Thẩm Hoành Quốc đến một cái là không khí dịu đi ngay.
Trương Nhất Phàm cũng thật không ngờ, Thẩm Hoành Quốc và Bạch Văn Thiên lại là chỗ thâm tình. Chẳng qua là, mình và Thẩm Hoành Quốc không thân thiết lắm, nếu không phải là gia thế nhà họ Trương thì có lẽ cả đời không thể kết giao với hạng người như Thẩm Hoành Quốc
Nhưng bây giờ đã khác, Trương Thẩm hai nhà liên minh, trở thành tổ hợp hùng mạnh. Bạch Văn Thiên coi như đã nhượng bộ chuyện của Liễu Hải.
Khi mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm, do Thẩm Hoành Quốc nắm chắc quyền nói chuyện nên không khí cũng coi như rất hòa hợp. Bạch Văn Thiên tính tình tùy tiện, Ông nâng ly lên và nói với Trương Nhất Phàm rằng:
- Này người anh em, Bạch mỗ ta lúc nãy có phần không đúng, ly rượu này cậu nhất định phải nể mặt ta. Thực ra cũng không thể trách ta được, ai bảo cậu trẻ tuổi như vậy đã lên cấp tỉnh, nên ta mới quy cho cậu thuộc hạng công tử ăn chơi. Thật sự xin lỗi, như vậy đi, ta cạn trước làm kính, xin lỗi, xin lỗi!
Trương Nhất Phàm sao có thể so đo cùng ông ta? Hơn nữa Thẩm Hoành Quốc cũng có mặt, ông ta lại là cha của Bạch Khẩn. Và chủ yếu là vì hắn phải nhượng bộ trên vấn đề của Liễu Hải và Bạch Khẩn, ngầm bằng lòng cho hai đứa nó tiếp tục qua lại.
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm: đến lúc đó bảo Liễu Hải linh hoạt một chút, ăn cơm trước kẻng, làm cho Bạch Khẩn có bụng rồi hãy nói, coi như mượn khuê nữ của Bạch Văn Thiên. Sang năm trả cả vốn lẫn lãi không được sao?
Lúc trở về, Trương Nhất Phàm nằm trên giường hút thuốc, không nói không rằng, vấn đề của Liễu Hải tạm thời giải quyết xong, còn Củng Phàm Tân thì sao? Cũng không biết Tiền Học Lễ có biết con gái cưng của mình đã cùng với người ta gây chuyện Kim Bình Mai không nữa.
Đổng Tiểu Phàm thay đồ ngủ lên giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc, bèn nói:
- Ngủ đi, còn nghĩ ngợi gì nữa?
Trương Nhất Phàm hút mạnh hai hơi rồi dập thuốc vào gạt tàn. Vừa nằm xuống là hắn đã nghĩ đến chuyện đó rồi, đưa tay ra sờ soạng bắp đùi của Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm mặt nhăn nhíu mày, cầm tay hắn đặt lên bụng mình:
- Không được!
- Sao thế? Người thân của anh đến rồi?
Trương Nhất Phàm thật có chút buồn bực.
Đổng Tiểu Phàm mím môi cười, cầm tay hắn ấn lên bụng
- Anh sờ thử xem?
- Có thai rồi sao?
Trương Nhất Phàm ngồi dậy ngơ ngẩn:
- Có thật không vậy?
Đổng Tiểu Phàm cười bí hiểm
- Em cũng không biết nữa, nhưng tháng này kinh nguyệt không tới, em nghĩ là đã có thai rồi. Cho nên phải cẩn thận chút.
Nghe nói mang thai phải kiêng cử vợ chồng, nhất là ba tháng đầu. Vì thế, Đổng Tiểu Phàm mới từ chối ân ái. Mang thai mười tháng, đó là một quá trình dài đằng đẵng, Trương Nhất Phàm lúc này mới chợt nghĩ tới những người đàn ông không có tình nhân thì làm sao để sống qua ngày?
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, phải tự sướng mà sống qua ngày?
May mà mình còn có vài người dự bị.
