oán sâu nặng gì với Hồ Khoa, chỉ là lão ta thấy Hồ Khoa không vừa mắt. Có thể nguyên nhân là do Hồ Lôi, lão ta muốn ác tâm với Hồ Khoa một chút.
Không ngờ Hồ Khoa cũng chẳng coi tên tiểu tử Vệ Binh ra gì, người ta chỉ coi gã như rắm thối, con Bí thư huyện cái khỉ gì, người ta chẳng thèm để tâm gì.
Vệ Binh lần đầu tiên đến Thông Thành, mới đi ra khỏi Trời cao biển rộng, gã ta càng nghĩ càng tức. Bản thân đường đường là con trai của một Bí thư huyện ủy, không ngờ lại bị người ta xem thường, Vệ Binh tức giận đùng đùng nói với Thi Vĩnh Nhiên:
- Số điện thoại của Sở công anh là bao nhiêu?
Thi Vĩnh Nhiên sửng sốt, gã ta muốn làm gì đây? Điện thoại gọi người đến xử lý Hồ Khoa?
Thi Vĩnh Nhiên thật sự là có số điện thoại của Sở công an, ông ta lục tìm số từ trong điện thợi đưa cho Vệ Binh.
Một người bên cạnh Vệ Binh nói vào tai anh ta đôi câu, anh ta nghĩ một lúc hay thôi đi. Chỉ là anh ta nhìn biển hiệu của Trời cao biển rộng một hồi, mắng nặng nề vài câu.
- Mẹ Kiếp, ông mày sớm muộn đập chết ngươi.
Hồ Khoa hôm nay cũng vô cùng tức giận, vốn muốn đánh cho mấy tiên kia một trận, nhưng Hà Tiểu Diệp sống chết giữ chặt gã, Hà Tiểu Diệp nghe nói đối phương là con trai của một Bí thư huyện ủy, đương nhiên không dám khinh thường.
Cô không giống Hồ Khoa, Hồ Khoa người này tính tình nóng nảy, trong mắt anh ta chẳng có việc gì to tát cả, đánh con trai Bí thư huyệ ủy thì đã làm sao? Cùng lắm thì bố mày không lăn lộn ở Thông Thành nữa, ông làm gì được tôi nào?
Mà Hà Tiểu Diệp đã từng lăn lộn ở môi trường này, biết không thể trêu vào người trong giới quan trường, nhất là cái loại quỷ sứ đó càng khó hơn. Hai người đều lăn lộn trong trên xã hội, thật không dễ dàng mới bỏ được nghề, cô cũng không muốn sống như trước đây nữa.
Nhưng Hồ Khoa không cam tâm, Bí thư huyện ủy là cái chó gì, bố mày cũng không phải dễ bị hù dọa.
Vì thế Hồ Khoa liền kêu hai anh em, lặng lẽ đi theo mấy cái lòng lợn này. Bọn nó không phải nói muốn chỉnh mình sao? Ta giở trò sau lưng xem ai chơi hơn ai?
Vệ Binh sau khi từ Trời cao biển rộng đi về, đặt một phòng trong khách sạn, ngẫm nghĩ một lúc hay là đến chào ông bố Bí thư huyện của mình, Vệ Văn Bá thấy con trai liền rất kỳ quái mà hỏi:
- Sao con lại ở đây?
Vệ Binh tùy tiện tìm một câu nói dối, ứng phó cho qua. Vệ Văn Bá tất nhiên biết con trai không phải là ngọn đèn cạn dầu, liền dặn dò vài câu, Thông Thành không như Tỉnh Thành, cấm anh ta không được ra ngoài gây chuyện phiền toái.
Trước đây lúc Vệ Văn Bá vừa mới kết hôn, có một thấy tướng xem bát tự cho ông ta. Nói kiếp này của ông cái gì cũng tốt, phải cẩn thận người kế nghiệp.
Vệ Văn Bá lúc đó cũng không lưu tâm lắm, đợi khi Vệ Binh lớn rồi, ông ta mới hiểu hàm ý của câu này. Thầy bát tự nói là người nối nghiệp không tốt, sẽ liên lụy đến sự phát triển con đường quan lộ của ông.