Ngày mai nên đi gọi ai đây? Thẩm Uyển Vân hay là Lưu Hiểu Hiên? Trương Nhất Phàm đang nghĩ cách giải quyết vấn đề sinh lý thì Đổng Tiểu Phàm nói ngày mai đi bệnh viện khám, Trương Nhất Phàm không cần suy nghĩ liền đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, khi Trương Nhất Phàm đang làm việc, thì Thẩm Hoành Quốc gọi hắn qua, bảo hắn kết thúc hồ sơ của Giao Châu, chuẩn bị đủ tài liệu nộp cho viện kiểm sát. Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt, sao không tiếp tục điều tra?
Ngưu Ái Vũ chỉ là vai phụ, vai chính thực sự sau bức rèm vẫn còn chưa xuất hiện? Gã ta nhiều khoản tham ô như vậy đi nơi nào rồi? Còn những vấn đề trong sổ đăng ký. Nên nói như thế nào?
Thẩm Hoành Quốc nhìn thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, trong lòng đã hiểu được hắn đang nghĩ gì. Vì thế khuyên hắn một câu.
- Huy động toàn thân, có lúc phải đặt tầm nhìn lên toàn cục, không nên chỉ nhìn vào một chỗ.
Trương Nhất Phàm từ văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đi ra, hắn đang nghĩ. Khi Đổng bí thư đi, đặc biệt giao sự việc này vào tay hắn, là vì để điều tra rõ ràng vấn đề của Giao Châu.
Không ngờ khi ông ta vừa đi khỏi thì người sau lưng đã giở trò rồi.
Ông ta đương nhiên biết rõ hồ sơ giao đi, không có văn kiện. Ngưu Ái Vũ chết chắc, nhưng những người ở sau bức rèm thì sao? Để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Trương Nhất Phàm không cam tâm. Nhưng suy cho cùng mình không phải là bí thư tỉnh, không chừng bọn chúng đã cơ cấu với lãnh đạo cấp trên rồi.
Về phần bọn chúng đã thỏa thuận gì thì Trương Nhất Phàm không cách nào biết được. Chỉ hơi chút thất vọng, lòng không yên mà đi về phòng làm việc.
Sớm biết trước như thế này, bố vẫn ở dưới cho thoải mái. Trương Nhất Phàm không khỏi có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh lại bị một cảm xúc khác đè lên. Chúng không phải là muốn hỗn láo à? Bố không tin, có những sự việc, chúng thực có thể qua mặt được?
Trương Nhất Phàm đốt một điếu thuốc, hút với vẻ giận dữ. Tiền Tuyết Mai tung tăng chạy vào
- Chủ nhiệm Trương, tối nay có rảnh không?
- Có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm phát hiện, Tiền Tuyết Mai từ sau khi bị Củng Phàm Tân bóc tem ở phòng riêng thì cả con người đều đã thay đổi. Thật không ngờ, Tiền Tuyết Mai vẫn còn trong trắng, là một đại cô nương ở cái tuổi hai muơi bốn. Về điểm này thì cô cũng không đơn giản!
Đương nhiên, xảy ra việc này, Tiền Tuyết Mai luôn nghĩ rằng Trương Nhất Phàm không hề biết, thực ra vở kịch này chính hắn là đạo diễn, cô chỉ là một vai diễn trong đó mà thôi.
Lý do mà Tiền Tuyết Mai vui vẻ là Tăng Hào Hiếu cuối cùng không đến tìm cô nữa rồi, và Tiền Học Lễ dường như đã có chút thay đổi thái độ. Đối với chuyện của cô và Củng Phàm Tân, mở một mắt, nhắm một mắt. Coi như ngầm công nhận rồi phải không?
Nhưng Trương Nhất Phàm cảm thấy Tiền Học Lễ mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm. Không chừng liên minh mà ông ta muốn dựa vào đó không phát triển nữa.
Tiền Tuyết Mai nhận ra Trương Nhất Phàm không vui vẻ lắm, bỉu môi nói:
- Tối nay cùng đi ăn được không?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ.
- Không chắc được, muộn một tí rồi nói sau nhé!
- Được, đợi tin của anh. Tiền Tuyết Mai lại tung tăng đi ra. Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới nói muốn hắn cùng đi bệnh viện với cô.
Làm xét nghiệm ở bệnh viện xong, Đổng Tiểu Phàm hồi hộp kéo tay ông xã nói:
- Anh nói nếu mang thai rồi thì phải làm sao?
Phụ nữ đều như vậy, lần đầu gặp phải sự việc này, trong lòng đều thấp thỏm không yên, giống như là việc trọng đại không thấy người vậy.
Chỉ khi nào sinh đứa nhỏ ra rồi, họ lại ở bộ dạng khác, nóng lòng muốn báo cho người trên cả thế giới này biết, mình mới là người hạnh phúc nhất. Trong lúc Đổng Tiểu Phàm đang lo lắng không yên thì kết quả ra rồi.
Qua xét nghiệm nước tiểu và siêu âm kết quả hiển thị là cô đã mang thai!
- Trời ơi, em sắp làm mẹ rồi!
Đổng Tiểu Phàm cầm kết quả xét nghiệm trong tay, người mềm ra và ngã xuống. Trương Nhất Phàm tay mắt lanh lẹ, hai tay đỡ thắt lưng của cô, Đổng Tiểu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mặt đỏ bừng nói khe khẽ:
- Đồ khốn kiếp, em sắp làm mẹ rồi. Em sắp làm mẹ rồi!
Trương Nhất Phàm ôm vợ vào lòng, thấy bộ dạng xúc động của cô, đến đi cũng đi không vững, Trương Nhất Phàm đùa rằng:
- Cha của đứa bé có phải là anh không?
Đổng Tiểu Phàm tức giận, giơ bàn tay trắng hồng lên,
- Đánh anh này! Đánh anh này! Đánh chết anh đồ khốn kiếp!
Cuối cùng cũng làm cha rồi, chợt hồi tưởng lại, mình đã sống qua hai mươi chín mùa xuân, lăn lộn trong quan trường sáu năm. Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác sự đời bể dâu.
Mình sắp làm cha rồi, cảm giác này lạ lạ, hắn nghĩ rồi nghĩ rồi, một mình cười như dại.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm ôm tiểu phú bà vào phòng, ôm từ trong thang máy ra, đặt nhẹ nhàng lên ghế sô pha. Sau đó hắn trịnh trọng tuyên bố:
- Từ bây giờ trở đi, em là quốc bảo của nhà mình, đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Trương Nhất Phàm buông cô ra, ở trong phòng khách vừa đi vừa nói một mình:
- Không được, anh phải tìm một bảo mẫu về nhà, về sau đi vệ sinh, đi tắm... đều phải có người đi cùng, nếu không thì anh không yên tâm!
- Cái gì? Anh xem em là bà già tám mươi à?
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, hai người lại bàn luận vấn đề bảo mẫu. Trương Nhất Phàm nói nhất định phải mời được bảo mẫu, còn yêu cầu Tiểu Phàm phải nghĩ việc ở nhà dưỡng thai.
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, mới hơn một tháng, như vậy chẳng khác nào tuyên bố với toàn thế giới biết là mình đang mang thai? Vả lại cô cũng chưa muốn tin truyền ra ngoài nhanh như vậy.
Trương Nhất Phàm nói phải mời bảo mẫu, cô không phản đối nhưng người bảo mẫu này nhất định phải để cô duyệt mới được. Đổng Tiểu Phàm có yêu cầu đối với bảo mẫu. Thứ nhất, đẹp quá không được, trên ti vi chuyện bảo mẫu và ông chủ nhà xảy ra quan hệ còn ít sao?
Điểm thứ hai, xấu quá cũng không được, ảnh hưởng đến hoàn cảnh trong nhà, cũng ảnh hưởng tình cảm của người trong nhà, không tốt với thai nhi, Đổng Tiểu Phàm muốn cho con của mình cảm nhận được thế giới này tất cả đều hoàn mỹ. Do đó, xấu quá cũng không được. Vả lại điểm này cũng đồng quan điểm với Trương Nhất Phàm.