Vệ Binh đúng thật là thằng mất dạy, khi đi học, lúc nào cũng đánh nhau. Lúc đó Vệ Văn Bá vẫn là một nhân viên quèn, khiến cho ngày nào giáo viên cũng gọi đến khiếu nại. Thật là không còn cách nào khác Vệ Văn Bá đành phải chuyển trường cho nó.
Lên cấp 3, Vệ Binh thích một cô giáo tiếng anh, dẫn theo mấy người chém bị thương bạn trai người ta, nói cái gì về sau nếu còn thấy người con trai đó xuất hiện, sẽ tiêu diệt luôn cả nhà người ta.
Làm cho cô giáo tiếng anh kia cũng không có cách nào khác, cuối cùng đành phải chuyển đi, tránh tên khốn Vệ Binh này như bệnh dịch.
Tên tiểu tử Vệ Binh cũng chẳng có bản lĩnh gì, đại học cũng là do Vệ Văn Bá dùng tiền mua, tốn mấy vạn tệ, nằm trong trường ba năm cũng kiếm được cái văn bằng đại học.
Vệ Văn Bá đương nhiên biết thằng con trai mất dạy của mình như thế nào, vì thế ông ta dặn Vệ Binh ở Thông Thành chơi vài ngày rồi về, không được ở đây gây chuyện phiền toái.
Nhưng ông ta nào đâu biết, Vệ Binh vừa rồi đã náo loạn ở Trời cao biển rộng, cô nương bình thường thì không muốn, cứ một mực muốn bà chủ của người ta đến tiếp. Hồ Khoa đương nhiên nhớ hận trong lòng, nhất địnnh muốn xử tên tiểu tử này.
Hồ Khoa đem chuyện này nói với Hồ Lôi, nói Vệ Binh đến địa bàn của mình làm loạn, Hồ Lôi trong lòng cũng nhớ tới tên tiểu tử này,
Vì thế anh ta dặn Hồ Khoa, có trò hay để xem rồi, đừng để tên tiểu tử này trốn khỏi tay mình.
Nếu khách đã đến Thông Thành. Ngươi là chủ nhà, phải tiếp đãi cho tốt, nếu không thì mình có vẻ nhỏ mọn quá phải không?
Hồ Khoa hiểu được ý tứ của anh họ, nếu muốn chơi thì không ngại chơi lớn một cút. Anh ta liền gọi một tên đệ tử, tìm một tên lưu manh ở trên đường, bỏ ra chút tiền, mua mấy chục gram bột trắng.
Hồ Khoa ngày trước cũng va chạm với những trò này, nhưng bây giờ không làm nữa. Lần này là không còn cách nào khách, Vệ Binh muốn động đến mình, gã mới phải bày ra hạ sách này. Ở huyện Thông Thành, Hồ Khoa cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, người trong giang hồ, không ai không biết Hồ đại ca.
Ngay tối hôm sau, Thi Vĩnh Nhiên lại đưa ba người đến Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đông. Gần đây Nhậm Quốc Đông muốn phát triển lên Tỉnh Thành, đối với việc làm ăn ở Thông Thành thì không để tâm cho lắm.
Vạn Tử Thiên Hồng sớm đã giao cho thuộc hạ giải quyết, sau khi bốn người họ đến Vạn Tử Thiên Hồng, vừa vặn có hai cô nương từ Trời cao biển rộng được đưa đến bao phòng của họ.
Khi chơi đến khoảng 12h hơn, Vệ Binh liền đề nghị quay về khách sạn. Bốn người mang theo cô nương của mình, cùng vào phòng trong khách sạn.
Thi Vĩnh Nhiên đặt phòng khép kín, bên trong có hai phòng.
Nhóm bốn người ở trong phòng chơi trò chơi nhiều người chơi, điên cuồng tới khoảng 2h hơn, Vệ Binh bỗng cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, liền hỏi Thi Vĩnh Nhiên làm sao có thể kiếm một ít bột đến.