Thứ ba, ăn mặc hở hang cũng không được, làm bảo mẫu phải có dáng vẻ của bảo mẫu, phẩm hạnh tốt, không thể quá diêm dúa, trang điểm đậm, không được quá hở hang.
Thứ tư, chưa kết hôn cũng không được. Điểm này tương tự với điểm thứ nhất, chủ yếu là sợ bảo mẫu và ông chủ giống như bản sao trên ti vi, có hành vi vượt rào, dù sao trong thời gian bà chủ mang thai, ý chí của ông chủ cũng rất yếu mềm.
Thứ năm, không biết nấu cơm cũng không được, mời bảo mẫu mà đến nấu cơm cũng không biết nấu thì mời đến làm gì?
Thứ sáu, ngủ ngáy cũng không được, bảo mẫu như vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ mọi người, hơn nữa đối với thai nhi cũng không tốt.
Thứ bảy, chưa sinh con cũng không được, vì chưa sinh con thì sẽ không biết điều tiết ăn uống, tăng cường dinh dưỡng.
Thứ 8, không đoan chính, có hành vi trộm cắp cũng không được, loại người này thì không thể chấp nhận, e không ai dám mời.
Thứ chín, giọng nói đinh tai, tiếng bước đi quá to không được, như vậy ảnh hưởng đến cảm xúc của mình và sự yên tĩnh của thai nhi.
....
Đổng Tiểu Phàm một hơi viết ra mười mấy điều, Trương Nhất Phàm giựt lấy bút của cô, cầm lấy tờ giấy mà nói rằng
- Có cần thêm viết thêm nữa không, đã sinh con, lại chưa từng yêu. Xem em viết nhiều thế này, trừ điều thứ hai là miễn cưỡng chấp nhận được còn lại đều là vô nghĩa. Ai dám nói nếu là theo yêu cầu của em đi tìm, sợ là cả Trung Quốc thậm chí cả thế giới cũng tìm không ra bảo mẫu hợp với em. Thôi được rồi, hay là anh từ chức ở nhà chăm sóc cho em nhé!
- Vậy đương nhiên là tốt nhất. ha ha hi hi....
Đổng Tiểu Phàm cười một tràng rất dễ thương.
Thực ra, cô không muốn tìm bảo mẫu, cản trở cuộc sống của hai vợ chồng.
Hai người tranh luận một trận, Đổng Tiểu Phàm không phục lắm nói:
- Ai nói, thật là vẫn có người phù hợp tiêu chuẩn của em.
- Ai?
Trương Nhất Phàm không tin. Trên đời này có người như vậy, không đẹp không xấu, lại biết nấu cơm, ngủ không ngáy, còn biết nấu cơm, sinh con rồi, lại chưa từng yêu.
Ồ, nói nhanh mất rồi, nửa câu sau là mình tự thêm vô. Trương Nhất Phàm lắc đầu
- Tuyệt đối không thể.
- Có một người, không biết người đó có chịu đến hay không! Nếu là cô ấy thì em đồng ý. Như vậy đi, kẻ khốn khiếp, anh đi nói với cô ấy, bảo cô ấy đến giúp chúng mình, cũng đừng nói là mời bảo mẫu. Con của cô ấy cũng đem đến đây luôn, lên tỉnh đi học. Anh thấy thế nào?
- Ai vậy? Trương Nhất Phàm không rõ.
- Chị Liễu Hồng đó!
Đổng Tiểu Phàm nháy đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ rất nghiêm túc. Lần này đúng là cô đã nghĩ ra người phù hợp. Đồ ăn Liễu Hồng nấu Đổng Tiểu Phàm đã nếm qua, để lại dư vị mãi!
Để Liễu Hồng chăm sóc Đổng Tiểu Phàm? Đây là điều thực sự khó, xem ra Đổng Tiểu Phàm còn chưa biết chuyện Liễu Hồng làm giám đốc ở hội ngân quỹ. Còn nghĩ người ta vẫn là a Mông dưới quê!
Nghĩ đến chuyện không quang minh của mình và Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đổ mồ hôi không ngừng. Nếu cô ấy thực sự đến thì không nảy sinh quan hệ với ông chủ mới lạ!
- Việc này để anh nghĩ xem...
Trương Nhất Phàm cũng thật không ngờ, Thẩm Hoành Quốc và Bạch Văn Thiên lại là chỗ thâm tình. Chẳng qua là, mình và Thẩm Hoành Quốc không thân thiết lắm, nếu không phải là gia thế nhà họ Trương thì có lẽ cả đời không thể kết giao với hạng người như Thẩm Hoành Quốc
Nhưng bây giờ đã khác, Trương Thẩm hai nhà liên minh, trở thành tổ hợp hùng mạnh. Bạch Văn Thiên coi như đã nhượng bộ chuyện của Liễu Hải.
Khi mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm, do Thẩm Hoành Quốc nắm chắc quyền nói chuyện nên không khí cũng coi như rất hòa hợp. Bạch Văn Thiên tính tình tùy tiện, Ông nâng ly lên và nói với Trương Nhất Phàm rằng:
- Này người anh em, Bạch mỗ ta lúc nãy có phần không đúng, ly rượu này cậu nhất định phải nể mặt ta. Thực ra cũng không thể trách ta được, ai bảo cậu trẻ tuổi như vậy đã lên cấp tỉnh, nên ta mới quy cho cậu thuộc hạng công tử ăn chơi. Thật sự xin lỗi, như vậy đi, ta cạn trước làm kính, xin lỗi, xin lỗi!
Trương Nhất Phàm sao có thể so đo cùng ông ta? Hơn nữa Thẩm Hoành Quốc cũng có mặt, ông ta lại là cha của Bạch Khẩn. Và chủ yếu là vì hắn phải nhượng bộ trên vấn đề của Liễu Hải và Bạch Khẩn, ngầm bằng lòng cho hai đứa nó tiếp tục qua lại.
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm: đến lúc đó bảo Liễu Hải linh hoạt một chút, ăn cơm trước kẻng, làm cho Bạch Khẩn có bụng rồi hãy nói, coi như mượn khuê nữ của Bạch Văn Thiên. Sang năm trả cả vốn lẫn lãi không được sao?
Lúc trở về, Trương Nhất Phàm nằm trên giường hút thuốc, không nói không rằng, vấn đề của Liễu Hải tạm thời giải quyết xong, còn Củng Phàm Tân thì sao? Cũng không biết Tiền Học Lễ có biết con gái cưng của mình đã cùng với người ta gây chuyện Kim Bình Mai không nữa.
Đổng Tiểu Phàm thay đồ ngủ lên giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc, bèn nói:
- Ngủ đi, còn nghĩ ngợi gì nữa?
Trương Nhất Phàm hút mạnh hai hơi rồi dập thuốc vào gạt tàn. Vừa nằm xuống là hắn đã nghĩ đến chuyện đó rồi, đưa tay ra sờ soạng bắp đùi của Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm mặt nhăn nhíu mày, cầm tay hắn đặt lên bụng mình:
- Không được!
- Sao thế? Người thân của anh đến rồi?
Trương Nhất Phàm thật có chút buồn bực.
Đổng Tiểu Phàm mím môi cười, cầm tay hắn ấn lên bụng
- Anh sờ thử xem?
- Có thai rồi sao?
Trương Nhất Phàm ngồi dậy ngơ ngẩn:
- Có thật không vậy?
Đổng Tiểu Phàm cười bí hiểm
- Em cũng không biết nữa, nhưng tháng này kinh nguyệt không tới, em nghĩ là đã có thai rồi. Cho nên phải cẩn thận chút.
Nghe nói mang thai phải kiêng cử vợ chồng, nhất là ba tháng đầu. Vì thế, Đổng Tiểu Phàm mới từ chối ân ái. Mang thai mười tháng, đó là một quá trình dài đằng đẵng, Trương Nhất Phàm lúc này mới chợt nghĩ tới những người đàn ông không có tình nhân thì làm sao để sống qua ngày?
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, phải tự sướng mà sống qua ngày?
May mà mình còn có vài người dự bị.