Thi Vĩnh Nhiên cũng không phải loại người đơn giản, đối với việc trên giang hồ ít nhiều có chút hiểu biết, thấy Vệ Binh muốn chơi trò kích thích, ông ta cũng tát nước theo mưa gọi một cuộc điện thoại muốn có người mang đến 20gr bột.
Cô nương của Trời cao biển rộng đã chuẩn bị từ trước rồi, tự mình mang đến vài chục gram, lén lút nhét dưới ghế sopha, sau đó, khi cô ta vào nhà vệ sinh liền nhắn cho Hồ Khoa một tin nhắn.
Hồ Khoa lập tức báo án, khi mười mấy cảnh sát chạy tới khách sạn, mấy người họ đều hút chút bột rồi, từng người từng người một tinh thần đều phấn khích, dốc hết sức làm.
Tiếng rên trên cơ thể của bốn cô nương dâng trào hết đợt này đến đợt khác.
Khi cảnh sát xông vào, bọn họ vẫn còn như đang mơ. Bọn họ bị bắt đi, cảnh sát lại lục soát thấy mấy chục gr bột dưới ghế sopha. Sau đó tám người bọn họ đều bị đưa vào đồn công an.
Lần này nhận được điện báo án chính là trung tâm đồn công an. Mấy cảnh sát bắt người về, khi đang thẩm vấn phát hiện trong đó có hai người có người đỡ đầu trên tỉnh, Vệ Binh không nói câu nào, cũng không chịu tiết lộ thân phận của mình.
Cảm thấy buồn bực nhất vẫn là Thi Vĩnh Nhiên. Ông ta vốn muốn lôi kéo tiếp cận Vệ Binh, dựa lên cây đại thụ này, không ngờ chính bản thân mình bị liên lụy đến. Thi Vĩnh Nhiên cái tên này nói ra, trong đồn công an lập tức có người nhận ra ông ta.
Chỉ là việc hôm nay có liên quan đến bột trắng, ai cũng không dám tùy tiện làm chủ.
Ở thời điểm thẩm vấn, Thi Vĩnh Nhiên vẫn tiết lộ thân phận của Vệ Binh ra. Hai cảnh sát thẩm tra lật tức ngẩn người ra.
- Con trai bí thư tỉnh ủy?
Hai người phát hiện ra sự việc không phải là nhỏ, lập tức báo cáo chuyện này lên cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng sở cảnh sát trung tập nhận được điện thoại, thấy chuyện này khó giải quyết, lập tức gọi điện cho Vệ Thiết Lâm.
Vệ Thiết Lâm trong lòng cả kinh, quơ được bốn ông hít bột, hai người có quan hệ trên tỉnh, một người là con Bí thư huyện ủy. Ngay cả Vệ Thiết Lâm cũng không có chủ ý nào, may mắn là khi bọn họ bị bắt, điện thoại đã bị tịch thu, nếu không thì lúc nào, sớm đã có người gọi điện thoại đến nói chuyện.
Vệ Thiết Lâm ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là quyết định đem chuyện này nói với Chủ tịch thành phố.
Trương Nhất Phàm khi nghe được tin tức này, là lúc quỹ đầu tư Phàm Phàm với Tập đoàn Hoa Sơn đang đấu đá căng thẳng nhất, chú hai nhà họ Thẩm đã từ tỉnh trở về, trực tiếp gửi cho tập đoàn Hoa Sơn thông điệp cuối cùng.
Nói có người ra đứng ra muốn mua toàn bộ tập đoàn Hoa Sơn.
Tin tức này do chính nội bộ bên trong tập đoàn Hoa Sơn chuyển đến, lập tức nổi dậy một đợt sóng to gió lớn. Rất nhiều cổ đông nghi ngờ sách lược của Lý Hoa Sơn. Nói ông ta không quan tâm đến lợi ích của cổ đông, đẩy công ty đến nỗi như thế này. Bây giờ công ty đối mặt bị người ta thu mua, Lý Hoa Sơn nên đứng ra thể hiện thái độ.
Vừa đúng lúc này, Vệ Thiết Lâm gọi điện tới, báo với Trương Nhất Phàm sự việc nhóm người Vệ Binh tụ tập hút hít.
/1313
|