Ngày mai nên đi gọi ai đây? Thẩm Uyển Vân hay là Lưu Hiểu Hiên? Trương Nhất Phàm đang nghĩ cách giải quyết vấn đề sinh lý thì Đổng Tiểu Phàm nói ngày mai đi bệnh viện khám, Trương Nhất Phàm không cần suy nghĩ liền đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, khi Trương Nhất Phàm đang làm việc, thì Thẩm Hoành Quốc gọi hắn qua, bảo hắn kết thúc hồ sơ của Giao Châu, chuẩn bị đủ tài liệu nộp cho viện kiểm sát. Trương Nhất Phàm lập tức sửng sốt, sao không tiếp tục điều tra?
Ngưu Ái Vũ chỉ là vai phụ, vai chính thực sự sau bức rèm vẫn còn chưa xuất hiện? Gã ta nhiều khoản tham ô như vậy đi nơi nào rồi? Còn những vấn đề trong sổ đăng ký. Nên nói như thế nào?
Thẩm Hoành Quốc nhìn thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, trong lòng đã hiểu được hắn đang nghĩ gì. Vì thế khuyên hắn một câu.
- Huy động toàn thân, có lúc phải đặt tầm nhìn lên toàn cục, không nên chỉ nhìn vào một chỗ.
Trương Nhất Phàm từ văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đi ra, hắn đang nghĩ. Khi Đổng bí thư đi, đặc biệt giao sự việc này vào tay hắn, là vì để điều tra rõ ràng vấn đề của Giao Châu.
Không ngờ khi ông ta vừa đi khỏi thì người sau lưng đã giở trò rồi.
Ông ta đương nhiên biết rõ hồ sơ giao đi, không có văn kiện. Ngưu Ái Vũ chết chắc, nhưng những người ở sau bức rèm thì sao? Để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Trương Nhất Phàm không cam tâm. Nhưng suy cho cùng mình không phải là bí thư tỉnh, không chừng bọn chúng đã cơ cấu với lãnh đạo cấp trên rồi.
Về phần bọn chúng đã thỏa thuận gì thì Trương Nhất Phàm không cách nào biết được. Chỉ hơi chút thất vọng, lòng không yên mà đi về phòng làm việc.
Sớm biết trước như thế này, bố vẫn ở dưới cho thoải mái. Trương Nhất Phàm không khỏi có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh lại bị một cảm xúc khác đè lên. Chúng không phải là muốn hỗn láo à? Bố không tin, có những sự việc, chúng thực có thể qua mặt được?
Trương Nhất Phàm đốt một điếu thuốc, hút với vẻ giận dữ. Tiền Tuyết Mai tung tăng chạy vào
- Chủ nhiệm Trương, tối nay có rảnh không?
- Có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm phát hiện, Tiền Tuyết Mai từ sau khi bị Củng Phàm Tân bóc tem ở phòng riêng thì cả con người đều đã thay đổi. Thật không ngờ, Tiền Tuyết Mai vẫn còn trong trắng, là một đại cô nương ở cái tuổi hai muơi bốn. Về điểm này thì cô cũng không đơn giản!
Đương nhiên, xảy ra việc này, Tiền Tuyết Mai luôn nghĩ rằng Trương Nhất Phàm không hề biết, thực ra vở kịch này chính hắn là đạo diễn, cô chỉ là một vai diễn trong đó mà thôi.
Lý do mà Tiền Tuyết Mai vui vẻ là Tăng Hào Hiếu cuối cùng không đến tìm cô nữa rồi, và Tiền Học Lễ dường như đã có chút thay đổi thái độ. Đối với chuyện của cô và Củng Phàm Tân, mở một mắt, nhắm một mắt. Coi như ngầm công nhận rồi phải không?
Nhưng Trương Nhất Phàm cảm thấy Tiền Học Lễ mấy ngày nay sắc mặt không tốt lắm. Không chừng liên minh mà ông ta muốn dựa vào đó không phát triển nữa.
Tiền Tuyết Mai nhận ra Trương Nhất Phàm không vui vẻ lắm, bỉu môi nói:
- Tối nay cùng đi ăn được không?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ.
- Không chắc được, muộn một tí rồi nói sau nhé!
- Được, đợi tin của anh. Tiền Tuyết Mai lại tung tăng đi ra. Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới nói muốn hắn cùng đi bệnh viện với cô.
Làm xét nghiệm ở bệnh viện xong, Đổng Tiểu Phàm hồi hộp kéo tay ông xã nói:
- Anh nói nếu mang thai rồi thì phải làm sao?
Phụ nữ đều như vậy, lần đầu gặp phải sự việc này, trong lòng đều thấp thỏm không yên, giống như là việc trọng đại không thấy người vậy.
Chỉ khi nào sinh đứa nhỏ ra rồi, họ lại ở bộ dạng khác, nóng lòng muốn báo cho người trên cả thế giới này biết, mình mới là người hạnh phúc nhất. Trong lúc Đổng Tiểu Phàm đang lo lắng không yên thì kết quả ra rồi.
Qua xét nghiệm nước tiểu và siêu âm kết quả hiển thị là cô đã mang thai!
- Trời ơi, em sắp làm mẹ rồi!
Đổng Tiểu Phàm cầm kết quả xét nghiệm trong tay, người mềm ra và ngã xuống. Trương Nhất Phàm tay mắt lanh lẹ, hai tay đỡ thắt lưng của cô, Đổng Tiểu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mặt đỏ bừng nói khe khẽ:
- Đồ khốn kiếp, em sắp làm mẹ rồi. Em sắp làm mẹ rồi!
Trương Nhất Phàm ôm vợ vào lòng, thấy bộ dạng xúc động của cô, đến đi cũng đi không vững, Trương Nhất Phàm đùa rằng:
- Cha của đứa bé có phải là anh không?
Đổng Tiểu Phàm tức giận, giơ bàn tay trắng hồng lên,
- Đánh anh này! Đánh anh này! Đánh chết anh đồ khốn kiếp!
Cuối cùng cũng làm cha rồi, chợt hồi tưởng lại, mình đã sống qua hai mươi chín mùa xuân, lăn lộn trong quan trường sáu năm. Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác sự đời bể dâu.
Mình sắp làm cha rồi, cảm giác này lạ lạ, hắn nghĩ rồi nghĩ rồi, một mình cười như dại.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm ôm tiểu phú bà vào phòng, ôm từ trong thang máy ra, đặt nhẹ nhàng lên ghế sô pha. Sau đó hắn trịnh trọng tuyên bố:
- Từ bây giờ trở đi, em là quốc bảo của nhà mình, đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Trương Nhất Phàm buông cô ra, ở trong phòng khách vừa đi vừa nói một mình:
- Không được, anh phải tìm một bảo mẫu về nhà, về sau đi vệ sinh, đi tắm... đều phải có người đi cùng, nếu không thì anh không yên tâm!
- Cái gì? Anh xem em là bà già tám mươi à?
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, hai người lại bàn luận vấn đề bảo mẫu. Trương Nhất Phàm nói nhất định phải mời được bảo mẫu, còn yêu cầu Tiểu Phàm phải nghĩ việc ở nhà dưỡng thai.
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, mới hơn một tháng, như vậy chẳng khác nào tuyên bố với toàn thế giới biết là mình đang mang thai? Vả lại cô cũng chưa muốn tin truyền ra ngoài nhanh như vậy.
Trương Nhất Phàm nói phải mời bảo mẫu, cô không phản đối nhưng người bảo mẫu này nhất định phải để cô duyệt mới được. Đổng Tiểu Phàm có yêu cầu đối với bảo mẫu. Thứ nhất, đẹp quá không được, trên ti vi chuyện bảo mẫu và ông chủ nhà xảy ra quan hệ còn ít sao?
Điểm thứ hai, xấu quá cũng không được, ảnh hưởng đến hoàn cảnh trong nhà, cũng ảnh hưởng tình cảm của người trong nhà, không tốt với thai nhi, Đổng Tiểu Phàm muốn cho con của mình cảm nhận được thế giới này tất cả đều hoàn mỹ. Do đó, xấu quá cũng không được. Vả lại điểm này cũng đồng quan điểm với Trương Nhất Phàm.
Thứ ba, ăn mặc hở hang cũng không được, làm bảo mẫu phải có dáng vẻ của bảo mẫu, phẩm hạnh tốt, không thể quá diêm dúa, trang điểm đậm, không được quá hở hang.
Thứ tư, chưa kết hôn cũng không được. Điểm này tương tự với điểm thứ nhất, chủ yếu là sợ bảo mẫu và ông chủ giống như bản sao trên ti vi, có hành vi vượt rào, dù sao trong thời gian bà chủ mang thai, ý chí của ông chủ cũng rất yếu mềm.
Thứ năm, không biết nấu cơm cũng không được, mời bảo mẫu mà đến nấu cơm cũng không biết nấu thì mời đến làm gì?
Thứ sáu, ngủ ngáy cũng không được, bảo mẫu như vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ mọi người, hơn nữa đối với thai nhi cũng không tốt.
Thứ bảy, chưa sinh con cũng không được, vì chưa sinh con thì sẽ không biết điều tiết ăn uống, tăng cường dinh dưỡng.
Thứ 8, không đoan chính, có hành vi trộm cắp cũng không được, loại người này thì không thể chấp nhận, e không ai dám mời.
Thứ chín, giọng nói đinh tai, tiếng bước đi quá to không được, như vậy ảnh hưởng đến cảm xúc của mình và sự yên tĩnh của thai nhi.
....
Đổng Tiểu Phàm một hơi viết ra mười mấy điều, Trương Nhất Phàm giựt lấy bút của cô, cầm lấy tờ giấy mà nói rằng
- Có cần thêm viết thêm nữa không, đã sinh con, lại chưa từng yêu. Xem em viết nhiều thế này, trừ điều thứ hai là miễn cưỡng chấp nhận được còn lại đều là vô nghĩa. Ai dám nói nếu là theo yêu cầu của em đi tìm, sợ là cả Trung Quốc thậm chí cả thế giới cũng tìm không ra bảo mẫu hợp với em. Thôi được rồi, hay là anh từ chức ở nhà chăm sóc cho em nhé!
- Vậy đương nhiên là tốt nhất. ha ha hi hi....
Đổng Tiểu Phàm cười một tràng rất dễ thương.
Thực ra, cô không muốn tìm bảo mẫu, cản trở cuộc sống của hai vợ chồng.
Hai người tranh luận một trận, Đổng Tiểu Phàm không phục lắm nói:
- Ai nói, thật là vẫn có người phù hợp tiêu chuẩn của em.
- Ai?
Trương Nhất Phàm không tin. Trên đời này có người như vậy, không đẹp không xấu, lại biết nấu cơm, ngủ không ngáy, còn biết nấu cơm, sinh con rồi, lại chưa từng yêu.
Ồ, nói nhanh mất rồi, nửa câu sau là mình tự thêm vô. Trương Nhất Phàm lắc đầu
- Tuyệt đối không thể.
- Có một người, không biết người đó có chịu đến hay không! Nếu là cô ấy thì em đồng ý. Như vậy đi, kẻ khốn khiếp, anh đi nói với cô ấy, bảo cô ấy đến giúp chúng mình, cũng đừng nói là mời bảo mẫu. Con của cô ấy cũng đem đến đây luôn, lên tỉnh đi học. Anh thấy thế nào?
- Ai vậy? Trương Nhất Phàm không rõ.
- Chị Liễu Hồng đó!
Đổng Tiểu Phàm nháy đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ rất nghiêm túc. Lần này đúng là cô đã nghĩ ra người phù hợp. Đồ ăn Liễu Hồng nấu Đổng Tiểu Phàm đã nếm qua, để lại dư vị mãi!
Để Liễu Hồng chăm sóc Đổng Tiểu Phàm? Đây là điều thực sự khó, xem ra Đổng Tiểu Phàm còn chưa biết chuyện Liễu Hồng làm giám đốc ở hội ngân quỹ. Còn nghĩ người ta vẫn là a Mông dưới quê!
Nghĩ đến chuyện không quang minh của mình và Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đổ mồ hôi không ngừng. Nếu cô ấy thực sự đến thì không nảy sinh quan hệ với ông chủ mới lạ!
- Việc này để anh nghĩ xem...
/1313
|